Khoa cấp cứu

Chương 115 : - trở về chốn cũ 1

Trong trung tâm điện tử có đủ loại âm thanh rất ồn ào, làm cho người khác thấy nhức đầu, Đỗ Hạ Hi chưa bao giờ đến những nơi như thế này, huống hồ cô cũng chưa chơi game qua bao giờ. "A, cẩn thận, bên chị còn zombie kìa, chị cứ bắn vô đầu nó, bắn đầu nó, trời, sao lại bị cắn chết nữa rồi." Tây Môn cầm súng kích động hét, nhưng màn hình cuối cùng cũng bị cả đám zombie xông lên vây lấy, nhìn rất máu me, rất ghê tởm. Khoảnh khắc đó làm Đỗ Hạ Hi cau mày , nhắm mắt lại, quay mặt về hướng khác, cô vốn sợ mấy thứ giống vậy, chơi mấy trò này quả thật là hơi kích thích thần kinh. Nhưng Tây Môn cứ nằng nặc đòi chơi, cô cũng chỉ còn cách chơi cùng, tên này càng chơi càng hăng, cầm súng bắn nát đầu còn chưa đã, đổi sang lấy dao phanh thây ra, sơ ý một chút lại bị cắn chết, chỉ còn lại Đỗ Hạ Hi một mình chống cự, chưa tới hai phút sau thì từ bỏ rồi. "Chị không thích chơi cái này à? Em còn tưởng bình thường chị ghét mấy thứ này, đến đây giết bọn chúng cho hả giận nữa chứ~" Tây Môn thấy dáng vẻ Đỗ Hạ Hi không muốn ở lại đây chút nào, phùng mang trợn má kéo Đỗ Hạ Hi rời khỏi. Đỗ Hạ Hi rất muốn trợn mắt, mấy thứ này né còn né không kịp, ai mà muốn giết chúng. Tây Môn cầm lấy một đống phiếu đổi thưởng đến quầy, muốn đổi quà cho Đỗ Hạ Hi, nhưng cô bé ở quầy chỉ cắm cúi chơi điện thoại, một tay nắm lấy đống phiếu đó rồi quăng vào thùng đằng sau, cũng không thèm đếm, "Nè." Rút ra một cái khăn lông vứt lên quầy, mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi điện thoại. "Ê, chỗ đó tới 52 tấm lận, có thể đổi con thú bông mà." Tây Môn bất mãn chỉ vào con thỏ bông đằng sau tủ. Cô ta cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn Tây Môn, cười khinh bỉ, "Có mấy tấm thôi à? Làm gì đủ." Nói xong lại cúi xuống chơi game. "Tôi đếm qua rồi, đủ mà." Tây Môn vẫn không chịu thua. Cô ta mặc kệ không thèm lên tiếng, cúi đầu làm lơ, Đỗ Hạ Hi thấy chẳng qua là con thỏ bông thôi, nếu Tây Môn thích thì mình có thể đi mua nguyên xe cho cô ấy. Tây Môn nheo mắt lại, nhân lúc cô gái đó chăm chú chơi điện thoại thì Tây Môn len lén lấy ra một túi gì đó giống gạo rải lên bàn phím. Do bàn phím có nhiều khe hở nên mấy hột đó rớt hết xuống đó, lại không biết Tây Môn kiếm đâu ra keo 502 xịt vào đó. Đỗ Hạ Hi đứng ở bên cạnh không kịp có phản ứng gì, chỉ mở to mắt kinh ngạc nhìn, chưa đợi cô mở miệng nói chuyện thì bị kéo tay chạy đi mất. Cô gái đó do nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng hai người bỏ chạy, liền mau mau kiểm tra tra lại vật dụng trên bàn, thấy không thiếu thứ gì thì mới thở phào. "Đồ điên!" Cô ta chửi một câu rồi lại cúi đầu chơi game. Đỗ Hạ Hi bị Tây Môn kéo chạy đi rất xa, giờ mới dừng lại thở dốc, Tây Môn cũng khom lưng chống tay trên đầu gối thở hổn hển, "Chị nói em sao đem theo mấy thứ này bên người vậy?..." Đỗ Hạ Hi sớm biết Tây Môn là người có thù thì phải trả, cho nên cũng bỏ qua cho động cơ lúc nãy. Tây Môn đứng thẳng người vuốt vuốt ngực, quay đầu lại cười, "Đi ra kiếm ăn thì phải chuẩn bị chu đáo mà~" "Trong túi của em còn đựng gì nữa vậy?" Đỗ Hạ Hi hiếu kỳ cái túi nhỏ xíu rốt cuộc đựng được bao nhiêu thứ đồ chơi trong đó. Thấy Đỗ Hạ Hi giơ tay qua, Tây Môn liền ôm cái túi trước ngực, "Tính hiếu kỳ sẽ hại chết mèo đó biết không?" Càng không cho xem thì Đỗ Hạ Hi càng lo lắng bên trong có thứ gì đó hại người, tay vẫn giơ ra trước mặt nhưng không nói chuyện. Tây Môn chống cự một hồi cuối cùng cũng giao cái túi cho Đỗ Hạ Hi, chỉ cần Đỗ Hạ Hi muốn thứ gì thì Tây Môn cũng cho hết, huống hồ gì chỉ là cái túi xách, do đó còn chủ động kéo dây kéo ra. Cái túi không có lớn lắm, nhưng trong đó cực kỳ nhiều ngăn, nếu không phải là chủ nhân thì không biết đâu mà lần, ngón tay mở một trong các ngăn ra, bên trong có một cái túi nhỏ nữa, bề mặt có rất nhiều bụi. "Đây là gì vậy? Không cần lau à?" Đỗ Hạ Hi giơ tay qua tính lau thì bị Tây Môn nắm lại, "A, đừng đụng." Đỗ Hạ Hi nghi ngờ nhìn Tây Môn, "Đây là gì vậy?" Chắc chắn không phải là đồ bình thường. Tây Môn gãi gãi đầu, chỉ còn cách thành thật trả lời, "Chị còn nhớ lúc trước có một lần em nói có đem quà cho chị không?" "Cái này à?" Đỗ Hạ Hi nghĩ bụng cũng may là lúc đó không có tặng cho mình thiệt. "Cái này hả, là đồ tốt đó nha~" Tây Môn thấy mặt Đỗ Hạ Hi đen lại, bắt đầu bịa chuyện. "Rốt cuộc là cái gì?" Đỗ Hạ Hi làm gì mà dễ bị dụ vậy. "Ơ.... thật ra... đó là đất trong mộ..." Tây Môn cười một cách gượng gạo, không dám nói dối trước mặt Đỗ Hạ Hi. "..." Đỗ Hạ Hi không biết nói gì đây nữa, tên này đúng là... mình với cô ta rốt cuộc làm sau đi đến với nhau được vậy, đúng là thần kỳ, "Cho nên, lúc đó em tính lấy cái này chơi chị hả?" Nghe nói đến đất trong mộ là Đỗ Hạ Hi biết không phải là thứ gì hay ho rồi. Tây Môn ôm lấy cánh tay Đỗ Hạ Hi, nói rất thảm thiết, "Lúc đó em ấu trĩ quá, là em xấu xa, nhưng sau này không phải là lương tâm phát hiện nên không có đưa cho chị đó hả~" "Hứ, nếu mà em dám đưa cho chị là em chết chắc rồi đó." Không được để loại người này leo lên đầu mình ngồi được. "Đúng đúng đúng, đó là chuyện quá khứ rồi~ sau này em đâu có dám đâu~" Tây Môn liền đổi chủ đề, "A, đi mua chút đồ rồi về khách sạn đi, em có đặt trên mạng rồi, cũng không tệ lắm." "Em đặt khi nào vậy?" Từ lúc xuất phát tới giờ, hai người hình bóng không rời, Đỗ Hạ Hi sao không nhớ là có đặt trước khách sạn nhỉ. "Hơ hơ, chị đừng lo mấy cái này, chị cũng mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, mai em dẫn chị đi quẩy~" lúc ở trên xe lửa, Đỗ Hạ Hi do mệt mỏi qua nên ngủ rất say, Tây Môn chỉ một tay ôm cô ấy, một tay đặt khách sạn, còn chọn một căn phòng rất lãng mạn nữa. Hai người hầu như không có đem gì theo nên các vật dụng sinh hoạt thường ngày vẫn phải đi mua, Tây Môn dẫn Đỗ Hạ Hi đi mua đồ xong thì tới khách sạn. Nhưng khi chưa vào cửa thì Đỗ Hạ Hi đờ hết cả người, khách sạn này không phải lúc trước mình đi công tác ở qua hả, còn gặp ma quái trong phòng nữa, "Khách....khách sạn này có vấn đề, em có chắc là đặt chỗ này không?" Giọng nói hơi run rẩy. Tây Môn còn lấy điện thoại ra xác nhận lại tên với địa chỉ khách sạn nữa, "Đúng là căn này rồi~ lần này có em đây, chị sợ gì nữa." Nói cũng đúng, Tây Môn là chuyên gia mà, mình cần gì phải sợ, do đó theo Tây Môn vào trong. Chỉ là khi vào trong đại sảnh thì Đỗ Hạ Hi cảm thấy toàn thân đều rất khó chịu, cảm giác này còn mãnh liệt hơn lần trước nữa, liền nắm chặt lấy tay Tây Môn . Tây Môn mỉm cười vỗ vỗ tay cô ấy, "Yên tâm đi." Đỗ Hạ Hi cắn chặt môi cố gắng không nhìn xung quanh, nhưng khi hai người làm xong thủ tục, xách đồ vào thang máy, 4 vách kim loại của thang máy hơi cũ, chỉ có thể thấy được hình ảnh phản chiếu lại mờ mờ ảo ảo. Đỗ Hạ Hi vốn không muốn nhìn, nhưng khi cô nhìn vào đâu thì cũng thấy có một cái bóng đen đang lượn tới lượn lui, "Tây Môn ...chị cảm thấy... đằng sau bọn mình hình như có gì đó..." Đỗ Hạ Hi nhắm mắt lại vùi đầu vào vai Tây Môn, cô đã thấy được thứ ấy giống như hình dạng con người đang đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào hai người. "Hả?" Tây Môn vốn không có cảm giác gì, bị Đỗ Hạ Hi nói vậy không thể không quay ra sau nhìn, sao mình không cảm giác được gì hết vậy, "Chị thấy nó hả?" Nếu mà có hình dạng thì chắc là tích tụ nhiều oán khí lắm mới đúng, không thể nào. Đỗ Hạ Hi sợ hãi gật đầu, không ngờ đi cùng với Tây Môn mà cũng gặp mấy chuyện này nữa, "Em không cảm thấy gì à?" Tây Môn cau mày suy nghĩ, đúng lúc này thang máy tới nơi, hai người nắm chặt tay nhau ra khỏi thang máy, nhưng Tây Môn phát giác thấy xung quanh hình như không đúng, không phải là tầng lầu mà mình muốn tới, bởi vì cô đặt phòng ở tầng thượng, còn chỗ hoàn toàn không giống tầng thượng mà mình đã được thấy trên mạng. Hơn nữa trong hành lang vừa dài vừa tối này, không một bóng người, ngọn đèn trên trần nhà giống như là sắp đứt bóng lúc mờ lúc tỏ, một luồng khí lạnh từ dưới thổi lên, Tây Môn phản ứng mau lẹ nhấn lấy thang máy, kéo Đỗ Hạ Hi quay trở vào trong. "Dây chuyền của chị còn đeo không?" Tây Môn đột nhiên hỏi. "Chị cứ đeo nó suốt đây." Đỗ Hạ Hi từ lúc vụ con mèo đen tới giờ không dám tháo nó xuống, do đó giơ tay lên sờ nó theo bản năng, nhưng bên trong hoàn toàn trống không, cả người đột nhiên khựng lại, "Sao lại...." Tây Môn một tay choàng ra đằng sau eo của Đỗ Hạ Hi an ủi, tay kia nắm chặt lấy tay Đỗ Hạ Hi, mặt vẫn mỉm cười hoàn toàn không có chút căng thẳng gì, "Không sao, nắm chặt tay em lại, chị ôm em cũng được nữa~ đợi lát thang máy mở ra, chị nếu sợ thì nhắm mắt lại." "1, 2, 3 đi thôi~" thang máy đến nơi, tiing một tiếng, Đỗ Hạ Hi nhắm mắt lại ôm Tây Môn đi về phía trước, một luồng khí lạnh lại ập đến, xung quanh cổ Đỗ Hạ Hi có cảm giác như có những sợi gì đó chạm vào, cảm giác rất giống mái tóc của phụ nữ, làm cô sợ tới đổ mồ hôi lạnh.