Khoa cấp cứu

Chương 42 : - nhà giấu mỹ nhân 1

Cũng may là tiểu ni cô đó rất nghe lời sư thái, vâng một tiếng rồi chạy ra đại điện, sư thái cũng bị dọa tới đỗ mồ hôi hột, sao mình lại giống tàng trữ tội phạm thế. "Con bé đi rồi, cô ra đây đi, xem ra trốn trong am xá cũng không được rồi, nên giấu cô ở đâu đây? .... ở đâu được ta..." Sư thái đứng ở trước cửa một tay sờ cằm, nhăn mày miệng cứ lẩm bẩm. "Ở đây có chỗ nào giống như nhà kho không?" Lý Ngôn Tâm nhất thời cũng không nghĩ ra được chỗ nào hết. "A, cô nói thì mới nhớ ra, cô theo tôi." Sư thái nắm lấy tay Lý Ngôn Tâm rồi đi về phía khác, đi qua hành lang dài hẹp, đến một nơi đằng sau hậu viện, phía trên cửa có ba chữ "Tàng Bảo Các". Lý Ngôn Tâm phụt cười một tiếng, "Tôi giờ chắc cũng được tính là bảo bối hả?" Nơi này chắc bình thường ít ai lui tới, rất thích hợp để giấu người. Sư thái bĩu môi, "Nữ thí chủ, tôi giờ chắc có thể khẳng định cô bị oan rồi, nếu không sao lại có thể vô tư thế chứ, rõ ràng là đang chạy trốn, mà còn chạy một cách rất vui vẻ nữa chứ..." Đại khái chắc là do thời khắc khó khăn nhất đã qua rồi nên Lý Ngôn Tâm cũng thả lỏng người, bình thường cô cũng không phải là người quá bi quan, làm chuyện gì cũng nghĩ theo hướng tốt. Lý Ngôn Tâm nghiêng đầu nhìn sư thái đang mở khóa, "Cô tin tôi không?" Nếu không tin thì cô ta cần gì đem mình giấu ở đây, trạng thái bây giờ của mình hoàn toàn có thể mặc người xâu xé. Sư thái mở cửa, sau đó quay đầu lại nhìn tứ phía, xác định không có ai phát hiện bọn họ, liền thôi thúc Lý Ngôn Tâm mau mau trốn vào đó, để tránh bị người ta phát hiện, vào nhà đóng cửa lại rồi nói, "Không tin, tôi còn đang suy nghĩ là có nên nhốt cô ở đây rồi đi báo cho các đồng chí cảnh sát biết." Sư thái tuy là người của phật môn, nhưng chắc là theo Tây Môn lâu rồi nên cũng có chút phúc hắc, ai kêu cô ta đột nhiên lấy đồ chọi mình, sư thái sờ sờ vào vết thương đã khô mài, vẫn còn chút đau. "Cô!" Lý Ngôn Tâm không ngờ tiểu ni cô thay đổi nhanh vậy, nhưng mà suy nghĩ lại thì thấy nếu mà cô ta muốn tố cáo mình thì cần gì nói ra chứ, sắp xếp ổn thỏa cho mình trốn rồi đi báo cảnh sát chi cho tốn công chứ. Sư thái cũng sợ dọa trúng cô ta, lát lấy đồ chọi mình nữa là mệt, sư thái cẩn thận nép qua một bên, đẩy cái đế đèn cầy bằng đồng trên bàn qua một bên, sợ Lý Ngôn Tâm nhìn thấy, sau đó cười cười, "Tôi tuy không tin cô, nhưng tôi tin trận tuyết này, chắc cũng là có oan tình thật, oan hơn Đậu Nga nữa." ("Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.) Lý Ngôn Tâm thấy dáng vẻ cô ta sợ sệt như vậy, lại có chút mắc cười, quay người lại lấy đại một quyển kinh phật dày cộm bìa cứng cầm trong tay lật tới lật lui. Sư thái quả thật sợ cô ta quăng qua đây, xem ra phụ nữ đẹp đều xấu xa hết, liền thỏa hiệp, "A di đà phật, mong nữ thí chủ thủ hạ lưu tình... bần ni quả thật muốn giúp cô mà." "Tôi biết, cám ơn cô." Lý Ngôn Tâm nói câu này rất thành khẩn, vì trong thời khắc này chỉ có người trước mắt là có thể giúp mình thoát hiểm thôi. Sư thái dẫn Lý Ngôn Tâm vào sâu bên trong hơn, Lý Ngôn Tâm quan sát xung quanh, ngẩng đầu lên nhìn viên xá lợi tử trên cao, cô ấy trước giờ chưa nhìn qua ở cự ly gần bao giờ, do đó lại gần nhìn, "Đây là xá lợi tử hả?" Sư thái đang đi ở phía trước, nghe người phía sau đột nhiên nhắc đến xá lợi tử, lập tức quay đầu lại, "Cái...cái đó..." "Xá lợi tử này sao... sao nhìn giống hạt dẻ cười chưa mở miệng vậy..." Lý Ngôn Tâm nhón chân giơ tay lên lấy cái hộp thủy tinh, xoay xoay nhìn tới nhìn lui, đây rõ ràng là hạt dẻ cười mà! "Cô dùng cái này để gạt tiền hả?" Lý Ngôn Tâm nhướng mày nhìn sư thái. Sư thái đỏ mặt lên, có chút căng thẳng giải thích, "Không phải đâu, lúc trước có một hạt thiệt mà, là của sư phụ tôi viên tịch để lại....tôi...tôi tặng nó cho người khác rồi...." "Xá lợi tử của sư phụ mà cô dám tặng người khác hả?! Cô quả thật là..." Lý Ngôn Tâm kinh ngạc tới há hốc miệng ra, ai mà không biết thứ đó quý giá, vậy mà cô ta đi tặng người khác. "Chuyện cũng có nguyên do, thứ đó tuy quý giá nhưng để đây chỉ để cho người khác ngắm nhìn thì cũng không tác dụng gì, chi bằng cho người cần nó, tôi tin sư phụ sẽ hiểu cho việc tôi đã làm." Sư thái mặt nóng bừng giải thích. Dù sao thì Tây Môn cũng đã từng cứu mạng sư thái nhiều lần rồi, có ơn phải trả mới là tố chất cơ bản nhất, nhưng sư thái cảm thấy thứ đó đối với Tây Môn còn hữu dụng hơn tiền bạc nữa. Lý Ngôn Tâm cảm thấy chắc cô ta ở trong núi sâu này lâu quá rồi, nên có cái nhìn không giống người bình thường, nếu không thì thấy cô ta dùng nhang trầm hương là thấy xa xỉ rồi, cho nên mới có thể đem vật vô giá đi tặng người khác. Lý Ngôn Tâm từ trong hộp nhang lấy một cây nhang ra, bụi nhang không hề dính tay, nhìn là biết là đồ tốt, cho nên cô cũng có thể lý giải được việc tiểu ni cô này tặng xá lợi tử cho người khác. Sư thái thấy cô ấy cứ chú ý đến mấy cây nhang, cầm trong tay vừa xem vừa ngửi, hoàn toàn không thèm để ý đến lời giải thích của mình! "Nữ thí chủ..." Lý Ngôn Tâm nghe thấy sư thái kêu mình thì mới hoàn hồn lại, hỏi, "Đây là gỗ trầm hương hả?" "Là hỗn hợp trầm hương với đàn hương, trong thị trấn có một vị sư phụ làm thủ công, nơi khác không có mua được đâu. Yên tâm đi, nhang đều được làm từ hương liệu tự nhiên, không có chất hóa học đâu, chắc không có ảnh hưởng đến thai phụ...nếu không chắc thì tôi lên mạng search thử?" Sư thái cứ tưởng cô ta lo lắng mùi nhang sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, dù gì thì thai phụ cũng yếu hơn người thường, làm việc gì cũng phải cẩn thận hết. "Tôi không có ý đó..." Thật ra Lý Ngôn Tâm không hề muốn giữ đứa bé trong bụng, cô tính đợi qua một thời gian rồi lén lén ra ngoài tìm một phòng khám để phá thai, dù sao thì đứa bé sinh ra cũng không có cha, đi đến đâu cũng sẽ bị người đời khinh thường, tại sao lại phải để đứa bé chịu cảnh khổ này chứ. "Sư thái... Sư thái....người lại chạy đâu mất tiêu rồi?! Tất cả mọi người đang đợi đó! Sư thái..." Bên ngoài có một tiểu ni cô hét lên. Sư thái rúc cổ lại kéo tay Lý Ngôn Tâm ngồi xổm xuống đất, sau đó không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Lý Ngôn Tâm, sư thái trèo vào phía dưới bàn thờ, Lý Ngôn Tâm không biết cô ta muốn làm gì, tại sao lại trèo xuống dưới làm gì, "Cô làm gì trốn vậy?" thấy cái mông sư thái lúc lắc bên ngoài, nhìn rất là buồn cười, ôm miệng lại xém chút là cười ra tiếng. Tiếng của sư thái ở dưới bàn thờ vọng lại, "Mau qua đây, nếu bị người ta phát hiện là tiêu đó." Sau đó Lý Ngôn Tâm thấy sư thái hoàn toàn chui vào trỏng, lại nhìn nhìn độ rộng của bàn thờ, sao mà chui hết người vào được, không lẽ... có đường hầm bí mật thông qua chỗ khác. Lý Ngôn Tâm cũng theo chui vào trong đó, quả nhiên là thông đến căn phòng khác, nhưng do không có đèn nên tối thui không thể thấy được rõ căn phòng. "Cẩn thận, đồ đạc ở đây nhiều lắm,đây là phòng bí mật nên không có đèn." Sư thái sợ Lý Ngôn Tâm đụng trúng đồ đạc nên kéo tay cô ấy đi vào phía trong, "Căn phòng này chắc từ lúc xây ngôi am miếu này là đã có rồi, chắc là làm chỗ chạy nạn khỏi chiến tranh, sau này lại bỏ trống, bây giờ lại có thể phát huy tác dụng của nó." Trong lúc giải thích thì sư thái lấy điện thoại ra chiếu sáng, đây không phải là một căn phòng lớn, xung quanh để đầy tủ, trên tường còn có nhiều ngăn để các tượng phật được điêu khắc tinh xảo, quả thật là đúng với tên Tàng Bảo Các. "Suỵt..." có tiếng cửa lớn bên ngoài được mở ra, sau đó thì nghe tiếng của một tiểu ni cô, "Sư thái chạy đâu rồi ta, cái cửa này nhớ đã khóa kỹ rồi sao lại mở ra được ta? Không lẽ... có ăn trộm? Sư thái.... Sư thái... Sư thái không xong rồi!" Tiểu ni cô hớt hơ hớt hải chạy ra ngoài. Sư thái trốn trong đó chỉ biết sờ trán ngao ngán, cái am này nếu không có mình thì không biết sẽ ra sao nữa, "Cái này cô giữ lấy, buồn chán thì có thể chơi game, tối tôi sẽ đem chăn và thức ăn cho cô, ở đây có cái cửa sổ có thể thấy được tình hình bên ngoài, nhưng mà cô nên cẩn thận đừng để ai phát hiện." Sư thái đưa điện thoại cho Lý Ngôn Tâm, dặn dò mấy câu rồi trèo ra ngoài, sư thái sợ tiểu ni cô đó gây họa, tàng trữ tội phạm không phải là chuyện giỡn chơi. Sau khi sư thái đi khỏi, thì Lý Ngôn Tâm cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài qua cái cửa sổ, cửa sổ này thiết kế rất đặc biệt, từng miếng gỗ nằm ngang xếp thành từng hàng, bên ngoài còn có một lớp vải mỏng, vừa đúng ngay chỗ có treo một bức tranh, cho nên bên ngoài không thể thấy được, còn bên trong thì có thể thấy rõ được tình hình bên ngoài. Dán tai vào cửa sổ nghe ngóng tình hình, sư thái chắc đã kéo tiểu ni cô ra ngoài rồi, Lý Ngôn Tâm giờ mới hoàn toàn yên tâm, quay người lại dùng điện thoại nhìn kỹ căn phòng, tuy các ngăn tủ không có khóa lại, nhưng Lý Ngôn Tâm lại cảm thấy tự tiện lục lọi đồ đạc người khác là không tốt, do đó kiềm chế lòng hiếu kỳ lại, ở trong góc tìm thấy được cái gối đệm rồi ngồi xuống. Trên người mặc áo bông của sư thái, trên đùi đắp chăn của cô ấy, Lý Ngôn Tâm cảm thấy cuối cùng cũng được ấm áp, trong bóng tối, cô ôm đầu gối ngồi đó suy nghĩ, chẳng lẽ sau này phải sống một cuộc sống không thấy được ánh sáng mặt trời như vậy hả? Đột nhiên cô thấy nhớ nhà, đời người quả thật có những lúc sai một li đi một dặm. Trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng niệm kinh ở đại điện, chỉ có ánh sáng yếu ớt rọi vào, khí lạnh từ đất lại truyền lên, làm Lý Ngôn Tâm lạnh tới có chút khó chịu. Qua một hồi lâu, vẫn không thấy sư thái quay lại, Lý Ngôn Tâm buồn chán không có gì làm bắt đầu mở điện thoại của sư thái ra, bởi vì khi rời khỏi sư thái có nói có thể chơi game, nhưng khi mở điện thoại ra rồi mới biết là không có game gì trong đó hết! Chơi cái gì đây trời! Nhưng mà lại có sóng wifi, Lý Ngôn Tâm bắt đầu search tin tức có liên quan đến mình, theo lý mà nói thì một tội phạm bị truy nã, thậm chí đã huy động cảnh sát lục soát núi thì cô chắc chắn sẽ được lên tin nóng, nói không chừng tiêu đề đại loại có thể là kẻ giết người đẹp nhất nữa, nhưng kết quả là không tìm thấy gì hết. Sự yên tĩnh này làm cho Lý Ngôn Tâm sợ hãi, chắc là muốn trừ khử cô một cách không ai hay biết hết, xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được, những tháng ngày trốn chạy này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.