Khoảng Cách Một Cửa Sổ
Chương 17
Edit: Zu
Hai tháng sau Trần Bách mới phát hiện cái vị "Anh" kiêu ngạo kia của Bạc Tảo không phải là anh ruột của cậu, thậm chí tuổi của người nọ cũng lớn xấp xỉ bọn họ.
Khi đó bọn họ đang tham gia một buổi tiệc offline trong game, cảm thấy xấu hổ tột cùng khi được thêm vào, Trần Bách hối hận vô số lần một thẳng nam sắt thép như mình vì cớ gì phải đi tham gia trận Asura.
Mấu chốt của buổi gặp mặt offline lần này, vẫn là do bản thân cái miệng tiện của hắn tổ chức.
Sau khi bắt đầu đi học chính thức, mặc dù Bạc Tảo không trọ ở trường, nhưng các môn học của sinh viên năm nhất đều được dạy cùng nhau. Trần Bách là trưởng phòng ngủ kiêm lớp trưởng so với gà dậy còn sớm hơn, thường giúp chiếm chỗ cho cả phòng ngủ, thuận tiện liền chiếm bốn cái, vì vậy cùng Bạc Tảo cũng dần dần quen thuộc.
Hắn phát hiện Bạc Tảo tuy không thích nói chuyện, nhưng người cũng không khó ở chung, điều quan trọng là ngay cả sở thích cũng không khác gì với các nam sinh nói chung —— chơi game, cũng như cậu ấy, là một người chơi lão làng chơi game 5 năm. Này còn nói cái gì, ở trong game nhất định phải nhận thức được người quen để chơi cùng nhau đó! Đây chính là cách người chơi cá mắm nhàn nhã Trần Bách gia nhập vào bang hội lớn đứng thứ nhất, quen biết thêm được một người chơi TOP khác trên bảng xếp hạng PK – Phong lưu đày.
Phong lưu đày, bang chủ của bang "Liệt phong". Từ khi đảm nhiệm chức vụ tới nay, tiêu tiền như nước chiêu mộ binh sĩ, tập hợp một phần lớn người chơi RMB[1], đảm nhiệm kiểm soát vật giới, kim giới, chiến phe phái, chiến PK, chiến BOSS thế giới.........Tóm lại, chính là loại "Kim chủ" ác ý bị người chơi hiểu rõ luật đích thực treo lên diễn đàn mắng vì làm game bình thường biến đổi, được mọi người trao nickname là Phong siêu đần độn. Do tình thế nghiêng về một phía, nên các bang lớn và các cao thủ của phe khác đều chuyển máy chủ, vốn hệ thống có nhiều dân số rộn ràng lại trở thành hệ thống nhạt nhòa, nhóm người này cũng cảm thấy không còn ý nghĩa dần dần không login nữa.
Nhưng mà người lập kế hoạch cho cái game này làm sao có thể bỏ qua một dàn khách VIP này được, rất nhanh, máy chủ này xác nhập cùng với bang hội của máy chủ khác có kim chủ tương tự. Hai bang lớn đối đầu mạnh mẽ, phe phái lại một lần nữa dấy lên cảm xúc mãnh liệt, mỗi ngày ở rừng đánh cho chết đi sống lại. Trần Bách đi theo Phong lưu đày, như tiêm máu gà vẫy cây quạt máu đánh nhân vật trong game, nhìn hắn ở trong đám người bảy vào bảy ra, quả thật sùng bái sát đất. Đại thần không những PK lợi hại, còn đặc biệt chiếu cố thành viên bang mình, không những gửi cho hắn cái nhẫn màu cam, còn sẵn lòng dẫn hắn vào trận đánh phế vú em——đương nhiên việc này khẳng định là giữ thể diện cho Bạc Tảo.
Bạc Tảo và Phong Lưu Đày là quý danh cấp bậc cao, vì vậy một người mở một bí danh dẫn hắn đánh trận 3v3. Vừa bắt đầu Trần Bách nơm nớp lo sợ, vừa mới vô trận lúc nào cũng chết. Bạc Tảo không để ý, Phong Lưu Đày cũng không tức giận, còn mang theo nụ cười giải thích cho hắn mấy skill chuyên nghiệp dạy hắn ứng đối thế nào, kết thúc một trận chiến sau đó cùng hắn thảo luận trao đổi kinh nghiệm thực chiến. Đánh tới cấp 10, kỹ năng của Trần Bách đã luyện lên tay, cũng cùng với bọn họ quen thuộc.
Hôm nay lúc tán dóc, không biết là ai nói một câu thành phố M mưa xối xả, đề tài liền biến thành mình ở thành phố nào. Bạc Tảo còn chưa kịp nói, Trần Bách liền lanh mồm lanh miệng nói ra hắn cùng với Bạc Tảo chung một trường ở thành phố A.
Phong Lưu Đày ngạc nhiên nói: "Tớ cũng ở thành phố A học đại học nè. Tảo thần cậu vậy mà không có suy nghĩ, thế mà không nói sớm."
Bạc Tảo nói: "Cậu cũng chưa từng hỏi tới mà."
Trần Bách cao hứng mà nói: "Gần như vậy, tuyến phía dưới có nhiều phương tiện."
Trong kênh quỷ dị mà trầm mặc một giây, Phong Lưu Đày "Khụ" một tiếng nói: "Đi chứ, Tảo thần. Biết nhiều năm như vậy, gặp mặt nha."
Vì vậy vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Trần Bách và Bạc Tảo sánh đôi ngồi trong tiệm cà phê, cùng Cố Thần đối diện hai mặt nhìn nhau.
Bạc Tảo không nói lời nào, ánh mắt cố định của Cố Thần nhìn chằm chằm cậu cũng không nói lời nào, Trần Bách ở bên cạnh nhìn cũng nổi da gà thay Bạc Tảo.
"Ha ha, ha ha." Hắn nỗ lực xoa dịu bầu không khí một chút, mở menu đẩy tới trước mặt Cố Thần: "Bang chủ, còn chưa biết cậu tên là gì nhỉ? Tớ là Tinh Đình Du, tên thật là Trần Bách, Bách trong cây bách. Đây là Bạc Tảo, Tảo trong sáng sớm."
Cố Thần vẫn như cũ chăm chú nhìn Bạc Tảo, trong mắt có một ánh sáng kỳ lạ: "Tớ biết."
"Hả?" Trần Bách sửng sốt: "Trước đó không phải là các cậu chưa từng gặp nhau sao?"
"Chưa từng gặp."
"Ai nói chưa từng gặp?"
Hai người cùng nhau lên tiếng.
Cố Thần cười một tiếng, cánh tay chống trên bàn nghiêng người về trước: "Bạc Tảo, Bạc Tảo. Ha ha ha ha ha ha ha sao tớ lại không nghĩ tới đó là cậu. Cậu không nhớ rõ? Hai chúng ta đã từng gặp nhau, sơ tam trận bóng rổ kia, tớ từng tới hỏi cậu xin phương thức liên lạc, nhưng mà không tới được."
Bạc Tảo biến sắc: "Là cậu?"
Trần Bách im lặng đem ghế từng bước lui về phía sau, một bên mở menu làm bộ chọn đồ, một bên dựng đứng cái lổ tai nghe bát quái. Thoạt nhìn hai người có chút ân oán, Cố Thần dáng người cao lớn, lỡ như có đánh nhau hai người bọn họ không chắc là có thể đánh thắng. Hắn sờ điện thoại trong túi, đảm nhiệm việc gọi người hoặc là chuẩn bị báo cảnh sát.
Cố Thần là cái loại đẹp trai cường tráng, lúc cười lên còn có hai cái răng nanh. Cố Thần liếm răng nhọn vươn tay: "Là tớ, chính thức giới thiệu một chút, Phong Lưu Đày, Cố Thần."
"Bạc Tảo." Bạc Tảo cùng hắn bắt tay, sắc mặt đã đen như đáy nồi.
Cái người gọi là Cố Thần này đã từng làm phiền cậu một khoảng thời gian, không xin được phương thức liên lạc, liền bắt đầu kiên trì bền bỉ viết thư cho cậu, Bạc Tảo phiền hết sức phiền, sau đó trả lời thư từ chối bằng một giọng điệu hết sức uyển chuyển, bên kia mới yên tĩnh. Mà trong khi ở trên wechat, có một khoảng thời gian Phong Lưu Đày nói hắn bị từ chối, Bạc Tảo còn an ủi hắn một trận ngon lành. Trùng hợp lớn như vậy, trận bóng rổ, thư tình, vậy mà cậu cũng không có phát hiện. Phong Lưu Đày là Cố Thần chuyện này, làm cho Bạc Tảo vừa giật mình vừa cảm thấy khó mà tiếp thu, dù sao tình nghĩa nhiều năm như vậy, cậu không muốn mất đi một người bạn tốt.
"Cậu," Bạc Tảo đắn đo mở miệng: "Cùng với suy đoán của tớ không giống nhau lắm, tớ không nghĩ tới cậu là Cố Thần."
"Há?" Cố Thần nở nụ cười có phần cứng ngắc: "Cậu ghét tớ?"
Trần Bách đầu đầy sương mù, đối thoại này sao nghe không quá thích hợp, vội vàng nói: "Ha ha, tớ nghĩ là muốn cái gì đó, mấy cậu đừng chỉ tán dóc, uống một chút gì đó đi."
Bạc Tảo cầm lấy menu, lảng tránh vấn đề cùng ánh mắt của Cố Thần.
Bọn họ đều kêu một ly nước, phục vụ mới vừa đi, Cố Thần lại mở miệng: "Cậu vẫn cùng cái anh kia của cậu ở cùng một chỗ?"
Trần Bách mém nữa sặc nước miếng, rađa thẳng nam khởi động, cuối cùng ý thức được bầu không khí không đúng, không dám tùy tiện mở miệng nữa.
Bạc Tảo đang phát sầu không biết phải mở miệng như thế nào, nghe vậy lập tức nói: "Đúng."
Cố Thần cười như không cười mà nói: "Vậy thì tốt." Hắn trầm mặc một hồi, vẫn nói: "Tớ có thể gặp mặt anh ấy không?"
"Không có ý gì khác," Cố Thần bổ sung nói: "Mỗi ngày cậu đều nói anh ấy tốt bao nhiêu, anh đây thay cậu kiểm tra."
Ngữ điệu này của hắn, là Phong Lưu Đày cư xử Ổ chăn của Tảo thần, làm cho Bạc Tảo cảm thấy vừa thân thiết vừa quen thuộc, hai người phảng phất như là quay về lại vị trí ban đầu.
"Ừm," Bạc Tảo mở điện thoại rồi gửi tin nhắn: "Tớ gọi anh ấy sang đây."
Trần Bách đứng ngồi không yên hỏi một câu: "Anh cậu? Cái người tới đợt huấn luyện quân sự?"
Bạc Tảo gật đầu.
Trần Bách nỗ lực đấu tranh tới cùng, kiên trì hỏi: "Vậy sao lại nói các người ở cùng một chỗ?"
Cố Thần cười nhạo một tiếng: "Cùng một chỗ chính là nói chuyện yêu đương đó, cậu không kỳ thị đồng tính luyến ái chứ?"
"A không không không không không," Trần Bách mặt đỏ lên, vội hỏi: "Không kỳ thị không kỳ thị, chỉ là xu hướng tình dục khác biệt thôi, có thể lý giải."
"Tớ với.........Anh tớ ở cùng một chỗ rất nhiều năm, không phải anh ruột." Bạc Tảo giải thích nói: "Trước kia lúc học sơ trung đã từng gặp qua Cố Thần, thời gian dài nhất thời tớ không nhớ được."
"Ha ha," Trần Bách xấu hổ mà cười: "Thì ra là như vậy, ha ha."
Cà phê cùng nước trái cây được mang lên, Trần Bách cắn ống hút nghe Cố Thần cùng Bạc Tảo nói chuyện xưa, bàn tán game mới ra, trái lại từ từ thả lỏng gia nhập đề tài.
Cũng không lâu lắm, Phù Đồ đi tới. Anh ôm quyển sách, đeo một cái kính không gọng. Có thể là do kính mắt nên khí thế trên người của anh yếu đi, còn đỡ hơn hình ảnh phụ huynh cường thế trước đó ở trên bãi tập, lần gặp mặt này anh thoạt nhìn như là một học giả vô hại quá mức anh tuấn.
Anh đi tới, đem sách để trên bàn, Trần Bách chú ý tới một cuốn sách kinh tế học là nhà trường xuất bản, không khỏi bật thốt lên nói: "Học trưởng khỏe."
"Khụ," Bạc Tảo sửa lại nói: "Không phải học trưởng, cùng đến với chúng ta một lần."
"Hở?" Trần Bách ngây người.
"Xin chào, tôi là Phù Đồ." Phù Đồ cùng Trần Bách chào hỏi: "Có thể làm phiền cậu qua kia ngồi một chút được không?"
"A a," Trần Bách đứng dậy, di chuyển đến đối diện ngồi cùng với Cố Thần: "Tớ là Trần Bách bạn cùng lớp với Bạc Tảo, đây là.........Là trong game cơ.........Không phải, bạn Cố Thần."
Phù Đồ gật đầu nói: "Tôi biết."
"Ha ha, té ra là các cậu đều biết nhau."
Trần Bách cảm giác mình sắp hít thở không thông, Phù Đồ cùng Cố Thần hai người họ cách hắn thả lãnh khí, hắn một thẳng nam, rốt cuộc là đã làm sai cái gì mà lại bị cuốn vào tình tay ba này, đều tại mày nói gì mà gặp mặt offline!! Gặp mặt offline em gái mày á! Bây giờ đi tiểu rồi chạy trốn không biết còn kịp không nữa!
"Nghe danh không bằng gặp mặt, tôi cũng là lần đầu tiên ngồi cùng một bàn với Phù Đồ." Cố Thần cười nói: "Năm ngoái sinh nhật Phù tiên sinh, ba tôi đi, tôi không đi, thật đáng tiếc. Lúc trở về ba tôi liền khoe với tôi, nói tiểu Phù tiếp đãi mọi người rất cẩn thận, kêu tôi học tập một chút."
"Chú Cố quá khen rồi." Phù Đồ bình thản nói: "Tảo Tảo thường nói về cậu, thành phố A lớn như vậy, có thể gặp mặt cũng coi như hữu duyên."
Cố Thần cười khẩy nói: "Nếu thật sự có duyên, cũng không đến mức cho tới ngày hôm nay mới gặp mặt. Nhiều năm như vậy, tôi đã sớm buông bỏ, cậu không cần phải đề phòng giống ông già như vậy."
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi," Phù Đồ cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Cũng đến giờ này rồi, mấy cậu đói không?"
Bạc Tảo nói: "Có chút."
Trần Bách cũng phối hợp mà gật đầu.
"Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi." Phù Đồ nói: "Bạn bè gặp mặt, chúng ta nên tận tình địa chủ."
Trần Bách theo bản năng mà cảm thấy cảnh này giống như là Hồng Môn Yến, nhưng hắn cũng không có lý do gì để mà từ chối, chỉ có thể đau "bi" đi theo. Trên bàn ăn hắn không dám nói lời nào, Bạc Tảo không thích nói chuyện, liền nghe hai người kia khoe khoang việc kinh doanh với nhau, rượu đỏ rượu đế uống một bình một bình. Cuối cùng lúc ra ngoài, trên vai Bạc Tảo treo một người, trên lưng Trần Bách cũng cõng một con ma men.
"Cậu ok chứ?" Bạc Tảo đỡ Phù Đồ, có chút loạng choạng hỏi Trần Bách.
"Cậu chăm sóc tốt cho bản thân cậu trước đi." Trần Bách than thở nói: "Không phải bên cạnh B đại sao, tớ cam đoan đem tên này về thật tốt." Hắn vẫy vẫy tay nói tạm biệt với Bạc Tảo, cố sức kéo Cố Thần đi tới B đại.
"Bang chủ, cậu ở đâu vậy? 3 tòa số mấy ấy nhỉ?"
Cố Thần say quá rồi: "Tớ ở.........Tớ ở đâu nhỉ? Ức! Quên rồi!"
Trần Bách hắt xì một cái: "Quên đi, lát nữa đến dưới lầu rồi kéo người nào đó lại hỏi một chút."
Hắn vất vả đem con ma men kéo qua đèn giao thông, Cố Thần liền ôm đèn đường mượn rượu làm càn: "Cậu cậu là ai vậy hả! Muốn làm gì? Vơ vét tài sản? Bắt cóc? Tôi nói với cậu tôi cũng không có ăn chay!"
"Tớ!" Trần Bách mệt mỏi khom lưng, thở hồng hộc nói: "Tớ là bạn cùng phòng của Tảo thần! Đưa cậu quay về phòng ngủ!"
"Tảo thần?" Cố Thần sửng sốt một chút, rồi cao giọng la lên: "Tảo thần à! Sao cậu lại tìm một người bạn trai tâm cơ điểu chứ!"
"Ách........." Trần Bách bất luận nói: "Tớ thấy Phù Đồ rất tốt, hai người bọn họ rất xứng."
"Hừ! Cậu căn bản không.........Không biết." Cố Thần tức giận: "Hồi tớ học ở cao trung viết mấy cái lá thư.........Tớ chỉ muốn kết bạn, thế nào? Bạc Tảo cho dù từ chối tớ, họ Phù còn uy hiếp tớ, nói còn viết thư nữa sẽ khiến cho tớ khỏi về thành phố A. Ba tớ lúc đầu nói cao trung muốn tớ trở về, thật sự đổi chủ ý! Cậu nói coi, làm sao mà lại trùng hợp như vậy?"
"Ừm.........Ừm, thật là đúng lúc."
Trần Bách bị bắt lắng nghe tâm sự của Cố Thần, cảm thấy đời người sao mà má nó, thầm nghĩ mau mau về ký túc xá, rời xa nhóm cơ lão phức tạp có mối bất hòa trong chuyện tình cảm này, bèn thuận miệng nói một câu có lệ.
"Đúng lúc cái rắm á!" Ai biết con ma men sống lại tức giận: "Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là Phù Đồ giở trò! Mẹ nó ba tớ khi đó nói với tớ, có người nói với ông ấy Nhất Trung ở thành phố B rất tốt, nghiêm khắc hơn, nói thích hợp với người như tớ không thích học tập lúc nào cũng chơi game! **! Nhất định là cái con người tâm cơ điểu kia!"
"Được được được!" Trần Bách đi lên dìu hắn: "Thật sự rất là tâm cơ, đi, tớ cùng với cậu cùng đi đánh cậu ấy!"
"Được!" Con ma men thành thành thật thật từ trên cột đèn đi xuống, lảo đảo vịn vai của Trần Bách đi tới B đại, còn khen Trần Bách: "Rất có nghĩa khí!"
Trần Bách ừ ừ mà đáp lại, vất vả đi tới lầu dưới của 3 tòa ký túc xá để hỏi thăm, chú bảo vệ biết Cố Thần, lúc này tỏ ý giao cho ông là được.
"Được được!" Trần Bách vội vàng đem Cố Thần cho bảo vệ đỡ: "Vậy, cháu đi trước."
"Đợi một chút!" Con ma men buồn ngủ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Nếu cậu dám đem chuyện hôm nay nói ra, tớ sẽ trừng trị cậu!"
Nói xong câu cảnh cáo này, lại gục đầu ngủ.
Cứu mạng với, Trần Bách vẻ mặt chết lặng, người này rốt cuộc là say hay tỉnh vậy?
- -----------------------------------------
[1] RMB: Đại diện đồng tiền cho dân Trung Quốc.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
173 chương
30 chương
14 chương