Khoái Xuyên Chi Nữ Phụ Nghịch Tập
Chương 22 : Theo đuổi hoàng tử lãnh đạm với thế nhân (1)
Lam Tịch mở mắt, như thường lệ đánh giá xung quanh, giật mình chấn kinh?!!
Hệ thống khốn nạn, mi truyền tống ta đến chỗ nào thế này?
Cô vậy mà đang chìm trong một biển lửa ngùn ngụt, tòa nhà này vậy như vậy ít nhất đã bị thiêu được nửa tiếng rồi.
Vừa nghĩ vậy thì một khối gỗ trên trần lại bộp rơi xuống trước mặt.
Lam Tịch không khỏi nghiến răng lợi, cô mới định tìm chỗ lửa chưa lan đến núp thì phát hiện ra mình có một đôi chân ngắn ngủn?
Hài tử? Vậy là xuyên vào hài tử?
- 2305, còn không mau giúp bản tiểu thư tránh lửa.
Im lìm nửa phút 2305 mới ngoi lên.
[ Ngay đây Tiểu Tịch Tịch!]
Vừa dứt thanh âm, một đạo hào quang sáng rực bao quanh Lam Tịch,Lam Tịch liền cảm nhận được mát mẻ, không ngột ngạt như vừa rồi.
Loay hoay mấy nén nhang Lam Tịch mới chật vật đem chính mình bé nhỏ tống ra ngoài đám lửa.
Lúc này liền thấy một nữ hài tử khác nơi xa xa bãi đất kinh hãi nhìn mình.
Nữ hài tử mặc trang phục cổ đại đã có chỗ cháy xem, trên mặt không nén nỗi niềm kinh hoàng.
Thất thần hồi lâu nữ hài tử mới chạy tới trước mặt Lam Tịch, làm vẻ mặt mừng rỡ nhưng Lam Tịch hoàn toàn có thể thấy tia uất hận ẩn trong mắt nàng ta.
- Tiểu thư, người vậy mà còn sống, thật đáng mừng! Ta vui quá!
Lam Tịch không nói gì, đi tới bên gốc cây ngã người ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Cốt truyện thế giới được truyền tải.
Đây là một thế giới cổ đại, vương triều Đại Yến.
Ở đây nghề quốc sư rất được trọng dụng, những vị quốc sư tài năng họ có thể hành y, có thể bói toán tính mệnh trời, họ còn có thể cầu mưa cầu nắng.
Duy có một điều đặc biệt đó là chỉ có nữ giới mới làm quốc sư được.
20 năm trước, Bạch Hoàng đế thời thanh niên vốn là hảo bằng hữu với đại quốc sư Hoa Diệc Khê, mời nàng về Phủ Quốc Sư tại hoàng cung đảm đương nội việc.
Hoa Diệc Khê sau khi gặp được ái nhân liền từ biệt Bạch hoàng đế cùng tướng công của mình ngao du thiên hạ.
20 năm sau, cũng chính là cốt thời điểm, ở vùng Giang Nam xa xôi này, cả Lam phủ nơi ở của Hoa Diệc Khê đều bị diệt.
Hoa Diệc Khê nàng đã tính được mệnh tương lai, biết không thể tránh khỏi kết cục kia, đành viết một là tốc thư gửi bằng hữu năm xưa chính là Bạch hoàng đế đưa người tới cưu mang nữ nhi của mình- chính là nguyên chủ Lam Tịch.
Nhưng nữ chủ đại nhân-Ninh Phi Phi vốn là một sát thủ của thế kỉ 21 bị xuyên về thời đại này dưới lốt Lan Lăng- tì nữ của Lam Tịch.
Ngay ngày vụ ám sát xảy ra tại Lam phủ.
Ninh Phi Phi đem Lam Tịch lúc này chỉ là một nữ nhi 10 tuổi cho thuốc ngủ rồi đặt trong đám cháy, phủi tay sạch sẽ mà đi.
Vậy là nguyên chủ đã hi sinh từ đầu truyện.
Mãi sáng hôm sau đó quân lính của Hoàng triều mới tới, Ninh Phi Phi mang chính mình lấy thân phận của nguyên chủ, được đàng hoàng trang trọng rước về cung.
Bạch hoàng đế vô cùng nể tình nghĩa năm xưa với Hoa Diệc Khê nên cấp Ninh Phi Phi chức vị tiểu cung chủ của Phủ Quốc Sư, nhận muôn vàn tôn kính.
Nữ chính dùng kiến thức thời hiện đại của mình cũng đủ để hô mưa gọi gió, biến chính mình thành một nữ quốc sư thần thánh tài năng vượt xa Hoa Diệc Khê năm xưa.
Nhưng nữ chính nào có dễ dàng thỏa mãn như vậy, nàng gặp được nam chính là Thất hoàng tử - Bạch Kính Dạ, trợ giúp nam chính lật đổ thái tử, cướp ngôi vua.
Kết thúc HE nữ chính trở thành hoàng hậu tôn kính được nam chính hoàng đế yêu thương vạn phần.
Còn nguyên chủ thì sao? Mới 10 tuổi hài tử đã chết uổng. Người giết phụ mẫu là ai cũng không biết. Nữ chính tuy rằng được thiết kế máu lạnh vô tình nhưng lại đến mức ra tay với một nữ hài tử sao?
Cặn bã!
Lúc này đây Lam Tịch mở mắt, âm hiểm nhìn Ninh Phi Phi trong bộ dàng nữ tử 14 tuổi trước mặt.
Ninh Phi Phi bị cô nhìn liền cả kinh trong lòng.
Vì sao con khốn này vẫn còn sống? Vì cái gì nó tỉnh giấc được? Vì cái gì nó thoát thân được?
Càng nghĩ càng thấy không có khả năng, ả muốn con bé này chết, con nhỏ đáng ghét dám bắt ả hầu hạ nó phải chết.
Ý nghĩ vừa ra Ninh Phi Phi liền thu liễm nét thơ ngây trên khuôn mặt, lấy từ tay áo ra một con dao dài dẹp sắc nhọn.
Lam Tịch cảnh giác lùi lại sau: Xem ra nữ chính thật là muốn ta chết. Cũng đúng, giết ta là hành động khôn ngoan nhất lúc này.
Hừ, đã vậy thì...
2305, khởi động kĩ năng võ thuật.
[ Tiểu Tịch Tịch, cô muốn đấu với nữ chính sao?]
Lam Tịch nghiến răng mắng:
- Không đấu thì xuống hòm nằm sao? Mau lên!!
[ Rõ!]
Ninh Phi Phi chỉ thấy Lam Tịch lùi dần về phía sau, cho là Lam Tịch sợ hãi, không khỏi cong cong khóe môi cười lãnh khốc.
Thoáng một cái như cắt, Ninh Phi Phi như dã thú lao nhanh về phía con mồi là Lam Tịch, điều khiến ả bất ngờ là thân ảnh nhỏ bé của Lam Tịch vụt biến mất.
Nhanh nhất có thể, Ninh Phi Phi quay goắt người lại liền dính một cú đá từ đôi chân nhỏ của Lam Tịch
Ninh Phi Phi bị đá lảo đảo lại sau. Mặc dù Lam Tịch chỉ nhỏ bé bằng hài tử 10 tuổi. Nhưng Ninh Phi Phi trong thân xác Lan Lăng cũng chỉ mới 14 tuổi, lớn hơn không là bao nên liên tiếp dính đòn.
- Không thể nào?! Mi là ai? Rốt cuộc là ai?-Ninh Phi Phi phẫn nộ hét lên.
Cô đường đường là sát thủ kim bài của Hắc Dạ tổ chức, vậy mà không địch lại được một nữ hài tử 10 tuổi?
Lam Tịch nhếch mép cười, thể lực của cô đang cạn dần, mặc dù có bàn tay vàng từ hệ thống, song thể lực của một đứa trẻ cũng không thể địch lại Ninh Phi Phi.
Ninh Phi Phi là muốn kéo dài thời gian rút sức của cô, cô càng phải kết thúc nhanh lẹ!!!
Nghĩ rồi Lam Tịch nhảy lên cao vút, đá văng con dao trên tay Ninh Phi Phi.
Ninh Phi Phi hừ lạnh một tiếng nhanh chóng tung ra chiêu thức mới muốn ghì cổ Lam Tịch lại.
Lam Tịch lại lợi thế bởi cơ thể nhỏ nhanh chóng tránh ra, giơ chân đá thật mạnh vào bụng Ninh Phi Phi, Ninh Phi Phi bụm miệng phun ra một búng máu, lộn hai vòng vùi ra xa thở hổn hển
Lam Tịch nhặt con dao dẹp nằm chõng trơ trên đất của Ninh Phi Phi, lia một cái về hướng ả ta.
- Keng!
Con dao dẹp nhỏ chưa kịp đụng vào da thịt của Ninh Phi Phi thì bị một năng lực thần bí hất văng đi.
[ Chấp hành nhiệm vụ giả không thể giết trụ cột của thế giới] - Thanh vô hồn lạ hoặc của 2305 vang lên.
Lam Tịch tức giận đá một cái vào không khí: cái vầng hào quang nhân vật chính chết tiệt, ta lại không thể giết mi!!
Ninh Phi Phi tưởng chừng dao sẽ đâm trúng mình hoảng sợ nhảy về sau liền đụng phải thân, lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Lam Tịch đi tới nhìn thể xác Lan Lăng nằm đó, giơ tay tát một cái vào mặt. Làn da Ninh Phi Phi ửng đỏ lên.
[ Tiểu Tịch Tịch! Cô giận cá chém thớt à?]
- Còn có thể không? Kẻ muốn giết ta thì có thể thoải mái giết ta, ta lại không thể đánh trả lại!
Hệ thống thấy Lam Tịch đang phát tiết, không khỏi " rùng mình" ( mặc dù nó không có mình để rùng).
Lam Tịch lảo đảo một vòng quanh cái đống đổ nát còn lại sau đám cháy tìm một cái xe đẩy.
Đem Ninh Phi Phi bất tỉnh ném lên xe, dùng hết sức đẩy đi.
[ Tiểu Tịch Tịch?! Cô làm gì vậy?]
- Im miệng!
- Sử dụng chế độ dịch chuyển tức thời.
[ Chế độ dịch chuyển tức thời cước phí 30.000 tệ, cô muốn chi số tiền gần bằng tiền thưởng nhiệm vụ đó à?]
- Nhanh lên.
Thoắt một cái, Lam Tịch xuất hiện ở một vùng hoang vu, trước mắt là vực sâu thăm thẳm.
Lúc này thì hệ thống cũng đã mường tượng ra những gì Lam Tịch sắp làm, không khỏi hoảng hốt:
[ Tiểu Tịch! Cô không được giết nữ chính! ]
Chưa dứt lời thì Lam Tịch đã đẩy xe lao xuống vực.
[...]
- Ai nói ta giết nữ chính, ta còn chẳng đụng vào người nàng ta nữa là.
[...]
- Yên tâm, nữ chính sao chết dễ dàn vậy được. Không phải trong tiểu thuyết luôn có cảnh nhân vật chính rơi xuống vực rồi nhặt được tuyệt bảo bí kíp gì gì đó sao. Ta chỉ đang giúp đỡ nữ chính thôi. Mi hiểu hông?
[...] Tui không hiểu, không muốn hiểu! Cô thật đáng sợ, Tiểu Tịch Tịch!!!
Lam Tịch thấy hệ thống không trả lời cũng không bận tâm, phủi phủi bẩn trên quần áo tả tơi.
- Trở về Lam phủ thôi.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
13 chương
20 chương
112 chương
53 chương