- Nào bình tĩnh nhé! - Howard Mollison đùa con trai, lúc này là trưa thứ Bảy. - Mẹ con sắp đăng kết quả bầu cử lên website đấy. Con muốn chờ xem hay muốn nghe bố kể bây giờ? Miles vô thức quay lưng tránh Samantha đang ngồi đối diện anh chỗ bàn bếp. Cả nhà đang cùng uống café trước khi cô và Libby đến nhà ga đi London nghe hòa nhạc. Anh áp chặt ống nghe vào tai - Bố nói đi. - Con thắng rồi, rất nhẹ nhàng nhé. Hơn gấp đôi số phiếu cho Wall. Miles cúi đầu mỉm cười với mặt sàn. - OK - anh cố giữ giọng thật bình thường - thế thì tốt rồi. - Chờ đã - Howard nói - mẹ con muốn nói với con này. - Con trai mẹ giỏi lắm - Shirley hoan hỉ véo von - Thật tuyệt vời. Mẹ biết con sẽ làm được mà. - Cảm ơn mẹ - Miles đáp. Chỉ cần nghe mấy chữ đó Samantha đã đủ hiểu mọi chuyện, nhưng cô quyết nhịn không lộ vẻ mỉa mai hay xem thường. Áo thun in hình ban nhạc đã đóng gói xong rồi, tóc vừa được tỉa tót, cô còn mua cả đôi giày cao gót mới. Giờ cô chỉ nóng lòng sốt ruột lên đường. - Thế bây giờ phải gọi là ông ủy viên hội đồng Mollison rồi, nhỉ? - Cô hỏi khi anh chồng cúp máy. - Phải rồi - Anh đáp dè dặt. - Chúc mừng nhé - cô nói - chắc tối nay ăn mừng lớn lắm đấy, tiếc là em không dự được, thật tình - cô vui vẻ nói dối vì chắc mẩm sẽ đi thoát. Miles cảm động nghiêng người tới nắm lấy tay vợ. Libby chợt nức nở chạy vào bếp, tay nắm chặt chiếc di động. - Sao thế? - Samantha bối rối hỏi. - Mẹ gọi cho mẹ của Harriet dùm con nhé? - Sao thế? - Đi mà, mẹ gọi nhé? - Nhưng vì sao chứ, Libby? - Vì cô ấy muốn nói chuyện với mẹ, vì... - Libby lấy mu bàn tay quệt mắt mũi - Harriet với con vừa cãi nhau to. Mẹ gọi giùm cô ấy được không? Samantha mang điện thoại vào phòng khách. Cô chỉ hơi biên biết bà mẹ Harriet. Hai cô con gái đều học trường nội trú nên cô hầu như không khi nào liên lạc với các phụ huynh khác. - Tôi hết sức xin lỗi phải gọi cho chị - mẹ Harriet nói - Tôi đã hứa với Harriet sẽ nói chuyện với chị, tôi đã bảo con bé là không phải Libby không muốn đi với cháu... Chị biết hai đứa thân thiết thế nào rồi đấy, tôi thật chẳng muốn nhìn chúng nó thế này... Samantha nhìn đồng hồ. Chậm nhất mười phút nữa là hai mẹ con phải rời nhà. - Harriet nghe nói Libby có vé dư nhưng không thèm mời cháu vì không thích cháu. Tôi đã nói là không phải thế, chị mua vé đó vì chị không muốn Libby đi một mình, phải vậykhông? - Hẳn nhiên rồi - Samantha đáp - làm sao để con bé tự đi được. - Tôi hiểu mà - chị kia đáp. Giọng chị ta không hiểu sao có vẻ đắc thắng - Tôi hoàn toàn hiểu là chị muốn bảo vệ cháu, và tôi không bao giờ dám ngỏ lời nếu không nghĩ là cách này giúp chị đỡ phiền toái hơn rất nhiều. Chỉ vì hai đứa nó thân thiết quá, mà Harriet lại phát cuồng vì nhóm nhạc ngớ ngẩn đó. Với lại tôi nghĩ là, theo như những gì Libby nói với Harriet trên điện thoại, thì Libby cũng cực kỳ mong có bạn đi cùng. Tôi hoàn toàn hiểu vì sao chị muốn đích thân trông chừng Libby, nhưng chị gái tôi sẽ ra đón cả hai đứa, vậy thì sẽ có người lớn đi kèm rồi. Chiều nay tôi sẽ lái xe đưa Libby và Harriet đi, gặp những người khác ở ngoài sân vận động rồi cùng ở lại ngủ đêm tại nhà chị tôi. Tôi đảm bảo rằng lúc nào cũng có tôi hay chị tôi ở bên cạnh Libby. - Thế... thế thì chị tử tế quá. Nhưng bạn của tôi... - Samantha lắp bắp, tai réo u u - đang mong chúng tôi tới, chị thấy đấy... - Nếu chị vẫn muốn đi thăm bạn... ý tôi là chị thật sự không nhất thiết phải đi, phải không? Nếu đã có người khác đi kèm với cháu rồi?... mà Harriet thì cực kỳ muốn đi, thực sự đấy... Tôi không muốn can thiệp vào chuyện này đâu, nhưng vì nó làm hai đứa thành ra căng thẳng... Rồi chị ta nói tiếp, chừng mực hơn - Và tất nhiên là chúng tôi xin được mua lại vé của chị. Chẳng còn đường nào mà thoát, chẳng còn chỗ nào để ẩn náu. - Vậy thì - Samantha đáp. - Được thôi, tôi chỉ nghĩ là đi cùng cháu thì vui... - Hai đứa nó thích đi với nhau hơn nhiều - mẹ Harriet khẳng định - mà chị cũng không phải so mình rụt cổ cho hòa với đam con gái nhỏ cuồng nhạc ấy, ha ha ha. Chị tôi thì chả sao, chị ấy cao chưa tới mét sáu mà.