Khôi Cốt Ma Kính

Chương 22 : [ Dã Tâm Lang Sói ]

CHƯƠNG 22. [ DÃ TÂM LANG SÓI ] Mọi người vây xem bên cạnh ngoại trừ việc cảm khái Triển Chiêu thật giỏi, có thể đem Bạch Ngọc Đường như một cái bánh bao mà chơi đùa, thì cũng nhớ đến một câu trước đây rất lâu Bạch Ngọc Đường đã từng nói ——- Mèo là không được nuông chiều, một khi ngươi đã nuông chiều nó rồi là nó sẽ cưỡi lên cổ ngươi, còn bò cả lên đầu ngươi mà giương oai giễu võ nữa. ************************ Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường ra đường, hai con Kim Xác Tử cũng bay theo ra ngoài. Bạch Ngọc Đường chuẩn bị cho hai con Kim Xác Tử một đôi hồ lô tinh xảo để ở, so với ống trúc đúng là thoáng mát rộng rãi hơn nhiều, lại có thể treo ở bên hông, rất tiện lợi, hắn và Triển Chiêu mỗi người một chiếc, vừa vặn tạo thành một đôi. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến chỗ buôn đồ cổ. Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Làm thế nào để bắt người?” “Trước tiên đừng hỏi có bắt hay không.” Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn: “Trước tiên cứ chọn cho Thiên Tôn một món đồ cổ thật đã.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy chuyện này cũng không có khó, từ trước đến nay hắn đều rất thạo về đồ cổ, vì vậy hắn liền quan sát những cửa hàng xung quanh, cuối cùng, hắn nhìn trúng một bộ hoạ thư. Bạch Ngọc Đường vừa mới đưa tay ra cầm lấy thì đã có một cái tay khác cầm lấy đầu bên kia rồi. Bạch Ngọc Đường nhìn người vừa mới tới một chút ——- Thấy được là một bạch y cô nương khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ nhìn hết sức lanh lợi. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái —– Có vẻ rất thuận lợi đi. Triển Chiêu hỏi: “Cô nương, có chuyện gì sao?” Cô nương kia thiêu mi một cái: “Bản tiểu thư nhìn thấy trước! Hai người hai đại nam nhân chắc sẽ không cướp của ta đó chứ?” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng buông tay, nói với Chưởng quỹ cửa hàng: “Bất kể nàng ta trả ngươi bao nhiêu, ta đều trả gấp đôi.” Hai mắt Chưởng quỹ cũng phát sáng lấp lánh, liền xua tay với cô nương kia: “Ai nha, nha đầu lừa gạt này đừng có gây náo loạn nữa, là vị công tử này nhìn thấy trước.” Cô nương kia cũng nóng nảy, trừng mắt nhìn Chưởng quỹ kia: “Được a chưởng quỹ, ngươi là cái đồ thấy tiền sáng mắt a! Được! Bản cô nương trả ngươi một vạn lượng!” Bạch Ngọc Đường nhìn nàng một chút, lại chỉ chưởng quỹ: “Lấy ra xem một chút!” “Lấy cái gì?” Cô nương kia thiêu mi. “Một vạn lượng của ngươi.” Triển Chiêu đứng ở bên kai nàng. Thấy bên hông nàng có đeo một chiếc túi, bên trong hẳn là hai món bảo bối đoạt được từ ta Thiên Tôn. Cô nương kia nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút …. cuối cùng, nàng ta chú ý đến Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu. Cô nương liền hít vào một ngụm lương khí, nhanh chóng thả tay ra nói: “Không cần nữa, hảo nữ không cần đấu với nam.” Nói xong liền muốn chạy đi. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lui về phía sau một bước, chặn lại đường chạy của nàng ta. “Uy! Các ngươi định làm cái gì?” Cô nương kia hùng hổ: “Ta kêu người ta các ngươi phi lễ a!” Triển Chiêu cười một tiếng: “Tiểu tặc, theo ta về nha môn một chuyến.” Cô nương kia càng gấp gáp hơn, cảm thấy mình hẳn là chạy không thoát rồi cho nên mới gào ta: “Người tới a! Có kẻ phi lễ a!” Một số người đi mua đồ cổ ở cổ phường cũng hiếu kỳ dừng chân nhìn sang một chút, có một số người cũng có ý định đến giúp một tay, thế nhưng vừa mới nhìn lại, thấy được người ngăn cô nương kia chính là Triển Chiêu, còn vị bạch y công tử bên cạnh kia hẳn là Bạch Ngọc Đường đi? Mọi người liền nhìn nhau, ở Thường Châu phủ này ai mà chẳng biết Triển Chiêu là người thế nào, hai vị đại hiệp này sao lại có thể khi dễ một cô nương được? Triển Chiêu nói với mọi người: “Thử kiểm tra xem mọi người có bị mất bạc không đi, đây chính là một nữ tặc.” Vừa mới nói xong, mọi người liền nhanh chóng kiểm tra túi tiền của mình, sau đó còn nghị luận ầm ĩ: “Nga …… Thì ra là một nữ tặc a.” Cô nương kia mở to mắt mà nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu đứng sau lưng nàng, thấp giọng nói: “Gần đây có không ít người bị mất đồ cổ trong nhà, ngươi không ngại ta nói luôn chỗ này chứ?” Cô nương kia bĩu môi, nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường thêm chút nữa, giậm chân: “Ai nha, hai ngươi đều là những đại nhân vật, cần gì phải chấp nhất với tiểu tặc như ta chứ, thả ta đi đi!” “Có thể thả ngươi! Có điều về nha môn trước đã.” Triển Chiêu nói: “Có chút viêc muốn hỏi ngươi.” Nữ tặc không tin: “Ta là tặc, vào nha môn rồi còn có thể ra sao?” “Cái đó còn phải xem ngươi có thể lấy công chuộc tội không nữa.” Triển Chiêu cười một tiếng. Tâm nữ tặc cũng rung động, Triển Chiêu cười lên thật đẹp a, mà quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường ôm đao đứng bên cạnh, nữ tặc liền thở dài ——– Qủa nhiên đúng như lời đồn đại a, đẹp trai đến độ hai chân cô nương ta cũng như mềm nhũn ra luôn. “Đi thôi.” Triển Chiêu mang nàng trở về Triển phủ. Trên đường trở về, Triển Chiêu cảm thấy đói bụng rồi liền đi mua mấy cái bánh bao, đưa cho cô nương kia một cái, đưa cho Bạch Ngọc Đường một cái, có điều Bạch Ngọc Đường vẫn y như bình thường, nhất định không chịu ăn cái gì đó trên đường. Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, Bạch Ngọc Đường này cái gì cũng tốt, chỉ có cái bệnh công tử này là …. Cô nương kia gặm bánh bao, sau đó lại nghe Triển Chiêu hỏi nàng: “Xưng hô thế nào?” “Ta tên Nhan Linh.” Cô nương ăn xong một cái bánh bao rồi lại đòi thêm cái nữa của Triển Chiêu. “Tam thủ Nhan Linh, một trong Thập đại phi tặc a.” Triển Chiêu gật đầu: “Thất kính, thất kính.” Nhan Linh than thở: “Triển đại nhân, ngươi cũng đừng có cười tiểu nữ nữa được không a, sao có thể so với hai vị a.” Triển Chiêu vui vẻ: “Hai chúng ta đã là cái gì, ngươi ngay cả đồ của Thiên Tôn cũng đoạt được, còn sợ gì hai chúng ta nữa.” Nhan Linh ngẩn người. Bạch Ngọc Đường nhìn hai cái bình nàng đeo ở bên hông. Cô nương kia há miệng, nháy mắt cái liền lắp ba lắp bắp: “Thiên …. Thiên Thiên …. Thiên Tôn?!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu. Nhan Linh che miệng, nàng vẫn còn thắc mắc tại sao công tử kia còn trẻ tuổi như vậy mà đã bạc đầu a ….. Thiên Tôn không phải đã hơn trăm tuổi rồi sao? Tại sao còn trẻ như vậy, còn đẹp trai như vậy chứ? Cũng may ban nãy mình không có trêu chọc hắn ……….. “Hắt xì ….” Trong sân viện Triển phủ, Thiên Tôn ngửa mặt lên trời mà hắt hơi một cái, xoa xoa mũi. Tiểu Tứ Tử liền bắt mạch cho hắn. Thiên Tôn đưa tay ôm bé lên, kiểm tra một chút, hình như có hơi nặng thêm a, sau đó lại bóp bóp tay, bóp bóp chân xem xét, nhiều thịt hơn rồi. “Tôn Tôn, Ân Ân đâu nha?” Tiểu Tứ Tử đã lâu rồi không được gặp Ân Hầu cho nên có chút nhớ hắn. “Đại khái là bận rộn chuyện gì đó đi.” Thiên Tôn trả lời: “Ai, gia môn bất hạnh a. Cứ như ta vậy mới tốt, đồ tử đồ tôn có làm gì cũng không cần ta quản, có Nhạc Phong lo rồi, ta chỉ cần an tĩnh là được.” “Cái gì là gia môn bất hạnh nha?” Tiểu Tứ Tử tò mò. “Trong nhà có một đứa bất hiếu a.” Thiên Tôn than thở. “Nga …..” Tiểu Tứ Tử gật đầu, sau đó lại tò mò hỏi: “Có phải vì tranh gia sản hay không?” Thiên Tôn vui vẻ. Công Tôn ở bên cạnh cười Tiểu Tứ Tử, đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên ở thôn trang, cũng đã gặp được mấy nhà anh em đánh nhau vì tranh gia sản. “Ma cung cũng không có tài sản riêng gì, mà Mạnh Thanh cũng rất giàu nữa.” Hồng Cửu Nương ở bên cạnh chọn vải cùng đám nha hoàn, hình như chuẩn bị may y phục. “Nói đến bạc ….” Công Tôn liền đem chuyện Dược ngọc cùng Hương ngọc nói ra. Hồng Cửu Nương gật đầu: “Lúc trước Chiêu Chiêu cũng có nói qua, nếu như Công Tôn tiên sinh cần, ta mang đến thêm cho mấy xe Dược Ngọc nữa đi, ngươi chế là dược hoàn cứu người.” Công Tôn hỏi: “Bây giờ giá của Hương ngọc trên thị trường rất cao, Ma cung không định tận dụng mối làm ăn này sao?” “Cũng cả bó tuổi rồi, kiếm nhiều tiền làm cái gì?” Hồng Cửu Nương cười híp mắt: “Chúng ta lại không thích mua đồ cổ …..” Nói xong cái nàng liền nhận được ngay ánh mắt đầy ác liệt của Thiên Tôn phóng tới, Hồng Cửu Nương liền che miệng cười. Tiểu Tứ Tử cũng rất đồng tình mà vuốt vuốt ngực Thiên Tôn, tỏ vẻ an ủi. Đang lúc nói chuyện, bên ngoài có một thân anh màu trắng vèo một cái chạy vào, quỳ ngay trước người Thiên Tôn, giơ lên hai chiếc bình nhỏ mà ban nãy Thiên Tôn định mua, nói: “Lão Thần tiên, ngài vui lòng nhận cho.” Thiên Tôn nháy mắt mấy cài, nghiêng đầu nhìn, chính là nha đầu ban nãy cướp đồ của mình. Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng nhận ra nàng ta. Tiểu Tứ Tử cũng ngoẹo đầu mà nhìn cô nương kia một lát, sau đó đột nhiên gọi: “Linh nhi tỷ tỷ.” Cô nương kia ngẩng đầu lên, nhìn cái liền nhận ra Tiểu Tứ Tử: “Ai nha! Đây không phải là Bánh bao nhỏ nhà Công Tôn sao!” Tiểu Tứ Tử hí mắt —- Bánh bao ….. Công Tôn cũng nhận ra: “Nhan cô nương.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào ngay phía sau cũng hiếu kỳ, hỏi Công Tôn: “Biết sao?” “Là hàng xóm trong thôn.” Công Tôn vừa nói lại vừa bất đắc dĩ mà nhìn Nhan Linh: “Ngươi lại đi ra ngoài trộm bảo bối nữa sao?” Cô nương kia quyệt môi: “Ta trộm đều là đồ của nhà giàu bất lương a.” Công Tôn bất đắc dĩ mà lắc đầu. Nhan Linh ôm Tiểu Tứ Tử cọ cọ, câu thứ hai nói ra cũng không phải là câu mà Tiểu Tứ Tử thích nghe: “Bánh bao nhà Công Tôn có phải lại mập lên nữa có phải không a?” Tiểu Tứ Tử cũng quyệt miệng, cố leo về đùi Thiên Tôn, nằm đó mà tức giận —— Bánh bao nhà Công Tôn …….. Mọi người cũng bất đắc dĩ, Tiểu Tứ Tử thực sự mũm mĩm chẳng khác nào cái Bánh bao a. Tiêu Lương liền nhanh chóng kéo Tiểu Tứ Tử về phía mình, khỏi cho mọi người khi dễ hắn, thật ra thì mập mập như vậy mới dễ nhìn a, không phải rất phúc hậu sao? Cận nhi càng mập nhìn càng đáng yêu a! Nếu như đã là người quen rồi thì càng dễ nói chuyện hơn. Nhan Linh nghe đám người Triển Chiêu hỏi nàng có từng đi trộm nhà Mạnh Thanh không, nàng còn buồn bực hỏi: “Mạnh Thanh nào?” Triển Chiêu chỉ hướng cho nàng, tiện thể nói luôn cấu trúc Mạnh phủ. “Nga!” Nhan Linh gật đầu: “Là Mạnh phủ kia a! Ta trộm một cái gương.” Mọi người cùng sửng sốt. “Gương sao?” Triển Chiêu không hiểu: “Là đồ cổ sao?” “Cái này ta không biết, có điều trước kia ta chưa từng thấy qua, nghĩ rằng nó hắn rất đáng tiền cho nên mới thuận tay trộm về.” Nhan Linh mở ra bọc hành lý tuỳ thân, lấy ra một chiếc gương lưu ly, soi rõ dị thường, bốn bên xung quanh giống như được chạm trổ hình hoa bằng ngà voi, vừa tinh sảo lại vừa khí khái vô cùng. “Đây là ….” Công Tôn vừa quan sát một cái, nói: “Khôi Cốt Kính!” Mọi người cùng cau mày. “Thế nhưng thủ nghệ không giống như của Uông Lâm Xuân làm a!” Triển Chiêu nói. Công Tôn đến nghiên cứu một chút, cau mày nói: “Gương này so với cái của Uông Lâm Xuân làm thì hoàn mỹ hơn đến mấy lần.” Vừa nói hắn vừa dùng một còn dao nhỏ cạo xuống một chút khôi sắc đồ ở phía sau gương xuống, dùng dược thuỷ thử một chút, dược thuỷ nháy mắt biến thành đen nhánh. “Oa! Cái gì a!” Nhanh Linh cả kinh. Công Tôn vội vàng đặt gương xuống, giơ tay ngăn lại mọi người: “Kịch độc! Kịch độc đó!” Nhan Linh cũng sợ đến sắp khóc rồi, nhanh chóng đưa tay cho Công Tôn bắt mạch, hỏi: “Ta có bị trúng độc không?” Công Tôn bắt mạch cho nàng, sau đó dùng ngân châm giúp nàng trừ độc, nói: “Cô nương, coi như ngươi đã nhặt về được cái mạng của mình đó, nếu như trễ thêm mấy ngày nữa thôi có lẽ ngươi sẽ giống như thê tử của Uông Lâm Xuân, sau khi giết người sẽ phát cuồng mà chết.” Nhan Linh bị doạ sợ đến độ hồn phách cũng sắp lên mây rồi. Triển Chiêu cau mày nhìn chằm chằm chiếc gương kia: “Tại sao Mạnh Thanh lại có vật này.” “Cái gương này, từ hoạ đồ cho đến độ cứng đều chứng tỏ nó đã có hơn một năm rồi.” Công Tôn nói. “Vậy chẳng phải là còn lâu hơn cả thời gian Uông Lâm Xuân bán Khôi Cốt Kính sao” Tất cả mọi người cùng nghi ngờ. “Các ngươi nói xem, liệu có phải là Uông Lâm Xuân không hề tự mình nghĩ ra mà là có người dạy hắn làm Khôi Cốt Kính không?” Bàng Dục chống cằm nhìn mặt gương kia, hỏi. Mọi người mở to mắt nhìn nhau một cái, cũng cảm thấy rất có khả năng này, vậy thì ai bảo hắn làm đây? Là Mạnh Thanh sao? “Mạnh Thanh mặc dù có chiếc gương này, thế nhưng trong nhà hắn lại hoàn toàn không có công cụ tạo gương, hơn nữa hắn cũng không am hiểu loại thủ công chế tác này.” Triển Chiêu nói: “Hẳn vẫn còn những người khác.” “Vật này dược tính rất mạnh a.” Công Tôn nói: “Hơn nữa độc tính cũng không có giống với độc tính của xương khi bị mài vụn ra, càng nhìn càng giống loại độc dược cố ý luyện ra.” “Đúng rồi!” Nhan Linh nói: “Lúc ta trộm cái gương này, thực ra chủ yếu là bị hấp dẫn bởi cái hộp đựng nó mà thôi.” Vừa nói nàng lại vừa lấy ra một cái hộp gỗ lim vô cùng tinh xảo, bên trên được gắn ngọc trai, còn có một chữ “Thọ” thật lớn được điêu khắc vô cùng hoàn mỹ. “Đây là lễ vật mừng thọ cho ai sao?” Triệu Phổ hỏi. Mà lúc này, mọi người chỉ thấy sắc mặt Triển Chiêu đột nhiên trắng bệch, không những thế biểu tình trên gương mặt Hồng Cửu Nương cùng Mạc Hư ở bên cạnh cũng là vô cùng khiếp sợ. “Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu. Triển Chiêu trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Mấy ngày nữa là Đại thọ của Ngoại công ta, ta cố ý trở về trong lúc này chính là đều chúc thọ người.” Mọi người sửng sốt hồi lâu, cũng hít vào một ngụm khí lạnh: “Chiếc gương này là chuẩn bị cho Ân Hầu sao?!” “Trong phòng ngoại công có giữ lại tất cả đồ của bà ngoại ta khi còn sống, thỉnh thoảng ngoại công cũng sẽ mua mấy thứ đồ trang sức mà nàng thích như lắc tay hoặc đồ trang điểm về.” Triển Chiêu cau mày: “Nếu như Mạnh Thanh tặng người chiếc gương này, nhất định ngoại công sẽ thích, có thể sẽ đặt trên bàn trang điểm của bà ngoại.” Trong lòng mọi người vẫn còn có chút sợ hãi, đồng thời cũng có chút cảm khái ——- Ai nha, Ân Hầu cũng là một người si tình a, chung tình rất lâu nữa! Mà bà ngoại Triển Chiêu là nữ nhân thế nào mà có thể khiến cho một nam nhân như Ân Hầu nhớ nàng lâu như vậy đây? Mạc Hư vỗ bàn một cái, giận đến độ không nói ra lời được nữa. “Nếu như Ngoại công ta mà đặt gương này trên bàn trang điểm, như vậy trong vòng bao lâu sẽ trúng độc?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn. “Nếu như thực sự đặt trong phòng, lấy nội lực của Ân Hầu mà nói, nhanh thì mười lăm ngày, chậm thì một tháng, đến lúc đó hắn sẽ mất đi lý trí, gặp người là giết.” “Vậy chẳng phải tương đương với toàn bộ Ma cung sẽ bị diệt.” Hồng Cửu Nương lạnh lùng nói: “Cung chủ hoàn toàn có thể giết chết hết chúng ta.” Thiên Tôn gật đầu: “Nếu như hắn thực sự điên, cho dù ta muốn ngăn cản được hắn cũng phải để lại cái mạng.” Hồng Cửu Nương tức giận đến tay cũng run lên: “Ma cung ta thiếu hắn cái gì chứ? Để cho hắn phải đuổi tận giết tuyệt như vậy ……..” Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cho nàng, lớn tuổi rồi thì không lên tức giận a. …………. Rất nhanh sau đó chuyện này đã truyền ra toàn bộ Ma cung, lần này Mạnh Khôn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, nghe nói nếu như không phải là Công Tôn dùng hai ngân châm châm cứu cho hắn, nói không chừng hắn đã tức mà chết rồi. Mạc Hư bảo người đưa Mạnh Khôn về Ma cung, coi như không có đứa tôn nhi này đi. Tất cả mọi người đều nghĩ mãi không ra, cho dù Mạnh Thanh hận Bạch Ngọc Đường hoặc là có dã tâm gì đó đi chăng nữa, thế nhưng việc gì hắn phải hại Ân Hầu, lại còn hại toàn bộ Ma cung nữa? Triển Chiêu ngồi trong sân mà buồn phiền, Bạch Ngọc Đường biết hắn cứ nhớ tới liền vẫn cảm thấy sợ cho nên vỗ vỗ hắn: “Ngươi đoán xem, liệu có thể Mạnh Thanh này là giả không?” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đừng có an ủi ta, sao có thể giả được.” Lúc này, chỉ thấy Bàng thái sư chạy từ bên ngoài vào, cầm trong tay một chén trà, vừa uống vừa gật đầu: “Ai nha, Ngô Lão gia tử uống trà a.” Mọi người cũng cảm thấy buồn cười, Bàng thái sư lại ở chung rất tốt với người của Ma cung, đã xưng huynh gọi đệ rồi không nói, thế nhưng Bàng Dục vừa mới nhận Kiền gia gia kiền nãi nãi là hắn liền trực tiếp gọi người ta là cha nuôi mẹ nuôi luôn, hai cha con nhà này phải nói là một chút tiết tháo cũng không có. Vừa mới đến cạnh bàn ngồi xuống, Thái sư liền đặt bình trà xuống bàn, quay sang nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, với mọi người đang bị vụ án làm cho khó nghĩ một chút. “Khụ khụ.” Thái sư ho khan một tiếng, hình như có lời nào muốn nói. Tất cả mọi người đều nhìn hắn. Thái sư cười cười, nói: “Ta nghe nói chuyện Mạnh Thanh muốn hại Ân Hầu cùng Ma cung.” Mọi người cùng than thở. Thái sư cười cười, nói tiếp: “Lão phu có thể biết tại sao Mạnh Thanh lại làm như vậy, cùng với mục đích của hắn là gì.” Mọi người lại nhìn Thái sư. Thái sư sờ râu: “Trong thời gian này, Thiên Tôn nhất định sẽ ở lại Ma cung, vì vậy, một khi Ân Hầu mất đi khống chế, Thiên Tôn nhất định sẽ không ngồi yên nhìn hắn giết người, tất nhiên sẽ ngăn cản hắn, kết quả có khi là: Nhị lão sẽ cùng nhau ……..” Chữ “chết” Thái sư không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì lúc này, biểu tình của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vô cùng đáng sợ. “Thế nhưng, một khi chuyện này được truyền ra ngoài, lại trở thành một chuyện khác, có lẽ sẽ là Thiên Tôn cùng Ân Hầu tàn sát lẫn nhau, một lần nữa hai phái chính tà lại đối nghịch.” Thái sư nói: “Mà lúc này lại có một đầu mối là để có thể chứng minh Ân Hầu đột nhiên khác thường là bởi vì có người hạ độc hắn … Dĩ nhiên, lấy tâm tư của Mạnh Thanh mà nói, nhất định hắn sẽ chuẩn bị sẵn một đối tượng để giá hoạ tốt nhất. Đến lúc đó, nhất định Ma cung sẽ tái xuất giang hồ để báo thù cho Ân Hầu.” Tất cả mọi người đều cau mày, dã tâm lang sói, lòng dạ nham hiểm. “Đồng thời, việc giá cả của Hương ngọc bị đẩy lên cao cũng không phải chuyện tình cờ.” Thái sư nói: “Đây chính là vốn liếng của môn phái Ma cung đứng đầu giang hồ sau này.” Tất cả mọi người đều nhìn Thái sư —— Qủa nhiên có để ý đến. Thiên Tôn đột nhiên cảm thấy rất tò mò, hỏi: “Lấy cơ trí của Thái sư, ngươi cảm thấy Mạnh Thanh sẽ giá hoạ cho ai?” Thái sư khẽ mỉm cười, nói: “Triều đình.” Mọi người cùng sửng sốt. “Đây cũng chính là lý do tại sao hắn lại cho Uông Lâm Xuân biết cách làm Khôi Cốt Kính, mà từ đó lại tạo ra hàng loạt án kiện, hại chết Tri phủ thì đương nhiên sẽ khiến Triều đình phải phái mệnh quanh đến điều tra, có điều, hắn trăm tính ngàn tính lại không nghĩ đến chuyện Khai Phong phủ mang đến quá nhiều người, lại còn đột nhiên nhảy ra một tên đại tình địch, vì vậy mà hắn giận quá nên mất khôn, từ đó mới làm hỏng toàn bộ kế hoạch.” Thái sư cầm bình trà mà lắc đầu một cái: “Trí khôn của tiểu tử này có hạn mà thôi, hắn chẳng qua chỉ là một con cờ, nước cờ tốt như vậy mà hắn không những không đi hết được, ngược lại còn làm hỏng toàn bộ kế hoạch, phía sau hắn hẳn là còn có người khác làm chủ.” Thiên Tôn ngẩng đầu tán thưởng: “Thái sư quả nhiên cao kiến.” “Uy, Lão gia tử ngài quá khen rồi.” Thái sư mặc dù bận nịnh hót Thiên Tôn, thế nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Việc này có vẻ như còn có chút quan hệ với ngoại tộc.” Triệu Phổ nhìn Thái sư: “Ngoại tộc sao?” Thái sư gật đầu: “Vương gia thử nghĩ xem, với thực lực của Ma cung, một khi đối địch với Triều đình, đến lúc đó không phải là cần có ngươi phải ra tay đối chiến sao? Đến lúc đó lưỡng bại câu thương thì ai được lợi? Chính à ngoại tộc.” Mạc Hư cũng không còn biết phải nói gì: “Không những khi sư diệt tổ còn thông đồng với địch bán nước sao? Mạnh Thanh này không phải là giả thật chứ?” Mọi người trong Ma cung lúc này cũng muốn nghe chính là: “Mạnh Thanh chân chính đã chết rồi, cái tên cừu địch này của Ma cung chính là giả mà thôi.” “Không phải thật, là giả đó.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng. Tất cả mọi người đều nhìn hắn: “Tại sao lại nói như vậy?” Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, nói: “Bởi vì đêm qua Tam lão quỷ còn gọi hắn là Thiếu chủ nhân.” Tất cả mọi người ngẩn người, cùng sờ cằm. Triển Chiêu cau mày: “Nhưng nếu là giả ………” “Đúng vậy!” Hồng Cửu Nương cũng nghĩ không thông: “Là giả thì sao lại còn đi tranh Mèo với ngươi chứ?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Triển Chiêu một chút nữa, nói: “Muốn tranh Mèo với ta còn có rất nhiều nữa cơ, Mèo này đào hoa vượng mà.” Mọi người trong Ma cung cùng bát quái góp tới: “Thật sao? Còn có ai nữa?” Triển Chiêu nhanh chóng che lại miệng Bạch Ngọc Đường, mí mắt cũng nhướng lên: “Quản hắn là thật hay giả, cứ coi hắn là giả để mà đối phó! Gặp mặt là đập cho hắn một trận, nếu không không thể xả hận trong lòng!” Bạch Ngọc Đường liền vỗ vỗ tay Triển Chiêu, ý là —— Miêu nhi, buông tay đi! Triển Chiêu lại híp mắt nhìn hắn hồi lâu, sau đó lại bắt đầu vò đầu véo mặt hắn —– Làm càn a! Mọi người vây xem bên cạnh ngoại trừ việc cảm khái Triển Chiêu thật giỏi, có thể đem Bạch Ngọc Đường như một cái bánh bao mà chơi đùa, thì cũng nhớ đến một câu trước đây rất lâu Bạch Ngọc Đường đã từng nói ——- Mèo là không được nuông chiều, một khi ngươi đã nuông chiều nó rồi là nó sẽ cưỡi lên cổ ngươi, còn bò cả lên đầu ngươi mà giương oai giễu võ nữa. Đăng bởi: admin