Khôi Cốt Ma Kính
Chương 5 : [ Đổ Cả Hang Dấm Rồi ]
CHƯƠNG 5. [ ĐỔ CẢ HANG DẤM RỒI ]
Tiêu Lương đang ngồi bên cạnh Triệu Phổ rất chuyên tâm bóc vải cho Tiểu Tứ Tử lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn, bé nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, ngẩng mặt lên nhìn trời một chút …. chỉ nhìn thấy mặt trăng sáng tròn xoe sao mà lại giống cái bánh cá chua thế a.
******************
Công Tôn đem con quạ đen đã chết kia đi nghiệm thi, phát hiện từ lông cho đến nội tạng đều biến thành màu xám tro, hoàn toàn khô cứng, y như bị hoá đá vậy.
Công Tôn đem lục phủ ngũ tạng con chim kia đều lôi hết ra ngoài, nghiên cứu nửa ngày, hình như đã phát hiện ra đầu mối gì đó cho nên nhất định ngồi đó nghiên cứu.
Bốn xung quanh viện này, ngay cả côn trùng cũng không dám bay vào nữa, Tiểu Tứ Tử thì bám cửa nhìn vào bên trong.
Triệu Phổ liền hỏi bé: “Phụ thân con tra thế nào rồi?”
Tiểu Tứ Tử sờ cằm: “Ân, hình như chút tiến triển.”
Lúc ăn cơm tối, Triển Phúc dẫn theo gia nhân mang đến những đặc sản quê nhà mà Triển Chiêu thích ăn nhất nhất, giúp mọi người chuẩn bị cơm tối.
Triển Chiêu liền hỏi hắn: “Phúc bá, quạ đen của Lão Nha Cốc gần đây có phải đặc biệt nhiều hơn không?”
“Không những nhiều hơn mà còn to hơn nữa.” Phúc bá gật đầu: “Ta nhớ lúc trước quạ đen đâu có to như thế a, gần đây không biết có phải có nhiều thức ăn lắm không mà con nào cũng béo y như con gà vậy, có lẽ chẳng bay nổi nữa cho nên rất ít khi bay vào thành.”
“Qụa đen gần đây đều không vào thành sao?” Triển Chiêu nhớ khi nhỏ hắn thường xuyên thấy vài con quạ đen đến gần nhà tìm đồ ăn: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Đại khái… à, khoảng ba, bốn năm đi?” Triển Phúc hỏi mấy gia nhân.
Tất cả đều suy nghĩ một chút: “Khoảng ba, bốn năm đi, bắt đầu sau khi thiếu gia rời nhà không bao lâu.”
Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Như vậy a ….”
“Có lẽ là do lũ quạ đen này ăn béo ú rồi cho nên không muốn động đậy nữa đi.” Mấy gia nhân kia còn nói đùa.
“Vậy đã từng nhìn thấy quạ có màu xám chưa?” Triển Chiêu hỏi: “Kể cả đã chết rồi.”
Mọi người đều lắc đầu tại chỗ, hai mắt nhìn nhau —— Chưa từng thấy qua.
“Qụa đen không bay vào thành cho nên cũng ít khi nhìn thấy quạ đen chết.” Triển Phúc bày bát đũa cho mọi người, vừa trả lời: “Lại nhắc tới, không chỉ có quạ đen ít đi, ngay cả ăn mày cũng không còn nhiều nữa.”
“Ăn mày sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đúng vậy.” Triển Phúc gật đầu một cái, nói: “Lão gia cùng Phu nhân không có ở Thường Châu phủ, chúng ta lại tương đối nhiều nhà, phía sau nơi ta ở có mấy tòa nhà nữa, hàng năm đều dùng để thu lưu những người lưu lạc hoặc khất cái. Ở chỗ chúng ta người qua lại cũng nhiều, những người gặp rủi ro cũng không ít, trước kia đều rải đầy đường, mỗi sáng tiểu nhị còn phải dậy thật sớm để chuẩn bị cháo sáng …. Thế nhưng, về sau càng ngày lại càng thưa dần, ngay cả hàng cháo cũng phải đóng cửa vì một ngày cũng không có mấy người đến nhận cháo.”
“Đúng vậy!” Mấy tiểu tư kia cũng gật đầu: “Bây giờ nghĩ lại một chút, cũng phải đến cả năm nay rồi không thấy có người nào đến xin cơm ăn nữa.”
Bao Đại Nhân khẽ cau mày, nhìn mọi người một chút.
“Hắc, Giang Nam các ngươi đã trù phú đến vậy rồi sao? Ngay cả người xin ăn cũng không có, vậy Cái Bang thì sao?”
“Nơi này của chúng ta không có môn phái giang hồ nào khác.” Lúc này Triển Phúc cười cười: “Thường Châu phủ cách Ma cung quá gần, làm gì có môn phái giang hồ nào dám đến đây chiếm cứ chứ, cho nên ở Thường Châu một năm đều là bốn mùa yên bình, trên đường cũng ít khi thấy lưu manh đánh người, võ lâm nhân sĩ đánh nhau cũng không có.”
Bao Chửng gật đầu, cảm thấy như vậy cũng không tệ chút nào.
Có điều, lấy kinh nghiệm làm quan nhiều năm của hắn mà nói, ở một nơi, một năm mà không thấy được mấy người ăn xin hoặc lưu lạc thì đây tuyệt đối lại không phải là chuyện bình thường.
Mọi người cũng cảm thấy bất thường, sau đó lại cùng liên tưởng đến cái bồn hoa dưới sơn cốc kia … chẳng lẽ, những thi thể bên trong đó đều là những người vô gia cư cùng tứ cố vô thân sao? … Cho nên mất tích rồi cũng không có ai phát hiện.
“Phúc thúc, Thường Châu phủ gần đây có người mất tích kỳ lạ không?” Bàng Thái sư đang ngồi uống trà một bên bỗng nhiên hỏi.
“Mất tích?”
“Đúng vậy, kể cả có người mất tích nhưng không tìm lại được.” Thái sư gật đầu một cái: “Sau đó có người đến báo quan, nhưng không nhận được hồi âm.”
“Cái này sao … Ta đi hỏi một chút đi?”
Thái sư gật đầu một cái: “Làm phiền rồi.”
Triển Phúc vừa mới chạy đi, Bạch Phúc cũng rảnh rỗi cho nên theo hắn cùng chạy đi nghe ngóng.
Tất cả mọi người cùng nhìn Thái sư một chút, Bàng Dục liền hỏi: “Phụ thân, có phải người phát hiện ra chuyện gì không?”
“Đúng vậy.” Thái sư sờ sờ râu mà nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn hắn một cái, lắc đầu một cái, tâm nói —– Cái lão hồ ly này.
Mọi người cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Thái sư liền hỏi: “Đến giờ đã chết mấy người rồi?”
“Hai tri phủ, cùng những thê thiếp của Lưu Thiên, còn có cả phu thê Uông Lâm Xuân.” Mọi người trả lời.
Thái sư gật đầu một cái: “Đúng vậy, chúng ta tạm loại trừ đi những nha hoàn cùng hạ nhân vô tội bị dính líu đến, chỉ nói đến hai vị Tri phủ cùng phu thê Uông Lâm Xuân, Uông thị nhất định biết về cái bồn hoa trong sơn cốc kia, còn có … hai vị Nhâm Lưu Tri phủ là những người duy nhất có thể điều tra về chuyện gần đây Thường Châu phủ có khá nhiều người mất tích.”
Mọi người ngẩn người.
Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Ý Thái sư là, trước tiên bất kể phương pháp giết người là gì, thế nhưng mục đích thực hiện mấy hung án này đều là để che giấu tung tích bồn hoa đó sao?”
Bàng Thái sư cười nhạt, nói: “Triển hộ vệ thật là người thành thật a.”
Mọi người lại cùng nhìn Thái sư.
Bao Chửng lắc đầu một cái, nói: “Mấy vụ án này xảy ra, không những không phải vì muốn giấu giếm những thứ hoa đó, ngược lại là muốn cho chúng ta phát hiện ra sơn cốc kia.”
Mọi người suy nghĩ một chút, nói cũng có lý, mỗi vụ án không phải là đều liên quan đến Khôi Cốt kính cùng phân chim sao, như vậy nhất định sẽ chú ý đến Lão Nha Cốc, sau đó sẽ có người đến Lão Nha Cốc tìm một vòng, cuối cùng là sẽ phát hiện ra cái sơn cốc đó.
“Án này rất quái dị, bề ngoài tưởng như có rất nhiều chứng cứ, thế nhưng phần lớn đều vô dụng.” Bao Đại Nhân cau mày: “Vẫn còn phải điều tra thêm.”
Lúc mọi người đang ăn cơm, Công Tôn lại chạy về.
Tiểu Tứ Tử gắp thức ăn cho Công Tôn, Công Tôn ngồi xuống véo véo má bé, gọi một tiếng “Bảo bối nhi.”
Mọi người vừa mới nhìn thần sắc của Công Tôn đã biết hắn có phát hiện gì đó.
“Lần đầu ta thấy được loại độc kỳ quái như vậy.” Công Tôn không đợi mọi người phải hỏi, đã nói luôn rồi.
“Độc gì vậy?” Mọi người tò mò.
“Loại độc chất này đến từ hai gốc hoa kia.” Công Tôn nói: “Loại Thực Túy Hoa đó vốn có độc tính cực mạnh, hai gốc hoa này độc tính lại càng mạnh hơn, hẳn là có người cố ý trồng nó.”
Mọi người đều gật đầu nhưng vẻ mặt rất chi là ta đây không hiểu.
Triệu Phổ không nghe rõ, nói: “Thư ngốc, đây vừa là Yêu hoa lại vừa là Dược hoa, vậy có “Eo hoa” không?” (*)
(*) Giải thích chỗ này một chút: Ở đây Phổ ca dùng hai chữ Yêu Hoa thế nhưng nghĩa của hai chữ lại khác nhau. Chữ Yêu hoa thứ nhất (妖花) có nghĩa là loại hoa tà ma quỷ quái, còn chữ Yêu Hoa thứ hai (腰花) lại có nghĩa là “Eo”. Hai chữ này đều có phiên âm là yāohuā và âm Hán Việt là Yêu Hoa. Ta để một cái giữ nguyên âm Hán Việt, một cái chuyển chữ Yêu sang thuần Việt cho mọi người dễ phân biệt. Anh Phổ chơi chữ kiểu lưu manh a
Còn chưa có dứt lời đã bị Tiểu Tứ Tử bĩu môi đạp một cái.
Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử híp mắt, ý là ——- Không cho phép gọi Thư ngốc!
“Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan một tiếng, cảm thấy hơi lúng túng.
Có điều, tâm tình Công Tôn khá tốt cho nên cũng không có quá để ý, nói tiếp: “Sau khi hoa đó ăn thịt người xong, thi thể còn lại liền hoá đá … thật ra thì cũng không phải là hoá đá, chỉ là mộc hoá mà thôi, Thực Tuý Hồng vốn dĩ có màu xám tro. Khí hậu Thường Châu phủ tương đối khô ráo, cho nên Thực Tuý Hồng không có nhiều dưỡng khí, vì vậy những thứ lộ ra bên ngoài đều hoá đá hết, gõ một cái là vỡ thôi, mà cái loại thạch phấn này khi bị mài thành bột chính là nguyên tốt nhất để chế độc dược!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Trồng hoa này để làm độc dược?”
Công Tôn gật đầu: “Loại dược này khá thần kỳ, nếu dùng liều lượng lớn có thể khiến người ta tử vong, dùng ít có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác.”
“Người bị rễ cây hấp thụ trong một khoảng thời gian nhất định, cũng dần dần bị hoá đá. Mà trong suốt quá trình này, người chết sẽ nhanh chóng biến thành hủ thi hấp dẫn đám quạ đen đến ăn, khi quạ đen ăn hủ thi cũng sẽ ăn vào nhựa Thực Tuý Hồng, vì vậy quạ đen cũng sẽ bị trúng độc.” Công Tôn nhíu mày.
“Cho nên trong phân quạ đen cũng có độc a?” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn.
Công Tôn cười híp mắt gật đầu, vỗ vỗ đầu bé: “Loại độc chất này nếu như không trực tiếp dính qua da thì dược tính cũng không có mãnh liệt lắm, còn nếu như bị dính trực tiếp qua da, như vậy sẽ trúng độc. Đây cũng chính là lý do tại sao vị sư gia, Lưu phu nhân cùng phu nhân của Uông Lâm Xuân đột nhiên nổi điên mà giết người, dược vật trực tiếp ngấm vào máu, khiến cho người ta máu nóng sôi trào trở nên hung dữ, những oán hận vốn dĩ được tích luỹ từ lâu liền được phát tiết ra ngoài.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu.
“Vậy ta cùng Triển Tiểu Miêu thì sao?”Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ mũi mình, hỏi Công Tôn.
“Hai ngươi không trực tiếp dính phải, thế nhưng có bị nhiễm qua y phục, vì vậy hai ngươi mới trúng độc nhẹ mà thôi.” Công Tôn cười nói: “Thật ra thì những lời đồn trước đó kiểu dính phải phân chim sẽ gặp xui xẻo đó phần lớn đều là vì cái việc trúng độc nhẹ kia, nó khiến phản ứng của người ta chậm lại, trí nhớ cũng kém hơn, này có nghĩa là chậm chạp lại hay quên mà thôi.”
Mọi người lại suy nghĩ một chút nữa, hình như đúng là như vậy.
“Thì ra là vậy a …” Triển Chiêu sờ sờ cằm, thuận tiện liếc Tiểu Tứ Tử đang ăn cái gì đó bên cạnh một chút ——– Xui xẻo thì đúng là giả rồi, thế nhưng năng lực tiên tri của Tiểu Tứ Tử thì chắc chắn là thật a, quả nhiên thần kỳ.
“Vậy thì tại sao con chim lại có màu xám?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đây mới là điểm chính!” Tâm tình của Công Tôn cũng hăng hái hẳn lên, mọi người cũng có chút không biết nói gì, chuyện càng quỷ dị thì Công Tôn càng hưng phấn.
“Chuyện là thế này.” Công Tôn nghiêm túc nói: “Loại dược phấn này, nếu như ăn và bôi đều mang đến hai loại hiệu quả khác nhau!”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt.
Bàng thái sư sờ cằm: “Có chuyện này?”
Công Tôn gật đầu: “Nếu như ăn vào, sẽ khiến cho tinh thần người ta tăng gấp trăm lần, xuất hiện ảo giác vô cùng hưng phấn, công dụng không khác gì với Vong ưu tán.”
Mọi người cùng cau mày.
“Nha … thì ra là loại đồ chơi này a.” Bàng Dục lắc đầu.
Thế nhưng, nếu như nó bị dính lên người, sẽ khiến người ta có loại ảo giác khác, khiến người ta cuồng loạn.” Công Tôn khoanh tay: “Nhưng vấn đề lại chính là, dùng lâu dài có thể sẽ gây nghiện, vì vậy cần thường xuyên dùng nó, một khi ngừng dùng, như vậy …” Công Tôn chỉ chỉ con chim ở trong cái ***g xa xa.
Mọi người há miệng ——- Cũng đúng, quạ đen nếu như không được ăn nữa sẽ chết a!
“Khó trách tại sao quạ đen lại béo như vậy!” Bạch Ngọc Đường nói: “Qụa đen không có thông minh như con người, chúng không hề biết đây chính loại hoa có thể gây nghiện, bọn chúng chỉ biết sau khi ăn hủ thi thì rất thoải mái, cho nên mới liều mạng mà ăn nhiều nhiều hơn … vì vậy, chúng càng ngày càng béo. Con này bị bắt tới đây cho nên không được ăn nữa, trúng độc mà chết.”
Công Tôn vỗ vỗ tay một cái: “Ta đã phân tích qua, đúng là như vậy.”
Tất cả mọi người đều cau mày.
“Sau khi Thực Tuý Hồng này được mài thành phấn lại có thể làm thành nhiều thứ khác.” Công Tôn chống cằm nói: “Đó là một loại dược liệu rất tốt, nhưng còn phải xem người ta dùng thế nào! Nếu như dùng để làm chuyện tốt, nó có thể chữa bệnh, giảm đau, nhưng nếu như dùng vào chuyện xấu, sẽ khiến cho người ta biến thành những tên hung thủ nổi điên giết người kia, thật đáng tiếc.”
“Bất kể là ai đang biến Lão Nha Cốc thành một bồn hoa, lại dụ nhiều người đến nuôi hoa như vậy.” Bao đại nhân sờ sờ râu, nói: “Bồn hoa này có thể khiến hắn kiếm được vô số vàng bạc, cũng hại không ít người, cho nên, nhất định phải tìm ra người đã trồng hoa này!”
“Đáng tiếc, những người liên quan đến án tử này đều đã chết hết rồi.” Triển Chiêu thở dài: “Vị Từ Mộng Dao kia hình như có quan hệ không tệ với Uông Lâm Xuân, có thể nàng ta sẽ biết chút gì đó.”
“Trời đã tối rồi.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn: “Cũng đã đến lúc đi du hồ về rồi, chúng ta đến tìm nàng ta chứ?”
“Ách …” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, liếc Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu mà nhìn hắn.
Triển Chiêu nói: “Cái này, ngươi không nên đi.”
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, nhìn Triển Chiêu.
“Ai, Bàng Dục.” Triển Chiêu vẫy vẫy tay với Bàng Dục: “Đi đến kỹ viện ngươi có vẻ thành thạo hơn, hay là ngươi đi đi?”
Bàng Dục trợn trừng mắt mà nhìn, chỉ mũi mình, hỏi Triển Chiêu: “Hai chúng ta đi?”
Triển Chiêu gật đầu a gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Mèo này …
…………….
“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Triển Chiêu nói: “Ai, ngươi phải cho những diêu tỷ kia kiếm cơm nữa chứ.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười, hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, trong đó có tình nhân của ngươi sao?”
“Đừng có nói bừa.” Triển Chiêu nhanh chóng xua tay.
Bạch Ngọc Đường đứng lên, nói: “Không sợ, cùng lắm thì dẫn theo Bàng Dục, cả ba chúng ta cùng đi.”
Triển Chiêu lúng túng, nhỏ giọng nói: “Những Diêu tỷ kia rất đáng sợ đó.”
Bạch Ngọc Đường thờ ơ nhún vai một cái: “Ngươi còn không sợ ta đây sợ cái gì?”
Dáng vẻ của Triển Chiêu còn vô cùng gấp gáp.
Chỗ này cũng ngồi không ít người, đều nháy mắt với nhau —— Triển Chiêu làm sao vậy? Thường ngày đều dính chặt lấy Bạch Ngọc Đường, sao hôm nay hình như Triển Chiêu rất muốn tách Bạch Ngọc Đường ra mà hành động một mình, đừng nói trong đó thực sự có tình nhân đi?
Lòng hiếu kỳ của mọi người cũng nổi lên, Công Tôn nói: “Ta cũng đi đi.”
“Ngươi cũng đi sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Đúng vậy a, ngộ nhỡ có dược gì đó cần kiểm tra thì sao.” Công Tôn híp mắt cười.
Triệu Phổ gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng đi.”
“Đi đến nơi đó cần gì nhiều người?” Triển Chiêu nhìn trời.
“Nhiều người càng dễ làm việc chứ sao.” Triệu Phổ duỗi người, nói: “Dù sao cũng ăn no như vậy rồi, đi ra ngoài tiêu thực cũng tốt.”
………………..
Vì vậy, chờ cho đến khi ra ngoài cửa, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn một chút, bên cạnh hắn có Bạch Ngọc Đường, sau lưng có Công Tôn cùng Triệu Phổ, Triệu Phổ lại càng được a, đến cả Tiểu Tứ Tử cũng ôm theo, Tiểu Tứ Tử đi, Tiêu Lương đương nhiên cũng đi, Lâm Dạ Hỏa thì chủ trương sau khi ăn xong phải đi trăm bước chân, cho nên cũng theo tới, Trâu Lương nhàn rỗi không có việc gì cũng dắt chú cún con đi theo.
Ngược lại hoàn toàn, Bàng Dục không có đi theo, Bàng thái sư kéo hắn lại. Thái sư tâm nói, được a, Tiểu Bá vương nhà hắn vừa mới ngoan một chút, không thể cho hắn lại đi vào cái nơi long xà hỗn tạp đó.
Triển Chiêu lần này nóng nảy a, bắt đầu gãi đầu gãi tai cảm thấy vô cùng phiền toái.
Bạch Ngọc Đường nhìn thế nào cũng có cảm giác khả nghi, Mèo này …. hình như giấu giếm gì đó?
Mọi người vừa mới tới Mộng Phương Viên, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, đã bắt đầu mở cửa làm ăn, vô cùng náo nhiệt.
Đến đại môn, mấy gã tiểu tư biết người liền chạy đến: “Uy! Triển đại nhân a!”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu gật đầu một cái, tầm mắt hướng vào trong đại đường lướt qua một cái, sau đó hình như thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Ngọc Đường cũng đi lên, nhìn vào trong một chút, bên trong có không ít người …. Biểu tình của Mèo này có vẻ thoải mái hơn ban nãy không ít a.
“Triển đại nhân, vào trong ngồi một chút chứ?” Tiểu nhị chạy vào thông báo, ngay cả ông chủ cũng chạy ra đón.
Triển Chiêu xua xua tay, nói: “Chúng ta muốn hỏi Từ Mộng Dao chút chuyện mà thôi, bảo nàng ra ngoài một chuyến đi.”
“Nga, Mộng Dao a.” Ông chủ nói: “Nàng ở trong phủ của Mạnh công tử a.”
Ông chủ vừa mới nói xong, vẻ mặt Triển Chiêu thật chẳng khác nào đạp phải phân chó vậy: “Vậy khi nào nàng ta về?”
“Có lẽ phải sáng mai mới về.” Ông chủ nói: “Trong phủ Mạnh công tử có hai người bằng hữu muốn học đàn, Mộng Dao ở lại dạy bọn họ, vừa nãy Mạnh công tử phái người đến thông báo, cầm cả Nhuyễn cầm của Mộng Dao đi, nói là muốn lưu nàng ta lại mấy ngày.”
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật: “Không phải chứ ….”
“Ai nha, Triển đại nhân a, nếu ngài không chê phiền toái, hay là ngài đến Mạnh phủ một chuyến đi?” Ông chủ hỏi: “Cũng không xa, ở ngay phía trước kia thôi.”
Tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu thì lại lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, không cần ….”
“Vậy chi bằng …” Ông chủ nói: “Để ta sai người đến nhắn với Mộng Dao, bảo nàng ngay mai đến nha môn một chuyến?”
Triển Chiêu đang định gật đầu, Bạch Ngọc Đường bên cạnh lại hỏi: “Phủ của Mạnh công tử kia ở đâu?”
“Ngay phía trước, rẽ phải, sau đó đi thẳng rồi rẽ trái là có thể thấy rồi, ngoài cửa có hai con sư tử, bên trên cửa còn ghi một chữ Mạnh phủ rất lớn.” Ông chủ còn rất nhiệt tình: “Tiểu Cầm a, ngươi mau dẫn đường cho họ đi.”
“Vâng.” Một tiểu nha đầu chạy tới, dẫn đường cho mọi người.
Vẻ mặt Triển Chiêu lúc này vô cùng khó xử, Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, liền theo tiểu nha đầu kia đi.
Mọi người cũng đuổi theo, đồng thời cùng nhìn Triển Chiêu, ý là ….. A? Triển Chiêu làm sao vậy?
Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đang nhìn chung quanh, hình như đang nghĩ kế gì đó.
“Ở ngay phía trước.” Nha hoàn chỉ Mạnh phủ trước mặt.
Triển Chiêu liền kéo Bạch Ngọc Đường lại, nói: “Cửa cũng đóng rồi, có lẽ không có ở nhà, mai tới đi?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Tới cũng đã tới rồi, đi gõ cửa chứ sao.”
“Không nên a.” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, vừa nói với nha hoàn kia: “Hay là ngươi đi nói với tiểu thư nha ngươi, chúng ta chờ ở khách ***.”
“Nga…” Nha đầu kia gật đầu, định chạy đi, thế nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn đi về phía trước, nói: “Xung quanh đây làm gì có khách ***, cần gì phải phiền phức như vậy, cứ vào thẳng dễ nói chuyện hơn.”
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo về phía trước, gấp gáp đến độ không biết phải làm sao.
Ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng nhìn ra có chuyện không ổn, ngồi trên tay Triệu Phổ hỏi Triệu Phổ cùng Công Tôn đang mang vẻ mặt bát quái: “Phụ thân, có phải Miêu Miêu nợ Mạnh công tử đó tiền không? Sao nhìn thúc ấy lại sợ sệt như vậy?”
Khoé miệng Triệu Phổ cũng nhướng lên, Công Tôn ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt rất là e sợ thiên hạ không loạn, xem ra cả hai đều tính xem kịch vui đây.
Phía sau, Lâm Dạ Hỏa khoanh tay mà cọ cọ Trâu Lương.
Trâu Lương dắt chú cún con nhìn hắn: “Làm cái gì đó?”
“Ngươi có nhìn ra cái gì không?” Gương mặt Lâm Dạ Hỏa nhìn có chút hả hê.
Trâu Lương không hiểu: “Nhìn ra cái gì?”
“Triển Chiêu a Triển Chiêu!” Lâm Dạ Hỏa cười híp mắt: “Chắc chắn Triển Chiêu cùng cái công tử họ Mạnh kia có cái gì đó, không biết con Chuột bạch kia có bị kinh ngạc cái gì không, ha ha ha”
Trâu Lương có chút hết nói nổi mà nhìn Lâm Dạ Hỏa một chút.
Mặc dù Triển Chiêu dùng tốc độ như vừa đi vừa đạp kiến để kéo dài thời gian, thế nhưng đường cũng chỉ có chút ngắn như vậy cho nên cuối cùng hắn vẫn đi hết mà đến trước cửa Mạnh phủ.
Nha hoàn tiến lên gõ cửa một cái.
Triển Chiêu đếm tới ba, liền nói ngay với Bạch Ngọc Đường: “Không có ai a!”
Thế nhưng hắn vừa mới dứt lời đã có người ra mở cửa.
Một lão đầu có bộ dáng như một quản ra ló đầu ra nhìn.
Triển Chiêu liền xị mặt nhìn sang bên, thuận tiện núp sau Bạch Ngọc Đường.
Quản gia kia khó hiểu mà hỏi tiểu nha hoàn: “Có chuyện gì a?”
“Mạnh quản gia, Mộng Dao tỷ tỷ nhà ta có ở trong đó không? Nha môn có người muốn tìm tỷ ấy.”
Lão đầu gật đầu một cái: “Có ở đây a, ách….” Vừa nói hắn vừa muốn mời mọi người vào trong.
Triển Chiêu cúi đầu, hình như còn lấy tay che mặt mà ho khan: “Gọi nàng ra ngoài là được.”
“Nga …” Quản gia liền ngoẹo đầu mà nhìn Triển Chiêu một cái, sau đó đột nhiên …. vỗ đùi một cái: “Ai nha, đây không phải là Tiểu thiếu gia Triển Chiêu sao!”
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật.
“Uy!” Lão quản gia còn không đợi mọi người nói gì, đã vui mừng chạy vào trong phủ kêu lớn: “Thiếu gia, thiếu gia, Tiểu thiếu gia Triển Chiêu tới rồi!”
Ngoài cửa, mọi người đồng loạt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu gương mặt chỉ biết ha ha cười khổ, bộ dạng kia như là nói, đừng có nhắc tới nữa, thật bi tráng a.
Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng thân, hỏi Triển Chiêu: “Ngươi còn nói không có quen biết vị Mạnh công tử kia nữa sao?”
Triển Chiêu một tay cầm lấy ống tay áo của Bạch Ngọc Đường mà kéo a kéo a: “Nói ra rất dài dòng a …”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Triển Chiêu cũng rất đáng thương mà nhìn lại hắn: “Này cái gì … lát nữa ngươi phải tỉnh táo đó.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, đồng thời lúc này lại có một người nhào ra ngoài, từ thật xa đã nghe thấy thanh âm truyền đến: “Triển đệ!”
Khoé miệng Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nhướng lên —- Triển đệ …….
Triển Chiêu còn chưa có hiểu gì đã bị người ta nhào đến ôm lấy: “Ngươi cuối cùng đã trở lại rồi, nhớ chết ta!”
Sau lưng Triển Chiêu, mọi người nhịn không được phải nuốt một ngụm nước bọt —- Trực tiếp ôm luôn a!
Bạch Ngọc Đường diện vô biểu tình, nheo lại đôi mắt đào hoa thật đẹp mà nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vội vàng đẩy Mạnh Thanh ra: “Này, Mạnh đại ca, đã lâu không gặp a!”
“Sao lại gọi là Mạnh đại ca?!” Mạnh Thanh bất mãn, nắm lấy cả hai tay Triển Chiêu: “Khi còn nhỏ rõ ràng gọi là Thanh ca ca mà.”
Mí mắt Triển Chiêu lại muốn giật kịch liệt, dư quang vừa phiêu đến chỗ Bạch Ngọc Đường, quả nhiên, lông Chuột cũng dựng hết cả lên rồi.
Mọi người ở phía sau cũng sờ sờ cằm, gật đầu a gật đầu a —— Ai nha, Ca ca thân thiết a … Cảm giác sắp có tuồng hay mở màn a!
Triển Chiêu quyết định cần tốc chiến tốc thắng, vội dời tầm mắt đi hỏi: “Này a, chúng ta tới tìm Từ Mộng Dao …”
“Ai, người đang ở trong đây, ngươi mau vào.” Mạnh Thanh liền nắm lấy tay Triển Chiêu kéo vào trong: “Ngươi đã đến đây rồi cũng đừng có nghĩ lại đi nữa, mau đến uống cùng ca ca suốt đêm đi, tối nay hai chúng ta cùng nhau ngủ, ngươi nói được không!”
Triển Chiêu vẻ mặt đưa đám, tâm nói ———- Này muốn mất mạng đó!
Mà nhìn lại bên cạnh, chân mày của Bạch Ngọc Đường cũng nhướng lên luôn rồi, khoé miệng cũng nhếch lên mấy phần vui vẻ, thế nhưng nụ cười này lại khiến cho Triển Chiêu cảm thấy âm phong từng trận lạnh thấu sau lưng.
Mà mọi người ở phía sau lại hăng hái bừng bừng mà đi vào trong.
Bạch Ngọc Đường đang chuẩn bị đi vào, lại nhìn thấy tiểu nha hoàn kia đã truyền tin xong rồi chuẩn bị đi, vì vậy mới ngăn nàng ta lại: “Chờ chút!”
“Vâng.” Tiểu nha hoàn kia đỏ mặt, cũng không dám nhìn Bạch Ngọc Đường: “Công tử có việc gì sao?”
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Từ Mộng Dao có biết Triển Chiêu sáng nay đã đi tìm nàng ta không?”
“Tiểu thư có biết a.” Nha hoàn gật đầu một cái: “Ban nãy ta có nói với nàng, có điều Mạnh công tử cứ giữ người lại không cho đi.”
“Lúc ngươi nói Mạnh công tử cũng ở đó sao?” Bạch Ngọc Đường cười nhạt.
Nha hoàn bị nụ cười của Bạch Ngọc Đường làm cho chân tay cũng bủn rủn, chóng mặt mà gật đầu: “Biết a, Mạnh công tử còn hỏi nữa mà.”
“Hắn hỏi cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.
“Hắn hỏi, Triển đại nhân có phải đi một mình không … sau đó ta liền nói không phải, còn dẫn theo một Bạch y công tử nữa.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, trên mặt lại vui vẻ thêm mấy phần, nói với cô nương kia: “Đa tạ.” Nói xong liền xoay người vào phủ.
Mà nhìn lại nha đầu kia, mặt mũi quay cuồng mà trở về Mộng Phương Viên.
Mạnh Thanh không có lôi Triển Chiêu đến khách phòng, cũng không lôi vào đại đường mà trực tiếp lôi tới hoa viên nhà mình.
Lúc này, trong hoa viên còn có hai khách nhân nữa, đều là những nam tử trẻ tuổi, tướng mạo bất phàm, y phục sang quý, một người hồng sam công tử đang nghe đàn thưởng trà. Một người lại là thư sinh khôi sắc y phục, cầm trong tay một cây quạt, đang cùng một mỹ nhân học tập kỹ thuật gảy đàn, vị mỹ nhân kia hẳn là cũng đến từ Mộng Phương Viên.
Đám người Triệu Phổ vừa vào nhìn liếc qua, hai người này cùng với vị Mạnh Thanh vừa mới lôi kéo Triển Chiêu như thể rất là thân thiết kia, công phu cũng không tệ.
Bây giờ Mạnh Thanh mới bắt đầu rời khỏi trạng thái hưng phấn vì gặp được Triển Chiêu ban nãy, hồi phục tinh thần lại, bảo Triển Chiêu giúp hắn giới thiệu một chút.
Triển Chiêu quay đầu lại giới thiệu một chút, thế nhưng lại không thấy Bạch Ngọc Đường đâu.
Hai bên đã gặp nhau rồi, Triển Chiêu liền đứng đó lấm lét mà nhìn ra cửa, tâm nói, Chuột này chắc không phải giận quá mà bỏ đi rồi chứ?
Mạnh Thanh liền hỏi: “Triển đệ, ngươi nhìn cái gì vậy?”
“Ách, ta ….” Triển Chiêu đang suy nghĩ xem có nên đi tìm hắn không, thế nhưng lúc này lại nhìn thấy một bạch ách nhoáng lên, dưới ánh trăng mờ ảo, Bạch Ngọc Đường rất tiêu sái mà đi vào, một màn bạch y trường đao này khiến cho mấy cô nương cùng Từ Mộng Dao kia đều theo bản năng mà che miệng.
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật ——— Con Chuột phong lưu!
“Vị này là …”
Mạnh Thanh hỏi Triển Chiêu.
“Nga, Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu vừa mới giới thiệu xong, hai vị đang ngồi kia cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó đều cùng hơi nhướng chân mày —- Qủa nhiên, nghe danh không bằng gặp mặt, người ta đều nói Bạch Ngọc Đường là mỹ nam tử hiếm có trên đời, quả nhiên không giả.
“Nga, thì ra là Bạch huynh.” Mạnh Thanh chắp tay với Bạch Ngọc Đường một cái: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu một cái, nhìn Triển Chiêu, ý là —– Người ta ngưỡng mộ ta đã lâu, ta cũng đâu có biết hắn là ai.
Triển Chiêu cười khan hai tiếng, nói: “Hắn là Mạnh Thanh, chúng ta là bạn láng giềng khi nhỏ ….”
“Láng giềng?!” Mạnh Thanh vỗ vỗ Triển Chiêu một cái: “Chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau a, ngươi quên rồi? Khi nhỏ hai ta còn có hôn ước nữa mà.”
Triển Chiêu lần này cũng cảm giác được sát khí của Bạch Ngọc Đường bên cạnh càng ngày càng nặng a .. Cái tên Mạnh Thanh ngu ngốc này a ….
“A, a, đó chỉ là lời nói đùa khi nhỏ mà thôi.” Triển Chiêu lúng túng: “Sau đó đã nói lại rồi, cũng không phải thật, người lớn nói giỡn mà thôi.”
“Cái gì mà nói giỡn, lúc đó còn có không ít người làm chứng a.” Mạnh Thanh xấu xa mà cười một tiếng.
Triển Chiêu nhìn trời.
Những người đến xem náo nhiệt khác lúc này đã sớm quên béng ai là Từ Mộng Dao a, cái gì là Khôi Cốt Kính a, tất cả chỉ mải lo nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thôi ——- Này được rồi a! Thì ra khi còn nhỏ Triển Chiêu còn có hôn ước nữa a.
Triển Chiêu đến một bên ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường không động tĩnh gì cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, Mạnh Thanh lại cầm bầu rượu mà nhiệt tình rót cho mọi người.
Triển Chiêu kéo cánh tay Bạch Ngọc Đường một cái: “Cái này, tất cả đều là hắn tự biên tự diễn khi nhỏ đó, ta cũng không có đồng ý a.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu: “Nga …” một tiếng sau đó lại cứ thế uống trà.
Triển Chiêu thấy hắn cũng không có phản ứng gì khác, liền cảm thấy có chút buồn bực —- Không phải Chuột này ghen rất tợn sao, tại sao lại không thấy hắn tức giận?
Nhìn kỹ lại, Triển Chiêu lại lặng lẽ cúi đầu cầm cái ly —– Nhìn sắc mặt của Bạch Ngọc Đường nga … Hai chữ “Khó chịu” cũng viết lên đầy mặt luôn rồi đó.
Lúc này, Mạnh Thanh cũng đã rót rượu đến Bạch Ngọc Đường, cười nói với hắn: “Bạch huynh là nhân tài nhất biểu a, không biết đã có hôn ước chưa?”
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Chưa có.”
“Vậy các cô nương Thường Châu phủ thật là có phúc a.” Mạnh Thanh cười vui vẻ.
“Chậm rồi.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói: “Ta đã có người trong lòng rồi.”
Đám người Triệu Phổ cũng híp mắt nhìn —- Ai da! Bạch Ngọc Đường đang chuẩn bị phản kích sao?
“Vậy sao.” Ngược lại Mạnh Thanh cũng không có bất ngờ, chỉ cảm khái: “Qủa nhiên với điều kiện của Bạch huynh tốt như vậy thì sao lại không có người nào được.”
Bạch Ngọc Đường cũng không nói nhiều, chỉ là nhìn Triển Chiêu,
Triển Chiêu nâng cằm uống trà, trà này quả nhiên toàn mùi dấm a, sách.
………………..
Lúc này, nam tử hôi sắc y phục kia liền đi tới bên cạnh Công Tôn ngồi xuống, nói: “Từ lâu đã nghe đại danh của Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ là thần y đệ nhất, thì ra lại còn trẻ như vậy a.”
Công Tôn cười cười — Người này dáng vẻ thật lễ độ a.
“Tại hạ tên gọi Nhạc Lâm.”
Công Tôn hơi sững sờ: “Nam Hải thần y Nhạc Lâm?”
“Không dám không dám.” Nhạc Lâm cười cười, lại nói chuyện y thư dược lý cùng Công Tôn, hai người nói rất hợp ý, rất nhanh chóng đã xưng huynh gọi đệ.
Đầu tiên Triệu Phổ còn có chút tâm tư xem náo nhiệt chỗ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, thế nhưng chỉ trong chốc lát hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hắn nhìn Tiểu Tứ Tử trong ngực mình một chút, lại thấy lúc này Tiểu Tứ Tử cũng trợn tròn hai mắt đang nhìn Công Tôn cùng Nhạc Lâm đang trò chuyện vui vẻ đến độ quên mất trời trăng luôn.
Triệu Phổ theo bản năng mà sờ đầu mình một cái, lại cầm cái ly mà soi một cái — Không biết đầu mình có bị biến thành màu xanh chưa(*)? Tên thư sinh hôi sắc cẩm bào kia có lai lịch gì a? Gan lớn thế nào mà lại dám có mưu đồ với phụ thân của nhi tử hắn a?!
(*) Chỗ này ý Phổ ca là mình bị đội nón xanh a, bị vợ đi ngoại tình aLúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng đang xem náo nhiệt, lại còn đang vụng trộm cười Bạch Ngọc Đường thì lại thấy hồng sam nam tử kia đi đến nói: “Các hạ là Trâu tướng quân?”
Trâu Lương nhìn hắn một chút, gật đầu một cái.
“Qủa nhiên! Lúc ở Tây Vực ta từng thấy ngươi một lần, khi đó ngươi đang cứu giúp mấy vạn dân nghèo khó khăn thông quan.” Hồng sam nam tử kia cười nói: “Tướng quân lúc đó đã cứu toàn bộ mấy ngàn người dân quê ta, đại ân đại đức này ta không thể nào quên a.”
Trâu Lương ngẩn người, sau đó xua tay nói: “Không cần như vậy.”
Vẻ mặt hồng sam công tử kia trắng nõn mịn màng, hình như còn chút ngượng ngùng nữa, lại rất sùng bái Trâu Lương, liền cùng hắn trò chuyện một chút về Tây Vực, lại nói đến chuyện năm đó hắn làm thế nào vượt qua khốn khó nữa.
Trâu Lương vốn trước nay ít nói, vậy mà giờ lại có thể trò chuyện cùng người khác, hơn nữa hai người này còn cùng thích chó, cho nên nói chuyện cũng khá hợp.
Lâm Dạ Hỏa vốn dĩ đang cười Bạch Ngọc Đường cho nên tâm tình cũng không tệ, thế nhưng lúc này …
Chân mày hắn lúc này nhíu chặt lại, tên Câm kia không phải câm sao? Dám ngang nhiêm ôm Câm trò chuyện cùng người ta trông chẳng giống câm chút nào! Tên Câm chết tiệt lại còn để cho người kia sờ đầu Câm nhà hắn nữa.
Tiêu Lương đang ngồi bên cạnh Triệu Phổ rất chuyên tâm bóc vải cho Tiểu Tứ Tử lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn, bé nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, ngẩng mặt lên nhìn trời một chút …. chỉ nhìn thấy mặt trăng sáng tròn xoe sao mà lại giống cái bánh cá chua thế a. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
13 chương
2 chương
29 chương
123 chương
25 chương