Kỷ Linh cũng không đi theo Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng trở về thành phố S, một mình hắn tiếp tục lưu lại thành phố N. Thành phố S đối với hắn giống như là chiến trường, nếu hắn trở về, hắn lập tức sẽ phải cầm thương (súng) cưỡi ngựa, dẫn dắt bộ hạ, tham gia chiến đấu tranh thủ kiếm thêm được càng nhiều lợi nhuận. Hắn ở thành phố S càng lâu, cái thân phận Kỷ Linh này có sự khống chế và ảnh hưởng với hắn càng lớn. Dần dần, hắn chính là Kỷ Linh, Kỷ Linh chính là hắn. Dạ tiệc ngày ấy, để cho hắn xúc động rất lớn, đã không còn Tống Bá Lân, tập đoàn cũng không bị ngã xuống, em trai trưởng thành với tốc độ làm hắn kinh ngạc. Hắn thậm chí bắt đầu nghi hoặc, nếu hắn thật sự trở về, tình huống có thể tốt hơn so với hiện tại không? Kỷ Linh kinh ngạc với sự dao động của mình, hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ giống như Nghiêm Nghĩa Tuyên, chém đinh chặt sắt mà nói hắn vĩnh viễn sẽ không từ bỏ vương tọa của mình. Tuy nhiên ngày hôm đó hắn đã không hề lập tức phụ họa theo đáp án của Nghiêm Nghĩa Tuyên. Hành động của Chung tiểu thư cũng làm cho hắn mê mang, hắn cho rằng quan hệ của bọn họ lúc ấy là trò chơi dùng tiền mua vui, cô nàng vẫn luôn biểu hiện rất thức thời, chưa bao giờ giở trò, chỉ lấy những gì mình nên lấy, cũng tuyệt không dây dưa. Ngày đó sau khi xảy ra chuyện, Kỷ Linh cũng chưa từng nghĩ tới việc nhớ nhung cô. Thế nhưng cô lại có thể nhớ rõ chữ viết của hắn, nhớ rõ động tác của hắn, rồi lại vì có chút tương tự mà nguyện ý cho người xa lạ một lời hứa hẹn. Điều này làm cho Kỷ Linh lần đầu ý thức được bản thân có phải hơi bạc tình hay không. Kỷ Linh nhớ lại đêm hôm đó, lời trợ lý của hắn chỉ trích hắn. Trợ lý nói hắn không hiểu tình cảm lòng người, Kỷ Linh trước nay cách làm người, cách xử sự vẫn luôn cực kỳ tự phụ, hiện giờ hắn không khỏi nghĩ, thật là như vậy sao. Kỷ Linh mua một bó hoa, phí một ít công phu hỏi thăm địa chỉ, sau đó mang theo bó hoa đi đến nghĩa trang. Mùa này người đi tảo mộ không nhiều, toàn bộ nghĩa trang quạnh quẽ, tuy rằng thời tiết đã hơi nóng bức, nhưng xung quanh cây cối an tĩnh xanh tốt, chim bay không hót, khiến nơi này có vẻ âm u. Tống Bá Lân hẳn là được chôn ở nghĩa trang công cộng cao cấp phía Bắc thành phố, bên cạnh cha hắn. Kỷ Linh cũng không quan tâm, hắn hôm nay chỉ định đi thăm mộ trợ lý hắn. Kỷ Linh loanh quanh một lúc lâu trên sườn núi, rốt cuộc mới tìm đến nơi. Ngôi mộ mới bốn phía thoạt nhìn còn khá sạch sẽ, gọn gàng, chỉ có chút dấu vết đốt lửa phía trên thềm đá, biểu hiện người thân từng tới đây cúng bái. Kỷ Linh đặt bó hoa ở phía trước bia mộ. Bức ảnh trên bia mộ còn mới, trên đó là một khuôn mặt trẻ tuổi. Kỷ Linh nghĩ hắn đã từng thật sự vừa lòng người trợ lý này, bởi vì xử lý nội vụ không có kẻ nào cẩn thận hơn gã, hiện giờ ngẫm lại, nếu không phải thật tình yêu thích, như thế nào có thể săn sóc đến trình độ đó. Nhưng lúc ấy hắn thật sự một chút cũng không biết. Nếu hắn có thể phát hiện sớm, có phải sẽ có thể có thời gian uyển chuyển mà xử lý chuyện này hoàn mỹ không. Mấy ngày ở thành phố N, hắn suy nghĩ đến vô số lần nếu như. Nhưng trên đời này, làm gì có nếu như. Hắn tin ngày đó gã trợ lý cũng không cố ý đưa bọn họ đến đường tuyệt lộ, chỉ là thời tiết quá xấu, mặt đường quá trơn, hơn nữa còn gặp phải đèn pha đối diện, rất nhiều nhân tố mới tạo thành thảm kịch này. Mặc kệ thế nào, tuy rằng hắn mất đi nhiều thứ, nhưng hắn còn sống, hắn có thể đứng ở chỗ này, lấy thân phận một người khác để tồn tại. Hắn nhìn bức ảnh trợ lý trên bia mộ, nghĩ thầm cảm ơn tình cảm của cậu, còn nữa thực xin lỗi. Kỷ Linh từ nghĩa trang trở về, chuẩn bị trở lại khách sạn, bên cạnh khách sạn là một tòa trung tâm thương mại, hắn nghĩ nghĩ, đi đường vòng qua trung tâm, hắn muốn vào siêu thị mua ít đồ. Tuy rằng Kỷ Linh trước kia chưa từng phải nhọc lòng vì chi phí ăn mặc, nhưng từ sau khi hắn biến thành Kỷ Linh, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình, chậm rãi cũng càng ngày càng có hơi thở sinh hoạt. Hắn chọn mấy thứ đồ dùng tùy thân, rồi chuẩn bị tính tiền, đột nhiên nhìn thấy người hắn không ngờ tới sẽ ở đây. Hắn thế nhưng gặp Tống Quý Kỳ đứng ở trước kệ để hàng ngay bên cạnh, đang nhìn chằm chằm một thứ trên kệ đến xuất thần. Tống Quý Kỳ lúc này không mặc tây trang, một thân thoải mái, trên chân còn đi giày thể thao, tóc hơi buông xuống, dáng vẻ ngẩng đầu có chút ngốc. Hắn cùng với hình tượng trong buổi dạ tiệc hôm trước hoàn toàn khác biệt, giống như đã thay đổi thành một người khác. Nhưng Tống Quý Kỳ như vậy mới là cậu em trai trong trí nhớ của Kỷ Linh. Kỷ Linh cố ý thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi qua, đột nhiên gọi hắn một tiếng: "Tống tiên sinh." Tống Quý Kỳ hoảng sợ, thân thể chấn động, không nghĩ tới ở đây sẽ gặp phải người nhận ra hắn, hơi có chút hoảng loạn, mê mang mà nhìn Kỷ Linh, một lát sau mới nhớ ra người vừa gọi hắn là ai, nói: "A, là Kỷ tiên sinh." Tuy rằng hai người đều là dạo siêu thị, nhưng Kỷ Linh ăn mặc so với Tống Quý Kỳ chính quy hơn nhiều, thành ra nhìn có vẻ Kỷ Linh đứng tuổi, Tống Quý Kỳ một thân thường phục, thoạt nhìn giống như người bình thường. Tống Quý Kỳ hiển nhiên cũng ý thức được điều này, hơi hơi co quắp, rồi lập tức giả bộ biểu tình chững chạc, xụ mặt nói: "Thật trùng hợp, Kỷ tiên sinh cũng tới đây." Hắn càng kiệt lực trấn tĩnh, lại càng có vẻ xấu hổ, Kỷ Linh cảm thấy em trai như vậy, có chút đáng yêu. Kỷ Linh làm bộ tùy ý nói: "Tôi tới mua ít đồ, Tống tiên sinh cũng vậy phải không?" Hay tay Tống Quý Kỳ trống trơn, cũng không giống bộ dạng đi mua đồ, hắn nói: "Tôi chỉ tùy tiện đi xem." Kỷ Linh theo ánh mắt của hắn hướng lên kệ để hàng xem, hàng hóa để trên đó, đúng là có gắn nhãn hiệu Tống thị của bọn họ. Kỷ Linh nảy ra một ý niệm, theo đuổi không bỏ: "Xem cái gì? Đây không phải sản phẩm của Tống thị sao? Hóa ra Tống tiên sinh là tới nghiên cứu thị trường." Tống Quý Kỳ bị vạch trần, hơi hơi đỏ mặt, có thể là do Kỷ Linh đối với hắn không quá quen biết, cho nên hắn ở trước mặt Kỷ Linh thả lỏng hơn nhiều so với lúc ở buổi dạ tiệc, hắn nghiêm túc mà nói: "Tôi chỉ định đến xem tình trạng trưng bày hàng hóa." Thủ lĩnh của một tập đoàn lớn tới một cái siêu thị nhỏ xem trưng bày hàng? Thật là không thể tưởng tượng nổi, Kỷ Linh cười cười, nói: "Tống tiên sinh còn trẻ như vậy, lại có thể có trách nhiệm như thế, thật khiến người ta bội phục." Tống Quý Kỳ nói: "Bởi vì tôi sợ hãi, cho nên đến xem." Kỷ Linh nhướn mày, hỏi hắn: "Sợ hãi cái gì?" Khả năng Tống Quý Kỳ cảm thấy Kỷ Linh không có tính uy hiếp gì, nghĩ về sau chắc cũng sẽ không gặp lại, cho nên hắn chậm rãi ở chỗ này thổ lộ thật lòng với Kỷ Linh. "Anh hẳn là biết chuyện tôi đột nhiên tiếp nhận tập đoàn đi, anh trai tôi là một người rất ưu tú, anh ấy đã từng một mình quản lý công ty kinh doanh rất tốt, tôi trước kia chưa từng tham gia vào hoạt động làm ăn của gia đình, không nghĩ tới anh ấy lại xảy ra chuyện." Hắn trầm mặc một chút, Kỷ Linh nhịn không được nói: "Tai họa bất ngờ, đây cũng là chuyện không có biện pháp." Tống Quý Kỳ lại nói: "Tôi bất ngờ tiếp nhận, tôi biết mọi người không mong đợi gì ở tôi, cho nên tôi rất sợ hãi, tôi sợ hãi lời suy đoán của mọi người trở thành hiện thực, tôi sợ hãi tôi thật sự kém cỏi so với anh tôi." Hắn duỗi tay túm lấy sản phẩm trên kệ hàng, chuyên chú nhìn nhãn hiệu trên mặt, nói, "Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, tôi đều khó đi vào giấc ngủ, nhịn không được chạy đến siêu thị nhìn một chút, thấy trên kệ hàng còn có nhãn hiệu của chúng tôi, tôi mới có thể an tâm." Kỷ Linh nhìn Tống Quý Kỳ thật sâu. Kỷ Linh lúc này mới thân thiết mà cảm nhận được, em trai trong khoảng thời gian này phải thừa nhận áp lực nặng nề cỡ nào, nhưng những áp lực này cũng không làm cho hắn suy sụp, hắn vẫn cứ đứng ở chỗ này, ánh mắt kiên định sáng trong, tựa như nhãn hiệu của bọn họ sẽ không bao giờ rời khỏi thị trường. Nhạy bén như Kỷ Linh, cũng thấy được dã tâm trong mắt em trai. Đó là ánh mắt Kỷ Linh vô cùng quen thuộc, loại ánh mắt này, Kỷ Linh từng ở đối thủ của hắn, cấp dưới của hắn, đối tác của hắn nhìn thấy qua. Đó là ham muốn theo đuổi sự nghiệp trong tiềm thức của một người đàn ông. Kỷ Linh nhớ lại, chính mình đã từng cố ý không cho Tống Quý Kỳ tham dự vào sự vụ của Tập đoàn, ngẫm lại thật là... Lần này trở về thành phố N, thật sự cho hắn quá nhiều điên đảo, Kỷ Linh trước nay là người cực kỳ có kế hoạch, nhưng bây giờ lại khó tránh được mê mang. Kỷ Linh muốn duỗi tay đi xoa xoa đầu Tống Quý Kỳ, nhưng hắn nhịn xuống, hắn chỉ có thể thấp giọng nói: "Tống tiên sinh có tâm như vậy, nhất định có thể làm cho Tống thị phát triển tốt hơn." Loại lời nói suông này của Kỷ Linh cũng không thể trấn an được Tống Quý Kỳ, nhưng hắn là thật sự chân thành. Tống Quý Kỳ đại khái cảm thấy mình nói hơi nhiều, đem đồ trên tay thả lại kệ hàng, đối với Kỷ Linh nói: "Cảm ơn anh Kỷ tiên sinh, tôi đi trước." Mắt thấy Tống Quý Kỳ sắp đi mất, trong nháy mắt Kỷ Linh làm ra một quyết định, hắn đột nhiên bắt lấy Tống Quý Kỳ. Tống Quý Kỳ kinh ngạc quay đầu nhìn Kỷ Linh, Kỷ Linh cũng nhìn hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, dùng một loại khẩu khí khác nói với hắn: "Anh cần phải thời khắc nhớ kỹ điều này, ngoại trừ công ty niêm yết, anh còn có hơn 500 cửa hàng thực tế ở trên toàn quốc, chúng là nguồn vốn của anh, anh có thể lên tiếng trên hội đồng quản trị, ngoại trừ cổ phần của anh, những cửa hàng này đều là lực lượng của anh." "Còn nữa anh phải cùng phía đối tác bán hàng làm tốt quan hệ, con đường bán hàng của Tống thị phần lớn là hợp tác từ những người cùng thời với cha anh, bọn họ trước nay cũng chỉ nhận họ Tống, không nhận người khác. Anh phải tiếp tục giữ gìn tốt mối quan hệ này, đừng xem thường sản lượng tiêu thụ từ siêu thị, họ đều là hậu thuẫn của anh." "Hiện tại thực nghiệp tuy rằng phát triển khó khăn, nhưng vẫn có rất nhiều cơ hội, nếu có sản phẩm sáng tạo thì càng dễ thu được chính sách hỗ trợ, còn có thể giảm bớt thuế thu nhập, kéo theo các sản phẩm khác phát triển." Tống Quý Kỳ khiếp sợ mà nghe hắn nói, không biết nên lộ ra biểu tình gì. Kỷ Linh thần sắc khó lường tiếp tục nói: "Có một việc anh cần phải nhận định, anh đầu tiên phải làm tốt thực nghiệp, rồi mới bàn đến thứ khác, trừ phi anh muốn chuyển đổi hình thức kinh doanh, nếu không thì đầu tư hoặc làm điền sản cũng cần phải vững vàng mới có thể đầu nhập vào." Tống Quý Kỳ ngơ ngẩn mà nhìn Kỷ Linh, nói không nên lời, Kỷ Linh nhìn ánh mắt hắn, từ kinh ngạc đến mê mang cuối cùng là đề phòng. Tống Quý Kỳ cau mày, hỏi: "Anh làm sao lại biết chuyện này? Anh vì cái gì lại hiểu rõ Tống thị như vậy? Vì cái gì lại cùng tôi nói những điều này?" Kỷ Linh ở trong lòng thở dài một hơi, nói hắn đã từng quen biết với Tống Bá Lân. Tống Quý Kỳ không tin nhìn Kỷ Linh, Kỷ Linh chỉ nói tiếp: "Tôi tin tưởng Tống tiên sinh, cố lên." Trên mặt Tống Quý Kỳ thay đổi bất ngờ, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Cảm ơn..." Kỷ Linh ở siêu thị tạm biệt Tống Quý Kỳ, lúc Tống Quý Kỳ đi tựa hồ vẫn còn đang suy nghĩ lời hắn nói. Kỷ Linh nghĩ, cho dù hiện giờ Tống Bá Lân ở trước mặt, Tống Quý Kỳ nhất định cũng sẽ không cam tâm nhường quyền lại đi, giống như hắn năm đó không cho em trai tham dự vào kinh doanh vậy. Hắn cảm thấy mình đã có thể trở lại thành phố S. Ít nhất trước mắt, hắn cũng không muốn cùng Tống Quý Kỳ tới mức cá chết rách lưới, Tống Quý Kỳ tuy rằng còn hơi non nớt, nhưng là đang nhanh chóng trưởng thành, Tống thị ở trong tay cậu có thể khiến người yên tâm. Mà Kỷ Linh chỉnh đốn tốt bản thân xong, cũng chuẩn bị lao vào cuộc chiến của mình. Nghiêm Nghĩa Tuyên nói, anh ta sẽ không từ bỏ vương tọa, nhưng Kỷ Linh rốt cuộc không phải Nghiêm Nghĩa Tuyên. May là Kỷ Linh này có đủ tuổi trẻ, hắn còn có khả năng lớn hơn nữa. Dù sao cũng không ai quy định rằng thế giới chỉ được phép có một quốc vương.