Thật may mắn đuôi xe của hắn chỉ bị móp vào một phần, không tính là hư hại nhiều. Người đàn ông nhanh chóng sải chân bước về phía Jeon Jungkook, nói đại khái về tình hình. "Bây giờ tôi đưa cậu đến bệnh viện." Hắn ta nói xong liền cúi người, nâng cậu lên một cách nhẹ nhàng. Jeon Jungkook có chút giật mình, cậu đưa tay níu lấy áo của hắn. Chiếc xe chạy băng băng trên đường, trong xe cả hai người không nói một câu nào. Jeon Jungkook đã nhìn qua rất nhiều người đẹp, nhưng người đàn ông này phải nói là ở một đẳng cấp khác. Khuôn mặt này chính là một tác phẩm nghệ thuật. Mày kiếm, đôi mắt có chút lạnh nhạt, sống mũi thực cao, môi mỏng. Không những mặt đẹp, dáng người cũng đẹp. Cao cao, vai rộng. Nhưng mà người này lạnh lùng quá thể, từ nãy đến giờ Jeon Jungkook chưa thấy người này thay đổi biểu cảm lần nào. Cậu nhìn ra cửa sổ, đúng lúc chiếc xe chạy ngang qua một cái bệnh viện. Jeon Jungkook có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn người đàn ông: "Chú vừa chạy qua bệnh viện rồi." Không phải nói đưa cậu đến bệnh viện à? Người đàn ông vẫn chuyên tâm lái xe, chầm chậm nói: "Tôi đưa cậu đến bệnh viện tôi làm." Jeon Jungkook "ồ" một tiếng. Một người đàn ông không những có vẻ ngoài đẹp trai, còn là người có tri thức. Chính là gu Jungkook. "Có phải chú đưa tôi đến bệnh viện gần trung tâm thành phố không?" Người đàn ông gật đầu. Jungkook lần này có chút ngạc nhiên. Bệnh viện gần trung tâm thành phố là một bệnh viện tư nhân, rất chuyên nghiệp, rất hiện đại. Jungkook "nghe nói" bệnh viện này được thành lập bởi một bác sĩ rất có tiếng trong ngành. Trùng hợp, bác sĩ có tiếng này là lão cha của Jeon Jungkook. Jungkook mỉm cười, nói: "Lão cha của tôi cũng làm việc ở đó." Kim Taehyung gật đầu: "Trùng hợp." "Đúng là trùng hợp. Tôi tên là Jeon Jungkook, còn chú?" Người đàn ông không lạnh không nhạt: "Kim Taehyung." Jeon Jungkook gật đầu. Hình như lão cha có nhắc cái tên này với người nhà rất nhiều lần, nghe quen quen. "Chú bao nhiêu tuổi rồi?" "Ba mươi lăm." Kim Taehyung năm nay ba mươi lăm tuổi, là bác sĩ khoa ngoại tim mạch. Hắn vừa chuyển công tác sang bệnh viện gần trung tâm thành phố hơn hai năm. Jungkook nghe xong liền đem số trong đầu trừ trừ một hồi. Người này lớn hơn cậu tận mười tám tuổi! Jeon Jungkook được đưa đến chỗ xử lý vết thương. Khi cô y tá chấm miếng bông tẩm ô xi già lên chỗ trầy xước, Jungkook đau đến đổ mồ hôi lạnh. Đột nhiên cửa phòng được ai đó gõ, rất nhanh sau đó một cô gái mặc áo blouse trắng bước vào. "Y tá Lee, cho tôi hai viên histamin (1) nhé?" Cô gái nhìn thấy Kim Taehyung đứng cạnh cửa liền có chút bất ngờ, lên tiếng chào hỏi: "Bác sĩ Kim, anh vẫn chưa về sao?" Kim Taehyung im lặng, gật gật đầu. Y tá Lee vẫn không dừng động tác, rất điêu luyện quấn một lớp băng gạc lên bàn tay Jungkook. "Bác sĩ Jeon tự lấy được không? Ở tủ kính bên kia, hàng số hai." Jeon Jungkook quay đầu nhìn người mà y tá gọi là bác sĩ Jeon, sau đó mở lớn mắt, gọi lên: "Chị!" Jeon Soyeon ngạc nhiên không kém: "Jungkookie? Em về lúc nào vậy? Nhưng tại sao lại bị thương?" Jeon Soyeon là con cả của Jeon gia, cô nối nghiệp làm bác sĩ theo lão cha. Hôm nay nhìn thấy em trai nhỏ từ California đột nhiên bay về đây, mà còn bay đến bệnh viện nên có chút ngạc nhiên và nhiều hơn là hoảng hốt. Jungkook nhìn nhìn chị gái, sau đó lại quay qua nhìn nhìn Kim Taehyung. "Chú này đụng phải em." Jeon Soyeon quay đầu nhìn Kim Taehyung. Sau đó nhanh chóng lại gần nhìn vết thương trên tay em trai, nhìn là biết đau. Cô vuốt vuốt tóc em trai nhỏ, Jeon Jungkook là em trai duy nhất của cô, cô vô cùng thương yêu đứa nhỏ này. Tự nhiên nhìn thấy em trai nhỏ bị thương, sao không đau lòng được. Jungkook nhe răng cười: "Em không sao." Jeon Soyeon: "Sao đột nhiên trở về?" Em trai cô sẽ không có chuyện trốn học đâu. "Em được nghỉ đông mà, chị quên sao?" "Vậy sao không nói cho lão cha và mẹ? Cũng không thèm nói cho chị." Jeon Soyeon giọng trách móc. Jungkook cười trừ: "Em vốn dĩ muốn tạo bất ngờ, ai ngờ bất ngờ là đi vào đây đâu." Tự nhiên bị người ta "múc" một cái... Jeon Soyeon thở dài một hơi, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Chị phải đi rồi, hôm nay chị phải trực, không đưa em về nhà được." Jeon Jungkook gật đầu, cười cười: "Bye bye." "Lát nữa ai đưa em về? Bác sĩ Kim sao?" Kim Taehyung lúc này nhanh chóng lên tiếng: "Tôi sẽ đưa cậu ấy về, bác sĩ Jeon yên tâm." "Vậy nhờ anh. Jungkookie à, chị đi trước nhé, sáng mai gặp." Jeon Soyeon lại tủ kính lấy thuốc, sau đó vội vã rời đi. Kim Taehyung đưa Jungkook ngồi vào ghế phó lái, sau đó hắn quay lại ghế lái khởi động xe. Trên xe vẫn như cũ, im im lặng lặng. Jungkook vốn là người thích nói, thích náo nhiệt, không thích sự im lặng. Cậu đành mở miệng: "Chú." "Ừm?" "Cho tôi số điện thoại nha?" "Cậu lấy làm gì?" "Tôi cũng không biết." Jeon Jungkook cũng không biết mình lấy số điện thoại của người ta làm gì. Có lẽ là buột miệng nói? Hay là tại vì người này là gu của cậu? Jungkook không biết. Kim Taehyung im lặng. Hắn đã từng này tuổi rồi, việc trao đổi số điện thoại không phải chỉ có mấy người trẻ làm thôi sao? "Chú." Jungkook lại gọi. "Ừm?" "Nhớ đền khoai lang ngào đường cho tôi." Cậu chưa ăn miếng nào đã rơi hết rồi, tiếc hùi hụi. "Đền như thế nào?" Kim Taehyung không biết làm sao để đền. Đưa tiền? Hắn nghĩ cách này có chút không hay. "Tôi không biết." Kim Taehyung triệt để im lặng, hắn không hiểu đứa nhỏ này bị làm sao. Chú thích: (1) Histamin: Thuốc kháng histamin là một loại dược phẩm đối kháng lại hoạt động của các thụ thể histamin trong cơ thể. Đây là loại thuốc được sử dụng khá phổ biến trong điều trị dị ứng hiện nay. Ngoài ra có vai trò làm giảm triệu chứng cảm lạnh thông thường. (Google) . iamchloe