Khoa cấp cứu
Chương 81 : - giờ âm khắc âm 5
"Cái áo len này cô mặc bên trong đi, áo khoác của cô mỏng quá." Đỗ Hạ Hi lấy ra một cái áo của mình, rồi nhét cho Tây Môn.
"Hơ hơ hơ hơ, Hạ Hi cô sao đột nhiên lại đối xử tốt với tôi quá vậy?" Tây Môn cảm thấy gần đây nhiều chuyện kinh ngạc xảy ra quá.
Đỗ Hạ Hi không thèm nhìn cô ấy, "Cho nên lần này cô phải chăm sóc cho mẹ tôi đó."
"Tôi làm việc thì cô yên tâm, mẹ cô cũng là mẹ tôi mà~"
"Được rồi, đừng dẻo miệng nữa, mau ra sân bay đi." Đỗ Hạ Hi đưa ba người họ ra sân bay an toàn, cho đến khi máy bay cất cánh thì mới rời khỏi, nhìn ánh sáng của thân máy bay từ từ biến mất trong không trung, Đỗ Hạ Hi giờ lại đang hy vọng bọn họ mau chóng bình an trở về.
Con dâu bị dày vò hết cả ngày, sau khi máy bay cất cánh thì mệt mỏi dựa vào ghế ngủ, Má Đỗ ngồi ở giữa, bèn trò chuyện với Tây Môn.
Tây Môn không hổ danh là sát thủ của phụ nữ, chỉ trò chuyện một lát mà làm cho bà chỉ muốn nhận làm con gái nuôi ngay lập tức, lại còn làu bàu về chuyện của Đỗ Hạ Hi nữa, "Công việc của con bé, trên tin tức cũng hay nói thường xuyên xảy ra xung đột giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhiều khi còn xảy ra án mạng nữa, nghe rất là đáng sợ... tục ngữ nói, thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, cũng đã nói với con bé nhiều lần rồi mà không chịu nghe, haizz, Hạ Hi tính tình quá ngay thẳng, rất dễ đắc tội với người khác, cũng không biết tính cách giống ai nữa... nếu mà con bé giống như con dễ chịu chút xíu thì tốt quá."
"Dì nghĩ vậy là không đúng rồi, người ai cũng hiếp yếu sợ mạnh, nếu biết mình là quân tử sẽ không báo thù, cho nên không đắc tội với mình thì còn đắc tội ai đây? Theo con thấy, Hạ Hi hiền lành quá, thường không có nặng tay với những người đắc tội mình, dì coi nè, đâu có ai dám đắc tội với con đâu~ ai dám thì con xử bọn chúng hết~" Tây Môn cười gian, làm bà cũng kinh ngạc giật mình, nhất thời không biết nói gì, người này vừa nhìn là biết không nên đụng đến rồi.
"Tây Môn bình thường chiếu cố Hạ Hi nhiều thì tốt quá, đúng rồi, còn chưa nghe Hạ Hi kể sao hai người lại quen biết được?" Má Đỗ chỉ nghe Đỗ Hạ Hi nói bọn họ chỉ mới quen nhau có mấy tháng trước thôi, nhưng cụ thể ra sau thì Đỗ Hạ Hi cũng chỉ kể qua loa.
"Ây, dì cũng không biết tình hình lúc đó nguy hiểm đến cỡ nào đâu~" Tây Môn kể lại chuyện con mèo đen lúc đó, tất nhiên là có thêm mắm thêm muối vào rồi, nghe tới Má Đỗ lúc thì hồi hộp lúc thì cười vui vẻ, thậm chí còn thu hút những người xung quanh nữa chứ, tên này không đi theo nghề diễn giả thì uổng phí quá!
Má Đỗ đã xem Tây Môn như con gái ruột rồi, kéo tay cô bắt đầu kể chuyện Đỗ Hạ Hi hồi còn nhỏ, "Khi Hạ Hi ra đời, lúc đó vừa đúng ngay 0 giờ 0 phút ngày 15 tháng 7, lúc trước bác sĩ sợ khó sinh, không khéo ngay cả mẹ con cũng không qua khỏi, đêm đó, dì vẫn còn nhớ như in, trời mưa rất là lớn, đột nhiên sấm chớp rầm một cái, tự nhiên sinh ra được."
"Ồ, còn có chuyện này à, Hạ Hi cũng không có nói cho con nghe~" Tây Môn kiên nhẫn ngồi nghe bà ấy kể lại những chuyện lặt vặt hồi xưa, nhưng tất cả đều liên quan đến Đỗ Hạ Hi, nên khi nghe cảm thấy không có chán.
"Dì cứ luôn hy vọng là sẽ sinh được con gái, cho nên lúc đó rất vui mừng, nhưng chưa hai năm thì trong nhà luôn xảy ra chuyện, không phải cái nãy đột nhiên vỡ thì cái kia đột nhiên hư. Lúc đó dì cũng không để ý, cho đến sau này khi Hạ Hi dần dần hiểu chuyện, con bé cứ luôn nói dưới gầm giường có cái này, trên nóc tủ có cái kia... dì vốn nhát gan rất sợ những thứ ấy, tới tối là Hạ Hi là cứ quấy lên, đêm ngủ không được, ban ngày dì còn phải đi làm, lúc đó rất là cực khổ."
Má Đỗ hồi tưởng lại chuyện xưa, mệt mỏi thở một hơi dài, "Cứ luôn thấy con bé khóc một mình, dì nghe mà đau hết cả lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, tìm hết đủ cao nhân rồi, cách nào cũng thử qua hết rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì."
"Chuyện của cô ấy không phải là người bình thường có thể phá giải được." Tây Môn phụ họa theo.
Má Đỗ bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng tìm được người nói những chuyện này rồi, kéo tay Tây Môn rồi nói tiếp, "Sau này đi học thì tính cách Hạ Hi lại càng hướng nội hơn, trong trường cũng không có bạn bè gì. Lúc đó dì áy náy chết đi được, cũng không biết kiếp trước tạo nên nghiệt gì, mà con gái lại gặp phải những chuyện này. Thật ra dì làm mẹ cũng thật ích kỷ, nhưng con có biết không, mỗi lần Hạ Hi nhìn vào phía sau lưng dì là dì sợ chết đi được."
"Cũng may là sau này gặp được một sư phụ phải không?" Tây Môn tiếp lời hỏi.
"Uhm, lúc đó Ngô sư phụ nói với dì là hai vợ chồng dì ở chung thì sẽ làm cho con bé ngày càng bị ám nhiều hơn, đối với dì với con bé đều không tốt, cho nên đợi khi con bé học đại học ở ký túc xá thì cả gia đình sống tách ra. Mấy năm đó dì với ông nhà cứ luôn bị bệnh, đi bệnh viện cũng không có hết, hai người cũng không dám nói với con bé, sợ nó sẽ nghĩ ngợi nhiều, nó vốn đã sống khổ lắm rồi. Sau này con trai có cơ hội dắt vợ chồng dì ra nước ngoài thì khỏi hẳn, có những thứ không tin không được."
"Rất ít khi nghe Hạ Hi kể chuyện gia đình, con còn tưởng trong nhà có mâu thuẫn gì nữa chứ, xem ra dì vẫn rất quan tâm cho cô ấy mà~" Thật ra đây là lần đầu tiên nghe nói về chuyện nhà của Đỗ Hạ Hi.
"Dù sao thì cũng là dì mang thai 10 tháng sinh ra mà, sống xa nhau vậy sao dì không nhớ được chứ. Nhưng tính của con bé đối với ai cũng lãnh đạm, cũng không thấy chơi thân với ai. Lúc đó biết con bé đi làm rất bận rộn, sợ ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi nên dì lần nào cũng tính hết sự chênh lệnh múi giờ mới gọi điện thoại về." Nói về những chuyện này, Má Đỗ không khỏi chua xót.
"Cô ấy quả thật rất bận, trong nhà chỉ có một mình, đã vậy cứ luôn trực ca tối." Nói đến đây thì đến Tây Môn cũng cảm thấy mình nên quan tâm đến Đỗ Hạ Hi nhiều hơn nữa.
"Sau này thì tốt rồi, đợi bên con trai ổn định chút là bọn dì sẽ về đây, dù gì thì cũng lớn tuổi rồi, phúc cũng đã hưởng rồi, còn sợ gì nữa." Thương thay tấm lòng cha mẹ, chỉ có cha mẹ mới yêu thương con cái vô điều kiện.
"Sau này dì vừa sống thọ vừa hưởng phúc nữa, đừng lo lắng quá~" Tây Môn mỉm cười an ủi.
Thật ra lần này Tây Môn không có bấm tay tính toán, bởi vì có một số chuyện ,nếu không muốn biết kết quả không tốt, thì không nên bói, lời nói dối thiện ý nhiều lúc còn tốt đẹp hơn hiện thực.
Bời vì có Tây Môn bên cạnh cho nên chuyến đi này rất thuận lợi, không cần tốn nhiều thời gian thì tìm được thi thể của đứa trẻ đó, quả nhiên là bị chôn ngay giữa ngã tư đầu thôn, bị xe cán qua biết bao nhiêu năm nay, thật là độc ác, hèn chi oán niệm tích tụ ngày càng nhiều, thà quyết tâm báo thù nhà này chứ không thèm đầu thai.
Cũng đã xảy ra nhiều năm rồi, mẹ đứa trẻ cũng đã hơn 50, không ngờ lại quỳ trước mộ nước mắt giàn giụa, khi thi thể bị đào lên, thì đã thối rữa tới thấy xương trắng bên trong, các dấu kim châm hiện ra rất rõ ràng.
Mấy chục năm trôi qua, thi thể đó vẫn không thối rữa hoàn toàn, vẫn phát ra âm khí nặng nề, oán và hận tích tụ, làm cho cô bé trở thành oán linh lang thang giữa nhân gian.
"Nếu đã muốn đầu thai vào nhà em gái thì nên ngoan ngoãn làm người, có oán có hận cũng không bằng sống vui vẻ." Tây Môn lẩm bẩm trước mộ, sau đó mọi người đều nhìn về phía cái bụng của thai phụ, mặt đầy lo âu.
Tây Môn mỉm cười nói, "Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, những gì nợ cô ta thì đền bù nhiều hơn là được." Cả nhà ai cũng cảm ơn liên tục, Má Đỗ còn nhét cho Tây Môn một phong bì thiệt bự, từ chối cho có lệ một hồi thì Tây Môn cũng nhận lấy, trong bụng nghĩ, mẹ còn hào phóng hơn con gái nữa, xem ra chi bằng ôm chân mẹ Đỗ Hạ Hi còn sướng hơn!
"Dì à, dì có biết không, ba mẹ con mất sớm, cũng đã nhiều năm rồi cũng không có ai tốt với con như vậy...." Tây Môn nói cũng là sự thật, tất nhiên là cô cũng phải biểu hiện cho mặt càng tội nghiệp hơn.
"Thật là... mấy năm nay con sống sao vậy..." Má Đỗ nói một hồi thì mũi cũng cay, đứa trẻ này cũng tội nghiệp thật.
"Nếu dì không ngại thì... con có thể gọi dì là mẹ không?" Sức chiến đấu về mặt tình cảm của Tây Môn đã lên tới max, cơ bản là không thể nào thất bại được.
"Tất nhiên là được, sau này con cũng là con gái của ta." Má Đỗ cứ luôn hy vọng có một đứa con gái vừa ngoan ngoãn vừa thích bám lấy mẹ.
"Mẹ~" Tây Môn kêu xong một tiếng rồi nghẹn ngào, không ai biết là trong đó có mấy phần thật lòng mấy phần giả nữa, nhưng thời điểm này, ai mà để ý làm chi, mọi người vui vẻ là được.
Mọi người ai cũng vui vẻ nhưng Đỗ Hạ Hi thì rất hoang mang, sao đi có mấy ngày mà mẹ mình trở thành mẹ người ta rồi?! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy trời?!
"Mẹ~ tối mẹ muốn ăn gì? Cá chưng được không? Con thấy lần trước mẹ cũng thích ăn lắm~" Tây Môn ân cần đeo túi, khoác tay Má Đỗ đi ra cửa sân bay.
"Uhm được." Má Đỗ cười tít mắt.
"Vậy con đi chuẩn bị đây~" Tây Môn tất nhiên là thấy Đỗ Hạ Hi đang chờ ở cửa.
"Cũng không cần tốn kém làm chi, ăn đơn giản thôi là được." Má Đỗ sợ Tây Môn lại tốn tiền.
"Vậy sao được chứ, mẹ, việc này không cần bận tâm, cứ giao cho con là được~" Tây Môn và Má Đỗ khoác tay nhau vui vẻ trò chuyện.
Làm Đỗ Hạ Hi nhìn tới tròn xoe cả mắt, miệng Tây Môn thì cứ nói mẹ chậm chút, mẹ cẩn thận, làm cho Đỗ Hạ Hi bắt đầu nghi ngờ, đây rốt cuộc là mẹ cô ta hay mẹ mình nữa.
Xe chạy đến khách sạn, Đỗ Hạ Hi tính xuống xe, thì bị Tây Môn ngăn lại, mỉm cười nói với Má Đỗ, "Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi, con còn đến nhà Hạ Hi thu dọn xíu, lát nữa về đón mọi người~"
"Vậy nhớ chú ý an toàn đó."
"Yên tâm đi~" Tây Môn thò người ra cửa sổ vẫy tay với Má Đỗ, cho đến khi xe đi khỏi vẫn còn mỉm cười.
"Cô... làm gì mẹ tôi rồi vậy.." Đỗ Hạ Hi vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
"Ơ, vậy theo cô nói, tôi làm gì được mẹ cô, sao tôi dám chứ~ không phải là dỗ ngọt cho mẹ cô vui sao~" Tây Môn cảm thấy hình như mình ngày càng lương thiện, làm chuyện tốt cũng không muốn nói cho người khác biết.
"Tôi thấy cô đang lừa mẹ tôi thì có." Lúc trước ở bệnh viện cũng bị Đỗ Hạ Hi bắt tới mấy lần.
"Ây, lần này không có à nha, tôi thật lòng tốt với mẹ cô đó, đúng rồi, cô đặt bàn nhà hàng trước đi~" Tây Môn cười hi hi nói.
Đỗ Hạ Hi cảm thấy hình như mình lại dụ vào tròng nữa rồi, đáng ghét, thật là muốn may cái miệng cô ta lại, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy mẹ mình vui thì cũng tốt, mình bao nhiêu năm nay cũng không phải là hiếu thảo cho lắm, cũng ít quan tâm đến người nhà, đến lúc phải làm cái gì đó rồi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
52 chương
40 chương
14 chương
501 chương
108 chương
70 chương