Nhà xuất bản Viên Lưu mỗi năm đều có truyền thống tổ chức dạ hội ở khách sạn Quân Nguyệt  .   Đêm đó mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng,diễn viên điện ảnh và giới truyền thông đến tham dự, không khí thập phần náo nhiệt. Thân là tác giả át chủ bài của công ty, Hác Lập Hải đương nhiên cũng phải có mặt.   “ Oa, Hác đại tác phẩm gia, hôm nay vẫn thật là “ phong tình vạn chủng” a.” Tần Lấy Thủ cười cười đi đến đưa một ly rượu cho y.   “ Miệng chó thì không thể phun ra ngà voi.” Hác Lập Hải tiếp nhận rượu rồi tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái “Không xong, Hác đại tác phẩm gia của chúng ta hôm nay tâm tình không tốt lắm nga.” Đã quen biết y nhiều năm nên Tần Lấy Thủ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay lập tức.   “ Tâm tình của ta thật sự rất tốt, không cần Tần đại biên tập lo lắng.”   “Tốt mới lạ, rõ ràng vẻ mặt như dẫm phải phân, còn muốn gạt ta? Nga, ta đã biết rồi, có phải do ‘Cảm hứng’ của ngươi không ở bên cạnh, nên tâm tình ngươi mới không tốt?” Tần Lấy Thủ tỉnh ngộ nói.   Hác đại tác phẩm gia của chúng ta chính là mỗi ngày đều phải gặp mặt tên nhân viên giao hàng kia chứ gì.   Một ngày không thấy hắn, thì một chữ cũng không viết ra được.   Nếu bộ dạng đối phương không quá mức tầm thường, Tần Lấy Thủ còn hoài nghi đại tác giả “Vạn nhân mê” của  bọn  hắn  đang  điên cuồng yêu thương tên kia.   “ Tâm tình của ta ra sao thì có liên quan gì đến hắn? Hắn tới hay không đều không sao cả!”   Hác Lập Hải miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu rất rõ lí do vì sao mình lại cảm thấy khó chịu. Có lầm hay không?   Lễ hội long trọng như vậy,mình đã mời hắn cùng đi,vậy mà hắn dám ra sức khước từ.   Hắn không biết có bao nhiêu mỹ nữ tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán,chỉ hy vọng có thể được y dẫn đi sao.   Đúng là tên không biết điều! Đáng giận!   Tần Lấy Thủ thấy y vẻ mặt khó chịu, lập tức nhiệt tâm tiến cử:   “ Ta giới thiệu một nữ tác giả cho ngươi nha, chẳng những viết văn hay, mà còn là mỹ nữ rất xinh đẹp,là mẫu phụ nữ điển hình,rất xứng với đại tác phẩm gia như ngươi.”   “ Có người tốt như vậy sao ngươi không giới thiệu cho ba của ngươi đi?”   Hác Lập Hải lạnh lùng cười.   Y biết bạn tốt của y ghét nhất những nữ nhân tiếp cận cha hắn.   Quả nhiên Tần Lấy Thủ vừa nghe thấy,khuôn mặt liền biến sắc: “Người đàn bà đó sao xứng với cha ta!”   “Nga, ý của ngươi là người đàn bà kia vì không xứng với ba ngươi,nên mới giới thiệu cho ta? Họ Tần, ngươi cũng thiên vị quá rồi đó.”   Hác Lập Hải tức giận nói.     “ Ba ta thương yêu ta,còn ngươi đâu có thương ta. Ta đương nhiên phải thiên vị.”   “Ô ta thương chứ, làm sao ta có thể không thương ngươi nà? Ôi tiểu Thủ Thủ của ta a.”   Hác Lập Hải cố ý thân mật ôm thắt lưng hắn, ghé vào lỗ tai hắn phà hơi nóng. “Ô mẹ của ta ơi.”   Tần Lấy Thủ nổi lên một lớp da gà: “ Hác Lập Hải, ngươi cút xa ra một chút!”   “Tiểu Thủ Thủ, đừng trốn a, để cho ta hảo hảo ‘nựng’ ngươi một chút coi”   Hác Lập Hải tiếp tục gây chuyện.   “ Cứu mạng a, móng heo của ngươi đừng đưa tới đây!”   “ Xem ra cảm tình của hai vị vẫn thật tốt ha.”   Một đại mỹ nữ làn da trắng như tuyết,vì nhìn thấy cảnh này mà thoáng chút đã biến thành màu đen giống như mực, nàng đang nhẹ nhàng đi tới bên bọn họ.   “ Ngải Thanh! Đã lâu không gặp!”   Tần Lấy Thủ kinh hỉ ôm nàng một cái.   “ Đúng vậy, đã ba năm không gặp mặt, ngươi vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi.”   Đàm Ngải Thanh cười cười nhìn hắn.   Nàng cùng Hác Lập Hải, Tần Lấy Thủ là bạn thời trung học, mãi cho đến khi ra xã hội, vẫn còn duy trì tình nghĩa thâm hậu.   “Ai nói? Ta đã thay đổi rồi, ta đã trở nên hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”   Tần Lấy Thủ cố ý bày ra một tư thế đùa giỡn.   “ Ngươi trở nên càng lúc càng khéo mồm khéo miệng mà, Lập Hải, ngươi nói đúng hay không?”   “ Ta thì thấy Ngải Thanh càng lúc càng trở nên hấp dẫn hơn.”   Hác Lập Hải cũng vừa cười vừa ôm nàng một cái: “ Lần này sao lại rảnh rỗi mà từ Anh quốc trở về đây?” “ Tốt nghiệp xong rồi nên trở về.”   “ Nhận được học vị tiến sĩ Anh quốc rồi?”  Hác Lập Hải nhíu mày.   “ Ân.”   “ Chúc mừng.”   Hác Lập Hải cười cười,hôn nhẹ lên má nàng.   “ Cám ơn,còn ngươi cũng không thay đổi, vĩnh viễn là khiến vạn nhân mê, vĩnh viễn làm cho nữ nhân tan nát cõi lòng nha.”   Đàm Ngải Thanh liếc mắt một cái: “ Gần đây y lại làm cho bao nhiêu phụ nhân tan nát cõi lòng rồi? A thủ, ngươi nói ta nghe đi.”   “ Không có, gần đây một người cũng không có.”   “Sao có thể  ? Ta nhớ rõ Lập Hải là người một ngày không thể không có nữ nhân.”   “ Ừ, nhưng phải thường xuyên đổi mới, bằng không rất nhanh y liền chán.”   “ Đúng vậy, nhớ Đại minh tinh Ny Ny không? Mới cùng y kết giao được hai tuần đã bị đá, thiếu chút nữa là uống thuốc tự sát.”   “Vì mất mặt quá mà, nữ diễn viên thì danh dự so với tính mệnh còn trọng yếu hơn a, tội nghiệt y gây ra thật nặng.”   “ Đúng vậy, thật sự là nghiệp chướng a.”   “ Uy, các ngươi nói xong chưa?”   Hác Lập Hải gặp phải đôi ‘Bạn xấu’ này, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười: “ Thôi được rồi,đừng giảng giải nữa, Ngải Thanh, lần này trở về có dự định gì không?”   “ A, các ngươi không biết sao? Thành Phục Thân sếp của các ngươi yêu cầu ta trở về để đảm nhiệm bộ biên tập văn học a.” “ Ba ba?”   Tần Lấy Thủ vừa nghe thấy tên của nam nhân, lập tức đề cao cảnh giác:  “ Ngươi và ba ba ta có liên lạc?”   “ Cũng vài lần rồi, ngẫu nhiên cùng bá bá trao đổi thư, khi rảnh thì gọi vài cuộc điện thoại, thật thú vị.”   “Sao ngươi không nói cho ta biết?”   Tần Lấy Thủ bất mãn nói.   “ A? Ta chưa nói với ngươi sao?”   Đàm Ngải Thanh kinh ngạc. “ Không có, ngươi không có nói,ba ba cũng không có nói. Hai người các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”   Tần Lấy Thủ thật sự bốc hỏa.   “A thủ, vì sao mỗi lần nhắc tới ba ba thì ngươi liền trở thành con nhím vậy? Y cũng không phải chồng ngươi, dường như ngươi rất sợ y bị người khác đoạt đi.”   Đàm Ngải Thanh không cho là đúng trừng mắt nhìn hắn.   “ Ha…… Ai cần ngươi lo, dù sao ngươi có về đây thì cũng cách ba ba của ta xa một chút!”   “Cách bao nhiêu mới tính là xa  ? Sao ngươi không viết lên mặt ba ba của ngươi dòng chữ — ‘ Xin chớ đến gần, người vi phạm xử trảm’ luôn đi.   “ Đàm Ngải Thanh! Ngươi không được quá phận!”   “ Tần Lấy Thủ! Ngươi cũng không nên quá phận!”   Ngay khi Hác Lập Hải bị hai người kia làm cho thích thú đến phát điên thì đột nhiên mắt sắc nhìn thấy một người – “ Oa, hảo long trọng a.”   Lí Cơ Lâu vừa đi vào đại sảnh yến hội, đã bị khí thế của hội trường làm cho kinh sợ: “ A Tiến, thật sự là nhờ phúc của ngươi, ta mới có thể được nhìn thấy khung cảnh này.”   Lần này nếu không tranh thủ xin đi cùng A tiến và lão bản, hắn sao có thể tiến vào tham gia dạ hội long trọng như vậy, còn được nhìn thấy rất nhiều danh nhân.   “ Không có gì, ngươi cao hứng là tốt rồi.”   Lưu Bộ Tiến không yên lòng trả lời,vẫn hướng mắt tìm tòi chung quanh.   Thấy bạn tốt hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đang tìm cái gì đó, Lí Cơ Lâu tò mò hỏi: “ A tiến, ngươi đang tìm người sao?”   “ Không…… Không có a. A cơ, ngươi cứ tự mình ngao du đi, ta đi một chút sẽ trở lại.”   “ Ngươi muốn đi đâu a?”   “ Ách…… Toilet.”   “ Ta cũng đang muốn đi tiểu, cùng đi vậy.”   Lưu Bộ Tiến trên mặt nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến……   Bất đắc dĩ theo sát Lí Cơ Lâu tìm toilet, Lưu Bộ Tiến cũng không ngừng liều mạng nhìn ra chung quanh để tìm kiếm bóng dáng của ‘Người kia’.   Kỳ quái? Như thế nào lại không thấy y? Không lẽ y không có tới?   Vạn nhất y không tới thật, ta ở đây còn có ý nghĩa gì?   Lưu Bộ Tiến bắt đầu nhụt chí.   Từ hôm trước lão bản đưa cho hắn thư mời, bảo hắn tới tham gia dạ hội, hắn liền một mực trù hoạch cho sự tình hôm nay.   Cố ý không đáp ứng lời mời của nam nhân kia, chọc cho y tức giận đến gần chết, sau đó đột nhiên xuất hiện ở hội trường,gây cho y một bất ngờ lớn.   Nghĩ đến lúc nam nhân ôm hắn, cười mắng hắn là  ‘ Tiểu gây chuyện’, Lưu Bộ Tiến bắt đầu ha ha ngây ngô cười.   Phanh –   Đang say sưa trong  ‘mộng xuân’  Lưu Bộ Tiến không ngờ lại đụng vào người khác. “A!”   Nam nhân bị va chạm,trên tay vốn đang cầm một ly rượu,nên rượu hất đầy vào trang phục của y.   “ Trời ạ, thực xin lỗi, thật sự là rất xin lỗi!”   Lưu Bộ Tiến không ngừng giải thích.   Hắn vội vàng lấy khăn tay ra, giúp nam nhân chà lau vết bẩn trên quần áo.   “Không sao, đừng làm khăn tay của ngươi bị dơ.”   Rõ ràng là do mình không đúng, đối phương còn lịch sự như vậy.   Nam nhân thành thục phong độ làm cho Lưu Bộ Tiến phi thường có hảo cảm,đối với y càng thêm áy náy.   “Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp lau khô.”   Lưu Bộ Tiến vẫn cố gắng chà lau trên quần áo đối phương.   Hắn chỉ vội vã giải quyết vấn đề, không nghĩ nơi mà mình đang chà sát chính là khu vực nào.   “ Thôi được rồi, đừng lau, đừng lau.”   Đũng quần bị ma sát, nam nhân thật sự có điểm xấu hổ, vội vàng giữ chặt tay hắn lại.   “Chỉ cần một chút nữa, rất nhanh thôi.”   “ Không cần, không cần.”   Ngay khi hai người đang giằng co –   “ Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?”   Lưu Bộ Tiến bị người kia dùng lực ngăn tay lại!   “ Là ngươi?”   Vừa nhấc đầu lên, Lưu Bộ Tiến trên mặt tràn đầy kinh hỉ: “ Ngươi rốt cục cũng xuất hiện.”   “ Hừ, nếu ta không xuất hiện,thì ngươi đã biến thành tên trộm rồi!”   Hác Lập Hải phẫn nộ nói.   “ Tên trộm?”   Lưu Bộ Tiến không hiểu ra sao:  “Ta trộm cái gì?”   “ Trộm người a.”   “ Trộm người?” Lưu Bộ Tiến kinh ngạc kêu to.   Bệnh thần kinh, trước công chúng lại nói hưu nói vượn cái gì a?   Bởi vì thanh âm của Lưu Bộ Tiến thật sự là quá lớn, hơn nữa đứng bên cạnh hắn chính là một siêu cấp mỹ nam tử,nên lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.   Lưu Bộ Tiến quả thực xấu hổ muốn chết, hận không có một cái hang để liền chui vào. “ Ngươi không phải nói là có việc nên không thể đến sao? Vì sao bây giờ đột nhiên chạy tới nơi này cùng nam nhân làm bừa?” Hác Lập Hải nghĩ đến việc vừa mới chứng kiến cảnh hắn ‘ sờ’  đũng quần của nam nhân khác, trong lòng liền nổi lên một ngọn lửa vô danh. “ Ai cùng nam nhân làm bừa? Bệnh thần kinh! Ngươi mau cùng vị tiên sinh này giải thích.”   Lưu Bộ Tiến phi thường ngượng ngùng nhìn đến nam nhân vô tội bên cạnh: “Thực xin lỗi a, tiên sinh, người này thần kinh không được bình thường, ngươi đừng để ý.”   “ Ha ha…… Lập Hải, ta lần đầu tiên chứng kiến có người không bị sức hút ‘vạn nhân mê’ của ngươi mê hoặc a.” Thành Phục Thân cười ha ha.   “ Ngươi trước tiên đừng có cười vui vẻ như vậy, tai vạ sắp đến nơi rồi kìa.”   Hác Lập Hải vui sướng khi thấy người khác gặp họa.   “Ta? Tai vạ đến nơi?”   Thành Phục Thân hừ lạnh một tiếng  :“Như thế nào có thể?”   “ Ba ba.”   Từ sau lưng Thành Phục Thân truyền đến thanh âm của Tần Lấy Thủ, làm cho mồ hôi lạnh trên mặt y tuôn ra ồ ạt. Xong rồi, là tiểu Thủ. Tình cảnh ban nãy hẳn là hắn không nhìn thấy đấy chứ?   Ông trời của ta a, người ngàn vạn lần phù hộ đừng để cho tiểu giấm chua này thấy được, bằng không ta sợ hắn lại muốn rời nhà đi ra ngoài. “ Tiểu thủ, bảo bối của ba ba.”   Thành Phục Thân tiên hạ thủ vi cường, một tay ôm hắn vào trong lòng, sủng nịch nói: “ Ngươi mới vừa chạy đi đâu? Ba ba nhớ ngươi muốn chết.” “ Tha cho ta đi.”   Tần Lấy Thủ tuy rằng trong lòng nổi lên ý tứ ngọt ngào, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh lùng nói: “Mau theo ta, ta có một đống chuyện cần tính toán với ngươi.” “ A? Một đống?”   Thành Phục Thân vừa nghe thấy đã nhức đầu. “ Có đi hay không?”   “ Đi, đi, tiểu Thủ đi đến đâu thì ba ba sẽ đi đến đó.”   “ Hừ, ba hoa.”   Tần Lấy Thủ quay đầu bước đi.   Nhìn thấy Tiểu thủ đi rồi, Thành Phục Thân làm sao còn dám lưu lại, ngay cả chào hỏi bọn họ cũng không kịp, liền ba chân bốn cẳng chạy theo đứa con. “ Tốt lắm, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta.”   “ Không, còn có ta a.”   Lí Cơ Lâu từ nãy giờ bị bỏ quên sang một bên đột nhiên đi ra.   “ Này là ai?”   Hác Lập Hải chứng kiến bên cạnh nam nhân lại xuất hiện một nam tử xa lạ, không khỏi nổi trận lôi đình.   “ Ta a, ta tên là Lí Cơ Lâu. Là chỗ dựa duy nhất của A Tiến ở thành phố này, vừa là thân nhân duy nhất, cũng là bằng hữu tốt nhất của hắn.” “ Phải không?”   Hác Lập Hải ‘ôn nhu’ cười: “ Hai người các ngươi cảm tình chắc tốt lắm ha?”   Lí Cơ Lâu vỗ vỗ bộ ngực, tiếp tục cường điệu kể về mối thân tình của hai người: “Đúng vậy,khi A Tiến vừa tới nơi này, chẳng những ở tại nhà của ta, chúng ta còn cùng ngủ chung giường, quần áo cũng dùng chung, thực có thể nói là ‘ thông ***’ a, ha ha……” Muốn chết sao! A Cơ chết tiệt, ngươi là tự vạch áo cho người xem lưng a?   Muốn hại chết ta sao?   Thấy bạn tốt đang tự cho là hài hước cười ha ha, Lưu Bộ Tiến thực hận không thể lấy đôi tất thối nhét vào trong miệng hắn. “ Thì ra là thế a……”   Hác Lập Hải cười càng ‘ ôn nhu’ hơn  :  “ Lý Cơ Thể  tiên sinh à, thật ngại quá, ta và bạn ngươi có chuyện quan trọng cần ‘thương lượng’, lần sau lại tán gẫu nha.” “ Nga, hảo.”   “ Không được! Ta không có thời gian! Ta muốn dẫn hắn đi ngao du ở hội trường.”   Lưu Bộ Tiến sợ bị cái tên hỗn thế đại *** ma kia tha đi ‘ thương lượng’,vội vàng ôm chặt  Lí Cơ Lâu.   “ Không cần, không cần! Tự ta đi xem cũng được,ta cũng không phải tiểu hài tử, các ngươi cứ đi đi, hảo hảo thương lượng, chậm rãi thương lượng a.”   Lí Cơ Lâu phi thường hiểu lòng người mà đem A Tiến giao cho y.   Ô…… A Cơ chết tiệt, ngươi là tên bán bạn cầu vinh, tiểu nhân đê tiện!   Lưu Bộ Tiến quả thực là khóc không ra nước mắt.   ——————————————————————————–   “ Ngươi… Ngươi không được làm xằng bậy a!” Bị kéo đến ban công, Lưu Bộ Tiến sợ hãi nhìn chằm chằm vào tên đại *** ma đang tiến đến gần trước mặt. “ Xằng bậy? Xằng bậy chính là ngươi đó, dám ở bên ngoài tùy tiện thông đồng với nam nhân hử?” Hác Lập Hải nghĩ đến cảnh tượng vừa mới diễn ra, trong lòng nổi lên một trận đại hỏa. “ Ngươi không được nói lung tung! Ai thông đồng với nam nhân? Lưu Bộ Tiến ta đường đường là một nam tử hán (=))),đối với nam nhân không hề có hứng thú a. Nếu có thông đồng thì cũng phải thông đồng với nữ nhân mới đúng.” “ Cái gì, rõ ràng lúc bị nam nhân cắm vào mông thì ngươi liền thích đến chết đi sống lại, còn dám nói dối?” “ Làm gì có chuyện đó?” “Vậy thử xem nhé,ngay lập tức sẽ biết là có hay không …… Hắc hắc….” Nhìn thấy tên *** ma kia *** loạn mỉm cười như thế, Lưu Bộ Tiến lập tức sợ tới mức hô to: “ Không cần a! Bên trong có rất nhiều người!” Bất quá còn cách một lớp cửa thủy tinh, đám đông bên trong đang say sưa khiêu vũ. Nếu ai đó bắt gặp hắn đang bị tên *** ma kia xx ở trong này, Lưu Bộ Tiến hắn thề sẽ liền nhảy từ đây xuống dưới đất.Đỡ làm mất mặt liệt tổ liệt tông của Lưu gia. “ Càng nhiều người không phải sẽ càng kích thích hơn sao?” “ Kích thích cái rắm.” “ Đừng lộn xộn, nếu không muốn làm ở nơi hoang vắng này, thì đi lên sân khấu làm luôn vậy.” “Trên sân khấu? Ngươi điên rồi hả?” “ Ngươi không phải là siêu cấp người mẫu sao? Ở trên sân khấu hẳn là càng tự nhiên hơn mới đúng.” “Thần kinh a! Nếu thích thì ngươi tự đi mà làm.” “ Được rồi, là ngươi tự động không muốn đó nha, ngươi thích ban công này hơn đúng không, chúng ta liền bắt đầu  làm đi.” Ô…… Ta chọn nơi này khi nào a? Ta rõ ràng là chẳng thích chỗ nào hết! Toàn do kẻ điên kia tự quyết định. Ngay khi Lưu Bộ Tiến định chuồn đi, đột nhiên cảm thấy dưới mông thật lạnh lẽo. A a a! Quần của ta  đã bị cởi ra khi nào? Tên *** ma này thật sự có mấy cái tay a? Sao động tác nhanh quá vậy? “ Không được cởi quần của ta!” “Không cởi thì làm sao chơi với món hàng từ thiện của ta đây?” “ Cái gì vậy a?” “ Tèn ten — chính là cái này!” Hác Lập Hải lấy ra một cái ngọc khí dài khoảng mười cen-ti-mét có màu lục nhạt. “Đây là cái gì a?” Đây là lần đầu tiên Lưu Bộ Tiến nhìn thấy thứ này. “ Ngọc như ý a.” Hác Lập Hải đắc ý nói: “Đây chính là do một người bạn gái tặng cho ta. Hôm nay phải mang đi quyên góp từ thiện, để cứu tế cho những người khốn khổ. Lưu Bộ Tiến thật sự rất khó hiểu, loại bảo vật có giá trị như vậy, thì liên quan gì đến việc hắn bị cởi quần?! “ Vậy thì ngươi mang đi quyên góp đi a, sao lại muốn chơi với mông ta? Biến thái!” “ Ai nha, ngươi vẫn không chịu hiểu. Loại ngọc này a, là loại phải thường xuyên hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa. Hiện tại ta đặt nó ở mông của ngươi,cho nó hấp thu dương khí của ngươi, ánh sáng của nó phát ra sẽ càng bóng bẩy hơn, càng thêm xinh đẹp hơn, như vậy mới có thể thu được giá tốt tại hội từ thiện a. Chúng ta đây là đang làm công ích, việc làm rất đạo đức đó.” Hác Lập Hải nói đến nước miếng tung bay, rõ ràng mạch lạc. “Đạo đức cái con khỉ! Dùng mông của ta để làm việc thiện? Đi chết đi!” Lưu Bộ Tiến thật muốn dùng một cước đá bay cái tên vương bát đản này. “ Ai nha, không có thời gian giải thích cho ngươi hiểu đại nghĩa nữa, tiết mục bán hàng từ thiện sắp bắt đầu rồi!” Hác Lập Hải bất chấp tất cả, một phen đè hắn áp sát vào lan can ban công – “ Không cần a!” Lưu Bộ Tiến kinh hoảng kêu to. “ Nhỏ giọng chút! Ngươi muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy cái mông của ngươi đang cắm ngọc như ý sao?” “ Ô… Có thể đừng ấn vào không a?” “ Nhẫn nại đi, chúng ta làm việc này là vì sự nghiệp từ thiện. Ngươi phải lấy đại cục làm trọng.” Thấy nam nhân nói ra những lời thấm thía diễn cảm, Lưu Bộ Tiến quả thực sắp phát điên. A a a! Tên tác giả biến thái này sao lại diễn xuất nhập tâm như diễn viên vậy chứ. “Nào, thở sâu. Ta muốn chậm rãi cắm vào…..” “ Hảo, tốt lắm, đi vào… Ân… tiểu huyệt thật co dãn a, đúng là tuyệt phẩm. Rất xứng với cái ngọc như ý quý giá của ta a.” “ Xứng cái đầu ngươi!” Lưu Bộ Tiến bị vật thể lạnh lẽo cứng rắn sáp nhập, đau đến nghiến răng nghiến lợi. “ Thả lỏng, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái ……” Hác Lập Hải bắt đầu chậm rãi trừu sáp vào bên trong…… “Aa …ân… Nhẹ một chút… A… A…” “ Đụng trúng điểm cực khoái rồi chứ?” Hác Lập Hải thay đổi góc độ, chậm rãi tìm tử huyệt của hắn…… “Á… Nơi đó… Hảo thích… A a..” Nam nhân vặn vẹo mông, ngọc như ý cắm ở trên cúc huyệt không ngừng lay động,dưới ánh đèn phát ra tia sáng óng ánh động lòng người…… Hác Lập Hải thở hổn hển, nhìn thấy nam nhân đang bị mình đùa bỡn, không ngừng khóc nức nở và thở gấp…… “ Ô… Hảo lớn… Còn muốn… sâu một chút… A a…” Lưu Bộ Tiến lắc mông lung tung, điên cuồng muốn cho vật kia càng  xâm nhập vào tao huyệt của mình sâu hơn nữa – “Thật sự là *** đãng a! Vừa mới nói không muốn, giờ cắm vào liền thích đến chết đi sống lại. Vạn nhất đại gia hỏa của ta đây,so với ngọc như ý kia lớn hơn một nửa mà đi vào, ngươi không phải còn thích đến ngất trời?” “Á.. a… Ta muốn… Ta muốn…” Nam nhân bị sáp nhập nên cả người mềm yếu, không ngừng mà phát ra tiếng rên rỉ say mê…… “ A, nguy rồi,đại hội bán hàng từ thiện sắp bắt đầu rồi.” Hác Lập Hải đột nhiên không hề báo trước mà rút ngọc như ý ra – “ A a — không được rút. Ta còn muốn nữa!” Cơ thể Lưu Bộ Tiến bỗng chốc chỉ còn trống rỗng, vội vàng quay đầu lại cầm tay nam nhân mà van xin: “Cho ta! Ta muốn! Ta còn muốn!” “Muốn cái gì a?” “ Vật gì đó thô lớn hơn nữa.” “Là vật thô lớn gì cơ?” Hác Lập Hải gian xảo đem tính khí của mình để ở trước huyệt khẩu đang ngứa ngáy của nam nhân, không ngừng vẽ vòng tròn,nhưng vẫn không chịu thống khoái mà tiến vào – “ Ô… Không được … Ta chịu không nổi … Ô… Mau vào đi! Van cầu ngươi mau vào đi.” Lưu Bộ Tiến khóc rất thê thảm. “ Giống như vậy sao?” côn th*t của nam nhân chỉ đâm vào huyệt khẩu một chút, rồi dừng lại không vào nữa. “Á a… Đi vào… đi vào một chút nữa…” Khoảng trống trong cơ thể ngứa đến mức không chịu được khiến Lưu Bộ Tiến sắp phát điên. “Đi vào một chút? Giống như vậy?” Lại đem côn th*t đẩy mạnh vào trong thêm một chút, Hác Lập Hải ra vẻ vô tội hỏi. “ Nga nga – nữa… Sâu một chút……” “Sâu như vậy sao?” Hác Lập Hải đột nhiên thúc về phía trước một kích mạnh mẽ. “ Ô a a a —” Hung khí cực nóng,cực lớn của nam nhân bất chợt đánh vào tử huyệt trong cơ thể Lưu Bộ Tiến – “Thích chết ta!” Lưu Bộ Tiến kịch liệt co rút tràng bích,muốn cắn chặt cự bổng của nam nhân. “ Nga nga — hút thật chặt! Đúng là tao huyệt *** đãng! Thích muốn chết!” Hác Lập Hải nắm chặt vòng eo của hắn, điên cuồng mà va chạm vào lỗ nhỏ đang không ngừng phun ra *** dịch – “ Nga nga nga — trời ạ. Thao chết ta đi! Không được đi! Không được rời khỏi ta!” Lưu Bộ Tiến điên cuồng mà kêu khóc. “Ta sẽ không đi …… Bảo bối…… Nga nga — thích chết ta! Chúng ta cùng nhau bắn đi –” Hác Lập Hải rống lớn,nhanh chóng bắn tinh trong nội tràng nóng hổi. “ Trời ạ — nóng quá nóng quá……” Tinh dịch nóng bỏng một đợt lại một đợt bắn ra, mạnh mẽ bám trụ trên tràng vách mẫn cảm, Lưu Bộ Tiến cả người một trận run run, cũng bắn ra đại lượng nùng tinh…… $ $ $ “ Lập Hải, ngươi chạy đi đâu rồi?” Tần Lấy Thủ từ xa vội vàng chạy tới: “ Hội bán hàng từ thiện sắp bắt đầu rồi.” “ Nga, không có việc gì, chỉ vừa tìm chỗ để ‘đánh giá’ ngọc khí của ta một chút thôi.” Hác Lập Hải mỉm cười. “ Đánh giá?” “ Đúng,đánh giá.” khiến cho y phi thường thỏa mãn. “ Vậy ngươi chuẩn bị lên sân khấu đi. Ngươi chính là vị khách đặc biệt nhất trong buổi tối hôm nay đó, món đồ đấu giá của ngươi nhất định phải là phi thường đặc biệt mới được. Ngươi đã chuẩn bị thứ gì rồi?” “Cái này.” Hác Lập Hải lấy ra ngọc như ý của y. “ Oa! Ta xem xem!” Tần Lấy Thủ cẩn thận quan sát món bảo vật trên tay y: “Ân…… Vẻ đẹp cùng sự sáng bóng đều là hạng nhất,đúng là thứ tốt!” Thấy tên kia đang say sưa giám định và không ngừng đưa ra lời tán thưởng, Hác Lập Hải cười thầm đến thắt cả ruột. Ha ha…… Có ‘chất bôi trơn’ độc nhất vô nhị của tiểu bảo bối, đương nhiên thoạt nhìn là sáng bóng đến động lòng người rồi…haha. Đại hội đấu giá sắp bắt đầu, Lưu Bộ Tiến sốt ruột như kiến đang bò trên chảo nóng. Ô…… Đáng giận a, tên đại *** ma dám đem cái ngọc như ý kia quyên góp thật sao? Bề mặt của nó có dính chất xx gì đó của ta a, làm sao có thể để cho lưu lạc ra ngoài? Không được! Dù có táng gia bại sản ta cũng phải mua bằng được cái thứ ‘Dâm vật’ kia. Hạ quyết tâm, Lưu Bộ Tiến liền lôi kéo Lí Cơ Lâu ra nói nhỏ. “ Uy, ngươi có phải là hảo huynh đệ của ta không?” “ Vô nghĩa,nếu không phải ta thì là ai a?” “ Vậy nếu huynh đệ của ngươi cần tiền mua một món đồ, ngươi có giúp hay không?” “ Bao nhiêu tiền a?” “ Không biết. Hẳn là cũng không nhiều lắm.” Lưu Bộ Tiến nhớ rõ trước kia khi đi chợ đêm có nhìn thấy một thứ tương tự được bày bán trên hàng vỉa hè. “ Hảo, vậy không thành vấn đề, trên người của ta đại khái còn có hơn hai nghìn tệ, có thể cho ngươi mượn.” “ Cám ơn, vô cùng cảm kích a.” Đấu giá hội chính thức bắt đầu. Nữ chủ trì xinh đẹp dùng ngữ khí phi thường hưng phấn để giới thiệu vị khách quý trên sân khấu. “Chào mọi người, hiện tại bắt đầu tiến hành đấu giá món hàng đầu tiên. Xin cho một tràng pháo tay hoan nghênh vị đại tác giả nổi danh nhất hiện nay _ ‘Tình sắc hoàng đế’ Hác Lập Hải tiên sinh.” Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi. “ Mọi người hảo. Hôm nay ta rất cao hứng khi được tham dự một hoạt động có ý nghĩa như vậy, bây giờ ta cũng sẽ quyên góp một món hàng, đây là vật có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với ta. Thỉnh mọi người hãy mua giúp, hy vọng có thể bán được với một giá hợp lí, trợ giúp được càng nhiều người thì càng tốt.” “ Phi thường cảm tạ Hác tiên sinh. Hiện tại mong mọi người bắt đầu cạnh tiêu, Hác tiên sinh, xin hỏi giá mốc là bao nhiêu vậy?” “ Không có, mọi người cứ tự do ra giá đi.” “Vậy hiện tại xin mời mọi người ra giá.” Lưu Bộ Tiến ở một bên đợi hồi lâu, chờ chính là thời khắc này, lập tức hô lớn: “ Tam cửu cửu!” Nữ chủ trì vừa nghe thấy, nhất thời nét mặt tươi cười như hoa: “ vị tiên sinh này thật sự là hào khí ngàn vân! Lần đầu tiên ra giá chính là tam cửu cửu. Thỉnh mọi người nhiệt liệt vỗ tay!” Mọi người hoan hô trầm trồ khen ngợi không ngừng. “ Không có chi, không có chi!” Lưu Bộ Tiến đắc ý giơ tay lên, thu nhận sự tán thưởng của mọi người.(=))) “ Hảo, tam cửu cửu lần đầu tiên, tam cửu cửu lần thứ hai, có ai ra giá cao hơn không? Tam cửu cửu lần thứ ba, xong thủ tục mua bán!” Nữ chủ trì gõ cây búa gỗ lên bàn, mọi người sôi nổi chúc mừng Lưu Bộ Tiến. “ Đa tạ! Đa tạ!” “ Chúc mừng vị tiên sinh này đã chi ra tam cửu cửu vạn để mua ngọc như ý.” Từ từ… Tam cửu cửu ‘ vạn’ hả? Lưu Bộ Tiến há hốc mồm. Ta…… Ta không nghe lầm chứ? “ A Cơ, nàng nói là ba trăm chín mươi chín vạn sao?” Lưu Bộ Tiến hỏi bạn hữu thật tốt bên cạnh. “ Hình như là vậy……” Lí Cơ Lâu đồng tình nhìn hắn. Đông! Cậu nhân viên đáng thương méo mồm, cả người thẳng tắp mà ngã xuống đất ngất đi – (=)) Sao ta thấy em Tiến đúng là nham nhở thụ nha,vừa nu vừa quê nữa.Từ đầu truyện tới h ko bik ẻm bị hố mấy lần.)