Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Chương 53
Điều mà Tịch Đăng không ngờ tới chính là… Cậu chết rồi… Chết trên đường mang đồ chơi đến phòng của Lạc Duy.
Có một cửa sổ kính hoa văn màu khổng lồ ở góc cầu thang, được che bởi màn cửa màu đỏ sẫm quanh năm. Lúc cậu ngã xuống từ chỗ đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Đồng tử của cậu giãn ra, môi khẽ nhếch, ngón tay cũng nhịn không được dùng sức.
***
“Bác sĩ, cậu ấy tỉnh rồi.”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai, sau đó là tiếng sột soạt của quần áo và tiếng bước chân vang lên, có ai đó tiến lại gần cậu rồi mở mí mắt của cậu lên.
Bàn tay chạm vào mí mắt của cậu hơi lạnh, đầu ngón tay có vết chai mỏng.
“Cậu có nghe tôi nói không?”
Đó là giọng nói của một người đàn ông, trầm thấp và dễ nghe.
Tịch Đăng chầm chậm gật đầu.
“Cậu phối hợp với tôi làm kiểm tra một chút.”
Sau câu này, Tịch Đăng liền cảm giác được bàn tay của người đàn ông kia chạm vào toàn bộ cơ thể và tập trung vào việc kiểm tra đầu của cậu.
Ý thức của Tịch Đăng rất yếu, chẳng mấy chốc lại bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.
Cậu mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tối đen, Tịch Đăng vươn những ngón tay chậm rãi huơ huơ mấy cái, không có bất cứ thay đổi nào. Cậu mù rồi? Điều này có nghĩa là mình không chết?
Tịch Đăng muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện sức lực của mình không đủ để ngồi dậy, nửa người dưới của cậu chẳng có chút sức lực nào. Cậu đưa tay sờ soạng sang bên cạnh, vô cùng chật vật mới chạm đến tủ đầu giường, hình như có một chiếc đèn đặt trên đó. Các đầu ngón tay từ từ chạm vào, sau đó cố gắng đẩy một chút. Mãi đến khi các ngón tay đã tê dại, cuối cùng chiếc đèn cũng bị đẩy rớt xuống đất.
“Loảng xoảng” Một tiếng động lớn vang lên.
Tịch Đăng thu hồi tay, bình tĩnh chờ đợi. Khoảng ba mươi giây sau, bên ngoài có tiếng động.
Ai đó mở cửa bước vào, Tịch Đăng nghe thấy tiếng bật đèn.
Tịch Đăng vẫn luôn mở mắt, mặc dù cậu không thể nhìn thấy gì.
“Tỉnh rồi?” Ai đó đến, nắm lấy tay cậu, lật qua lật lại sờ soạng nó vài lần, “Em có bị thương ở tay không? Mới tỉnh lại đã không chịu nghe lời.”
Người này là một người đàn ông, giọng nói rất dịu dàng, Tịch Đăng chưa từng nghe thấy giọng nói này.
Khi Tịch Đăng mở miệng định nói chuyện, môi lại bị một ngón tay chặn lại, “Giọng nói của em còn chưa tốt, khoan nói chuyện đã.”
Tịch Đăng muốn hỏi anh ta là ai, nhưng không hiểu sao lại thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy một lần nữa, cậu cảm thấy một cơn gió lành lạnh thổi trên da, còn cảm thấy có ai đó đang ôm mình.
Cậu vừa tỉnh, người nọ liền cảm giác được.
“Tỉnh rồi? Có đói bụng không?”
“Anh…… Là…… Ai?” Tịch Đăng rất gian nan mới thốt ra được một câu.
Sau khi cậu nói xong, thân thể người đang ôm cậu dường như cứng đờ, sau đó với một giọng điệu khó tin thốt lên, “Em không nhớ anh?”
Tịch Đăng chớp chớp mắt, cậu vẫn không thể nhìn thấy gì.
“Anh là anh trai của em.”
Anh trai? Heller là do cô nhi viện nhặt được, không có anh chị em. Nếu đó là sự thật, có lẽ có một vài người trên danh nghĩa.
“Tôi không có anh trai.” Lúc Tịch Đăng nói những lời này, cậu cảm thấy thông thuận hơn nhiều, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng dường như đã bớt đi. Nói xong, cậu liền cảm thấy có một bàn tay hơi khô chạm vào trán mình.
“Có phải phát sốt rồi không?” Giọng nói có chút nghi hoặc.
Sau khi Tịch Đăng nhấn mạnh một lần nữa, cậu được đặt lên giường, sau đó là những bước chân hỗn loạn. Hình như có rất nhiều người xung quanh cậu. Tịch Đăng lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông ngày đầu tiên nói chuyện với cậu sau khi cậu tỉnh lại.
Bàn tay lạnh như băng kia lại sờ lên trán của cậu.
Người tự xưng là anh trai của cậu vẫn luôn ngồi ở mép giường, nắm tay cậu cường thế và không cho phép cự tuyệt. Tịch Đăng cảm thấy có chút phiền.
“Em ấy làm sao vậy? Tỉnh lại liền nói không quen biết tôi.”
“Có thể là do mới vừa tỉnh táo lại, chúng ta cần quan sát thêm một thời gian nữa đã.”
Tịch Đăng trầm mặc một lát, liền nói: “Tên của tôi là gì?”
Cậu vừa nói xong, tất cả mọi người bỗng im lặng.
Tịch Đăng mím môi, trong bầu không khí khiến mọi người ngột ngạt này một lần nữa cất lời, “Tại sao không ai nói gì vậy?”
“Em là…”
Những lời này chưa nói xong, Tịch Đăng liền cảm thấy đầu mình đau đớn muốn nổ tung, như thể ai đó đang từ từ đóng một chiếc đinh nhỏ xíu vào trong đầu cậu.
Cậu đột nhiên nắm chặt ra trải giường, cắn chặt răng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên cạnh nữa. Dường như có ai đó đang dỗ cậu thư giãn, lại dường như có ai đó đang hỏi cậu đau ở đâu.
Cơn đau dữ dội nhanh chóng làm Tịch Đăng mất đi ý thức.
…
“Tại sao em ấy còn chưa tỉnh?”
Bộ não đột nhiên tiếp nhận một câu, biển ý thức dường như lập tức trở nên rõ ràng. Tịch Đăng nhanh chóng mở mắt, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cậu bỗng sững sờ.
Là Ân Thập Lục.
“Em rốt cuộc tỉnh rồi, em từ chỗ đó ngã xuống, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, may là không có nguy hiểm tính mạng. Là Lạc Duy đẩy sao?” Ân Thập Lục hỏi.
Tịch Đăng nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, biểu cảm trên khuôn mặt có chút hoảng hốt. Ân Thập Lục là ai chứ, đương nhiên nhận ra sự bất thường, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc, “Làm sao vậy?”
“Tôi… Tôi… Hình như tôi xảy ra vấn đề rồi.” Tịch Đăng mở miệng. “Lúc hôn mê, hình như tôi đi một thế giới khác, không, tôi không chắc chắn, mắt tôi không thể nhìn thấy, có một người tự xưng là anh trai tôi.”
Cậu chậm chạp chớp mắt, cảm thấy mình rất buồn ngủ, trước lúc thiếp đi chỉ nghe thấy Ân Thập Lục gọi cậu một tiếng.
***
“May quá, rốt cuộc tỉnh rồi, đói bụng không?”
Lại là giọng nói của người đàn ông tự xưng là anh trai của cậu, sau đó Tịch Đăng cảm thấy mình được nâng dậy, một chiếc gối được đặt phía sau lưng của cậu.
Trước mắt vẫn là một mảnh tối đen, nhưng lần này Tịch Đăng bình tĩnh hơn nhiều so với lần trước, cậu quyết định tĩnh tâm quan sát.
“Thân thể em còn chưa hồi phục, khoảng thời gian này phải ăn đồ ăn thanh đạm, nghe chưa?”
Tịch Đăng mím môi, không nói lời nào, người kia hình như chẳng bận tâm, còn khẽ cười, “Sau khi bị thương còn nghe lời hơn cả lúc trước nữa, ăn xong bác sĩ sẽ đến giúp em kiểm tra, em đừng ầm ĩ với người ta biết không?”
Người kia bước đi, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Tịch Đăng mới vươn tay chạm vào mặt của mình, mãi cho đến khi sờ phải mái tóc ngắn, biểu tình của cậu liền biến đổi.
Cậu chưa bao giờ nằm mơ. Đây không thể là một giấc mơ, nhưng tại sao cậu lại ở chỗ này?
Không bao lâu, cửa bị mở ra, lại là giọng nói của người đàn ông đó. Anh ta vẫn tiếp tục lải nhải, nghe qua thật giống như một người anh chu đáo.
Khi đối phương đi đến bên người Tịch Đăng, ánh mắt của cậu chuẩn xác phóng tới mặt đối phương. Đôi mắt của cậu không có chút linh động nào bởi vì cậu không thể nhìn thấy gì.
“Mắt của tôi sẽ khỏi chứ? Anh.”
Sau khi cậu nói điều này, cậu cảm thấy có gì thứ đó đang phất qua trước mặt mình, hình như còn chạm vào lông mi của cậu, khiến cậu nhanh chóng chớp mắt.
“Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần…” Đối phương dừng một chút, “Chỉ cần em nghe lời bác sĩ và uống thuốc đều đặn.”
Tịch Đăng nghe ra một tia sung sướng trong lời nói của đối phương.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
13 chương
59 chương
87 chương
333 chương
28 chương