- Barry Fairbrother chết rồi - Ruth Price hào hển thông báo. Cô đi như chạy qua lối mòn lạnh lẽo trong vườn để kịp gặp chồng vài phút trước khi anh ta đi làm. Không kịp dừng lại để cởi áo choàng, cô mang nguyên khăn quàng găng tay lao vào nhà bếp, chỗ Simon và hai cậu con trai tuổi teen đang ăn sáng. Ông chồng sững sờ, chậm rãi bỏ xuống miếng bánh mì nướng chưa kịp đưa tới miệng. Hai cậu con trai đã sẵn sàng trong bộ đồng phục đi học không mấy quan tâm, hết nhìn bố lại nhìn mẹ. - Các bác sĩ nói có lẽ là chứng phình mạch - Ruth vừa nói vừa rút găng, tháo khăn và cởi nút áo khoác, hơi thở hãy còn hơi gấp gáp. Cô thuộc tạng người gầy gò xám xịt, cặp mắt ủ rũ hùm hụp, bộ đồng phục y tá màu xanh cứng nhắc khá hợp với cô. - Ông ta gục xuống câu lạc bộ golf, Sam và Miles Mollison đưa ông ấy vào viện, rồi sau Colin với Tessa Wall cũng vào... Cô đi vội ra hiên treo đồ đạc lên rồi quay vào kịp đáp lời Simon vừa quát hỏi: - Cái gì mà bình mạch? - Phình, phình mạch. Nghĩa là động mạch chính trong não vỡ ra. Cô lướt lại chỗ đặt ấm nước, bật lên, rồi vừa quét vụn bánh mì nướng rơi vãi quanh lò vừa nói không ngừng. - Ông ấy xuất huyết não ghê lắm. Bà vợ ông ấy, tội ơi là tội, bà ấy suy sụp hẳn... Đột nhiên bị xúc động, Ruth nhìn qua cửa sổ nhà bếp, bãi cỏ bị sương giá đóng cứng trắng xóa, bên kia thung lũng là tu viện ảm đạm in bộ khung trơ trụi lên nền trời xám ánh hồng, tầm nhìn bao quát khắp thị trấn chính là niềm tự hào lớn nhất của Nhà Trên Đồi. Thị trấn Pagford về đêm chỉ thấy vài đốm sáng lấp lánh trong thung lũng sâu đen kịt, giờ ló dạng trong ánh bình minh lạnh lẽo. Ruth ngó ra ngoài nhưng không thấy gì cả: cô còn mãi mường tượng cảnh ở bệnh viện, khi Mary ra khỏi phòng đặt xác Bary, mọi thiết bị hồi sinh gắn vào người ông đều bị tháo bỏ. Ruth Price thường cảm thấy thương cảm mạnh mẽ và chân thành nhất với những người mà cô nhận thấy giống mình. “Không, không, không”, Mary rên rỉ, kiểu phủ nhận đầy bản năng ấy dội đúng vào lòng Ruth, vì cô thoáng nhận ra chính mình trong hoàn cảnh hệt như thế... Không chịu nổi ý nghĩ ấy, cô quay sang nhìn Simon. Mái tóc nâu sáng của anh ta vẫn còn khá dày, vóc dáng hầu như vẫn dẻo dai như thuở hai mươi, còn những nếp nhăn nơi khóe mắt chỉ khiến Simon trông hấp dẫn thêm. Nhưng khi trở lại nghề y tá sau một thời gian dài gián đoạn, Ruth đã chứng kiến cả triệu cách mà cơ thể con người đi dần tới ngưỡng hư hoại. Hồi trẻ, cô ít chú ý hơn, giờ mới cảm nhận rõ con người ta hãy còn sống tới giờ là chuyện kỳ diệu đến thế nào. - Họ không làm gì cho ông ấy à? - Simon hỏi - Nút cái lỗ ấy lại không được sao? Giọng anh ta có vẻ cáu kỉnh, như thể giới y khoa lại phạm lỗi cẩu thả trong nghề và từ chối chữa chạy một ca đơn giản rõ ràng như thế. Andrew rùng mình trong cơn khoái trá cuồng nộ. Dạo này nó phát hiện ra cứ mỗi khi mẹ dùng thuật ngữ y học nào đó là ông bố liền dùng lời thô lỗ đập lại. Xuất huyết não ồ ạt. Nút cái lỗ. Mẹ nó không nhận ra ông bố có ý gì. Bà chưa khi nào nhận ra cả. Andrew nhai món ngũ cốc điểm tâm, chiêu nó xuống với lòng căm ghét sôi sục. - Lúc ông ấy được đưa đến bệnh viện thì đã quá trễ rồi - Ruth đáp, nhúng mấy túi trà vào bình. - Ông ấy chết trên xe cứu thương, ngay trước khi đến được bệnh viện. - Chết tiệt thật - Simon hầm hừ - Ông ta bao nhiêu tuổi rồi, bốn mươi hả? Nhưng Ruth đã nhãng đi vì chuyện khác. - Kìa Paul, tóc gáy con rối bù kia kìa. Con có chải đầu không đấy? Cô rút trong túi xách ra cái lược, ấn vào tay cậu con nhỏ. - Không có dấu hiệu gì trước đó à? - Simon hỏi trong khi Paul xọc cây lược vào mớ tóc dày. - Vài ngày trước ông ấy bị đau đầu nặng lắm, dấu hiệu quá rõ còn gì. - À - Simon vừa nói vừa nhai bánh mì - Thế mà ông ta cứ để kệ thế à? - À, vâng, ông ấy không hề ngờ tới chuyện này. Simon nuốt miếng bánh trong miệng xuống. - Đấy, thấy chưa? - Simon vênh vang bảo - Phải biết tự coi sóc bản thân chứ. Thông minh ghê nhỉ - Andrew điên giận nghĩ; nghe mới sâu sắc làm sao. Thế nghĩa là Barry Fairbrother bị vỡ tung não hoàn toàn do lỗi của ông ấy đấy. Đồ khốn kiếp tự mãn, Andrew quát thầm trong đầu. Simon trỏ con dao vào cậu con lớn: “À, nhân thể nói luôn. Nó phải đi mà tìm việc đi. Cái thằng Mặt Pizza kia kìa.” Ruth giật mình ngoảnh lại nhìn hai bố con. Mấy nốt mụn trên gò má đỏ tía của Andrew tím lại, lồ lộ bóng loáng khi nó chúi xuống bát bột ngũ cốc màu nâu nhạt của mình. - Đúng thế - Simon nói - thằng nhãi lười biếng này phải học cách cày tiền đi là vừa. Nếu nó muốn hút thuốc thì cứ tự lấy lương mà mua. Không có tiền tiêu vặt gì nữa sất. - Andrevw - Ruth rền rĩ - chẳng lẽ con..? - Đúng thế đấy. Tôi bắt gặp nó hút trong kho củi - Giọng Simon đầy vẻ ác ý. - Kìa Andrew! - Đừng hòng xin tiền nữa. Mày thèm khói thì tự đi mà mua - Simon bảo. - Nhưng mà anh, - Ruth thút thít nói - mình đã thỏa thuận là con nó đang sắp phải thi... - Xem cái kiểu nó chơi bời như thế thì qua môn nào ăn may môn đấy thôi. Thế thì đi làm cho McDonald sớm đi, cho nó quen. - Simon vừa nói vừa đứng dậy xô ghế ra, khoái trá trước ánh nhìn của Andrew, mặt lộ vẻ độc địa - Vì chẳng ai nuôi mày thi lại đâu con ạ. Đậu hoặc chấm hết. - Nói gì thế anh Simon - Ruth khẽ trách. - Sao hả? Simon sầm sầm xông về phía bà vợ. Ruth co rúm người dựa vào bồn rửa. Chiếc lược nhựa màu hồng tuột khỏi tay thằng Paul. - Tôi không muốn dung dưỡng cái thói đó của thằng đần này! Cái thói láo lếu của nó, ai cho nó thở khói phì phì trong kho củi của tôi! Khi nói tới “của tôi” Simon đập tay vào ngực đánh thịch khiến Ruth phải nhăn mặt. - Tôi mang tiền về nhà từ hồi mới là thằng nhãi con. Nếu nó muốn hút thì cứ việc tự kiếm mà trả, nghe chưa? Nghe rõ chưa? Anh ta dí sát vào mặt Ruth. - Vâng, Simon - Cô lí nhí đáp. Bát ngũ cốc của Andrew dường như đã chảy thành nước. Nó mới tự thề với chính mình cách đây chưa đầy mười ngày, lẽ nào thời điểm đó lại tới sớm thế? Nhưng Simon đã bước khỏi nhà bếp ra phía hiên. Ruth, Andrew lẫn Paul vẫn bất động, như thể họ đã ngầm hứa không nhúc nhích khi ông bố đi khỏi. - Cô có nhớ đổ xăng không đấy hả? - Simon gào lên, cứ mỗi lần cô lấy xe đi làm ca đêm là anh ta lại hỏi thế. - Có đấy! - Ruth gọi với ra, cố gắng làm cho câu đáp có vẻ bình thường vui vẻ. Cánh cửa trước kêu lách cách rồi dập đánh sầm. Ruth lăng xăng với bình trà, chờ không khí căng thẳng trong phòng dịu bớt. Mãi tới lúc Andrew sắp đi đánh răng, cô mới bảo: - Chỉ vì bố lo cho con đấy thôi, Andrew. Lo cho sức khỏe của con. Khốn nạn, hắn ta như cứt thì có. Andrew lôi cả đống ngôn từ thô tục đấu với ông bố Simon trong trận chiến tưởng tượng. Ít ra trong óc nó thì hai cha con có thể chơi một trận công bằng. Rồi nó nói to đáp lời mẹ: “Vâng. Con biết.”