Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
Chương 208
Biên tập: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Nam Thanh cùng Jerram vì dò la thân phận thiếu niên, mà cũng vì bấu víu quan hệ với Nguyên soái đế quốc, liền trả đồ dùng hàng ngày của Auer về chỗ cũ, để hắn tiếp tục ở phòng đôi. Chu Doãn Thịnh rất phiền hai người mỗi ngày đều đến báo cáo, vừa thấy bọn họ liền trốn vào phòng làm việc biên soạn chương trình, đợi người đi rồi mới trở về. Hắn để bác sĩ kiểm tra thân thể Auer mỗi ngày, đặc biệt là đầu, sau đó sẽ căn cứ theo dữ liệu bác sĩ đưa ra tiến hành đủ loại thí nghiệm. Hắn thậm chí lại đăng nhập mạng ảo một lần nữa, trộm lấy một ít năng lượng từ Nữ Hoàng, thừa dịp lúc Auer ngủ say thì đưa vào trong cơ thể hắn.
Thế nhưng thí nghiệm này cũng không thể thành công, mỗi sáng sớm mở mắt Auer vẫn là Auer kia, không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ trừ việc năng lực tự lành đột nhiên tăng mạnh ra. Là một người có tinh thần lực cùng thể chất đều là cấp S, năng lực tự lành của hắn cao hơn người bình thường, nhưng sau bảy tháng hôn mê, trong vòng năm ngày ngắn ngủi liền khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, tình huống như vậy nhìn khắp tinh tế là cực kỳ hiếm thấy.
Bác sĩ khá thắc mắc với điều này, Chu Doãn Thịnh lại biết, đó là bởi vì hắn hấp thu năng lượng vốn thuộc về người yêu, lúc dòng năng lượng chảy qua thân thể đã tiến hành cường hóa tế bào của hắn. Sau mấy lần kiểm tra sức khỏe, bác sĩ tuyên bố Auer có thể xuất viện, hắn lập tức đi tới quân doanh báo cáo, hy vọng có thể tham gia hành động cứu lấy thế giới. Chu Doãn Thịnh cũng dọn tới theo.
“Sao cậu lại ở đây?” Auer trở lại nhà tập thể, nhìn thấy thiếu niên ngồi ở trên ghế salon, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Tôi là bạn cùng phòng mới của anh.” Chu Doãn Thịnh cũng không ngẩng đầu lên gõ máy tính.
“Cậu cũng là quân nhân?” Auer đánh giá vóc người gầy yếu của thiếu niên, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Nếu như hắn nhớ không lầm, trên thẻ bệnh án của đối phương đánh dấu tuổi là mười bảy, còn chưa thành niên, theo pháp luật đế quốc thì tuyệt đối không cho phép tòng quân.
“Tôi không phải quân nhân, nhưng tôi tham gia hành động cứu thế giới lần này. Tôi là nhân viên kỹ thuật.” Chu Doãn Thịnh liếc nhìn hắn một cái, giống như lơ đãng hỏi, “Anh gần đây có khỏe không? Thân thể có gì khác thường không?”
“Cám ơn, tôi gần đây rất khỏe.” Auer nho nhã lễ độ nói cám ơn, sau đó đi vào nhà bếp rót một cốc nước trái cây cho thiếu niên.
“Tôi nghe nói anh gia nhập quân tiên phong, luyện tập khống chế cơ giáp thế nào rồi?” Chu Doãn Thịnh nhận lấy cốc nhấp một ngụm nhỏ.
“Tôi vốn cho là sẽ rất khó nhưng thật ra lại vô cùng dễ, chỉ cần học thuộc mật mã của mỗi động tác cùng luyện tập nhiều lần, có thể khiến cơ giáp hoạt động nhuần nhuyễn. Tốc độ tay là quan trọng nhất, nếu như tốc độ tay có thể đuổi kịp tốc độ suy nghĩ của não thì khống chế cơ giáp bằng tay cũng có thể phát huy sức chiến đấu giống như khống chế cơ giáp bằng não.” Nói đến cơ giáp, Auer liền hào hứng, thái độ không xa cách giống như trước.
“Vậy sao? Nhưng chẳng có ai hai tay có thể đuổi kip tốc độ của não, cho nên cơ giáp khống chế bằng tay vẫn không thể bằng cơ giáp khống chế bằng não. Anh luyện tập đi, chỉ mong anh có thể bình an trở về.” Chu Doãn Thịnh hơi gật đầu, ôm laptop trở về phòng. Hắn mỗi ngày đều tranh thủ nói chuyện với Auer, nghe ngóng các chi tiết trong cuộc sống sinh hoạt của hắn, một khi xác định người yêu không có dấu hiệu thức tỉnh thì sẽ lập tức mất đi hứng thú nói chuyện.
Auer vò đầu, luôn cảm thấy thiếu niên dường như chẳng hề yêu thích mình giống như Nguyên soái nói, vừa vặn ngược lại, hắn có thể nhận ra được cậu thỉnh thoảng sẽ lộ ra sự phản cảm với mình. Cũng bởi vậy, hắn sẽ tận lực giảm bớt cơ hội chạm mặt với thiếu niên, mỗi ngày không đợi hắn rời giường đã đi tới quân doanh huấn luyện, đoán hắn ngủ rồi mới lặng lẽ trở về.
Chu Doãn Thịnh cũng không quan tâm Auer thân cận hay là xa cách với mình. Hiện tại Auer với hắn mà nói cũng chỉ là một con chuột bạch, hắn quan sát Auer, đồng thời đảm bảo hắn sẽ không toi mạng trước khi thí nghiệm thành công. Còn hành động cứu thế lần này, hắn sẽ không ngăn cản bởi vì hắn muốn lợi dụng chiến trường nguy cơ tứ phía để kích thích tiềm năng của Auer, đây có lẽ sẽ khiến người yêu thức tỉnh. Chỉ cần có thể đưa người yêu về, hắn nguyện ý thử nghiệm bất cứ biện pháp nào.
Tối hôm đó, biên soạn xong một phần chương trình, đồng thời chuyển dữ liệu thân thể Auer mà bác sĩ đưa đến vào máy tính, Chu Doãn Thịnh quấn kỹ chăn mền, ngủ thiếp đi. Lúc nửa đêm, hắn cảm thấy khát nước, mơ màng mở hai mắt ra, đã thấy một bóng người cao lớn không nói không rằng đứng ở bên giường mình. Người kia là Auer, y đang dùng một loại ánh mắt nóng rực, tràn ngập yêu thương nhìn chăm chú mình.
Nhìn vào đôi mắt quen thuộc đến cực điểm, mũi Chu Doãn Thịnh cay cay, suýt chút nữa rơi lệ. Hắn bật đèn bàn, kích động hỏi, “Anh về rồi?”
Lúc đèn chân không sáng lên, yêu thương nóng rực trong mắt Auer bốc hơi mất như sương mù, lại trở về ôn hòa xa cách như cũ. Hắn trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ nghi hoặc, “Joe, sao cậu lại ở trong phòng tôi?”
Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm hắn một lúc, cả người lâng lâng vui sướng như trên mây ngã xuống đáy vực thất vọng. Hắn nghi ngờ cặp mắt mình vừa nhìn thấy kia chỉ là do mình nhớ nhung quá độ mà tạo thành ảo giác.
“Anh nhìn cho rõ, đây là phòng tôi, anh còn hỏi tôi vì sao lại xuất hiện ở đây.”
“Hình như tôi bị mộng du, xin lỗi.” Auer nhìn bốn phía một cái, phát hiện chỗ này quả nhiên không phải phòng mình. Hắn xoa xoa huyệt thái dương có chút đau nhức, vừa xin lỗi vừa đẩy cửa ra, mới vừa đi được liền ngất đi, dọa cho Chu Doãn Thịnh sợ hết hồn.
Hắn vội vã ôm nam nhân lên giường, sau đó gọi cho bác sĩ. Trong khi chờ đợi, hắn không ngừng cầu xin thượng đế, hy vọng lần thứ hai mở mắt ra, chống đỡ bên trong khối thân thể này chính là linh hồn của người yêu chứ không phải Auer. Hắn chịu đựng cảm giác hy vọng nhiều rồi lại thất vọng nhiều này đủ lắm rồi.
“Thể năng của hắn tiêu hao quá lớn, thoát lực. Không có việc gì, ngủ mấy tiếng là được, huấn luyện quân sự ngày mai có thể xin nghỉ một ngày.” Bác sĩ vội vã tới, kiểm tra toàn thân một lượt cho Auer còn đang hôn mê bất tỉnh.
“Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ.” Chu Doãn Thịnh tiễn bác sĩ, quay về phòng tiếp tục nhìn chằm chằm Auer.
Mấy tiếng sau, Auer tỉnh lại, trông thấy thiếu niên buồn ngủ ghé vào mép giường, trong lòng ấm áp. Hắn vươn tay ra, đang định xoa đầu thiếu niên lại thấy hắn đột nhiên ngẩng đầu, dùng biểu tình kích động khó có thể miêu tả nhìn chằm chằm mình, gấp gáp hỏi, “Anh tỉnh rồi? Còn nhớ em không?”
“Tôi đương nhiên nhớ ra cậu, Joe. Ban nãy tôi bị sao vậy?”
Thái độ ôn hòa lịch sự của nam nhân khiến Chu Doãn Thịnh vô cùng thất vọng. Ánh sáng lấp lánh trong mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm, khoát tay nói, “Bác sĩ nói anh quá lao lực, cần nghỉ ngơi. Anh về phòng nghỉ đi, tôi xin nghỉ giúp anh.” Hắn kéo chăn, ra hiệu cho nam nhân ra khỏi phòng mình. Thái độ của thiếu niên đột nhiên lạnh nhạt khiến Auer cảm thấy không quen, nhưng hắn không nói gì, sau khi cám ơn lần nữa thì ra ngoài, trả phép(*) cho mình, vội vội vàng vàng chạy tới sân huấn luyện.
(*) lúc nghỉ phép thì sẽ phải viết giấy xin nghỉ, nghỉ xong lúc quay lại nơi làm việc thì sẽ phải cầm giấy xin nghỉ đó đến báo danh, đây chính là trả phép.
Chu Doãn Thịnh ném ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối mà hắn đã nằm vào máy giặt, liên tục giặt ba lần mới chịu thôi.
———————————–
Hai tháng sau, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, liên quân đế quốc rốt cuộc quyết định khởi xướng tiến công vào hang ổ của Nữ Hoàng. Auer thể chất vững vàng, lại có thể thành thạo thao tác cơ giáp điều khiển bằng tay, được nguyên soái cất nhắc làm một thành viên của quân tiên phong. Nhưng “bạn tốt” Conner Serra Dương của hắn lại càng ưu tú hơn, sau mấy lần diễn tập được nguyên soái bổ nhiệm làm “Chúa cứu thế”. Gọi là chúa cứu thế chính là chiến sĩ tự tay cài virus nhiễm độc vào bên trong thiết bị nhận dạng ký tự quang học của Nữ Hoàng, một khi hành động của hắn thành công liền có thể tiêu diệt Nữ Hoàng đồng thời làm tê liệt hoàn toàn đại quân người máy của nàng ta.
Bất kể từ góc độ hiện thực hay là góc độ tượng trưng, người cài chip chứa virus đều sẽ trở thành chúa cứu thế danh xứng với thực, sự vinh quang khác biệt này làm người ta mê tít mắt, lại cũng phải gánh chịu tránh nhiệm cùng áp lực vô cùng lớn, không phải ai cũng có thể đảm nhiệm được.
Conner Serra Dương giống Auer, đều là người có thể chất cấp S đặc chủng, lúc Nữ Hoàng hút linh hồn của nhân loại thì hắn đang chấp hành nhiệm vụ, vẫn chưa đăng nhập mạng ảo, cho nên may mắn tránh được một kiếp. Bởi vì trước có Auer áp chế, hắn ở trong quân đội cũng không tính là xuất chúng, tốc độ lên cấp cũng chậm, sau khi Auer hôn mê mới giành được rất nhiều cơ hội, biểu hiện chói sáng rất nhanh liền gây chú ý với nguyên soái. Trải qua diễn tập nhiều lần, hơn một tháng nguyên soái rốt cuộc quyết định giao nhiệm vụ cài chíp cho hắn hoàn thành.
“Nhớ kỹ, nhất định phải cài vào thiết bị nhận dạng ký tự quang học của Nữ Hoàng, nếu không chính là việc sắp thành lại hỏng.” Nguyên soái thận trọng căn dặn.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Conner trào theo kiểu quân đội.
“Nhìn thấy máy bộ đàm không? Lúc đèn hiệu của nó biến thành màu xanh chính là biểu thị tôi đã cắt đứt liên hệ của Nữ Hoàng với đại quân người máy, các người có thời gian nửa tiếng để đánh vào sào huyệt của nàng ta, tìm tới máy chủ. Lúc đèn tín hiệu biến thành màu vàng thì là đại biểu mọi người còn dư lại mười phút, bất kể nhiệm vụ có hoàn thành hay không, mọi người đều phải nhanh chóng rút lui.” Chu Doãn Thịnh chỉ máy bộ đàm treo bên hông các chiến sĩ.
Conner gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhảy lên cơ giáp, dẫn quân đội men theo đường ống trong lòng đất chậm rãi tiếp cận sào huyệt của Nữ Hoàng. Đợi đèn tín hiệu biến thành màu xanh lục, bọn họ nhanh chóng chạy lên mặt đất, quả nhiên nhìn thấy đại quân người máy rơi vào tê liệt. Bọn họ không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới trung tâm thông tin của đế quốc, nơi đó là chỗ giữ thiết bị nhận dạng ký tự quang học của Nữ Hoàng.
Conner điều tra bản đồ, tìm một phòng máy được giấu ở tầng hầm sâu nhất trong lòng đất. Auer cùng mấy chiến sĩ điều khiển cơ giáp đi theo bên người hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể yểm trợ cho hắn. Không có cách nào liên lạc với đại quân người máy, Nữ Hoàng lại vẫn có được năng lực phản kích như cũ. Nàng ta điều động hệ thống công kích cùng đủ loại phòng ngự trong trung tâm thông tin, tạo ra chướng ngại cho đám người Conner đang tiếp cận. Đợi bọn họ xông qua tầng tầng lớp lớp cửa ải, dùng đạn hạt nhân cho nổ cửa lớn phòng máy, thân ảnh Nữ Hoàng xinh đẹp mượn từ thiết bị kỹ thuật bốn chiều xuất hiện trước mắt bọn họ, giống như phát rồ mà rít gào.
Nàng ta hiển nhiên đã bị chọc giận, dùng ngôn ngữ của tất cả chủng tộc thóa mạ những kẻ xâm lược này, cũng không ngừng truyền mệnh lệnh cho đại quân người máy. Bên ngoài im ắng, có người máy cũng đã rơi vào hôn mê, không thể nghe được triệu hoán của nàng, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng gay go.
“Thật không hiểu vì sao nguyên soái lại đưa ta món đồ này. Rõ ràng chỉ cần một trái đạn hạt nhân là có thể phá hủy thiết bị kết nối cá nhân của Nữ Hoàng, tại sao còn phải mất công nghiên cứu chế tạo ra virus. Người làm nghiên cứu khoa học chung quy đều thích phức tạp hóa vấn đề đơn giản.” Conner nhảy ra khỏi cơ giáp, bình chân như vại thưởng thức bộ dáng tức đến nổ phổi của Nữ Hoàng, không ngừng tung hứng con chíp, thái độ hờ hững. Thực ra hắn càng muốn dùng đạn pháo nổ nát Nữ Hoàng hơn, cảm giác kia nhất định rất sảng khoái.
Auer nhảy ra khỏi cơ giáp, đang định mở miệng nói cái gì, lại nghe thấy trong bộ đàm truyền đến giọng nói tràn đầy châm biếm của thiếu niên, “Anh biết bên trong cơ sở dữ liệu của Nữ Hoàng cất giữ bao nhiêu tư liệu quan trọng không? Bên trong bao gồm tất cả lịch sử văn minh, thành quả khoa học kỹ thuật, văn hóa chủng tộc, cơ mật quân sự khoảng một trăm năm mươi triệu năm của tinh tế Assaph, cái anh nổ nát không phải Nữ Hoàng, mà là toàn bộ quá khứ và tương lai của tinh tế Asaph. Nếu như anh thật sự làm như vậy, anh sẽ không chỉ khiến khoa học và tiến trình phát triển xã hội của tinh tế Asaph thụt lùi một ngàn năm. Đến lúc đó chờ anh thắng lợi trở về, chúng tôi sẽ tố cáo anh tội ngăn cản xã hội phát triển, anh sẽ phải đối mặt với thời hạn thi hành án cao nhất là năm trăm năm và thấp nhất là hai trăm năm mươi năm. Hơn nữa tôi chưa nói với anh sao? Nữ Hoàng là một chuỗi dữ liệu không cố định, có thể thông qua internet trốn tới bất kỳ nơi nào trên thế giới, nếu như không phải tôi lợi dụng từ trường làm nhiễu sóng rồi giam cầm nàng ta trong trung tâm thông tin thì cho dù các người có nổ tung máy chủ của nàng ta, sau khi nàng ta trốn thoát thì sẽ nhanh chóng chỉ huy người máy tạo một cái tân tiến hơn cho mình. Cho nên đừng tiếp tục khoe khoang sự dốt nát của anh nữa, nhanh chóng hành động đi.”
Nói xong câu đó, thiếu niên cười lạng một tiếng, không đợi tắt kênh trò chuyện đã quay sang nguyên soái ở bên cạnh oán giận nói, “Ngài tìm được thằng ngu này từ đâu vậy?”
Nguyên soái vô cùng lúng túng nói một câu xin lỗi.
Conner chưa từng sử dụng loại đồ cổ bộ đàm không dây này bao giờ nên không biết ngoại trừ hiển thị thời gian, thứ đồ này còn có thể nghe lén được mình. Sắc mặt hắn đỏ bừng lên, lập tức túm lấy con chíp vừa bị quẳng lên không trung, vội vã chạy đến chỗ máy chủ, trong lòng mắng thằng oắt họ Chu vô số lần.
Bởi vì sử dụng chính là băng tần công cộng cho nên những câu nói ban nãy đều bị toàn bộ chiến sĩ nghe thấy, không ít người còn phát ra tiếng cười nhạo, truyền ra từ bộ đàm khiến Conner suýt chút nữa thẹn quá hóa giận. Hắn lục lọi từ trên xuống dưới máy chủ một lần, rốt cuộc tìm được cổng vào của thiết bị nhận dạng ký tự quang học, đang định cắm chíp vào thì bị Auer tóm cổ tay.
“ Anh sai rồi.” Auer nhíu chặt mày, giọng điệu lạnh lùng. Con ngươi hắn vốn là màu nâu nhạt, hiện tại chợt biến thành màu đen, ở giữa võng mạc còn mơ hồ lơ lửng một vòng xoáy màu trắng bạc, dường như đầm lầy sâu không thấy đáy khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Anh sai rồi, đưa chíp cho tôi.” Y nhắc lại lần nữa, cậy năm ngón tay của Conner ra, cướp con chíp đi, quay người nhảy lên cơ giáp chạy ra ngoài.
Nửa phút sau, Conner mới hoàn hồn, phát hiện cổ tay mình xanh tím một mảng, khớp ngón tay cũng vô cùng đau đớn, vội vã ôm cánh tay leo lên cơ giáp, kêu lớn, “Auer điên rồi, mau đuổi theo!” Tố chất thân thể hắn tương đương với Auer, vốn nên là thể lực ngang nhau, nhưng ban nãy hắn cảm giác mình đối mặt không phải là một người mà là một cự thú tinh tế, uy áp mênh mông vô biên như núi long đất lở quét qua linh hồn hắn khiến hắn cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” giọng nói lo lắng của lão nguyên soái truyền ra từ bộ đàm.
“Auer đoạt con chíp rồi! Chết tiệt, tôi nghi ngờ hắn là người máy, là gián điệp Nữ Hoàng phái đến!” Trừ nó ra, Conner thực sự không nghĩ ra được lời giải thích nào tốt hơn.
Chu Doãn Thịnh kề sát bộ đàm bên tai, cẩn thận nghe động tĩnh bên đầu kia. Chỉ ba chữ “Anh sai rồi”, vô cùng ngắn gọn nhưng lại khiến trái tim hắn không ngừng rung động. Giọng điệu lạnh lùng cùng thái độ ngông cuồng mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc trước nay chưa từng có. Hắn thậm chí có thể thông qua ba chữ này tưởng tượng ra được vẻ mặt và động tác của người nọ.
“Đi theo Auer nhưng không được ngăn cản y!” Trên đời này không có ai có thể hiểu rõ Nữ Hoàng hơn người yêu, nếu như y nói Conner sai rồi, vậy thì phán đoán của y nhất định là chính xác.
“Cậu cũng điên rồi à? Nếu như con chíp cắm sai máy tính, chúng ta không chỉ không thể tiêu diệt Nữ Hoàng, còn có thể chọc giận nàng ta. Nàng ta sẽ dồn dập chế tạo đại quân người máy hủy diệt toàn bộ sinh vật trên tinh tế Asaph này. E rằng không đợi được đến cơ hội sau, toàn quân chúng ta đã bị diệt rồi.” Lão nguyên soái tức gào đến nổ phổi.
“Tôi tin Auer.” Chu Doãn Thịnh không hề bị lay động, đặt máy bộ đàm bên miệng hỏi, “Bây bê, là anh sao?” Bởi vì quá sốt sắng nên giọng nói của hắn khàn khàn.
Đầu bên kia truyền tới một tiếng cười nhẹ gợi cảm trầm đục, dường như muốn nói gì đó lại bị tiếng gào của Conner ngắt quãng, “Auer, Oh my god! Xem chuyện tốt mày làm kìa! Mày thế mà lại cắm con chíp vào một máy tính SY03 báo sắp hỏng! Xong rồi, cố gắng của chúng ta đều uổng phí rồi!”
“Chuyện gì thế?” Tay cầm bộ đàm của lão nguyên soái đang run rẩy.
Đầu kia không nói lời nào, tiếng động va chạm kịch liệt liên tục truyền đến, dường như là Auer đang chiến đấu với Conner, nhưng chỉ vẻn vẹn hơn hai phút liền nghe thấy một tiếng nổ vang, tiếng Conner đau đớn rên rỉ truyền đến.
“Nguyên soái, không hay rồi, tướng quân Auer đã đánh nát cơ giáp của tướng quân Conner, tướng quân Conner bị trọng thương!” Một chiến sĩ lo lắng báo cáo tình huống.
“Bây bê, anh có bị thương không?” Chu Doãn Thịnh gọi vào máy bộ đàm, thấy bên kia không có động tĩnh liền giống như phát điên đánh lên vỏ máy móc, giống như có thâm thù đại hận với nó vậy.
Bây giờ là lúc nào rồi, cậu còn lo lắng Auer có bị thương hay không? Điên rồi, hai người kia điên rồi! Lão nguyên soái đau khổ vạn phần nghĩ.
“Báo cáo nguyên soái, Auer tướng quân cũng ngất đi rồi! Nhưng hắn không bị thương, chúng tôi đang kiểm tra thân thể hắn, muốn xác nhận rốt cuộc hắn có phải người máy hay không. Xong, đã kiểm tra, tướng quân Auer là con người.” Binh sĩ khai báo rõ ràng một câu.
“Rút lui rút lui, nhanh chóng rút lui, nhất định phải đem thằng khốn Auer kia về, ta phải cho hắn ra tòa án quân sự!” Lão nguyên soái tức đến dường như mất đi lý trí.
Chu Doãn Thịnh nghe nói người yêu ngất xỉu, bản thân cũng không còn sức lực, trong nháy mắt co quắp ngồi dưới đất. Ngay lúc này, đèn tín hiệu màu vàng trên máy bộ đàm bắt đầu nhấp nháy, quân đội chỉ còn dư lại mười phút để rút lui. Hai chiến sĩ ôm Conner và Auer vội vã leo lên cơ giáp, mở bộ phận phản lực, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi. Bọn họ cúi nhìn đại quân người máy trong trạng thái ngừng hoạt động đông đúc phía dưới, rõ ràng là sau mười phút, chúng nó sẽ phát động chiến tranh ác liệt hơn với nhân loại dưới mệnh lệnh của Nữ Hoàng đang tức giân. Bọn họ dường như không dám suy nghĩ đến tương lai đen tối khiến người ta tuyệt vọng kia.
Mười phút hoàn toàn không đủ để quân đội an toàn rút khỏi vòng vây của đại quân người máy, mắt thấy đèn vàng ngừng lại đèn đỏ lấp lóe, các chiến sĩ cắn răng, chuẩn bị liều mạng. Nhưng kì tích đã xảy ra, đại quân người máy vẫn đứng im như cũ, không hề cử động.
Các chiến sĩ trong lòng khiếp sợ đi qua giữa chúng nó, không dám dừng lại, có mấy người cảm thấy tình hình có chút không đúng bèn giơ súng lên đập tới bên cạnh người máy, sau tiếng leng keng vang trầm, biến cố gì cũng đều không xảy ra.
“Bọn chúng giống như không thể động đậy! Có phải là nhiệm vụ đã hoàn thành?” Có người thắc mắc.
“Đừng nói nhảm, rời đi trước rồi nói sau!” Chiến sĩ dẫn đội lớn tiếng giục.
Mang theo lòng tràn đầy thắc mắc, mấy nhánh quân đội lục tục an toàn rút đi. Ngoại trừ lúc mới vào lãnh địa của Nữ Hoàng bị công kích mãnh liệt ra thì sau đó quân đội dường như không có thương vong nào. Nhưng mà tình hình trong căn cứ lại hoàn toàn ngược lại với bên quân đội, Nữ Hoàng vì chạy trốn khỏi từ trường mà Chu Doãn Thịnh chế tạo đã cắn nuốt rất nhiều linh hồn, việc này gián tiếp dẫn tới một nhóm lớn người hôn mê tử vong.
Tình huống như thế Chu Doãn Thịnh đã sớm có dự liệu, nhưng vì cứu được nhiều người hơn, hắn không có biện pháp nào khác. Nguyên soái cùng các vị tướng lĩnh vẫn ngồi trong phòng hội nghị chờ đại quân người máy thức tỉnh, Chu Doãn Thịnh lại ôm laptop, nằm hờ bên người Auer, nhanh chóng đăng nhập mạng ảo kiểm tra hậu đài kiểm soát của Nữ Hoàng.
Hắn không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, chỉ công phá mấy tầng tường lửa liền tiến vào dễ như ăn cháo, lại thuận lợi tiếp quản quyền hạn sở hữu của mạng ảo. Không thể nghi ngờ, điều này đại biểu cho việc Nữ Hoàng đã biến mất, nàng đang bị giam cầm trong nháy mắt đã chuyển vào trong một máy tính không đáng chú ý, nếu như người yêu không tỉnh lại đúng lúc ngăn cản, thả virus vào trong máy chủ của nàng ta cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại sẽ bị thiết bị nhận dạng ký tự quang học phá giải nhanh chóng, cuối cùng dẫn tới nhiệm vụ thất bại. Từ nay về sau, tinh tế Asaph sẽ rơi vào trong chiến hỏa vô biên vô tận.
Hắn không sợ chiến tranh nhưng lại ghét cuộc sống yên tĩnh bị quấy rầy, đặc biệt là sau khi vất vả lắm mới đoàn tụ được với người yêu. Mặc sức tưởng tượng cuộc sống sinh hoạt ngọt ngào trong tương lại, hắn cúi đầu, vô cùng sung sướng hôn trán người yêu.
“Mày làm gì thế?” Nam Thanh đứng ở cửa, biểu tình phẫn nộ như bắt được kẻ thông dâm, Jerram kéo cổ tay hắn thấp giọng khuyên bảo.
“Tôi hôn người yêu tôi mắc mớ gì đến anh?” Chu Doãn Thịnh hất cằm, giọng điệu ngạo mạn.
“Anh Yasay lúc nào thì thành người yêu của mày? Nếu không phải mày chỉ huy lung tung, anh ấy sẽ không đả thương anh trai ta, càng sẽ không cài chíp vào sai máy tính. Nguyên soái muốn tố cáo anh Yasay lên tòa án quân sự, đây đều là lỗi của mày! Mày mới phải ngồi tù!” Nam Thanh ra sức giãy dụa, dường như muốn nhào tới cắn xé thiếu niên. Conner Serra Dương chính là anh ruột của hắn, hiện tại bị trọng thương hôn mê bất tỉnh. Hắn vốn muốn qua đây chất vấn, thấy hành động ám muội của thiếu niên liền quên hết thảy.
Jerram làm bộ lôi kéo không được, đang định thả tay ra thì thấy Nguyên soái cùng mấy đại tướng vội vã đi tới.
“Chu tiên sinh, đại quân người máy giống như bị tê liệt vậy. Cậu có cách nào tra được tình hình của Nữ Hoàng không?” Nguyên soái lòng tràn đầy lo lắng đồng thời ẩn ẩn hy vọng.
“Nữ Hoàng đã biến mất, hiện tại tôi đã tiếp quản quyền hạn sở hữu của nàng.” Chu Doãn Thịnh xoay máy tính, bày ra hậu đài mà Nữ Hoàng khống chế cho mấy người xem, biểu tình nhẹ như mây gió nói ra lời nói kinh động lòng người.
Nguyên soái ôm ngực, dáng dấp như bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh tim, dường như muốn cười, nhếch khóe miệng lại đột nhiên muốn khóc, vẻ mặt vô cùng nhăn nhó.
“Thật sự? Nữ Hoàng thật sự biến mất? Cậu không nhầm chứ?” Lão nguyên soái không ngại phiền phức truy hỏi.
Mấy vị đại tướng đến gần, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính không rời mắt, trực tiếp đuổi Jerram cùng Nam Thanh còn đang lôi lôi kéo kéo ra khỏi phòng bệnh. Hai người không dám làm càn trước mặt những nhân vật lớn ở đây chút nào nên ảo não rời đi.
“Nếu như các người không tin, có thể đợi đến sáng sớm ngày mai.” Chu Doãn Thịnh xoay máy tính lại, tiếp tục biên soạn chương trình, phát hiện mấy vị đại tướng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn mình, hắn cười nhạo nói: “Yên tâm, tôi không phải Nữ Hoàng, không có khuynh hướng phản nhân loại. Các người nếu như không tin được tôi thì có thể tìm mấy chuyên gia, để bọn họ tách hậu đài khống chế ra làm mấy phần, mỗi một phần xây dựng một nhân viên quản lý tự dộng, quản thúc lẫn nhau.”
“Vẫn muốn xây dựng mấy cái nhân viên quản lý tự động? Một Nữ Hoàng còn chưa đủ sao?” Nguyên soái sợ hãi kêu lên.
Chu Doãn Thịnh cười lớn, kiên trì giải thích, “ Nữ Hoàng sở dĩ có trí thông minh cùng tình cảm là bởi vì tiến sĩ Wilson đã thiết lập chức năng hoàn thiện bản thân. Nói cách khác, nàng có thể không ngừng tiến hóa bản thân, từ đó tiếp cận vô hạn với người sáng tạo ra nàng. Các người chỉ cần đổi chức năng tự động thăng cấp thành hình thức thăng cấp thủ công là có thể tránh khỏi tình huống như thế. Đương nhiên, các người nhất định phải bảo đảm người sở hữu quyền hạn thăng cấp mạng ảo là người theo chủ nghĩa hòa bình, nếu không bi kịch vẫn có thể xảy ra. Các người phải biết rằng, nhân tính là thứ phức tạp nhất và cũng hiểm ác nhất trên thế giới, càng khó khống chế hơn so với máy móc thông minh.
Lão nguyên soái gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe rõ, tâm tình mừng như điên bị thiếu niên nói hai ba câu đã chuyển thành sầu lo cùng sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
25 chương
35 chương
103 chương
33 chương
37 chương