(Tôm dịch Nờ Y bê ta) Nhóc gấu mèo không được gặp Lam Chỉ mấy tháng rồi nên cứ lăn lộn làm nũng trên đùi Lam Chỉ, ôm tay Lam Chỉ mà bi bô kể cho cậu nghe những chuyện vụn vặt những ngày vừa qua. Lam Chỉ hỏi: "Con báo kia làm cách nào mà nhóc nhớ lại được thế hả?" "Chàng ấy khỏa thân để tôi nhớ lại ước hẹn ngày xưa á". Mí mắt Lam Chỉ giật giật. Cậu hỏi cho rõ: "Ước hẹn gì cơ?", hẹn nhau cái gì mà phải cởi sạch sành sanh thế hả? "Hồi trước tôi vô tình thấy chàng tắm cho nên tôi đã hứa là sẽ cưới chàng ấy rồi! Là quy định của tộc Thiểm Điện Báo đó chủ nhân!" Lam Chỉ ngớ cả người. Cậu bực mình: "Quy định gì mà gớm chó vậy?! Nhóc đừng có nghe y bốc phét! Chẳng lẽ y nói gì nhóc cũng tin hả? Tộc nhà y có quy định này hồi nào!?" Đây là truyện ngựa đực đấy! Lấy đâu ra thiết lập hai người đàn ông có thể kết hôn với nhau chứ!? Lam Chỉ cậu với Giản Thương là một cặp ngoại lệ nên không tính cũng được, nhưng ở đây có kiểu gia quy đó thật sao? Càng nghĩ càng tức, Lam Chỉ bóp đuôi Lam Lăng: "Y đã xơ múi được gì chưa đấy?" Gấu mèo nhỏ thấy chủ tức thì sợ hết cả hồn. Chú hơi chột dạ, không dám khai thật rằng mình cũng tình nguyện lắm nên lắc đầu như trống bỏi: "Chưa hôn luôn á! Chưa có làm gì hết luôn!" Lam Chỉ cũng bình tĩnh hơn. Thật lòng mà nói, Lam Chỉ không nên can thiệp vào quan hệ của Lam Lăng và Mặc Ly làm gì bởi tình cảm của họ sâu đậm lắm rồi. Tuy nhiên, Lam Chỉ và Lam Lăng lại có khế ước chủ tớ, tính ra còn cậu còn gần gũi với Lam Lăng hơn cả Mặc Ly ấy chứ. Lam Chỉ vẫn nên cẩn thận hết sức có thể thì hơn. Cậu vuốt ve ổ bụng mềm mụp lắm lông của gấu mèo, dặn chú: "Tạm thời nhóc cứ tập trung tu luyện đi đã, đừng có phân tâm vì mấy thứ khác, cũng đừng ở riêng một chỗ với Mặc Ly nữa". Con báo kia thọ mấy trăm năm cơ mà. Lam Lăng mà muốn về một nhà với y thì cũng phải sống lâu thêm một thời gian nữa mới được. "Vâng", Lam Lăng không dám cãi, ngoan ngoãn nằm yên trên đùi chủ nhân. Vạn trưởng lão và Tống trưởng lão bị đưa tới ngay trong đêm. Chẳng bao lâu sau, cả Tô Sở lẫn Dung Vân Tưởng cũng được Bạch Phong Dương và Mặc Ly dắt tới. Sắc mặt của mấy người đen ngang đít nồi, không biết thằng sao chổi này lại định giở trò gì. Lam Chỉ liếc mắt, ý hỏi Lý Phong đâu. Giản Thương rỉ tai cậu: "Không thấy Lý Phong ở Tịnh Nguyệt cung ạ. Không biết lão đi đâu rồi nữa". Lam Chỉ gật đầu. Bầu không khí có hơi ngột ngạt. Vạn trưởng lão vừa thấy Lam Chỉ đã ba máu sáu cơn nổi lên, không muốn ừ hử với cậu nửa lời. Tống trưởng lão thì lại khá bình tĩnh, hỏi cậu: "Bọn ta tới rồi đây. Ngươi muốn gì?" Lam Chỉ: "Ta biết các người cũng muốn xiên ta lắm nhưng cứ bình tĩnh đã, đừng ra tay vội. Ta mời các vị tới đây để dẫn các vị đi gặp một người ấy mà". Cậu ngừng một chốc rồi mới nói tiếp: "Không hỏi là ai hả? Thế ta cũng đỡ phải giải thích". Bởi Vạn trưởng lão đã sớm nản lòng rồi nên chẳng muốn nói gì với Lam Chỉ cả. Tô Sở cũng kiệm lời hơn hẳn ngày xưa. Trong khi Tống trưởng lão còn đang bận đoán xem mục đích của Lam Chỉ là gì thì Dung Vân Tưởng lại hoang mang vô cùng, cái gì cũng thắc mắc nhưng lại không dám hỏi. Lam Chỉ đỡ hai trưởng lão dậy, đút cho mỗi người một viên đan màu đỏ, bảo: "Hai ông cứ yên tâm đi, đừng nóng. Viên thuốc này chỉ có tác dụng tạm thời áp chế tu vi của hai ông mà thôi. Giờ thì lên đường nào". Đêm hôm ấy, khu bình luận loạn hết cả lên. [Sao tự dưng lại đổi sang góc nhìn của Tề Mộ Nhiên thế này? Truyện kiểu đéo gì mà lộn xà lộn xộn, thế có muốn viết nữa hay không đây? Người ta có đổi góc nhìn nhân vật thì cũng đổi mấy đoạn thôi, ai như truyện này nguyên một chương đều là góc nhìn của Tề Mộ Nhiên! Tôi còn đếch hiểu thằng này đẻ con kiểu gì cơ! Lầu 1: Thì đổi qua góc nhìn của nhân vật phản diện thôi chứ có gì đầu. Thấy nhiều rồi mà. Lầu 2: tuy rằng tôi đọc truyện này vì Lam Lam với Giản sư muội nhưng nếu tác giả định viết cả Tề Mộ Nhiên với Trì Thủy Hâm vào nữa tôi cũng không có ý kiến gì. Phúc hắc tâm cơ này nọ cũng thú vị phết mà. Cơ mà mắc gì phải tả cảnh thay tã cho con chi tiết thế hả? Lầu 3: ờ đúng ha. Chi tiết ban đầu Tề Mộ Nhiên dụ dỗ Trì Thủy Hâm thế nào cũng được tả chi tiết luôn kìa. Lầu 4: Một ngày không được gặp Lam Lam rồi ha. Nhớ ghê á.] Hay lắm. Chương mới hôm nay đều viết về sinh hoạt hằng ngày của Tề Mộ Nhiên. Hệ thống đổi nam chính rồi, đương nhiên Tề Mộ Nhiên cũng không trốn được nữa. Hắn không chỉ bị tiết lộ chỗ trốn mà còn lộ luôn cả cuộc sống riêng tư của mình. Để xem mày còn chui nhủi được trong xó nào nữa? Sớm hôm sau, Giản Thương rỉ tai Lam Chỉ: "Lý Phong cũng đang ở gần đây sư huynh ạ. Có vẻ lão đang bám theo chúng ta thôi, không dám tiếp cận quá gần đâu". Lam Chỉ gật đầu, dặn hắn: "Kệ lão ta, cứ để lão theo". Tám người bay ròng rã tầm bốn, năm ngày mới đến nơi. Họ quay lại vùng phía bắc, lần theo một con suối đi rồi tiến vào một khu rừng được núi non bao quanh. Tuy nơi này cách dãy Bắc Hành khá xa, lại không phải nơi địa linh nhân kiệt gì nhưng được cái địa thế hiểm trở, núi đá lởm chởm đủ thứ hình thù kỳ dị. Có lẽ chẳng có người bình thường nào lại dại dột mà bước vào đây cả. Lam Chỉ lướt thẻ ngọc. Hôm nay có chương mới nữa rồi. Giờ đây, nhất cử nhất động của Tề Mộ Nhiên đã nằm trong tay Lam Chỉ cậu rồi, thậm chí từng câu từng chữ hắn nói ra cũng được ghi lại đầy đủ. Vô hình trung, việc làm của hệ thống đã đỡ cho cậu biết bao nhiêu là việc. Chỉ một lát nữa thôi, cố thêm chút nữa thôi là Lam Chỉ đã được tự do rồi. Tống trưởng lão hỏi: "Đây là đâu?" "Đây là nơi ta sống lại, cũng là nơi ta bị chôn. Không biết Tống trưởng lão có nhớ không nhỉ? Sau khi quý phái đây vứt xác ta ra sau núi, đã có người lén mang xác ta tới đây an táng. Khi ta mở mắt ra đã thấy mình ở đây rồi". Nói đoạn, Lam Chỉ bật cười: "Thế mà nó lại dám trốn ở đây. Không sợ ta tới đuổi giết tới tận cửa hay sao?" Bạch Phong Dương bảo: "Đôi khi nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất đấy". Cũng chưa chắc. Có khi là do hắn quá cố chấp mà thôi. Kẻ nào càng cố chấp thì càng dễ bị bắt thóp. Đây là nơi mà Tề Mộ Nhiên tự tay chôn cất Lam Chỉ, nhất định cũng là nơi mà hắn thích nhất. Tề Mộ Nhiên cũng không khác gì thiêu thân đâm đầu vào lửa. Dẫu hắn biết nguy hiểm đang chực chờ mình nhưng hắn vẫn sẽ không ngần ngại mà ở lại chỗ này. Làm người không được có nhược điểm. Một khi đã có, hãy giấu cho thật kỹ vào. Dù Tề Mộ Nhiên đã tu đến thời kỳ tích cốc nhưng hắn còn đang phải nuôi con nhỏ. Thằng bé vẫn còn phải ăn cơm uống nước như thường, thế nên chỉ cần đi dọc theo dòng suối gần đây ắt có thể tìm ra nơi mà hai cha con Tề Mộ Nhiên đang sống. Vừa đi xuyên qua mảnh rừng trúc rậm rạp, khung cảnh trước mặt đoàn người chợt quang mắt hẳn. Cách đó khoảng trăm thước là một căn nhà lá đang yên lặng nằm dưới ánh nắng rực rỡ. Lam Chỉ đưa mắt ra xa, ra hiệu cho Giản Thương giữ mọi người ở lại trong rừng trúc. Cậu để lại một bình luận trong thẻ ngọc cho Lý Du Nhiên rồi khoan thai rảo bước về phía căn nhà kia. [Sắp bắt đầu rồi. Anh bảo người kia chuẩn bị đi.] Có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trước nhà. Người này đang bế một đứa bé trai, mỉm cười trêu nó đến độ nó ê a liên tục. Người kia vừa nghe thấy tiếng động lạ thì quay phắt lại. Tuy thần sắc hắn hơi tiều tụy nhưng bộ dáng quen thuộc cùng với khí chất thanh nhã tài tuấn cỡ này, không phải Tề Mộ Nhiên thì còn ai? Tề Mộ Nhiên đứng dậy, nhìn Lam Chỉ trân trân. Lam Chỉ cũng không giục hắn. Hai người yên tĩnh một hồi lâu. Tề Mộ Nhiên nhạt nhẽo cất lời: "Phiền Lam sư huynh tới tận đây rồi". "Đệ chôn ta ở đây, đương nhiên ta không thể phụ lòng tốt của đệ được". Lam Chỉ ngồi xuống, nói tiếp: "Thằng bé trộm vía kháu khỉnh nhỉ. Ta nghĩ hồi nhỏ Lý Du cũng giống thế này đây". Tề Mộ Nhiên ôm con, cũng ngồi xuống. Một lát sau, hắn mới hỏi: "Sao Lam sư huynh lại phát hiện được thế?" "Cũng vô tình thôi. Hóa ra tấm áo làm từ da Thập Nguyệt Sương kia lại là thứ ta tặng đệ". Lam Chỉ bật cười, bảo: "Thế rồi ta mới đào mộ đệ lên xem sao. Sau đó, ta lục soát hang động của Thích Trùng Tử mấy ngày liền mới hiểu được cách thức giết người của đệ đấy". Tề Mộ Nhiên thản nhiên tiếp lời cậu: "Chẳng hiểu huynh đang nói gì nữa. Ta và Trì sư muội dan díu với nhau, sợ bị phát hiện nên đã tính lén trốn đi rồi. Nhân lúc bị sư phụ đánh cho trọng thương, ta bèn nín thở, lừa được sư đệ khám nghiệm tử thi. Lần đó phái ta chết nhiều, các trưởng lão và các sư đệ khác cũng không được an toàn gì nên không ai nghi ngờ gì mà chỉ đưa ta đi chôn thôi. Còn đâu, ta chẳng biết gì cả". Lam Chỉ hít sâu một hơi, đe dọa hắn: "Tề Mộ Nhiên, nhờ ngươi mà ta thân bại danh liệt, cũng chẳng còn gì phải sợ nữa rồi. Nếu hôm nay ngươi không khai thật, ta thề sẽ để con trai ngươi gánh tội thay ngươi. Ngươi tin không?" Tề Mộ Nhiên ngẩng lên nhìn cậu: "Ý huynh là sao?" Lam Chỉ không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ hạ giọng, bảo: "Chắc hẳn ngươi có rất nhiều lời muốn nói với Lam sư huynh, nhỉ? Chi bằng ngươi cứ trực tiếp hỏi y, ta sẽ để y trả lời ngươi". Tề Mộ Nhiên vô cảm nhìn cậu. "Không tin à?", Lam Chỉ ung dung hỏi tiếp: "Sau khi ta sống lại, ngươi thật sự tin rằng Lam sư huynh của ngươi đã trở về, đúng không? Tại sao ta lại hiểu rõ sở thích, thói quen, hành vi ứng xử của y như vậy, ngươi không tò mò ư? Chẳng phải trước kia ta để lộ rất nhiều sơ hở hay sao?" "Sao ngươi lại biết được?". Chợt, Tề Mộ Nhiên lên tiếng: "Huynh ấy còn sống sao?" "Vậy có muốn hỏi không? Ắt hẳn giữa hai người đã xảy ra những chuyện ít người biết, nhỉ? Không bằng ngươi tự hỏi y đi". Tề Mộ Nhiên hơi biến sắc. Hắn gục đầu hồi lâu rồi mới hỏi một câu: "Lần đầu tiên gặp ta, huynh ấy đã nói gì?" Lam Chỉ nhập câu hỏi vào thẻ ngọc. Chẳng bao lâu sau, Lam Chỉ đã trả lời: "Y bảo khi ấy hai người chẳng nói gì với nhau cả bởi y còn đang bận lời qua tiếng lại với Bạch Phong Dương". Tề Mộ Nhiên lại im lặng thật lâu. Sau đó, hắn hỏi tiếp: "Khi huynh ấy lên Thiên giai thì tu vi của ta đang ở mức nào?" "Y bảo y chẳng nhớ, chắc là cực kỳ thấp. Mà Bạch Phong Dương cũng đang ở Địa giai trung phẩm, luôn lăm le cướp thanh danh của y". "Đúng", Tề Mộ Nhiên ngạc nhiên vô cùng. Hắn nói tiếp: "Khi đó, trong mắt huynh ấy chỉ có Bạch Phong Dương, vì huynh ấy rất ghét Bạch Phong Dương". "Vậy có gì muốn nói với y không?" Tề Mộ Nhiên bỗng ngẩn ngơ. Hắn ngẫm nghĩ lâu lắm, bảo: "Ai cũng bảo rằng chỉ vỏn vẹn mấy năm, Lam sư huynh đã bồi dưỡng được năm đệ tử Thiên giai. Thật ra con số đó không đúng. Là sáu người. Nhưng chính huynh ấy cũng không biết". Lam Chỉ không nói gì, chỉ gõ lên thẻ ngọc. Tề Mộ Nhiên bình tĩnh lại đôi chút. Hắn chậm rãi bảo: "Nói cho ta biết, tại sao ngươi phải trú trong thân xác huynh ấy". "Bọn ta vô tình bị tráo đổi linh hồn với nhau. Tuy rằng chỉ là vô tình nhưng sau này cả hai đều muốn sống tiếp với thân xác mới nên không đổi lại cho nhau nữa". Lam Chỉ giải thích thêm: "Y hoàn toàn tự nguyện. Hiểu chưa?" Tề Mộ Nhiên lại đưa mắt nhìn ra xa. "Không muốn nói gì với y hả?" "Không". Lam Chỉ liếc thẻ ngọc, nói với hắn: "Y kể rằng năm ấy, ngươi kẹt mãi ở Địa giai đỉnh phong, suýt chút nữa đã bị đuổi khỏi phái. Đích thân y đã chỉ điểm cho ngươi hai đêm. Y bảo y làm thế không phải vì ngươi, mà là vì không muốn thấy Bạch Phong Dương hếch mũi lên trời". Tề Mộ Nhiên nhìn mặt đất, cực kỳ thản nhiên đáp: "Ta biết chứ. Trời sinh tính huynh ấy đã vô tình rồi mà. Ta cũng biết hai đêm đó chẳng là gì với huynh ấy cả. Đừng nói nữa. Ta hiểu rồi". Nếu nói hết ra thì không khác gì nhẫn tâm lăng trì hắn đến độ máu chảy đầm đìa. "Từ khi nào mà ngươi và A Sinh phát hiện ra ta không phải Lam Chỉ?" Tề Mộ Nhiên cười khẩy: "Không đoán được hay sao?" Sắc mặt Lam Chỉ sầm đi, nói: "A Sinh hầu hạ ta hằng ngày, chắc chắn cũng phát hiện ra lâu rồi. Có điều, nó sợ ta, lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên không dám làm liều. Ngươi lại để ý Lam Chỉ nhiều hơn người khác, cho nên cũng thấy có gì đó sai sai. Thêm vào việc ngươi đọc sách cũng nhiều, nên đoán rằng Lam Chỉ bị người ta cướp xác, nhỉ". Tề Mộ Nhiên tiếp lời: "Thoạt nhìn thì ngươi giả vờ cũng giống đấy, đến ta đây cũng chỉ cảm giác được rằng ngươi hơi khác huynh ấy một chút thôi chứ không có sơ hở gì quá lớn. Tận đến khi Giản Thương xuất hiện, ta mới thấy ngươi càng ngày càng có những hành động thái quá. Năm lần bảy lượt, ngươi đều cố gắng bao che cho nó. So với cách ngươi đối xử với các đệ tử bình thường khác, kiểu quan tâm này rất quái lạ. Ta phiền lòng quá nên đi ra sau núi ngắm cảnh cho khuây khỏa, ai mà ngờ lại gặp A Sinh ở đó chứ. Thằng nhóc ấy có nói với ta một câu như thế này: Hình như bây giờ Lam sư huynh không còn giống huynh ấy nữa". "Thế là ngươi cho rằng ta cướp xác Lam Chỉ". Tề Mộ Nhiên lại nói tiếp: "A Sinh bảo ngày trước Lam sư huynh ghét Thần Tư thảo nhất. Không rõ lần ấy ai tặng cho ngươi một chậu, cứ trưng trong viện, thi thoảng lại ra trêu nó mãi. Ngươi có vẻ biết rất nhiều thứ, nhưng lại không biết rất nhiều thứ. Ta không muốn tiếp tay cho ngươi, mà lại không dám động tay động chân với thân xác Lam sư huynh nên đã gieo trùng Tử Mẫu vào người Giản Thương. Tiếc rằng thời gian đó, ngươi với nó lại không gặp nhau nhiều. Có điều, cũng nhờ trùng Tử Mẫu mà ta biết được một bí mật khác, rằng Giản Thương đang lén tu luyện Bát Phong Trận". Lam Chỉ gật đầu. Tề Mộ Nhiên nhìn cậu, nói nốt phỏng đoán của mình: "Chỉ có ma tu mới cướp xác người khác mà thôi. Ngươi lại bao che cho một thằng tu ma như thế, chứng tỏ khả năng Lam sư huynh bị ngươi cướp xác rất cao". Lam Chỉ thắc mắc: "Ngươi giết chừng ấy người cũng chỉ để ta phải thử Phân Hồn Châm thôi, đúng không? Sao ngươi không hỏi mượn Lý Du cho nhanh?" Tề Mộ Nhiên đặt con xuống, hỏi ngược lại: "Giả dụ người ngươi ngưỡng mộ chợt hành xử bất thường, khác hẳn với tính cách thường ngày của người đó, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Trong khi những người xung quanh chỉ lo nâng cao tu vi của bản thân, ngươi lại mãi chỉ là một kẻ yếu đuối, làm gì cũng chẳng nên thân, ngươi sẽ làm gì đây? Ngươi có ngu đến độ cầu cứu khắp nơi, xin người ta tin ngươi, giúp ngươi, đẩy mình vào nguy hiểm không?" Lam Chỉ không nói gì, chỉ nhìn Tề Mộ Nhiên. Tề Mộ Nhiên chỉ muốn tìm cách giết cậu sao cho thỏa lòng hắn, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm có bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng vì kế hoạch này. Bỗng, bé con vốn đang ê a nằm kia lại xuất hiện trong vòng tay Lam Chỉ. Cậu nói với Tề Mộ Nhiên: "Tề sư đệ, ta yêu cầu ngươi giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho toàn bộ phái Bắc Hành nghe". Tề Mộ Nhiên đưa mắt nhìn Lam Chỉ, bình thản đứng dậy, hỏi: "Ngươi nhẫn tâm ra tay được hay sao? Đừng có bắt chước ta. Ngươi không nỡ giết thằng bé đâu". Lam Chỉ thủng thẳng đáp: "Đúng. Đúng là ta không nỡ giết nó, nhưng có người khác sẽ thay ta giết nó". Đương lúc hai người đang nói chuyện, một trận cuồng phong bỗng nổi lên. Đứa bé vốn đang được Lam Chỉ bế nay lại rơi vào tay một người đàn ông trung niên mặt mày tiều tụy hốc hác. Lão bế con trai Tề Mộ Nhiên, gằn từng chữ một: "Tề Mộ Nhiên! Mày có muốn thử cảm giác mất con là thế nào không!!!" Tề Mộ Nhiên hơi sững sờ: "Lý cung chủ..." Càng ngày càng có nhiều người đi tới đây. Đám Giản Thương cưỡi gió mà đến, dần bao vây xung quanh Tề Mộ Nhiên. Vạn trưởng lão thở than: "Dọc đường, Bạch Phong Dương vẫn luôn miệng giải thích đầu cua tai nheo với ta. Mới đầu ta còn không tin lắm, ai ngờ ngươi đúng là cha đứa bé này. Có phải chính ngươi cũng là kẻ khiến Thủy Hâm ra nông nỗi này hay không?" Mặc Ly bảo lão: "Hắn từng lấy đi rất nhiều loài sâu hiếm có trong hang của Thích Trùng Tử, trong số đó có không ít loài có khả năng gây loạn thần loạn trí. Vạn trưởng lão về phái rồi bốc thuốc đúng bệnh là giải được ngay". Tề Mộ Nhiên chỉ cúi đầu im lặng. Tống trưởng lão vô cùng sốt ruột, cố gàn Lý Phong lại: "Nói đi cũng phải nói lại, thằng bé này âu cũng là hậu duệ nhà họ Trì, xin Lý cung chủ đừng làm hại nó. Kẻ có tội chỉ ở đây chỉ có mình Tề Mộ Nhiên mà thôi!" Mặt Lý Phong hằn nét sầu thảm. Dường như lão bỏ lời khuyên can của Tống trưởng lão ngoài tai, chỉ hỏi Tề Mộ Nhiên: "Tề Mộ Nhiên! Mày có muốn thử trải nghiệm cảm giác khi mất con không?" Tề Mộ Nhiên lại ngẩng đầu lên, cười nhạt, hỏi lão: "Lý cung chủ tin rằng Lý Du chết thật rồi à?" Mắt Lý Phong lóe lên tia sáng. Tuy lão biết Tề Mộ Nhiên đang châm chọc mình nhưng lão vẫn kiềm lòng không đặng, nghi hoặc hỏi: "Mày nói gì cơ?" "Các người đều nghĩ Lý Du chết rồi đúng không?! Các người đã thử đào mộ nó lên chưa!? Không chừn-" Còn chưa dứt lời, một thanh kiếm đã từ sau lưng đâm xuyên qua ngực Tề Mộ Nhiên, khiến hắn chỉ còn biết trợn trừng mắt vì kinh ngạc. Tô Sở đứng sau lưng Tề Mộ Nhiên, chậm rãi xoay lưỡi kiếm. Máu đỏ thấm đầy ra lớp vải mộc. E rằng tim hắn đã bị kiếm của Tô Sở khoét thành một đống thịt nhầy rồi. Người Tề Mộ Nhiên cứng đờ. Tầm mắt hắn mất đi tiêu cự. Tề Mộ Nhiên chết thật rồi. Lúc này, Tô Sở mới từ từ rút kiếm ra. Mặt y vẫn vô cảm như trước. Giọng nói của y cũng lạnh đến thấu xương. "Mộ của huynh ấy có xác". Xác Tề Mộ Nhiên ngã phịch xuống đất, hai mắt không còn chút sức sống nào. Hắn ngã xuống, cũng như gánh nặng cuối cùng trong lòng người ta rơi xuống, làm bụi đất bay mù mịt khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Thẻ ngọc phát ra tiếng thông báo. 【Nam chính đã tử vong. Có muốn kết thúc truyện hay không?】 -------------------- Góc chen mồm của Tôm: Tô Sở đào mộ Lý Du rồi...! Tiếc cho đôi này ghê...!Chưa thành đôi đã tan...!.