Lôi Xuyên đã đi theo bên cạnh Bạch Mặc Hàn được hai tháng. Hiện giờ cảm xúc của hắn đối với Bạch Mặc Hàn đã chuyển từ căm giận muốn xé nát đối phương thành bình tĩnh tự nhiên. Hắn muốn xem xem cái gọi là sự nghiệp cứu vớt toàn bộ loài người vĩ đại của Bạch Mặc Hàn rốt cuộc có thành công hay không. Hắn kiên định cho rằng Bạch Mặc Hàn là một kẻ tâm thần biến thái, cái gọi là nghiên cứu y học của hắn chẳng qua chỉ để thoả mãn những ảo tưởng mang tính huỷ diệt của mình mà thôi. Chính vì có người như hắn tồn tại nên mới có thể xảy ra tận thế. Bọn họ còn dơ bẩn hơn cả thây ma, đáng bị nhổ tận gốc. Nếu như có thể trở về cơ thể mình, trốn khỏi sở nghiên cứu, hắn nhất định sẽ cho những người này phải trả một cái giá thật đắt. Bởi vì thù hận, hắn đặc biệt chú ý đến Bạch Mặc Hàn, ngày ngày đều đi theo bên cạnh, quan sát từng hành động việc làm của hắn. Hắn phát hiện ra người nọ hoàn toàn không hiểu một chút gì về sinh hoạt thường thức, ngay cả mì ăn liền cũng không biết úp. Mỗi ngày hắn chỉ ngủ hai, ba tiếng. Để tiết kiệm thời gian, hắn thậm chí còn không buồn thay quần áo, một khi thí nghiệm có tiến triển sẽ thức trắng suốt mấy ngày mấy đêm. Hắn tựa như người sắt, cường độ làm việc lớn đến nỗi người thường khó có thể tưởng tượng. Lúc này hắn đang quan sát một đĩa petri nuôi cấy tế bào bằng kính hiển vi. Vài phút sau, hắn cho đĩa petri vào tủ ấm, sau đó đi vào WC. Hắn đóng chặt cửa gian trong, mở nắp bồn cầu ra, khom lưng, quỳ gối, sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Nước trong bồn cầu lập tức bị nhuộm đỏ. Hắn múc một gáo nước trong thùng nước bên cạnh xả chất lỏng đỏ tươi vào ống dẫn, sau đó lấy chiếc khăn giấu trong bể nước ra lau vết máu vương xung quanh, cho đến khi gian trong được dọn dẹp lại như thường mới ra ngoài rửa tay. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như trước, như thể thứ mình phun ra không phải là máu tươi, mà là một ngụm nước bọt. Lôi Xuyên đứng cạnh hắn, nhìn chằm chằm sườn mặt tái nhợt của hắn với ánh mắt phức tạp. Lôi Xuyên biết, để ngăn cản mình tự kích nổ, người này nhất định đã phải trả một cái giá mà người thường khó có thể tưởng tượng. Cơ thể mình gần như bị vỡ tung, chắc chắn người nọ cũng chẳng tốt vào đâu được. Nhưng mình có dị năng hệ trị liệu, còn hắn thì ngay cả đi khám cũng không chịu, nếu không cũng sẽ không hao tâm tổn trí mà che giấu như vậy. Hắn nhớ lại lời người này từng nói: Tôi đang đi trên con đường chính xác, vì thế cho dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ không tiếc. “Bất cứ giá nào” này… cũng bao gồm cả chính hắn ư? Nghĩ đến đây, Lôi Xuyên nở một nụ cười châm chọc. Hắn nhắc nhở mình đừng để bị quỷ dữ mê hoặc, đừng bao giờ quên cảm giác đau đớn khi bị người nọ dùng dao phẫu thuật cắt xẻ da thịt mình. Chu Doãn Thịnh cố nén cơn đau do cơ thể và linh hồn đồng thời bị thương, nhích từng bước trở về phòng thí nghiệm. Hắn không thể để cho bất kỳ người nào phát hiện ra tình trạng sức khoẻ thật sự của Bạch Mặc Hàn. Hắn không có thời gian nán lại phòng y tế để điều trị. Nếu như không nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh, năng lượng còn lại của hắn sẽ không đủ cho hắn trở về không gian ngân hà. Với tình trạng linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng mà không thể trở về không gian ngân hà, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hắn rất có thể sẽ bị ý thức của thế giới này ném vào dòng xoáy thời không, không cần Chủ Thần ra tay, hắn cũng sẽ bị từng dãy số liệu cuồng bạo đập cho tan xác. Cho nên, nhiệm vụ lần này, chỉ được thành công, không được phép thất bại. Vừa đến cửa phòng thí nghiệm, hắn lập tức nghe thấy một nữ nghiên cứu viên hoảng hốt kêu – “Tiến sĩ Bạch, dược tính của thuốc mê được tiêm vào cơ thể thí nghiệm số một lẽ ra phải hết từ lâu rồi mới đúng, vậy mà cậu ta vẫn chưa tỉnh lại. Có phải cậu ta xảy ra vấn đề gì rồi hay không?” Bởi vì thực lực của Lôi Xuyên rất mạnh mẽ, để đảm bảo hắn có thể ở yên trên bàn thí nghiệm, Bạch Mặc Hàn sẽ căn thời gian tiêm thuốc mê vào cho hắn, mỗi lần tiêm sẽ có thể khiến hắn hôn mê ít nhất là nửa tháng. Lần cuối cùng tiêm thuốc cho hắn đã qua hơn hai tháng, hắn lại vẫn chưa tỉnh. Chu Doãn Thịnh giật mình, bước vội đến bên cạnh Lôi Xuyên xem xét đồng tử hắn. Không có phản ứng, nhưng nhịp tim và hô hấp vẫn đều rất bình thường. Lẽ nào là não tử vong? Hoặc là tiềm thức rơi vào trạng thái ngủ sâu? Vậy thì mình nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh có tác dụng gì? Lôi Xuyên hoàn toàn không biết! Đợi đến khi mình tiêu hao hết năng lượng mà đi, cũng chính là lúc Lôi Xuyên sống lại, hắn vẫn sẽ giết chết Bạch Mặc Hàn bằng cách tàn nhẫn nhất, hết thảy đều không thay đổi. Chu Doãn Thịnh che mặt, tự ai điếu cho số con rệp của mình. Không, dị năng hệ trị liệu của Lôi Xuyên mạnh như vậy, não hắn tuyệt đối sẽ không tử vong, hắn chỉ là không muốn tỉnh lại mà thôi. Một kẻ mạnh như hắn, dẫu có ngủ say thì cũng sẽ giữ lại một chút cảm ứng đối với thế giới bên ngoài, tính cảnh giác này ngấm vào tận xương tuỷ, tuyệt đối sẽ không bị thay đổi một cách dễ dàng. Cứ đánh cuộc một lần này đi, số mình gần đây luôn rất đỏ! Hắn tự an ủi, dần dần trấn tĩnh lại. Lôi Xuyên nhìn khoé mắt đỏ hoe của hắn, nhìn hắn rầu rĩ như vậy, trái tim hơi run lên một chút. Một chút này, đến ngay cả chính hắn cũng không phát hiện. ————————— Cơ thể thí nghiệm số 1 vẫn chưa thức tỉnh, nhưng chỉ cần hắn còn sống, máu vẫn tươi, nhân viên nghiên cứu cũng không quá chú ý. Hàng ngày, Chu Doãn Thịnh đều sẽ cẩn thận lau sạch cơ thể cho số 1, tranh thủ kéo độ hảo cảm đang ở mức âm vô cùng lên một chút, cũng coi như gắng hết sức lực giúp đỡ Bạch Mặc Hàn trong tương lai. Hắn có dự cảm, khi Lôi Xuyên sống lại, hắn sẽ bị ý thức của thế giới gạt ra ngoài, Bạch Mặc Hàn thật sẽ trở về. Giờ này phút này, hắn đang dùng một chiếc khăn trắng lau cánh tay cho Lôi Xuyên, vẻ mặt hắn vừa nhiệt thành vừa chăm chú, như thể đang đối xử với một món báu vật vô giá. Lôi Xuyên đứng đối diện hắn, ánh mắt càng ngày càng phức tạp. Tình trạng sức khoẻ của người này càng ngày càng suy giảm. Hôm nay hắn lại nôn ra máu, Lôi Xuyên thậm chí có thể phát hiện ra những miếng thịt vụn lẫn trong máu, đó hình như là nội tạng bị hắn phun ra. Cơ thể hắn đã hoàn toàn suy kiệt, cảm giác đau đớn như khuấy tung lục phủ ngũ tạng này không phải người bình thường có thể chịu đựng. Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của hắn chưa từng thay đổi, thậm chí ngay cả nhíu mày một chút cũng không, chỉ là lúc ra khỏi WC thì bị ngã sóng sượt. Trong khi hắn gian nan chống người dậy, Lôi Xuyên vươn một cánh tay ra định đỡ, sau đó tự giật mình vì động tác bản năng của mình. Hắn khó chịu, hắn phẫn nộ, cảm xúc của hắn dao động kịch liệt. Hắn trốn một mình trong góc, trầm tư rất lâu rồi mới quay về bên cạnh Bạch Mặc Hàn. Hắn nhìn người nọ lau sạch cơ thể mình, nhìn người nọ nghiêm túc quan sát đĩa petri, nhìn người nọ trao đổi quá trình thí nghiệm với nhân viên nghiên cứu, nhìn người nọ đắp áo ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo. Cứ thế qua rất nhiều ngày, tâm trạng Lôi Xuyên càng ngày càng ổn định. Trong phòng thí nghiệm, ba chiếc máy tính đang tính toán không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, thanh tiến độ từ 50% ban đầu giờ đã đạt đến 80%. Lần nào đi qua máy tính, nghiên cứu viên đều sẽ không nhịn được mà dừng lại, dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn chằm chằm thanh tiến độ kia, như thể khi nó đạt đến trăm phần trăm sẽ có phép màu thần kỳ xuất hiện, làm cho thế giới như địa ngục này khôi phục lại vẻ tươi đẹp ban đầu. Lôi Xuyên cũng hình thành thói quen như vậy. Lúc này, hắn đang đứng thẳng tắp trước máy tính, nhìn chằm chằm số liệu đang liên tục biến đổi trên đó không chớp mắt. Nghe tiếng bước chân của Bạch Mặc Hàn, hắn lập tức lui sang một bên, sợ chắn mất tầm nhìn của người nọ. Sau đó hắn phản ứng lại, nở nụ cười tự giễu. Chu Doãn Thịnh cúi đầu xem máy tính đã vận hành đến bước nào. Ngay ngày hôm qua, 007 đã ngừng hoạt động vì thiếu năng lượng. Nếu muốn khởi động lại, hắn phải nạp năng lượng linh hồn của mình vào. Nhưng ý thức của thế giới càng ngày càng bài xích hắn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ cơ thể này, thực sự không còn dư năng lượng để bổ sung cho 007. Cho nên, muốn tính ra kết quả chính xác, chỉ có thể dựa vào ba chiếc máy tính này. May mà lúc trước có trình tính toán tốc độ cao 007 giúp cho rất nhiều, có lẽ chỉ cần hai tháng nữa thôi là có thể tính ra kết quả. Chu Doãn Thịnh duỗi người, thở ra một hơi dài. Đúng lúc này, bóng đèn trên đầu đột nhiên nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn, ba chiếc máy tính phát ra tiếng rẹt rẹt, màn hình đen thui. “Cúp điện! Vì sao lại cúp điện? Chẳng phải đã nói phòng thí nghiệm tuyệt đối không thể cúp điện hay sao, người bên trên ăn cứt hết rồi à?” – Một nghiên cứu viên phẫn nộ gào to. Tuy rằng mấy chiếc máy tính này là loại máy tính tân tiến nhất có thể tìm thấy trong tận thế, nhưng bởi vì đã quá cũ, rất nhiều chức năng xảy ra vấn đề. Mà vấn đề lớn nhất trong số đó chính là sau khi ngắt điện sẽ không thể bảo lưu dữ liệu. Bạch Mặc Hàn đã từng nhiều lần yêu cầu ban lãnh đạo căn cứ phải cam đoan nguồn cung cấp điện cho phòng thí nghiệm, bọn họ đều ậm ừ, nhưng rõ ràng không hề để tâm đến chuyện này. Sớm không mất muộn không mất, lại cố tình mất vào cái lúc sắp tính ra kết quả. Điều này có nghĩa tất cả mấy năm tính toán trước đó đều uổng phí, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu. Mà thế giới này đã điêu tàn, phủ đầy thương tích từ lâu, không ai nói chắc được còn có thể chờ đợi bao lâu. Nỗi bi ai đè nén đến tận cùng như sắp ngưng tụ thành thực thể lan tràn khắp sở nghiên cứu. Một nữ nghiên cứu viên bắt đầu khóc nức nở, ngay sau đó lại có người không nhịn được mà khóc to, chẳng bao lâu, tiếng khóc tuyệt vọng đã nối liền không dứt. Họ gian khổ phấn đấu hơn một nghìn ngày đêm, họ hy sinh nhiều đồng bào như vậy, vậy mà chỉ đổi lại được tương lai mịt mù. Giờ phút này, Lôi Xuyên quên mất thù hận, chỉ cảm thấy tâm trạng xót xa theo sự tuyệt vọng của họ. Không còn là sản phẩm thí nghiệm nằm trên giường, mà là một người đứng xem lơ lửng giữa không trung, hắn dường như càng có thể lý trí xem xét mọi thứ xung quanh. Đội trưởng đội hộ vệ nhanh chóng chạy đến, giải thích – “Một thây ma cấp mười một đột nhiên xâm nhập vào căn cứ, phá hỏng hệ thống điều khiển điện. Chờ tiêu diệt con thây ma này xong, công nhân kỹ thuật mới có thể gấp rút tiến hành sửa chữa, cho nên bên trên cũng không biết khi nào mới có thể có điện.” Cấp bậc cao nhất của dị năng giả là cấp mười hai, lên trên nữa sẽ là bậc vương giả, trên nữa nữa có lẽ còn có bậc thánh giả, bậc thần giả. Ngoài ba cấp bậc trong truyền thuyết kia, thây ma cấp mười một, mười hai có thể xem như tồn tại đứng trên đỉnh cao nhất bấy giờ, muốn tiêu diệt nó không biết cần bao nhiêu thời gian và nhân mạng. Thời gian chờ đợi dường như kéo dài bất tận, tiếng khóc của các nhân viên nghiên cứu càng trở nên tuyệt vọng. Chu Doãn Thịnh là người duy nhất giữ vững bình tĩnh. Hắn nhanh chóng nói – “Trong căn cứ có còn dị năng giả hệ lôi không? Có thể phái một người đến đây hay không?” Đội trưởng đội hộ vệ cười khổ lắc đầu – “Dị năng giả hệ lôi vô cùng hiếm có, căn cứ chúng ta chỉ có một mình Lôi Xuyên. Hiện giờ anh ta đang nằm trên bàn thí nghiệm.” Chu Doãn Thịnh trầm mặc, dẫu ở trong bóng đêm cũng không thể nào che giấu sắc mặt tái nhợt của hắn. Lôi Xuyên vốn tưởng rằng mình sẽ vui sướng trên nỗi đau của người khác, nhưng khi ánh mắt chạm phải bóng lưng gầy yếu của người nọ, không hiểu sao lồng ngực hắn lại cảm thấy bức bối khó tả. Hắn quay đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn người nọ nữa. “Giúp tôi tìm giấy, bút và nến, tôi tự tính.” – Chu Doãn Thịnh lần mò ngồi xuống. Tự tính có nghĩa là như nào? Một công thức phân tử protein huyết thanh tính bằng máy tính cũng phải mất vài phút mới tính ra được, dùng não người e rằng sẽ phải mất mấy ngày mấy đêm. Mà trong ba chiếc máy tính kia còn chứa hàng chục triệu công thức phân tử, não người hoàn toàn không có khả năng tính toán mạnh mẽ như vậy. Mọi người đều cho rằng tiến sĩ Bạch điên rồi. Một nữ nghiên cứu viên quên khóc, khuyên can – “Tiến sĩ, ngài biết trước khi mất điện, máy tính đã tính đến bước nào rồi hay không? Nếu không biết thì làm sao mà tính được ạ? Sắc mặt ngài càng ngày càng kém, ngài nên nhân lúc này mà đi nghỉ ngơi một bữa thì hơn.” “Tôi biết, trước khi mất điện tôi vừa hay đang xem máy tính. Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, để tôi tính. Sức khoẻ của tôi tôi biết chừng mực.” – Chu Doãn Thịnh khoát tay, nhận lấy nến và giấy bút từ tay đội trưởng đội hộ vệ. Ánh nến nhạt nhoà hắt lên gương mặt kiên nghị của hắn. Mọi người khuyên mãi mà không được, đành phải lục tục rời khỏi. Lôi Xuyên đứng thẳng băng, nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen như mực của người đàn ông nọ, cười lạnh nói – “Anh mà biết chừng mực? Anh biết cái đéo!” “Tiến sĩ Bạch, ngài đã không ngủ hai ngày liền rồi, ngài trở về nghỉ một chút đi, có khi lúc ngài tỉnh dậy là đã có điện rồi cũng nên.” – Đội trưởng đội hộ vệ vốn đã đi, nghĩ thế nào lại quay trở về, nhỏ giọng an ủi khuyên giải. “Thế giới này không đợi nổi, những người may mắn còn sống không đợi nổi, tôi cũng không đợi nổi.” – Chu Doãn Thịnh vừa cúi đầu liên tục viết công thức ra giấy vừa đáp. Đội trưởng đội hộ vệ bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng bên cạnh trông, ba tiếng sau không chống đỡ nổi nữa mới lắc la lắc lư mà rời khỏi. Lôi Xuyên khoanh tay, ngây ngốc nhìn người nọ viết viết gạch gạch. Hắn là hồn ma, không biết mệt mỏi, người nọ dường như cũng chẳng biết mệt mỏi, cứ tính tính toán toán suốt ba ngày ba đêm. Khi ánh đèn lại sáng trở lại, hắn ngẩng đầu lên xem, mãi mấy phút sau mới chậm chạp đứng dậy bật máy tính. Hiện giờ người hắn đã cứng đơ, chẳng khác gì người máy. Nhân viên nghiên cứu được tin nên chạy tới, nín thở lại gần xem màn hình đang dần dần khởi động lại. Chu Doãn Thịnh mở chương trình tính toán, phát hiện thanh tiến độ quả nhiên quay về không. Khoảng trống kia vô cùng chói mắt, khiến mắt mọi người đều đỏ lên, có người còn phát ra tiếng rền rĩ như con thú bị đẩy vào đường cùng. Nhưng đôi mày Chu Doãn Thịnh thậm chí còn chẳng nhíu lấy một chút, hắn nhập kết quả tính toán của mình vào chương trình. Máy tính lập tức bắt đầu tiếp tục tính toán theo công thức vừa mới đưa vào. Có kết quả rồi đi kiểm tra đúng sai lại, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Mọi người vô cùng kinh ngạc khi thấy thanh tiến độ trống rỗng đầy lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Mười phút sau, thanh tiến độ rốt cuộc dừng lại ở vị trí 83%, sau đó ba chiếc máy tính lại bắt đầu tính toán bình thường trở lại, trên màn hình liên tục xuất hiện đủ loại công thức phân tử. Họ nhớ rõ ràng trước khi mất điện, thanh tiến độ mới chỉ chạy đến 80%. Nói cách khác, tiến sĩ Bạch chỉ dựa vào bộ não của mình mà tính ra 3% công thức phân tử, hơn nữa còn hoàn toàn chính xác. Khả năng tính toán của tiến sĩ Bạch kinh khủng đến nhường nào? Hắn vẫn là người ư? Nhân viên nghiên cứu nhìn về phía tiến sĩ Bạch với ánh mắt sùng bái cuồng nhiệt. Những áp lực, tuyệt vọng lúc trước giờ đây đều đã rời xa họ. Người lãnh đạo của họ tài giỏi đến vậy, nhất định có thể khiến mọi ước mơ tốt đẹp trở thành hiện thực. Điều họ cần làm chính là đi sát theo bước chân của hắn. Kinh ngạc trôi qua, đội trưởng đội hộ vệ hoàn hồn, dịu giọng nói – “Tiến sĩ Bạch, ngài vất vả quá. Nơi này giao cho họ là được, ngài mau về nghỉ ngơi đi.” Chu Doãn Thịnh gật đầu, sắc mặt như thường mà đi về phòng mình. Khoá trái cửa phòng, cởi blouse trắng và kính mắt, hắn úp người xuống bồn rửa mặt mà thở dồn dập. Thở một lúc, hắn bất chợt phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả bồn rửa tay lẫn tấm gương trước mặt. Lôi Xuyên đứng bên cạnh hắn hoảng sợ, không nhịn được mà quát ầm lên – “Anh sao thế? Anh có sao không? Con mẹ nó anh mau đến phòng y tế xem một chút đi chứ! Cứ tiếp tục như vậy anh sẽ chết đấy!” Sao người này lại ác đến vậy, ác với người khác, càng ác với chính mình. Cái “không tiếc bất cứ giá nào” của hắn cũng bao gồm cả chính mạng sống của mình ư? Lôi Xuyên muốn ôm hắn, đỡ hắn dậy, nắm lấy tay áo hắn, rồi lại chỉ chạm vào không khí. Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể tự bứt tóc mình, trơ mắt nhìn người nọ thản nhiên dọn dẹp sạch sẽ máu tươi văng khắp nơi, sau đó té xỉu dưới sàn gạch lạnh lẽo. “Có ai không, Bạch Mặc Hàn ngất xỉu!” – Hắn vội vàng chạy ra ngoài hành lang, kêu to với mỗi người đi ngang qua. Thế nhưng không ai để ý đến hắn, trái lại còn thả nhẹ bước chân, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiến sĩ Bạch. “Lãnh đạo của các người sắp chết, mau mau đi cứu anh ta đi! Nghe thấy không? Anh ta sắp chết!” – Hắn chạy khắp từng ngóc ngách sở nghiên cứu, gào thét khàn cả giọng, gửi hy vọng cho bất cứ người nào có thể trông thấy hắn, nghe thấy hắn. Rõ ràng hắn là hồn ma, sẽ không cảm thấy mỏi mệt và đói khát, nhưng khi hắn trở về phòng nghỉ của tiến sĩ Bạch, thấy người nọ vẫn còn nằm dưới đất chưa biết sống chết, hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến tột độ. Hắn vươn tay muốn dò hơi thở của người nọ, lại nhận ra làn da mình căn bản không có xúc giác. Hắn dùng đôi mắt phủ đầy tơ máu nhìn chằm chằm lồng ngực của người nọ, hy vọng có thể trông thấy một chút phập phồng. Nhưng người nọ đã quá yếu, chút dao động nọ chỉ như có như không, khiến trái tim hắn cũng siết chặt theo vì căng thẳng. Hắn cảm thấy cả người mình đều mất hết sức lực, xuôi theo bức tường mà ngồi bệt xuống đất, chôn mặt vào đầu gối. Một người một ma cứ thế lặng lẽ đón bình minh. Chu Doãn Thịnh ho khan hai tiếng, tỉnh lại trong cơn đau đầu kịch liệt. Đây là di chứng do dùng não quá độ. Nếu ở thời kỳ khoẻ mạnh bình thường, hắn chỉ cần chưa đến một ngày là đã có thể tính ra công thức của Bạch Mặc Hàn. Thế giới cấp B chết tiệt! Hắn thầm mắng chửi ý thức của thế giới, nó từng giây từng phút đều nhăm nhe gạt hắn ra khỏi thế giới. Hắn thất thểu đứng dậy, dùng lượng nước còn lại trong thùng dọn dẹp sạch sẽ phòng vệ sinh. Phát hiện trên quần áo cũng dính máu, hắn cuộn chúng lại nhét vào gầm giường, sau đó thay một bộ sạch sẽ khác. Hắn soi gương một lúc, xác định không có bất cứ chỗ nào không ổn mới mở cửa đi đến phòng thí nghiệm. “Lúc tôi vắng mặt không có gì khác thường chứ?” – Hắn hỏi nghiên cứu viên ngồi trước máy tính. Nghiên cứu viên lập tức đứng dậy cúi người chín mươi độ, đáp với vẻ sùng bái – “Báo cáo tiến sĩ, không có gì không ổn, hiện giờ tiến độ đã tăng đến 83.5%.” “Tốt lắm, tiếp tục theo dõi.” – Chu Doãn Thịnh vỗ vỗ vai cậu ta, đi đến cạnh lồng ấp kiểm tra tình trạng của cơ thể thí nghiệm số 1, lấy mười mililit máu từ động mạch cổ hắn, sau đó hoà vào virus Zombie, dùng kính hiển vi quan sát. Hắn đắm chìm trong công việc, quên hết mọi thứ xung quanh. Lôi Xuyên gào vào tai hắn – “Con mẹ nó, anh là người, không phải thần, anh cũng cần ăn uống ngủ nghỉ! Mẹ nó anh đã không ăn không ngủ ba ngày ba đêm rồi đấy anh có nhớ không? Anh tưởng hôn mê dưới đất một đêm là coi như ngủ à? Sớm muộn gì anh cũng sẽ mất mạng!” Nhưng người nọ không nghe thấy gì cả, vẫn không hề nhúc nhích mà quan sát kính hiển vi. Lưng hắn hơi khom xuống, thậm chí có thể trông thấy gò lưng và xương sống lồi lên dưới lớp vải, gầy yếu như thể bẻ là gãy. Nếu như cởi quần áo ra, Lôi Xuyên dám chắc thịt trên người người nọ còn ít hơn thây ma bên ngoài. Hắn nhớ lần tắm rửa trước của người nọ là ở một tháng trước, điều này rất bình thường trong hoàn cảnh tận thế thiếu thốn tài nguyên nước, lúc ấy hắn còn bị thân hình gầy trơ xương của người này doạ sợ. Giờ đã qua một tháng, người này lại tiêu hao mạng sống của mình một cách vô hạn độ như vậy, thân hình xương xẩu của người này e rằng càng đáng sợ. Lôi Xuyên nóng nảy đi đi lại lại bên cạnh người đàn ông nọ, thỉnh thoảng lại đấm một phát vào gáy hắn, lại không phát hiện ra trong cú đấm này đã không còn oán hận, chỉ còn lại bất đắc dĩ và lo lắng. Trong quá trình ở chung suốt bao nhiêu ngày đêm, hắn dần dần hiểu ra tương lai mà người nọ sẵn sàng trả giá bằng cả tính mạng đến cùng đẹp đến mức nào. Trong ngăn kéo phòng hắn đặt một bức ảnh, giữa biển hoa lavender nở rộ, một cô bé mặc váy công chúa màu tím nhạt đang nở nụ cười xán lạn dưới ánh nắng vàng rực rỡ, trên đầu là bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, sau lưng là rừng cây xanh um tươi tốt. Ngày nào người nọ cũng lấy ảnh ra nhìn chăm chú, trên gương mặt là nụ cười xán lạn chưa từng có. Vào những khoảnh khắc vừa tĩnh lặng vừa ấm áp này, Lôi Xuyên cũng sẽ không nhịn được mà cười theo. Lôi Xuyên đi qua đi lại chán, chậm rãi đi đến bên cạnh người đàn ông nọ, ngẩn người nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn. Đúng lúc này, một nghiên cứu viên đến thông báo cho tiến sĩ Bạch đi tham gia hội nghị nghiên cứu. Chu Doãn Thịnh toát ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn mang theo đội trưởng đội hộ vệ đến phòng họp. Mỗi tháng, cấp trên sẽ tổ chức hội nghị nghiên cứu một lần để kiểm tra tiến độ hoặc tăng giảm chi tiêu dành cho hạng mục, nếu không đi có thể sẽ bị các nhóm hạng mục khác ngáng chân. Hơn nữa Chu Doãn Thịnh dần dần cảm thấy dường như cấp trên bắt đầu nghi ngờ nghiên cứu của hắn. Quả nhiên, dự toán của tháng này lại giảm 20% so với tháng trước, điều này là đả kích trí mạng đối với thí nghiệm đã tiến hành đến giai đoạn mấu chốt. “Nghiên cứu của tôi mới là quan trọng nhất, các anh cắt giảm chi phí của ai chứ không thể cắt giảm của tôi. Chỉ hai tháng nữa thôi là tôi có thể cấy ghép được vắc-xin phòng bệnh, đây là thời điểm mấu chốt, các anh không thể kéo chân sau của tôi.” – Hắn khép bảng dự toán lại, lạnh lùng nói. “Hai tháng nữa, hai tháng nữa, tiến sĩ Bạch, lần họp nào anh cũng nói như vậy, đã ai trông thấy thành quả chưa?” – Ngô Hán Nguyên, một nhà y học có địa vị ngang bằng Bạch Mặc Hàn, mở miệng chất vấn. Gã ném một tập tư liệu đến trước mặt Chu Doãn Thịnh, đắc ý cười nói – “Tiến sĩ Bạch xem cho kỹ đi, đây mới là cứu tinh thực sự của loài người – thây ma chuyên ăn thịt thây ma.” Ngô Hán Nguyên mới thực sự là một nhà y học có khuynh hướng phản xã hội. Trước tận thế, gã đã trộm tiến hành thí nghiệm lai tạp cơ thể người, chế tạo ra rất nhiều quái vật, còn coi đó là niềm vui. Sau khi tận thế đến, gã quả thực như được lên thiên đường, càng không kiêng dè gì. Chu Doãn Thịnh nhanh chóng xem qua tư liệu, đáy mắt ngưng kết một lớp sương lạnh dày đặc. “Bởi vì sự tàn sát bừa bãi của thây ma mà Trái Đất bị đẩy vào đường cùng, các người chẳng những không nghĩ cách tiêu diệt thây ma, cứu vớt những người sống sót, trái lại còn tạo ra quái vật đáng sợ hơn cả thây ma. Hành vi của các người chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, sớm muộn gì cũng sẽ tự hại chết mình!” – Hắn chậm rãi nói từng câu từng chữ. “Tiến sĩ Bạch, anh khỏi cần bận tâm. Tôi đã nghiên cứu chế tạo ra một loại chip, chỉ cần cấy nó vào đầu thây ma, chúng sẽ hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của tôi, bảo chúng rẽ trái thì rẽ trái, bảo chúng rẽ phải thì rẽ phải, tuyệt đối sẽ không gây nguy hại cho con người. Tôi đã thành công thực hiện vài thí nghiệm dưới sự giám sát của ban lãnh đạo, nếu tiến sĩ Bạch vẫn còn băn khoăn, vậy anh có thể đến xem.” Chu Doãn Thịnh miễn cưỡng đè nén lửa giận, gật đầu đồng ý. Hiện giờ nói gì cũng không có tác dụng, phải cho đám ngu xuẩn này một giáo huấn thảm thiết, bọn chúng mới hiểu thế nào là chết vì ngu. Vì tâm nguyện của Bạch Mặc Hàn, cũng vì đạt được năng lượng của thế giới này để chữa trị linh hồn, hắn nhất định phải làm cho thí nghiệm thất bại.