Khoái Xuyên Chi Nữ Phụ Nghịch Tập

Chương 17 : Theo đuổi đồ Đệ hắc hóa từng ngày (6)

[ Tít! Tít! Quá trình ngủ đông kết thúc, Tiểu Tịch Tịch, hãy rời quan tài băng] – Thanh âm google quen thuộc vang lên. Lam Tịch khẽ nhăn mày, cô có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất lâu. Khi mở mắt, cô phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ đông của hệ thống. A! Đúng rồi, trước khi liều mạng với Liễu Minh Yên cô đã kích hoạt chế độ "ngủ đông" của hệ thống, đem cả cơ thể trở vè không gian giả định mang tên “ quan tài băng” này. Đây là một chế độ rất hữu dụng giúp những nhân viên như các cô thoát khỏi nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc trong các thế giới. Điểm trừ duy nhất là thời gian ngủ đông là tự chọn ngẫu nhiên có thể 1 ngày, cũng có thể 1 năm, cũng có thể vài chục năm. Vì thế nên ở thế giới hiện đại cô không thể dùng được, lỡ đâu ngủ mất 10 năm tỉnh dậy nam chính già rồi ai nuôi cô? Ở tu chân giới thì khác, mấy cái mốc như 10 năm, 20 năm, thậm chí là ngàn năm đối với người tu tiên cũng là không quá dài, vì tuổi đời của họ có thể lên tới mấy trăm ngàn tuổi. Giờ không biết đã trải qua bao nhiêu năm nhỉ? [ Chuẩn bị trở lại tu chân giới, địa điểm truyền tống ngẫu nhiên, yêu cầu Tiểu Tịch cô vững chắc tay súng] Fuck? Tay súng? Coi cô là chiến sĩ chắc? Nghĩ vậy nhưng Lam Tịch cô cũng quơ tay lấy Ngọc Tình và Huyết Sương kiếm. [ Chuẩn bị truyền tống! 3,2,1!] Lam Tịch chưa kịp mở mắt quan sát xung quanh đã cảm giác ê mông đau người, kèm theo là tiếng rầm. Thật thô bạo, hệ thống vậy mà quẳng cô từ không trung xuống đất luôn. - Á á á, cái gì vừa rơi xuống vậy? – Từng giọng hét ầm lên. Bản cô nương là con người chứ không phải cái gì? - Là một mĩ nhân, trời ơi, ta chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy! Ta tự nhận thấy điều đó>>> - Nếu đem nàng ta dâng lên cho Thiên Mệnh Đại Đế chắc chắn ngài ấy sẽ vui lòng nha nha nha! Clgt?! Thiên Mệnh Đại Đế là cha nội nào? Tưởng bản cô nương là hàng hóa sao? Mà nha nha nha là cái quỷ gì? Nhân vật quần chúng cầu không nên bán manh giữa đường giữa chợ như vậy! Lúc này Lam Tịch mới thoát khỏi cơn đau tê tái, cô mở mắt, quan sát xung quanh. Đây là một toàn đại điện u tối, phía sau cô là những kẻ mặc đồ rách rưới bị trói lại như tù binh, trước mặt là hai tên đeo mặt nạ, mặc tử y. Đây là hai kẻ muốn mang cô đi dâng cho cái tên cha nội Đại đế nào đó sao? Lam Tịch hừ nhẹ, tay khẽ xòe Ngọc Tình ra, phất nhẹ. Ngay lập tức, một cơn mưa những Huyết Tử Trúc Diệp ( lá trúc màu máu) phi như tên bắn vào hai kẻ đeo mặt nạ. Chúng còn chưa nhận biết được gì đã thấy máu tươi như thủy triều tràn ra từ cơ thể mình, rồi cứ thế bất động thanh sắc mà chết. Đám người bị trói ngây người nhìn nữ tử mặc đồ đỏ, chấn động không thôi. Bất giác một người kinh hô: - Ân nhân! Vậy là đám người không hẹn cùng quỳ lạy Lam Tịch miệng liên tục tạ ơn. Lam Tịch:... Quá mất kiên nhẫn với cái đám phúng tất loạn này, cô xách một cô bé tầm 14, 15tuổi lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ non nớt, cô lạnh lùng: - Ngươi tên gì? - Ân.. nhân... ta tên Thời Khanh. Mặt Lam Tịch nghệch ra, Thời Khanh???? Theo như cô nhớ không nhầm đây là tiểu cung chủ của Thương Khung Sơn phái, con gái của tông chủ _ Thời Thành Chương mà. Theo như kịch bản nguyên gốc là vầy: Cố Thừa Diễn tới Thương Khung Sơn tu luyện với thân phận Tần Quân, ngày từng ngày lượm nhặt cơ duyên, nuôi chí trả thù Lam Tịch. Nhưng rồi một ngày nọ Lam Tịch phát hiện ra hắn, chạy tới Thương Khung Sơn muốn đoạt mạng Cố Thừa Diễn. Lúc này chưởng môn Thời Thành Chương liều mạng bảo vệ Cố Thừa Diễn rồi hi sinh, để lại nữ nhi bảo bối là Thời Khanh cho Cố Thừa Diễn chăm sóc. Nên cũng xem như nhân vật Thời Khanh này là biểu muội của nam chính, người mà nam chính sủng ái chỉ sau Liễu Minh Yên. Vấn đề là tại sao tiểu cung chủ Thời Khanh không ở Thương Khung Sơn ngồi mát ăn bát vàng mà lại bị nhốt ở đây. Rốt cuộc cô chỉ ngủ có một lát thôi mà, sao kịch tình lại xáo cả đống vậy?! - Ngươi cho ta hỏi, đây là đâu? Và đã bao lâu kể từ ngày Ma tôn và Thánh nữ bỏ mình? Thời Khanh giương đôi mắt trong veo nhìn Lam Tịch, rồi ẩn nhẫn nói: - Đây là một trong những trạm tuần tra của Thiên Mệnh cung, Thiên Mệnh Đại Đế. Lại là cái tên Thiên Mệnh Đại đế đó! - Có lẽ là đã 70 năm kể từ khi Ma tôn và Thánh nữ đồng quy vô tận. 7...70 năm? Tức là cô đã ngủ đông tới 50 năm rồi!!! - Vậy vì sao tiểu cung chủ Thương khung sơn như ngươi lại bị trói ở đây? Thời Khanh giật thốt nhìn Lam Tịch, lắp bắp: - Sao ân nhân biết ta từng là người phái Thương Khung sơn? - Từng là...? Thời Khanh lại ngẩn người nhìn chòng chọc Lam Tịch, như thể nhìn một con tinh tinh vừa từ rừng rú chạy ra, bi thương nói: - Tất nhiên, Thương Khung sơn đã tuyệt diệt từ hơn 20 năm trước rồi. - Gì cơ?! - Không chỉ Thương Khung sơn, Thanh Tâm phái, Bạch Phong phái, Thánh nữ môn, Linh Lung các, Ma đạo cung, tất cả đều là dĩ vãng rồi, mọi thế lực lớn của hơn 20 năm trước đều tuyệt diệt, giờ đây là thời đại của Thiên Mệnh cung, Thiên Mệnh Đại đế! Lam Tịch chết lặng, cô đang nghĩ không biết mình có vào lộn thế giới rồi không? Giờ tất cả đều tuyệt diệt vậy cô biết đi đâu tìm Cố Thừa Diễn? - Ta vốn bế quan tu luyện lâu, nên không biết diễn biến thế giới bên ngoài, cho hỏi Thiên Mệnh đại đế là ai vậy? Thời Khanh mặt liền trắng, môi run run, bi phẫn nói: - Hắn là một con quỷ khát máu, hắn có tu vi Đại thừa kì, hắn tàn sát tất cả thế lực một cách khủng khiếp, đặc biệt là Thánh nữ môn. Tất cả tu sĩ ở Thánh nữ môn đều bị lột sạch đồ rồi chặt đầu treo lên đại viện thánh nữ môn, phần thân thì bị băm vằm từng mảnh. Lam Tịch nhất thời kinh hãi, sao trong thế giới này lại tồn tại tên biến thái như vậy chứ? Lẽ nào còn boss ẩn nào đó cô không biết sao? Thân đóng vai phản diện nhiều năm mà cô cũng thấy kinh sợ. - Hắn thậm chí ác hơn gấp vạn lần nữ ma đầu Lam Tịch năm đó! –Thời Khanh lại nói. Ách, cô năm đó ác lắm sao? Không phải chỉ mỗi ngày ở Linh Lung các ăn uống no say ngủ lì bì à? Dù sao giờ nhiệm vụ quan trọng là tìm Cố Thừa Diễn, cật lực tránh xa tên biến thái thích phanh thây người đại đế kia mới được. Thấy Lam Tịch có ý muốn rời đi, Thời Khanh vội vàng ôm chân cô, khóc lóc: - Ân nhân, xin hãy thu nạp ta, ta tình nguyện làm trâu bò hầu hạ người. - ... – Thời Khanh tiểu cung chủ, dù sao cô cũng là biểu muội nam chính, giữ tiết tháo tí đi. Lam Tịch cau mày, nhưng vẫn lấy tay xách Thời Khanh như xách con gà con, leo lên Huyết Sương, ngự kiếm bay đi. [ Tiểu Tịch, tôi có một tin xấu và một tin tốt, cô muốn nghe tin nào?] - Tin tốt. - [ Độ hảo cảm nam chính dành cho cô là 100 max trị] - Còn tin xấu. - [ Độ thù hận nam chính dành cho cô cũng là 100 max trị] Tu sĩ đi đường liền thấy xa xa có một bóng đỏ tay xách ‘ gà con ‘ ngự kiếm bỗng ngã nhào xuống. Cùng lúc đó, ở Thiên Mệnh đại điện, A Nhị một thân hắc y toát ra hơi lãnh khốc bước vào, quỳ gối chính giữa điện. - Thiên Mệnh Đại đế. - Chuyện gì? - Ta có một tin, không biết ngài có muốn nghe không? - Nói. - Một cứ điểm ở hướng Tây bị vượt ngục. Nam nhân ngồi trên ngai kia nhướn mày, nhưng cũng không thể giảm đi vẻ đẹp chim sa cá lặn của mình: - Ngươi chỉ muốn nói với ta cái chuyện nhỏ nhặt này? - Không dám, nhưng ta nghe nói, ngươi giúp lũ tù nhân trốn chạy là một nữ tử xinh đẹp, mặc y phục đỏ, tay trái phất ngọc phiến,tay phải cầm trường kiếm. Nét mặt hờ hững trên người nam nhân tuấn mĩ bỗng cứng lại, hắn đứng dậy, phi thật nhanh khỏi đại điện.