(Tôm dịch Nờ Y bê ta) Dòng thông báo chình ình trên mặt ngọc kia khiến Lam Chỉ chết điếng cả người. A Sinh lấy làm lạ nên bèn sáp tới, ngó một cái rồi hỏi: "Lam sư huynh sao thế ạ?". Vì tấm thẻ ngọc này là đồ mà hệ thống phát cho Lam Chỉ nên người ngoài không thể nào thấy được nội dung mà nó hiển thị. Lam Chỉ dần tỉnh lại từ cơn hoang mang, nhấp ngón tay chọn lệnh 【Không kết thúc】. Sau đó, lại thêm một khung thoại màu xanh lá nhảy ra. Nội dung của nó như này: 【Sau khi hết truyện, bạn có thể quay về thế giới thật. Bạn có chắc chắn muốn tiếp tục nội dung truyện không?】 Không hiểu sao, tự nhiên Lam Chỉ lại thấy tức anh ách. Cậu dứt khoát chọn 【Chắc chắn】, không thèm nghĩ ngợi gì cho nhức đầu. Nếu cậu đi rồi thì Giản Thương biết làm sao bây giờ? Đệ ấy sẽ chết luôn à? Cho nên bây giờ ai quan tâm cuốn truyện này có kết thúc được hay không? "Còn Phạm Thanh?", Lam Chỉ vừa bay lên vừa hỏi, mặt mũi tái mét. Tô Sở vội đáp: "Có Vạn trưởng lão canh xác cho đệ ấy rồi ạ. Kể cả Tần Hải cũng bị ngài ấy sai người nhốt lại rồi, đang chờ thẩm tra". "Ừm. Cảm ơn". Lam Chỉ cất ngọc bài đi rồi bỏ đám đệ tử kia lại mà bay đi trước. Phòng của Giản Thương nằm trong khu dành cho đệ tử Địa giai. Khung cảnh nơi này bây giờ đổ nát tan hoang vì Bạch Phong Dương phát điên. Gã vẫn đang gào rú từng hồi, còn hai người Dung Vân Tưởng và Tề Mộ Nhiên đã được các đệ tử đưa đi từ lâu rồi. Trên mặt đất lạnh lẽo chỉ còn thân xác bị tro bụi phủ đầy của Giản Thương. Máu thấm đẫm người hắn, bắn loang lổ ra đất. Các đệ tử gác cửa cũng bị vạ lây, bị thương mất mấy người. Họ sợ hãi nhìn vào trong khuôn viên của viện nhưng không ai dám cả gan đi vào can ngăn. Họ bất lực gào lên với nhau: "Các trưởng lão tới chưa?! Có ai đi gọi Lam sư huynh chưa!?" Bạch Phong Dương kéo lê thi thể của Giản Thương. Gã điên cuồng gào thét: "MA TU! CHÍNH MÀY! CHÍNH MÀY HẠI TAO THÀNH BỘ DẠNG NÀY, ĐÚNG KHÔNG!" Người bị gã kéo lê đã bất động từ lâu, tay chân thì vô lực duỗi thẳng. Bạch Phong Dương bây giờ không khác gì một con rối gỗ, cứ ngu ngu ngơ ngơ, vừa lẩm bẩm những điều không rõ nghĩa vừa vung kiếm lên. Khoảnh khắc kiếm của gã sắp đâm xuống, gã chợt thấy cổ tay mình nhói một cái. Tiếng xương vỡ vụn vang lên răng rắc, bị tiếng thét thảm thiết của Bạch Phong Dương át đi. Kiếm trong tay gã rơi xuống, tạo ra tiếng leng keng chói tai vô cùng. Ngay sau đó, một cơn đau đớn truyền từ ngực lên đại não Bạch Phong Dương. Gã cảm thấy người mình bị một thứ vũ khí sắc ngọt đâm xuyên qua, linh khí cũng theo thứ đó mà vồ lấy gã, cấu xé gã, khiến cho cả người Bạch Phong Dương máu me be bét. Gã kinh ngạc há hốc miệng, nhưng không nói được tiếng nào. Gã bị xung lực của linh khí đẩy bay tung ra phía sau rồi rơi phịch xuống đất. Chính Lam Chỉ là người vừa muốn lấy mạng Bạch Phong Dương. Lam Chỉ mặt cắt không còn một giọt máu, cẩn thận đỡ xác Giản Thương dậy. Cậu nắm trong tay hồn khí Hoành Ương giờ đã đẫm máu, chăm chú nhìn Giản Thương. Lòng cậu thấp thỏm lo âu, tự hỏi rằng tuy không còn thở nữa nhưng biết đâu nguyên thần còn tròn vẹn thì sao? Cậu không muốn phí thời gian suy nghĩ vẩn vơ nên sau khi điểm nhẹ ngón tay lên trán Giản Thương để phong bế linh khí đang thoát ra khỏi linh mạch của hắn thì cõng người lên lưng. Bạch Phong Dương nằm liệt trên đất, khàn giọng thều thào: "Lam Minh Tô...!Nó là ma tu! Sao mi lại tiếp tay cho nó!" Lam Chỉ hơi quay qua, liếc gã một cái. Thi thể của người trên lưng cậu vẫn đang nhỏ máu tong tỏng. Máu của Giản Thương thấm ướt cổ áo Lam Chỉ, lan ra cả một mảng lớn. Ánh mắt Lam Chỉ nhìn Bạch Phong Dương bây giờ không khác gì nhìn một kẻ đã chết. Ánh nhìn lạnh lẽo ấy cùng với máu đỏ tanh nồng trên người tạo thành dáng vẻ vô cùng khủng bố, thứ mà trước giờ Bạch Phong Dương chưa bao giờ thấy trên người Lam Chỉ, khiến cho họng gã cứng đờ, rên thôi cũng không dám. Ban nãy, Lam Chỉ toan vặn gãy cổ gã đi cho đỡ rách việc. Cậu phải dùng hết sức bình sinh mới đè được sát ý của mình xuống, tha cho cái mạng chó của Bạch Phong Dương. Giờ khắc này, hễ cứ liếc Bạch Phong Dương một cái là Lam Chỉ lại muốn giết Bạch Phong Dương thêm một lần. Lam Chỉ mặc gã nằm đó, còn cậu thì đưa người đi mất. Các đệ tử của Lam Chỉ trông thấy bóng người màu lam bay vút qua, trên lưng cõng theo xác một người thì ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt. Tô Sở ngước mắt nhìn theo, khó hiểu lẩm bẩm: "Chuyện gì vậy nè...?" Lam Chỉ cõng Giản Thương bay đi mấy chục dặm rồi dừng chân bên một con suối nhỏ. Cậu khẽ khàng đặt Giản Thương nằm xuống. Xác người nọ không còn ấm nữa, mặt cũng tái bệch đi, không còn chút sinh khí nào nữa. Tay Lam Chỉ run rẩy, nhẹ nhàng đưa một luồng linh khí vào mi tâm của Giản Thương. Luồng linh khí kia thâm nhập vào trong, nhanh chóng du tẩu trong cơ thể hắn. Mãi một lúc lâu sau, Lam Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm mà lau đi mồ hôi trên trán. Dù rằng sinh khí không còn nữa nhưng may sao nguyên thần vẫn còn đầy đủ, chưa tan mất phần nào. Lam Chỉ quyết định cứ tạm thời phong bế nguyên thần của Giản Thương lại trong thân xác, ít nhất vẫn còn cơ hội cứu người. Tuy nhiên, cách để cứu Giản Thương lại khá là...! Nguyên tác "Đạo Ma Chí Thánh" mà Lam Chỉ vốn định viết là một quyển truyện dài, bét nhất cũng tầm năm triệu chữ. Cũng vì truyện này dài như thế, làm sao mà thiếu được mấy cảnh nam chính bị người hại chết rồi lại sống lại đây? Mỗi khi sắp trút hơi thở cuối cùng, nam chính Giản Thương thường sẽ đột nhiên ngộ đạo, tu vi tăng lên vùn vụt; không thì lại quen được nhân vật then chốt nào đó để rồi sau khi sống lại, khỏe lại sẽ mở ra phó bản mới. Có thể nói, mỗi lần cải tử hoàn sinh đối với nam chính đều là phúc trong họa mà trời ưu ái ban cho hắn. Tuy nhiên, chuyện đó chỉ xảy ra với điều kiện tiên quyết là nguyên thần của Giản Thương được bảo hộ vẹn toàn. Một khi nó đã tiêu tán vào đất trời, thì ngay cả phận tác giả như Lam Chỉ đây cũng không tài nào mà thay đổi thiên mệnh được nữa. Cũng vì lẽ đó nên khi nãy Lam Chỉ mới lo đến phát run, chỉ sợ mình không kịp cứu Giản Thương nữa rồi. May sao mọi thứ vẫn ổn, Lam Chỉ cũng bình tĩnh hơn không ít. Cậu lại bắt đầu cân nhắc biện pháp để giúp Giản Thương sống lại. Nghĩ mải nghĩ mê, càng nghĩ mặt càng nhăn thêm một tí. Đối với thể loại truyện ngựa đực này, muốn nam chính thoát nạn thì không thể thiếu bàn tay nữ giới, tức là cảnh cứu người này thường sẽ cực kỳ thơm ngon ngọt nước. Trong giai đoạn phát triển đầu truyện, muốn Giản Thương sống lại thì phải tìm được một cuốn công pháp tên là "Bảy Cách Luân Hồi". Cuốn công pháp đó được cất trong một cái động bỏ hoang, cách đây tầm 600 dặm. Người tu luyện công pháp đó xong, có thể luyện ra dưỡng khí. Dưỡng khí ấy không chỉ giúp người ta kéo dài tính mạng những khi nguy cấp mà còn cứu được người khác từ cõi chết trở về. Nhưng mà cách thức để người chết sống lại thì khó tả lắm. Để dưỡng khí này trở thành sinh khí, níu mạng của người chết, linh khí của người luyện công pháp và người được cứu phải quyện vào nhau thì mới được. Làm thế nào để linh khí của hai cá thể riêng biệt quấn quýt với nhau đến mức đấy thì không cần nói cũng biết. Vậy nên, vấn đề nan giải mà Lam Chỉ phải đối mặt bây giờ là biết tìm đâu ra người chịu tu luyện "Bảy Cách Luân Hồi" rồi song tu, nhầm, cứu Giản Thương bây giờ? Trong nguyên tác, người đảm nhiệm trọng trách lớn lao này chính là Tần Ninh Ngọc, chính cung của Giản Thương. Chuyện xảy ra sau khi Giản Thương rời khỏi Bắc Hành phái. Trên đường xuống núi, hắn bị người ta rắp tâm hại chết. Tần Ninh Ngọc vội vàng cứu Giản Thương xong thì run rủi thế nào cả hai người lại rơi vào hang động kia, tìm được "Bảy Cách Luân Hồi". Nhưng mà người ta tiến triển được đến mức ấy là vì từ khi được Giản Thương trừ tà cho, Tần Ninh Ngọc đã bắt đầu thích người ta rồi. Con gái mà, dễ mềm lòng. Nếu cô gái ấy vừa có tình cảm với mình, vừa làm được việc tốt thì tội gì cô ấy phải từ chối? Lam Chỉ muốn hói đầu luôn. Hiện tại, Tần Ninh Ngọc nhà người ta còn chẳng biết trên thế gian này có tồn tại một bạn nhỏ tên Giản Thương, sao cậu có thể vô liêm sỉ đến mức đi nhờ cậy nàng được? Không lẽ bắt con gái nhà người ta phải hy sinh tấm thân trinh trắng vì một kẻ xa lạ hả? Nghe là thấy vớ va vớ vẩn rồi. Bảo sao các cụ lại dạy sai một ly, đi một dặm. Lam Chỉ cố gắng nhớ lại mấy cách hồi sinh người chết mà cậu đã đề cập đến trong nguyên tác. Sâm tuyết ngàn năm tuổi trên núi tuyết của Bắc bộ đại lục khó tìm quá, bỏ qua; Vĩnh Sinh quả bên Tây bộ thì chưa kịp chín, không hái được. Từ đó suy ra, chỉ còn nước để người tu luyện cuốn công pháp kia mây mưa với Giản Thương thôi. Nhưng mà tìm đâu ra cô gái tự nguyện làm bậy bây giờ????? Thật ra, Lam Chỉ bất an lâu nay rồi nhưng cậu tự an ủi mình rằng chỉ là do mình nghĩ nhiều quá thôi. Xét từ vụ tà linh kia chuyển mục tiêu lên người cậu thay vì Tần Ninh Ngọc như trong nguyên tác, chẳng lẽ đến việc "bóng dương lồng bóng đồ my"(1) này cũng đến phiên Lam Chỉ cậu à...!Trong lúc suy nghĩ mông lung, Lam Chỉ cúi xuống nhìn khuôn mặt không còn sót một chút sinh khí nào của Giản Thương, lẩm bẩm một mình: "Đệ nói xem, giờ ta phải làm gì đây?" Lam Chỉ bắt đầu nhớ nhung dáng vẻ bẽn lẽn chân thành thường ngày của Giản Thương. Càng nhớ, lòng Lam Chỉ càng thêm thắt lại. Cậu cẩn thận cõng Giản Thương dậy, xoa nhẹ cái đầu đang rũ trên vai mình, bảo: "Sư đệ, đệ tốt với ta như thế, ta sẽ không để đệ bỏ mạng ở đây đâu". Hang động bỏ hoang kia từng là nơi mà một vị đạo tu đã hết thọ nguyên quy tiên. Bao quanh động là một kết giới đã tồn tại hơn trăm ngàn năm, khiến cho người ngoài rất khó phát hiện ra nó. Nhờ kết giới ấy mà mọi thứ trong động cũng được bảo vệ gần như nguyên vẹn. Cơ hội duy nhất để người ngoài đi vào động chính là khi trời tảng sáng, thời khắc mà mọi người sống quanh đây gọi là "thần vụ chi mộ".(*) (*) Nguyên văn "晨雾之墓", đại khái là khi sương sớm còn lượn lờ ấy. Vừa hết canh năm(*), sương khói vẫn đủng đỉnh giăng mù mịt đất trời. Trời hửng thêm một chút là sương sớm đã tự động tản đi, rủ nhau trốn vào một góc sâu bên trong rừng thẳm, nơi mà tầm mắt người phàm không vượt quá ba thước. Vốn dĩ vì kết giới cổ kia hấp thụ linh khí thiên địa nên mới kéo theo đám sương mù kia phiêu diêu tới đây. Chỉ cần mặt trời ló dạng là chúng sẽ tan đi ngay. Song, có mấy người tiều phu vào rừng kiếm củi vô tình trông thấy cảnh này thì tưởng là có yêu ma tác quái, trông không khác gì cảnh tha ma buổi sớm nên đặt cho nó cái tên "thần vụ chi mộ" này. (*) Từ lúc 5h sáng trở đi. Với Lam Chỉ mà nói, đi liên tục sáu trăm dặm cũng chỉ là chuyện nhỏ. Cậu cõng Giản Thương, bay suốt mấy canh giờ đã tới đích. Khi hai người họ tới nơi, thời gian mới quá nửa đêm. Trong làn sương dày đặc, Lam Chỉ phóng ra một luồng linh khí, để nó từ từ tản ra trong không khí. Chợt, luồng linh khí của Lam Chỉ bị hút vào trong một cái khe. Cái khe kia càng lúc càng lớn, để lộ ra cửa vào hang. Lam Chỉ thấy nó mở ra đủ lớn rồi thì vội cõng Giản Thương nhảy vào trong. Tiếng đất đá vang lên, cửa hang chẳng mấy chốc đã đóng kín. Trong động không có một tia sáng nào. Đứng trong này giơ tay lên sát mặt có khi cũng không thấy đủ năm ngón. Lam Chỉ vừa cõng Giản Thương vừa đi sâu vào bên trong. Theo bước cậu, một con đường dần hiện ra. Cảnh sắc trong động cũng dần thay đổi. Càng đi vào sâu, không gian càng rộng rãi hơn, thoáng đãng hơn. Thậm chí, Lam Chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cảm nhận được linh khí nồng đậm đang bao quanh mình. So với phòng tu luyện của Bắc Hành phái, động này còn lý tưởng hơn không biết bao nhiêu lần. Lam Chỉ mở ra ba lớp kết giới, đi tới cửa ải cuối cùng. Trước mặt Lam Chỉ là một pho tượng đá của một người đàn ông cao cỡ một người trưởng thành. Tượng này có khuôn mặt tuấn nhã, không hề kém cạnh so với Lam Chỉ. Tượng được tạc trong tư thế rũ mắt, chắp tay. Lam Chỉ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của pho tượng. Cậu kính cẩn cúi đầu, từ tốn quỳ xuống trước pho tượng. Không biết Lam Chỉ đã quỳ bao lâu, nhưng cậu chợt thấy khoảng đất dưới đầu gối mình hẫng một cái. Ngay sau đó, cả Lam Chỉ và Giản Thương đều cùng nhau rơi xuống dưới. Pho tượng này chính là di vật của vị đạo tu kia. Ngài dựa theo tướng mạo của mình rồi khắc ra nó, lấy nó làm cửa ải cuối cùng cho những ai muốn vào trong. Nếu khách tới đây mà đủ lễ nghĩa, đủ cung kính, nó sẽ đưa thẳng người đó tới thư phòng mà ngài từng dùng. Còn nếu không thèm để tâm đến pho tượng, chưa chắc kẻ đó đã sống sót mà thoát ra được. Vì diễn biến tình tiết hiện tại quá khác so với những gì cậu viết trong phần dàn ý cơ bản nên Lam Chỉ không dám manh động. Cả một đường đi, tinh thần Lam Chỉ căng như dây đàn. Đợi đến khi trót lọt được cửa cuối, cậu và Giản Thương rớt xuống một nền đất bằng phẳng thì Lam Chỉ mới yên tâm đôi chút. Đến giờ, mọi thứ vẫn đi theo đúng quỹ đạo trong nguyên tác. Vậy...!chắc là Giản Thương sẽ không sao đâu ha? Ba gian thư phòng, phòng tu luyện và phòng ngủ được thông với nhau, đều được trang trí theo phong cách rất cổ kính. Linh khí trong ba gian này còn đặc hơn chỗ con suối trên kia gấp mấy lần, có khi không kém Huyền thất của Bắc Hành phái là bao. Động này bị phong bế từng ấy năm, cũng không bụi mấy. Đây chính là nơi mà vị đạo tu kia dùng để bế quan tu luyện. Lam Chỉ cẩn thận đặt Giản Thương lên giường, kiểm tra nguyên thần yếu ớt mong manh của Giản Thương thêm một lần nữa. Xong xuôi, cậu sang thư phòng, dốc sức tìm cho ra cuốn "Bảy Cách Luân Hồi". Nhưng, dù có tìm được công pháp, Lam Chỉ vẫn chưa biết phải đi đâu tìm người giúp Giản Thương. Chợt, cậu nhớ ra một nhân vật râu ria trong nguyên tác. Nhân vật nữ này mãi nửa sau của bộ truyện mới xuất hiện. Thị vốn là gái lầu xanh nên từ trong máu thịt đã có nét yểu điệu lẳng lơ. Nhân vật này cũng ở gần đây, cách động này tầm năm mươi dặm. Dù điều kiện của thị không được lý tưởng như Tần Ninh Ngọc nhưng hiện giờ thị là lựa chọn duy nhất của Lam Chỉ. Lam Chỉ cũng chẳng sợ hệ thống sẽ khóa truyện bởi bây giờ Giản Thương đã mất ý thức, hệ thống có thấy được cái gì đâu mà miêu với tả. Cho nên, chỉ cần thị kia gật đầu đồng ý là Giản Thương có cơ hội sống lại. Lam Chỉ lần mò hơn nửa ngày mới tìm được "Bảy Cách Luân Hồi" đã bạc màu trên giá sách. Cuốn sách này có vẻ đã cũ lắm rồi, nhìn hơi nát. Lam Chỉ cẩn thận giở sách ra, đọc vài dòng đã thấy lạ. Trên trang đầu có một dòng chữ xinh đẹp nho nhã vô cùng: Tư chất còn kém, không tu luyện được. Tiếc quá, tiếc quá. Lam Chỉ đọc mà ngạc nhiên vô cùng. Dòng chữ này như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào lòng tự tin bấy lâu nay của Lam Chỉ. Lam Chỉ nhớ lại mà toát mồ hôi. Hồi ấy, để làm nổi bật tư chất xưa nay hiếm của Tần Ninh Ngọc, Giang Diệp đã thiết lập tư chất tối thiểu để dùng được cuốn công pháp "Bảy Cách Luân Hồi" này là 95%. Dựa trên con số này, khắp Bắc bộ đại lục chỉ có đúng ba người. Đó là Giản Thương, chính cung Tần Ninh Ngọc của Giản Thương và một vị tán tu lánh đời ở ẩn tên là Xuyên Bách Hoa. Xuyên Bách Hoa là một ông cụ hơn trăm tuổi ốm nhom ốm nhách, là một đại năng đắc đạo của tu chân giới. Tưởng tượng đến cảnh cụ với Giản Thương...!à thôi, không tưởng tượng nữa. Cho nên, có thể nới cuốn công pháp này đo ni đóng giày cho tư chất 96% của Tần Ninh Ngọc. Nhưng giờ không thể bắt Tần Ninh Ngọc xả thân cứu người nữa, làm sao bây giờ? Lam Chỉ lại cuống lên, vội móc ngọc bài ra xem. Cậu còn 98.000 điểm, duyệt thêm hơn 1.000 chương nữa là đủ điểm mua được một viên Linh Thuần đan nữa rồi. Dùng viên đan đó xong, độ thuần linh của Lam Chỉ sẽ vừa đủ 95%. Lam Chỉ ngỡ ngàng, đờ đẫn đưa mắt nhìn Giản Thương. Cậu không biết phải diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình như nào nữa. Người có khả năng cứu được Giản Thương bây giờ chỉ có mình Lam Chỉ cậu mà thôi, phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn thằng bé chết à? Thế mà cậu phải gánh cả phần của chính cung thật này. ------------------------- 1. Bóng dương lồng bóng đồ my: câu này trong Cung oán ngâm, miêu tả cảnh vua mây mưa với phi tần của mình. Dùng câu này cho đỡ lộ liễu, nhá:)))))))) -------------------------- Góc chen mồm của Tôm: Cảnh báo: Chương sau có nội dung không lành mạnh (ái tử thi). Bạn nào không đọc được đề nghị lướt qua phần đầu..