Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê
Chương 8
Vết thương trên trán Tịch Đăng nói lớn không lớn, thế nhưng cũng không phải là nhỏ, hơn nữa lực độ đập còn vô cùng lớn. Khiến cho chủ quản vô cùng lo lắng.
“Ta vốn muốn cho ngươi tạm thời không gặp khách nhân, để ổn định tâm trạng, nhưng mà thế này… Ai, cái này, An công tử…” Chủ quản vẫn không có can đảm chê trách vị khách quý này, thân phận của An công tử là gì ai cũng biết tới.
Bất quá, may mắn là An Cảnh Ngọc không chỉ mời đại phu cho Tịch Đăng, mà còn đưa rất thuốc trị thương đến.
Khoảng thời gian này, hai tiểu quan danh tiếng cao của nam phong quán đến trong tình trạng dưỡng thương, hơn nữa nguyên nhân đều vì cùng một người. Chủ quản quả thực vô cùng đau lòng, cố nén vào trong bụng.
Nửa tháng sau, An Cảnh Ngọc tổ chức một tiệc rượu, dẫn theo Tịch Đăng vết thương đã gần như khỏi hẳn đi.
Hai người ngồi trên xe ngựa đi, Tịch Đăng đã nửa tháng không gặp An Cảnh Ngọc, tuy rằng không có thái độ gì lớn, thế nhưng An Cảnh Ngọc luôn cảm thấy Tịch Đăng đang trốn tránh hắn.
Cảm thấy thế sau, An Cảnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí kéo Tịch Đăng đang ngồi rất xa lại, sau đó ôm vào trong lồng ngực.
Tịch Đăng bị một loạt động tác của hắn mà cả kinh trợn tròn hai mắt, lại có mấy phần đáng yêu.
An Cảnh Ngọc ôm người ngồi trong lồng ngực của mình, tâm tình mới thoải mái hơn một ít.
An Cảnh Ngọc giữ lấy cằm đối phương, tỉ mỉ nhìn vết thương trên trán nhiều lần, xác định chỉ còn là một dấu ấn nhàn nhạt, mấy ngày sau sẽ hoàn toàn biến mất, hắn mới hài lòng buông tay.
“An công tử.” Tịch Đăng có chút do dự.
An Cảnh Ngọc hơi nhíu mày, trên gương mặt tuấn lãng có mấy phần lười biếng, hắn hiện tại như một con sư tử đã bắt được con mồi, cũng không phải quá mức đói bụng, nên đang suy tư phải gặm con mồi theo cách nào, ăn cách nào thì con mồi sẽ ngon hơn.
“Ân?”
Tịch Đăng nghiêng đầu nhìn An Cảnh Ngọc liếc mắt một cái: “Tịch Đăng khá nặng.”
Trong mắt An Cảnh Ngọc tràn đầy ý cười: “Có mười Tịch Đăng, ta cũng không cảm thấy nặng.”
Tịch Đăng dưới góc độ An Cảnh Ngọc không thấy đảo mắt xem thường.
Không quan tâm Tịch Đăng nghĩ gì, An Cảnh Ngọc nhìn qua thật hài lòng.
Hắn thỉnh thoảng sờ soạng người trong ngực một chút, nơi này nơi kia bóp bóp một cái, không làm đôi mắt đối phương nhiễm một tầng nước thì tựa hồ hắn không phải nhân vật chính công.
Bảo vệ tôn nghiêm nhân vật chính công An Cảnh Ngọc sỗ sàng ăn đậu hũ vô cùng vui vẻ, cho đến khi xe ngựa dừng lại, hắn vẫn còn thích thú, chưa kịp phản ứng.
Chờ đến lúc bên ngoài truyền đến âm thanh, ánh mắt của hắn mới hơi động.
“An công tử đã đến, vì sao không xuống xe? Chẳng lẽ không muốn nhìn thấy đám người xấu xí chúng ta? Ha ha ha.” Thanh âm người kia vang dội, tiếng cười tùy ý, lập tức khiến cho ánh mắt An Cảnh Ngọc lạnh đi mấy phần.
Người ta nói nói cường long không đè ép được độc xà, hắn hôm nay phải đối mặt với mấy con độc xà này.
An Cảnh Ngọc buông tay ôm Tịch Đăng ra, tay trên eo Tịch Đăng hơi nâng lên một chút: “Bảo bối, ngươi đi xuống trước.”
Tịch Đăng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ở đây mình sẽ phải tình cờ gặp một đại nhân vật, khi đại nhân vật kia xuất hiện, chứng tỏ thời gian ở tại thế giới này cũng không còn dài nữa.
Tịch Đăng hơi sửa sang lại y phục lúc này bị làm loạn, sau đó xuống xe, liếc nhìn mấy người bị An Cảnh Ngọc gọi là độc xà.
Mà mấy người kia phát hiện mình chờ ở đây nửa ngày, cư nhiên lại nhìn thấy một tên tiểu quan! Vương gia An Cảnh Ngọc này bọn họ cũng không quá để tâm, Vương gia tổ chức tiệc rượu bọn họ nể tình đi đến, thế nhưng chủ nhân so với khách nhân còn đến trễ hơn, này cũng thôi đi, lại còn một đường ôm theo ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, quả thực là xem thường bọn họ!
Người lúc nãy lập tức lên tiếng: “Ngươi là người phương nào? Vì sao lại ở trên xe của An công tử?” An Cảnh Ngọc không muốn để cho quá nhiều người biết được thân phận của mình, cho nên đều tự xưng mình là An công tử.
Tịch Đăng nhìn biểu tình người kia không vui, liền biết đến một chuyện, chỉ là còn chưa mở miệng, An Cảnh Ngọc đã vén màn xe, lộ ra một gương mặt tuấn tú. Hắn ung dung thong thả nói: “Đây là bảo bối trong lòng ta Tịch Đăng, các ngươi đừng dọa tới.” Hắn còn cố ý nhấn mạnh bảo bối trong lòng, làm mấy con độc xà kia tức giận một phen.
Vương gia thật ghê gớm a, một hồi ân ái, lại cố ý nêu tên một tiểu quan trước mặt bọn họ, là cố ý sỉ nhục bọn họ đi.
Động tác An Cảnh Ngọc xuống xe phi thường tao nhã, còn mang theo cao quý của hoàng thất, hắn mỉm cười nắm tay Tịch Đăng: “Các vị đại nhân, thỉnh.” Nói xong, hắn liền mang theo Tịch Đăng bước vào tiểu lâu.
Tịch Đăng trong lúc đấu đá kia vừa trộm quan sát được một người.
Người kia là phú thương nổi danh bản địa, trong nhà có một vợ một con trai, mặc dù đã qua năm mươi, thế nhưng trong danh sách bên ngoài, có sở thích chơi bé trai cùng bé gái, hơn nữa thủ đoạn đê tiện ác liệt, người chết trên giường hắn nhiều không kể xiết.
Cái tên phú thương Liêu Ngọ này ngay từ đầu trong nội dung vở kịch đã chú ý tới Tịch Đăng, lúc An Cảnh Ngọc và Liên Đồng ngồi nói yêu thương, hắn dùng thiên kim dụ dỗ chủ nhân khối thân thể này. Vốn chủ nhân khối thân thể này cũng muốn có tiền để chuộc thân giúp Liên Đồng, đối mặt với hấp dẫn như vậy cuối cùng cũng đáp ứng.
Chủ nhân khối thân thể này ở chỗ phú thương ba ngày, trong ba ngày này, quả thực xảy ra nhiều chuyện khiến người ta giận sôi. Rốt cuộc mang được tiền về nam phong quán, liền đi tìm Liên Đồng, lại bắt gặp An Cảnh Ngọc đang cùng Liên Đồng làm chuyện tư mật, liền hoảng hốt mà chạy đi, không cẩn thận rơi vào trong hồ, đuối nước mà chết.
Không một ai biết tiền kiếm vì ai, cuối cùng cũng không đến được tay Liên Đồng, Liên Đồng cũng giống như những người khác cho rằng, chủ nhân khối thân thể này bị đả kích trong ba ngày kia nên tự sát.
Không, ngoại trừ một người, An Cảnh Ngọc.
An Cảnh Ngọc từ lâu đã biết tâm ý của người kia, liền trực tiếp đem người mang đến tiệc rượu, hơn nữa bắt gặp chuyện hắn đang làm tình với Liên Đồng cũng là cố ý. Để giải quyết tình địch, hắn làm vô cùng thuận lợi, tuy rằng hắn cũng chỉ là muốn khiến cho Tịch Đăng hiểu rõ chênh lệch cả hai, nhưng vẫn là gián tiếp thúc đẩy tử vong của Tịch Đăng.
Tịch Đăng vừa xuống xe ngựa liền gặp không ít ánh mắt ác ý, mà bên trong ác ý còn mang thêm một tia dâm loạn là phú thương kia.
Tịch Đăng làm như lơ đãng liếc mắt nhìn sang, quả nhiên phát hiện đối phương nhìn chòng chọc mình, như một con rắn khiến người khác buồn nôn.
An Cảnh Ngọc kéo Tịch Đăng vào ngồi ở vị trí chủ tọa, mấy cái tên độc xà kia ngồi ở phía dưới. An Cảnh Ngọc nhìn toàn bộ một lần, đột nhiên mở miệng: ” Chu đại nhân vẫn chưa đến?”
Chu đại nhân trong miệng An Cảnh Ngọc là Chu Nhiên, tri huyện địa phương.
“Có lẽ đang trên đường.” Có người đáp: “Bất quá, nghe Chu đại nhân nói hôm nay sẽ mang theo một mỹ nhân tới đây.”
An Cảnh Ngọc nở nụ cười: “Ta ngược lại không biết có người còn đẹp hơn cả Tịch Đăng của ta.” Đang nói, hắn liền bỏ tay trên đùi Tịch Đăng, ám muội cọ cọ.
Hai má Tịch Đăng lập tức đỏ ửng.
“Da mặt sao lại mỏng như vậy?” An Cảnh Ngọc cười.
Mấy vị phía dưới kia đều dồn dập liếc mắt, ngoại trừ Liêu Ngọ, cái tên phú thương này đang mở to hai mắt nhìn chằm chặp Tịch Đăng.
Thoạt nhìn thật sự rất ngon miệng a.
Vào lúc này, vị Chu đại nhân kia rốt cục cũng khoan thai bước đến, mà mỹ nhân đi cũng trực tiếp khiến cho biểu tình Tịch Đăng thay đổi.
Vì sao lại là Liên Đồng?
An Cảnh Ngọc nheo mắt lại, ánh mắt chuyển trên người Liên Đồng một vòng, rồi lại đảo sang Tịch Đăng một vòng.
“Ta đến chậm, mong An công tử lượng thứ.” Chu đại nhân cười vô cùng vui vẻ.
An Cảnh Ngọc nói: “Không sao, chỉ có điều người bên cạnh Chu đại nhân…” Lời An Cảnh Ngọc còn chưa dứt.
Chu đại nhân cười híp mắt nói: “Đây là Liên Đồng, là hoa khôi nam phong quán.”
Lời này vừa nói ra, mấy độc xà kia cũng lên tiếng: “Chu đại nhân, diễm phúc không nhỏ a”, “Chu đại nhân, lợi hại a.”
An Cảnh Ngọc tựa cười mà không phải cười nghiêng đầu liếc nhìn Tịch Đăng một cái, biểu tình Tịch Đăng đã khôi phục như cũ, bất quá nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra bất an cùng lo lắng trong đáy mắt.
Vì sao Liên Đồng lại thoát ly nội dung vở kịch tới đây?
Liên Đồng vừa mới khỏi bệnh, sắc mặt còn có chút tái nhợt, biểu tình lãnh đạm, môi mỏng khẽ mím, cả người thoạt nhìn càng không thể xâm phạm, một thân y phục đơn giản trên người bỗng trở nên vô cùng cao quý.
Từ lúc tiến vào Liên Đồng đã nhìn vào hai người bên trên, cuối cùng nhìn chằm chằm vào An Cảnh Ngọc.
Ý nghĩ của nhóm độc xà: Rống rống rống, bắt kẻ thông dâm!
An vương gia hoa vô cùng mạnh tay ở trong thành đốt pháo hoa bọn họ đều biết tới.
An Cảnh Ngọc không nhanh không chậm, một tay ôm Tịch Đăng eo, mang theo ý tứ cưỡng bách mà đút cho Tịch Đăng một ngụm rượu: “Chu đại nhân nếu đã đến, còn không mau ngồi vào chỗ.”
Tịch Đăng chạm vào tay An Cảnh Ngọc, đẩy ra mấy lần: “An công tử.” Tịch Đăng thấp giọng nói, trong đôi mắt mang theo mấy phần khẩn cầu: “Tịch Đăng không biết uống rượu.”
“Không ngại, bảo bối nhi, ngươi uống say ta liền ôm ngươi về.” An Cảnh Ngọc cười xấu xa.
Người ngồi phía dưới tuy rằng không nghe rõ Tịch Đăng nói gì, mà từ động tác của hai người bọn họ cũng với thanh âm không hề đè thấp của An Cảnh Ngọc, đều đại khái rõ ràng.
Nhóm độc xà: A phi, nể mặt chút được không, coi chúng ta là người chết a…
Trong lòng khó chịu ngoại trừ mấy người kia ra còn có Liên Đồng ngồi cạnh Chu đại nhân, chỉ thấy sắc mặt lập tức lạnh thành băng sương, tay cầm chén rượu lập tức siết chặt.
Vốn là muốn thân cận mỹ nhân Chu đại nhân đảo mắt một vòng, cuối cùng lựa chọn ở một bên yên lặng uống rượu.
Về phần phú thương Liêu Ngọ, gương mặt già nua rất là xoắn xuýt, lúc này đang lâm vào một lựa chọn khó khăn, hai mỹ nhân, chọn ai thì tốt? Một người tuổi còn nhỏ, nhìn qua ngoan ngoãn, một người dung mạo cao quý, băng sơn mỹ nhân… Thực sự là xoắn xuýt muốn chết…
An Cảnh Ngọc liếc nhìn Liên Đồng một cái, khóe môi hơi nâng, âm trầm nở nụ cười.
Tịch Đăng bị bắt uống liên tục ba chén rượu, chóng mặt trực tiếp dựa vào trên người An Cảnh Ngọc, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, một tay còn nắm y phục An Cảnh Ngọc.
An Cảnh Ngọc ôm Tịch Đăng chặt hơn, rốt cuộc nói tới chính sự.
Ánh mắt phú thương Liêu Ngọ thấy được bộ dáng say rượu của Tịch Đăng liền sáng lên, cũng làm ra được lựa chọn.
Vở kịch nhỏ không chịu trách nhiệm làm vỡ tính cách thiết lập:
Nhóm độc xà: Uy, xin hỏi là hiệp hội bảo vệ động vật nhỏ sao? Nơi này có người ngược đãi độc thân uông~~~ (*ˉ︶ˉ*)
Liên Đồng: Uy, xin hỏi là cục cảnh sát sao? Ta muốn tự thú… Ta muốn giết một người
Liêu Ngọ: Ta là chòm sao Thiên Bình mang muối ~(≧▽≦)/~
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
194 chương
2 chương
257 chương