(Tôm dịch Nờ Y bê ta) Tiễn bước hai người Dung Vân Tưởng và Tề Mộ Nhiên, Lam Chỉ suy tư rảo bước về viện. Cậu vừa nghĩ ngợi vừa lơ đễnh nghịch bụi Thần Tư thảo. Ai ngờ, Lam Chỉ vừa chạm vào lá cây thì thân cây đã mọc ra tua tủa những gai là gai. Vì Lam Chỉ đang nghĩ đến chuyện khác nên cũng vô tình bị gai đâm trúng. Đầu ngón tay cậu lập tức bật máu. A Sinh đương đút đậu tương luộc cho gấu mèo ăn, thấy vậy thì thở dài: "Lam sư huynh lại bị thương đấy à? Cái cây Thần Tư thảo kia lần nào cũng đâm tay huynh thành cái tổ ong luôn mà sao huynh cứ vuốt ve nó mãi vậy ạ?" Cả cành cả lá, thậm chí là hoa của Thần Tư thảo đều đứng thẳng tưng, trông như cây cột. Nó quay lưng về phía Lam Chỉ ra chiều giận dỗi. Lam Chỉ cũng biết mình táy máy tay chân với nó nên đành đưa đầu ngón tay đang rỉ máu lên miệng mút nhẹ cho cầm máu. Vừa mút, Lam Chỉ vừa thò tay vuốt ve nụ hoa đang khép chặt kia. Gấu mèo ngậm một miệng đầy đậu tương, lúng búng nói: "Chủ nhân này, Thần Tư thảo không thích ngài đâu. Ngài đừng chọc nó nữa". Lam Chỉ tự nhiên nổi quạu: "Ai bảo không thích?! Muốn ta âu yếm còn chẳng được kia kìa!". Cáu xong, Lam Chỉ chợt thấy khó chịu đến lạ. Cậu bực mình về phòng, lấy thẻ ngọc ra kiểm tra theo thường lệ. Chưa có gì mới. Hôm kia không có, hôm qua không có. Sao đến hôm nay vẫn không có chương mới??? Hệ thống bị chập mạch à? Vì truyện mãi chưa được cập nhật chương mới nên khu bình luận cũng vắng như chùa bà đanh, chỉ có lèo tèo mấy người quen biết nhau tán gẫu qua lại. [Ơ hay? Lên V rồi mà ngày càng lười đăng chương mới là như nào? Thế có định kiếm tiền không đây? Lầu 1: thì kiểu lúc lười lúc chăm ấy. Ông không thấy à? Hồi trước cứ nửa tháng mới ra một chương, sau đó thì lại chăm vờ lờ, gần như hôm nào cũng có. Dạo này chắc lại lười rồi đây mà. Lầu 2: Thôi kệ đi. Có đăng chương nữa thì cũng chỉ có cảnh Giản sư muội phòng không gối chiếc tu luyện một mình Lầu 3: đúng dị. Chương trước Giản sư muội còn vừa ngồi gặm nấm bên bờ suối vừa vuốt ve tranh chân dung của Lam Lam. Làm tui tí thì khóc Lầu 4: Tôi cũng thế. Tác giả cho đôi chim cu đoàn tụ đê!] Hang động nơi Giản Thương đang bế quan cách dãy Bắc Hành có năm, sáu canh giờ đi đường, thừa sức đi đi về về trong ngày. Nhưng Lam Chỉ sợ có người sẽ phát hiện ra cậu đi gặp Giản Thương, phát hiện ra chuyện Giản Thương còn sống, nên Lam Chỉ cũng không dám manh động. Cứ thế này chắc phải một năm nữa mới gặp lại nhau được. Quan trọng là Lam Chỉ phải bắt được kẻ sau màn, để mai mốt Giản Thương trở về sẽ không bị người ta uy hiếp tính mạng nữa. Vì vậy, vấn đề trước mắt là làm sao để giải quyết êm thấm được chuyện của Bạch Phong Dương. Đương lúc Lam Chỉ chậm rãi tản bộ trong sân, gấu mèo nãy giờ vẫn ngồi gặm đậu tương lại đột nhiên run một cái. Gấu mèo ta lăn trên đất một vòng rồi hóa thành một cậu thanh niên cực kỳ đẹp. Cậu thanh niên nọ lúng túng vì trên người không có lấy một mảnh vải che thân. Đôi mắt hoa đào bối rối liếc Lam Chỉ, mặt mũi đỏ bừng. Hai tay cậu ta luống cuống che lại nơi nhạy cảm, luống cuống: "Sao sao sao tự nhiên lại biến hình rồi? Nhanh, nhanh đi lấy hộ tôi bộ quần áo với!" A Sinh cũng hoang mang: "Lốt gấu mèo của cậu nhìn ngáo ngơ thế mà lốt người lại đẹp quá ha..." "Thế, thế à?" "Ừa. Nhìn nè. Ngũ quan đoan chính, đường nét thanh tú, so ra cũng không kém Lam sư huynh của ta mấy đâu". Lam Chỉ thấy hai người đứng đó tán gẫu với nhau thì nhíu mày: "A Sinh, nhóc về phòng đi. Ta không gọi thì đừng có đi ra ngoài". Dù cho quan hệ của Lam Chỉ với mọi người không được tốt lắm nhưng cậu cũng được cả phái công nhận là đệ nhất mỹ nam. Chẳng lẽ còn có ai đẹp hơn Lam Chỉ cậu ư? A Sinh bị mắng thì hậm hực về phòng. Trong lúc đào hoa nhãn của cậu thanh niên vẫn còn kích động, có một giọng nói của nam giới đã vang lên sau lưng cậu ta: "Biến về đi". Ngữ điệu của người này cứ đều đều, nghe không rõ cảm xúc. Cậu thanh niên quay lại nhìn. Cậu ta thấy Lam Chỉ đang đứng chỗ cửa viện, còn bên cạnh Lam Chỉ lại mọc ra thêm một người đàn ông mặc đồ đen. Người nọ tầm trên dưới hai mươi tuổi, sở hữu một làn da màu mật ong khỏe mạnh. Y đẹp như tượng tạc, song y lại khoác lên mình vẻ sắc bén như một thanh kiếm cổ. Hai thứ đó hòa quyện lại, tạo thành một khí chất đặc biệt vô cùng. Cậu thanh niên nhìn thấy người đàn ông kia thì rất kinh ngạc. Mặt cậu vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Cậu vội vàng biến lại về lốt gấu mèo, lộp bộp chạy mấy bước về phía người đàn ông rồi dừng lại. Gấu mèo thì thào gọi: "Mặc Ly ơi..." Vì Lam Chỉ còn có chuyện quan trọng cần bàn với Mặc Ly nên đi vào phòng khách trước. Mặc Ly đi ngay phía sau cậu. Khi thấy y đi ngang qua chỗ mình, gấu mèo vội vã đi theo mấy bước. Chú ta còn định túm vào áo y nhưng rồi lại sợ sệt mà rụt về. Cuối cùng, chú chỉ biết đứng nhìn hai người kia một trước một sau vào phòng. Thực ra, gấu mèo cũng muốn theo vào lắm chứ. Nhưng vì thân là gấu mèo nhưng lại mang gan thỏ đế nên chú ta đành đứng ngoài, áp lỗ tai tròn tròn lên cửa để nghe xem tình hình trong phòng thế nào. Gấu mèo cứ nằm nghe ngóng như thế hơn nửa canh giờ. Chợt, cửa phòng bị người ta mở ra, gấu mèo vội vã lùi về phía sau. Người đàn ông mặc đồ đen kia vừa bước ra thì đã quay lại, nói với Lam Chỉ: "Lam tu sĩ, đợi một chút". Trong khoảnh khắc xoay người, y liếc gấu mèo một cái thật nhanh nhưng lại không nói với chú câu nào. Gấu mèo không biết Mặc Ly có trông thấy mình không nên vội rướn người lên, khẽ gọi y: "Mặc Ly ơi, ở đây cơ mà". Lam Chỉ thấy mặt gấu mèo như sắp khóc đến nơi thì nhíu mày: "Nó gọi ngươi kìa". Mặc Ly làm như bây giờ mới nhận ra gấu mèo đang ở đây. Y cúi xuống liếc thêm cái nữa, nhưng vẫn chưa chịu nói chuyện với gấu mèo. Mặc Ly lại bảo Lam Chỉ: "Nhóc này được trời cho vị giác rất nhạy bén, đã nếm cái gì thì sẽ nhớ vị cái đó. Ngoài ra, nhóc ta còn có thể dựa vào mùi vị mà đoán nguyên, vật liệu đã làm ra thứ đó. Nếu Lam tu sĩ cần thì cứ lấy ra mà dùng, đừng khách khí". Lam Chỉ nghĩ thầm đây là yêu thú của ta, có dùng hay không thì liên quan gì đến ngươi? Tuy nhiên, nhờ lời Mặc Ly mà bây giờ Lam Chỉ mới biết gấu mèo có khả năng khá thú vị này. Lam Chỉ thuận miệng đồng ý: "Được". Lam Chỉ thấy dù sao giữa hai người chỉ còn mấy việc vặt vãnh, để bàn sau cũng được. Hiện tại, có lẽ nên để thời gian cho người ta còn tâm sự với người nhà mình thôi. Nghĩ bụng, Lam Chỉ bảo Mặc Ly: "Mấy hôm nay khổ cho ngươi rồi. Bây giờ ngươi cứ về hang của mình, nghỉ một đêm cho khỏe đi. Sáng mai ngươi lên đường cũng được". Mặc Ly cúi đầu, đáp: "Vâng". Lam Chỉ nói xong thì quay về phòng mình. Mặc Ly rảo bước ra khỏi viện của Lam Chỉ, nhóc gấu mèo thì bám theo y. Cả một đường, gấu mèo cứ rón rén bước theo chân Mặc Ly, ngoan ngoãn giữ khoảng cách, không dám tới gần y. Cả hai im hơi lặng tiếng người trước kẻ sau đi được một đoạn dài thì Mặc Ly mới chậm chạp xoay người lại. Y có vẻ hơi kháng cự, nhưng vẫn nói với gấu mèo: "Đêm nay ngủ ở hang của ta đi rồi sáng mai ta đưa về". Tâm trạng như đưa đám của gấu mèo cuối cùng cũng tan biến sau khi nghe câu nói kia của Mặc Ly. Chú vội vàng leo lên vai Mặc Ly, nhấc cái đuôi bông xù lên che mặt, vui vẻ đáp: "Được chứ, được chứ!" Cái hang mà Mặc Ly ở nằm sâu trong dãy Bắc Hành, vị trí kín đáo. Trước cửa hang là lớp lớp linh thảo, bên trái hang là một đầm lầy đen sì, còn bên phải lại sát hồ nước. Địa thế của hang này rất tốt, có thể ngăn yêu thú lạ tiếp cận địa bàn của Mặc Ly. Thật ra thì tập tính của loài báo là ngủ trên cây, nên đối với Mặc Ly, cái hang này chỉ là nơi để y che mưa chắn gió. Tuy vậy, y vẫn dọn dẹp đâu ra đấy, nhìn rất sạch sẽ và thoải mái. Nhóc gấu mèo vừa bước vào trong hang đã lập nhào tới ổ cũ của mình, lăn một vòng. Ổ của gấu mèo được lót cỏ dại, phía trên được treo một cái bao nhỏ. Trong bao có đầy những quả dại đỏ tươi, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Thấy sợi dây buộc miệng bao hơi tuột ra, gấu mèo bèn kéo nhẹ một cái, móc ra mấy quả ra ăn. Mặc Ly chần chờ, đứng ngoài cửa hang mãi chưa vào. Nhóc gấu mèo biết y không thích mình quá gần gũi với y nên lật đật đứng dậy, kéo ổ của mình vào sát góc rồi ngước lên nhìn: "Tối nay em không liếm lông cho chàng đâu". Mặc Ly nghe gấu mèo nói thì lại cau mày: "Ta có nói là ta không thích à?". Nói đoạn, y bước vào trong, ngồi xuống giường mình. Y dịu giọng, hỏi gấu mèo: "Dạo này vẫn ổn chứ? Có tu luyện được tí nào không vậy?" "Có chứ. Em lên được một cấp rồi đấy", vừa nói, đôi mắt đen nhánh vừa sáng rực lên. Có vẻ như nhóc gấu mèo đang muốn được người ta khen lắm đây. Mặc Ly cũng gật gù: "Huyết thống của em thấp quá, chỉ lên được cấp năm. Tính ra, tuổi thọ của em chỉ có hai trăm năm. Nếu muốn cùng ta đi hết năm trăm năm, ít nhất em phải lên cấp ba trước năm hai mươi lăm tuổi. Giờ em đã hai mươi hai rồi, chỉ còn lại ba năm nữa thôi, có nhiều nhặn gì đâu? Vì vậy, ta mong em chuyên tâm tu luyện, đừng ham chơi nữa..." Gấu mèo nhỏ nghe Mặc Ly giáo huấn mình mà tủi thân vô cùng. Chú đáp: "Em biết rồi mà..." Bề ngoài Mặc Ly trông như 20 mà nội tâm thì y chang ông cụ, suốt ngày bắt gấu mèo nhỏ tu luyện. Trong khi gấu mèo luôn cảm thấy hài lòng với cuộc đời mình, thỏa mãn với 200 năm sống thì y lại cố chấp muốn gấu mèo phải cố gắng, phải đạt được thọ nguyên 500 năm như mình. Nhìn Mặc Ly đang cực kỳ hăng hái dạy dỗ mình, gấu mèo nghĩ chắc phải dẹp kế hoạch ban đầu của mình lại thôi. Ánh đuốc trong hang chập chờn, cộng thêm Mặc Ly vẫn đang liến thoắng khiến cho gấu mèo gật gà gật gù như uống nhầm thuốc ngủ. Chú ngả bên này, nghiêng bên kia, cả người cứ lắc qua lắc lại như sắp đổ kềnh ra đất đến nơi. Mặc Ly chợt ngừng lại, dịu dàng gọi: "Qua đây nào". Gấu mèo tỉnh táo lại ngay tức khắc. Chú hấp tấp vọt tới bên Mặc Ly, đôi mắt đen nhánh nhìn y chăm chú. Mặc Ly xoa nhẹ đầu chú, rồi bế chú đặt lên đùi mình, Gấu mèo được vuốt ve nên rất thoải mái, vô tư ngửa bụng duỗi chân. Vuốt của chú đè lên ngón tay Mặc Ly, như thể đang đè tâm sự của mình xuống để những lời kia không tuột ra khỏi miệng. Mặc Ly à, em nhớ chàng lắm đấy. Chàng có nhớ em không? Gấu mèo tươi cười hỏi: "Em tưởng đi tận bốn tháng cơ mà? Sao mới có ba tháng mà chàng đã về rồi?" Mặc Ly nhăn nhó kể: "Trong lúc ta đang tìm linh thảo, khế ước chủ tớ trong thức hải lại đột ngột biến mất. Em cũng biết mà, khế ước chủ tớ sẽ theo yêu thú chúng ta cả đời, chỉ có một nguyên do duy nhất mới làm nó tan biến đi thôi, đó là khi chủ nhân chết. Ta sợ có chuyện chẳng lành nên bỏ dở giữa chừng, gấp rút quay về xem sao". Gấu mèo kinh ngạc nhảy lên: "Chủ nhân của chàng chết rồi ư?!" "Chưa, được cứu rồi. Mà thôi, em đừng để ý đến mấy chuyện này làm gì. Cứ ngoan ngoãn đợi ta ở chỗ Lam tu sĩ là được". Mặc Ly trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp: "Lam tu sĩ đối xử với em có tốt không?" "Tốt mà. Nếu không có ngài ấy, em cũng không thể nào thăng cấp nhanh như thế được". Gió rét len lỏi giữa núi rừng, mang theo từng bông tuyết lạnh lẽo bay vào trong hang. Mặc Ly bọc gấu mèo vào trong áo, ôm chặt vào lòng, thủ thỉ hỏi chú: "Vậy chủ nhân của em đã đặt tên cho em chưa?" Gấu mèo thoải mái đến mức khẽ run. Chú dang rộng tứ chi, ôm lấy vòm ngực ấm áp rắn chắc của Mặc Ly. Khuôn mặt dưới lớp lông xám của chú nóng bừng, khẽ đáp: "Dạ rồi". "Tên là gì thế em?" "Lam Lăng ạ. Với lại ngài ấy cũng đặt biệt danh cho em nữa, là Tiểu Khôi(*) đó". (*) Khôi 灰 nghĩa là màu tro. Mặc Ly bảo: "Cho em theo họ Lam luôn rồi kìa. Thế là em không còn vô gia cư nữa rồi, thậm chí thân phận bây giờ còn cao hơn cả ta". Gấu mèo thò móng ra khỏi cổ áo Mặc Ly. Mặc Ly yên tĩnh một lát rồi đột ngột đặt gấu mèo xuống đất, đẩy nhẹ mông chú một cái: "Đi ngủ đi". Gấu mèo nhỏ lủi thủi đi về ổ của mình, nằm co lại thành một nắm lông. Chú ôm lấy đuôi mình, vừa liếm vừa hỏi: "Mặc Ly này, lần này chàng phải đi bao lâu nữa?". Mặc Ly im lặng một lát mới đáp: "Không lâu lắm đâu, tầm nửa tháng thôi". Lam Lăng nghe y nói thì "ồ" một tiếng, rồi lại chán nản hỏi Mặc Ly: "Chàng nói xem, em có thể lên cấp ba trong vòng ba năm thật hả? Em mất từng ấy thời gian mới lên được cấp hai, cấp ba chắc chắn còn khó hơn nữa...!Em nghĩ em không làm được đâu". Mặc Ly âm thầm siết chặt nắm tay, bảo: "Không sao đâu. Thiên phú của Lam tu sĩ cao như thế, tu vi cao như thế, đương nhiên sẽ có cách giúp em". Gấu mèo nhỏ vội bò dậy, lém lỉnh cười với y: "Em cứ nghĩ chàng rất ghét bị em đeo bám cơ, nhưng không ngờ chàng lại muốn em sống lâu hơn đấy". Mặc Ly liếc gấu mèo một cái, im như thóc. Gấu mèo cũng mặc kệ y, cúi xuống liếm đuôi tiếp. Chợt, chú ngẩng đầu lên, nói: "Hình như gần đây chủ nhân có nhiều chuyện phiền lòng lắm thì phải. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc đút đậu tương cho em A Sinh cũng bảo là dạo này chủ nhân toàn trằn trọc đến hơn nửa đêm thôi". "Ta cũng không biết nữa. Ngay cả Lam tu sĩ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra luôn. Hiện giờ chủ nhân của ta đang gặp nạn, ta chỉ có nước cố hết sức mà làm đối phó với những gì sắp xảy ra thôi. Đợi đến khi qua cơn sóng gió này là mọi người lại thảnh thơi ngay ấy mà". Gấu mèo nhỏ rón rén leo lên giường, ngồi cạnh Mặc Ly. Chú cẩn thận hỏi: "Hôm nay chàng với Lam tu sĩ nói chuyện gì đấy?" Mặc Ly nhìn gấu mèo, khẽ đáp: "Không có gì cả. Chỉ nói việc vì ngày mai hai nhà Ngô, Phạm sẽ phái người đến nên đêm nay ngài ấy phải tới địa lao gặp Bạch Phong Dương thôi". Canh năm, tại địa lao của Bắc Hành phái. Bạch Phong Dương đang mơ màng ngồi trong góc, đầu tóc rũ rượi. Chợt, gã giương mắt lên, hét về phía bóng đêm sâu hun hút trong địa lao: "Kẻ nào đấy!?" Không có ai đáp lại lời gã mà chỉ có một đám linh khí hiện ra, lởn vởn trên không trung. Bạch Phong trợn trừng mắt, dán chặt vào cái bóng mờ mờ đang chậm chạp di chuyển. Gã cười giễu cợt, gằn giọng: "Là kẻ nào, khai ra đi. Đã dám tới tìm một đứa sắp chết như ta thì cần gì phải giả thần giả quỷ?" Sắp chết đến nơi rồi, sợ đếch gì nữa? Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời xuyên qua song cửa sổ, chảy tràn vào trong phòng giam. Nhưng dù có ánh trăng, Bạch Phong Dương cũng không tài nào nhìn rõ được người vừa đến đang ẩn núp ở chỗ nào. Một lúc lâu sau, một người với vẻ ngoài thanh nhã xuất trần và thể trạng trông có vẻ yếu ớt khoan thai bước từng bước một ra khỏi bóng tối. Mắt y sáng ngời, cực kỳ thu hút. Y hỏi Bạch Phong Dương: "Còn nhớ ta không?" Bạch Phong Dương thấy người này thì hơi giật mình. Gã sờ chiếc nhẫn trên ngón út, hồi hộp hỏi: "Ngươi...!có phải là người áo xanh hôm đó đã cướp đan dược của ta không?" Người kia không trả lời ngay. Bạch Phong Dương lại cúi đầu, lẩm bẩm tiếp: "Lần trước ta còn chưa kịp cảm ơn bộ công pháp ngươi đưa ta nữa. Tiếc là bây giờ ta thân mang trọng tội, chắc hẳn cũng chẳng sống được bao lâu nữa, e rằng sau này cũng không có cơ hội hậu tạ ngươi rồi". Trong chiếc nhẫn mà người áo xanh đưa cho hắn hôm ấy không chỉ có 100.000 linh thạch mà còn có một bộ công pháp giúp cơ thể điều tức. Từ xưa đến giờ, Bạch Phong Dương chỉ tập trung vào cái lợi trước mắt, chỉ biết dùng linh đan để ổn định linh lực sau khi thăng cấp. Vậy nên, thân thể gã thật ra cũng không khỏe mạnh gì mấy. Tuy nhiên, gã vẫn luôn giấu nhẹm chuyện này đi, có cần thì cũng chỉ lén lút dùng, không cho ai biết. Bộ công pháp mà người kia đưa cho Bạch Phong Dương có tác dụng thanh lọc cơ thể, điều hòa khí tức. Ngoài ra, người sở hữu công pháp này còn có thể dùng nó như một loại nguyên liệu phụ trợ trong quá trình tu luyện, dần dần sẽ giúp người dùng thoát ly được mấy loại thuốc hại thân kia. Nói chung, đây là một bộ công pháp cực kỳ tốt. Người áo xanh ung dung hỏi: "Nghe nói gần đây ngươi tu luyện không được thuận lợi cho lắm?" Bạch Phong Dương nghe y hỏi thì bắt đầu tỏ ra rối rắm. Gã đau khổ, mệt mỏi kể lại: "Ta...!Trước đó, sư phụ thưởng cho ta một bộ công pháp. Ta tu luyện được hơn hai tháng rồi nhưng lại không phát hiện được ra trong đó có lẫn cả ma công. Chắc chắn là thằng Lam Chỉ kia! Chính nó là kẻ đã đánh tráo công pháp của ta thành ma công! Chỉ tiếc là ta không có bằng chứng nên không buộc tội nó được. Cả cái phái này, tất cả, đều không có ai tin lời ta cả". Người áo xanh kia trầm lặng một lúc rồi khẽ bảo: "Ta tin ngươi vô tội". Bạch Phong Dương ngẩng phắt lên ngơ ngẩn nhìn bóng người yếu đuối kia, cổ họng nghẹn ngào. ------------------- Tác giả tâm sự: Tui tính toán mãi, cuối cùng quyết định sửa lại chuyện tình cảm của Mặc Ly và bé con gấu mèo. Tui sẽ viết sao cho nó trong sáng thêm một tí, thanh tịnh thêm một tí, cũng để hai người đó tiến triển chậm hơn một tí luôn. (Còn 3 dòng tác giả bảo phải đi sửa lại 39 chương nên thôi bỏ qua nha).