Khói Bếp Ven Hồ
Chương 3
“Hắt xì.” Mai Sóc xoa lỗ mũi, bên cạnh truyền đến tiếng Vu An cười lớn: “Ta nói Mai Sóc, buổi tối ngươi rớt từ dưới đất lên rồi hay là thế nào, làm sao lại bị phong hàn rồi thế?”
Mai Sóc hít mũi một cái, tiếng nói mang theo giọng mũi lại có chút khàn khàn: “Làm sao ta biết?”
Vu Ninh, em gái của Vu An vỗ lưng của nàng: “Ngươi xem thời tiết hiện tại cũng bắt đầu chuyển lạnh, ngủ một mình bao giờ cũng dễ dàng bị lạnh, rõ ràng, “ Nàng và Vu An nhìn nhau, ranh mãnh cười nói: “Đi tìm người tới sưởi ấm chăn không phải được rồi sao, ngươi cũng sẽ không cảm lạnh nữa.”
Nàng liếc nhìn hai người, phụ giúp xe đẩy tay, cột lên thân bò.
Tiếng động bên ngoài dần dần đi xa, Lâm Xước vẫn đang ngủ, tay chân cũng co lại thành một cục, ôm bản thân mình. Đợi đến khi mặt trời lên cao, rốt cuộc hắn bị ánh nắng chiếu vào từ giữa khe hở trên nóc nhà làm chói tỉnh, dụi dụi con mắt, hiện tại bụng đói quá ngược lại không kêu to nữa.
Hắn đứng lên, trước mắt đột nhiên tối đen như mực, trong khoảng thời gian ngắn cái gì cũng không thấy, hắn khẽ lung lay một chút, đỡ khúc cây bên cạnh, rốt cuộc từ từ hồi phục lại bình thường.
Hắn ra khỏi ngôi miếu đổ nát, trời đã sáng hẳn, đang nhìn vài nhóm người điều khiển xe trâu, hoặc là đi bộ tới cửa thôn. Hắn đi về phía nhà, càng gần trong lòng lại càng sợ, rốt cuộc lúc đi tới, lại phát hiện mẹ đứng ở cửa, đang nói gì đó với một người phụ nữ thật là cao lớn.
Người phụ nữ kia khoảng hơn ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, lại sinh ra có một đôi mắt chuột đang gian xảo đánh giá hắn.
“Như thế nào?” Lâm Nguyên vội vàng hỏi.
“Bộ dạng bình thường thì còn không khó khăn lắm, dáng người thì cũng được. Chỉ là gầy như vậy, sợ là không dễ sinh đẻ.”
“Không có, thân thể lão Nhị nhà ta rất tốt, trong nhà công việc gì cũng có thể làm, ngươi xem một chút như vậy, thật ra thì trên người không coi là gầy, không phải đâu.”
“Vậy, “ Đôi mắt nhỏ của người phụ nữ kia đảo vòng, “Hai ngày nữa ta lấy bạc đến dẫn người.”
“Mười hai?”
“Mười hai thì mười hai.”
Lâm Xước ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, chờ người phụ nữ kia đi, cũng không hiểu rốt cuộc mẹ hắn và người phụ nữ kia đang thương lượng cái gì.
“Lão Nhị tới đây.” Lâm Nguyên đột nhiên rất hòa ái ngoắc gọi hắn đi qua.
Hắn đi từ từ đến gần, Lâm Nguyên cầm một giỏ trứng gà: “Đi, lên trấn trên với ta đi.”
Lâm Xước vô cùng kinh ngạc, trước kia mỗi lần mẹ đều dẫn ca ca đi, lúc trở về sẽ mua về một ít đồ chơi, hoặc là một chút điểm tâm ăn vặt, do đó hắn luôn chỉ có phần yêu thích và ngưỡng mộ, sao lần này mẹ lại dẫn hắn đi cùng?
“Ta hỏi Hà Nguyệt muốn một ít, cộng thêm trước còn dư lại, cũng coi như có chẵn một rổ rồi. Trấn trên không có trứng gà mái tươi mới như vậy, chắc là có thể bán được giá tốt.”
Lâm Xước đi theo phía sau bà, mặc dù có mừng rỡ mà nhiều hơn lại là sợ hãi, trước bão táp không phải luôn rất yên bình sao?
***
Đây là lần đầu tiên Lâm Xước đi tới trấn trên vào lúc họp chợ, đám người chen lấn, trên người treo hầu bao, chen vai nối gót, hai bên đường phố đầy các gian hàng đủ loại đủ kiểu, rất nhiều đều là dựng vài cái ghế dựa, mấy tấm ván gỗ, bày hàng hóa lên đã hiện ra một quầy tại chỗ.
Lớn một chút thì còn chống lều lên, nhỏ chút thì chỉ cầm đồ ngồi dưới đất, đám người đi tới sẽ rao lên. Lâm Nguyên chỉ chọn một chỗ trống không lớn còn sót lại, để rổ xuống dưới đất: “Lão Nhị, ngươi ở chỗ này nhìn, có nhiều người tới thì bán, giá tiền có thể nâng cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu.”
“Mẹ. . .” Lâm Xước gọi bà, bà đã rời đi, hắn ngồi ở một bên cao hơn trên bậc thang, một tay nắm lấy quai rổ, đám người lui tới, nhưng không ai dừng lại, thỉnh thoảng có người lướt qua mấy lần, cũng rất nhanh rời đi.
Mặc dù trời lạnh, trong lòng bàn tay cũng đã chảy ra mồ hôi, mấy chàng trai trẻ tuổi đi qua, đội mũ nỉ, phía trên có hai sợi tơ tung bay, nghe nói là phong cách lưu hành gần đây. Xoi mói nói cười khiến tay Lâm Xước càng nắm càng chặt, đầu đã sắp vùi vào giữa hai chân. “Trứng gà bán thế nào?”
Một giọng nói to vang lên, hắn ngẩng đầu lên, cẩn thận từng li từng tí trả lời, “Ngươi...ngươi muốn mua?”
“Nói nhảm.” Người phụ nữ cầm hai quả xem qua, “Bao nhiêu tiền?”
Đối với giá tiền này thì Lâm Xước một chút tính toán cũng không có, đành phải hỏi, “Ngươi...ngươi ra giá đi?”
Người phụ nữ lướt mắt nhìn hắn: “20 văn tiền, ta muốn mua cả rổ này.”
Chính là hắn không thông thạo nữa, cũng biết những quả trứng gà này tuyệt đối không chỉ là giá tiền này: “Ta không bán.”
Người phụ nữ kia lại nói, “Không bán, thế nào ngươi vẫn còn chê ít?”
“Là ít quá rồi.”
“Vậy 30 văn?”
Hắn vẫn lắc đầu, trong tay người phụ nữ kia vừa dùng sức, hai quả trứng theo tiếng mà bể nát, nàng đứng lên: “Ngươi xem một chút, những thứ nát vụn như vậy ngươi còn muốn bán bao nhiêu tiền?”
“Ngươi...Sao ngươi bóp vỡ nó?” Hắn vừa vội vừa giận, đưa tay cầm cái rổ đó lại gần bên cạnh mình, một ngày những con gà trưởng thành kia cũng liền đẻ ra một quả trứng, mỗi ngày đại ca và mẫu thân còn muốn ăn hết hai quả, gom góp nhiều như vậy vốn là không dễ dàng, trước khi lại đập bể nhiều hơn thì hắn đau lòng che chở cái rổ.
Người phụ nữ kia duỗi thẳng chân đá đá cái rổ: “Vậy ngược lại ngươi nói một chút, muốn bao nhiêu?”
“Ta...ta không biết.” Hắn lắc đầu, người phụ nữ cười nhạo: “Ngươi nói ngươi bày ra lại không đưa giá, còn chê ta cho ít, thật ra ngươi muốn thế nào?”
“Vậy, vậy nhiều hơn một chút nữa.”
“30 văn, ngươi bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán.” Nàng đưa tay kéo cái rổ qua, Lâm Xước không giành hơn được nàng, hơi nước ở trong hốc mắt lượn vòng nhưng không có chảy xuống, “Sao ngươi có thể?”
“Như thế nào?” Người phụ nữ xách rổ lên, “Nếu không phải là vị công tử kia của Tề gia thích ăn nhất là món ăn từ trứng gà tươi mới xào ra, ta mới lười phải tới chỗ như thế.” Nàng ném xuống một xâu tiền, dần dần đi xa,
Lâm Xước nhặt lên xâu tiền này, vẫn ngồi ở chỗ đó, chờ Lâm Nguyên trở lại.
“Hồ lô -- tháp băng.” Ngồi không bao lâu, truyền đến tiếng hét to, hắn ngước mắt lên nhìn, một người phụ nữ lớn tuổi cầm bó cỏ khô cắm đầy Hồ Lô Băng Đường (hồ lo đường phèn, một loại mức quả ghim thành xâu), trên người còn treo đầy những quả hồng trong suốt óng ánh kia, đang vừa đi vừa hét lớn, thỉnh thoảng bị người đụng vào. Hắn nuốt ngụm nước miếng, trong lòng lại đang ảo tưởng, lát nữa mẹ cũng có thể mua chút đồ ăn vặt linh tinh cho hắn giống như trước kia dẫn đại ca ra ngoài hay không.
***
“Ơ kìa, lão bá, hôm nay bác lại tới mua tôm hả?” Vu An thuần thục đánh vảy cá, vừa chào hỏi người tới. Mai Sóc vừa cân tôm trắng bỏ vào trong rổ ông cụ kia, “Còn cần gì nữa không?”
“Những con cá này, ngược lại rất là tươi.”
“Dĩ nhiên.” Vu An lại bắt một con, “Chúng ta đều là đánh tại chỗ bán tại chỗ.”
Ông chỉ vào một con cá béo mập mới vừa cạo hết vảy rửa sạch sẽ, “Con này nhìn qua rất ngon, đứa con của ta đang mang thai, đúng lúc bồi bổ cho hắn thật tốt.”
“Sẽ xong ngay.” Mai Sóc đang muốn đi cầm, một bàn tay đưa tới, “Con này, ta muốn rồi.” Nàng liếc mắt nhìn: “Đổi con khác đi, con này đã bán rồi.”
“Không được, ta chỉ muốn con này, ông ta còn chưa trả tiền.”
“Thứ tự đến trước và sau, xin lỗi.”
Vu An vội vàng chen miệng nói: “Tiểu thư, ngươi xem một chút, nơi này của chúng ta còn có rất nhiều con cá khác, cũng rất tươi.”
“Có con mập như vậy sao? Ta chỉ muốn con này thôi.”
Ông cụ vội vàng nói: “Thôi, hôm nay ta sẽ không mua, ngày mai sẽ trở lại.”
Ông xách theo rổ rời đi, người phụ nữ kia hả hê nhìn Mai Sóc, trả tiền xách con cá rời đi.
Mới đi ra khỏi vài bước, đùi phải của người phụ nữ kia đột nhiên hơi cong, đứng không vững, mặt chúi về phía trước té xuống, bụng vừa vặn đè lên trên rổ cầm trong tay trước đó, chất lỏng trứng vàng trắng đan xen nhuộm khắp người.
Nàng chửi ầm lên, đứng dậy, hai tay dính đầy chất lỏng trứng sánh đặc, nàng vung tay muốn đi, lại một bước đạp lên con cá kia, trượt ra về phía trước, trực tiếp đụng vào góc tường trên phố.
Đôi môi Vu An vừa ngừng bĩu xuống, động tác trong tay không ngừng, lắc đầu nói, “Tuy là nàng ta rất đáng bị đánh, ngươi cũng không cần ác như vậy chứ?”
Mai Sóc lau tay sạch sẽ, xoa xoa bóp chặt lỗ mũi, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Chỉ tiếc, lãng phí một rổ trứng gà kia, nhìn màu sắc này, không ngờ đều là trứng gà mái thượng hạng.”
***
“Chỉ có nhiêu đây?” Lúc chạng vạng, đám người dần dần tản đi, cuối cùng Lâm Nguyên cũng trở lại, trên người có mùi rượu.
Lâm Xước nắm vạt áo, gật đầu, Lâm Nguyên giận đến méo cả miệng: “Cả một giỏ như vậy, bây giờ ngươi nói với ta chỉ bán được ngần này tiền, còn cái rổ cũng bị lấy mất rồi.”
“Con. . .”
“Con cái gì con, ta thấy về phần ngươi cũng chỉ còn có thể ở nơi này vài ngày nữa, tốt bụng muốn dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, quả nhiên cái con thỏ chết bầm này cũng chỉ xứng bị nhốt ở nhà làm việc.” Bà nhét xâu tiền này vào hầu bao, một tay xách cổ áo của hắn, quăng về phía trước, Lâm Xước lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, đứng vững vàng xoay người lại nhìn bà.
“Trở về, tối nay ngươi cũng đừng ăn cơm tối, đừng ngủ, quét dọn tất cả trong nhà một lần cho ta.” Bà cất bước rời đi, Lâm Xước đi theo phía sau bà, lại không hiểu chút nào với câu nói kia của bà, cái gì gọi là còn có thể ở vài ngày?
***
Họp chợ ba ngày mỗi tháng cuối cùng kết thúc, lúc này trời đã vào cuối mùa thu, nước hồ càng ngày càng lạnh, gió thu xào xạc, thổi đến lá rụng chồng chất đầy đất.
Hoàng hôn hôm ấy, theo thường lệ Mai Sóc đến quán rượu mua rượu, uống một hớp rượu ấm dạ dày, { kỳ } nhét nút lọ lên hồ lô, { thư } trên miệng ngậm cọng rơm, { vong } chậm rãi từ từ đi về, lại thấy một chàng trai quỳ ở cửa nhà kia. (Hic mấy từ trong ngoặc mình cũg ko hiểu đang nói gì)
Bờ môi run rẩy, đến gần nghe thấy hắn không ngừng lặp lại một câu nói: “Mẹ, xin người, đừng bán con, con sẽ siêng năng làm việc, con sẽ nghe lời, mẹ, van người đừng bán con mà.”
Mai Sóc lắc đầu, phun rơm rạ trong miệng, chuyện nhà của người ta, nàng nên tránh đi thì tốt hơn.
Ngay tại lúc nàng múôn tránh đi, chàng trai kia có lẽ là quỳ quá lâu, thân thể chống đỡ không nổi, ngã xuống về phía sau, vừa vặn ngã vào trên chân nàng. Cặp mắt khép lại, trong miệng còn đang nỉ non, một đôi tay vô ý thức vươn ra nắm cái gì thì chặt chẽ không thả, giống như là nắm một cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Mẹ, đừng...đừng bán con.”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
39 chương
14 chương
70 chương
13 chương