Khoảng Cách Của Người
Chương 18
Thế nhưng đến lúc Bách Xương Ý thật sự đi ra, Đình Sương đột nhiên lúng túng hẳn, cậu hỏi: “Chúng ta… bây giờ đi đâu?”
Bách Xương Ý nói: “Chẳng phải đi phục vụ riêng sao?”
Đình Sương không tự giác mà liếc nhìn sắc trời: “Hình như hơi sớm quá?”
Bách Xương Ý nói: “Không sớm đâu, lên xe đi.”
Không sớm đâu???
Mới hơn 4h chiều mà kêu không sớm đâu???
Thế thì phải phục vụ đến mấy giờ hả?
Đình Sương ôm hoa lên xe, chưa chi đã thấy yếu thận.
Không yếu đâu mà lo, Đình Sương tự nhắc nhở chính mình, mày mới hơn hai mươi tư tuổi, đang thời sức trai trẻ khỏe, còn người ta tuy lớn hơn mày một giáp, nhưng là ‘Liêm Pha lão hĩ’. (giải thích: chuyện kể về lão Liêm Pha ấy, tuy tuổi già nhưng chí chẳng già)
“Này…” Đình Sương nói: “Hiện giờ chúng ta đến nhà thầy ạ?”
Bách Xương Ý nói: “Đi siêu thị trước đã.” Anh liếc Đình Sương một cái, nhắc nhở: “Đai an toàn.”
“Ờ đấy…” Đình Sương vội vàng cài đai an toàn, hỏi: “Đi siêu thị làm gì?”
Bách Xương Ý nói: “Lần trước cậu bảo muốn ăn sườn xào chua ngọt đấy thôi. Đi mua dẻ sườn.”
Hai người còn chưa chính thức tiến vào giai đoạn tìm hiểu, vốn dĩ Bách Xương Ý không định xuống bếp, cũng không có ý mang người về nhà. Nhưng đứa nhỏ phải đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt, nhỡ đâu ăn cơm xong lại cáu kỉnh đòi thanh toán riêng, vậy tiền lương một ngày của cậu chẳng đủ để ăn hai bữa, vì thế Bách Xương Ý quyết định về nhà nấu cơm.
“Thầy định nấu cơm ạ?” Đình Sương có chút mong chờ: “Chúng ta cùng nấu đi, em làm cá nướng nấm hương siêu ngon luôn.”
Đến siêu thị, Bách Xương Ý mới biết món cá nướng nấm hương của cậu được chế biến thế nào: một con cá trong quầy tủ lạnh, có sẵn nấm hương và gia vị tẩm ướp, được bọc trong một cái hộp lót giấy bạc, sau khi mua về chỉ việc nhét thẳng vào lò nướng rồi đợi 40 phút là có thể nóng hổi vừa thổi vừa xơi.
Món cá nướng nấm hương này ai làm cũng đều ngon cả.
Đình Sương mặt dày cầm hai hộp để vào trong xe đẩy.
Đi qua loạt quầy tủ lạnh, Đình Sương bỗng nhiên liếc thấy một loại kem, theo bản năng dừng chân cầm một hộp, cầm lên rồi mới phản ứng lại, có chút hối hận, muốn thả về chỗ cũ.
Cậu lại nhớ tới chuyện trước kia, loại kem này một hộp sáu cái, cậu nghiện lắm luôn, nhưng cứ cảm thấy chỉ có con nít mới thích ăn kem, vì thế lần nào cũng gọi Lương Chính Tuyên ăn cùng mình, mua một hộp thì cậu xơi bốn cái, hai cái cho Lương Chính Tuyên ăn.
Nhìn thấy cậu đang do dự, Bách Xương Ý hỏi: “Sao thế?”
Đình Sương lắc lắc hộp kem trước mặt anh, hỏi: “Thầy có ăn không?”
Bách Xương Ý nói: “Cậu thích ăn thì cứ mua đi.”
Đình Sương hỏi: “Vậy còn thầy?”
Bách Xương Ý nói: “Tôi không thích ăn kem.”
Đình Sương bèn để hộp kem vào trong tủ lạnh.
Bách Xương Ý cầm hộp kem kia lên, bỏ vào trong xe đẩy.
Đình Sương nói: “Thầy không muốn ăn cơ mà?”
Bách Xương Ý đáp: “Cậu muốn ăn đấy thây.”
Đình Sương nói: “Thế nhưng một hộp có sáu cái…”
Bách Xương Ý hỏi: “Sáu cái thì làm sao?”
Đình Sương: “Một người ăn không hết.”
Bách Xương Ý: “Ăn không hết thì để lần sau ăn tiếp.”
Trong một khoảng thời gian dài về sau, mỗi khi Đình Sương tới nhà Bách Xương Ý đều sẽ thấy trong tủ lạnh có loại kem này, cùng một nhãn hiệu, cùng một hương vị, chưa từng thay đổi. Mãi tới khi cậu ăn ngán đến tận cổ, than phiền với Bách Xương Ý thì anh mới ngừng mua, nhưng chuyện này để nói sau.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, phía trước là quầy tính tiền, ba-con-sói cũng nằm ở đó.
Đình Sương tự tìm loại mà mình thích, đang do dự chọn hộp ba cái hay là hộp sáu cái.
Hay là sáu cái nhỉ?
Ngày mai là chủ nhật, không phải đến trường, ba cái làm sao đủ được!
Ừ, sáu cái đi.
Cậu vừa mới thả một hộp vào trong xe đẩy, Bách Xương Ý lại trả nó về giá hàng, sau đấy cầm lấy hộp bên cạnh.
Đình Sương khó hiểu: “Hộp này cũng là hộp sáu cái mà? Có gì khác nhau đâu?”
Bách Xương Ý nói: “Kích cỡ khác nhau.”
Đình Sương nhìn kỹ lại, hộp Bách Xương Ý trả về là hộp “tiêu chuẩn”, còn hộp mới lấy là hộp —— “siêu lớn”.
Siêu lớn… siêu lớn… siêu lớn…
Má ơi.
Đình Sương cả giận nói: “Cho dù, cho dù kích cỡ không giống nhau… vậy thầy lấy của thầy là được, mắc mớ gì trả lại hộp của em?”
Bách Xương Ý hỏi: “Cậu cũng muốn dùng?”
“Em ——” Đình Sương cảm thấy bị làm nhục, tức giận hỏi ngược lại: “Sao em không được dùng?”
Bách Xương Ý suy nghĩ một chút, không nghĩ ra Đình Sương có thể dùng bao vào việc gì, thế nhưng chỉ là một hộp ba-con-sói thôi, không cần thiết phải tranh cãi. Anh cầm lấy hộp “tiêu chuẩn” ban nãy, bỏ lại vào xe đẩy.
Đình Sương nhìn chằm chằm hai hộp “tiêu chuẩn” và “siêu lớn” kia, trong lòng tức lắm luôn. Vì thế khi Bách Xương Ý cầm một tuýp bôi trơn màu xanh lam, cậu lại nhanh tay trả nó về giá hàng, rồi tiện tay cầm một tuýp xanh lục. Hành động này chủ yếu là muốn làm trái ý Bách Xương Ý, cậu cũng chẳng nhìn kỹ xem tuýp xanh lục này có gì khác tuýp xanh lam kia.
Bách Xương Ý nhìn dòng chữ “hương bạc hà kích thích” trên tuýp xanh lục, hơi nhướn mày.
Khẩu vị the mát phết nhỉ.
Có điều anh không nói gì hết, the mát thì the mát thôi, cậu thích là được rồi.
Tính tiền, dẫn người về nhà.
Nhà của Bách Xương Ý cũng nằm ở vùng ngoại thành, bốn phía yên tĩnh. Đây là căn nhà hai tầng có gác mái, đằng trước là một khoảng sân vườn, hàng rào cây xanh chung quanh được cắt tỉa vuông vức. Trước đây trong vườn cũng trồng nhiều hoa hoa cỏ cỏ, thế nhưng sau khi Mạnh Vũ Dung rời đi, trong vườn chỉ còn trơ lại bụi cây với bãi cỏ được thuê người chăm sóc định kỳ.
Sau khi vào nhà, Đình Sương muốn cắm lan Nam Phi vào lọ, nhưng nhìn mãi chẳng thấy cái bình hoa nào.
Đồ đạc trong nhà Bách Xương Ý dường như đều có tác dụng thực tế, sô pha là sô pha, bàn trà là bàn trà, lò sưởi là lò sưởi, thảm trải sàn là thảm trải sàn, ngoài ra chẳng có thêm món đồ trang trí nào khác.
“Không có bình hoa ạ?” Đình Sương đứng ở cửa phòng bếp hỏi.
Bách Xương Ý đang sơ chế dẻ sườn, nghe thấy thế thì liếc mắt về một cái tủ, nói: “Tìm bên trong xem.”
Đình Sương mở tủ ra, tìm nửa ngày trời mới tìm được một cái bình decanter hao hao giống lọ hoa, đổ nước, cắm lan Nam Phi vào bình, cậu hỏi: “Để ở đâu bây giờ?”
Bách Xương Ý không ngẩng đầu, nói: “Cậu xem chỗ nào đẹp thì để.”
Đình Sương thưởng thức hình ảnh Bách Xương Ý bận rộn sơ chế nguyên liệu một lúc, đột nhiên nảy sinh ý xấu, chạy tới nhéo mạnh mông anh một cái, sau đó nhanh chóng ôm bình decanter chạy ra khỏi bếp.
Lời rồi hí hí.
Đình Sương còn chưa vui vẻ được hai giây, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bách Xương Ý truyền ra từ trong bếp: “Ting, quay lại đây.”
CHÚ THÍCH
[1] Freesia: hoa lan Nam Phi [2] Hàng rào cây xanh [3] Decanter: bình đựng rượu vang
<img alt="" src="https://kurokochi.files.wordpress.com/2019/12/chc6b0c6a1ng-18.jpg" data-pagespeed-url-hash=300425618 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
90 chương
103 chương
39 chương