Đi theo sau Trương Xảo Nhi vào phòng khám của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên cả người đều không khỏe. ""Con nhanh chân lên." Thời điểm tới gần cửa, Trương Xảo Nhi còn ghét bỏ trừng hắn một cái, Tần Nhạc buồn cười nhìn bọn họ, biết bọn họ muốn tới đây, y đã cố ý dành ra nửa ngày. "Dì."Tần Nhạc cười nói:" Táo hôm qua dì bảo Lân Thiên mang cho con ăn ngon lắm ạ." "Dì cũng thấy ngon nên cố ý lấy cho con, Tiểu Nhạc à, nói sao thì con cũng cùng Tiểu Thiên lớn lên, dì nhờ con, trị tốt, dì sẽ cho con một hồng bao lớn." "Dì nói trong điện thoại con đã hiểu rồi, bệnh này cũng không phải không thể chữa, dì yên tâm." An ủi Trương Xảo Nhi xong, Tần Nhạc ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Lân Thiên đang xấu hổ gần chết: "Vào trong đi, dì chờ ngoài này một lát nhé." "Ta không vội, con cứ chậm rãi xem." Cùng Tần Nhạc bước vào phòng, đóng cửa lại, Tư Đồ Lân Thiên vội vàng nói: "Đừng nghe mẹ tôi nói bừa, tôi thực sự không sao!" "Nếu không có việc gì sao dì lại nói anh không được?" Tần Nhạc có chút buồn cười, trên thực tế y cũng không tin Tư Đồ Lân Thiên không được. Nghe Tần Nhạc hỏi, Tư Đồ Lân Thiên vừa định nói này đều không phải do cậu sao, nhấc đầu nhìn khuôn mặt sạch sẽ cấm dục của Tần Nhạc, nháy mắt liền không biết có nên nói hay không. Trong nháy mắt hắn do dự, Tần Nhạc đã đeo bao tay lên: "Được rồi, cởi quần ra, để tôi xem liền biết." Gặp bộ dáng giải quyết việc chung của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên quả thực sắp hộc máu: "Thật sự, thật sự, tôi thật sự không có việc gì." "Anh nếu không có việc gì tôi thấy sẽ biết, cởi quần!" Trên mặt Tần Nhạc tự nhiên nhưng trong lòng khó có thể ức chế chờ mong: "Đại nam nhân, anh khác người cái gì đây!" "Tần Nhạc, tôi thật sự không có việc gì, mẹ tôi thấy tôi lâu không mang người về nên đoán lung tung thôi." Tư Đồ Lân Thiên ra sức giải thích, bắt hắn cởi quần trước mặt Tần Nhạc, hắn thật sự không còn mặt mũi nào, nhưng Tần Nhạc bỗng nhiên cười: "Nếu anh nói thật, tại sao lại sợ tôi xem?" "...." Lập tức Tư Đồ Lân Thiên không còn biết nói gì, nhìn Tần Nhạc nửa ngày, quyết định: "Được rồi, cậu xem đi." Nói xong giống như bình thường cởi dây lưng, kéo quần lót xuống, đem tính khí mềm nhũn bên trong lấy ra, một mảng lớn liền lộ ra ngoài, dù không cương nhưng rất có phân lượng, sạch sẽ phấn nộn. Tim Tần Nhạc đập mạnh, nhìn vật trong tay Tư Đồ Lân Thiên, tâm lý thích ghê gớm, nếu không phải biết vẫn chưa thể, y quả thực muốn quỳ xuống liếm một cái xem xem tư vị có giống trong tưởng tượng của mình không. Bất quá bây giờ vẫn chưa được: "Sạch sẽ thế này, vẫn chưa dùng qua đi?" Lời nói nhìn như vui đùa lại đem mặt Tư Đồ Lân Thiên bạo hồng, ngoài miệng không dám phản bác, trong lòng lại nói thầm, cậu không phải cũng thế sao! "A, cậu đừng đụng!" Không ngờ Tần Nhạc sẽ đột nhiên cách bao tay cầm lấy vật của mình, cơ hồ trong nháy mắt, vật mềm nhũn của hắn liền tiến vào trạng thái chiến đấu, thẳng tắp nằm trong tay Tần Nhạc. "Thực có tinh thần nha!" Tần Nhạc trên dưới triệt động, thực tế kinh nghiệm của y cũng có hạn, nhưng đối với xử nam như Tư Đồ Lân Thiên, vậy là đủ rồi. Nhìn bối rối và kinh ngạc trong mắt Tư Đồ Lân Thiên, Tần Nhạc chỉ cảm thấy địa phương khó có thể mở miệng của mình đều phiếm nước. Tư Đồ Lân Thiên bị vây trong khiếp sợ và khoái cảm, không biết Tần Nhạc khác thường, có cảm giác không đúng, nhưng tâm lý bỗng phát hiện ra quả nhiên tay người khác và tay chính mình không giống nhau. Thân thủ cầm tay Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên đem y đẩy vào phạm vi của mình, một tay ấn cái bàn phía sau, nói:"Nhanh lên!" Tư Đồ Lân Thiên đột nhiên hành động khiến hai má Tần Nhạc càng đỏ hơn, đôi con ngươi đen cũng nổi lên hơi nước. Hai tay khép lại cầm lấy vật phát nhiệt phảng phất có thể làm phỏng linh hồn kia, dùng toàn lực lấy lòng nam nhân, Tư Đồ Lân Thiên ở bên tai y thở hổn hển, thẳng đến lúc bắn tinh mới trầm tĩnh lại. Sau khi thanh tỉnh, hắn mới ý thức được mình cư nhiên bắn trong tay Tần Nhạc, mặt liền đỏ lên. "Tần Nhạc, tôi..." Nhìn Tư Đồ Lân Thiên trên mặt xấu hổ, Tần Nhạc ra vẻ tự nhiên từ trong hộp rút ra hai tờ giấy, lau tay sạch sẽ rồi nói: "Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ nói với dì, anh rất khỏe mạnh, ân, phân lượng đầy đủ." "Thực xin lỗi, tôi..." "Không sao, tôi không ngại, anh ra ngoài trước chờ tôi đổi quần áo, trưa nay cùng ăn cơm đi." "Được." Tư Đồ Lân Thiên lúc này cũng không biết ở chung với Tần Nhạc thế nào, vội vàng đi ra ngoài. Thấy hắn rời đi, Tần Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người tiến vào toilet, đóng cửa lại, cởi quần, nhìn quần bị d*m thủy làm cho ướt nhẹp, Tần Nhạc cắn môi:"Ngu ngốc, đừng bắt em chờ lâu!"