Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 6 : Ngược vương tử vườn trường cặn bã 5
Bóng tối dày đặc đen như mực, gió đêm thổi qua da thịt làm cả người rét lạnh.
Vài tên côn đồ đầu nhuộm vàng tụ họp dưới ánh đèn đường, trên miệng là điếu thuốc lá. Vốn đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, một tên trong số đó nhìn thấy Mạc Sinh Bạch đi tới, động tác liền ngừng lại. “Phi Tử, là tên đó?”
Tên đầu nhuộm vàng rực rỡ được gọi là Phi Tử nhả khói, dùng chân đạp tắt tàn thuốc, cười đến đáng khinh “Lão đại, chính là hắn. Em đã xem qua ảnh chụp. Chỉ cần chút giáo huấn nho nhỏ là tiền sẽ đến tay.”
Tên lão đại cũng cười “Gầy còm như một con gà bệnh, chúng ta thế nhưng lại đem tới bốn anh em, thật lãng phí sức lao động!”
Đám người cũng không thèm nói nữa, biểu tình muốn gây sự, đĩnh đạc mà đứng chắn ngang giữa đường, vừa lúc chặn trước mặt Mạc Sinh Bạch.
“Các vị này có chuyện gì không?” Ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
Tên lão đại giả vờ ho khan “Mấy anh em tao gần đây túng thiếu quá, muốn mượn mày chút tiền xài, thế nào?”
“À.” Mạc Sinh Bạch lấy ví, rút ra một xấp tiền màu đỏ “Nhiêu đây đã đủ chưa?”
Phi Tử câm nín, người này sao lại nghe lời như vậy, vậy làm sao giáo huấn hắn đây?
Lão đại trực tiếp lên tiếng “Anh em tao chính là nhìn mày không vừa mắt, muốn đánh mày, không phục? Anh em, lên!”
Hệ thống: Kí chủ biểu hiện cho tốt nha, mục tiêu công lược của ngài, Cao Kỳ, đang ở cách đó không xa nhìn ngài đó.
Mạc Sinh Bạch: Yên tâm.
Hai phút sau.
“Đại ca, em sai rồi!” Tên lão đại đau đến co quắp người, dùng ánh mắt cầu xin nhìn chằm chằm đôi chân đang dẫm lên bàn tay hắn “Tụi em có mắt như mù! Có thể nâng đôi chân cao quý của anh lên không?” Nếu người kia không nhấc chân lên, tay gã sẽ thật sự bị phế đi đó!!! Mà các tiểu đệ mỗi người cũng đều bị bẻ gãy tay, nằm trên mặt đất đau đến không nói nên lời.
Mạc Sinh Bạch dịch chân, đem xấp tiền vừa nãy nhét vào trong tay tên lão đại “Đi khám bác sĩ đi.” Dưới ánh mắt ngây ngốc chưa hiểu gì lại bổ sung thêm một câu “Nếu không nhanh lên, nói không chừng sẽ bị phế thật.”
Đám người lúc này mới bừng tỉnh mà kéo nhau chạy, vấp té cũng không dám quay đầu.
“Nhìn đủ rồi thì xuất hiện đi.”
Nghe vậy, Cao Kỳ mới lách người từ trong chỗ tối bước ra. “Anh rất lợi hại!”
Mạc Sinh Bạch lộ ra biểu tình có chút hoang mang “Vị học đệ này, nếu có việc thì có thể nói thẳng không?”
“Mạc Sinh Bạch, tôi tên là Cao Kỳ.”
“Ừ. Vậy nếu không có việc gì, tôi đi trước.”
“Anh, anh sao lại như vậy?” Cao Kỳ gãi gãi tóc, ngữ khí không được tự nhiên “Tôi thích anh!”
“À. Tôi bây giờ có thể đi rồi chứ?”
“Này, anh còn chưa đồng ý mà?”
“Được.”
“A?”
“Tôi nói, được.”
Cao Kỳ nhìn Mạc Sinh Bạch, hắn đứng dưới ánh đèn đường, phần lớn gương mặt bị bóng tối phủ lên, nhìn không rõ biểu tình. Cao Kỳ chỉ thấy được đường cằm góc cạnh rõ ràng, một phần cổ trắng nõn cổ cùng xương quai xanh tinh xảo. Cao Kỳ tim đập có chút nhanh, cổ họng nuốt khan làm y giật mình, mình nhất định là bị sắc dụ, nếu không, tiểu Cao Kỳ sao lại có xu thế ngẩng đầu!
Mạc Sinh Bạch đến gần y, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra trước mắt Cao Kỳ. Mạc Sinh Bạch nâng mặt y lên hôn xuống, dùng kỹ thuật cực kỳ cao siêu hôn Cao Kỳ đến ý loạn tình mê. Mạc Sinh Bạch buông y ra, lại liếm lên vành tai y, dùng thanh âm trầm thấp lập lại một lần nữa “Tôi nói, được.”
Cao Kỳ run rẩy, sắc mặt ửng hồng, này mới chân chính gọi là sắc dụ đi, hoàn toàn không thể chống cự được! Vừa ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào đáy mắt sâu thẳm như hồ băng của Mạc Sinh Bạch, lý trí Cao Kỳ ầm một tiếng nổ tung, trong đầu chỉ hiện ra duy nhất một ý nghĩ, xong đời rồi!
Vì thế kể từ sau hôm đó, Mạc Sinh Bạch cùng Cao Kỳ bắt đầu đi chung với nhau. Y vô cùng cao hứng, không thèm để ý đến cằm của một đám người sắp rớt xuống đất.
Mà Mạc Sinh Bạch tuy rằng tra, nhưng hắn một khi muốn bắt lấy tâm người nào, người đó tất nhiên không có chỗ trốn, Cao Kỳ tất nhiên không hề ngoại lệ. Quy tắc của Mạc Sinh Bạch là một khi đã làm thì phải làm đến tốt nhất, vì thế liền trổ hết tài năng. Ví dụ như cào ngày lễ tình nhân cùng Cao Kỳ đi ngắm biển, vào ngày kỷ niệm thành lập trường cầm micro thâm tình hát một khúc tình ca làm cho toàn bộ giảng viên sinh viên gì đó đều làm nền cho bọn họ, lúc Cao Kỳ phát sốt liền không quản ngại nửa đêm chạy ra ngoài mua thuốc rồi cẩn thận chiếu cố suốt đêm, ăn cơm mặc quần áo đều tận tình chăm sóc. Ngoài ra, lúc trên giường cũng dùng kỹ thuật không gì sánh kịp làm cho y trầm luân đến không biết đêm ngày.
Núi băng một khi hòa tan, mị lực tất nhiên không thể ngăn cản, huống chi còn là một núi băng toàn năng. Ít nhất Cao Kỳ trước thế công mãnh liệt của Mạc Sinh Bạch đã sớm đem ý nghĩ “quen xong rồi chia tay” vứt đến chín từng mây, thậm chí còn sinh ra loại ý nghĩ cả đời cùng nhau một chỗ cũng không tệ lắm.
Hết chương 6
Truyện khác cùng thể loại
182 chương
73 chương
29 chương
321 chương
79 chương
43 chương
8 chương