Khó Làm Thái Tử Phi
Chương 18 : Có ta che chở chàng
Thần sắc Thái tử gia có chút động dung.
Ta nhẹ nhàng giúp hắn tính toán."Cọc sinh ý này nói thế nào cũng là có lợi, có lỗ cũng không lỗ đi đâu được, chàng chỉ cần nhớ kỹ một điểm, cha chàng nếu đúng thật có lòng muốn bẫy chàng, chàng đã sớm bị xuống đài rồi. Cha chàng nếu muốn bảo vệ chàng, cho dù bên ngoài náo động lật trời, chàng cũng sẽ không sao hết, chàng có tin ta hay không?"
"Lời này nàng nói với ta bao nhiêu lần rồi hả?" Thái tử gia bỗng nhiên cười."Sáu năm trước ta còn có thể tin, bây giờ..."
Trên khuôn mặt hắn khó thấy được xuất hiện chút cô đơn.
Sáu năm trước, cô cô ta qua đời, sau khi tất cả tang sự xong xuôi, Hoàng thượng hạ lệnh đóng cửa cung Hàm Dương, chỉ cho phép mấy người cung nữ thân tín bên cạnh cô cô ta mỗi tuần vào dọn dẹp vài lần, toàn bộ đều giữ gìn nguyên dạng.
Khi đó ta cùng Vương Lang đứng ở bên ngoài cung Hàm Dương, nhìn nhóm cung nhân dán giấy niêm phong lên cửa chính cung Hàm Dương, chữ “Đóng” to lớn dán chặt trên cửa, làm cho cung Hàm Dương phút chốc trở nên quạnh quẽ vô cùng.
Từ khi cô cô ta qua đời, Hoàng thượng cũng không tới cung Hàm Dương nữa, tất cả đồ vật bình thường người để tại cung Hàm Dương đều để qua một bên, tang sự xong xuôi, là nhốt chính mình ở cung Thụy Khánh, đêm ngày hoan lạc cùng các mỹ nhân mới được sủng ái.
Khi đó ta đã nhẹ giọng an ủi Vương Lang như thế này."Ngươi đừng lo lắng, cho dù là nhờ vào cô cô ta, cha ngươi cũng sẽ không động ngươi. Miêu thị nếu muốn làm cái gì, đó chính là Miêu thị ngu ngốc, Phúc vương năm nay mới ba tuổi, làm sao có thể chiếm giữ Đông cung? Càng đừng nói Miêu thị cũng chỉ là Hoàng quý phi thôi, Phúc vương cũng căn bản không được coi như con trưởng danh chính ngôn thuận."
Năm đó ta mười hai tuổi, Vương Lang mười bốn tuổi, vào mấy tháng trước, hắn vẫn đuổi ta rơi vào hồ Thái Dịch, lại tức giận mà vớt ta lên, một bên đánh lòng bàn tay ta, một bên quở trách ta hành sự lỗ mãng. Đến buổi tối ta vụng trộm vào thư d/d lqd; phòng hắn, tìm thước gang ra chôn vào bên dưới núi giả, nghĩ rằng đợi cho tới khi Vương Lang lại đánh ta, tìm không thấy gang thước, nhất định cực kì ảo não. Không nghĩ tới vài lần phạm tội sau đó của ta, Vương Lang cũng không đánh ta nữa, làm cho ta có vài phần mất mát.
Hiện tại ngẫm lại, chỉ sợ hắn đã vụng trộm nhặt thước gang về, cho nên mới cố ý không đánh ta, lấy điều đó mà điều chỉnh cảm xúc của ta, để cho ta mất mát lại không thấy được sự sốt ruột của hắn.
Ngay từ nhỏ chúng ta ở cùng nhau chơi một loại trò chơi cực kỳ phức tạp, ta đã từng cho rằng thiên hạ này không còn ai hiểu ta hơn Vương Lang nữa, chính là bởi vì hiểu ta, hắn mới có thể khắp nơi chế trụ ta, mà trong thiên hạ cũng sẽ không có ai càng hiểu Vương Lang hơn ta, chính là bởi vì ta hiểu hắn, ta mới có thể khắp nơi trêu chọc hắn.
Về sau ta mới biết được, hiểu được một người và thích một người, thực ra không hề là một. Mà những ngày tháng cười nói vô kỵ (*) trong cung Hàm Dương cuối cùng có một ngày phải kết thúc. Cô cô mất, Phúc vương lớn lên, dã tâm của Hoàng quý phi lớn dần, trước đây chỉ là bâng quơ điều chế thuốc, giờ biến thành mang thân gia tánh mạng đều đặt cược lên ván cờ này. Sự thay đổi long trời lở đất này, vừa vặn là sáu năm.
(*) Thoải mái, không phải lo lắng
Ta cố giữ vững tinh thần, bày ra nụ cười khoa trương, không tim không phổi nhất với Vương Lang.
"Chàng sợ cái gì." Ta ngẩng đầu, lộ ra tư thế trước đây quen dùng - - dùng mũi xem thường hắn."Có Tô gia chúng ta tại bên cạnh chàng, ai muốn làm khó chàng, ta bảo ca ca ta nhân dịp đêm tối lẻn vào, giết cả nhà hắn!"
Thái tử gia lại lộ ra biểu tình vi diệu, hắn dường như rất muốn cười, nhưng lại sợ cười ra sẽ làm ta thói quen bộ dáng thô lỗ như thế, cho nên ý cười hóa thành một tiếng ho nhẹ.
Hắn nhéo cái mũi của ta, khiến ta đau tới mức kêu ầm lên.
"Lời này ta là nói không nên lời." Cuối cùng vẫn là nở nụ cười."Nàng to gan, nàng tự mình đi nói với Ngô Thận đi”
Cho dù là đối với Thụy vương, cho tới giờ hắn cũng rất ít khi lộ ra ý cười như vậy.
Nếu nói Vương Lang bình thường giống như là tiên nhân băng lạnh, nói chuyện làm việc đều lạnh như băng, cho dù đẹp, nhưng dường như quá xa cách. Nhưng mà khi hắn cười rộ lên liền dường như tiên nhân về tới nhân gian, trên mặt thậm chí còn có hào quang nở rộ, khiến cho ta không dám nhìn thẳng.
Ta lắc đầu, cực kỳ thần khí: "Sợ cái gì, ta nói chính là ta nói, lời này chẳng lẽ ta cũng chưa từng nói hay sao?"
Trên mặt Thái tử gia lại lộ ra từng đợt ý cười, hắn không sốt ruột đi, mà để tay trên vai ta, chậm rãi dùng lực, để ta dựa vào lòng hắn. Đôi tay hắn chầm chậm tìm hai tay ta, bắt đầu từng chút từng chút xoa hai tay sưng đỏ của ta.
Tình cảnh này vốn là cực kỳ ý hoạ tình thơ, chẳng qua hai quầng thâm dưới mắt ta lại rõ ràng như thế, bây giờ nắng càng lúc càng to, nơi này dần dần nóng rát, vì thế ta phối hợp một phen, thuận tiện vặn vẹo người, nhắc nhở Thái tử."Chẳng phải chàng còn phải đi tìm Ngô Thận sao?"
Thái tử đột nhiên cắn lỗ tai ta một miếng, hắn thấp giọng nói, "Không vội, đến lúc ăn cơm chiều, ta lại đi tìm hắn."
Hắn dừng một chút, rồi lại nói chậm rì rì, "Nàng có biết Ngô Thận ăn rất ngon không? Lần trước ta đến phủ hắn ăn cơm, đã ăn chân giò chưng rựou của Ngọc Hoa Đài, Thiên lý thiền quyên của Tiểu Mạn lầu..."
Ta nhất thời giận dữ, hung hăng giẫm Thái tử giamột cước, "Vương Lang, chàng chỉ biết bắt nạt ta!"
Lời nói ra miệng, lại cảm thấy chính mình nói không đúng, giữa ta với Vương Lang, có lẽ luôn luôn chỉ có ta bắt nạt hắn.
#
Vài ngày tiếp đó, buổi sáng ta đi thỉnh an Hoàng thượng xong, sau đó trở về Đông cung, thảnh thơi mà trôi qua những ngày tháng của ta.
Có lẽ bị chấn động vì biểu hiện của Hoàng thượng, cả bốn mỹ nhân của Đông cung đều yên tĩnh, ngay cả Trịnh Bảo Lâm cũng không mời thái y, mà là im hơi lặng tiếng ở mấy gian thiên điện phía sau Đông cung qua ngày tháng của chính mình. Khương Lương đệ vẫn thường xuyên đến trước mặt ta thỉnh an, nhưng gần đây Thái tử gia vô cùng bận rộn, nàng đến vài lần không gặp được, cũng thất vọng mà quay cái ổ nhỏ của mình.
Liễu Chiêu huấn lại bận rộn điều động toàn bộ người bên ngoài tới nắm bắt động tĩnh của Mã tài tử, hận không thể thu hết nhất cử nhất động của Mã tài tử vào mắt. Còn hiếm thấy là nàng chưa tới phiền đến ta, khuyên nhủ ta tranh thủ cơ hội bồi bổ, cố gắng mang thai trong tháng này vân vân.
Đến buổi tối, ta đi đến Đông điện, sau khi cùng Thái tử gia xong xuôi chính sự... ta thường là đã ngủ thiếp đi. Không có cách nào, con người ta trời sinh phản nghịch, càng là chuyện tất cả mọi người buộc ta làm, ta lại càng không thích làm.
Lại nói, cũng không phải nói năm ngày này không làm, thì lúc khác không thể làm được.
Thái tử gia dường như cũng không để ý lắm, chỉ là bị ta làm ầm ĩ, hắn ngủ cũng không sâu, ta lại hay xoay người, thường xuyên nửa đêm bị hắn đẩy tỉnh, "Lại xoay nữa ta sẽ đạp nàng xuống đất.”
Có một buổi tối, hắn còn dùng chăn mỏng trói ta thành cái bánh chưng, dường như như vậy có thể khiến ta không động đậy nổi.
Được lắm! Ta cố tình đợi cho hắn ngủ say, mới bắt đầu khổ sở nhúc nhích trong lòng hắn, mạnh mẽ mà làm hắn tỉnh thêm mấy lần.
Năm ngày thị tẩm tháng này kết thúc, sát ý của Thái tử gia đối với ta là đã có thể tăng thêm một tầng.
Tháng này còn tốt, hắn nhiều việc, quá bận rộn tiếp xúc với mấy người học sinh cùng Ngô học sĩ,vừa bận sai mấy người có thể làm việc trong phủ Thái tử đi các nơi điều tra thời tiết, định chứng minh với Ngô học sĩ và văn thần, Đại Vân vẫn chịu được quãng thời gian kho trống một tháng. Đợi qua vụ mùa thu hoạch năm nay, trong kho lúa chắc chắn có lương thực rồi.
Năng lực cá nhân của Thái tử giaquả thực là có một chút, công phu bên ngoài lại làm được cực kỳ đúng chỗ, xem ra phen bận rộn này, toàn bộ là vì việc công. Hoàng thượng hiếm khi khen ngợi hắn vài câu, nói hắn "Càng lúc càng giống lão tử ta rồi.".
Ta cảm thấy đây là khen ngợi, tuy có rất nhiều người đều cho rằng đây là châm biếm...
Lại qua vài ngày, vào hạ tuần tháng năm, Hoàng quý phi đột nhiên phái người tặng cho Đông cung mấy xe bạc tới.
Bà ta từ khi qua Đoan Ngọ, vẫn bị bệnh hơn mười ngày gần hai mươi ngày, xem ra cuối cùng cũng bỏ được thứ yêu thích.
Thái tử gia lúc ấy đang nghỉ ngơi ở Đông điện, ta cùng Liễu chiêu huấn đang chơi Thăng quan đồ, theo thường lệ là thua uống rượu. Hoàng quý phi có ban cho, đương nhiên về tình về lý,vợ chồng hai chúng ta đều phải đi ra tạ ơn, ta đành tiện tay khoác một cái áo choàng, lại cố gắng dùng quạt tròn che khuất gương mặt, tránh cho bị cung nhân cung Trọng Phương nhìn thấy hai má hồng hồng.
Cung nhân Hoàng quý phi phái tới cũng không chú ý tới ta lắm, mắt to liếc không ngừng, chỉ là nháy mắt với Thái Tử Gia."Đây là Hoàng quý phi nương nương săn sóc Đông cung, đưa bạc cho ngài, trợ cấp mọi người Đông cung sử dụng.”
Vừa nói, Liễu chiêu huấn một bên chỉ huy cung nhân đem bạc khuân vác vào chính điện.
Nàng còn không ngại khổ ngồi xổm xuống, cẩn thận đếm số lượng bạc, nhanh chóng giơ ngón tay tính toán một hồi, mới cười nói."Oa, năm ngàn lượng, Hoàng quý phi nương nương thật sự là hào phóng."
Có lẽ là do uống một chút rượu, ta không nhịn được lớn tiếng cười rộ lên."Nhiều bạc như vậy cơ à, dùng như thế nào cho hết!"
Hoàng quý phi cả đời này đều keo kiệt tiền bạc, nhắc tới cũng thật kỳ lạ, lúc cô cô ta còn sống, cho dù là khắc khổ chính mình hơn nữa, cũng không hề khó các phi tần trong cung. Ta thật không hiểu bà ta làm sao coi trọng tiền bạc tới mức ấy.
Phân lệ một năm của Thái tử gia là hai vạn lượng bạc, đây chỉ là tiền tiêu vặt của hắn; ăn, mặc, ở, đi lại, vẫn luôn có khoản riêng. Không chỉ nói một vạn lượng bạc của ta, còn có phân lệ của các mỹ nhân Đông cung, bà ta không biết xấu hổ chỉ chi ra hai ngàn lượng cho Thái tử dùng, Hoàng thượng bóp chặt cổ của bà ta, cũng chỉ phun ra năm ngàn lượng.
"Hoàng quý phi nương nương thật nên làm tại bộ hộ mới đúng." Ta nghiêm túc nói cho mọi người."Nếu không chẳng phải là lãng phí sở trường quản lý tài sản của người?"
Mấy cung nhân cungTrọng Phương đều vô cùng khủng hoảng nhìn ta, Thái tử gia lại lộ ra biểu tình muốn cười không cười, hắn chắp tay chu toàn lễ nghĩa với mấy cung nhân: "Vất vả các vị rồi."
Liễu chiêu huấn đi tới nhét cho mỗi người chút bạc, rồi dùng thân hình chính mình, chặn ánh mắt của mấy cung nhân, đưa các nàng ra ngoài gian phòng. Thái tử gia xoay người quơ quơ tay áo, kêu A Xương giúp đỡ Liễu chiêu huấn, đem bạc thu được cho vào nội khố của Đông cung chúng ta, lại hỏi ta, "Hiện tại bạc tới rồi, nàng định làm như thế nào?"
Ta đảo mắt - - khẩn trương lại nuốt xuống cái ợ hơi rượu."Trước tiên làm cho ta toàn quần vàng áo ngọc, mặc đi cung Lộ Hoa dọa biểu cô một phen, rồi đem quần vàng áo ngọc đó bán đi, bạc đổi hết thành món Lục Nhân Trầm của Ngọc Đường Xuân, mua hơn chục cái chân giò, hầm món chân giò hầm đậu uống rượu.”
Đáy mắt Thái tử gia hiện lên nụ cười, nhưng lại nhanh chóng nghiêm mặt thẩm vấn ta, "Nàng lại uống bao nhiêu rồi?”
Ta cùng Liễu chiêu huấn có một điểm bất đồng lớn: Liễu chiêu huấn mê rượu, nhưng mà tửu lượng tốt.
Ta cũng mê rượu, nhưng ta uống một chén, có thể uống say, lại uống đến một vò, chỉ sợ cũng là say.
Ta híp mắt cười với hắn, giơ con số: "Hai bình mà thôi. Vương Lang, chàng cũng uống chứ?"
Hình như hôm nay tâm tình của hắn tốt, nhưng hắn vẫn ra vẻ bộ dạng bất động thanh sắc, nhưng giọng điệu trả lời ta, lại tràn ngập hứng thú."Ta còn có việc bận, nàng uống đi."
Vừa nói, một bên lại bắt lấy tay của ta, vào Tây điện của ta.
Vương Lang rất ít vào chỗ ở của ta, nơi ở của mấy phi tần Đông cung - - đến thời gian thị tẩm, hắn đều đã đi qua. Chỉ riêng Tây điện của ta, dường như là đầm rồng hang hổ, hắn chỉ đồng ý để ta tiến vào Đông điện của hắn, cũng không chịu tiến vào Tây điện của ta nhìn một chút.
Không biết vì cái gì, ta vẫn cảm thấy loại sự tình này đúng thật là Vương Lang có thể làm ra được, hắn hình như vẫn nhất định không chịu vào địa bàn của ta, mà lại đuổi ta đến địa bàn của hắn.
Thời tiết đã cực kỳ oi bức, tuy trong phòng có một khối băng nhỏ, nhưng ta uống rượu, tốc độ lưu thông máu tăng tốc, càng thấy thật sự là nóng, vừa vào nhà, ta liền cởi áo ngoài, lộ ra áo lụa mỏng bên trong.
Vương lang bỗng nhiên trừng mắt hỏi ta, "Nàng không mặc yếm?"
"Oa!" Ta lúc này cũng mới phát hiện."Cái yếm của ta, đi đâu rồi nhỉ? Vừa rồi lúc uống rượu cùng Liễu chiêu huấn còn mà."
Vương Lang lại thấp giọng mắng mấy câu, ta dĩ nhiên không nghe thấy.
Sau đó hắn xách Liên Hoa Bạch (*) mà Liễu chiêu huấn mang từ bên ngoài cung mang về, chính mình rót một chén, chậm rãi thưởng thứ, lại vẫn vô cùng lý trí mà nói cho ta biết."Toàn thân nàng đều đỏ."
(*) tên một loại rượu
Ta vừa uống rượu là sẽ như thế, toàn thân đỏ như con cua.
"Uống rượu ai lại văn nhã như vậy." Ta nói cho Vương Lang, xách bình nhỏ lên làm mẫu cho hắn xem."Đương nhiên là phải uống cả bình mới thoải mái nha."
"Thoải mái, thoải mái, cả đời nàng cũng chỉ muốn một cái thoải mái."
Vương Lang vừa nói, vừa đoạt bình rượu trong tay ta.
Ta bỗng nhiên nhớ tới, lúc ta lần đầu tiên uống rượu, lời Vương Lang quở trách ta.
Khi đó ta mười ba tuổi, lần đầu tiên uống rượu, uống là Nữ Nhi Hồng Thiệu Hưng, rượu vàng cũng không bên trên, uống như uống mật ong vậy, ta uống một chung lại một chung, Vương Lang và Vương Lung đều bảo ta đừng uống nữa d/d LQĐ. Nhưng ta không nghe, bởi vì... cảm giác sau khi say rượu là cực kỳ thoải mái.
Ngày đó là ngày giỗ trăm ngày của cô cô ta, cũng là ngày giỗ trăm ngày của cha mẹ ta.
Ta bỗng nhiên cảm thương tâm, đẩy Vương Lang đi, "Ta muốn uống, để cho ta uống."
Đột nhiên, trên người ta lành lạnh, dường như có giọt nước mưa rơi đến trên người, ta cúi đầu nhìn, mới phát hiện Vương Lang đã hơi nghiêng bình rượu, mặc cho rượu thơm chảy theo đầu vai ta đi xuống, chậm rãi chảy thành dòng, ẩm ướt áo lụa của ta.
Tất cả thương tâm không cánh mà bay, ta nuốt một ngụm nước bọt, nghe nhịp tim của mình đột nhiên gia tốc, vội vàng che ngực, mặc cho huyết mạch sôi sục, máu gia tốc dâng trào.
Giữa lúc hoảng hốt, ta quay về tới mùa đông năm mười ba tuổi, Vương Lang làm sao cũng không quản nổi ta, đành mặc cho ta uống xong ba bốn bình Nữ Nhi Hồng.
Đó lần đầu tiên ta uống rượu, khi đó ta còn chưa có tửu lượng như bây giờ. Uống hai ba bình, cũng đã say tới không chịu nổi. Vương Lung lại không biết vì sao, bị Vương Lang đuổi về, chỉ có ta cùng hắn hai người trong Đông Cung đối ẩm.
Mỗi lần hắn đều nói, nam nữ lớn rồi phải chý ý, nhưng lại luôn bị ta làm ầm ĩ tới chỉ có thể cùng ta đơn độc ở cùng một chỗ, nói vậy trong lòng hắn cực kỳ không vui. Sau hôm ấy, hắn cũng không cho ta uống rượu nữa, có thời gian hơn nửa năm, còn không chịu đơn độc ngồi cùng ta ở trong một gian phòng.
"Vương Lang." Ta hỏi hắn."Chàng có nhớ hay không bảy tám năm trước, chúng ta uống rượu ngay ở Tây điện này?”
Vương Lang thật sự bận rộn, căn bản không thèm đếm xỉa tới ta, hắn miễn cưỡng ừ một tiếng, dặn ta, "Uống ít thôi.”
Ta còn muốn hỏi hắn nghĩ tới cái gì, nhưng theo động tác tiếp theo của hắn, tất cả các vấn đề, liền đều đã bay ra trong óc, tái nghĩ không ra rồi.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
23 chương
100 chương
12 chương
20 chương
69 chương
104 chương