Khó Kìm Lòng Nổi
Chương 2
Ngày hôm sau, Tư Đồ Lân Thiên lái xe tới bên ngoài bệnh viện Tần Nhạc làm chờ y đi ra, hôm qua nhận được một tấm ảnh chụp như vậy, hắn rất ngượng ngùng, bất quá nghĩ đến hơn phân nửa Tần Nhạc sẽ không nói cho nên hắn cũng xem như không biết, coi như mình không để ý đi.
Hắn ở trong xe suy nghĩ một hồi thì thấy Tần Nhạc đi ra, y mặc quần tây sơ mi trắng đơn giản càng làm dáng người có vẻ thon dài có khí chất.
Mở cửa ngồi lên xe, nhìn bộ dáng Tư Đồ Lân Thiên ngơ ngẩn đầy mặt, Tần Nhạc hạ mi: "Anh rất sợ tôi sao?"
"Sao có thể, chỉ là không nghĩ tới cậu tan tầm sớm thế, có điểm kinh ngạc, không phải bác sĩ đều rất bận sao?"Tư Đồ Lân Thiên ra vẻ tự nhiên lái xe, nhưng tai hắn lại quỷ dị đỏ lên, may mà Tần Nhạc cũng không để ý, lắc đầu thắt dây an toàn:"Hôm nay không có nhiều bệnh nhân."
Y tự nhiên không định nói việc đổi ca với người khác cho Tư Đồ Lân Thiên.
"Cậu muốn ăn gì?"Tư Đồ Lân Thiên có chút không quen trao đổi với Tần Nhạc, mặc dù hai người rất quen thuộc nhưng ngồi nói chuyện với nhau như vậy từ nhỏ đến lớn chỉ có vài lần, nhất là thời điểm hai người ở cùng một chỗ.
Hơn nữa điểm chết người là, nhìn khuôn mặt Tần Nhạc hắn lại nhớ đến tấm ảnh gửi nhầm tối qua, quả thực muốn mệnh mà!
"Anh mời khách, anh quyết định đi."Tần Nhạc kéo ngăn đựng đĩa CD ra, kết quả ba trái táo ào ào rơi xuống, Tần Nhạc sửng sốt một chút rồi cười nói: "Anh thật đúng là, rất thích ăn táo sao?"
"Thói quen, không ăn thấy khó chịu."Tư Đồ Lân Thiên cũng có phần xấu hổ: "Đừng nhặt, chút xuống xe rồi nhặt sau."
Tần Nhạc cười cười khom lưng đem táo nhặt lên, đặt về chỗ cũ, nói:"Đúng rồi, ngày hôm qua hình như tôi gửi sai ảnh, anh có thấy không?"
"A, không có, tôi không mở máy."Nói xong Tư Đồ Lân Thiên cảm thấy có chút không đúng, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Nhạc, theo bản năng hỏi:"Ảnh chụp gì vậy?"
"Không thấy thì thôi."Tần Nhạc cười thâm ý rồi quay đầu đi, chỉ để lại cho Tư Đồ Lân Thiên một dấu chấm hỏi.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ không gửi sai? Ảnh là gửi cho hắn?
"Chúng ta đến cùng là đi ăn cái gì đây?"Ngồi nửa ngày, Tần Nhạc nhịn không được hỏi, y cảm giác nếu y tiếp tục không lên tiếng, người ngu ngốc bên cạnh có thể lái xe ra biển luôn.
""A, lẩu thì sao, có thể ăn cay không, không thì ăn lẩu Uyên Ương đi?" Lấy lòng nhìn Tần Nhạc cười, chỉ thấy Tần Nhạc nhướn mi: "Được."
Lái xe đến cửa quán lẩu, Tư Đồ Lân Thiên đỗ xe xong thì thấy Tần Nhạc đã an vị, hắn ngồi xuống, bộ dạng xấu hổ có điểm không biết làm sao khiến Tần Nhạc cảm thấy buồn cười.
Tần Nhạc thuộc kiểu người rất dễ nhìn, cười rộ lên lại càng xinh đẹp, Tư Đồ Lân Thiên không dám nhìn y quá lâu, cảm thấy hình như hôm nay Tần Nhạc rất vui.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, nhìn vào nồi lẩu một bên đỏ một bên trắng, Tư Đồ Lân Thiên theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc nhúng, Tư Đồ Lân Thiên nhìn Tần Nhạc đem hầu hết đồ ăn bỏ vào bên cay, chính mình yên lặng đem đồ bỏ vào nước lèo trắng, Tần Nhạc nhìn hắn một cái:"Không ăn cay?"
Tư Đồ Lân Thiên xấu hổ gật đầu:"Đúng vậy, cay quá không tốt."Sờ sờ mũi, mời người ta ăn lẩu kết quả chính mình không thể ăn cay.
Tần Nhạc cười nhìn hắn một cái:"Nam nhân cũng không phải không thể nói không được."
Một câu làm hai má Tư Đồ Lân Thiên nóng lên, mượn cớ cầm lấy chén uống nước, Tần Nhạc buồn cười nói: "Lân Thiên, nói gì chúng ta cũng coi như trúc mã, anh không cần khẩn trương, anh như vậy tôi cũng sẽ không thoải mái, kỳ thực trước kia tôi rất hâm mộ các anh."
"Hâm mộ chúng tôi, chúng tôi có gì để hâm mộ?"Tư Đồ Lân Thiên quả thực không thể tin được, Tần Nhạc lại nói hâm mộ bọn họ, không phải là khinh bỉ sao?
"Chính là hâm mộ, các anh có thể tùy tiện chơi đùa, hồ nháo, chuyện đứng đắn cũng không nghiêm túc, tôi nghe nói Sở Nam Tước và Tô Cảnh An đều đã có con, anh còn chưa tìm được đối tượng sao?"
"Lúc thích hợp tự nhiên sẽ tìm, sao cậu giống như mẹ tôi vậy, ba câu không rời câu này."
Tần Nhạc thấy hắn đỏ mặt, trong lòng cao hứng, chủ động gắp đồ ăn cho hắn: "Được rồi, ăn đi, dì sốt ruột cũng đúng thôi, anh cũng nên tìm ai đó đi."
"Tôi biết."Tư Đồ Lân Thiên ăn thịt viên trong đĩa, trong lòng nghĩ làm sao để chuyển đề tài: "Đừng nói nữa, cậu thì sao, người như cậu sớm nên có gia đình đi?"
Nghĩ đến Tần Nhạc khêu gợi như vậy, không biết sẽ cưới kiểu vợ gì.
"Giống anh thôi, tôi cũng đang độc thân."
"Sao có thể?"Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Nhạc, Tư Đồ Lân Thiên có chút không thể tin được mở to hai mắt, Tần Nhạc thấy hắn như vậy nhịn không được nở nụ cười: "Tuy độc thân, nhưng tôi đã thích một người nhiều năm, do dự thật lâu vẫn không bỏ xuống được."
"Tôi đã nói mà, người như cậu sao lại độc thân mà không có nguyên nhân được."Tư Đồ Lân Thiên nhẹ thở ra đồng thời tiếp tục nói: "Không bỏ xuống được thì theo đuổi đi!"
"Hắn là nam, tôi sợ hắn...."Tần Nhạc nhíu mày, đầy mặt cô đơn, Tư Đồ Lân Thiên vội nói:"Không thử sao biết, hiện tại thích nam nhân đâu hiếm."
"Anh cũng có thể chấp nhận?" Tần Nhạc hai mắt sáng lên.
Tư Đồ Lân Thiên theo bản năng gật đầu: "Nếu thích thì nam hay nữ cũng không quan hệ."
Tần Nhạc cười gật đầu: "Ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi!"
"Ừ."Tư Đồ Lân Thiên cắn miếng gì đó, trái tim nhảy bang bang, trong nháy mắt vừa rồi Tần Nhạc cười với hắn, hắn phảng phất thấy được pháo hoa! Người này bộ dáng thật sự rất dễ nhìn.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
10 chương
21 chương
13 chương
50 chương
16 chương
36 chương