Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Chương 14
Tịch Đăng siết chặt mảnh vải trong tay, đột nhiên nhìn về phía Kim Dịch.
“Ta sẽ không, sẽ không biến thành quái vật chỉ biết hút máu.”
Kim Dịch hơi hơi đứng thẳng người, nghe lời Tịch Đăng nói, hắn cười liếc liếc mắt đối phương, nhưng giây tiếp theo chính hắn lại bóp lấy cổ Tịch Đăng.
“Quái vật hút máu?” Hắn nhẹ giọng nói, “Trong mắt ngươi, ma cà rồng chính là loại này sao? Vậy ngươi căn bản không xứng là ma cà rồng.”
Tay Kim Dịch chậm rãi bóp chặt, Tịch Đăng hàng mi dài run rẩy, đôi tay đặt ở bên người dần dần buông ra.
“Phế vật.” Kim Dịch phun ra hai chữ, buông lỏng tay. Hắn đột nhiên kéo Tịch Đăng vào trong trong ngực, “Tên bảo vệ kia gọi người đến đây rồi.”
***
Tiếng bước chân hỗn loạn tới gần.
“Lúc nãy chính là chỗ này, có người đem tôi trói ở chỗ này, trên mặt đất còn có máu của tôi.”
“Anh thấy rõ là ai không?”
“Là……” Bảo vệ tiểu khu dừng một chút, “Tôi không có thấy rõ, nhưng hắn có hàm răng rất sắc.”
“Hàm răng? Chẳng lẽ là ma cà rồng?”
“Trong tiểu khu của chúng ta có bao nhiêu nhà nuôi ma cà rồng?”
“……”
Kim Dịch ngồi ở trên cây bên ngoài gara, thính lực nhạy bén giúp hắn nghe được toàn bộ lời nói của mấy người đó.
Hừm, chết tiệt.
Kim Dịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn ma cà rồng đột nhiên cắn cổ mình, đối phương tựa hồ đã mất đi lý trí, đem răng nanh cắm vào trong mạch máu của hắn, rồi bắt đầu không biết tiết chế mà hút.
Tiểu hỗn đản chết tiệt này, bảo cậu hút máu nhân loại, không hút, vậy mà hút máu hắn lại chẳng thèm hỏi một câu.
Kim Dịch bị động tác thô lỗ của Tịch Đăng làm cho có điểm không khoẻ, hắn hơi hơi cúi thấp đầu, một bàn tay lạnh lẽo lập tức gắt gao chế trụ cổ hắn, không cho hắn di chuyển, thậm chí, trong cổ họng đối phương còn phát ra thanh âm khò khè biểu đạt sự phẫn nộ.
Kim Dịch không thể làm gì khác, đành phải ôm ngược lấy Tịch Đăng, để cho đối phương có thể hút máu tốt hơn.
Không biết qua bao lâu, Kim Dịch sắc mặt càng ngày càng trắng, đám người trong gara đang thương lượng việc báo công an và thông báo tình huống phát sinh đêm nay cho các hộ gia đình. Hắn hạ mi, đột nhiên đánh một phát mạnh xuống cái mông ma cà rồng còn đang treo ở trên người mình hút máu.
Một cú này, trực tiếp đánh tỉnh Tịch Đăng.
Cậu có điểm kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, sau đó chậm rì rì đem răng nanh của mình từ trong cổ Kim Dịch rút ra, nhìn thấy trên cái cổ trắng nõn của hắn xuất hiện hai cái lỗ máu to bự nổi bật. Không hiểu sao cậu cảm thấy rất chột dạ. Tịch Đăng do dự một chút, rồi vươn đầu lè lưỡi liếm liếm miệng vết thương, nhưng mà giây tiếp theo đầu của cậu đã bị đẩy ra.
Kim Dịch có điểm ghét bỏ đem đầu Tịch Đăng từ trên cổ mình đẩy ra, sờ soạng miệng vết thương của mình, thấp giọng mắng một câu…
“Đệt, tốc độ khép lại đều trở nên chậm.”
Tịch Đăng ánh mắt tự do, cuối cùng cúi đầu, bày ra một bộ dáng nghiêm túc ăn năn.
Kim Dịch đem đầu Tịch Đăng nâng lên, nhìn thấy đối phương hiện tại hung tướng đã tiêu hết, búng một cái trên trán Tịch Đăng, “Ngươi hút máu ta cũng không phải chuyện tốt gì, bởi vì dục vọng hút máu của ngươi sẽ càng ngày càng mãnh liệt.”
Tịch Đăng bị búng một phát khiến thân thể lung lay, sau đó vội vàng vươn tay che kín cái trán của mình.
“Này, tiểu hỗn đản, ngươi chẳng lẽ chuẩn bị sau này đều hút máu ta à.” Lúc này Kim Dịch lộ ra một gương mặt mỹ nhân lạnh lùng.
Tịch Đăng lắc đầu.
“Vậy hút Tống Lâm?” Kim Dịch nói đến đây, không có hảo ý cười cười, một phen bóp lấy thịt hai bên má Tịch Đăng, “Ta cũng thực chờ mong ngươi đem hắn hút thành thây khô.”
Tịch Đăng nghĩ đến cảnh tượng kia, lập tức lắc lắc đầu, chỉ là trên hai má cậu còn đang ở trong tay Kim Dịch, cái miệng chu ra, lắc đầu như vậy, thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.
“Ngươi…… Có biện pháp, đúng hay không?”
Tịch Đăng nói lời này đặc biệt gian nan, cái môi chúm chím mấp máy, còn phải đề phòng nước miếng chảy ra.
Kim Dịch hướng gara bên kia liếc nhìn, “Ta vì sao phải giúp ngươi?”
“Là ngươi hại ta biến thành như vậy.” Tịch Đăng trừng Kim Dịch.
Không biết có phải uống quá nhiều máu của đối phương hay không, hình như cũng không còn sợ đối phương như trước nữa.
Kim Dịch ngoài cười nhưng trong không cười, “Thật là cái tiểu hỗn đản a.”
Tịch Đăng đem tay Kim Dịch kéo xuống, sau đó đặc biệt ủy khuất mà xoa xoa mặt, “Tất cả mọi người đều là ma cà rồng, giúp đỡ đi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Ta…… Ta…… Ta đem tất cả đồ chơi của ta chia cho ngươi một nửa.”
“Hừm.” Kim Dịch dừng lại, “Toàn bộ.”
“Ơ?”
***
Tống Lâm bị tiếng chuông cửa đánh thức, biết được lý do đến đây của bọn họ, hắn có điểm không phản ứng kịp.
“Anh nói có sự việc ma cà rồng đả thương người sao?”
“Đúng, nhà Tống tiên sinh đăng ký nuôi ma cà rồng, bởi vì tối hôm qua cameras gara hỏng, chúng tôi muốn gặp ma cà rồng nhà ngài, ngài có tiện không?”
Tống Lâm a một tiếng, “Có thể, các anh chờ một chút.” Hắn tránh ra cửa, lộ ra một cái tươi cười ngượng ngùng, “Vị kia nhà tôi còn đang ngủ, tôi đi lên gọi em ấy.”
Thời điểm hắn xoay người đi lên lâu, bước chân dừng một chút.
Ma cà rồng đả thương người?
Hắn vừa mới nhìn thấy người bị hại, là bảo vệ tiểu khu, trên mặt và trên tay đều là miệng vết thương nhỏ vụn, hầu như da thịt lộ ở bên ngoài đều bị thương.
Tống Lâm đi đến mép giường, vừa mới chuẩn bị đánh thức Tịch Đăng còn đang ngủ, tay lại đột nhiên dừng lại. Tầm mắt hắn dừng lại ở chỗ ống tay áo Tịch Đăng, nơi đó có vệt ấn ký màu đỏ sậm, tựa như là vết máu khô.
Đêm qua tắm rửa xong thay quần áo, cũng không cho Tịch Đăng uống máu, vậy dấu vết trên người cậu từ đâu tới?
***
“Thật ngại quá, bắt các anh đợi lâu.”
Vài người ngồi ở trên sô pha nghe thế liền lập tức đứng lên nói: “Không có việc gì, cũng không chờ bao lâu.” Ánh mắt của bọn họ tự nhiên phóng tới trên người ma cà rồng Tống Lâm nắm tay.
Có lẽ là mới vừa bị đánh thức, tóc của cậu có điểm lộn xộn, đôi mắt hoàn toàn không mở ra được, đi vài bước liền va vào Tống Lâm đang đi ở phía trước.
Tống Lâm bị cậu va nhiều, không khỏi quay đầu lại, có điểm bất đắc dĩ, một bên xoa xoa nơi cậu bị va phải, một bên nói: “Nhà có khách, bộ dạng này của em có điểm thất lễ.”
“Buồn ngủ, Tống Lâm, ôm.” Mấy lời này của ma cà rồng là từng chữ từng chữ thốt ra, nói xong, còn duỗi tay với Tống Lâm.
Mấy người kia lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, không hiểu sao cả một đám mặt đều đỏ rần, thậm chí, còn đem tầm mắt chặt chẽ đặt ở trên người ma cà rồng phía sau, hận không thể biến thành người mà đối phương đang làm nũng. (Thồn cẩu lương ngập mặt) ┐( ︶▽︶)┌
Tống Lâm lập tức chuyển từ động tác nhào nặn thành “bép” một phát, chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tịch Đăng, chỉ cười cười, “Tỉnh?”
Bị đánh tỉnh rồi.
Tịch Đăng che lại cái trán, hình như mấy ngày nay liên tục bị đánh trán ơ. ಥ_ಥ
Tống Lâm dắt Tịch Đăng tới giới thiệu đơn giản Tịch Đăng với bọn họ. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đem tầm mắt tập trung trên người bảo vệ tiểu khu, “Tiểu Lý, đêm qua anh nhìn thấy là vị này nhà Tống tiên sinh?”
Tịch Đăng có điểm thấp thỏm, bởi vì đêm qua đối phương quả thật nhìn thấy mặt cậu, cậu không sợ bị người phát hiện bí mật trên người mình, nhưng cậu sợ Tống Lâm biết, cậu không biết phải giải thích như thế nào, thậm chí cũng không dám khẳng định Tống Lâm sau khi biết việc này thái độ đối với chính mình sẽ ra sao.
Bảo vệ tiểu khu nhìn chằm chằm Tịch Đăng thật lâu, cuối cùng lắc đầu, “Không phải.”
Mấy người kia lập tức bắt đầu xin lỗi.
“Tống tiên sinh, xin lỗi, việc này làm phiền ngài rồi.”
“Quấy rầy Tống tiên sinh nghỉ ngơi, chúng tôi rời đi trước.”
Tống Lâm ôn hòa cười, “Không có việc gì, bất quá tôi cũng rất quan tâm việc này, nếu có tiến triển gì, có thể thông báo cho tôi một tiếng không?”
“Chuyện này là đương nhiên, dù sao cũng liên quan đến an toàn của các hộ gia đình trong tiểu khu của chúng ta.”
Lúc Tống Lâm đem người đưa đến cửa, lại hỏi một câu, “Việc này đã báo cảnh sát chưa?”
“Đã báo rồi, cảnh sát đã đem băng ghi hình đi, xem thử có thể khôi phục hay không.”
Chuyện này cũng không nháo ra phong ba to lớn gì. Một là cơ bản không có người tin tưởng ma cà rồng có thể đả thương người, tất cả mọi người đều hoài nghi là bảo vệ tiểu khu bị người ta bắt cóc, sau đó ngộ nhận là ma cà rồng. Hai là băng ghi hình ở gara hoàn toàn không khôi phục được, cảnh sát cho rằng ma cà rồng sẽ không có IQ cao như vậy. Khả năng nhân loại phạm tội lớn hơn.
Sau khi sự việc xảy ra mấy ngày, bảo vệ tiểu khu cũng ấp úng mà nói ngày đó hắn khả năng có uống chút rượu, chắc là nhìn lầm rồi.
Tóm lại, việc này tựa như một cái hòn đá nhỏ bị ném vào mặt hồ bình tĩnh, nhấc lên một chút gợn sóng chỉ lát sau lại lần nữa khôi phục bình thường.
Ở nhà, Tống Lâm cũng phát hiện một chuyện quái dị…
Toàn bộ đồ chơi trong nhà không thấy đâu cả.
Bao gồm cả con vịt nước Tịch Đăng thích nhất.
“Đồ chơi đâu?” Tống Lâm đi hỏi Tịch Đăng, “Có phải em nghịch ngợm đem đồ chơi giấu đi đâu đó rồi không?”
Tịch Đăng mạnh mẽ lắc đầu, mặt phụng phịu.
Không giấu, bị vai chính công nhà anh mang đi.
Tống Lâm buông ra Tịch Đăng, cau mày, “Không đúng, toàn bộ đồ chơi đều biến mất, lại là trong một đêm, chẳng lẽ bị trộm?”
***
Mà lúc này…
Hứa Nhạc Ninh nhìn chằm chằm trên sô pha tràn ngập đồ chơi, mặt cứng đờ, hắn bóp bóp một con vịt nước ở trên cùng.
“Chíp.” Vịt nước lập tức phát ra một tiếng kêu.
“Đây là cái gì?” Hắn hỏi Kim Dịch ngồi dưới đất chơi game.
Kim Dịch cũng không ngẩng đầu lên, “Phí bảo hộ tiểu đệ nộp.” =]]]]]]
Hứa Nhạc Ninh nghe vậy, khóe miệng giật giật, đem vịt nước thả về chỗ cũ.
***
Tìm không thấy đồ chơi, cũng tìm không thấy trộm, Tống Lâm gọi điện thoại cho Louis, bảo hắn đi mua đồ chơi một lần nữa.
Lúc Louis đưa đồ chơi tới cửa, Tống Lâm bảo hắn đem đồ vật để trên mặt đất, rồi đưa cho hắn một bộ quần áo.
“Anh giúp tôi điều tra màu đỏ sậm trên tay áo là cái gì? Nếu là máu, đem hai cái này so sánh thử, xem có phải là máu của cùng một người hay không?” Tống Lâm đưa một cái túi nilon nhỏ trong suốt cho Louis, trong túi nilon có một miếng băng dán dính máu.
Đây là khi hắn đưa bảo vệ tiểu khu kia ra cửa, giả vờ không cẩn thận để quần áo móc phải một miếng băng dán trên tay đối phương, lại thuận thế xé xuống, cầm miếng khác thay cho đối phương.
Bảo vệ tiểu khu không nghĩ nhiều, vẫn luôn nói cảm ơn hắn.
Louis nhìn xuống quần áo trong tay, lại nhìn xuống túi nilon, “Giám đốc, đây là?” Quần áo này không phải là đồ hắn mua cho vị ma cà rồng kia của Boss sao?
Tống Lâm lần đầu tiên trên mặt không có biểu tình gì, “Anh cứ đi tra là được, còn lại đừng hỏi.”
Ba ngày sau, Louis gọi điện thoại cho Tống Lâm, nói đã có kết quả kiểm tra.
Truyện khác cùng thể loại
265 chương
42 chương
14 chương
10 chương
873 chương
59 chương