Khó Thoát

Chương 54 : Rơi vỡ

Editor/Dịch: Vivi Hướng Tình mới vừa ngồi lên xe, điện thoại hơi rung một chút. Mở ra, nhận được chuyển khoản 6000. Nội dung chuyển khoản: “Đền hai bộ.” Hướng Tình ngẩng đầu, chiếc xe màu đen đối diện nhẹ nhàng khởi động, ra khỏi bãi đỗ xe, rời đi, sạch sẽ lưu loát. Hướng Tình nhấn vào nhận khoản tiền, rồi gửi icon mèo con kêu meo meo biểu tình ngoan ngoãn*. (*Đây là Hoắc Đông chuyển tiền qua WeChat ấy.) Xong việc nhẹ nhàng sung sướиɠ, đó là rõ ràng chính xác. Che dấu những thứ mình muốn có lẽ sẽ khổ sở. Không bằng ích kỷ mà theo đuổi vui sướиɠ. * Trước cửa nhà họ Lê. Hoắc Đông xuống xe, dựa vào bên cạnh cửa xe, móc bật lửa ra, nghiêng đầu cau mày đốt một điếu thuốc. Thời tiết chuyển lạnh, sắc trời cũng mau tối, gió thu cuốn những chiếc lá bay đi, cũng thổi bay những sợi tóc rũ trêи trán người đàn ông. Xe và người đều ẩn trong bóng đêm, khói thuốc từ phổi ra đến bên môi không tiếng động trôi đi, chỉ thấy được đốm lửa ở đầu điếu thuốc. Gió thổi trong chốc lát, Hoắc Đông dụi thuốc, duỗi tay đóng cửa sổ xe, đi đến cửa lớn. Lê Thấm mở cửa. Cô mặc váy trắng, mái tóc đen mềm mại rũ trêи vai, hoa tai trân châu nhỏ tinh xảo nạm ở vành tai, cực kỳ ôn nhu. “Anh đã về.” Lê Thấm tiến về phía trước ôm cánh tay Hoắc Đông, nghe thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trêи người anh. “Đã về.” Hoắc Đông ôm eo cô kéo sát vào người, nhẹ nhàng ôm một chút. Giống như vợ chồng ân ái. Nghiêm Thanh nghe tiếng bước ra xem, nhìn một màn này, đầy ý cười. Lê Thấm và Nghiêm Thanh dọn đồ ăn đã để lại cho Hoắc Đông, người đàn ông này tăng ca là chuyện thường ngày. Lê Thấm đưa chén đũa cho anh xong, lại đẩy tới một ly nước. “Thầy không ở nhà sao?” Hoắc Đông ngừng đũa hỏi. Nghiêm Thanh cắt đĩa trái cây đi ra: “Ông ấy có hẹn đánh cờ, ăn xong một lát là ra cửa rồi.” “Anh hôm nay chỉ mặc một cái áo sao?” Lê Thấm ngồi bên người Hoắc Đông, đưa tay sờ sờ bên ngoài áo sơmi đen đơn giản của anh, quan tâm hỏi: “Cuối thu rồi, buổi tối lạnh.” “Áo khoác quên ở văn phòng.” Hoắc Đông trả lời một câu. Nghiêm Thanh cười, vô cùng vừa lòng với việc con gái quan tâm săn sóc chồng, phụ hoạ: “Gió thu thổi người cũng muốn ngã, phải chú ý đừng để cảm lạnh.” Cảm lạnh… Lê Thấm dường như chưa từng thấy qua bộ dáng sinh bệnh của Hoắc Đông. Cũng đúng, anh mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, thể chất hẳn là tốt hơn người thường. “Hành lý thế nào rồi?” Hoắc Đông hỏi. Lê Thấm gật gật đầu: “Đều thu xếp xong rồi, không nhiều lắm.” Trong lúc ăn cơm bàn bạc một chút về chuyện đưa bà ngoại Lê Thấm trở về. Sau khi ăn xong Hoắc Đông lấy thùng dụng cụ ra giúp thay đổi linh kiện của điều hoà phòng khách. Sau đó lấy hành lý của Lê Thấm để lên xe. Hoắc Đông dọn xong hành lý, hai vợ chồng nói lời tạm biệt với Nghiêm Thanh rồi lên xe. Nghiêm Thanh nhìn đuôi xe đi xa, vui mừng mà cười cười. Bà toàn tâm toàn ý cẩn thận chặt chẽ làm bà chủ gia đình nhiều năm, đối với Tiểu Thấm là dốc hết lòng coi chừng, rốt cuộc dạy dỗ uốn nắn cô thành người có nét đẹp nội tâm, chính là trông mong cô có thể thoát khỏi, bước qua sai lầm thời niên thiếu, gả cho một người rể hiền nhưng có thể diện để dựa vào, làm một người vợ tốt. Hiện giờ vợ chồng hòa thuận, cái gì cũng tốt. Nhưng quan trọng nhất, còn thiếu một đứa con. * Xe vững vàng mà mở ra, Lê Thấm nghiêng người lấy ly nước thuỷ tinh chỗ đựng đồ trêи cửa xe. Hoắc Đông gần đây thường lái chiếc xe này. Ngày thường khi tan tầm, cô có thói quen mang một ly trà từ trong quán, uống ở trêи xe, ly nước để tại xe, buổi sáng hôm sau mang về quán trà. Hôm nay không đi quán trà, cái ly còn giữ. “Vỡ rồi.” Lê Thấm cầm lấy ly nước lắc lắc, mở cái đáy bị vỡ ra. Có thể là không cẩn thận đổ. Phanh gấp, hoặc là ngoài ý muốn bị đánh đổ? “Pha lê này vốn dĩ chỉ có vài cái…” Lê Thấm không phải thật ngoài ý muốn, chỉ là hơi cảm thấy tiếc, cô vốn đang định đem cái ly theo. Cái ly này rất đẹp, pha lê màu lam, thân ly tinh xảo, hoa văn tinh tế. Nhưng không thực dụng. Vừa đủ chứa được một ly nước, muốn nhiều hơn cũng không được. Hoắc Đông nghiêng mắt nhìn thoáng qua ly nước pha lê trong tay cô. Thanh âm pha lê nứt vỡ… dưới cái loại tình huống này, rất khó có tâm tư lưu ý đến. Ngăn chặn hồi tưởng về những những hình ảnh hương diễm đầm đìa trong đầu lại. “Đến sân bay mua một cái.” Hoắc Đông đưa ra phương án giải quyết. “Vâng.” Lê Thấm đồng ý. “Bên quán trà sắp xếp ổn rồi chứ?” Hoắc Đông mở cửa sổ xe, gió lạnh thổi vào, chuyển đề tài. Lê Thấm gật đầu: “Chương trình học đều tạm dừng trước, những chuyện khác chị họ sẽ xử lý tốt.” “Ừm.” Hoắc Đông nhớ tới dáng vẻ giỏi giang của Trình Tâm, tỏ vẻ tán đồng. “Trong khoảng thời gian này ba và mẹ em…” Lê Thấm nói chứa đầy dịu dàng. Hoắc Đông tiếp lời vợ: “Anh sẽ thường ghé thăm thầy và sư mẫu.” “Vâng, vất vả anh.” Lê Thấm hơi hơi cúi đầu, xoay vòng chiếc nhẫn trêи ngón áp út. Hoắc Đông nhìn con đường dài phía trước, thanh âm nhàn nhạt: “Không vất vả.” Sân bay, sau khi check in xong, Hoắc Đông kéo hành lý đăng ký cho Lê Thấm, đưa cô đến cửa kiểm tra an ninh. Bên cạnh một cô gái đang cáu kỉnh, một người đàn ông ở phía sau đuổi theo dỗ dành, kéo tay cô ấy túm vào trong lòng ngực, bảo bối bảo bối mà hôn. Lê Thấm xoay người nhận valy từ trong tay Hoắc Đông: “Trong nhà sẽ có một dì bên công ty việc nhà đến nấu cơm dọn dẹp, anh không cần lo lắng.” “Ừm.” Hoắc Đông trả lời. “Em sẽ nhanh chóng trở về.” “Ừm.” “Vậy, em vào đây.” Lê Thấm cúi đầu kéo hành lý, xoay người. Tóc cô xẹt qua người Hoắc Đông, anh kéo tay Lê Thấm, đem người xoay lại, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong lòng ngực. Dòng người qua lại, đôi tình nhân bên cạnh đã hoà hảo như lúc ban đầu, ôm nhau rời đi. “Tiểu Thấm, em sẽ không nhớ anh phải không?” Hoắc Đông mở miệng. Hoắc Đông không nhìn thấy đôi mắt Lê Thấm, nhưng lại cảm giác được thân thể trong lòng ngực nháy mắt cứng đờ. Một phút lại dài như vậy. Trong lòng người đàn ông như có thứ gì rơi xuống đất. Hoắc Đông an ủi mà vỗ lưng vợ. Im lặng không tiếng động thở dài. “Đi thôi.” Buông cô ra. Lê Thấm nhìn chằm chằm cúc áo sơ mi trước ngực Hoắc Đông, thanh âm mềm mại: “Sẽ nhớ… Cũng sẽ nhớ ba mẹ.” “Ừm.” Hoắc Đông giơ tay khảy khảy chỗ sợi len và tóc dính vào bả vai cô. Lê Thấm gật đầu, xoay người đi đến chỗ kiểm tra an ninh. Hoắc Đông nhìn bóng dáng cô, thực an tĩnh, thực bình thản, từng bước một. Chẳng sợ có một bước do dự, chẳng sợ, nếu… một lần xoay lại nhìn. * Hoắc Đông đi ra khu xuất phát của sân bay, tìm một nơi trống trải, tay chống lan can, lại đốt điếu thuốc. Bên ngoài sân bay là mặt cỏ rộng lớn, gió ào ào tiến vào cổ áo. Đúng là có chút lạnh lẽo. Giống như năm trước ước chừng cũng là lúc mùa thu này, đi công tác nửa tháng về đến nhà mệt lả, ban đêm mơ mơ màng màng phát sốt cao. Hoắc Đông đốt điếu thuốc thứ ba. Đúng là muốn mặc thêm áo. Chỉ là đã bị cô gái kia mặc đi rồi.