Khoa cấp cứu

Chương 11 : - như hình với bóng 1

Ngồi trong xe, Đỗ Hạ Hi có chút mệt mỏi dựa vào cửa sổ, nửa tỉnh nửa mê dường như sắp thiếp đi. "Cô bị cảm hả? Là bác sĩ sao không biết tự chăm sóc mình vậy, xin phép nghỉ vài ngày đi, khoa cấp cứu cứ phải trực ca đêm suốt, sao mà chịu cho nổi." Viên cảnh sát đưa tay qua nhè nhẹ sờ trán Đỗ Hạ Hi. Mặt Đỗ Hạ Hi cảm thấy còn nóng hơn lúc nãy nữa, mau chóng ngồi thẳng dậy, "Có chút cảm thôi, không nghiêm trọng lắm, ngày mai với ngày mốt được nghỉ, đừng nên lo lắng quá." "Ừm." Viên cảnh sát chỉ trả lời 1 tiếng, sau đó tiếp tục chăm chú lái xe, ánh mắt không còn nhìn Đỗ Hạ Hi nữa. Có chút thất vọng, Đỗ Hạ Hi lại thả lỏng toàn thân ngồi dựa vào ghế, mình phải làm sao thì anh ta mới nhận thấy được tình cảm của mình đây, chỉ cảm thấy mình và anh ta quá giống nhau, đều dốc hết toàn bộ sức mình vào công việc. Đỗ Hạ Hi cười nhạt, chẳng phải là mình thích anh ta ở điểm này sao, nếu như anh ta suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương, chưa chắc gì mình để mắt đến anh ấy. "Anh vẫn điều tra vụ của Đoạn Huyên?" Đỗ Hạ Hi buột miệng hỏi. Người mà cô ấy nói tới, chính là thanh mai trúc mã chơi từ nhỏ tới lớn, cũng là bạn học của Thạch Nam trong trường cảnh sát, sau này là đồng nghiệp, quan hệ cực kỳ tốt. Nhưng trong 8 năm trước, anh ta lại bất ngờ hy sinh trong một lần điều tra tập đoàn tội phạm, do đó Thạch Nam vẫn không từ bỏ ý định điều tra vụ án đó. "Vụ án đó không đơn giản, Đoạn Huyên không phải là người manh động, anh ta nhất định vì nguyên nhân gì đó mới không chờ chi viện mà một mình đi theo dõi, tôi rất hiểu anh ta, anh ta làm việc rất cẩn thận, không thể phạm lỗi sơ đẳng như vậy." Xe dừng đèn đỏ tại ngã tư, dừng hơi bất chợt nên toàn thân người Đỗ Hạ Hi đều ngã về phía trước. "Đó cũng chỉ là tai nạn, cũng đã qua nhiều năm rồi, nếu có manh mối gì chắc cũng bị xóa bỏ rồi, vả lại... tôi không muốn anh gặp chuyện..." Câu cuối cùng Đỗ Hạ Hi nói rất nhỏ tiếng, mặt cũng quay sang hướng khác, có chút hồi hộp. "Tôi sẽ rất cẩn thận, vả lại cũng giúp cô điều tra được sự thật, để Đoạn Huyên có thể an nghỉ." Trong lòng Thạch Nam nhận định người anh em tốt của mình với Đỗ Hạ Hi mới là một cặp trời sinh, đã nhiều năm rồi mà Đỗ Hạ Hi vẫn độc thân chắc cũng là do còn vương vấn Đoạn Huyên, cho nên anh ta phải giúp Đoạn Huyên tiếp tục bảo vệ cô ấy. Đỗ Hạ Hi ngơ ngác nhìn sang người đàn ông bên cạnh, quả nhiên là một tên ngốc, nhưng cô thích anh ta ở điểm này thì biết làm sao giờ. Thở dài một tiếng, Đỗ Hạ Hi cảm thấy hai người họ cứ duy trì tình trạng hiện tại cũng tốt, nếu quả thật có nói ra thì cũng chưa chắc sẽ có kết quả tốt, thật ra là cho dù Đoạn Huyên còn hay mất thì hai người họ cũng không thể nào đến với nhau được. Đến thang máy, Đỗ Hạ Hi nói, "Anh về trước đi, tôi tự mình lên lầu được mà." "Tôi đưa cô đến trước cửa nhà, vụ án nữ sinh mất tích mà tôi có nói qua, cũng xảy ra ở khu này, đến giờ vẫn chưa biết có phải là vụ án hình sự không nữa." Thạch Nam theo Đỗ Hạ Hi vào thang máy. Đỗ Hạ Hi thấy cửa thang máy đóng lại, lập tức cảm thấy căng thẳng, vẫn là thang máy của mấy ngày trước, nhưng lần này có Thạch Nam bên cạnh nên ít nhiều cũng cảm thấy an toàn hơn. Đỗ Hạ Hi nhìn con số từ từ thay đổi, thang máy từ từ đi lên, khi sắp tới nơi, đèn thang máy nháy hai lần, sau đó Đỗ Hạ Hi cảm thấy trên đầu mình giống như bị tạt một ly nước lạnh, liên tưởng tới cảnh tượng máu me của mấy hôm trước, Đỗ Hạ Hi nhắm mắt hét lên một tiếng rồi lùi ra sau, lưng dán chặt vào tường thang máy, không dám mở mắt ra nhìn, cô sợ nhìn thấy cảnh người mình đầy máu me trong gương. "Sao vậy?!" Thạch Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng căng thẳng nhìn xung quanh nhưng không thấy có gì bất thường hết. "Ting~" Thang máy đến nơi, Đỗ Hạ Hi một tay che mắt lại, khi thang máy vừa mở cửa liền chạy ra ngoài. Thạch Nam thấy vậy liền chạy theo, cảnh giác nhìn xung quanh, kéo Đỗ Hạ Hi ra sau lưng mình, "Chuyện gì vậy Hạ Hi?" "Không... không sao... tôi luôn cảm thấy thang máy này có vấn đề... hình như là bị dột nước..." Đỗ Hạ Hi sợ đến xanh mặt, miệng thở hổn hển. "Dột nước? Thang máy sao mà dột nước được, lát nữa tôi liên lạc với quản lý xem sao." Thạch Nam nghi ngờ nói. "Không cần, chắc tôi nhìn lầm..." Đỗ Hạ Hi đã bình tĩnh lại thấy có chút áy náy nói. Chắc gần đây mình căng thẳng quá, phản ứng quá độ, theo thói quen Đỗ Hạ Hi lại sờ mặt dây chuyền trước ngực, hy vọng mình có thể bình tĩnh lại. "Không sao, gọi điện thoại thôi mà." Thạch Nam đã đứng trước cửa nhà Đỗ Hạ Hi, nhìn cô ấy mở cửa, "Cô vẫn sống một mình à?" Đỗ Hạ Hi đang thay giày thì ngẩng đầu lên, cười, "Sống một mình tự do hơn, quen rồi, bọn họ nói tết năm nay sẽ về nước, cụ thể ngày nào thì chưa biết." "Ở một mình thì nên chú ý an toàn, gần đây khu này nhiều vụ xảy ra lắm. Lát nữa thì nhớ khóa kỹ cửa, có việc gì thì gọi cho tôi." Thạch Nam làm dấu hiệu gọi điện thoại, lại dặn dò mấy câu, hoàn toàn giống như người anh quan tâm em gái, chứ không có tình cảm nào khác hết. Đỗ Hạ Hi bất lực lại cười nói, "Được rồi, tôi biết rồi, anh còn nói nhiều hơn mẹ tôi nữa." Tiễn xong Thạch Nam, Đỗ Hạ Hi dọn dẹp nhà cửa, sau đó làm bữa sáng đơn giản, ăn xong rồi đi tắm rửa, sau đó kéo rèm cửa sổ lại, căn phòng trong chốc lát bỗng trở nên tối thui. Cơn buồn ngủ của Đỗ Hạ Hi nhanh chóng ập đến, do trực cả đêm cộng thêm bệnh chưa khỏi, làm cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, vừa nằm xuống là ngủ liền. Do cửa rèm đã bị kéo lại, nên cũng không biết là đã ngủ tới mấy giờ, khi Đỗ Hạ Hi tỉnh dậy thì thấy toàn thân lúc nóng lúc lạnh, khó chịu muốn chết, đến cổ họng cũng như là có vật gì kẹt lại trong đấy. Đỗ Hạ Hi ngồi dậy, mắt vẫn nhắm tìm kiếm nước và thuốc để ở đầu giường, uống xong thuốc, mới nằm xuống, cô chưa kịp ngủ tiếp thì cảm thấy có vật gì đó từ bên gối bước qua. Theo bước chân của vật ấy bước tới, giường cũng lún xuống đôi chút, Đỗ Hạ Hi giật mình mở mắt, nhưng không thấy gì hết trong bóng tối, trong phòng ngoại trừ cô ra thì không có bất kỳ sinh vật nào hết. Chắc là do sốt nên thấy ảo giác thôi, Đỗ Hạ Hi lại nhắm mắt, trong lòng nghĩ thầm chắc ngủ một giấc đến sáng ngày mai thì sẽ khỏi. Nhưng Đỗ Hạ Hi nhắm mắt chưa được một lúc thì cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng có vật gì từ phía cuối giường đang từ từ bước đến, dường như đã đến bên gối ngủ của mình, cách mặt cô ấy chỉ khoảng vài milimet, cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ nó. Lần này Đỗ Hạ Hi không dám mở mắt, cô không dám chắc trong cự ly gần như thế mà nhìn thấy nó thì mình có bị dọa đến phát điên hay không, trong lòng cô rất sợ hãi, căng thẳng, thậm chí là tuyệt vọng. Tại sao đã đeo mặt dây chuyền ấy rồi, mà vẫn bị những thứ này quấy nhiễu. Cô đã từng cứu qua rất nhiều người, nhưng giờ phút này, ai có thể cứu được cô?! Có phải bản thân mình suốt đời cũng không thoát nổi những thứ đáng sợ này. Toàn thân Đỗ Hạ Hi cứng đờ trở mình, quay lưng lại với thứ ấy, kéo chăn qua khỏi đầu, hai tay che lỗ tai lại, toàn thân co ro sợ hãi. Nhưng làm vậy cũng không chuyển biến tốt hơn, thứ ấy bước lên người Đỗ Hạ Hi rồi nhảy qua một bên, "Á!" Đỗ Hạ Hi kinh hãi hét lên, giơ tay mở đèn ở đầu giường, thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Đèn giường chiếu sáng một góc phòng, nhưng ở phần bóng tối không được ánh sáng chiếu tới, luôn cảm thấy có gì đó làm người ta rất đáng sợ. Trên mặt vẫn còn vương lại nước mắt do hoảng sợ, Đỗ Hạ Hi vén chăn ra rồi nhảy xuống giường, cố sức vén màn cửa, không ngờ bên ngoài đường phố đã lên đèn hết rồi. Đỗ Hạ Hi hoàn toàn tỉnh ngủ, chạy ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên ghế sopha ở phòng khách, bật tivi lên để trong nhà có tiếng người, như thế cảm thấy sẽ đỡ hơn, nhưng trong căn phòng trống không này, dường như mọi ngóc ngách đều có thể là nơi trú ẩn của những thứ ấy. Chỉ cần nghĩ đến thôi là Đỗ Hạ Hi thấy run lên cầm cập, có ai ngờ được một Đỗ Hạ Hi bình thường nghiêm túc bình tĩnh túc trí, mà giờ này lại cảm thấy bất lực như vậy. Đỗ Hạ Hi không dám nhắm mắt, cô sợ một khi đã nhắm mắt thì mấy giác quan khác sẽ nhạy cảm hơn, đây là sự thử thách sức chịu đựng của cô. Đỗ Hạ Hi vẫn duy trì một tư thế, ngồi trên sopha xem quảng cáo vô vị trên tivi, cứ như thế ngồi hết một đêm, cho đến khi bình minh bừng sáng, trong phòng ngập tràn ánh nắng. "A Kỳ, hôm nay cậu có bận gì không?" Giọng Đỗ Hạ Hi hơi khàn khàn, kèm theo trạng thái mệt mỏi, gọi một cú điện thoại. "Ây dà, Đỗ tiểu thư, biết bây giờ mấy giờ không, sớm như vậy chưa có shop nào mở cửa đâu..." Đối phương ngáp một hơi dài, chắc do bị điện thoại làm thức giấc. "Không phải shopping, mình muốn nói chuyện với cậu." Đỗ Hạ Hi nói nhẹ. "Nói chuyện gì? Lại là Thạch Nam nữa à? Mình sớm trở thành cố vấn tình yêu của cậu rồi...." Đầu dây bên kia cảm thấy phàn nàn về chuyện tình cảm của Đỗ Hạ Hi. "Đâu phải lúc nào mình cũng nói chuyện của anh ta không thôi đâu, chỉ là... lần này không phải anh ta, mà mình có chút chuyện...." Đỗ Hạ Hi không biết làm sao mở miệng nói chuyện của mình. "Sao vậy? Áp lực công việc lớn quá hả? Vậy cậu đến nhà mình hay là văn phòng?" Đối phương vừa nghe chuyện có liên quan đến Đỗ Hạ Hi liền bắt đầu nghiêm túc. "Văn phòng đi." Đỗ Hạ Hi trả lời. "Nghiêm trọng vậy à?" Đối phương lập tức cảm thấy mức nghiêm trọng của vấn đề. "Ờ thì, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là nhà cậu bừa bộn quá, mình chịu không nổi." Đỗ Hạ Hi bất đắc dĩ nói ra tiếng lòng của mình. "...." Người đó ngơ ngác một rồi mới nói, "Hạ Hi, cậu đúng là không biết nể mặt ai hết đó nha."