Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 74
Phiên ngoại: Trọng sinh (3)
Nghiêm Nghĩa Tuyên chậm rãi nhíu mày, sau đó chậm rãi hỏi: "Anh nói cái gì?"
Kỷ Linh cười đến thực thoải mái.
Biểu tình trên mặt của Nghiêm Nghĩa Tuyên, cùng trợ lý, Tống Quý Kỳ còn có Chung Minh Vi mấy ngày trước giống y như đúc.
Kỷ Linh thấy bọn họ dường như bị sét đánh, trong lòng mạc danh cảm thấy có chút sảng.
Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại có chút bất đồng, đối với anh mà nói, Tống Bá Lân này là kẻ xa lạ, cho nên anh càng thêm mê mang cùng hoang mang.
Kỷ Linh tuy rằng cười, nhưng là thực sự nghiêm túc, hắn nói: "Tôi là nói, tôi muốn cùng em phát triển quan hệ đặc biệt."
Hắn nói đã đủ trắng ra, kẻ ngốc cũng sẽ hiểu được.
Nghiêm Nghĩa Tuyên từ mê mang khôi phục lại, bật cười nói: "Chính là chúng ta ngay cả bằng hữu còn chưa tính." Nếu không phải anh nhận biết Tống Bá Lân, có khi đã cảm thấy người đối diện này điên rồi.
Hơn nữa nếu không phải bởi vì hắn là Tống Bá Lân, Nghiêm Nghĩa Tuyên khi đối mặt với kẻ gần như quầy rầy này, có thể đã trực tiếp phất tay áo bỏ đi
Kỷ Linh xua xua tay, nói: "Những cái đó không sao cả. Em coi như......" Hắn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói, "Coi như tôi đối với em nhất kiến chung tình đi."
Cái gì là coi như? Cảm giác thực hời hợt, nhưng mà ánh mắt hắn lại thực chân thành, Nghiêm Nghĩa Tuyên nhíu mày lại, hỏi: "Đây là cái gì...... Trò chơi mới lưu hành sao?"
Kỷ Linh không ngừng cười, nói: "Em cảm thấy tôi không có khả năng có hảo cảm với em à? Nghiêm thiếu gia không tin tưởng chính mình như vậy sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên lập tức phản bác: "Sao có thể."
Vẫn là tính khí như vậy, Kỷ Linh từ trên sô pha ngồi thẳng thân thể, tiến sát vào Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Không phải nói Nghiêm thiếu gia đa tình nhất sao? Vì cái gì vẫn luôn phòng bị tôi?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Anh không giống."
Kỷ Linh có thâm ý khác hỏi: "Nơi nào không giống? Là không giống đối tượng có thể tùy tiện chơi đùa?" Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn nói, "Tôi đối với bản thân mình cũng rất có tự tin, không bằng như vậy đi, chúng ta đánh cuộc."
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhướn mày.
Kỷ Linh đối với việc làm thế nào gợi lên hứng thú của Nghiêm Nghĩa Tuyên đã quá hiểu rõ, ngày thường bọn họ nói chuyện có phân nửa thời gian là tranh cãi, cả hai đều coi như một loại lạc thú, đều biết nói chuyện với nhau như thế nào mới có thể chọc cho đối phương vui vẻ.
Kỷ Linh nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên của hiện tại, người ấy đối với mình còn có phòng bị, nhưng Kỷ Linh tin tưởng không lâu sau người ấy cũng sẽ mở rộng cửa lòng.
Kỷ Linh nói: "Chúng ta đánh cuộc xem em có thể đối với tôi động tâm hay không đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên câu lên môi đẹp, nói: "Tôi vì cái gì phải cùng anh đánh cuộc, đối với tôi có chỗ tốt gì?"
Kỷ Linh cười nói: "Coi như chơi một trò chơi yêu đương đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên trên dưới đánh giá Kỷ Linh, nói: "Hôm nay Tống tiên sinh thật là làm tôi mở rộng tầm mắt, tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ là người có loại tính cách này."
Kỷ Linh nói: "Em cảm thấy tôi rất thú vị, không phải sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên híp mắt, nói: "Tôi thừa nhận, cho nên...... Kế tiếp, tôi có phải nên nói rửa mắt mong chờ không? Xem Tống tiên sinh có thể có cái thủ đoạn gì để thắng cuộc?"
Ý cười của Kỷ Linh càng sâu thêm.
Hắn biết Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ có thói quen thoái nhượng mà.
Cắn câu rồi, thiếu gia của hắn.
Kỷ Linh cảm thấy lần này hắn trọng sinh trở về, tuy rằng trong quỹ đạo đã thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng hắn cũng phát hiện ra, nếu hắn không nhúng tay vào, những chuyện phải phát sinh thì vẫn sẽ phát sinh.
Ví dụ như tuy rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên không thật sự cùng Tiểu Kỷ giao thoa cái gì, nhưng anh vẫn tới bệnh viện.
Cho nên mọi chuyện sẽ đơn giản hơn, Kỷ Linh đối với việc Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ làm gì vào thời gian nào ở đâu đều rõ ràng.
Tình huống đầu tiên, chính là ở trại nuôi ngựa thành phố S.
Kỷ Linh nhớ rõ khi đó Nghiêm Nghĩa Tuyên mang hắn theo, cố ý tới trước mặt Nghiêm Nghĩa Lễ diễu võ dương oai, hiện giờ ngẫm lại thật sự ấu trĩ a.
Lúc này, Kỷ Linh đến nơi đó từ sớm, trực tiếp đi đến chuồng ngựa thăm con ngựa vốn dĩ sẽ bán cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Chờ một lát Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng tới, anh thấy thân hình cao lớn của Kỷ Linh đang cùng con ngựa thân cận, trừng đến đôi mắt đều lớn thêm một vòng.
Giám đốc trại ngựa ở một bên chỉ đạo, Kỷ Linh thử đi tiếp xúc con ngựa, hắn rất cao, trên mặt mang theo nụ cười nhạt thong dong, đứng ở phía trước con ngựa cao kiện cũng không có vẻ kém cỏi, ngược lại tuấn mã mỹ nam càng làm nổi bật cho nhau, cảm giác tựa như một bức tranh sơn dầu.
Nghiêm Nghĩa Tuyên kinh hãi với hình ảnh này, thậm chí không rảnh lo lễ tiết, trực tiếp hỏi: "Anh thế nào lại ở chỗ này?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên có nghĩ trăm lần cũng không ra, anh tới nơi này là vì Nghiêm Nghĩa Lễ, quan hệ giữa Nghiêm Nghĩa Lễ cùng trại nuôi ngựa này rất ít người biết.
Kỷ Linh thấy anh bởi vì giật mình mà bộ dạng có chút ngốc ngốc, hận không thể ôm anh vào trong ngực mà hôn một cái, hắn nói: "Tôi vì cái gì ở chỗ này trong lòng em còn chưa rõ ràng sao?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cổ quái mà nhìn hắn.
Kỷ Linh tiến sát anh, lén lút nói: "Tôi tới cho em thể diện."
Quả nhiên một lát sau, Nghiêm Nghĩa Lễ tới.
Từ khi Nghiêm Nghĩa Lễ rời khỏi Nghiêm thị, liền lập tức đi Anh, Kỷ Linh rốt cuộc chưa gặp lại hắn, lúc này thấy hắn xuất hiện, Kỷ Linh còn cảm thấy thổn thức.
Nghiêm Nghĩa Lễ tất nhiên cũng thấy Kỷ Linh, Kỷ Linh nhớ rõ thời điểm ban đầu vẻ mặt hắn còn khinh thường cùng làm lơ, nhưng lần này đối mặt với Tống Bá Lân mũ áo chỉnh tề, Nghiêm Nghĩa Lễ có chút nghi hoặc, lại không dám chậm trễ.
Nhưng Nghiêm Nghĩa Lễ không nhận biết Tống Bá Lân, chỉ là cảm thấy quen mắt, không biết cụ thể hắn là ai.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không giới thiệu, Nghiêm Nghĩa Lễ bèn mở miệng nói: "Cậu thế nào lại ở chỗ này."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đáp: "Anh với tôi đều họ Nghiêm, dựa vào cái gì chỉ cho mình anh tới, tôi không thể tới?"
Lại bắt đầu rồi, hai anh em Nghiêm gia lại bắt đầu châm chọc mỉa mai nhau.
Bây giờ quay lại xem cảnh tượng này, Kỷ Linh chỉ cảm thấy buồn cười, hắn chen vào, chủ động nói: "Vị này chính là một vị công tử khác của Nghiêm gia đi, xin chào, tôi là bằng hữu của Nghiêm Nghĩa Tuyên, tên Tống Bá Lân."
Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn chủ động xưng là bằng hữu của mình, cũng không vạch trần, chỉ nhìn hắn một cái.
Mà Nghiêm Nghĩa Lễ thì hoàn toàn kinh ngạc, hắn không rõ vì cái gì địa chủ thành phố N sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn có vẻ rất quen thuộc với Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nghiêm Nghĩa Lễ nhìn nhìn hai người đứng chung một chỗ, nói: "Rất vui được gặp, tôi là Nghiêm Nghĩa Lễ."
Sau đó nơi này liền thành sân nhà của Kỷ Linh.
Vốn dĩ Nghiêm Nghĩa Tuyên là tới mua ngựa, kết quả biến thành Kỷ Linh tới xem ngựa.
Kỷ Linh đã từng bị Nghiêm Nghĩa Tuyên sung quân đi chăm ngựa, còn luyện thuật cưỡi ngựa một thời gian, vì thế kiến thức về ngựa khá hiểu biết, cư nhiên có thể cùng giám đốc trò chuyện lên.
Hắn còn thường thường đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Nhà em đầu tư cái trại nuôi ngựa này thật không tồi." Trong ngoài xem Nghiêm Nghĩa Tuyên là gia chủ, hảo hảo khen trước một lần.
Nghiêm Nghĩa Lễ ở một bên làm nền, nhưng lại phải cho Tống gia mặt mũi, không rời đi trước được, chỉ có thể đi theo phụ họa một chút, khi biết được Nghiêm Nghĩa Tuyên chuyến này tới là để mua ngựa, hắn vẫn là xuất khẩu châm chọc: "Hy vọng cậu đối đãi với ngựa có thể đến nơi đến chốn, đừng giống như cậu đối đãi với tình nhân, thay đổi một người rồi lại một người."
Nghiêm Nghĩa Tuyên còn chưa mở miệng, Kỷ Linh liền nói tiếp: "Người Nghiêm gia các anh đều trực tiếp phê phán cách sống của đối phương như vậy sao?" Hắn nhìn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, cười nói, "Chẳng lẽ Nghiêm thiếu gia đối với tình nhân đều không tốt? Cho nên Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh phải oán trách?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên nói tiếp: "Sao có thể, tôi chính là thực ôn nhu."
Kỷ Linh lại nhìn Nghiêm Nghĩa Lễ, nói: "Điều này là đúng rồi, chúng ta lại chẳng phải con ngựa, như thế nào biết được nó không cao hứng khi đi theo Nghiêm thiếu gia."
Kỷ Linh nói lời này, chính là âm thâm chỉ trích Nghiêm Nghĩa Lễ không có lễ phép.
Loại người mắt cao hơn đầu như Nghiêm Nghĩa Lễ, lúc này ở chỗ Kỷ Linh ăn mệt, khẳng định là không vui nổi, hắn nói: "Tôi thật ra không nghĩ tới Tống tiên sinh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại quan hệ tốt như vậy."
Kỷ Linh thân thiện mà mỉm cười, nói: "Tôi rất thưởng thức nguyên tắc xử sự làm người của Nghiêm Nghĩa Tuyên." Hắn tiến thêm một bước mà nói, "Cho nên chúng tôi không chỉ là bằng hữu, tương lai nói không chừng còn có thể trở thành người hợp tác."
Lời này vừa nói ra, Nghiêm Nghĩa Lễ cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên đều kinh ngạc, Nghiêm Nghĩa Lễ biết Tống Bá Lân đã là tài nguyên thuộc về Nghiêm Nghĩa Tuyên, nếu còn tiếp tục lưu lại chỗ này cũng chỉ thêm mất mặt, cho nên sau khi liếc mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên một cái thì vội vàng cáo từ.
Chờ Nghiêm Nghĩa Lễ đi rồi, Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi: "Tôi thế nào chưa nghe nói qua chúng ta sẽ hợp tác?"
Kỷ Linh cười nói: "Là hù dọa hắn. Tôi giúp em chống lưng, giúp em lấy thể diện, em có phải cảm thấy rất thống khoái không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng cười: "Anh cho là đánh nhau sao? Người nhiều lực mạnh."
Kỷ Linh biết tâm tình anh tốt, nói: "Nghiêm thiếu gia không bằng từ bỏ thứ yêu thích nhường con ngựa này cho tôi đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi: "Vì cái gì? Anh vừa rồi không phải nói muốn hỏi con ngựa có nguyện ý cùng tôi hay không mà?"
Kỷ Linh cười to: "Thôi đi, thiếu gia của tôi, tất cả mọi người chúng ta đều biết rõ ràng trong lòng, em đối với ngựa một chút hứng thú đều không có." Lúc ấy sau khi Nghiêm Nghĩa Tuyên mua ngựa xong, cũng chưa từng lại đây thăm lấy một lần.
Mấy chữ "Thiếu gia của tôi" này làm Nghiêm Nghĩa Tuyên động dung, anh đối với Kỷ Linh nói: "Anh thật kỳ quái. Vì cái gì chúng ta mới gặp mặt vài lần, lại cảm giác như rất quen thuộc vậy." Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, bọn họ đã có thể hoàn toàn vứt bỏ lễ nghi thương trường, bắt đầu vui đùa lẫn nhau.
Kỷ Linh ôn hòa mà trả lời: "Cái này đại khái chính là nhất kiến như cố đi."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Không, là lời nói việc làm của tôi đều bị anh hiểu thật sự rõ ràng, cho nên mỗi khi anh nói chuyện đều làm tôi thực vui sướng."
Kỷ Linh khen anh: "Thiếu gia vẫn là thông minh như vậy, đến nỗi vì cái gì mà tôi làm như vậy, em còn nhớ đánh cuộc của chúng ta chứ?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn hắn thật sâu.
Kỷ Linh thấy bộ dạng chuyên chú của anh, thật muốn duỗi tay đi sờ sờ, nhưng vẫn phải nhịn xuống, nói: "Nghiêm thiếu gia không bằng mang tôi đi dạo đi."
Bọn họ ở trại nuôi ngựa tản bộ, thanh thản mà nói chuyện phiếm, thật sự giống như lão bằng hữu của nhau.
Kỷ Linh nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên hắn tới nơi này, ở trên đường trở về, bởi vì chạm tới nghịch lân của Nghiêm Nghĩa Tuyên mà hắn trực tiếp bị đạp từ trên xe xuống.
Khi đó hắn không có người thân, mới từ bệnh viện ra tới, còn không một xu dính túi, nơi này lại là ngoại ô thành phố, hắn phải phế đi sức lực thật lớn mới trở lại được trung tâm thành phố, gian nan trong đó làm kẻ luôn có tiền như hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy có chút chua xót lại có chút buồn cười.
Kỷ Linh không tự giác mà nở nụ cười, Nghiêm Nghĩa Tuyên ghé mắt nhìn hắn, hỏi: "Anh cười cái gì?"
Đáng tiếc hồi ức này, đều không có biện pháp chia sẻ cùng người bên cạnh.
Kỷ Linh nhìn anh chăm chú, nhàn nhạt nói: "Chỉ là nghĩ tới chuyện trước kia, có chút hoài niệm thôi."
Tuyến thời gian này, nếu Kỷ Linh không can thiệp, mọi chuyện phát sinh vẫn giống y như đúc trước kia.
Hắn rõ ràng không có tìm Nghiêm Nghĩa Tuyên vay tiền mở công ty, nhưng nếu tới quán bar vào thời gian rảnh, vẫn có thể gặp được Nghiêm Nghĩa Tuyên, sau đó làm bộ ngẫu nhiên gặp được mà cùng anh uống một chén.
Tiếp theo chỉ cần tìm đúng thời gian, gọi điện thoại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, anh quả nhiên đang cùng bằng hữu nghe nhạc, và giống như trước đây, anh sẽ bỏ lại bằng hữu, kéo chiếc xe thể thao khoa trương tới tìm Kỷ Linh.
Thậm chí cuối cùng, Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ đem chìa khóa chiếc xe thể thao đưa cho Kỷ Linh, yên tâm để hắn lái trở về khách sạn.
Buổi dạ tiệc từ thiện kia cũng đúng hạn cử hành, lúc này Kỷ Linh không thu giấy mời từ tay Nghiêm Nghĩa Tuyên, mà trực tiếp lấy thân phận địa chủ thành phố N để nghênh đón anh.
Trong buổi dạ tiệc này, Tống Quý Kỳ không còn bởi vì anh trai qua đời mà mê mang, lúc này việc học của cậu đã thuận lợi hoàn thành, đang trở lại công ty rèn luyện, cả người đều trở nên tích cực. Mà Chung Minh Vi bởi vì quan hệ cùng Kỷ Linh tan vỡ, biểu hiện thật sự xa cách, đều không muốn tới gần hai anh em Tống gia, một mình ở một bên uống rượu.
La Giáng cùng Thẩm Đông Thanh cũng tới, nhưng giờ đây Kỷ Linh không có cơ hội tiếp cận bọn họ, cho nên bọn họ đều biểu hiện vừa xa lạ lại nho nhã lễ độ.
Kỷ Linh nhìn gã La Giáng xa lạ này, còn rất tưởng niệm cái miệng luôn nói phét vui đùa của hắn.
Kỷ Linh có chút hoang mang, hắn quen thuộc những người này, mỗi người tựa hồ cùng trước kia có chút giống, lại có chút không giống.
Trong khoảng thời gian này, hắn thường thường khi có khi không cảm giác thác loạn, có những chuyện cẩn thận ngẫm lại sẽ trở nên thực mờ mịt, hắn khắc chế chính mình không nên nghĩ nhiều.
Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trong một góc dạ tiệc, ngồi uống rượu với nhau.
Kỷ Linh thử kể lại câu chuyện của quốc vương kia lần nữa cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên đưa ra đáp án vẫn là như vậy, những gì của mình vĩnh viễn là của mình, anh sẽ không từ bỏ bảo tọa quốc vương.
Anh nói lời này, biểu thị tương lai anh vẫn sẽ cùng Nghiêm Nghĩa Lễ tranh đến cuối cùng.
Nhưng vào lúc này, Kỷ Linh khẳng định sẽ ra tay giúp anh, có tài lực của Tống gia làm hậu thuẫn, nếu cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên liên hợp, có mười gã Nghiêm Nghĩa Lễ cũng không đủ chơi.
Mọi chuyện tựa hồ phát triển theo phương hướng đơn giản hóa, Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng càng ngày càng thân quen, ít nhất đã đạt tới giới hạn bằng hữu.
Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, Kỷ Linh đều có thể nhất nhất phục chế lại, chỉ là lần này không có quan hệ bao dưỡng, cho nên bọn họ đi lại đều thực thuần khiết.
Nếu là trước kia, đến thời điểm này, bọn họ hôn cũng đã hôn rất nhiều lần rồi, còn cùng nhau qua đêm hai lần, sờ đều sờ qua.
Ngẫm lại có chút đáng tiếc.
Buổi dạ tiệc từ thiện được xây dựng hướng về bầu không khí tích cực, các minh tinh đã bắt đầu biểu diễn, nhưng tâm tư hai kẻ ngồi trong góc lại đều không ở trên sân khấu.
Kỷ Linh nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên nói thẳng: "Đánh cuộc của chúng ta, em cảm thấy tiến triển thế nào rồi?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên một bên uống rượu một bên cười: "Cách thắng lợi còn xa lắm."
Kỷ Linh nghĩ, không xa.
Dựa theo tuyến thời gian phát triển, ông chủ Kỷ khi bắc được cây cầu với La Giáng, sẽ lập tức bắt đầu tuyên truyền bộ điện ảnh đầu tiên.
Sau đó hắn sẽ vì Nghiêm Nghĩa Tuyên bao trọn một phòng chiếu phim.
Kỷ Linh mỉm cười nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên bị hắn nhìn chằm chằm đến nổi da gà, nói: "Ánh mắt của anh thật đáng sợ."
Bọn họ ngồi ở trong góc, Kỷ Linh lướt nhanh cầm tay Nghiêm Nghĩa Tuyên lên, hôn một cái, Nghiêm Nghĩa Tuyên kinh ngạc nhưng không tránh, chỉ là trong mắt có thứ gì đó chợt lóe qua.
Kỷ Linh nói: "Sẽ thắng lợi, chúng ta cuối cùng đều sẽ thắng lợi."
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
43 chương
38 chương
88 chương