(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
[Chương mới hôm nay anh em có thấy hơi sai sai không? Rõ là tác giả đã miêu tả những gì bọn mình muốn rồi, nhưng sao mồ hôi tui cứ túa ra ròng ròng vậy cà?
Lầu 1: Bình tĩnh đi anh bạn à
Lầu 2: Có phải tụi mình có chung một suy nghĩ không? Cái đoạn hai đứa nó tòm tem trong nước kia kìa, Giản sư muội sờ được cái gì rứa hè?
Lầu 3: Hoảng cái gì mà hoảng? Tác giả có miêu tả rõ đâu mà cuống? Nhỡ đấy là cái cành cây thì sao? Đụng một cái cũng có chết ai đâu nào?
Lầu 4: bạn nhỏ lầu 3 bị điểm liệt môn Lý đúng không ạ? Để tôi hỏi bạn nhá, khối lượng riêng của gỗ nặng hơn hay nhẹ hơn của nước? Có cành cây nào bị ném xuống nước mà chìm không?
Lầu 5: anh em họ đã, gì mà cuống cả lên thế? Mỗi đứa kiếm một viên thuốc an thần mà nốc vào đi.
Web này là web truyện nam, sao Lam Lam yêu quý có thể là nam được? Bình tõm bình tõm
Lầu 6: Lúc Lam Lam ngã xuống, toi đã lấy cả danh dự lẫn tài sản ra thề, nhất quyết phải viết huyết thư để ẻm được sống lại rồi đấy...!Làm ơn ẻm đừng có "gậy phép thuật"...!
Lầu 7: Đúng rồi đúng rồi! Tài khoản Weibo tui còn đặt là "Husky nhà nữ thần Lam Lam" đây này!! Ẻm mà có cấu tạo giống bọn mình chắc năm thằng cờ hó cùng phòng cười tui thối mũi mất!
Lầu 8: chuyện này vô lý quá thể! Tác giả hố độc giả như thế mà coi được à? Chán sống chắc?
Lầu 9: Nhưng cái cưng cứng mà Giản sư muội quờ trúng là cái chi dị? Chẳng lẽ là cành cây thật hả?
Lầu 10: quan tâm làm gì mấy má ôi? Quan trọng là đêm qua nam chính "húp" được người ta chưa ấy!
Lầu 11: Ai biết:) Tác giả cho mất điện luôn mà:) Chả biết ổng giấu thịt ở đâu nữa! Ông xì ra cho bọn tôi liếm láp tí đi mà!
Lầu 12: Alo! Lý Du Nhiên viết bình luận dài nữa kìa! Qua hóng đê!!!]
Cuộc thảo luận về giới tính của Lam Chỉ tiến hành được một nửa thì tự nhiên dừng lại.
Đám gà con trên web như mấy đứa vừa mới làm bài tập được một nửa đã bỏ đi chơi game, mặc kệ đống vấn đề mà mình phải suy nghĩ.
Thế là bình luận của Lý Du Nhiên lại thành tiêu điểm của họ.
Lam Chỉ ngó thử.
Phải công nhận là đàn anh Lý Du Nhiên của cậu rất có thiên phú viết lách, gõ lạch cạch một lúc đã được bốn nghìn chữ bỏ túi, miêu tả đầy đủ từ giai đoạn trong nước đến lúc lên bờ, đến cả lúc cả hai vật ngửa nhau ra thảm cỏ.
Anh còn úp úp mở mở về giới tính Lam Chỉ, tả rất khái quát nhưng lại cực kỳ gợi hình.
Xưa giờ, Lý Du Nhiên chưa bao giờ viết truyện có tình tiết xích mích tình cảm nên hai bình luận gần đây của anh cũng được coi như hàng hiếm.
Lũ trai thẳng kia ùa vào tung hô, có đứa còn mừng đến phát khóc.
Lam Chỉ thật sự không hiểu Lý Du Nhiên đang định làm gì.
Anh bảo cậu rằng anh làm vậy để dắt mũi dư luận, nhưng cậu lại có cảm giác anh đang ngồi khểnh sau màn hình mà xem kịch hay.
Lam Chỉ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến mấy việc này.
Bây giờ, mạng của cậu với Giản Thương mới là quan trọng, dăm ba cái nhan sắc với liêm sỉ này nọ chỉ là phù du thôi, muốn vứt lúc nào mà chẳng được? Mấy đứa kia nháo nhào vài ngày rồi thôi ấy mà.
Sớm hôm sau, hai người mang theo một ít hành lý.
Lam Chỉ mỉm cười, nhìn Giản Thương: "Chúng ta đi thôi".
Lần tới, khi họ quay về đây, họ sẽ ở bên nhau, cả đời.
Không bao giờ bước chân ra ngoài nữa.
Giản Thương dẫn Lam Chỉ tới một nơi dưới chân núi.
Nơi đây là một hồ nước nho nhỏ, ẩn mình sau đống đá và cỏ dại um tùm.
Hồ này tuy nhỏ nhưng lại rất sâu, đường kính đủ cho ba đến bốn người trưởng thành nhảy vào cùng nhau.
"Đây là đường ra khỏi cốc", Giản Thương giới thiệu ngắn gọn.
Dưới đáy hồ này có một cánh cửa nhỏ, chỉ có người phía trong cốc mới mở ra được.
Lam Chỉ lần mò dưới nước nửa ngày mới mở được cửa, bơi thêm nửa canh giờ mới thấy vài tia sáng le lói chiếu tới.
Lam Chỉ với Giản Thương bước lên bờ mà ướt như chuột lội.
Trước mắt họ là cảnh non xanh nước biếc, sơn thủy hữu tình.
Sau lưng họ chính là dãy núi bao quanh Vô Nhân cốc.
Họ đã ra bên ngoài rồi.
Giản Thương hỏi cậu: "Giờ mình làm gì tiếp đây ạ?"
Lam Chỉ dùng linh lực sấy khô quần áo của cả hai, chưa biết nên trả lời Giản Thương ra sao.
Cậu định trấn an đám Bắc Hành phái kia trước, rồi lừa Tống trưởng lão cho mình thuốc giải của Chích Tâm đan để tìm đường sống trước đã.
Chứ như bây giờ, Giản Thương có biến hình cũng không thể đi theo cậu được bởi đám người kia ắt sẽ sinh nghi.
Nhưng bây giờ cậu còn chẳng dám nói cho Giản Thương biết là mình bị Chích Tâm đan khống chế.
Đoạn, Lam Chỉ mỉm cười, đưa mắt tình mà nhìn Giản Thương.
Thế mà lần này Giản Thương còn chẳng bị mắc lừa.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Lam Chỉ, cố chấp nhắc lại: "Em nói rồi! Em mà không được đi cùng huynh tới Bắc Hành phái thì huynh đừng hòng đi đâu!"
Lam Chỉ: "..."
Chà, mới xa cách có mấy tháng mà sư đệ yêu quý nhà mình tự nhiên tinh tế hơn bao nhiêu.
Làm nũng không được, cấm đoán cũng chẳng xong, Lam Chỉ cực kỳ đau đầu.
Mới năm ngoái thôi, cậu vẫn còn dọa bóng dọa gió được Giản Thương, chứ bây giờ mà so thẳng tay chắc chẳng đánh thắng nổi mất.
Mà đã không nói thì thôi, nói là Lam Chỉ lại nhớ lại bé con Giản Thương ngây thơ hồi trước.
Bé con hay tủi thân lại dễ bị bắt nạt của cậu chắc chẳng về được nữa rồi...!
Đang lúc Lam Chỉ ngồi buồn thiu nhớ lại chuyện hồi trước thì Giản Thương đã vội vàng đi đến, cúi xuống hấp tấp hỏi cậu: "Người, người đừng giận! Người có muốn em làm gì cho người không sư huynh ơi?"
Lam Chỉ im lặng cầm lấy tay Giản Thương, âu yếm mà hôn nhẹ mấy cái.
Giản Thương thở như muốn hụt hơi, luống cuống nâng cằm Lam Chỉ lên.
Lam Chỉ ngoan ngoãn đứng im, để cho hắn ôm lấy mình, đè mình lên thân cây mà hôn.
Lam Chỉ biết thừa rằng Giản Thương không muốn để mình đi một mình.
Cậu cũng không muốn phải tách khỏi Giản Thương nhưng tình huống khách quan thực sự không cho phép họ được ở bên nhau.
Hôn hít nửa ngày, Lam Chỉ mới thủ thỉ dỗ dành sư đệ nhà mình: "Em đi tìm Mặc Ly rồi cùng y tới Mộ Sương Mù chờ ta, nha? Đợi đến khi nào ta thu xếp ổn thỏa mọi chuyện ở Bắc Hành phái kia, lấy được lòng tin của bọn họ, ta sẽ tìm cơ hội để đưa em về.
Em thấy vậy có được không?"
Giản Thương gấp gáp hôn tới, cứng đầu không đồng ý: "Em không muốn rời khỏi sư huynh!"
"Ngoan, có mấy ngày thôi mà.
Rồi ta sẽ tìm cách để đưa em về bên ta".
Lam Chỉ không quen cái kiểu sướt mướt này.
Cậu lại hôn hôn mấy ngón tay hắn, tiếp tục dỗ ngọt: "Ta cũng không muốn rời xa em đâu".
Tuy rằng không muốn rời khỏi nhau nhưng tình thế bắt buộc, cậu biết làm sao giờ?
Lam Chỉ hít một hơi thật sâu, an ủi Giản Thương: "Cũng không phải là rời xa nhau mà.
Trong vòng mười ngày, nếu ta vẫn chưa đến tìm em thì em cứ tới Bắc Hành phái tìm ta, được không nào?"
Đã nói đến nước này, Giản Thương cũng đành phải tủi thân mà gật gật.
Đang định tách nhau ra, Giản Thương vẫn không nỡ mà đè Lam Chỉ lên thân cây hôn tiếp.
Lam Chỉ bị hôn lâu đến nỗi lưỡi cậu cũng mỏi nhừ luôn.
Họ ra khỏi cốc lúc sáng sớm, thế mà khi chia nhau ra hành động thì trời cũng sắp chính ngọ.
Giản Thương điều chỉnh lại tâm trạng, đang tính đi thì chợt bị Lam Chỉ kéo lại.
Giọng cậu hơi khàn, dặn hắn: "Em không được tu luyện Bát Phong Trận nữa đâu đấy, nghe chưa! Trong thời gian này, chỉ được tu luyện Ám Liễu Thanh Minh để điều dưỡng cơ thể thôi, hiểu không?"
"Dạ".
Giản Thương đáp xong thì lại buồn bã cúi đầu.
Lam Chỉ hạ quyết tâm, buông tay ra: "Em đi đi".
Chẳng ai muốn là người nói lời sau cuối cả.
Đám Vạn trưởng lão bị giam ở phía khác của sơn cốc.
Cơ quan ở đó làm mặt đất xung quanh sụt hết xuống, để lộ ra một phòng giam bằng thép đen bóng.
Lam Chỉ thảnh thơi nằm ngậm cỏ đến tận lúc mặt trời sắp đi ngủ mới bò dậy.
Cậu lần mò một lúc mới thấy một cần gạt màu đen trên vách đá được cỏ dại phủ lên.
Cậu vừa kéo nó một cái, cả khu đất đã rung chuyển ầm ầm.
Bụi bặm cát đá bay lên mù mịt.
Đợi đến khi bụi lắng xuống, đám người Bắc Hành phái nằm lăn ra đất ho sù sụ.
Vạn trưởng lão tức giận gào ầm lên: "Lam Chỉ đâu! Ngươi đâu rồi!?"
Lam Chỉ trở về với bộ dáng như tiên giáng trần thường ngày của mình.
Cậu nhẹ nhàng đáp xuống đất, giả vờ quan tâm mà hỏi: "Các vị ổn chứ?"
Mấy ngày nay, hai trưởng lão liên tục tìm cách phá vách phòng giam nên cũng kiệt sức rồi.
Bọn họ lạnh lùng hỏi: "Giản Thương đâu? Nó chết chưa?"
Lam Chỉ đáp: "Đệ tử mất ba ngày mới dụ được nó nói cho nghe cách mở phòng giam này ra.
Biết được cách cứu mọi người xong ta thả nó đi rồi".
Đám người này lúc nào cũng khăng khăng sống thấy người, chết thấy xác.
Nếu cậu cứ tay không trở về như thế, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng cậu tiếp tay cho Giản Thương, cố tình tha cho hắn.
Lam Chỉ nghĩ, thà nhận luôn từ đầu đi cho đỡ rách việc.
Tống trưởng lão nổi trận lôi đình: "Ngươi tha cho nó??!!"
Lam Chỉ cười khẩy, tháo dây buộc tóc ra rồi ném trả cho Tống trưởng lão: "Đúng thế.
Tu vi của hai bọn ta ngang nhau, đánh không lại mà cũng không muốn bị lộ thân phận, chỉ đành thổi gió bên tai để nó nói cho cách mở phòng giam kia thôi.
À, còn có nơi nó giấu mấy sư đệ kia nữa.
Ta cũng có muốn thả nó đi đâu, chỉ là không đủ mạnh mà thôi".
Đám đệ tử đi cùng lập tức mừng rỡ: "Năm sư đệ kia đâu?"
"Đang bị chôn ở vòng ngoài của Vô Nhân cốc.
Chắc là còn sống đấy".
Tề Mộ Nhiên lập tức sai mấy đệ tử này: "Chia ra ba người một nhóm, phải tìm cho ra năm sư huynh đệ của chúng ta".
Bạch Phong Dương thì chẳng nói chẳng rằng, chỉ hơi nhăn mày mà phủi bụi dính trên người.
Gương mặt vốn có vẻ nho nhã của Tống trưởng lão lập tức bị vẻ kinh ngạc thay thế.
Lão thấy rất lạ, cố gắng bình tĩnh lại rồi hỏi Lam Chỉ: "Tu vi của nó có thể cao hơn cả ngươi ư? Đúng là không ngờ thật...!Thế ba ngày nay ngươi với nó làm gì?"
"Nó kể cho ta nghe mấy chuyện hồi trước thôi", Lam Chỉ trả lời tỉnh bơ.
Bởi chiếu theo tính cách của "Lam Chỉ", cả hai chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Đám đệ tử có nghĩ nát óc cũng chẳng tìm ra được sơ hở trong cuộc đối thoại vừa rồi.
Bọn họ cứ nửa tin nửa ngờ mà tiếp nhận thông tin Lam Chỉ cho.
Vạn trưởng lão vừa mới tức tối hô hào, giờ lại im hơi lặng tiếng.
Tống trưởng lão hỏi nhỏ ông ta: "Ông có muốn hỏi gì Lam Chỉ không?"
Sắc mặt Vạn trưởng lão sa sầm: "Không.
Tìm được năm đệ tử kia rồi tính tiếp".
Lam Chỉ đủng đỉnh đứng đó.
Khoảng nửa canh giờ sau, các đệ tử được phái đi tìm lục tục xách về mấy đệ tử khác đang hôn mê.
Họ còn tìm được ba tán tu đại gian đại ác kia, cũng tiện tay vác luôn về.
Sau khi nghe đám đệ tử tả lại nơi tìm thấy con tin, Tống trưởng lão trầm ngâm vuốt râu một chốc rồi hỏi: "Như thể là bị chôn theo vị trí tám quẻ bát quái ấy nhỉ? Hay là nó cần tám người để bày trận gì?"
Một đệ tử thắc mắc: "Thưa trưởng lão, chúng ta làm gì với ba kẻ này bây giờ ạ?"
Tống trưởng lão nhăn nhó, đáp: "Chẳng phải loại tốt đẹp gì cả.
Các con cứ vứt bọn nó ở đây đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả".
Đoạn, lão lại nói tiếp: "Về trấn Cô Hàn nghỉ ngơi dưỡng sức đi.
Trưa mai chúng ta về phái".
Cả đoàn lăn lộn mấy ngày liền, ai cũng lấm lem bụi đất.
Vừa nghe rằng mai được về phái, họ mừng như bắt được vàng.
Mấy hôm bị nhốt, thấy cả hai trưởng lão cũng lực bất tòng tâm mà hoảng, bọn họ cứ tưởng đây là mồ chôn của mình cơ.
Ai ngờ Lam Chỉ lại có thể tìm được cách cứu bọn họ ra, lại còn tìm được cả chỗ Giản Thương giấu con tin nữa.
Các đệ tử càng nghĩ càng vui, càng cảm kích Lam Chỉ hơn.
"Chắc chắn đây mới là Lam sư huynh của chúng ta! Nếu không thì tại sao huynh ấy lại cứu chúng ta chứ?", mọi người đều có chung một ý kiến như vậy.
Trong khi đó, Bạch Phong Dương chỉ im lặng đi mà đi hết một đường.
Gã vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lam Chỉ, vừa xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay út của mình.
Sau khi trở lại quán trọ, cả đoàn tách nhau ra, ai về phòng người nấy.
Lam Chỉ đi cùng Tề Mộ Nhiên qua kiểm tra năm đệ tử mới được cứu về kia.
Tề Mộ Nhiên bảo Lam Chỉ: "Mấy ngày nay khổ cho huynh rồi".
Lam Chỉ không đáp mà chỉ hỏi: "Ta nghe nói ngươi giết Lý Du?"
Tề Mộ Nhiên nghẹn họng.
Lát sau, hắn mới thừa nhận: "Vâng.
Sớm hôm ấy, tự nhiên đệ thấy bản thân mình có gì đó không ổn, vừa thấy Lý Du là đã mất kiểm soát rồi giết đệ ấy ngay tại chỗ".
Mặt Lam Chỉ vẫn lạnh tanh.
Thấy cậu không nói gì, Tề Mộ Nhiên cũng đành im lặng đứng bên cạnh.
Tống trưởng lão dặn mọi người đi nghỉ lấy sức.
Lam Chỉ lại lóc cóc đi ra cái hồ nước ngầm kia để tắm rửa.
Hồi trước, "Lam Chỉ" ngày nào cũng tắm bằng thứ nước lạnh như băng này, so ra thì cậu vẫn còn kém lắm, còn phải phấn đấu nhiều mới quen được.
Lam Chỉ tắm xong, bước lên bờ với thân thể ướt rượt.
Cậu khoác lên mình một tấm áo thật mỏng rồi rảo bước về quán trọ dưới ánh trăng sáng vằng vặc.
Thế nhưng, vừa về đến phòng, Lam Chỉ đã giật thót.
Cậu vội vội vàng vàng đóng sầm cửa lại.
Trong phòng, Vạn trưởng lão đang sầm mặt ngồi bên bàn trà.
Có một người đang đứng bên cạnh ông ta.
Người này cao hơn Lam Chỉ khoảng nửa cái đầu, sở hữu một đôi mắt phượng xinh đẹp.
Nhác thấy bóng Lam Chỉ, hắn hơi nhúc nhích.
Lam Chỉ lườm Vạn trưởng lão: "Trưởng lão giỏi thật đấy, bắt được cả Giản Thương luôn này?"
Vạn trưởng lão lập tức ngắt lời cậu: "Đừng lắm mồm! Khôn hồn thì thả Tầm Diệp ra, nếu không ta bẻ gãy cổ nó!".
Ông ta vừa chỉ cậu thiếu niên đang đứng bên cạnh mình vừa nói: "Đừng tưởng ta không biết các ngươi có quan hệ gì với nhau! Ngay lúc nó ôm lấy xác ngươi, ta đã nhận ra điều gì đó không đúng rồi.
Sao nào? Ngươi đang đau lòng lắm đúng không? Có muốn nó chết không?"
Lam Chỉ cậu là kẻ từng chết một lần, đương nhiên sẽ không bị mấy câu này của Vạn Thành Bân dọa cho hoảng hốt như ngày xưa.
Tuy vậy, lòng bàn tay cậu vẫn lạnh ngắt vì mồ hôi túa ra.
Thấy cậu vẫn chưa có phản ứng gì, mặt Vạn Thành Bân tái đi vì giận dữ: "Nó tự cho mình là giỏi, cả gan lùa bọn ta vào bẫy nhưng lại không ngờ rằng ta bắt Mặc Ly lại từ lâu rồi! Chung quanh chỗ giam Mặc Ly, ta còn bày vô số trận pháp với kết giới, chỉ chờ nó mò đến nữa thôi là đâu lại vào đấy.
Ngay lúc ngươi xuất hiện ở trấn Cô Hàn, ta đã hiểu ra ngay rằng ngươi muốn mượn sức Mặc Ly để tìm thằng phản đồ này! Chắc chắn nó đang ở gần đó!"
Vẻ đau lòng hằn trên mặt Vạn Thành Bân.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, căm thù hỏi Lam Chỉ: "Sao? Biết đau lòng cho nó rồi chứ gì? Đừng có lằng nhằng! Trả Tầm Diệp lại cho ta!".
Dứt lời, lòng bàn tay Vạn Thành Bân đã lóe lên một luồng sáng nhạt màu xanh.
Ngay sau đó, cổ Giản Thương bị một thứ vũ khí kề lên..
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
22 chương
114 chương
1134 chương
27 chương
95 chương