(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Tiếng khóc thút thít văng vẳng bên tai, hình như truyền tới từ trong góc nào đấy thì phải.
Người đang khóc có vẻ đang bụm miệng, cố kìm nén để người ta không nghe được tiếng nức nở của mình.
Lam Chỉ từ từ hé mắt, điều hòa lại khí tức rối loạn trong cơ thể.
Sau đó, cậu mới cứng ngắc quay đầu tìm ngọn nguồn của tiếng khóc kia.
Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi cách chỗ cậu khoảng một trượng.
Thiếu niên kia đang rúc đầu vào đầu gối, bả vai thì run rẩy không ngừng.
Lam Chỉ ngơ ngác, thì thào hỏi: "Sao...!Sao đệ lại ở đây?".
Vừa nói, Lam Chỉ vừa cố gắng nhổm người dậy.
Vết thương bị rách ra, khiến Lam Chỉ đau điếng người.
Cậu đành ngồi lại, không dám động đậy nữa.
Thiếu niên kia, chính là Giản Thương, nghe tiếng cậu thì vội ngẩng đầu lên.
Hắn quẹt ngang dòng nước mắt trên mặt, hấp tấp bò qua chỗ Lam chỉ đang nằm.
Giản Thương rưng rưng, run rẩy gọi: "Sư huynh ơi...!Sư huynh..."
Thấy nhóc con nhà mình ở đây, Lam Chỉ bỗng không biết mình đang mơ hay tỉnh.
Giản Thương cẩn thận nhích lại gần, dịu dàng nắm lấy tay Lam Chỉ.
Hắn nghẹn ngào gọi Lam Chỉ: "Sư huynh ơi..."
Lam Chỉ thử nhấc tay lên thì thấy người mình đau như bị xé toạc ra.
Cậu nghĩ thầm, mơ thì cũng phải để người ta thoải mái một tí chứ? Gì mà đau ghê hồn vậy trời???
Lam Chỉ khó khăn lắm mới đưa tay lên xoa đầu Giản Thương được.
Cậu ra vẻ vô tư, bảo hắn: "Ta đã chết đâu mà đệ khóc nghe thương thế hả?"
Còn chưa dứt lời, Giản Thương đã thấy cõi lòng mình quặn đau.
Hắn ngồi tựa bên cạnh Lam Chỉ, bảo: "Sư huynh ơi, tạm thời chúng ta cứ trốn ở đây một thời gian nhé.
Chờ thêm vài ngày nữa rồi đệ mang người đi khỏi đây".
Giờ Lam Chỉ mới để ý rằng mình đang nằm ở một nơi tối tắm, xung quanh là vách đá đen xì lạnh lẽo.
Đây là một hang động khá kín, chỉ có nguồn sáng duy nhất từ cửa động truyền vào.
Nói cho đúng thì nơi này giống khe đá hơn là hang động.
Khe đá này không cao lắm nhưng lại rất sâu.
Cái khe này chỉ đủ chỗ để ngồi chen vào chứ không đủ cao để đứng dậy.
Ngoài miệng khe là tuyết trắng xóa, còn có lớp lớp cỏ dại vừa cao vừa dày.
Có lẽ nơi này cũng đủ kín đáo đấy.
Lam Chỉ thấy người mình ấm hơn nhiều.
Cậu vô thức nhoẻn miệng cười, nắm chặt lấy tay Giản Thương mà thủ thỉ hỏi: "Sao đệ lại tìm được ta thế?"
"Mặc Ly nghe nói huynh bị đám người của Bắc Hành phái truy bắt nên đến báo cho đệ.
Sau đó đệ tới tìm huynh".
"Tìm ta kiểu gì vậy?"
"Đệ với Mặc Ly chia nhau ra tìm.
Lúc đệ tìm thấy huynh, huynh đang bị tên đệ tử trong phái kéo lê trên đất...".
Giản Thương kể đến đây thì ngừng lại, như thể khó chịu lắm.
Sau đó, hắn mới kể nốt: "Đệ đánh ngất bọn họ rồi mang huynh đi.
Cuối cùng, đệ giấu tạm huynh vào cái khe này".
Khi Giản Thương tìm được Lam Chỉ, cậu đã bất động lâu rồi, để mặc cho người ta kéo lê.
Lam Chỉ bị kéo qua chỗ nào là để lại chỗ đó một vệt máu đỏ vô cùng chói mắt.
Cảnh ấy đập vào mắt Giản Thương khiến cho tim hắn gần như ngừng đập.
Đến khi dò được mạch đập yếu ớt của Lam Chỉ, Giản Thương mới bình tĩnh được đôi chút.
Lam Chỉ nhịn đau, cố gắng ngồi thẳng người lên rồi ngả đầu tựa lên vai Giản Thương.
Cậu vừa mỉm cười vừa nói đùa với hắn: "Đúng là không uổng công ta cứu đệ bao nhiêu lần.
Đấy, đệ xem.
Bây giờ, trước khi chết ta còn có người bầu bạn đây này".
Giản Thương nghe vậy thì nước mắt mẹ nước mắt con lại thi nhau chảy xuống.
Hắn an ủi Lam Chỉ, cũng như tự an ủi mình: "Lam sư huynh, huynh đừng gở miệng như vậy! Mặc Ly đi tìm đan dược với linh thảo chữa thương cho huynh rồi...!Mặc Ly sắp về rồi..."
Lam Chỉ gật đầu, bảo: "Ừm.
Vết thương trước ngực này là do Vân Nhận kiếm của Lý Phong gây ra, trong vòng bảy ngày sẽ càng ngày càng trở nặng hơn.
Cho dù đệ có dùng bao nhiêu đan dược, linh thảo, thuật pháp cũng không trị tận gốc được nếu lão ta không tự tay chữa cho ta.
Nếu ta có thể gắng gượng qua bảy ngày này, ta sẽ không sao nữa.
Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Mồng bốn tháng hai ạ".
Tức là đã qua năm ngày kể từ khi cậu bị đâm.
Chỉ còn hai ngày nữa thôi.
Giản Thương biết chuyện thì cũng thả lỏng hơn nhiều.
Hắn chỉnh tư thế lại cho Lam Chỉ, để cậu nằm lên đùi mình.
Giản Thương còn lót vải bố dưới đầu Lam Chỉ để cậu nằm thoải mái hơn chút.
Hai người họ nhìn nhau chăm chú.
Tay phải của Giản Thương lồng vào tay Lam Chỉ, tay trái thì xoa nhẹ eo cậu cho cậu đỡ đau.
Hắn thủ thỉ với Lam Chỉ: "Hai ngày nhanh lắm, sư huynh đừng lo.
Đệ nhất định sẽ không để người gặp chuyện gì bất trắc đâu".
Từ năm mười tám đến giờ, Lam Chỉ chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như lúc này.
Độ ấm truyền từ tay Giản Thương qua tay Lam Chỉ, chạy thẳng đến nơi sâu nhất trong lòng cậu.
Lam Chỉ cười đáp: "Ừ, ta biết mà".
Ánh mắt của cả hai quấn quýt lấy nhau.
Giản Thương cúi đầu, thầm thì với Lam Chỉ: "Sư huynh này, mai sau ấy, cho dù huynh có nói gì đi chăng nữa thì em cũng không để huynh lại một mình nữa đâu.
Nếu huynh định bỏ em lại một mình trong Mộ Sương Mù(*) thì chẳng thà huynh cứ thẳng tay xích em lại đi cho rồi".
(*) Từ giờ "thần vụ chi mộ" đổi thành Mộ Sương Mù nha anh chị em.
Để làm xong hết thì tôi sửa lại từ mấy chương đầu.
Lam Chỉ cũng không hiểu sao khi trước mình lại có thể bỏ Giản Thương lại một mình ở cái nơi khỉ hò cò gáy kia.
Cậu dịu dàng lau đi vết bùn dính trên mũi và má Giản Thương, cam đoan với hắn: "Ừ, không bỏ lại nữa, nhé".
Giản Thương áp trán mình lên trán Lam Chỉ, mấy ngón tay cũng siết chặt hơn một chút.
Hắn ngập ngừng, nhỏ nhẹ hỏi: "Người lạnh không? Để, để em ủ ấm cho nhé?"
Lam Chỉ không đáp lại nhưng cũng không cự tuyệt Giản Thương, để im cho hắn ôm mình vào lòng.
Hai người họ không dám làm gì quá trớn nhưng cũng không muốn tách nhau ra, cứ lặng yên mà âu yếm nhau như thế.
Bên trong khe đá âm u, dưới tiết trời đông lạnh giá, Lam Chỉ đang phải trải qua những giây phút thê thảm nhất đời mình khi mà đau đớn cứ dằn vặt, chẳng rõ ngày mai sống chết ra sao.
Song, cậu lại thấy cõi lòng mình vô cùng bình thản, nhất là khi được nằm trong vòng tay rắn chắc của thiếu niên bên cạnh mình đây.
Vì vậy, trong lúc mơ màng, Lam Chỉ mông lung hỏi Giản Thương: "Sư đệ có biết ta thích nhất điểm gì của đệ không?"
"Em không biết.
Người nói cho em biết với?"
"Thích nhất là tâm địa thiện lương của đệ đó.
Không cần biết người khác đối xử với đệ ra sao, đệ vẫn không oán hận người ta lấy nửa lời".
Điều hối hận nhất trong đời Lam Chỉ chính là viết ra tình tiết Giản Thương đọa ác.
Nếu một ngày nào đó, nhóc con Giản Thương mềm mại hiền lành này không còn ở đây nữa, Lam Chỉ không biết mình sẽ tự dằn vặt bản thân đến mức nào.
Giản Thương ngoan ngoãn đáp: "Vâng.
Sau này em cũng sẽ như thế, hứa với huynh đấy".
Không phải cứ làm những chuyện xa vời thì mới là toàn tâm toàn ý yêu người ta.
Với cả hai người họ mà nói, có lẽ chỉ cần trán kề trán, tay nắm tay, cùng nhau thủ thỉ những điều nhỏ nhặt như thế này đã là đủ lắm rồi.
Đêm hôm ấy, thương thế của Lam Chỉ trở nặng.
Cậu hôn mê, người lúc nóng lúc lạnh.
Giản Thương luống cuống tay chân, hoang mang không biết phải làm gì.
Hắn chỉ biết ôm Lam Chỉ vào lòng, ôm thật chặt, rồi ôn tồn trò chuyện với cậu cho cậu quên đau.
Lam Chỉ đau cả đêm, đến gần sáng thì ngủ mê man.
Tuy nhiên, ngủ chưa được nửa nén hương thì đau quá mà tỉnh lại.
Hôm nay đầu óc cậu đã tỉnh táo hơn nhưng cả người vẫn đau đớn không thôi, chẳng thể nào mà cục cựa được.
Giản Thương thấy thế thì thương lắm.
Hắn cẩn thận xoa bóp trán và huyệt Thái dương cho Lam Chỉ.
Lam Chỉ mệt mỏi nói: "May mà lần này có đệ ở bên, không thì chắc ta không qua được mất".
Gián Thương lại cọ trán mình lên trán Lam Chỉ, an ủi cậu: "Sư huynh đừng lo, chỉ cần qua một ngày nữa thôi là được rồi".
Đến khuya, Lam Chỉ ngủ mất.
Giản Thương định lau người, thay quần áo cho Lam Chỉ thì chợt thấy cậu hơi nhổm dậy.
Hai tay cậu lôi kéo quần áo Giản Thương rồi dán sát cơ thể mình lên người hắn.
Trong khe đá tối đen, Giản Thương lần sờ đưa linh lực của mình vào trong thức hải của Lam Chỉ kiểm tra xem sao.
Linh khí của Lam Chỉ đang thoát khỏi cơ thể với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nếu không bổ sung kịp thời, Lam Chỉ có thể chết bất cứ lúc nào.
Giản Thương không kịp suy nghĩ gì nữa.
Hắn vội vàng cởi đồ của cả mình và của Lam Chỉ ra, ma sát mấy huyệt quan trọng của cả hai với nhau.
Lam Chỉ đã mơ màng từ lâu.
Quần áo cậu nửa kín nửa hở, vừa ôm lấy Giản Thương mà giãy giụa vừa luôn miệng gọi "Sư đệ".
Giản Thương không kìm chế được mà tranh thủ cọ mấy cái giữa hai chân Lam Chỉ.
Cọ xong, chính Giản Thương cũng xấu hổ vô cùng.
Hắn sợ Lam Chỉ phát hiện ra hắn vừa làm trò đồi bại với cậu.
Đến khi Lam Chỉ ngậm lấy môi Giản Thương, Giản Thương đã đờ cả người, chỉ biết để im cho Lam Chỉ hút linh khí của mình.
Linh khí bị Lam Chỉ hút lấy liên tục, tràn ra khỏi kẽ môi của hai người.
Đối với Giản Thương, đây là đầu tiên hai người thân thiết như thế này.
Người hắn cứng đờ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Sau khi để mặc cho Lam Chỉ hút linh khí một lúc lâu, Giản Thương mới tách khỏi môi Lam Chỉ.
Hắn run rẩy nâng cằm Lam Chỉ lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh đẹp kia.
Tình đầu của hắn mới đắng chát làm sao.
Chờ đợi bao lâu, đến khi được đáp lại một chút thôi cũng đã đủ thành dấu vết khắc cốt ghi tâm trong đời hắn rồi.
Những kỷ niệm này sẽ thành thứ dư vị để Giản Thương hắn gặm nhấm trong đêm tối, trong những khoảnh khắc hắn cô đơn nhất.
Vì Lam Chỉ hơi đáp lại nụ hôn này nên Giản Thương giật thót.
Hắn vội vàng tránh ra, trố mắt nhìn Lam Chỉ.
Song, Lam Chỉ không hề tỉnh lại mà chỉ ôm chặt Giản Thương hơn một chút.
Cậu liên tục hôn nhẹ lên cổ Giản Thương.
Giản Thương chớp chớp mắt, chần chờ mãi rồi mới quyết định hôn thêm lần nữa.
Dần dần, chính hắn cũng bắt đầu trầm mê trong nụ hôn lén lút này.
Những khát vọng của con người thường được khuếch đại trong màn đêm tăm tối.
Sư huynh à, em không buông tay người được nữa rồi...
Nụ hôn triền miên này như thuốc an thần cho cả Giản Thương và Lam Chỉ.
Hai người họ lưu luyến mà ngậm mút môi lưỡi của nhau, như hai lữ khách trên sa mạc tìm được nguồn cam lộ ngọt lành sau tháng ngày lang thang ròng rã.
Giản Thương âu yếm hôn Lam Chỉ, hòng khắc ghi mùi vị của người mình yêu vào trong linh hồn.
Hương vị nơi đầu môi của Lam Chỉ quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi tinh khôi.
Giản Thương nhận ra mình tự đánh giá mình cao quá rồi.
Sau khi đã nếm được "vị" của sư huynh, mình còn cam tâm làm một đứa "em trai ngoan" của huynh ấy nữa ư?
Không.
Mọi thứ của huynh ấy phải thuộc về mình.
Quần nhau đến hơn nửa đêm thì Lam Chỉ mới bình tĩnh lại.
Thân nhiệt cậu cũng về với mức bình thường.
Cậu yên tĩnh tựa đầu lên người Giản Thương mà ngủ say.
Giản Thương vuốt tóc Lam Chỉ một lát rồi mới lau khô người và thay cho cậu một bộ đồ mới.
Sớm hôm sau, khi mơ màng tỉnh lại, Lam Chỉ thấy trong người đã khỏe hơn nhiều.
Tuy nhiên, cậu không nhớ được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cậu nằm trên nền đất lạnh lẽo, ngửa đầu lên mà than: "Ta không ngờ rằng sức mạnh của thanh kiếm Vân Nhận kia lại kinh khủng như vậy...!E rằng còn phải chịu đau thêm một đợt nữa đây".
Thấy Giản Thương cứ cúi đầu không đáp, Lam Chỉ cứ thấy là lạ sao đó.
Cậu cảm giác như bầu không khí này không được đúng cho lắm.
Nghĩ đoạn, cậu lúng túng hỏi hắn: "Ừm, sư đệ này...!Đêm qua...!Ta có làm gì đệ không? Sao mặt đệ lại đỏ bừng thế kia???"
"K-Không có gì đâu ạ.
Đêm qua huynh ngủ ngoan lắm, chẳng làm gì cả", Giản Thương vừa mỉm cười vừa ấp úng chuyển đề tài: "Hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi đó sư huynh.
Chỉ cần người kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi là hết đau ngay ấy mà".
Sau đó, cả hai đều ăn ý mà đổi đề tài.
Lam Chỉ siết lấy bàn tay ấm áp của Giản Thương, nhỏ nhẹ dỗ dành hắn: "Mấy ngày nay chỉ khổ đệ thôi.
Chờ đến khi nào ta khỏe lại, đệ muốn gì ta cũng cho, được không nào?"
Giản Thương vùi đầu làm nũng nơi hõm vai Lam Chỉ: "Có khổ gì đâu ạ..."
Cả hai yên lặng chưa được bao lâu thì Lam Chỉ hốt hoảng ngẩng đầu lên, trong mắt giăng đầy sự đề phòng.
Cậu hỏi Giản Thương, giọng lạnh hẳn đi: "Có người đang ở bên ngoài.
Có phải là Mặc Ly về không?"
Giản Thương cũng lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn ra bên ngoài một lát rồi mới nói: "Đệ nghĩ là không phải.
Đệ đã dặn y là trên đường tìm linh thảo chữa thương cho huynh thì nhớ dẫn mấy kẻ đi tìm huynh tránh xa nơi này một chút.
Không lý gì Mặc Ly lại xuất hiện ở đây được".
Vừa nói, Giản Thương vừa kê gối cho Lam Chỉ nằm xuống.
Sau đó, hắn lấy ra một thanh kiếm màu trắng bạc, rón rén bước tới cửa khe đá.
Chẳng mấy chốc sau, tiếng bước chân nhỏ vụn cùng với tiếng thở hổn hển truyền tới ngày một rõ ràng hơn.
Người đang tới đây có tu vi không cao lắm, bước thấp bước cao, có vẻ đang rất vội.
Hai người Giản Thương Lam Chỉ vừa liếc nhau một cái thì đã thấy lớp cỏ bên ngoài khe đá bị người kia rẽ ra, theo đó là một đôi chân bước vào bên trong khe đá.
Người này không cao lắm, bị tuyết phủ trắng xóa từ đầu đến chân.
Mặt người này bị vải che kín mít.
Người thấp bé kia thấy Lam Chỉ đang ở đây thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Người nọ kích động, mấp máy đôi môi đã lạnh đến cứng đờ của mình mà thốt lên: "L-Lam sư huynh ạ?! Cuối cùng...!Cuối cùng đệ cũng tìm được huynh rồi!"
Một thanh kiếm lạnh ngắt chợt gác lên cổ người kia.
Người thấp bé ấy giờ mới để ý rằng trong này còn có thêm một thiếu niên tầm mười bảy, mười tám tuổi nữa.
Người kia sợ hãi hét lên, vội vã tháo lớp vải đang quấn trên mặt mình ra, lắp bắp: "T-tôi đây mà! Là A Sinh! Là A Sinh theo hầu Lam sư huynh đây mà!!".
A Sinh thấy dung mạo thiếu niên kia thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, hoang mang: "S-sao cậu lại còn sống thế??? Tôi, tôi tưởng cậu chết rồi cơ mà???"
Lam Chỉ vội bảo Giản Thương cất kiếm đi.
Cậu cau mặt nhìn A Sinh, hỏi: "Sao nhóc lại tìm được đến đây? Nhóc đang dẫn đường cho người khác đấy à?"
A Sinh run rẩy phủi tuyết đọng trên người đi, lấy một con thú nhỏ đã lạnh cóng từ trong ngực áo ra, thanh minh: "Không! Đệ không có! Đệ chỉ mang Lam Lăng đến đây trả cho Lam sư huynh thôi!"
Lam Chỉ bảo Giản Thương đón lấy chú gấu mèo nhỏ đang hôn mê kia.
Cậu hỏi A Sinh: "Bây giờ ta đang bị truy nã khắp nơi, nhóc chạy ra ngoài làm gì? Sao không ngoan ngoãn đợi trong viện? Đi ra ngoài thế này không sợ chết à?"
A Sinh bắt đầu nói như bắn liên thanh: "Sau khi Lam sư huynh đi rồi đệ sợ muốn chết luôn ấy! Ai cũng nói huynh là ma tu nhưng riêng Lam Lăng, từ khi tỉnh dậy đến giờ, vẫn cứ khăng khăng cho rằng huynh bị oan.
Đệ đành mang nó đi tìm huynh.
Mấy ngày nay bọn đệ cứ đi mãi, dựa vào hướng Lam Lăng chỉ mà tìm được đến chỗ này.
Cho đến đêm hôm qua, Lam Lăng lạnh quá nên mới hôn mê tiếp.
Sáng nay đệ lần mò mãi mới tìm được khe đá này đấy.
Ban đầu đệ chỉ định vào đây nghỉ chân thôi, ai ngờ lại tìm được Lam sư huynh ở trong này chứ!"
Lam Chỉ càng nghe càng thấy không ổn.
Cậu chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, ngoài ra còn có tiếng Bạch Phong Dương vẳng lại: "Tên nhóc A Sinh đó mới đi vào đây mà? Sao lại không thấy đâu nữa??? Các người lục soát kỹ vào cho ta!"
Xong.
Đám người kia đuổi đến nơi rồi.
————————————
Góc chen mồm của Tôm:
Năm mới, tôi ngoi lên tặng các bạn 1 chương rồi đi ôn thi tiếp đây..
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
749 chương
1207 chương
4 chương