Khoa Kỹ Vấn Đạo
Chương 17 : Giải cứu
Mua sắm và chơi trò chơi trong siêu thị đến hơn 5h chiều, mọi người mới chia tay nhau trở về nhà của mình. Lý Đông hôm nay cảm thấy khá vui vẻ, trải nghiệm tuổi học sinh lại một lần cũng mang lại cảm giác không tệ, Lý Đông giao thoa hai đời tâm hồn nên trong mỗi hoàn cảnh sinh hoạt hắn đều có khả năng thích ứng, khi gặp Mạnh Thành, Trần Hàng hắn là một người cộng sự hợp tác lão luyện, khi cùng bạn bè hắn lại là một cậu bé hồn nhiên, ngôn ngữ, tác phong như một người học sinh thực thụ. Một đời này, Lý Đông có thể không cầu phú quý nhưng nhất định phải truy cầu trải nghiệm nhân sinh, đó là tâm niệm của hắn khi sống lại.
Lý Đông thong thả đạp xe về nhà, tắm rửa xong hắn đi ra ngoài ban công hóng gió. Từng tia nắng chiều heo hắt đậu lại trên mỗi mái nhà, xa xa phía chân trời, hoàng hôn đang miệt mài dệt lên những áng mây chiều một màu vàng ruộm, tỏa sáng cho phút huy hoàng cuối cùng, thê lương mà hùng vĩ.
Từng làn gió nhẹ khe khẽ thổi, luồn qua từng chiếc lông măng, Lý Đông lim dim mắt hưởng thụ cảm giác mềm mại và mát rượi trên khuôn mặt, hít hà thứ không khí lãng đãng của buổi chiều tà. Hoàn toàn thư giãn, Lý Đông chợt cảm thấy linh hồn mình bay bổng, thăng hoa, vô cùng thư thái.
Gần 8h, Lý Đông mới đi ra ngoài ăn tối, đi đến đầu một con phố hắn chợt nghe thấy âm thanh tức giận, dường như là người quen:
- Mấy người là ai, sao lại chặn đường tôi?
- Cô em, đứng nói chuyện một chút thôi mà, làm gì dữ dằn vậy?
- Tránh ra, tôi còn phải về nhà. Nhà tôi ở gần đây, các anh không tránh tôi la lên đấy.
- Ha Ha, cô la lên đi, xem có ai đến giúp không? Con phố này là bọn ta quản lý, xem ai ăn gan hùm mật gấu dám qua đây.
- Các anh rốt cục muốn gì?
- Đi chơi với bọn anh một lát rồi bọn anh đưa về
- Không được, tôi còn có việc bận.
- Hừ, đừng bắt bọn anh phải nặng tay, hoặc là ngoan ngoãn đi theo, hoặc là để bọn anh áp tải đưa đi, muốn cái nào?
Cô gái tức giận muốn khóc, hôm nay xe nàng bị hỏng phải đi xe buýt, tan làm lại muộn, nàng mới đi đường tắt qua con phố vắng để về nhà không ngờ lại gặp phải mấy tên du côn này. Đang không biết xoay sở ra sao thì một âm thanh hữu lực vang lên:
- Ba người đàn ông bắt nạt một người phụ nữ, thấy vui vẻ lắm sao?
Cô gái nhìn sang, phát hiện không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người cao lớn, hai tay để trong túi quần, vạt áo sơ mi mỏng khoác ngoài phất phơ trong làn gió đêm, ánh đèn đường vàng vọt chiếu vào sau lưng hắn khiến khuôn mặt trở nên mờ ảo, nàng nhìn có chút si mê.
- Ai?
Ba tên côn đồ lập tức cảnh giác, quay người nhìn chằm chằm người vừa mới đến, sau đó mấy giây mới thở phào, hóa ra chỉ là một người, dù trông có vẻ cao to một chút những cũng không hơn bọn hắn quá nhiều, bọn hắn lại có ba người không có gì đáng sợ. Một tên mặt thẹo gằn lên:
- Tốt nhất đừng can sự chuyện của bọn tao. Cút!
- Nếu tao vẫn muốn đây?
- Thì mày sẽ biết thế nào gọi là địa ngục. Hừ hừ
Tên mặt thẹo đưa tay vào túi rút ra một con dao găm:
- Tách
Lưỡi đao bật lên, loang loáng phản chiếu ánh đèn.
- Thế nào, mày nghĩ da thịt mày cứng hay lưỡi dao của tao cứng đây? Muốn biết không?
- Nói hơi nhiều rồi, lên cả đi
- Được, thật không biết sống chết, để tao cho mày sáng mắt ra, ha ha.
Tên mặt thẹo cười gằn, ra hiệu cho hai tên còn lại rút côn trong người cùng lao lên, thấy đối thủ tự tin hắn cũng không chắc một mình có thể đối phó được, dù sao hắn cũng chỉ là tên du thủ du thực, đánh bậy, đánh bạ uy hiếp người yếu thế mà thôi, một khi gặp phải kẻ cứng rắn tốt nhất là lấy đông hiếp ít, đường phố đã dạy cho hắn bài học như vậy.
Ba tên côn đồ chia làm ba hướng vây đối thủ lại sau đó cùng ra tay đánh về một phía, Lý Đông hơi nheo mắt tập trung tinh thần, động tác của bọn chúng bỗng nhiên chuyển động như những thước phim quay chậm, Lý Đông vung quyền đánh mạnh vào mặt một tên trước mặt, chân phải lại đá thẳng vào ngực tên bên phải sau đó nghiêng người lách qua một đao của tên cầm dao, vòng qua phía sau lưng hắn, một cước trời giáng vào hậu tâm, động tác nước chảy mây trôi vô cùng đẹp mắt. Trong mắt người ngoài, tốc độ của Lý Đông là nhanh không thể tả, ba tên côn đồ chỉ thấy cái bóng của Lý Đông nhoáng lên thì đã trúng đòn, mỗi tên bay theo một hướng, lăn lộn kêu la trên đất, trong đầu bọn hắn thì đang vô cùng hoảng sợ “Đây là cái thế giới gì, hắn là người nào, là võ lâm cao thủ sao, không phải nói chỉ xuất hiện trong phim sao, thế nào lại để bọn ta gặp phải”. Bọn hắn cũng lăn lộn nhiều năm, cũng từng gặp phải cao thủ võ thuật thế nhưng chưa từng có ai khủng bố như vậy, ít nhất những kẻ trước đây dù không đánh lại bọn hắn cũng thừa khả năng tự vệ hoặc chạy trốn, không giống như hôm nay đến một cơ hội tránh đòn cũng không có.
Lý Đông chầm chậm bước lại, mỗi bước chân của hắn đặt xuống, trái tim của ba tên côn đồ lại run lên, đập bình bịch, một tên khóc lóc van xin:
- Đại ca, bọn em sai rồi, bọn em mắt mù không biết anh, xin tha cho chúng em lần này, lần sau chúng em không dám làm chuyện này nữa.
Lý Đông không nói gì, nhặt lên dao găm rơi dưới đất tiến tới chỗ tên mặt thẹo đang nằm, ngồi xuống trước mặt hắn, mặt không biến sắc, cầm dao từ từ di chuyển từ mặt xuống cổ tên côn đồ cắt ra một đường sắc lẹm, máu tươi ròng ròng chảy ra. Vết thương không sâu, chỉ là ngoài da nhưng làm cho ba tên côn đồ trong lòng một mảnh chết lặng.
Lý Đông nhìn chằm chằm tên mặt thẹo rồi cất giọng lành lạnh:
- Mày muốn biết da thịt tao cứng hay đao của mày cứng đúng không? Mở mắt mà nhìn cho kỹ.
Lý Đông hơi dùng lực cánh tay
- Rắc…. choang
Dao gãy làm đôi rơi xuống nền đường bê tông vắng lặng vang lên những tiếng sắc lạnh.
Ba tên côn đồ không tin nổi vào mắt mình:
- Hix… Ông trời ơi, ôn thần này ở đâu ra thế này?
- Hừ, các ngươi có một cơ hội, trong vòng mười giây biến mất khỏi mắt tao, nếu không lưỡi đao này sẽ găm vào một trong số các ngươi. Một…hai….
Lý Đông nhặt lưỡi đao gãy lên, vừa dùng ngón tay xoay xoay vừa chầm chậm đếm, ba tên côn đồ sợ hết hồn vội vàng vùng dậy, phi nhanh về phía con hẻm, khi bọn hắn vừa khuất vào góc đường thì chợt nghe phía sau lưng một âm thanh rít gào như tiếng tử thần đòi mạng:
- Vút… ríttttttttt… phậppppp
Tên mặt thẹo quay lại, mặt hắn tái nhợt, chân nhũn ra, một dòng nước vàng sền sệt chảy ra từ giữa háng, hắn ngồi rơi xuống đất, không còn chút sức lực nào để chạy nữa, bởi vì thứ âm thanh kinh khủng kia là phát ra từ lưỡi đao đang găm sâu vào nền đá, nó cũng chỉ cách hắn trong gang tấc mà thôi.
Sau khi ba tên côn đồ chật vật trốn mất, Lý Đông tiến lại chỗ cô gái, nàng còn đang chưa tỉnh táo lại khi chứng kiến những gì xảy ra trước mắt.
- Này, Vũ Nhu, cô không sao chứ?
- A…
Vũ Nhu giật mình, lùi lại phía sau vài bước.
- Lại là cậu?
- Cô có vẻ không thích gặp tôi.
- À, không… không phải… cám ơn cậu.
- Cám ơn không phải bằng lời nói nha
Lý Đông thấy nàng còn đang thất thần, giả vờ nhìn chằm chằm trêu chọc nói.
- A, cậu muốn làm gì?
Vũ Nhu sợ hãi, một tay che ngực, lại lùi một bước nàng thầm nghĩ không phải vừa thoát được hang hổ lại rơi vào tay sói chứ, dù cho con sói này cũng khá đẹp trai nhưng vẫn là không được đi.
- Không phải cô muốn cám ơn tôi sao?
- Nhưng… cậu muốn tôi báo ơn thế nào?
- Làm gì mà khẩn trương như vậy, không phải nhà cô có quán phở sao, nhân tiện tôi đang đói, cô mời tôi một bữa no nê là được rồi.
Nhìn nụ cười ấm áp của Lý Đông, Vũ Nhu mới bình tĩnh lại, khẽ thở phào, nàng cảm thấy hơi xấu hổ trong lòng, sao mình có thể có những ý nghĩ kỳ quặc như vậy chứ, hắn là mới cứu mình mà.
- Được rồi, đi thôi.
Hai người sóng vai trở lại nhà Vũ Nhu, lầu một nhà nàng được dành một phần để làm quán ăn, nàng lên nhà thay đổi quần áo, sau đó xuống dưới phụ mẹ làm đồ ăn cho Lý Đông. Vũ Nhu kể lại với mẹ nàng chuyện được Lý Đông giải cứu khỏi bọn xấu có điều để cho mẹ nàng bớt lo lắng cũng không đề cập quá kỹ, chỉ nói bọn chúng thấy có người can thiệp nên bỏ đi. Mẹ nàng lập tức coi Lý Đông như khách quý, còn nói đóng sớm cửa hàng, nấu cơm mời Lý Đông ăn để cảm ơn, Lý Đông vội vàng từ chối nói hắn còn có chuyện phải đi ngay, chỉ yêu cầu một tô phở là được rồi.
Trên bàn ăn, Vũ Nhu chống cằm, cặp mắt long lanh chăm chú nhìn Lý Đông:
- Lý Đông, cậu thật có nhiều bí ẩn nha.
- Ha ha, cô muốn tìm hiểu tôi sao?
- Phi, thật không biết lớn nhỏ, cậu nhìn như còn nhỏ hơn tôi vài tuổi đây. Tìm hiểu cái gì?
- A, không phải nói cô muốn tìm hiểu bí mật của tôi thôi à.
- Hừ hừ… nói chuyện cho rõ ràng một chút
- A… vậy còn không rõ sao?
- Này, nói đi, vì sao cậu lợi hại như vậy, khi nãy ta nhìn không chớp mắt mà không thấy được động tác của cậu.
- Tôi có võ công mà
- Võ công cũng không thể lợi hại như vậy, cậu là làm cách nào?
- Võ công cũng có mức độ lợi hại khác nhau, như môn võ của tôi gọi là “ Tẩu quyền”.
- Tẩu quyền? Ta chưa từng nghe thấy bao giờ.
- Tẩu quyền tức là võ chạy ấy, môn phái của tôi chủ trương trong chiến đấu quan trọng nhất phải giữ được mạng, còn mạng thì còn cơ hội chiến thắng nên nếu thua là phải chạy thật nhanh để trốn, càng nhanh càng tốt, bọn tôi luyện tập tốc độ cao thành ra mấy tên vừa rồi động tác quá chậm nên bị đánh cũng là phải.
- Xì…
Vũ Nhu bật cười, nàng biết Lý Đông là không muốn nói cho nàng, càng không nói nàng càng tò mò, càng muốn tìm hiểu. Có điều Vũ Nhung không biết câu nói “tò mò chết mèo nhỏ”,khi một người con gái hứng thú tìm mọi cách để hiểu những bí mật của một người con trai thì cũng coi như nàng đang tự đưa mình đi vào một con đường vô cùng nguy hiểm, không còn lối thoát.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
125 chương
70 chương
69 chương
43 chương