Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)
Chương 252 : Chiến lược mở ra thị trường thương mại điện tử
Ngày 30 tháng 9 năm 2007, Hà Đô, phòng khách Đông gia Biệt thự
Tổng giám đốc Công ty CP Thương mại Điện tử Kỷ nguyên Trương Gia Hòa khi này đang dựng thẳng lưng, híp cặp mắt nhỏ chăm chú hướng về Lý Đông lên tiếng:
- Chủ tịch, rốt cục anh đang chờ đợi cái gì? Chủ tịch cũng biết, thương mại điện tử không giống như các lĩnh vực khác, nếu chúng ta muốn làm lớn thì phải bắt đầu khai thác thị trường tại các quốc gia phát triển nơi thới quen tiêu dùng online đã có và mạng lưới thanh toán trực tuyến hiện đại. Do vậy các thị trường như Mỹ, Trung Quốc, Châu Âu, Nhật Bản… chính là nơi chúng ta cần phải có mặt càng sớm càng tốt mới phải.
Lý Đông nghe xong đặt ly trà xuống bàn rồi nhìn về phía Trương Gia Hòa mỉm cười lên tiếng:
- Anh Hòa, tôi biết hẳn anh đang rất sốt ruột mở màn trận đánh tại Mỹ, Âu châu và Trung Quốc nhưng thời điểm này vẫn chưa phải lúc để chúng ta ra tay, vẫn cần phải chờ đợi một ngọn “gió đông” mới được.
Trương Gia Hòa nhíu mày rồi lên tiếng dò hỏi:
- Ngọn gió đông? Ý chủ tịch cụ thể là thế nào?
Lý Đông vẫn giữ bộ dáng thong thả chậm rãi trả lời:
- Anh Hòa, bây giờ website, robot thăng vận, bản đồ định vị của chúng ta đã sẵn sàng cả rồi nhưng thời gian vừa rồi xúc tiến các thủ tục thành lập chi nhánh tại Mỹ và Trung Quốc anh cũng thấy rồi đấy. Rất khó khăn! Bọn họ lấy lý do các robot thăng vận sử dụng trí tuệ nhân tạo của chúng ta chưa qua kiểm định, không đủ an toàn để tham gia lưu thông do vậy chúng ta vẫn chưa nhận được giấy phép lưu hành. Quyết tâm của bọn họ nhằm ngăn chặn chúng ta là đã thấy rõ, anh có muốn làm nhanh làm mạnh cũng không thể được vào lúc này.
Trương Gia Hòa nghe xong thì lập tức có ý kiến phản đối:
- Chủ tịch, nhưng chúng ta cũng cần phải có động thái nào đó chứ. Tôi nghĩ nếu tìm quan hệ và chi mạnh tay lo lót mấy vị quản lý phía trên một chút, khả năng cầm tới giấy phép có thể vẫn là được.
Lý Đông xua tay:
- Việc đó cũng là một cách có điều quá mất thời gian hơn nữa nếu thứ mà mấy vị kia muốn không phải là tiền mà là cổ phần thì sao? Anh đừng đánh giá thấp lòng tham của bọn họ. Ở một mặt khác, anh nghĩ Alibaba và Amazon cũng chỉ thuộc về Jack Ma hay Jeff Bezos hay sao? Không đâu, mắt xích cuối cùng trong chuỗi lợi ích kéo dài tới tận những người điều hành trong chính phủ đấy. Anh nghĩ bọn họ sẵn sàng để kẻ khác vào nhà cướp miếng bánh của mình ư?
Trương Gia Hòa nghe tới đây thì lâm vào trầm mặc suy tư. Sau một lúc ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lý Đông lên tiếng:
- Chủ tịch, vậy chủ tịch tính sao? Cứ kèo dài mãi thế này chưa nói tới việc chúng ta tốn kém chi phí duy trì bộ máy và hao mòn tự nhiên máy móc thiết bị, đến cả các nhà cung cấp và đối tác chiến lược cũng như cán bộ công nhân viên của chúng ta cũng sẽ mất lòng tin vào tương lai của công ty chúng ta.
Trần Hàng ngồi bên nãy giờ nhận ra sự lo lắng của Trương Gia Hòa theo đó lập tức trấn an:
- Anh Hòa, chuyện càng khó khăn ắt sẽ có biện pháp hóa giải càng đơn giản. Chẳng phải chủ tịch nói là cần chờ đợi ngọn gió đông sao? Hãy lắng nghe một chút!
Nói đoạn, Trần Hàng liền quay sang Lý Đông mỉm cười:
- Chủ tịch, mời chủ tịch khai sáng một chút xem chúng ta nên làm thế nào?
Lý Đông bật cười rồi lên tiếng:
- Cái gì mà khai sáng chứ, tôi đâu phải chúa! Chỉ đơn giản là chúng ta cần mượn sức mạnh sáng thế của ông ấy một chút mà thôi.
- Mượn sức mạnh sáng thế? Là sao vậy? – Trương Gia Hòa không kìm được thốt lên
Lý Đông tỏ ra vẻ bí hiểm đáp lời:
- Uhm… Hai người đợi tôi một chút!
Tới đây, Lý Đông đứng lên đi lên lầu rồi ngay lập tức trở lại trên tay cầm theo chiếc Spad.
Tiếp đó bằng một vài thao tác, Lý Đông đã khởi động lên ứng dụng Gmap rồi di chuyển hình ảnh bản đồ đến khu vực vùng Tây Nam Trung Quốc.
Gõ nhẹ ngón trỏ vào màn hình, Lý Đông quả quyết nói với hai người Trương Gia Hòa:
- Đế chế thương mại điện tử của chúng ta sẽ nên bắt đầu từ đây. Uhm… chẳng phải chính phủ Trung Quốc lấy cớ là phương tiện của chúng ta không đủ an toàn để lưu thông sao? Vậy nếu tất cả phương tiện lưu thông của bọn họ đều vô dụng, nằm im một chỗ thì sao đây? Chẳng phải khi đó thì phương tiện của chúng ta một ngựa một đường sao?
Hơi dừng lại một nhịp nhìn vào vẻ mặt đang có phần nào đó bất ngờ và khó hiểu của hai người đối diện, Lý Đông trầm giọng tiếp tục nói:
- Đúng thế, như tôi đã nói, tôi sẽ mượn nhờ một phần sức mạnh của chúa hay nói đúng hơn là của tự nhiên. Như các vị đang nhìn thấy trên bản đồ ở đây, khu vực gồm Vân Nam, Tứ Xuyên, Tây Tạng này chính là nơi hàng năm thường xuyên xảy ra bão tuyết, năm nay theo dự báo của các nhà khoa học ảnh hưởng của biến đổi khí hậu sẽ rất lớn nhiều khả năng tình trạng bão tuyết còn tồi tệ hơn so với mọi năm rất nhiều. Khi đó tuyết rơi dày, đường xá phương tiện sẽ không thể di chuyển được, thậm chí vì nền nhiệt thấp xăng dầu có thể đóng băng. Bấy giờ chắc chắn nguồn cung hàng hóa, lương thực và nhu yếu phẩm thiết yếu cho khu vực này sẽ bị đứt đoạn trong thời gian dài ảnh hưởng rất lớn tới đời sống và sinh hoạt của dân cư vùng này. Tôi đoan chắc với khả năng cung ứng hiện tại của Trung Quốc, cho dù đã chuẩn bị trước thì cũng vẫn lâm vào thế khó trong việc đảm bảo ổn định tình hình tại khu vực này. Và đó chính là cơ hội của chúng ta.
Trương Gia Hòa nghe tới đây thì như hiểu ra vấn đề lập tức gấp gáp nói:
- Ý chủ tịch là chúng ta sẽ nhân dịp này để giúp người dân tại khu vực đó vận chuyển hàng hóa nhu yếu phẩm từ đó tạo ra vụ việc, đánh ra cơ sở để thâm nhập thị trường này?
Lý Đông mỉm cười gật đầu:
- Đúng, ý tôi chính là như vậy. “Bão tuyết” chính là ngọn “gió đông” mà chúng ta cần. Chỉ cần chứng minh được cho người dân và thế giới thấy được tính ưu việt và hiệu quả trong khâu hậu cần vận tải của chúng ta thì con đường để tiếp cận các thị trường phát triển đã được mở ra. Với uy tín đạt được và sự hỗ trợ của truyền thông, tôi tin tưởng sớm muộn giấy phép cũng sẽ được cấp, trước mắt sẽ là các nước Bắc Âu nơi thường xuyên xảy ra giá lạnh và băng tuyết, sau đó thì Mỹ cũng như Trung Quốc cũng sẽ phải thừa nhận chúng ta mà thôi. Phải hiểu, tình hình bão tuyết hàng năm đều diễn ra, nếu bọn họ qua cầu rút ván thì hãy cứ tự vật lộn với khó khăn trong các năm tiếp theo đi.
Trần Hàng nghe Lý Đông phân tích rất có lý có điều suy nghĩ thêm một chút hắn lên tiếng:
- Chủ tịch, nhưng nếu bão tuyết năm nay không lớn thì sao? Dự báo là một chuyện nhưng nó cũng không phải hoàn toàn trăm phần trăm chính xác.
Lý Đông nghe xong thì gật gù đáp lời:
- Uhm… đúng là dự báo không phải tuyệt đối nhưng tất nhiên chúng ta cũng không phải chỉ tập trung vào Trung Quốc. Tôi chỉ nói ví dụ như vậy để mọi người hiểu phương hướng lợi dụng bối cảnh để thâm nhập thị trường có tính bảo hộ cao này thôi. Chúng ta sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng tận dựng thời cơ tại các nước Bắc Âu hay Mỹ nữa, các vị cũng thấy đấy các quốc gia này có năm nào mà không phải vật lộn với kiểu thời tiết khắc nghiệt này đâu.
Lý Đông nói ra lời như vậy, tuy hắn không khẳng định nhưng trong tâm thì lại đang vô cùng chắc chắn về diễn biến khí hậu sắp tới.
Lý Đông là người hai đời, hắn là được trọng sinh do vậy hắn chính là một nhà tiên tri có xác xuất dự báo chính xác nhất.
Những nơi khác không nói nhưng khu vực Vân Nam thì Lý Đông có ấn tượng rất lớn bởi thời điểm cuối năm 2007, đầu năm 2008 này hắn vốn là đang có mặt ở Trung Quốc để tìm kiếm nguồn hàng.
Như những gì Lý Đông nhớ lại thì ngay khoảng thời gian này tại Trung quốc đã xảy ra một đợt bão tuyết tồi tệ nhất trong 50 năm làm hư hại khoảng 10% diện tích canh tác của nước này, tàn phá nhiều công trình, gây cản trở giao thông, đẩy giá cả nhu yếu phẩm tăng cao dẫn tới nguy cơ lạm phát.
Đợt bão tuyết trải rộng gần 20 tỉnh và khu tự trị của Trung Quốc trong thời gian qua là một thử thách đối với Trung Quốc, song nỗ lực tái thiết sau thảm họa tuyết và bình ổn giá là nhiệm vụ còn nặng nề và nan giải hơn.
Bộ Nông nghiệp Trung Quốc (MOA) khi đó cho biết, hàng trăm triệu ha cây trồng và hoa màu của nước này đã bị mất trắng, chết hàng chục triệu gia súc, gia cầm. Bộ Dân chính còn cho biết, bão tuyết đã làm phá hủy hàng vạn ngôi nhà, cả trăm người thiệt mạng và ảnh hưởng đến khoảng 100 triệu người.
Tình trạng mưa tuyết và thời tiết giá lạnh tái diễn và kéo dài tại gây khó khăn rất lớn cho quá trình khắc phục hậu quả.
Giải quyết không tốt vấn đề cung ứng hàng hóa sẽ dẫn phát tới vấn đề lạm phát, sẽ không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến những việc lớn của Trung Quốc trong năm 2008 như tổ chức Olympic Bắc Kinh, mà còn liên quan đến đời sống của nhiều triệu người dân. Lãnh đạo Đảng và Nhà nước Trung Quốc đã phải đích thân đi đến các vùng bão tuyết, chỉ đạo công việc tại các mỏ than. Cả nước triển khai cứu viện, lực lượng quân đội và cảnh sát đã được huy động. Cục Lâm nghiệp nhà nước Trung Quốc đã chi nhiều triệu từ nguồn vốn cứu trợ thiên tai và phối hợp với nguồn tiền từ Bộ Tài chính để cứu trợ các tỉnh bị tổn thất nặng nhất.
Việc khống chế lạm phát ở Trung Quốc sau đợt bão tuyết này là hết sức khó khăn, trong bối cảnh lạm phát ở nước này đã ở mức cao nhất trong vòng 10 năm qua. Khi đó, khó khăn lớn nhất của Chính phủ Trung Quốc là việc giá nông sản tăng vọt, có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát, nhất là Tết cổ truyền mới vừa qua. Trong tháng 1 năm đó, Uỷ ban Cải cách và Phát triển Trung Quốc đã thông báo sẽ thắt chặt kiểm soát giá các mặt hàng thiết yếu đồng thời chính phủ Trung Quốc đã công bố quyết định đánh tăng thuế xuất khẩu với ngô, gạo, đậu nành xuất khẩu, nhằm bình ổn giá trong nước.
Kiểm soát giá than đá-nguồn cung cấp 70% nhu cầu năng lượng của Trung Quốc, cũng là vấn đề nan giải. Vì 1/4 lượng than sản xuất trong nước của Trung Quốc được chuyên chở bằng xe tải. Việc nhiều tuyến đường bị hư hỏng và tắc nghẽn vừa qua đã làm rối loạn cung cầu, khiến giá than tăng. Trung Quốc đã không còn cách nào khác phải quyết định để thị trường tự quyết định giá than trong năm 2008, giá mặt hàng này càng có nguy cơ tăng vọt. Trung Quốc còn buộc phải chi nhiều khoản tiền đầu tư để sửa chữa hệ thống giao thông, điện, viễn thông bị hư hại. Vì vậy, bão tuyết không chỉ làm gia tăng lạm phát, mà còn ảnh hưởng chính sách thắt chặt đầu tư, hạn chế tình trạng kinh tế phát triển quá nóng của Trung Quốc.
Lý Đông là người biết trước tất cả những điều này và hắn chờ đợi tới thời điểm đó. Đây là cơ hội tốt nhất để buộc chính phủ Trung Quốc phải thỏa hiệp với Kỷ nguyên trong việc cấp phép hoạt động cho hình thức vận tải kiểu mới, thứ vốn là thế mạnh cạnh tranh lớn nhất để chiếm lĩnh thị trường của Công ty thương mại điện tử Kỷ nguyên mới.
Vào lúc này, những ích lợi mà Trung Quốc thu được sẽ lớn hơn rất nhiều với lợi ích từ việc bảo hộ một công ty tư nhân như Alibaba, Lý Đông tin tưởng bọn họ sẽ đủ khôn ngoan để làm ra lựa chọn phù hợp nhất trong hoàn cảnh khó khăn đó.
Và một khi đã được chấp nhận, ngày Alibaba từ kẻ thống trị trở thành kẻ theo sau lỗi thời đã là nằm trong dự tính.
Trong phòng, quan sát thấy Trần Hàng và Trương Gia Hòa không có thêm ý kiến gì thêm, Lý Đông mới lên tiếng:
- Chiến lược đại để là như vậy. Hai vị nghiên cứu kỹ phương án và sắp xếp nhân sự, máy móc thiết bị phù hợp. Tôi nghĩ ngày chúng ta mở ra các thị trường này cũng không còn xa đâu. Hãy tin tưởng vào điều đó!
Trương Gia Hòa nghe xong lập tức tràn đầy niềm tin, hồ hởi gật đầu:
- Vâng, thưa chủ tịch!
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
32 chương