(Tôm không dịch
Nờ Y ba tê)
Đúng là chuyện Trì Thủy Hâm biến mất hơn nửa năm khá là kỳ lạ nhưng nếu nói cô là chủ mưu đằng sau mọi việc thì lại quá vô lý.
Thứ nhất là vì tình cảm giữa Trì Thủy Hâm và Lam Chỉ vốn chẳng sâu đậm gì, kết thúc là xong.
Chưa kể, Trì Thủy Hâm còn vẽ cho Lam Chỉ một bức tranh chửi xéo nữa.
Ân oán giữa hai người coi như đứt đoạn từ đây.
Thứ hai, Trì Thủy Hâm không phải người hay tính toán thâm độc.
Thường thì cô nghĩ gì nói nấy, không lươn lẹo bịa đặt.
Nếu Trì Thủy Hâm bất mãn với mình, Lam Chỉ tin chắc mình đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Cậu quay qua hỏi Bạch Phong Dương: "Ngươi có nghe nói đến chuyện Trì Thủy Hâm biến mất không? Cô bé đó là vị hôn thê của ngươi mà nhỉ?"
Bạch Phong Dương đỏ mặt: "Đúng là ban đầu sư phụ có ý đó nhưng sau này ông ấy cứ ậm ừ mãi.
Sau đó, vì ta không mua được Thánh Cấp đan nên sư phụ không nhắc đến việc ấy nữa".
Lam Chỉ cười khẩy: "Lỡ mất mối lương duyên của ngươi rồi".
Bạch Phong Dương run run, mặt đỏ tưng bừng quát Lam Chỉ: "Hôn nhân của ta ai mượn huynh lo!"
Giản Thương hời hợt liếc Lam Chỉ một cái.
Lam Chỉ lơ đễnh ngó Giản Thương.
Chợt, cậu nhận ra mình nghịch hơi ngu.
Lam Chỉ hắng giọng, bày ra bộ mặt nghiêm túc hỏi Bạch Phong Dương: "Giờ ngươi định làm gì?"
Bạch Phong Dương trầm ngâm một lúc lâu rồi mới đáp: "Thế là xong hết rồi.
Ta sẽ tìm một chỗ vắng người bế quan tu luyện".
Bạch Phong Dương là một người sống rất cảm tính.
Đối với một người cha như Bạch Thiên Phục, đến giờ Bạch Phong Dương vẫn chưa nguôi ngoai được bao nhiêu.
Gã đang đau lòng như thế, khó tránh được việc sinh ra tâm lý ỷ lại với Lam Chỉ.
Tuy rằng thứ tình cảm này không tạo ra một mối quan hệ mập mờ nhưng nếu cứ để mặc nó bén rễ nảy mầm, không ai biết sau này nó sẽ thành cái gì.
Bạch Phong Dương cũng không ngu.
Thấy Lam Chỉ và Giản Thương quấn quýt nhau như thế, gã biết kẻ thừa thãi như mình sẽ chẳng bao giờ có thể chen chân vào được.
Vậy nên, gã không ngoan ngoãn ngồi một chỗ bế quan thì làm gì? Mặt dày mày dạn đi theo đôi tình nhân kia chắc?
Lam Chỉ tán thành: "Cũng được.
Ngươi lên Tinh giai rồi, cũng coi như là đáng gờm trên đất Bắc bộ đại lục này.
Thêm mươi mười lăm năm nữa, khéo khi ngươi lại lập được cả một môn phái ấy chứ".
Tuy rằng không muốn mấy thứ phù phiếm như Lam Chỉ nói, Bạch Phong Dương vẫn thuận miệng tán đồng.
Giản Thương chợt hỏi: "Minh Tô ơi, tiếp theo huynh định làm gì nữa?"
Đây là lần đầu tiên Bạch Phong Dương nghe được cách Giản Thương gọi Lam Chỉ.
Một tiếng "Minh Tô" của hắn khiến gã ngượng chín mặt, vội vàng cúi đầu giả điếc.
Người ngoài là gã đây nghe còn thấy ngại, chẳng lẽ hai vị này không có cảm giác gì à?
Minh Tô hồn nhiên như không, ngẫm nghĩ một chốc mới đáp: "Cứ để mọi chuyện chìm trong sương mù thế này, ta không cam tâm.
Thôi.
Trước hết mình đi thăm mộ Tề sư đệ đã".
Tề Mộ Nhiên lớn lên trong một gia đình nhà nông bình thường.
Hắn hiếu học từ nhỏ, luôn mang theo khí chất của thư sinh.
Tuy rằng Tề Mộ Nhiên có tài năng thiên bẩm nhưng song thân đều là người phàm, không thể lặn lội đường xá xa xôi đến đây mang xác con mình về được.
Vì vậy, Tề Mộ Nhiên được mai táng trong nghĩa trang phái Bắc Hành.
Mặc dù ngọn núi này cũng thuộc dãy Bắc Hành nhưng cũng chỉ là nghĩa trang cho các đệ tử bình thường, được đặt tên là núi Tư Hoài.
Thông thường, không có mấy ai đặt chân tới ngọn núi này.
Đương độ tháng Giêng, khắp núi rừng đều là những lộc non xanh mơn mởn.
Một ngôi mộ nhỏ mới đắp đang nhú ra mấy nhánh cỏ non, trên mộ còn có một lớp rêu mỏng.
Bên mộ còn có một cây liễu tươi tốt.
Người ở đây thường dùng liễu trong lễ truy điệu người đã khuất.
Lam Chỉ bện cành liễu thành một chiếc vòng nhỏ, móc lên tấm bia mộ.
Cậu thì thầm: "Hồi đệ còn sống, ta không hiểu rõ con người đệ.
Ơn cứu mạng của đệ, ta xin ghi tạc trong lòng".
Cúi đầu mặc niệm, coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Đa số mộ phần trong nghĩa trang trên núi Tư Hoài đã có từ xưa, lâu rồi không có ai tu sửa.
Nếu không vì nhát kiếm mà Tề Mộ Nhiên tặng cho Tống trưởng lão trước khi chết, chắc hắn cũng được tổ chức một tang lễ đàng hoàng, được chôn cất ở một nơi hợp phong thủy hơn chút.
Tiếc rằng Tề Mộ Nhiên vi phạm môn quy, còn được hạ táng là tốt lắm rồi.
Lam Chỉ nghe nói, lúc đặt áo quan xuống huyệt, chỉ có vài đệ tử thân thiết tới viếng.
Sau khi ra khỏi núi Tư Hoài, Bạch Phong Dương hỏi: "Bây giờ hai người đi đâu nữa?"
Lam Chỉ thuật lại cho Bạch Phong Dương nghe về trùng Tử Mẫu rồi bảo: "Trùng Tử Mẫu được đưa từ Tây bộ đại lục sang rồi được một tán tu có biệt danh là Thích Trùng Tử mua lại trong chợ đen.
Kẻ này vô cùng yêu thích mấy con sâu kiểu này.
Ta và Mặc Ly đã từng tới động của kẻ đó nhưng không phát hiện ra điều gì đáng ngờ.
Cho nên ta định cùng Giản Thương qua đó kiểm tra thêm lần nữa xem sao".
Bạch Phong Dương thì nói: "Ta muốn thử điều tra nội bộ phái Bắc Hành xem thế nào, nhất là cái chết của Trì Túc".
Lam Chỉ nghe vậy thì mừng lắm.
Cậu lập tức dặn Bạch Phong Dương: "Dù ngươi đã rời khỏi phái Bắc Hành nhưng vẫn còn chút liên quan đến đám người đó, có thể quang minh chính đại thăm dò tin tức của bọn họ nên ta đành trông cậy vào ngươi vậy.
Mấy hôm nữa bọn ta về, chúng ta lại hẹn gặp nhau".
Thế là Bạch Phong Dương trú tạm trong một quán trọ gần dãy núi Bắc Hành, còn Lam Chỉ dắt Giản Thương tiếp tục đi lên phía bắc.
Hôm ấy, hai người tình cờ tới được một nơi phong cảnh rất đẹp.
Mấy ngàn cây trải dài từ núi này qua núi nọ đều là cây phong.
Chờ độ cuối thu, cảnh vật nơi đây sẽ cực kỳ choáng ngợp.
Có điều, giờ mới đầu xuân, khung cảnh nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Lam Chỉ sóng vai Giản Thương đi lên núi.
Đúng lúc này, cả hai vô tình bắt gặp một thợ săn trẻ tuổi mắt to mày rậm đang đi săn.
Lam Chỉ bắt chuyện với anh thợ săn nọ: "Anh gì ơi, cho ta hỏi núi này tên gì?"
Ngày xưa, cha của thợ săn này cũng từng có cơ hội được đầu quân cho danh môn chính phái, tiếc rằng chỉ mãi giậm chân ở Địa giai hạ phẩm.
Sau đó, ông ngại quá nên xin rời khỏi môn phái, bắt đầu kiếm sống bằng nghề săn yêu thú.
Cũng nhờ cha mình mà anh thợ săn này khá rành sự đời, thấy hai người Lam Chỉ và Giản Thương có khí chất bất phàm thì chắc mẩm đây là tiên nhân xuống núi du ngoạn.
Anh ta vồn vã đáp: "Núi này tên là Sương Kiếm.
Không biết hai vị tiên nhân đã nghe nói đến bao giờ chưa?"
Lam Chỉ chớp chớp mắt, hỏi lại: "Núi Sương Kiếm? Đây có phải nơi cư trú của yêu thú Thập Nguyệt Sương không?"
Thập Nguyệt Sương là yêu thú dạng rắn cấp tám, còn hiếm hơn cả giống của Mặc Ly.
Toàn thân nó là một màu đỏ thẫm, bộ phận nào cũng là bảo bối luyện khí.
Cái gì càng hiếm lại càng đáng tiền.
Loài này trời sinh khó thuần phục, nuôi thì nguy hiểm mà lại hơi vô dụng.
Thế nên, con người thường canh lúc chúng đã sống được vài thập niên mà giết lấy nguyên vật liệu.
Con Thập Nguyệt Sương trên núi Sương Kiếm này không hiểu sao lại sống được đến mấy trăm năm.
Tuy rằng người nó đầy bảo bối nhưng các môn phái kia không dám quấy rầy nó.
Thợ săn trẻ kia niềm nở trả lời: "Đúng thế.
Con Thập Nguyệt Sương kia hơn sáu trăm tuổi rồi.
Nó chỉ loanh quanh trong động của mình, không ai dám tới gần chỗ đó cả.
May sao mấy năm trước, tôi với cha tôi vô tình phát hiện ra một bộ da mà con Thập Nguyệt Sương ấy lột xong bị bỏ lại sau núi.
Bộ da ấy dài chừng hai mươi trượng, màu đỏ đậm đến mức bắt đầu ngả đen, có thể xưng tụng là báu vật trong nhân gian luôn ấy chứ".
Lam Chỉ ngỡ ngàng.
Trong phòng Tề Mộ Nhiên có treo một chiếc áo khoác được may từ da Thập Nguyệt Sương.
Lúc ấy, Lam Chỉ cũng không quan tâm đến chiếc áo đó lắm, chỉ nhớ mang máng Tề Mộ Nhiên có bảo rằng đó là đồ của một người bạn.
Tuy nhiên, hắn không nói rõ người bạn này là ai.
Có khi nào vì chủ mưu hại Lam Chỉ có dính dáng đến người bạn kia nên Tề Mộ Nhiên mới áy náy mà liều mạng cứu cậu không nhỉ?
Lam Chỉ mỉm cười, hỏi thợ săn kia: "Anh may mắn thật đấy.
Thập Nguyệt Sương trăm năm mới lột da một lần, thế mà anh cũng tìm được.
Có thể cho ta biết anh bán bộ da đó đi đâu rồi không?"
Thợ san đáp luôn: "Cha con tôi bán cho Tây Sơn Đường trong thành Phó Tiên rồi".
Lam Chỉ tặng mấy viên linh thạch cho anh thợ săn coi như cảm ơn rồi nắm tay Giản Thương, bảo hắn: "Đi thôi.
Chúng ta tới thành Phó Tiên".
Trùng hợp làm sao, cửa hàng có tên Tây Sơn Đường này lại chính là nơi mà Lam Chỉ đã mua cho Giản Thương bộ Lưu Vân Thiên Âm kia.
Vì tướng mạo của hai người quá nổi bật so với dân trong thành nên cả hai biến hình để tránh người khác chú ý.
Thấy Lam Chỉ biến thành người áo xanh kia, Giản Thương bèn hỏi: "Sư huynh ơi, em thấy người hay dùng bộ dạng này lúc biến hình.
Có phải đây mới là hình dạng thật của huynh không?"
Không phải.
Lam Chỉ ngại lắm, không muốn nói cho Giản Thương biết mình thích kiểu nhân vật nhìn thì yếu ớt nhưng hất tay một cái là bay nửa cái mạng của kẻ địch.
Dù người áo xanh này được cậu tạo ra lấy cảm hứng từ Lý Tầm Hoan(1) và Mai Trường Tô(2), nhưng thật ra nhìn cũng hơi giống Giang Diệp.
Nghĩ bụng, Lam Chỉ đáp có lệ: "Không phải.
Ta biến bừa thôi.
Em đừng nghĩ linh tinh".
Ông chủ tiệm thấy khách đến thì niềm nở ra đón.
Lam Chỉ không nhiều lời, vừa thấy lão ta đến thì lập tức kéo người ra sân sau, hỏi nhỏ: "Ông chủ này, ông có nhớ mấy năm trước ông mua được bộ da của một con Thập Nguyệt Sương hơn sáu trăm tuổi từ tay một thợ săn không?"
Thấy tu vi của hai vị khách lạ mặt này cao quá, chủ tiệm run rẩy đáp: "Nhớ! Tôi nhớ chứ ạ! Tôi chia, chia nó thành nhiều, nhiều phần, mang đi l-làm bao cổ tay, q-quần áo với giày hết rồi ạ!"
Lam Chỉ hỏi tiếp: "Thế có may cái áo ngoài nào từ bộ da đấy không? Bán nó cho ai rồi?"
Chủ tiệm lắp bắp: "D-Dạ có! Tôi, tôi cho làm bốn cái áo ngoài.
P-Phải tra lại mới, mới biết được những ai đã mua ạ!"
Lam Chỉ gật đầu, nhân tiện trấn an chủ tiệm đôi câu: "Ông chủ này, hôm nay bọn ta không tới phá ông mà chỉ muốn nhờ ông tra rõ xem những ai đã mua bốn chiếc áo kia thôi.
Khi nào xong việc, ta sẽ cho ông một viên thuốc, có thể giúp ông trị tận gốc chứng...", càng về cuối câu giọng Lam Chỉ càng nhỏ.
Cuối cùng, cậu thì thầm với chủ tiệm mấy chữ.
Ông chủ tiệm đỏ hết cả mặt, vâng dạ mấy hồi rồi ngậm ngùi đi vào phòng kế toán.
Giản Thương thắc mắc: "Huynh định cho lão ta thuốc gì mà bí mật thế?"
Từ lúc vào đây, Lam Chỉ đã để ý thấy ông chủ cứ vuốt hông liên hồi, mặt mũi thì tái nhợt, hai mắt phù thũng, người gầy đét, nhìn phát là biết ngay người này đang mắc chứng thận hư.
Lam Chỉ lạnh te đáp: "Đằng nào thì cả đời này em cũng không cần thứ thuốc ấy đâu".
Một lát sau, ông chủ quay lại với một quyển sổ trên tay.
Lão ta hớt hải chạy tới, nói nhỏ cho Lam Chỉ nghe: "Bốn chiếc áo đó đều do người ta đặt trước rồi mới đi may.
Trong số đó có hai tán tu là Hàn Sơn Cư sĩ và Lẫm Điện Quân, còn lại là tu sĩ Thạch Triệt của phái Tuệ Tâm và tu sĩ Lạc Thiên của phái Nam Cương".
Lam Chỉ sầm mặt: "Không có ai đến từ phái Bắc Hành sao?"
"Không có ạ".
Xem ra chuyến này công cốc rồi.
Nhác thấy sắc mặt Lam Chỉ sa sầm, ông chủ quýnh lên, vội vàng lật hết tờ này tới tờ kia ra xem, lẩm bẩm: "Không có thật mà.
Áo ngoài không có ai từ...!Khoan!"
"Sao?"
Lão ta thì thầm: "Đây, ngài xem này.
Chiếc áo mà tu sĩ Lạc Thiên đặt làm không phải cho bản thân mà là để gửi cho một vị khác ở phái Bắc Hành làm quà sinh nhật!"
Lam Chỉ kích động vô cùng.
Cậu nhận lấy quyển sổ ông chủ tiệm đưa mà hai tay run lên liên hồi.
Giản Thương đứng sát bên Lam Chỉ, tiện thể liếc mắt nhìn một cái.
Ngay khoảnh khắc ấy, chính hắn cũng giật mình. truyện ngôn tình
Giản Thương quay ngoắt sang, kinh ngạc nhìn Lam Chỉ.
Cậu mím chặt môi, mặt mày tái đi, như thể khó lòng tin nổi thứ mà mình đang thấy.
Trên sổ viết: Đặt làm quà sinh nhật hai mươi tuổi cho tu sĩ Lam Minh Tô.
--------------------------
1.
Lý Tầm Hoan: Một nhân vật do nhà văn Cổ Long sáng tạo ra.
Vì có tài phóng đao bách phát bách trúng, nhân vật này còn có biệt danh là Tiểu Lý Phi Đao.
Nam diễn viên Tiêu Ân Tuấn đã vào vai Lý Tầm Hoan trong bộ phim truyền hình cùng tên.
(Hồi đó mê chú Tiêu Ân Tuấn gần chết)
2.
Mai Trường Tô: Nhân vật chính trong tiểu thuyết "Lang Gia Bảng" và bộ phim cùng tên.
Trong phim, vai diễn này được Hồ Ca đảm nhiệm..
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
749 chương
1207 chương
4 chương