Khôi Cốt Ma Kính
Chương 7 : [ Minh Thưởng ]
CHƯƠNG 7. [ MINH THƯỞNG ]
Trắng đỏ đan xen
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nói với Triệu Phổ: “Bạch Ngọc Đường quả thật rất trực tiếp.”
Triệu Phổ cười khan: “Còn không phải sao, hắn mỗi ngày đều dùng hết tâm tư nuôi một con Mèo, nuôi đến béo như vậy, tất nhiên là phải canh thật kỹ rồi.”
***************************
Triển Chiêu vừa định hỏi môt câu, lại nghe thấy tiếng hét thảm, tất cả mọi người cùng sửng sốt.
Tiếng thét chói tai này hình như có hai tiếng, nói cách khác, có hai người cùng lúc hét thảm. Trong đó có một thanh âm rất chói tai, cũng rất xa lạ với bọn Triển Chiêu, là tiếng thét của một nữ nhân.
Mà tiếng thét còn lại thì không có cao chói như vậy, thế nhưng lại rất quen thuộc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —– Lâm Dạ Hỏa.
Tiểu Lương Tử đang ngậm nửa quả vải cũng nhảy lên, nói: “Oa, Hoả Kê bị cái gì doạ a?”
Nói xong cái liền chạy ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử cũng muốn chạy theo, thế nhưng Công Tôn lại kéo bé lại, lúc này, mọi người trong sân cũng theo tiếng kêu mà đi ra ngoài, cho nên Công Tôn mới ôm Tiểu Tứ Tử đi theo.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy trước nhất, mọi người đi tới viện tử có Lâm Dạ Hỏa, liền thấy được một màn vô cùng quỷ dị.
Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa y phục xốc xếch, đang nhào lên người Trâu Lương, Trâu Lương thì lại nằm trên đất, hai người cũng không có nói gì.
Triệu Phổ khoanh tay ngồi chồm hổm xuống nhìn Trâu Lương, hồi lâu sau mới hỏi: “Ngươi là người nằm dưới sao?”
Trâu Lương rất bình tĩnh mà nằm yên ở đó, nhìn Triệu Phổ, trả lời: “Nguyên soái, chẳng phải ngươi thường nói, đánh giá một chuyện không thể chỉ có nhìn bên ngoài a.”
Khoé miệng mọi người giật giật.
Tiêu Lương đi kéo cổ Lâm Dạ Hỏa dậy, hỏi: “Hoả kê, ngươi kêu cái gì?”
“A!” Lâm Dạ Hỏa hình như nghĩ tới cái gì, liền chỉ vào trong phòng, nói: “Cóc tinh a!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —– Cóc tinh?
Trâu Lương nhìn trời.
Vừa nãy, hắn chạy tới giúp Lâm Dạ Hỏa thay y phục, vừa mới đuổi nha hoàn kia ra ngoài xong, lại không ngờ … Lâm Dạ Hỏa cũng đuổi hắn ra ngoài luôn, vì vậy Trâu Lương không còn cách nào khác là chờ ở đây …..
Đột nhiên, hắn lại nghe thấy Lâm Dạ Hỏa hét thảm một tiếng, sau đó cửa liền bị mở ra, Lâm Dạ Hỏa nhào ra ngoài, nhảy bổ lên người hắn, miệng thì lại kêu: “Yêu quái a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy vào trong phòng nhìn một chút … không có phát hiện ra người nào.
Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Vừa nãy ta mới thay y phục, đèn trên bàn đột phụt tắt, ta liền nhìn thấy bên kia cửa sổ có một người nằm đó, tay dài chân dài, lại có màng tay màng chân, đầu rất lớn, giống y hệt một con cóc cực lớn vậy!”
Triển Chiêu đi qua đẩy ra cửa sổ, bên ngoài không có ai a.
“Ngươi có nhìn lầm không?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
Lâm Dạ Hỏa nhướng mi mắt lên, ý là ——- Gia làm sao có thể nhìn lầm được.
Triển Chiêu đứng ở cửa sổ nhìn một lúc, dột nhiên …. lại chú ý thấy đất bên dưới khung cửa sổ có một dấu chân.
Triển Chiêu lấy hoả tập ra, đốt lên chiếu sáng, nhìn một cái, nói: “Hắn không có nhìn lầm đâu.”
Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, nhìn theo hướng ngón tay Triển Chiêu vừa chỉ, lại thấy trên đất có dấu chân với các ngón chân thật dài … dấu chân này rất lớn, giống như là vết tích của một con cóc lưu lại, có ba ngón, lòng bàn chân lại đặc biệt rộng, giống như là chân sau của cóc.
Cảnh tượng này không sao nói hết được quỷ dị.
Triển Chiêu nhảy từ bệ cửa sổ ra ngoài, đang định theo dấu chân mà đuổi về phía trước , đột nhiên …. cảm thấy trên đỉnh đầu có cái gì đó rơi xuống, cho nên hắn nhanh chóng loé người lách sang bên cạnh.
Sau đó lại nghe thấy “tạch” một tiếng, một mảnh ngói rơi xuống, vỡ nát trên nền đất.
Triển Chiêu theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lên … chỉ thấy ở trên nóc nhà có một con cóc thật to.
Con cóc kia nằm trên mái hiên, mở con mắt to tròn mà nhìn Triển Chiêu chằm chằm, con ngươi màu xanh lá quỷ dị có điểm một tròng đen ở giữa.
Triển Chiêu thấy nó hé miệng, đột nhiên có thứ gì đó bắn ra ngoài ——- Là cái lưỡi.
Triển Chiêu vội vàng nhanh chóng tránh ra.
Mấy mảnh ngói trên mái nhà bị đầu lưỡi của con cóc kia hất bay mấy miếng.
“Oa!”
Lúc này, trên nóc nhà lại truyền đến tiếng la của Tử Ảnh: “Cái này con mẹ nó là cái gì a?!”
“Cẩn thận!”
Giả Ảnh đẩy Tử Ảnh ra, cái con vật kia trực tiếp phi về phía Tử Ảnh, sau đó xẹt cái tung mình lên trời, nhào vào sân.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi sau cùng, quay đầu nhìn lại …. liền thấy một con cóc thật to, to gần bằng một người lớn, rơi xuống trước mặt cách mình không tới ba bước.
“A!” Tiểu Tứ Tử ôm mặt mà kinh hoảng hô lên một tiếng, vật kia liền thè lưỡi về phía Công Tôn.
Triệu Phổ chợt lách người, đem hai phụ tử kia che chắn ở sau lưng.
Có điều, con có kia còn chưa có động được đến ai, Tiểu Lương Tử đã nhoáng cái phi qua, bay lên tung một cước đạp xuống đầu con cóc đó: “Đừng hòng động đến Cận nhi của ta!”
Mà một cước này của Tiểu Lương Tử, con cóc kia đột nhiên … lại bị đá bay ra xa, lăn mấy vòng trên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất bên cạnh.
Tất cả mọi người đều nghe được một tiếng “Á”.
Tiêu Lương lại nhảy lên đứng trên cái bụng trắng hếu của nó mà tung cước nữa, sau đó đạp đạp đạp đạp.
Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, Công Tôn cũng bị doạ sợ, tâm nói đây là cái gì a? Hắn làm thần y đã nhiều năm như vậy mà chưa từng được thấy a.
Triệu Phổ đến bên cạnh Tiêu Lương nói: “Lương Tử, đừng có giết chết, lưu cái mạng hắn lại, còn hữu dụng.”
Tiểu Lương Tử vẫn tiếp tục đạp.
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay ở bên cạnh hỏi: “Cái này là thứ gì a? Có con cóc lớn vậy sao?”
Triển Chiêu hỏi Mạnh Thanh: “Sủng vật ngươi nuôi sao?”
Mạnh Thanh một mực lắc đầu, tỏ ý hắn chưa từng thấy qua.
Triển Chiêu cau mày, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng tỏ ý hắn chưa từng thấy qua.
Lúc này, Từ Mộng Dao chạy tới, nói: “Thuý Lâm bị ngất xỉu ở ngoài cửa phòng rồi …. A! Đây là cái gì nha?!”
Mạnh Thanh ý bảo Từ Mộng Dao đừng sợ.
Triển Chiêu liền hỏi: “Người vừa mới thét ban nãy nữa là Thuý Lâm sao?”
Từ Mộng Dao gật đầu: “Nàng ta đã hôn mê rồi.”
Lúc này, có người đỡ cô nương bị ngất xỉu ban nãy lại đây.
Công Tôn tiến lên cho nàng ta dùng chút dược, cuối cùng nàng ta cũng tỉnh lại, rất yếu ớt mà rên hừ hừ mấy tiếng.
Từ Mộng Dao hỏi nàng có sao không.
Nàng nói khi nàng đang dọn dẹp giường đệm cho Từ Mộng Dao, đột nhiên có một con cóc vô cùng lớn xuất hiện ở trước mắt, nàng bị doạ cho ngất xỉu luôn.
Mọi người nghe xong cũng ngẩn người ra, Lâm Dạ Hỏa cùng Thuý Lâm kia cùng lúc hét lên, như vậy chẳng lẽ là có đến hai con cóc sao?
Ảnh vệ môn cũng nhảy lên nóc nhà mà nhìn một chút, bốn bề lúc này đều yên tĩnh, cũng không thấy có dị vật gì …. có lẽ cho dù có con nữa thì hẳn là cũng trốn luôn rồi.
Mạnh Thanh bảo Từ Mộng Dao nhân lúc nha hoàn kia còn chưa có thanh tỉnh cứ đem người khiêng xuống trước, tránh cho lát nữa nhìn thấy rồi lại bị doạ cho ngất xỉu lần nữa.
Mà lúc này nhìn lại, con có kia đã chổng bốn vó lên trời, không cách nào động đậy được, Tiêu Lương vẫn còn đang đạp nó: “Ai cho ngươi dám hù doạ Cận nhi!”
Tiểu Tứ Tử dựa vào trong ngực Công Tôn vẻ mặt đỏ bừng, thật cảm động nha — Tiểu Lương Tử là tốt nhất nha.
Tiêu Lương đạp một lúc xong rồi lại đột nhiên đứng bất động trên bụng con cóc trắng hếu mà ngoẹo đầu như lắng tai nghe cái gì đó.
“Lương Tử?” Triển Chiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Ách….” Tiêu Lương nhảy từ bụng con cóc xuống, sau đó chỉ tay vào nó nói: “Vừa rồi hình như nó nói “a” đó!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhớ tới ban nãy lúc con cóc kia bị đạp hình như cũng rên một tiếng … Con cóc này biết nói sao?
Lúc này Bạch Ngọc Đường đang đứng bên cạnh Tiêu Lương, ra hiệu cho Tiêu Lương tránh ra một chút.
Tiểu Lương Tử vừa mới nhảy qua bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đột nhiên giơ tay chém xuống ……
Mọi người chỉ thấy hàn quang chợt loé lên, gần như không ai thấy Bạch Ngọc Đường xuất đao khi nào thì đao đã hoàn sao rồi.
Triển Chiêu sờ sờ cằm —- Nội lực lại tăng cường a, nội kình phái Thiên Sơn quả nhiên tăng theo cấp số nhân đi!
Mà Mạnh Thanh bên cạnh cũng cảm thấy giật mình, vẫn thường nghe người ta nói Bạch Ngọc Đường võ nghệ cao cường, là kỳ tài luyện võ, quả nhiên không giả.
Mạnh Thanh lại âm thầm cau mày —— Lúc trước hắn có nghe nha đầu hình dung Bạch Ngọc Đường là một quý công tử, lại nghe mấy lão đầu Ma cung rỉ tai nhau hắn chính là cao đồ của Thiên Tôn, ngay cả Ân Hầu cũng rất thưởng thức hắn. Nghe đồn hắn là nhân trung long phượng, là một mỹ nam tử vạn người hiếm có … Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên chỉ tính tướng mạo, khí độ, võ công của hắn thôi đã đều trên cơ mình, chứ đứng nói gì đến gia thế cùng địa vị của hắn trên giang hồ nữa.
Trong lòng Mạnh Thanh cũng có chút buồn phiền, mình hình như không có chút phần thắng nào ……. Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng mà nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu đang nói chuyện với Bạch Ngọc Đường a, trong đôi mắt hắn lúc này chỉ có một Bạch Ngọc Đường … căn bản không có chút bóng dáng nào của mình.
Mạnh Thanh có chút buồn phiền, lại có chút bất mãn, trong ngực như có gì đó chặn lại.
Sau khi Bạch Ngọc Đường thu đao lại, mọi người đều nhìn thấy trên bụng con có đó có một vết cắt ra.
Có điều lại không thấy có máu chảy ra, mà giống như có cái đó đen thui lui đang động đậy.
Tử Ảnh vừa mới kéo ra cái da ở bụng con cóc kia nhìn một cái, vừa nhìn vào trong bụng đã há to miệng, nói: “Người a!”
Lúc này mọi người chỉ có một ý niệm, đây là người giả trang thành cóc, hay là cóc nuốt người vào bụng đây?
Công Tôn bảo Triệu Phổ cho mượn một thanh chuỷ thủ.
Triệu Phổ đưa cho hắn.
Công Tôn cầm chuỷ thủ đi tới bên cạnh con có, sau đó ngồi xổm xuống, đâm xuống toàn thân trên dưới con cóc kia mấy đao.
Cuối cùng Công Tôn đứng lên, nói: “Là giả, bên trong có người! Lớp da làm rất giống thật, lại còn nhớp nháp nữa, không khác với mấy cái cương thi cùng diện nhân lần trước, cái này còn dính hơn, ghê tởm hơn cả lần đó nữa.”
Ảnh vệ liền đem da con cóc đó lột ra, kéo ra một hắc y nhân đã bị đánh cho mặt mũi sưng vù.
Tiêu Lương khoanh tay không hiểu: “Ai nha, người này có bệnh a, tại sao lại giả thần giả quỷ mặc như một con cóc làm gì?”
Gia đinh nhà Mạnh Thanh cầm đèn ***g đến, thắp sáng trưng cả viện.
Lúc này, mọi người nhìn lại hắc y nhân kia, mặc dù hắn bị đánh rất thảm, thế nhưng mặt mũi vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan.
Triển Chiêu hỏi Mạnh Thanh: “Ngươi có biết người này không?”
Mạnh Thanh lắc đầu một cái, ý nói hắn chưa từng thấy qua.
Triển Chiêu lại nhìn Từ Mộng Dao.
Từ Mộng Dao cau mày, sau đó cũng lắc đầu một cái.
“Uy.” Công Tôn hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại giả trang thành cóc?”
Người nọ không nói tiếng nào, Giả Ảnh mở miệng hắn ra, nói: “Không cần hỏi nữa, hắn đã bị cắt lưỡi.”
“Có thể phát ra thanh âm chứng tỏ không phải câm.” Triển Chiêu cau mày: “Tại sao lại phải giả trang thành con cóc để doạ người chứ?”
“Có lẽ ta biết tại sao.”
Đang lúc mọi người không hiểu được, đột nhiên Từ Mộng Dao lại mở miệng nói: “Hắn vốn là đến doạ ta.”
“Doạ ngươi?” Triển Chiêu nghi ngờ: “Giả thành con cóc là để doạ ngươi sao?”
“Đây không phải là cóc, đây chính là Kim Thiền.” Từ Mộng Dao chỉ chân sau con cóc kia.
Lúc này mọi người mới chú ý đến, thì ra con cóc kia chỉ có một cái chân sau, cái chân này cũng chỉ có ba ngón chân, này chẳng phải là Kim thiền sao.
Tiêu Lương bĩu môi: “Ngươi sớm nói ngươi là Kim thiền đi a, nói sớm rồi ta đã không đánh ngươi thảm như vậy.”
“Vật này … Chẳng lẽ chính là con Kim Thiền ban phúc lành của Kim Đỉnh Sơn kia sao?” Mạnh Thanh dột nhiên có chút không hiểu nổi mà hỏi Từ Mộng Dao.
Từ Mộng Dao gật đầu một cái: “Có lẽ vậy.”
Triển Chiêu nghe liền cảm thấy mới mẻ: “Kim Đỉnh Sơn gì? Sao ta chưa từng nghe nói vậy?”
Mạnh Thanh nói: “Đó nguyên bản chính là Thốc Đầu Sơn.” (Núi hói đầu a)
“Nga ….” Triển Chiêu gật đầu một cái, gần Thường Châu phủ có một ngọn tiểu sơn, vì hai bên sườn núi cứ thoai thoải rồi thấp dần, trông hệt như là một cái đầu của hán tử hói, cho nên mới được đặt tên như vậy.
“Tại sao lại đổi thành Kim Đỉnh Sơn?” Triển Chiêu tò mò.
“Bởi vì ở đó có người của Kim Đỉnh giáo đến dựng Kim Đỉnh miếu.” Mạnh Thanh nói.
“Kim Đỉnh miếu, lại còn cả Kim Đỉnh giáo nữa sao?” Triển Chiêu cảm thấy hẳn là mình không quan tâm đến chuyện giang hồ đã quá lâu rồi đi, hay là đã quá lâu mình không về nhà rồi? Sao lại chưa từng nghe qua a.
“Kim Đỉnh miếu mới được xây dựng mấy năm trước, Kim Đỉnh giáo cũng chỉ mới thịnh hành mấy năm nay thôi.” Mạnh Thanh nói cho Triển Chiêu: “Thần thú của Kim Đỉnh giáo chính là một con Kim Thiền, giáo chủ của Kim Đỉnh giáo tên gọi Hạ Kim Đỉnh, nghe nói chính là sứ giả của Kim Thiền. Các thiện nam tín nữ ở Thường Châu phủ nếu như có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần thông qua hắn đi hỏi Kim Thiền là có thể được Kim Thiền giúp giải quyết mọi ưu sầu, hoá giải tai kiếp, biết được tương lai quá khứ, lại có thể chữa bách bệnh, nghe nói rất thần kỳ. Mặt khác, Kim Thiền còn có thể giúp cho người hữu duyên gia nhập Kim Đỉnh giáo, được Kim Thiền coi trọng là một vinh hạnh lớn, từ đó nếu như có khó khăn gì đều có thể đến nói cho Kim Thiền biết, sẽ được Kim Thiền che chở, hơn nữa, sau khi chết đi rồi còn được thành tiên. Mà giáo chúng của Kim Đỉnh giáo nhất định phải nghe theo lệnh Kim Thiền, nếu như ai lại cãi lại Kim Thiền, nhất định sẽ bị Kim Thiền ăn thịt.”
“Chuyện này mà cũng có người tin sao?” Khoé miệng Triệu Phổ giật giật.
Mạnh Thanh cũng xua tay: “Ta chỉ nghe nói mà thôi, cũng xem như một chuyện tiếu lâm gió thoảng qua tai, thế nhưng lại có rất nhiều người tin tưởng đó là sự thật.”
Hắn nói xong, mọi người lại cùng nhìn Từ Mộng Dao.
Từ Mộng Dao thở dài, nói: “Lúc trước ta cũng có chuyện khó nghĩ, Sầm viên ngoại nói muốn thay ta chuộc thân, nói là muốn cưới ta làm Tam di thái, ta đang lo lắng xem có nên nhận lời hắn hay không. Lúc ấy có không ít tỷ muội khuyên ta, nói đây là cơ hội ngàn năm có một, có thể hoàn lương quả thật rất tốt a! Thế nhưng cũng có người nói với ta, không thể dựa vào nam nhân được, đặc biệt là Sầm viên ngoại cũng đã quá lục tuần, tuổi tác chênh lệch quá lớn, ngộ nhỡ hắn có mệnh hệ gì, ta cũng không còn chỗ dựa.”
“Vì vậy ngươi mới đi cầu xin Kim Thiền sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Ta nói chuyện này với ông chủ Uông, ông chủ Uông nói ta nên đi hỏi Kim Thiền.” Từ Mộng Dao nói tiếp: “Hắn rất tin tưởng Kim Thiền, còn là giáo chúng của Kim Đỉnh giáo, vô cùng tôn kính giáo. Ta cảm thấy tò mò nên mới đi đến Kim Đỉnh sơn một chuyến, sau khi Hạ giáo chủ giúp ta hỏi Kim Thiền, có nói với ta, không nên gả đi, Sầm viên ngoại chỉ còn sống được không tới một tháng nữa, ta nhất định sẽ bị mấy vị phu nhân đuổi ra khỏi nhà.”
“Ông chủ Uông chính là Uông Lâm Xuân sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Từ Mộng Dao gật đầu.
“Sau đó có đúng không?” Triển Chiêu hỏi.
“Ta cũng chỉ bán tín bán nghi mà thôi, sau đó ta trở lại Mộng Phương Viên, nói với Sầm viên ngoại cho ta suy nghĩ một tháng.’ Từ Mộng Dao vừa nói vừa vuốt tay: “Nhưng mà chỉ khoảng nửa tháng sau, Sầm viên ngoại lại đột ngột trung gió mà chết.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cho nên những lời Kim Thiền kia nói là chính xác sao?
“Lúc đó ta còn rất biết ơn bọn họ nữa, liền đi cảm tạ ngay, lại còn thêm chút bạc cùng nhang đèn.” Từ Mộng Dao vừa nói, vẻ mặt lại vừa dần chuyển sang chán ghét: “Nhưng mà Kim Đỉnh giáo chủ lại đột nhiên nói với ta, Kim Thiền cảm thấy ta có tuệ căn, muốn ta gia nhập Kim Đỉnh giáo. Ta liền cự tuyệt, lúc đó Kim Đỉnh giáo chủ lại nói ta không biết điều.”
“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Sau đó ta trở về, nói với ông chủ Uông chuyện này, tâm tình hắn cũng có chút kích động, nói ta ngốc quá, tại sao lại cự tuyệt Kim Thiền, nhất định sẽ gặp báo ứng, bảo ta phải làm việc cẩn thận.” Từ Mộng Dao nói: “Hắn còn nói, sẽ giúp ta đi cầu xin Kim Thiền tha thứ.”
“Vậy hắn có đi không?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi vừa nhìn Triển Chiêu, đồ đệ của Uông Lâm Xuân không có nói gì về chuyện của Kim Đỉnh sơn a, càng không hề nghe đến Kim Đỉnh giáo.
Triển Chiêu cũng rất nghi ngờ.
“Ta cũng không biết, sau khi hắn nói với ta chuyện này, còn chưa tới ba ngày sau thì xảy ra thảm án, hắn cùng thê tử đều chết rồi.” Từ Mộng Dao suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra thì sáng hôm nay ta còn nhận được tin do giáo chủ Kim Đỉnh giáo truyền đến, nói ta gia nhập. Còn uy hiếp ta, nếu dám làm trái lời Kim Thiền thì nhất định sẽ phải chịu báo ứng.”
Vẻ mặt mọi người lúc này vô cùng phức tạp, nhìn con Kim Thiền giả kia một cái ——– Cái giáo phái này không phải chuyên đi lừa tiền người ta đó chứ?
“Trước ta đã nói rõ điều kiện không muốn tham gia, lại không nghĩ đến lại đuổi tận giết tuyệt như vậy, không biết là có ý đồ gì nữa.” Từ Mộng Dao bất đắc dĩ lắc đầu.
“Lúc trước đã nói rõ điều kiện, là có ý gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Lúc trước ta cũng sợ sẽ xảy ra chuyện nên mới cho người đi hỏi người của Kim Đỉnh sơn một chút xem có thể thêm chút bạc cùng nhang đèn để thay cho chuyện này không.” Từ Mộng Dao nói: “Bọn họ truyền tin đến nói là cũng được, cho ta một cái giá, ta cũng đã đưa bạc đến rồi, lại không nghĩ đến bọn họ lại nuốt lời.”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, vốn dĩ hắn cũng cảm thấy chuyện này không có gì, thế nhưng hình như có liên quan một chút đến ông chủ Uông kia, Kim Đỉnh sơn này liệu có liên quan đến vụ án lần này không a?
“Những tên lừa gạt kia thật vô pháp vô thiên.” Vừa nói Mạnh Thanh lại vừa kéo Triển Chiêu: “Đi, Triển đệ, chúng ta đi san bằng Kim Đỉnh sơn kia trừ hại cho dân ….”
Có điều, tay hắn còn chưa kịp động vào tay kia của Triển Chiêu đã bị một cỗ nội kình đẩy ra.
Cổ tay Mạnh Thanh đau buốt, vội vàng thu tay về, khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu hình như cũng không có chú ý đến, tiếp tục hỏi Từ Mộng Dao: “Kim Thiền này không có đến Mộng Phương Viên mà lại đi đến đây doạ ngươi sao? Rất gấp?”
“Hình như đúng là rất gấp gáp, sáng nay lúc cho người đưa tin cho ta còn nói cho ta hai canh giờ quyết định, bảo ta quyết định sáng suốt chút để khỏi phải hối hận.” Từ Mộng Dao bất mãn: “Có điều ta cũng không sợ bọn họ đâu.”
Đám người Triển Chiêu lúc này cũng đã hiểu tại sao Từ Mộng Dao ngay cả chăn đệm cùng y phục cũng mang theo, lý do để nàng ta ở tạm trong phủ của Mạnh Thanh mấy ngày ——- Hẳn là để tị nạn đi.
“Mang về cho Bao đại nhân thẩm vấn đi?” Bạch Ngọc Đường thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, cho nên liền hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu một cái, hỏi Từ Mộng Dao: “Từ cô nương có thể cùng ta trở về gặp Bao đại nhân một chuyến không? Nơi này không an toàn, cũng cần tìm người bảo vệ ngươi nữa.”
Từ Mộng Dao gật đầu: “Dĩ nhiên là có thể.” Sau đó liền sai nha hoàn đi chuẩn bị chăn đệm cùng y phục.
“Thì ra Bạch huynh cũng là người của Khai Phong phủ a.” Mạnh Thanh tự tiếu phi tiếu nói.
Triển Chiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Bạch Ngọc Đường cũng tự tiếu phi tiếu mà trả lời: “Rất nhiều người cũng hỏi ta vấn đề tương tự.”
Triển Chiêu nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường nhìn Mạnh Thanh một chút, sau đó nói: “Ta không phải người Khai Phong phủ.”
“Vậy sao?” Mạnh Thanh không hiểu: “Vậy thì tại sao nơi nào có Khai Phong phủ thì lại có Bạch Ngọc Đường a?”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái: “Bởi vì trong Khai Phong phủ có người của ta.”
Đám người Triệu Phổ nhìn nhau ——- Uy? Cách trả lời thay đổi rồi a. Trước đây hắn toàn nói là bởi bì Khai Phong phủ có Mèo hắn nuôi, lần này đã đổi thành có người của hắn rồi?
“Khụ khụ.” Triển Chiêu lại ho khan lần nữa, cảm thấy tốt nhất là nên đi nhanh đi, tránh cho đêm dài lắm mộng, liền hỏi Từ Mộng Dao: “Từ tiểu thư, bây giờ có thể đi luôn chứ?”
“Nga, được.” Từ Mộng Dao gật đầu.
Mạnh Thanh giả bộ tiễn mọi người, lại vừa vô tình mà nói chuyện với Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh cũng thật quá nhiệt tình đi, có điều ngươi cũng không phải là người của nha môn đi?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một lát, liền trả lời: “Cũng chẳng còn biện pháp nào khác, người trong lòng ta là người của nha môn mà.”
“Khụ khụ …” Triển Chiêu lại ho khan lần nữa.
Mạnh Thanh cau mày, sau đó lại thấy Bạch Ngọc Đường bước lên một bước, hỏi hắn: “Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không ngu xuẩn, hẳn là hiểu ý ta chứ?”
Mạnh Thanh hơi sững sờ.
Triển Chiêu nghiêng mặt sang nhìn một bên, hai lỗ tai lại đỏ bừng.
Bạch Ngọc Đường thấy Mạnh Thanh lặng thinh đứng yên tại chỗ, trên mặt còn mang thần sắc không cam tâm, liền cười nhạt: “Xem ra là đã hiểu.”
Vẻ mặt Mạnh Thanh hơi lúng túng: “Bạch huynh đang ám chỉ điều gì?”
“Không phải là ám chỉ, mà là công khai.” Bạch Ngọc Đường nói xong liền cầm tay Triển Chiêu kéo đi: “Cáo từ.”
Mạnh Thanh đuổi theo mấy bước, hình như muốn nói điều gì đó, lại thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng bước lại, hình như là nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói với hắn: “Đúng rồi, chớ có gọi là Bạch huynh, gọi là Ngũ Gia.”
Mạnh Thanh ngẩn người, cảm thấy có chút tức giận, muốn mình gọi hắn như hạ nhân gọi hắn sao?
“Yêu cầu của ta đối với huynh đệ rất cao.” Bạch Ngọc Đường nói xong, lại kéo Triển Chiêu đi luôn.
Triển Chiêu cùng hắn đi ra ngoài, liếc mắt nhìn lại biểu lộ của Mạnh Thanh phía sau không khỏi cảm thấy có chút thống khoái, tuy rằng cũng cảm thấy mình có chút không quá nhân hậu.
Mọi người sau lưng cũng rất thức thời cùng nhau ra ngoài, mang theo Từ Mộng Dao cùng nha hoàn của nàng ta trở về Triển phủ.
Lâm Dạ Hỏa khoanh tay tán gẫu với Trâu Lương: “Này, Bạch Ngọc Đường thế này chính là đường đường chính chính cướp người a!”
“Hắn mà còn phải cướp sao?” Trâu Lương thờ ơ mà tới một câu: “Tự bản thân con mèo đó đã nhận chủ nhân rồi.”
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nói với Triệu Phổ: “Bạch Ngọc Đường quả thật rất trực tiếp.”
Triệu Phổ cười khan: “Còn không phải sao, hắn mỗi ngày đều dùng hết tâm tư nuôi một con Mèo, nuôi đến béo như vậy, tất nhiên là phải canh thật kỹ rồi.”
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo tay về thẳng phủ nha, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi cũng thật vui vẻ đi?”
Triển Chiêu liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ta không thể vui vẻ sao?”
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng mà thầm thì một câu: “Sớm muộn cũng có ngày thu thập ngươi.”
“Sao?” Triển Chiêu không nghe rõ, kéo tay Bạch Ngọc Đường tiến đến hỏi: “Ngươi nói cái gì cơ?”
“Không có.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ đáp một câu.
Triển Chiêu cười híp mắt mà trêu chọc hắn: “Nói cái gì a?”
Vừa nói, hắn lại vừa ngửi bên trái một chút, ngửi bên phải một chút, sau đó lại trưng ra cái vẻ mặt kinh ngạc mà hỏi: “Ai nha, Ngũ gia ngươi ăn cua sao a? Mùi dấm thật nồng quá đi!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười lắc đầu, trong lòng lại nhắc đi nhắc lại một câu kia – Sớm muộn cũng có một ngày, sẽ thu thập ngươi cái con Mèo này! Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
109 chương
27 chương
67 chương
60 chương
14 chương