Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma
Chương 192
Biên tập: Erale
Cùng lúc đó, Tử Huyền một thân chật vật đang quỳ gối bên trong giới luật đường, tiếp nhận thẩm vấn của phương trượng Trí Thâm cùng mấy vị trưởng lão.
“Ngươi đã tiết ra nguyên dương, tẩu hỏa nhập ma.” Phương trượng Trí Thâm nắm chặt mạch môn của đồ nhi kiểm tra thực hư, trong mắt toát ra thần sắc đau xót. Đồ nhi vốn là thân thể thuần dương, chỉ cần không tiết nguyên dương, sinh thời nhất định có thể tu luyện 《Mật tông đại pháp》đến cực hạn, thành được kim thân. Nhưng bây giờ, tất cả đều bị phá hủy rồi.
Tử Huyền cúi đầu, trong lòng vừa xấu hổ lại hối hận, cũng chưa từng biện bạch cho bản thân. Dựa theo quy của của tự, người rơi vào ma đạo đáng lẽ phải phế bỏ võ công trục xuất khỏi sư môn, từ đây sinh tử tự chịu, nhưng Trí Thâm rốt cục không nỡ, sau khi thương nghị qua với các trưởng lão thì quyết định phạt y ba trăm côn, đồng thời nhốt vào trong động Đạt Ma suy ngẫm năm năm.
Tử Huyền cứng rắn chịu đựng ba trăm côn, nội thương càng ngày càng nghiêm trọng, chân khí vốn không bị khống chế lại tuôn trào ra từ trong đan điền, chui vào kinh mạch, khiến y một lần nữa cướp cò nhập ma. Đồng tử y đỏ đậm, bên ngoài thân nổi lên từng sợi gân xanh, làn da từ màu đồng cổ biến thành màu trắng xanh, nhìn qua chẳng giống người, ngược lại giống như một lệ quỷ, hình dạng vô cùng đáng sợ.
Hòa thượng phụ trách trông coi y thấy y cắn chặt hàm răng niệm tụng kinh văn, dường như đang cực kỳ gắng sức kiềm chế, trong lòng biết chờ y khắc chế không nổi e là sẽ đại khai sát giới, vội vã chạy đi bẩm báo phương trượng. Phương trượng cùng các vị trưởng lão vội vã chạy đến, nhìn thấy bộ dáng nửa người nửa quỷ của y cũng tránh không được lộ ra vẻ kinh hãi.
“Không xong rồi, sắp thành ma rồi! Mau mau áp chế!” Phương trượng Trí Thâm dẫn đầu ngồi xuống, đầu ngón tay chứa một luồng khí mạnh mẽ, chuyển nhập vào trong cơ thể đồ nhi, giúp y dẫn chân khí nghịch lưu vào đan điền, mấy vị trưởng lão khác cũng lục tục ngồi xuống, vây người vào giữa, lần lượt độ khí vào.
Nhưng mà cho dù mấy vị cao thủ tuyệt đỉnh cùng ra tay, cũng chỉ khiến tình trạng hơi hòa hoãn, huyết khí trong mắt Tử Huyền chưa tan, gân xanh một hồi ẩn vào trong da, một hồi lại trồi ra bên ngoài, nhìn qua càng khủng bố hơn so với lúc trước.
“Lệnh cho toàn bộ đệ tử bàn nhược đường đến đây ngâm tụng kinh hàng ma, nhanh!” Phương trượng Trí Thâm vừa gia tăng chân khí chuyển nhập vừa cao giọng hạ lệnh. Tăng nhân giới luật đường canh giữ ở bên ngoài động không dám chậm chễ, vội vã chạy đi tìm sư huynh đệ, bao vây bốn phía động Đạt Ma, cùng nhau ngâm tụng kinh văn.
Ngọc thể thon dài nằm ngã trong vũng máu dần dần trở nên mơ hồ không rõ, những tiếng động tình gầm nhẹ, rên rỉ, kêu rên kia, cùng với tiếng va chạm thân thể vang lên giòn giã bị phạn âm lượn lờ thay thế, tựa như từ bên ngoài cửu thiên truyền đến, lại tựa như vang vọng ở bên tai khiến tâm trạng Tử Huyền thanh thản, thần trí thanh tỉnh. Y theo tiến độ của mọi người gia nhập vào hàng ngũ tụng kinh, dần dần, màu đỏ trong mắt rút dần, gân xanh bên ngoài cơ thể hồi phục trở lại, chân khí nghịch lưu từng chút từng chút chìm vào đan điền, từ ranh giới vực sâu vạn trượng lại trở về với chính đạo.
Trí Thâm thấy đồ nhi đã nhập định, lúc này mới cẩn thận từng li từng tý thu hồi chân khí, dẫn các vị trưởng lão rời đi, mới vừa ra ngoài không xa liền thấy một tên đệ tử chạy như bay tới, hai tay chắp trước ngực nói: “Bẩm phương trượng, ma đầu kia đã tìm tới cửa!”
“Đến đúng lúc lắm!” Trí Thâm lớn tiếng nói, lúc này quyết định để Dư Thương Hải có đi mà không có về. Tăng nhân thiếu lâm tự chưa bao giờ tạo ra sát nghiệt, nhưng mà người trong ma đạo thì lại là chuyện khác.
Chu Doãn Thịnh khoanh tay đứng ở trước cổng chùa, vận dụng nội lực hô to: “Mở cửa, thả Tử Huyền ra!” Sóng âm khuếch tán, đừng nói toàn bộ thiếu lâm tự chấn động, cho dù phạm vi trăm dặm cũng có thể nghe rõ ràng. Trí Thâm cùng một đám trưởng lão vội vã vận công chống đỡ mới đứng vững vàng, những đệ tử còn lại đều bị đánh cho loạng choạng, hoặc mặt lộ vẻ đau đớn, hoặc kêu rên ra tiếng, hoặc là miệng phun máu tươi nội thương nghiêm trọng.
Tâm tình vốn đã thanh thản của Tử Huyền nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người quấn quýt trong vũng máu, tư vị tiêu hồn thực cốt(*) kia, va chạm điên cuồng thô lỗ, nguyện vọng được thỏa mãn đầy đủ, giống như nọc độc ăn mòn lớp phòng bị y vừa mới xây dựng ra thành từng cái động lớn.
(*)Thực cốt tiêu hồn (蝕骨銷魂): có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.
Y nhịn lại nhịn, cuối cùng mở hai mắt ra, phun vào nham thạch trước mặt một ngụm máu tanh ngọt. Đệ tử ngoài động dùng Phạn âm chống đỡ công kích của sóng âm, lại không ngờ vẫn khiến tâm linh sư thúc tổ dao động, vội vã gia tăng âm lượng, đồng thời gõ mõ gõ đến vang động trời.
Gân xanh bên ngoài của Tử Huyền thoáng chốc lại hiện lên, một hồi lại lắng xuống, tựa như lúc nào cũng có thể bạo thể.
“A di đà phật, nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ưng tác như thị quán, phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng(*)! Vẫn mong sư thúc tổ vứt bỏ đủ loại hư ảo trước đây, mới có thể quay đầu là bờ, trùng tu kim thân.” Bàn Nhược đường chủ đứng ở cửa động ấm giọng khuyên bảo.
(*)Tất cả các pháp hữu vi
Như bóng, bọt nước có gì khác đâu
Như sương, như điện lóe mau
Hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng. Phàm hễ có tướng thì đều là hư vọng => Trích: Kinh kim cương.
Hô hấp của Tử Huyền hơi tắc nghẽn, nội tâm đấu tranh, nhưng mà rốt cuộc từ nhỏ lớn lên trong chùa, thành kính với Phật tổ đã sớm khắc vào trong xương tủy, y lại dùng Mật tông đại pháp cưỡng ép phong ấn những ký ức kinh khủng kia, biến bản thân về bộ dáng đã từng vô dục vô cầu, không vui không buồn.
“A di đà phật, đa tạ sư điệt khuyên giải.” Hai tay y chắp trước ngực, vẻ mặt bình thản.
Bàn Nhược đường chủ gật đầu mỉm cười, quay trở lại tiếp tục đọc kinh.
Ngoài cửa lớn, Chu Doãn Thịnh bị hòa thượng của thiếu lâm tự bao vây bốn phía, bởi vì đây chính là sư môn của người yêu, không tiện đại khai sát giới, hắn hành động cực kỳ kiềm chế, chỉ đánh vào người phía trước một chưởng bay ra ngoài, chậm rãi đi vào trong cửa, vận công hô lớn: “Tử Huyền, ta tới đón ngươi!”
Trong lòng mấy vị trưởng lão cùng các đại đường chủ biết rõ tu vi hắn thâm hậu, vội vàng lệnh cho đệ tử lui về phía sau, lập tức xé rách tăng y, bày ra Thập bát la hán trận, thề phải để hắn mất mạng ở đây.
Hắn mím môi cười coi thường, đầu ngón tay khẽ gảy liền đánh bay đại trưởng lão xông tới ra mấy trượng, song chưởng đẩy về phía trước, mười bảy người còn lại chỉ cảm thấy một luồng sóng khí núi sụp đất lở xông tới trước mặt, đụng nát toàn bộ một thân mình đồng da sắt của bọn họ, thổ huyết không ngừng. Võ công cao thâm khó lường như vậy lại chỉ mới nghe qua trong truyền thuyết thượng cổ.
Trí Thâm vung tay áo cuốn mười tám người về bên cạnh mình, cánh tay duỗi ra chính là một chưởng “như lai nghìn tay” áp xuống, trong miệng mắng to “Nghiệt súc”. Chu Doãn Thịnh cười hừ, tiếp chưởng. Tiếng nổ vang kèm theo bụi đất đầy trời bao phủ trong chùa, hất bay ào ào cây cối, gạch đá, mảnh ngói.
Hai người có thể coi là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, đối chọi một chưởng vô cùng đơn giản cũng có thể tạo ra thanh thế to lớn như vậy, khiến mọi người ở đây kinh hãi không thôi, vội vã vận chuyển nội lực bảo vệ thân thể để tránh bị chưởng phong liên lụy. Đợi đất đá mù trời dần dần tản đi, hai người vẫn đứng tại chỗ như cũ, khác biệt chính là, khóe miệng ma đầu này mỉm cười, mắt lộ ra tinh quang, miệng phương trượng lại ngậm máu tươi, sắc mặt xám xịt, rõ ràng là bị nội thương rất nặng.
Ngay cả phương trượng cũng không phải đối thủ của hắn, còn ai có thể chế trụ được hắn? Nếu như hôm nay hắn đại khai sát giới, thiếu lâm tự sợ là sẽ phải mai danh ẩn tích trên giang hồ. Nghĩ đến đây, các vị tăng nhân tránh không được lạnh lẽo trong lòng, thấy hắn bước đi hướng vào trong điện, lại cùng nhau lui về phía sau vài bước, lộ ra vẻ mặt hèn yếu.
Trí Thâm thấy thế rốt cuộc không kiềm chế nổi, “phụt” một tiếng phun máu tươi ra ngoài. Không ngờ thiếu lâm tự uy danh hiển hách cũng có ngày bị người khác bắt nạt tới cửa đè ra đánh, thật sự là mất hết mặt mũi!
Đúng lúc này, Bàn Nhược đường chủ bước tới, ấm giọng mở miệng: “Dư thí chủ, Tử Huyền sư thúc bảo bần tăng chuyển lời cho ngài.”
Vẫn luôn bị những hòa thượng này gọi “Ma đầu ma đầu”, bỗng nhiên tới một kẻ gọi mình là “thí chủ”, lại là chuyển lời nhắn của Tử Huyền, lạnh lẽo trong mắt Chu Doãn Thịnh hơi hơi tản đi, khoát tay nói: “Không cần ngươi nhắn, bảo y tự ra nói với ta!”
“Sư thúc không thể gặp ngài.” Bàn Nhược đường chủ bước xuống bậc thang, đỡ trụ trì về bảo điện Đại Hùng, an trí trên bồ đoàn.
“Vì sao không thể gặp ta?” Chu Doãn Thịnh bị chọc tức tới nở nụ cười.
“Sư thúc vì ngài đã tẩu hỏa nhập ma, huyết khí nghịch lưu trước đó, chân khí bạo thể, suýt chút nữa mất mạng. Nếu như gặp ngài tâm ma lại hồi sinh, vậy thì ai cũng không áp chế nổi. Kính mong Dư thí chủ nể tình sư thúc từng cứu ngài một mạng mà cứu y một mạng, đừng gặp lại y nữa!”
Chu Doãn Thịnh im lặng trong chốc lát, sau đó như chém đinh chặt sắt nói: “Không được, ta nhất định phải gặp y!” Dứt lời cười mỉa, “Ngươi xin ta cứu y một mạng xem như là đúng, nội lực của ta thâm hậu hơn y, có thể giúp y điều tức chân khí mất khống chế. Bằng chút nội lực nhỏ kia của các ngươi, cho dù mười người liên thủ cũng chưa chắc có thể giúp y loại bỏ mầm họa, nhưng ta có thể. Các ngươi không muốn để y chết thì mau giao y cho ta!”
Trí Thâm cùng mấy vị trưởng lão lộ ra biểu tình lúng túng với “Nội lực nhỏ”. Bàn Nhược đường chủ nửa ngày cũng không nói gì. Hắn nói quả thật không sai, trong mắt người Trung Nguyên, người duy nhất có năng lực áp chế chân khí cho Tử Huyền chính là hắn, nếu như hắn ra tay, Tử Huyền lập tức có thể khôi phục như lúc ban đầu, dù sao cũng tốt hơn phế bỏ võ công tu lại từ đầu. Nhưng hắn là tâm ma của Tử Huyền, có trời mới biết Tử Huyền thấy hắn có phát điên rồi hoàn toàn mất lý trí hay không.
Trong điện yên tĩnh không hề có một tiếng động, Chu Doãn Thịnh không có kiên nhẫn chờ đợi đáp án, bước về hướng Bàn Nhược đường chủ. Bọn họ không cho gặp, tự hắn đi tìm, hôm nay không đưa hòa thượng đi thề không bỏ qua. Vào lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến từ hư không: “A di đà phật, Dư thí chủ, thỉnh ngài mau rời đi.”
“Tử Huyền?” Chu Doãn Thịnh ngây ngẩn cả người, không thể tin được khi triền miên qua đi thì người này lại dùng thái độ lạnh lùng như vậy đuổi mình. Hắn cắn răng, tiếp tục đi về phía trước, bước chân càng ngày càng vội vàng.
Đệ tử Bàn Nhược đường vội vã chạy tới ngăn cản, đều bị hắn một chưởng đánh bay, bởi vì trong lòng nén phẫn nộ nên một chút cũng không nương tay, đánh mấy tên đệ tử tu vi kém cỏi gần như sắp chết.
“Nếu như ngươi không ra, hôm nay ta liền tàn sát thiếu lâm tự!” Hắn cao giọng hô to.
Chúng tăng nhân bị bức phải liên tục bại lui, trong lòng biết hắn tất nhiên có thực lực biến những lời độc ác đó thành hành động, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ bi thương. Tử Huyền trầm mặc, một lát sau thở dài nói: “Bần tăng cùng tiến cùng lùi với thiếu lâm tự, nếu như ngài tàn sát tự, bần tăng chỉ có thể tử chiến đến cùng với ngài.” Dứt lời dừng lại một chút, giọng điệu lạnh lùng xa cách phun ra một âm thanh đè nén, “Nhưng nếu như ngài có thể lập lời thề, bần tăng có thể gặp ngài một lần.”
“Thề gì?” Chu Doãn Thịnh không kịp chờ đợi hỏi.
“Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật. Nếu như ngài đáp ứng bần tăng đời này không tạo ra sát nghiệt, lại tuân thủ lời thề mười năm, bần tăng liền hẹn ngài gặp nhau một lần mười năm sau.” Đợi đến lúc đó, nên quên cũng đã quên, nên tiêu tan cũng đã tiêu tan toàn bộ, tựa như sương mai cùng phồn hoa, chỉ có thể tồn tại trong chớp mắt, không có cách nào vĩnh hằng, gặp lại cũng như không gặp.
Chu Doãn Thịnh đầu tiên là sững sờ, sau đó ngửa đầu cười trào phúng, càng cười càng lớn tiếng, bất tri bất giác lại chảy xuống hai hàng nhiệt lệ. Đây thật sự là người yêu của hắn? Không rời không bỏ, đông sinh cộng tử, sống nương tựa lẫn nhau với hắn? Y để hắn thề vĩnh viễn không sát sinh, có biết với tình cảnh của hắn bây giờ, chẳng khác nào ép hắn đi chết. Thế mà y lại nhẹ như mây gió, không hề để ý, dường như đối với y mà nói, mạng của mình chỉ là một hạt bụi, hơi phẩy tay áo một cái là có thể xóa đi.
Tử Huyền bị tiếng cười đau khổ vạn phần của hắn đánh cho khí huyết sôi trào, lập tức vận chuyển mật pháp củng cố tâm thần, đồng tử lúc chợt đỏ lên lúc biến thành đen, cuối cùng thu lại tất cả ánh sáng, hóa thành một đầm nước đọng, trầm giọng dò hỏi: “Dư thí chủ có nguyện ý đáp ứng?”
Chu Doãn Thịnh cười xong, cất cao giọng nói: “Được, ta đồng ý! Dư Thương Hải ta lập lời thề ở đây, từ đây phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật, không ra tay giết hại bất cứ sinh mệnh người nào nữa, nếu không trên trời dưới đất đời đời kiếp kiếp, muôn đời không được gặp lại ngươi!”
Cảm giác dưới cằm ướt lạnh, lấy tay sờ mới biết mình rơi lệ, hắn âm thầm mỉa mai bản thân yếu đuối, sau đó không chút do dự rời đi, yêu thương trong mắt từ từ ngưng kết thành sương lạnh. Lúc bước ra khỏi cổng chùa hắn quay người nhìn về phía động Đạt Ma, trong lòng thầm nghĩ: Là lúc để ngươi hiểu rõ, kết quả của phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật trong giang hồ đến tột cùng là cái gì. Ta muốn phá hủy từng cái ngây thơ, thuần khiết, thánh thiện của ngươi.
“Trên trời dưới đất đời đời kiếp kiếp, muôn đời không được gặp lại” câu nói này tựa như ma chú đánh vào đầu óc Tử Huyền, khiến y không khắc chế được mà phun ra một ngụm máu đen. Y ôm tim, chỉ cảm thấy nơi sống sờ sờ đó bị người ta đào thành một lỗ, đau không thể tả.
Y hối hận rồi, dường như tại lúc nam nhân vừa dứt lời liền hối hận! Nhưng mà trên đời này chẳng có thuốc hối hận, ngoại trừ thuận thế mà làm, y đã chẳng còn bất kỳ đường cứu vãn nào. Dưới nỗi đau đớn, y hoảng hốt nhớ tới một câu Phật kệ(*): Người sống trên đời giống như ở trong bụi gai vậy, tim bất động thì người cũng không động, không động sẽ không bị thương, nếu tâm động thì người vọng động, tổn thương thân thể đau nhức xương cốt, thế là cảm nhận được các loại thống khổ trên thế gian.
(*) Lời hát trong kinh Phật.
Y hôm nay đã trầm luân trong bể khổ, chỉ có lãng quên mới thật sự là cứu rỗi.
Lúc Chu Doãn Thịnh giết tới thiếu lâm tự thì chẳng hề coi chừng người khác, vì vậy không đến mấy hôm, việc hắn hạ lời thề cũng đã truyền khắp giang hồ. Người nhục mạ Tử Huyền thông đồng làm bậy với ma đầu nhao nhao thay đổi ý tứ, nói y không hổ là cao tăng đắc đạo, ngay cả ma đầu Dư Thương Hải giết người không chớp mắt cũng có thể cảm hóa, quả nhiên là điển hình cho cắt thịt nuôi chim ưng, lấy thân nuôi hổ, đương nhiên trong âm thầm thì không thể không thiếu chê trách quan hệ của hai người, dần dần truyền ra một ít lời đồn khó nghe.
Con cháu bảy đại thế gia may mắn còn sống sót xác nhận lời đồn không có sai sót, lập tức xách theo vũ khí chạy về hướng thiếu lâm tự. Ma đầu này võ công quá cao cường, thủ đoạn lại độc ác, bọn họ không làm gì được, hiện giờ hắn đã phóng hạ đồ đao, bọn họ liền dứt khoát tiễn hắn đi tây phương cực lạc, cũng tiện giúp hắn sớm ngày thành Phật.
Giang hồ chính là như vậy, chậu vàng quý giá đến đâu, nước tinh khiết đến đâu, cũng rửa không sạch máu tanh đã từng nhiễm trên tay mình, càng rửa không sạch đủ loại ân ân oán oán, yêu hận tình thù. Lúc một người hạ vũ khí xuống, đổi lấy không phải là nhân nhượng cho yên chuyện mà là giết chóc vô tình.
———————————–
Chu Doãn Thịnh lúc lên núi oanh oanh liệt liệt, lúc xuống núi ẩn nấp hành tung, nhanh chóng không tiếng động đi đến phủ tướng quân. Viên Khôn Bằng đang chơi cờ với Khôi Đấu trong lương đình, đã thua liền mười chín ván, trông thấy thiếu niên hứng khởi, trong mắt liền tràn ra vẻ yêu chiều, đang muốn hạ quân cờ xuống một ô vuông nào đó, chợt thấy một nam tử mặc áo trắng từ trên trời rơi xuống, vững vàng hạ xuống trên ngọn cây đung đưa theo gió.
“Giáo chủ!” Khôi Đấu cuống quýt chạy tới, bởi vì quá kích động nên suýt chút nữa lăn từ trên bậc thềm xuống, cũng may Viên Khôn Bằng đúng lúc tiến lên ôm hắn vào trong ngực, lúc này mới tránh khỏi nguy hiểm bị sưng mặt mũi.
“Viên tướng quân có khỏe không?” Chu Doãn Thịnh bay vào lương đình, mỉm cười chắp tay.
“Ngươi tới làm gì?” Viên Khôn Bằng không tự chủ ôm chặt thiếu niên trong lòng, trầm giọng nói: “Lúc trước chúng ta đã giao hẹn trước, cho dù ngươi định thoái ẩn giang hồ, cũng không thể đem A Khôi đi.” Khôi Đấu bị hắn kẹp trong lòng, hai má đỏ bừng lên, dùng sức cạy bàn tay lớn như kìm sắt của hắn nhưng không thể lay chuyển, chỉ có thể rưng rưng nước mắt mở miệng: “Giáo chủ, sao ngài lại hạ xuống lời thề như vậy? Ngài có biết hiện giờ ở trên giang hồ đã lan truyền, vô số kẻ lớn tiếng nói muốn giết ngươi, ngay cả đám lưu manh giang hồ không đủ tư cách cũng muốn lấy đầu ngài để dương danh. Hòa thượng kia ngu xuẩn chậm chạp không chịu nổi, lấy tính mạng ngài ra làm trò đùa, ngài sao có thể thuận theo y? Chẳng lẽ ngài cùng y thật sự, thật sự……..” Hắn khó có thể nói những lời đồn đãi hạ lưu này ra khỏi miệng, hai má càng ngày càng đỏ đến ứ tia máu.
Viên Khôn Bằng không kiềm chế nổi, dùng ngón tay trỏ thô ráp bóp bóp mũi thiếu niên, thấy ánh mắt như dao của Chu Doãn Thịnh quét tới, không khỏi mỉm cười.
“Lần này ta đến không phải là mang A Khôi đi, nhưng nếu Viên tướng quân chăm sóc hắn không tốt, ta cũng có thể đổi ý bất cứ lúc nào.” Chu Doãn Thịnh ngồi xuống, lúc nhìn về phía thiếu niên vẻ mặt lập tức nhu hòa, “ A Khôi đừng lo lắng, ta sẽ không đem mạng mình ra đùa giỡn, ta chỉ nói không giết bất kỳ ai, lại không nói không thể mượn dao giết người.”
Tiếng hắn vừa dứt, A Khôi liền ngầm hiểu, đồng tử trong suốt không chớp một cái nhìn về phía Viên Khôn Bằng.
Lúc Dư Thương Hải tìm đến cửa ngày ấy, lúc A Khôi càng ngày càng hấp dẫn mình, Viên Khôn Bằng liền có giác ngộ chuyên trách làm cán thương cho tộc nhân Di tộc. Hắn vuốt mặt, thở dài nói: “Nói đi, ngươi định để ta làm gì?”
“Yên tâm, sẽ không để ngươi chịu thiệt.” Chu Doãn Thịnh bẻ gãy vòng tay đeo từ nhỏ, lấy một quyển sách lụa giấu ở bên trong ra, vứt lên bàn cờ.
A Khôi lập tức thay đổi sắc mặt, cuống quít ngăn cản: “Giáo chủ, đây là thánh vật của Di tộc, há có thể tùy tiện giao cho người ngoài?”
“Người ngoài” Viên Khôn Bằng buồn bực liếc nhìn hắn một cái, thật muốn ôm hắn vào trong ngực thống khoái chà đạp một phen, ngược lại chẳng có hứng thú gì đối với cái gọi là thánh vật.
Chu Doãn Thịnh thấy thế trong lòng vô cùng quyết tâm, thừa nhận nói: “Đây chính là 《vô cực tâm kinh》mà Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh hao tâm tổn trí muốn có được, nó chẳng những là một bộ thượng cổ công pháp, bên trong còn ẩn giấu một tấm bản đồ kho báu, chỉ cần dùng lửa hong một lát là có thể hiện ra. Đó là tài phú mà ngũ đại thị tộc thượng cổ đã bị hủy diệt lưu lại, Di tộc chúng ta chính là hậu duệ của ngũ tộc, vì cuộc sống bình thản yên vui, tự cung tự cấp nên chưa từng động tới.”
Viên Khôn Bằng lúc này mới toát ra vẻ kinh ngạc, không rõ được Dư Thương Hải vì sao lại giao đồ vật đòi mạng như vậy cho mình. A Khôi lại gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, viền mắt hồng hồng, dường như sẽ lập tức khóc lên. Hắn biết bản thân không chi phối được quyết định của giáo chủ.
“Khóc cái gì!” Chu Doãn Thịnh rút ra khăn mùi xoa đắp lên mặt thiếu niên, than thở nói: “Địa giới tộc đã không còn nữa, cần những đồ vật chết này để làm gì? Không bằng dùng để đòi lại công bằng cho tộc nhân đã uổng mạng, lại mua thái bình vì người trong thiên hạ.” Dứt lời hướng Viên Khôn Bằng chắp tay, “Viên tướng quân, mong ngươi về sau có thể làm một vị hoàng đế tốt, để bách tính khắp thiên hạ không mất đi quê hương, sống đầu đường xó chợ.”
A Khôi bị câu nói sau cùng của hắn làm cho xúc động, dùng khăn che mắt nhỏ giọng nức nở. Người Di tộc đã mất đi quê hương, nếm đủ nỗi khổ đầu đường xó chợ, giáo chủ không chỉ muốn cứu tộc nhân, còn muốn cứu cả người trong thiên hạ, giáo chủ quả nhiên lòng dạ rộng lớn, đại nhân đại nghĩa, chẳng phải người thường, nghĩ ra vẫn là mình quá mức hẹp hòi.
Viên Khôn Bằng thấy hắn khóc đến thương tâm, cũng không đoái hoài gì tới 《vô cực tâm kinh》 hay tài phú của Di tộc, ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng an ủi.
Chu Doãn Thịnh thấy không ai hỏi han đến sách lụa, có chút không biết nên khóc hay nên cười, đợi thiếu niên dần ngừng khóc mới từ từ mở miệng: “Viên tướng quân, mong ngươi sau khi lấy ra tài bảo thì mai phục tại chỗ cũ tám trăm cân thuốc nổ, ta có cách dùng.”
“Ngươi là…..” Viên Khôn Bằng thoáng vừa nghĩ đã hiểu rõ ý đồ của hắn, thầm nghĩ người này thật cay độc ác nghiệt, còn định nổ toàn bộ giang hồ sang tây thiên! Tốt, rất tốt, phương pháp này thật sự là sảng khoái, hắn đã sớm nhìn không vừa mắt những môn phái giang hồ hoành hành ngang ngược, chỉ khổ nỗi tiền tuyến căng thẳng, lại không ra tay.
A Khôi quên mất nức nở, một đôi mắt mở tròn vo, dường như vô cùng hưng phấn, lúc này quên béng mất lời khen giáo chủ nhân nghĩa.
“Ta sẽ không tự tay giải quyết tính mạng bọn chúng, nhưng không ngăn nổi bọn chúng tự mình chạy đi tìm chết. A di đà phật, đời người tham lam, ta cũng không thể ngăn cản.” Chu Doãn Thịnh chắp hai tay trước ngực, đầy mặt thương xót, chốc lát đồng tử híp lại, lại trở nên tà khí vạn phần, “Tướng quân đến lúc đó đừng quên phái binh lính canh giữ ở phụ cận, đừng để cá lọt lưới chạy mất.” Ngụ ý dự định đuổi tận giết tuyệt, không giữ lại ai.
Viên Khôn Bằng cười sang sảng đáp ứng, lúc này mới tiếp nhận sách lụa lật xem.
Chu Doãn Thịnh tự mình uống rượu, hững hờ nói: “Ngươi bây giờ dùng lửa hơ một lát, lộ ra bản đồ kho báu thì để A Khôi vẽ, sau đó sao chép bí tịch ra một phần, chỗ nào xem không hiểu A Khôi tự nhiên sẽ dạy ngươi. Còn bản chính này ta muốn dùng làm mồi nhử. Chờ ngươi hoàn thành đại nghiệp, yêu cầu của ta cũng không nhiều, chỉ hy vọng ngươi cho ta và tộc nhân một vùng thảo nguyên màu mỡ ở tái ngoại cư trú là được.”
Về phần bí tịch thiếu mất phần rèn thể, tu luyện tới trình độ nhất định nào đó sẽ bạo thể mà chết, hắn vẫn chưa nói thẳng ra. Ngay cả Trạm Thần Dương cũng biết có chừng mực, Viên Khôn Bằng cũng nên hiểu rõ đạo lý này. Nếu như hắn quá mức tham lam, uổng mạng, có trách thì chỉ trách hắn không có trí tuệ và khí phách của người làm chủ thời loạn, không oán người khác được.
Chu Doãn Thịnh cho hắn bí tịch chẳng những là vì giao dịch, còn là vì thăm dò, nếu như hắn vẫn luôn có thể gìn giữ bản tâm, đương nhiên có thể an an ổn ổn mà sống sót, nếu như đa nghi, mà còn định lấy oán trả ơn, không cần người khác ra tay, tự bản thân hắn cũng có thể tìm đường chết.
Tặng hai phần đại lễ lại đào một cái hố lớn, Chu Doãn Thịnh nghỉ ngơi ở phủ tướng quân mấy ngày rồi lặng yên rời đi. Hắn phát thiếp mời rộng rãi, nói bản thân muốn công bố chân tướng thảm án bảy đại thế gia, mời mọi người đến làm chứng. Trên thiếp mời không ghi chú thời gian và địa điểm, khiến người ta như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, mọi người còn đang do dự, lại phát hiện ma đầu này nghênh ngang tái xuất giang hồ, dẫn tới rất nhiều người đuổi theo phía sau hắn hô đánh hô giết. Hắn quả nhiên không vi phạm lời thề, chỉ căng chân chạy trốn, vẫn không đánh trả, nhiều lần đều suýt chút nữa bị vây tới chết, tình cảnh vô cùng chật vật.
Mọi người thấy tình cảnh này, càng cảm thấy hắn là nhổ răng rút vuốt hổ, chỉ có mặc người chém giết, đừng nói con cháu bảy đại thế gia còn sống sót đuổi tận giết tuyệt, sát dục tăng cao, cho dù là người bình thường qua đường cũng muốn nhúng vào một tay. Bây giờ võ lâm Trung Nguyên đã sinh ra một nhận thức chung, ai giết được Dư Thương Hải, kẻ đó liền có thể được cả danh lẫn lợi, một bước lên mây.
————————–
Bên trong thiếu lâm tự, Trí Thâm đọc xong thư mà bạn cũ gửi, vẻ mặt ủ dột hơi chuyển biến tốt. Trong thư trần thuật tình trạng của Dư Thương Hải, còn phỏng đoán không chừng trong bảy ngày hắn sẽ mất mạng. Một người dù võ công cao đến đâu cũng sao có thể đối địch với người khắp thiên hạ? Nếu như hắn không lấy ra nổi chứng cứ cọ rửa ô danh, sớm muộn cũng bị kẻ thù chém thành muôn mảnh, lột da tróc thịt.
Lúc trước đồ nhi khiến hắn hạ xuống lời thề kia, Trí Thâm cũng đã tiên đoán được kết cục tương lai của hắn, lại không ngờ ngày đó đến nhanh như thế. Hắn giống như ma quỷ giết người như ngóe vậy, là kẻ người người phải trừ diệt, hành động của đồ nhi ngày ấy nhìn chung đã lấy công chuộc tội rồi. Trí Thâm chắp hai tay trước ngực, niệm một câu “A di đà phật.”
Ngoài động Đạt Ma từng giờ từng phút đều có đệ tử niệm tụng kinh hàng ma, nhân số lại hết sức giảm bớt, còn có một tiểu sa di(*) tầm bảy tám tuổi chuyên phụ trách đưa cơm cho Tử Huyền. Ngày hôm đó, tiểu sa di đưa hộp cơm tới lại chần chừ không rời đi, muốn nói lại thôi mà nhìn chằm chằm Tử Huyền đang nhắm mắt tĩnh tọa.
(*) tiểu sa di: hòa thượng nhỏ mới xuất gia.
“Sư thúc tổ, mời người dùng cơm.” Hắn bi bô nhắc nhở.
Tử Huyền không nhúc nhích, dường như đã biến thành một pho tượng.
“Sư thúc tổ, ma đầu kia chẳng mấy chốc sẽ chết.” Tiểu sa di vô cùng phấn chấn nói rằng, “Đợi hắn vừa chết, tâm ma của người đương nhiên sẽ tiêu tán, phương trượng sẽ mau chóng thả người ra ngoài. Sư thúc tổ, người ra ngoài rồi có thể dạy đệ tử tập võ hay không?”
Tử Huyền bỗng nhiên mở hai mắt ra, đồng tử đen kịt ẩn có huyết khí màu đỏ xẹt qua. Nhưng mà y dùng mật tông đại pháp phong ấn những kí ức kinh khủng đó, tiếng lòng chỉ thoáng run lên liền khôi phục lại bình tĩnh, điềm nhiên bưng bát sứ lên ăn như không có chuyện gì xảy ra. Tiểu sa di quan sát sắc mặt y cẩn thận, thấy biểu tình y lạnh lùng sắt đá dường như không hề động lòng, không nhịn được cúi đầu bĩu môi, trong lòng giận dữ.
Tử Huyền bên này tâm tình thanh thản, gió êm sóng lặng, Chu Doãn Thịnh bên kia lại là gió táp mưa rào, ngàn cân treo sợi tóc. Hắn tránh thoát vô số lần vây quét, thấy kẻ giang hồ đi theo phía sau mình càng ngày càng đông, chẳng những toàn bộ đám người tham dự diệt tộc lúc trước, còn lẫn vào không ít kẻ hám danh lợi, lúc này mới rêu rao gây sự chú ý khắp nơi mà chạy về hướng Bích Vân trang.
Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh lúc trước chỉ tính toán lặng lẽ giết chết Dư Thương Hải, lại không ngờ hắn được Tử Huyền thánh tăng cứu. Hiện giờ hắn kiêu căng hành sự như vậy, dẫn theo toàn bộ người giang hồ đuổi giết, sốt ruột nhất không phải là hắn, mà là hai người này.
Bọn họ e sợ kẻ khác sẽ đắc thủ trước, đồng thời phát hiện sự tồn tại của 《vô cực tâm kinh》, vì vậy phái toàn bộ tử sĩ nuôi bí mật đi vây bắt Dư Thương Hải. Nhận được tin tức Dư Thương Hải đang chạy tới hướng Bích Vân trang, Trạm Thần Dương cho rằng hắn vẫn không thể quên được vị hôn thê, muốn gặp nàng lần cuối, lúc này liền định dùng mỹ nhân kế, để vị hôn thê tùy thời lừa lấy công pháp.
Dư Thương Hải trong ấn tượng của Mậu Thụy Linh là kẻ võ công cao cường đầu óc đơn giản, vô cùng dễ lừa gạt, lúc này liền đồng ý liên tục, hoàn toàn quên mất vừa ăn thiệt thòi lớn ở chỗ Viên Khôn Bằng.
Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh đã chuẩn bị chu đáo, đang chờ Dư Thương Hải nhẹ nhàng tới cửa bắt người, đến lúc đó Mậu Thụy Linh làm bộ thuận theo hắn rời đi, dùng nhu tình mật ý chậm rãi mê hoặc, để hắn chủ động giao 《vô cực tâm kinh》 ra, sau đó lại hạ độc hắn, chém đứt đầu treo lên cửa, tạo thanh thế cho Bích Vân trang. Nếu như kế hoạch thành công, Trạm Thần Dương chẳng những có thể tu luyện thần công thượng cổ, còn có thể kết giao tình rộng rãi, dương danh, cuối cùng thống nhất giang hồ, thống nhất Đại Hạ.
Hai người bọn họ nghĩ rất đẹp, lại không ngờ Dư Thương Hải không làm theo kịch bản, sau khi tới Bích Vân trang, không những không giấu hành tung lặng lẽ hành sự, ngược lại nghênh ngang ngồi xếp bằng trên nóc nhà, trong tay cầm một bầu rượu bạch ngọc, khi thì rung đùi đắc ý ngâm nga, khi thì từng ngụm từng ngụm dốc rượu, thái độ vô cùng ngông cuồng. Cổng sơn trang nhanh chóng liền tụ họp khoảng trăm người, tất cả đều là đuổi theo hắn mà đến, bốn phía trên mặt đều là sát khí. Có mấy kẻ cậy mình võ công cao cường, càng không để ý hộ vệ sơn trang ngăn cản, phi thân về phía nam nhân trên nóc nhà, trong miệng hô: “Nộp mạng đi!”
Chu Doãn Thịnh híp mắt cười khinh miệt, tay áo nhẹ vung lên liền đánh những kẻ này bay ra mấy trượng. Vì không để những kẻ đuổi giết mình sinh lòng thoái lui, hắn một đường nhẫn nại đến vô cùng khổ cực, áp chế võ công đến một hai tầng quần nhau với bọn họ, cũng không dám ra tay độc ác, thậm chí nhiều lần còn cố ý lộ ra sơ hở, để cho bọn họ cho rằng sắp giết được mình.
Nếu không phải như thế, đội ngũ đuổi giết hắn cũng sẽ không trở nên đông như ngày hôm nay. Hắn chỉ dừng lại ở trên nóc nhà một lát, cổng Bích Vân trang liền dần trở nên đông nghìn nghịt, có kẻ ý đồ xông qua cửa lớn, có kẻ dứt khoát vượt tường mà vào, đều muốn lấy đầu hắn trong thời gian ngắn nhất.
Số lượng người xem đã đủ, trò hay cũng nên ra sân, hắn không còn cố kỵ đương nhiên khỏi phải nương tay với đám người bên dưới. Không thể giết người mà thôi, với hắn mà nói không gây trở ngại lắm, dù sao hắn có rất nhiều biện pháp để người sống không bằng chết.
Mấy kẻ bị đánh bay cố gắng bò lên, ngoại trừ ngực có chút bị đè nén, dường như cũng không có gì đáng ngại, thầm nghĩ ma đầu kia quả nhiên không dám đại khai sát giới, như vậy có thể không kiêng dè mà động thủ, đợi nội lực của hắn tiêu hao hết, nói không chừng còn có thể khoan vào được chỗ sơ hở.
Người có cùng cách nhìn với bọn họ có rất nhiều, thế là lúc này liền rút kiếm đánh tới. Những người còn lại thuận lợi lên nóc nhà, mà mấy người phát động thế công trước hết kia chợt rơi xuống từ giữa không trung, sờ bụng một cái, đầy tay đều là máu tươi.
Đây là….Đan điền bị hủy? Bọn họ hậu tri hậu giác(*) phát hiện tình huống khác thường, bằng hữu cùng đi với bọn họ lập tức vạch áo lên kiểm tra, quả nhiên trên bụng in một chưởng ấn bầm đen, một khi vận chuyển nội lực, liền có giọt máu nhỏ chảy ra theo dấu vết bên trong, nhìn qua vô cùng dọa người.
(*)Hậu tri hậu giác: sự nhận thức muộn (sau khi việc đã xảy ra mới nhìn ra vấn đề).
Đây là chưởng pháp gì? Lại quỷ dị như thế, một chút cảm giác đau cũng không có liền lặng yên không tiếng động phá hủy một người. Bọn họ hành tẩu giang hồ, chỗ dựa chính là tu vi võ công của bản thân, không có tu vi thì chỉ có thể mặc người sâu xé, có thể nói còn khó chịu đựng hơn so với giết bọn họ.
Dư Thương Hải trước đây vẫn luôn tránh né, chưa từng đánh trả, mấy lần đều suýt chút nữa bị vây giết đến chết, dần dần, bọn họ thật sự coi hắn là con hổ không còn răng, ai biết hắn bạo phát lại kinh khủng như thế. Hắn quả thật không giết người, nhưng thủ đoạn hiện tại của hắn so với giết người còn tàn nhẫn hơn vô số lần.
Mấy người này sờ sờ bụng, vẫn chưa cảm giác được chút đau đớn nào nhưng bên trong đan điền không còn sót lại chút nội lực nào lại nói cho bọn họ biết, bọn họ đã thành phế nhân. Mấy kẻ giang hồ phòng thủ bên cạnh bọn họ trong lòng sinh ra ý nghĩ, ngửa đầu hô to: “Mau trở lại, cẩn thận trúng chiêu!”
Thế nhưng đã muộn, lần này có tới hai mươi mấy người nhảy lên nóc nhà, nếu không phải có sự kiêng dè với Bích Vân trang, e sợ giẫm sụp nó, không chừng tất cả mọi người đã cùng nhau tiến lên.
Động tác của những người này nhìn qua nhanh như chớp giật, nhưng ở trong mắt Chu Doãn Thịnh lại tương đối chậm. Hắn uống một hơi cạn sạch bầu rượu, cẩn thận đeo bình bạch ngọc giá trị liên thành vào bên hông, lúc này mới khẽ gảy đầu ngón tay, bắn một luồng khí mạnh vào bên trong đan điền người xông đến đầu tiên, đối phương gào lên thất thanh đau đớn, lúc này mới rơi từ không trung xuống.
Lại có mấy kẻ xách đao bổ tới, hắn phất tay vặn nát toàn bộ binh khí của mọi người, chưởng pháp biến ảo tựa như từng đóa từng đóa sen trắng nở rộ, vô cùng lóa mắt rồi lại cực kỳ nguy hiểm, chớp mắt liền đánh rớt những người này, mà chân sau bước nhẹ nhàng, xê dịch xen kẽ bên trong ánh đao bóng kiếm, hoặc một quyền hoặc một chưởng, hoặc chỉ là gảy gảy đầu ngón tay, phất phất ống tay áo, đã có kẻ kêu thảm bay ngược ra ngoài, sau khi được người bên dưới tiếp lấy thì xốc vạt áo lên, đan điền hoàn toàn là máu thịt be bét, máu tươi ứa ra, tuy không lo lắng tính mạng nhưng chung quy đã cách biệt với võ đạo.
Những người này hận ý ngập trời, chỉ vào ma đầu trên nóc nhà chửi ầm lên, càng mắng càng rơi lệ đầy mặt, rõ ràng đã biết kết cục tương lai của mình. Người bên cạnh cùng nhau giơ đao kiếm lên, thêm vào đội ngũ chửi bới, nhưng mà để bọn họ xông lên nóc nhà thì một kẻ cũng không dám.
Vốn tưởng rằng ma đầu không giết người nên rất dễ đối phó, nhưng không ngờ khả năng hiện giờ của hắn so với trực tiếp giết người càng độc ác hơn! Cũng không biết hắn tu luyện võ công gì, mười mấy cao thủ tuyệt đỉnh đều không có biện pháp bắt hắn, kẻ khác nếu như tùy tiện qua nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Tự xưng là tu vi cao hơn ma đầu, trong đám người ở đây chẳng có một ai, hùng hùng hổ hổ trong chốc lát cũng cảm thấy bẽ mặt, muốn chạy lại sợ mất thể diện, đang vắt hết óc nghĩ xem nên kết thúc như thế nào. Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh trốn ở sau cửa quan sát lúc này mới vượt qua đám người, chắp tay với người trên nóc nhà: “Dư giáo chủ, ngài có oan khuất hoặc hiểm lầm gì, không bằng theo Trạm mỗ đi vào, mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện, hà tất động đao động kiếm tổn thương hòa khí. Bên trong sơn trang của ta còn có rất nhiều người già trẻ em tay không tấc sắt, đừng quấy rầy bọn họ.”
“Đúng thế. Dư đại ca, ngươi không phải nói muốn công bố chân tướng sao? Không bằng lấy chứng cứ ra cho mọi người xem, cũng để mọi người tâm phục khẩu phục.” Mậu Thụy Linh tận dụng mọi thứ để thăm dò. Nàng biết vị hôn phu làm việc kín đáo, tất sẽ không để lại nhược điểm, chỉ muốn dẫn dụ người vào sơn trang tùy thời mà động.
“Dư Thương Hải, ta hôm nay đợi xem ngươi có thể lấy ra chứng cứ gì!” Có cái thang hạ xuống, đám người tức giận mắng không dứt mới ngừng lại.
Chu Doãn Thịnh bước tới dọc theo nóc nhà, ổn định đứng ở đầu thú khí thế dữ tợn trên ngói, môi mỏng đỏ thẫm như máu thoáng cong lên, lộ ra một nụ cười khinh bỉ. Đầu ngón tay trắng như ngọc của hắn điểm qua từng kẻ trong đám người, kẻ bị điểm đến sắc mặt trắng bệch, xương cốt ớn lạnh, đưa mắt nhìn nhau lại phát hiện đều là con cháu bảy nhà còn sót lại, không khỏi thầm nghĩ: Ma đầu kia cố ý dẫn chúng ta ra ngoài là muốn làm gì? Chém tận giết tuyệt? Không, hắn bây giờ sẽ không giết người, sẽ chỉ khiến người sống không bằng chết! Lúc trước Tử Huyền thánh tăng sao lại chủ quan như vậy, lại không nghe ra sơ hở bên trong lời thề của hắn, bằng không cũng sẽ không tạo thành thảm trạng ngày hôm nay.
Bọn họ hoàn toàn quên mất đối phương là bị họ ép đến tuyệt cảnh mới ra tay độc ác như vậy. Như Chu Doãn Thịnh từng nói trước đây, ở trong mắt bọn họ, mạng của bản thân họ mới là mạng, mạng của người khác hết thảy đều nhỏ nhặt như giun dế, có thể tùy ý xóa bỏ, đây là lô-gich hoang đường cỡ nào của kẻ cướp.
Nụ cười của Chu Doãn Thịnh càng tươi lên, trong mắt lại dần dần ngưng tụ huyết khí, chắp tay đứng ở trên cao, cúi đầu dò hỏi: “Ta hôm nay nếu dám hiện thân, đương nhiên có thể lấy ra chứng cứ. Thánh giáo ta vẫn chưa tàn sát con cháu bảy đại thế gia, bảy nhà cùng Bích Vân trang Mậu gia trang lại liên thủ diệt thánh giáo ta, sau đó ta một đường đại khai sát giới vì báo thù cho con cháu thánh giáo ta, các ngươi có cảm thấy oan khuất không?”
“Nếu như ngươi có thể chứng minh thảm án bảy thế gia không phải do ngươi gây nên, chúng ta tự nhiên sẽ đảm đương hậu quả diệt tộc ngươi. Cái gọi là nợ máu trả bằng máu chính là như thế, chúng ta ai cũng không oán!” Một tên nam tử tướng mạo tuấn tú cao giọng trả lời. Chính khí lẫm liệt trong mắt hắn, rõ ràng là nói thật, đám người còn lại mặc dù cảm thấy người Di tộc chết cũng chưa hết tội, lúc này lại cũng không dám mở miệng. Nếu như Dư Thương Hải thật sự có thể lấy ra chứng cứ, hắn quả thật đứng ở phía chính nghĩa.
Chu Doãn Thịnh sâu sắc liếc nhìn người kia một cái, cười hừ nói: “Ta còn tưởng người Trung Nguyên đều là kẻ đê tiện vô sỉ, hóa ra còn một kẻ chưa đánh mất lương tâm. Rất tốt, hôm nay ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Dứt lời nhìn sang Trạm Thần Dường cùng Mậu Thụy Linh bị gạt sang một bên, mỉa mai nói: “Ta không có gì để nói với các ngươi. Muốn dẫn dụ ta vào sơn trang để bắt, Trạm Thần Dương, thủ đoạn của ngươi vẫn cũ kỹ như vậy. Nói đi nói lại, ngươi cũng thật hào phóng, hết lần này tới lần khác đưa vị hôn thê của mình vào lòng kẻ khác, để cho ta đùa bỡn ngược lại cũng thôi, lại còn đưa đến chỗ Viên Khôn Bằng, nam nhân thích đội mũ xanh như vậy, ta đây mới thấy lần đầu tiên, khâm phục khâm phục!”
Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh bị lời hắn nói đánh cho sắc mặt tái nhợt, trong lòng tức điên rồi lại âm thầm sợ hãi, nghe khẩu khí của hắn dường như đã đoán được chân tướng, chuyến này cũng không phải đến ôn lại tình xưa, mà là định tính sổ.
Hắn có thể lấy ra chứng cứ gì? Thảm án bảy thế gia bọn họ làm sạch sẽ, chưa từng lưu lại bất cứ cái gì. Không, quả thật là có nhược điểm, lúc trước bọn họ không chỉ tàn sát bảy đại thế gia, còn cướp sạch bảo khố để phát triển thế lực, hiện giờ những món đồ quý giá mang tính biểu trưng đó đều đặt ở trong mật thất Bích Vân trang. Nghĩ đến đây, Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh không nhịn được dùng sức đạp đạp lên lớp gạch rỗng, chỉ cảm thấy hoảng loạn trong lòng.
Dư Thương Hải không thể biết Bích Vân trang còn có một mê cung trong lòng đất, càng không thể biết những thứ đó được giấu ở bên trong, tử sĩ bảo vệ mê cung đều bị độc dược mãn tính khống chế, không thể tiết lộ việc này ra.
Lúc Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh đang tự an ủi bản thân, nam tử tuấn tú lại nói: “Không dám để Dư giáo chủ giơ cao đánh khẽ, nếu như Dư giáo chủ không thể lấy ra chứng cứ thiết thực, chúng ta nhất định sẽ tử chiến một hồi!”
“Biết rõ ta sẽ không giết người, còn luôn miệng nói tử chiến cái gì, ngươi cố ý bắt nạt ta!” Chu Doãn Thịnh híp mắt cười lạnh.
Ngươi thật sự không giết người, nhưng ngươi hủy võ công của chúng ta, so với giết chúng ta còn tàn nhẫn hơn vô số lần, đến cùng là ai bắt nạt ai? Nam tử tuấn tú cảm thấy Dư giáo chủ quả thật rất thích đổi đen thay trắng, nhưng lại không dám phản bác, chỉ khuất phục chắp tay.
Chu Doãn Thịnh không nói nhảm nữa, dang hai tay rung động tay áo, một luồng khí mạnh mẽ theo tay áo tung bay của hắn từ lòng bàn chân cuốn theo tất cả, ném tất cả mọi người lên không trung, theo sau chính là từng đợt tiếng nổ của núi đá vỡ vụn, gạch vừa dày vừa nặng vừa mới bị giẫm dưới chân nứt ra thành từng khe, dưới sự trùng kích của luồng khí kiên trì không đến mấy giây liền “ ầm ầm” nổ tung, hình thành một cái cửa động khổng lồ đen sì.
Mọi người nhao nhao nhảy lên nóc nhà hoặc đầu tường, nhìn chăm chú xuống dưới, bên trong động không chỉ tan hoang đổ nát, còn có từng căn mật thất, rất nhiều tử sĩ áo đen cho rằng sơn trang gặp phải địch tập kích, giơ lợi kiếm sắc bén nhảy ra từ trong mật thất, ánh mắt tràn đầy sát ý.
“Trên mặt tường kia sao lại treo lơ lửng bảo vật trấn trang Thanh Nê của Ngọc Kiếm sơn trang ta?” Có người lớn tiếng chất vấn, mọi người nhìn theo hướng đầu ngón tay hắn, quả nhiên trên tường gian mật thất to lớn nhất kia giắt một thanh bảo kiếm lộ ra ánh sáng xanh thăm thẳm, chính là chí bảo của Ngọc Kiếm sơn trang, một trong mười thần kiếm đương thời – Thanh Nê! Mật thất không có nóc nhà bại lộ dưới ánh mặt trời, vật phẩm cất giữ bên trong vừa nhìn liền thấy ngay, giấu cũng không giấu được.
“Những người mặc áo đen này là tử sĩ Bích Vân trang bí mật nuôi dưỡng?” Lại có một người mở miệng dò hỏi, giọng điệu ẩn giấu hung ác. Dự trữ nuôi dưỡng tử sĩ là thói quen của các đại thế gia võ lâm và môn phái, cũng không có gì lạ, nhưng kỳ là kỳ ở chỗ thân pháp của những người này lại vô cùng giống với sát thủ tàn sát bảy nhà ngày đó.
Chiêu thức võ công có thể mô phỏng theo, nhưng thân pháp và khí thế lại khắc vào xương cốt khó mà thay đổi, vì dẫn nghi ngờ lên trên đầu Di tộc, Trạm Thần Dương lúc trước đã tận lực giữ lại mấy người làm chứng, hôm nay lại vừa vặn thành mấu chốt cọ rửa oan khuất cho Dư Thương Hải.
“Mời Trạm trang chủ giải thích nghi hoặc cho tại hạ, vì sao chí bảo của Ngọc Kiếm sơn trang ta lại treo ở trong mật thất Bích Vân trang?”
“Mời Trạm trang chủ giải thích cho tại hạ, vì sao thân pháp tử sĩ mà ngươi nuôi dưỡng lại giống với sát thủ diệt Mộ Dung thế gia ta như vậy?”
“Mời Trạm trang chủ giải thích, vì sao giao nhân châu của Thiết Kinh môn ta lại ở chỗ của ngươi?”
“Đó là Kim ty nhuyễn giáp và Ẩm huyết đao tổ truyền của Dương gia ta, sao lại ở đây?”
Trạm Thần Dương có một niềm đam mê, đó chính là thích sưu tập chiến lợi phẩm, hễ là bảo vật cướp đoạt từ trên người kẻ thù đều sẽ bày từng cái lên giá bác cổ(*), rảnh rỗi lại lấy ra thưởng thức, từ đó tìm được khoái cảm mọi việc đều thuận lợi, bày mưu lập kế.
(*) giá bác cổ:
<img alt=timg src="https://static./chapter-image/cao-thu-doi-den-thay-trang/timg.jpg" data-pagespeed-url-hash=4238748111 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Thế nhưng ngày hôm nay, niềm đam mê này công khai ra đủ loại việc ác của hắn, không cần hắn biện bạch, chỉ liếc mắt nhìn trên giá kia, rất nhiều người có thể nhận ra chí bảo gia tộc từ trong đó. Lúc trước bọn họ tụ tập ở chỗ này, khi thương nghị phải làm gì để báo thù cũng như tìm về bảo vật truyền thừa lại tuyệt đối không ngờ rằng kẻ thù của bọn họ đang an vị ngồi đối diện, bảo vật lại ở dưới lòng bàn chân họ, đây là châm biếm cỡ nào? Chẳng ai nghi ngờ đây là âm mưu của Dư Thương Hải, hắn không thể diệt bảy môn phái sau đó quay lại chuyển bảo vật đến Bích Vân trang, còn có thể sai bảo tử sĩ Bích Vân trang trông coi, hắn cũng chẳng phải trang chủ Bích Vân trang.
Hiện tại chân tướng đã rất rõ ràng, thảm án bảy môn hẳn là Trạm Thần Dương gây nên. Thực ra không chỉ là bảy môn, từ đống tàng bảo đầy ắp mà nhìn, chuyện Trạm Thần Dương diệt môn cướp sạch rõ ràng không phải là lần đầu tiên, người chết ở trong tay hắn đâu chỉ nghìn vạn. Nói hắn một câu ác nhân cũng không quá đáng!
Mắt thấy người vài phút trước còn hô đánh hô giết với Dư Thương Hải, vài phút sau lại lộ ra thái độ hung dữ với mình, Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh rốt cuộc rối loạn tinh thần, phất tay để hắc y nhân thu dọn. Tử sĩ hắc y nhân không nói hai lời liền vây giết, chỉ cần tất cả mọi người mất mạng ở đây, chuyện hôm nay liền có thể chấm dứt, người chết rồi nhất định sẽ không tiết lộ bất kỳ bí mật nào.
“San bằng Bích Vân trang!” Nam tử anh tuấn rút kiếm đón đỡ, những người còn lại lúc này mới khôi phục tinh thần, phát động tử chiến cùng với hắc y nhân. Chu Doãn Thịnh đứng ở trên đầu thú cúi xuống nhìn gió tanh mưa máu cùng đao quang kiếm ảnh bên dưới, đuôi lông mày khẽ giương lên, vẻ mặt nhàn hạ.Thấy xa xa còn có một đám giang hồ lớn truy sát mình đến gần, đếm qua ít nhất cũng phải hơn nghìn, lúc này hắn mới thỏa mãn nở nụ cười, phi thân rời đi, tiện tay phế mấy cái đồ không có mắt.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
25 chương
35 chương
103 chương
33 chương
37 chương