Khoa Kỹ Vấn Đạo (Đế Chế Kinh Tế Mới Tại Nước Việt)

Chương 187 : Intelligence Network (Mạng lưới tình báo)

Năm ngày sau vụ án tại Bệnh viện Công an 103, Trong mọt căn phòng thuộc Tòa nhà Chính phủ, Chủ tịch nước mới tái đắc cử Cao Việt Tường đặt xuống chén trà rồi nhìn hai người đang ngồi trước mặt lên tiếng: - Lý Đông, Bùi Lợi, chắc hai người cũng đoán ra phần nào mục đích được mời tới đây rồi nên tôi cũng không dài dòng. Uhm… vụ việc đúng là có liên quan tới vụ khủng bố nhà máy ô tô Việt Nhật! Nghe chủ tịch Cao Việt Tường nói xong, trong khi Bùi Lợi có chút câu nệ khi tiếp chuyện cùng nguyên thủ, Lý Đông lại tỏ ra khá thoải mái. Theo đó hắn xòe tay giơ nhẹ về phía trước đề nghị: - Vâng, xin mời chủ tịch nói! Chúng tôi đang lắng nghe! Cao Việt Tường hài lòng gật đầu nhưng không trả lời Lý Đông mà quay sang nhìn Bộ trưởng Bộ Công an tân nhiệm Trần Bình Bộ trưởng Trần Bình hiểu ý liền lên tiếng: - Uhm… Các anh, như đã thông tin tới Ô tô Việt Nhật, sau khi bên an ninh truy bắt được hung thủ và thực hiện các nghiệp vụ điều tra, đấu tranh khai thác, chúng ta đã xác minh được tổ chức đứng sau những việc này chính là Blackwater, một tổ chức đánh thuê khét tiếng có trụ sở tại Mỹ. Nói về tổ chức này thì nó có chút đặc thù bởi không giống như đa phần các tổ chức đánh thuê vốn hoạt động một cách phi pháp khác, Blackwater lại được thành lập một cách hợp pháp, hoạt động hoàn toàn công khai dưới sự bảo trợ của CIA và một số quan chức có ảnh hưởng lớn trên chính trường của nước Mỹ. Uhm… nói qua như vậy để mọi người hiểu được tính phức tạp của vấn đề bây giờ đã được nâng lên rất nhiều, việc xử lý và bắt những thành viên liên quan của Blackwater phải chịu trách nhiệm sẽ là một nhiệm vụ không hề đơn giản. Bùi Lợi nghe tới đây thì nhíu mày hỏi lại: - Vậy thưa Bộ trưởng, nói thế thì chẳng nhẽ chúng ta phải bỏ qua hay sao? Điều này không khác gì một người trơ mắt nhìn kẻ sai người vào tận nhà đốt nhà mình rồi vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Bộ Trưởng Trần Bình nhếch miệng cười khổ: - Anh Bùi Lợi, ở một khía cạnh nào đó thì đúng là chúng ta phải chấp nhận thiệt thòi. Nếu Blackwater hoạt động trong tầm ảnh hưởng của chúng ta thì rất dễ dàng để bắt bọn họ quy án có điều đây lại là ở Mỹ, nơi mà ảnh hưởng của chúng ta không nhiều hay có thể nói là vô cùng yếu. Hiện tại phương thức chính thống duy nhất chúng ta có thể làm chính là gửi công hàm đề nghị chính quyền bên họ hỗ trợ thụ lý xử vụ này nhưng hai người cũng hiểu với bối cảnh của Blackwater như vậy quả thật việc này cũng không phải là cách hữu hiệu. Nghe tới đây Lý Đông bỏ tay đang chống cằm xuống rồi nhếch miệng lên tiếng: - Thưa Bộ trưởng, chúng tôi đương nhiên hiểu những khó khăn của bên phía an ninh trong việc thi hành luật pháp trong vụ này. Có điều tôi nghĩ hôm nay Chủ tịch nước và Bộ trưởng cho gọi chúng tôi tới đây cũng không phải đơn giản chỉ để nói về những nội dung này đúng không? Bộ trưởng Trần Bình ngẩng đầu nhìn Lý Đông thầm khen vị chủ tịch trẻ tuổi này tuệ nhãn như đuốc, ánh mắt sắc bén, quả nhiên khác biệt so với người thường. Theo đó ông ta sắp xếp một chút nội dung rồi gật đầu trả lời: - Uhm! Đúng vậy! Nếu chỉ có những nội dung đó thì chúng tôi cũng không phải mời các anh đến đây. - Vậy xin được hỏi nguyên nhân là gì? – Lý Đông tiếp tục truy vấn. Chần chờ giây lát, Bộ trưởng Trần Bình trả lời: - Thực ra nguyên nhân chính là Chính phủ vừa nhận được một đề xuất có liên quan tới chuyện này từ một thượng nghị sĩ bên Mỹ và chúng tôi muốn thương thảo với các anh. Nghe đến đây thì Lý Đông nhếch miệng cười nhạt, hắn ngả lưng dựa vào thành ghế, một tay dùng ngón trỏ gõ nhẹ bàn rồi nói: - Thượng nghị sĩ Mỹ? Bọn họ đã dùng tới lá bài này rồi sao? Bộ trưởng Trần Bình nhìn Lý Đông không tỏ ra bất ngờ trước thông tin mình vừa đưa ra đồng thời lại có thể trực tiếp nói ra hàm ý trong đó thì ông ta không khỏi âm thầm bội phục. Khẽ thờ dài, Trần Bình lên tiếng: - Nói vậy là các anh cũng đoán ra là có sự can thiệp chính trị rồi? Lý Đông gật đầu: - Việc này cũng không khó đoán. Nếu đã vậy thì xin Bộ trưởng nói luôn bên họ đưa ra điều kiện trao đổi là gì? Chủ tịch Cao Việt Tường nghe tới đây thì cũng thầm cảm thấy khổ tâm. Phải hiểu đến chính bọn họ trước đó cũng không đoán trước được sẽ có một màn trao đổi điều kiện vậy mà Lý Đông chưa cần nghe lại có thể đoán được, người này trí tuệ quả là hiếm thấy. Bộ trưởng Trần Bình đương nhiên cũng có cùng tâm tư này với Chủ tịch Cao Việt Tường do đó sau khi liếc mắt nhìn về phía vị lãnh đạo giây lát ông ta mới chậm rãi nói: - Uhm… Nếu các anh đã đoán được thì tôi cũng vào thẳng vấn đề luôn. Người liên hệ và đưa ra đề xuất chính là thượng nghị sĩ Mc Coney của Đảng Cộng Hòa. Nội dung đề nghị nghị là nếu chúng ta đồng ý cho “ém xuống” vụ này xuống không làm nghiêm trọng vấn đề ảnh hưởng tới uy tín của lực lượng do bọn họ bảo trợ thì ông ta sẽ can thiệp để chính phủ Mỹ đồng ý trao trả lại những điệp viên của chúng ta đang bị phía họ bắt giữ. Bùi Lợi nghe xong thì ngạc nhiên hỏi lại: - Điệp viên sao? Bọn họ chịu trả lại thật à? Bộ trưởng Trần Bình gật đầu hồi đáp: - Uhm… thực ra các anh cũng biết Mỹ và quốc gia chúng ta vẫn có khác biệt rất lớn về mặt thể chế chính trị. Quan hệ hai nước mặc dù đã được bình thường hóa từ thời Tổng thống Bill Clinton vào năm 1995 nhưng thực chất mức độ phát triển quan hệ còn rất hạn chế. Đơn giản như việc Mỹ vẫn chấp nhận cho các thế lực phản động chống đối chính phủ Việt Nam hoạt động một cách công khai trên lãnh thổ nước họ. Do vậy để có thể kịp thời ngăn chặn những âm mưu chống phá nhằm vào Đảng và nhà nước của những tổ chức này từ trong trứng nước, chúng ta đã phải duy trì, phát triển đội ngũ tình báo suốt từ năm 1975 đến nay. Theo đó mặc dù lập được nhiều chiến công nhưng chúng ta hi sinh cũng rất lớn, nhiều chiến sĩ khi bị phát hiện thì bị giết hoặc bị bắt, trong số này hiện vẫn còn một số người đang nằm trong tay CIA. Thượng nghị sĩ MC Coney chính là mang những người này ra để trao đổi với chính phủ nước ta. Nói tới đây, Bộ trưởng Trần Bình hơi dừng lại một chút quan sát vẻ mặt của Lý Đông và Bùi Lợi rồi mới tiếp tục: - Chính phủ khi tiếp nhận được lời đề nghị này quả thật cũng đã cân nhắc rất nhiều. Thứ nhất nếu chúng ta tiếp tục khiếu kiện lên chính phủ Mỹ hoặc các tổ chức quốc tế khác thì với vị thế của chúng ta hiện tại nhiều khả năng không tạo ra được sức ép nào thực chất khả dĩ có thể mang Blackwater ra tòa. Thứ hai xét về khía cạnh nhân đạo, những chiến sĩ chúng ta gửi đi vốn đã chấp nhận hi sinh lợi ích bản thân rất lớn khi phải xa quê hương nhiều năm, thay tên đổi họ, ẩn nhẫn giấu mình để có thể hoàn thành nhiệm vụ. Phải hiểu nhờ những thông tin kịp thời của bọn họ mà đã giúp lực lượng an ninh nhiều lần phá được các kế hoạch tổ chức bạo động và khủng bố ở trong nước, giữ vững trị an, ổn định chính trị và an toàn cho người dân. Trước đây, khi họ bị bắt và giam giữ chúng ta vốn không có cách nào để đưa họ trở về thì nay cơ hội đã bất ngờ xuất hiện ở trước mắt, Chính phủ rất muốn nắm lấy cơ hội này. Có điều chính phủ cũng hiểu chuyện này còn có liên quan tới Ô tô Việt Nhật nên muốn trao đổi thêm để nắm được tâm tư nguyện vọng của các anh trước khi quyết định. Bộ trưởng Trần Bình nói xong thì dừng lại chờ đợi. Và cũng không để ông ta chờ lâu, sau khi trầm ngâm giây lát Lý Đông phất tay: - Việc này vậy là rõ ràng rồi. Chúng ta không thể để những chiến sĩ đã giành cả cuộc đời và sinh mệnh của mình để cống hiến cho tổ quốc phải chịu thêm những tháng ngày tù đày oan ức nữa. Do vậy tôi đồng ý với lời đề nghị này thưa Chủ tịch và Bộ trưởng. Bùi Lợi nghe xong thì cũng lập tức phụ họa Lý Đông, ông ta đưa tay tán thành: - Vâng, Tôi cũng không có ý kiến phản đối! Chủ tịch Cao Việt Tường nheo mắt nhìn hai người Lý Đông giây lát rồi mỉm cười gật đầu: - Tốt! Tốt lắm! Chính phủ thực ra cũng rất muốn nghe và nhận được câu trả lời ủng hộ này từ Ô tô Việt Nhật. Nếu mọi ý kiến đã thống nhất chúng ta sẽ có phản hồi chính thức cho phía bên kia để lập tức đón những đứa con của tổ quốc trở về. Bùi Lợi gật gù xong lại như nghĩ tới cái gì liền lên tiếng hỏi: - Thưa Chủ tịch nước, nhưng nếu bọn họ lật lọng không thực hiện hoặc vị thượng nghị sĩ kia không thuyết phục được chính phủ bên đó thì sao? Chủ tịch Cao Việt Tường nghe xong cười nhẹ rồi trả lời: - Nước Mỹ có nền chính trị đa đảng, nghe qua chúng ta sẽ tưởng rằng các đảng phái sẽ có những mâu thuẫn gay gắt nhưng đó chỉ là bề ngoài. Thực ra về cơ bản các đảng phái này vẫn là có cùng một bản chất, cùng mục tiêu, mục đích nhưng đường lối thực hiện có thể có sự khác biệt nào đó mà thôi. Trong chính trường quốc gia này dù đảng phái nào thì những sợi dây lợi ích chồng chéo, đan xen giữa giới tài phiệt, quân sự, chính khách vẫn là nền tảng làm nên chế độ tư bản do vậy trong các vấn đề có liên quan tới lợi ích ngầm bọn họ vẫn có thể dễ dàng đi tới được một sự thỏa hiệp với nhau. Thượng nghị sĩ Mc Coney đã tự tin đưa ra lời đề xuất như vậy thì hiển nhiên ông ấy phải có con đường của mình hơn nữa, chẳng phải bằng chứng vẫn nằm trong tay chúng ta sao? Trong mọi trường hợp chúng ta vẫn là người nắm trong tay quyền chủ động. Nghe tới đây thì Bùi Lợi hiểu ra được đạo lý, tTheo đó ông ta cũng không còn thắc mắc gì thêm. Về phần Lý Đông thì ngoài miệng tuy là đáp ứng nhưng trong lòng thì lại đang có một tính toán thâm trầm khác. Trao đổi người để bịt đi thông tin là một chuyện nhưng Lý Đông lại không phải là người dễ thỏa hiệp như thế. Ai đó không gây uy hiếp tới hắn thì thôi một khi đã tạo nghiệt thì phải trả lại bằng một cái giá nào đó. Bây giờ Lý Đông đã biết Blackwater chính là kẻ đứng sau thì hắn sẽ phải bắt những kẻ cầm đầu tổ chức này phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình đồng thời từ đó đào ra được kẻ chủ mưu sai phái phía sau. Lẽ dĩ nhiên Lý Đông sẽ không chọn trừng phạt bằng cách xóa sổ cả tổ chức này, hắn không cần thiết phải làm như vậy bởi đó không phải là cách để mang lại lợi ích và sự thỏa mãn to lớn nhất. Cách của Lý Đông vô cùng đơn giản và trực diện, đó là nô hóa toàn bộ tổ chức này. Nếu nói bây giờ Lý Đông yếu và thiếu cái gì nhất thì chính là hệ thống tình báo chiến lược để kịp thời phát hiện và xử lý các mối nguy hại tiềm tàng. Do đó nếu hắn có thể chi phối được Blackwater và tận dụng được nền tảng quan hệ và mạng lưới của nó thì Lý Đông đã bước được một bước rất lớn trên con đường này, giảm thiểu rất nhiều thời gian và công sức xây dựng mạng lưới. Bây giờ một miếng bánh bỗng nhiên dâng lên tận miệng lại có đầu đủ lý do hợp lý để Lý Đông ra tay, vậy hắn còn không làm thì hắn cũng không còn là Lý Đông nữa. Số phận và sứ mệnh của Blackwater theo Lý Đông cũng nên có sự thay đổi theo một hướng hoàn toàn khác rồi!