Khoa - ma - mộng giới

Chương 58 : Quá trình học võ khắc nghiệt (2)

Tầng ba này khá đơn giản nên chỉ mất năm ngày Phong đã lên được tầng 4, lúc Phong thành công lên level thì cũng là lúc Thiết Khai luyện thành công chiêu thức đá cột gỗ. Thật lòng là khi tận mắt nhìn thấy tên tóc xanh tóc đỏ đá gãy ngang cột gỗ (rồi lại ôm chân lăn xuống đất) Phong mới tin rằng tên công tử bột tự xưng là nhà khoa học kia có thể luyện thành chiêu thức thô bạo như thế. Cho dù cách huấn luyện của Súc Ích có phần hơi dã man nhưng Phong không thể không công nhận rằng cách dạy này cực kì hiệu quả, à ừm ít ra thì nó cũng cực kì hiệu quả với nhà khoa học tên Hoả Thiết Khai. Mọi việc cứ thế lặp lại, Phong vẫn cần cù múa may với mấy con mộc nhân trên hành trình leo tháp, Hoả Thiết Khai vẫn tiếp tục quá trình học võ của mình với các bước cố định: học chiêu mới- ăn hành- luyện tập- ăn hành- ...-luyện thành chiêu thức. Tua nhanh thời gian đến một tháng sau, lúc này Phong đã leo đến tầng mười và gặp thử thách đầu tiên khi leo tháp, ở tầng mười không chỉ yêu cầu Phong vượt qua những mộc nhân mới mà còn yêu cầu Phong phải vượt qua tất cả các hình nhân tương ứng với số chiêu thức Phong đã học ở chín tầng dưới, tất nhiên là thời hạn là trong một ngày. Điều này bắt buộc Phong phải nâng cao trình độ điểm huyệt của mình lên, vì theo hắn tính toán nếu cứ giữ tốc độ cũ muốn "hạ gục" tất cả đống mộc nhân ở đây phải mất hơn hai ngày. Bên này Hoả Thiết Khai cũng đã đến thử thách đầu tiên của mình, không biết Súc Ích kiếm ở đâu một đống gỗ rồi đẽo đẽo gọt gọt rồi mất cả ngày để dựng kín cả cái khu luyện tập. Sau khi dựng xong anh chàng Súc Ích đi vòng qua hai ba vòng xem xét rồi gật đầu ra vẻ hài lòng với tác phẩm của mình lắm. Sáng hôm sau, Súc Ích đứng trước Thiết Khai nghiêm giọng nói: - Tháng qua tôi đã dạy cậu những chiêu thức cơ bản của "hoả tuyến quyền" rồi, giờ là lúc mang chúng lại với nhau. Chỉ cần cậu có thể xuyên qua mộc nhân trận này là đủ đạt yêu cầu để chuyển sang học công pháp. Nhìn cái trận đồ phải rộng ngang với công viên giải trí, mấy con mộc nhân có ba bốn tay con nào con ấy cao to ngang với Súc Ích, Phong chặc lưỡi thầm đoán xem tên tóc xanh tóc đỏ kia chịu được bao lâu. Không phụ sự suy đoán của Phong, sau khi hét to một tiếng Thiết Khai lao thẳng vào mộc nhân trận, chưa mười giây sau hắn bắn thẳng ra ngoài, mồm phun máu, ngất ngay tại chỗ. Súc Ích thấy vậy liền chạy đến gần, sau một hồi sơ cứu mà không thấy tên tóc xanh tóc đỏ tỉnh lại, Súc Ích liền bế thẳng tên kia đến với trạm xá. Phong dửng dưng nhìn cảnh tượng xảy ra, ban đầu thấy cảnh này hắn còn có chút sợ hãi, nhưng hôm sau lại thấy tên tóc xanh tóc đỏ lại sinh long hoạt hổ như trước, Phong liền dứt khoát vứt sự sợ hãi sang một bên rồi đưa mục xem Thiết Khai học võ từ chương trình kinh dị thành show tấu hài hằng ngày. Súc Ích sau khi đưa tên học trò của mình vào viện thì ra bãi huấn luyện nhìn tác phẩm của mình mà thở dài, hơn một tháng qua Thiết Khai tiến bộ thần tốc làm Súc Ích khá là lạc quan định tăng cường huấn luyện mà bỏ qua lời khuyên góp ý của tiểu muội Lạc Đinh Đang. Cái mộc nhân trận này là khảo sát cuối cùng của Diệp Tộc dành cho những chiến sĩ trưởng thành, Súc Ích bê nguyên cả trận vào rồi thêm thắt vài chi tiết cho màn khảo hạch này. Ngẫm lại thì Súc Ích thấy mình cũng có chút hơi quá, cho dù đúng thật là mình dùng "hoả tuyến quyền" đánh một đường thông qua mộc nhân trận, nhưng lúc ấy mình đã luyện thành thục môn võ này cộng thêm sức mạnh thể chất cơ bản cao nữa, còn về thể chất của tên học sinh kia thì...Nghĩ vậy Súc Ích lại thở dài xắn tay áo lên bắt đầu dỡ toàn bộ mộc nhân trận đi để làm lại. Ngày hôm sau đúng như Phong nghĩ, tên tóc xanh tóc đỏ lại lóc cóc đến địa điểm luyện tập, lần này đối diện với Thiết Khai là phiên bản đơn giản hơn gấp mười lần của mộc nhân trận mà Súc Ích mất cả đêm qua để tháo dỡ mà dựng lại. Phong tò mò từ lan can tầng mười quan sát tên tóc xanh tóc đỏ vượt ải, cho dù Súc Ích đã giảm độ khó mộc nhân trận đi không chỉ dưới mười lần, nhưng mà với tên gà mờ mới học võ được hơn tháng như Thiết Khai để mà vượt qua cũng là một thử thách không nhỏ. Lần xông quan đầu tiên Thiết Khai phải mất đến gần hai mươi phút mới lết được ra mới cơ thể bầm dập, rách nát, chờ đợi hắn là khuân mặt nghiêm nghị của "thầy giáo". Cho dù Thiết Khai đã xông quan thành công (thực ra là lê lết ra khỏi mộc nhân trận thành công sau khi bị mấy con mộc nhân bón hành vào mồm) nhưng những yêu cầu Súc Ích đề ra tên "học sinh" này không đạt được cho dù là một phần, yêu cầu của Súc Ích khi vượt qua mộc nhân trận khá là khắt khe. Thiết Khai phải "hạ gục" tất cả mộc nhân trong mộc nhân trận này chứ không phải cắm đầu cắm cổ chạy băng qua nó, mỗi một mộc nhân đều tương ứng với một chiêu thức Thiết Khai từng học, để "hạ gục" nó mỗi chiêu tung ra phải đạt đủ yêu cầu. Ví dụ như mộc nhân Thiết Khai gặp đầu tiên trong trận, tương ứng với chiêu đầu tiên hắn được học được là chiêu xung kích đấm thẳng, điều kiện hạ gục của nó là Thiết Khai phải đấm vỡ mảnh giáp trước ngực; hay là con mộc nhân với cặp chân to tổ chảng kia tương ứng với chiêu "thiên tàn cước" đã từng làm tên tóc xanh tóc đỏ mấy lần suýt gãy chân, điều kiện hạ gục bắt Thiết Khai phải đốn hạ nó trong một chiêu. Nói một chút về mộc nhân ở đây, khác với cấu tạo đơn sơ của mộc nhân trên trái đất chỉ là một cột gỗ lớn cắm trên người mấy thanh gỗ nhỏ; mộc nhân ở vạn thụ sâm lâm sinh động hơn nhiều, cũng có thể nói đây là mộc nhân theo đúng nghĩa đen. Với khả năng "chơi gỗ" thượng thừa, mộc nhân ở đây dù chỉ là để luyện võ vẫn được chạm khắc thiết kế y như người thật với tỉ lệ 1:1, với những bộ phận phức tạp như bả vai, cùi trỏ, đầu gối...đều được thiết kế theo dạng trục xoay nhằm tăng khả năng linh hoạt của mộc nhân. Đã từ lâu vạn thụ sâm lâm đã tạo ra một loại thực vật có tên "cảm ứng đằng": chỉ cần thoả mãn điều kiện kích thích, loại dây leo này sẽ phát triển y theo ý muốn người trồng với tốc độ cực nhanh, khi kích thích qua đi thì dây leo sẽ thu lại trở về hình thái cũ. Một trong những ứng dụng của "cảm ứng đằng" là điều khiển mộc nhân, khi có dấu hiệu sinh vật lại gần "cảm ứng đằng" được gieo trong người mộc nhân sẽ mọc dài ra khởi động các cơ quan bên trong người gỗ làm nó tấn công theo trình tự được cài đặt trước; những mộc nhân cao cấp thậm chí còn được gieo ba bốn loại "cảm ứng đằng" khác nhau để phục vụ cho những công việc phức tạp. Tất nhiên với sự tận tâm của mình, những mộc nhân trong mộc nhân trận của Súc Ích cũng có "cảm ứng đằng", và tất nhiên võ công anh cài đặt vào đấy là "hoả tuyến quyền". Khó khăn không chỉ đến từ mộc nhân, Súc Ích còn giới hạn thời gian qua ải nữa, và tất nhiên là nó ngắn hơn hai mươi phút nhiều lắm. Súc Ích muốn Thiết Khai không chỉ luyện về tính bạo phát của cơ bắp mà còn phải luyện thêm về độ bền nữa, nếu mà võ sư chỉ tung được một chiêu mà lại nằm đứ đừ ra đấy thì trong chiến đấu chỉ là gà đất chó sành mà thôi. Việc rèn luyện sức bền này không phải ngày một ngày hai là được, đó là một quá trình dài tích lũy từ ngày này sang tháng khác, là từ từ mà tăng lên. Nhưng Súc Ích hay đúng hơn là Thiết Khai không có thời gian cho việc đó, cả hai chỉ có vỏn vẹn vài tháng để vừa học quyền pháp và vừa học công pháp. Nếu cứ dạy theo từng chiêu như trước thì tên "học trò" này sẽ chỉ tăng thêm độ bạo phát về cơ bắp mà bỏ qua sự dẻo dai của nó. Sức bật và độ bền phải song hành cùng nhau đi lên mới bền vững, nếu cứ giữ theo cách học cũ sẽ có ngày cơ bắp của Thiết Khai sẽ bị chính hắn phá hỏng trong khi tung chiêu, hơn nữa công pháp của "hoả tuyến quyền" yêu cầu thể chất phải đồng đều nếu cơ thể phát triển quá cực đoan thì sẽ chỉ tự hại mình. Biết thế nên Súc Ích mới nghĩ ra cách sử dụng mộc nhân trận, anh muốn Thiết Khai ép hết tiềm lực trong cơ thể, phá rách mọi cơ bắp từ trong ra ngoài bằng cách đánh nhau với mộc nhân, sau đó sẽ dùng thiên tài địa bảo để bồi đắp lại cơ thể tạo lên một vòng lặp phá hủy- bồi dưỡng- phá hủy... Khi Súc Ích nêu ý tưởng này ra với tiểu muội, Đinh Đang gật đầu nói: - Quả thật là cách này có tác dụng nhanh chóng, thiên tài địa bảo cứ để muội lo. Nhưng sự đau đớn do cơ bắp bị phá hủy từ trong ra ngoài không phải thứ người thường chịu được. Đã thế quá trình này không phải là một hai ngày rồi hết mà sẽ là lặp lại từ ngày này sang ngày khác, liệu "học sinh" của huynh có chịu nổi không? Súc Ích gật đầu chắc chắn, qua một tháng "dạy học" anh cực kì tự tin về người học trò này của mình. Có thể nói rằng việc học võ của Thiết Khai là từ đau đớn mà đi lên, gãy xương, trật khớp, rách cơ... Thiết Khai đều trải qua hết, không ngày nào luyện võ mà hắn không bị chấn thương, và cũng không ngày nào vì sợ đau đớn mà hắn tìm cách từ bỏ. Đến chính người dạy cho hắn là Súc Ích còn cảm thấy khâm phục với tinh thần thép của đứa học trò có cái mái đầu xanh đỏ này. Lạc Đinh Đang nghe xong những câu nói đảm bảo của Súc Ích thì cười nói có thể Thiết Khai sẽ là học trò tốt nhất và duy nhất anh có thể có. Súc Ích thắc mắc: tốt nhất thì có thể đúng, nhưng tại sao lại là duy nhất? Lạc Đinh Đang chống cằm mà nói: chính vì Thiết Khai quá kiên cường nên quá trình học võ mới suôn sẻ vậy; nếu sau Súc Ích làm giáo viên một lần nữa anh sẽ mặc nhiên lấy học trò đầu tiên- Thiết Khai ra làm khuân mẫu để dạy dỗ và so sánh với học trò khác, và tất nhiên với người bình thường chẳng ai chịu được cách dạy này của Súc Ích cả. Súc Ích nghe xong thì cười cười, đúng là cách dạy điên rồ này có khi chỉ thích hợp với anh và Thiết Khai mà thôi, anh cũng không có suy nghĩ sau này sẽ nhận thêm một đệ tử nào nữa.