Sau khi Kỷ Linh từ chỗ Giải Trí Thiên Thịnh trở về, đem tin tức La Giáng sắp đầu tư cá nhân tới cho người trong công ty. Tất cả mọi người hoan hô lên. Tài chính càng lớn mạnh nghĩa là sẽ càng có thêm cơ hội phát triển, mọi người đương nhiên vui vẻ. Nhưng Kỷ Linh không nói ra điều hắn âm thầm lo lắng. La Giáng tham dự vào quản lý của công ty, là đối với hắn có giám sát, một khi hắn ra quyết sách sai lầm, rất có thể sẽ bị La Giáng trực tiếp kéo hắn từ trên vị trí ông chủ xuống dưới. Nhưng mặc kệ thế nào, có vốn dẫn vào, điều này trước mắt đối với công ty đã là chuyện tốt. Chuyện này theo lý vốn nên được chúc mừng, Kỷ Linh nhanh chóng gia nhập vào niềm hân hoan cùng đồng sự. Kỷ Kinh cùng La Giáng chốt hạ việc góp vốn, Kỷ Linh nhanh chóng thuê toàn bộ hoàn chỉnh một tầng của toà nhà, rốt cuộc có thể chuyên nghiệp hóa, chiêu binh mãi mã, súng bắn chim đổi nòng. Có La Giáng đầu tư, đi ra ngoài nói chuyện làm ăn người ta đều phải lau mắt mà nhìn, những chuyện vốn phí tới mười câu miệng lưỡi, giờ chỉ cần nói một câu là thành. Hơn nữa La Giáng ở giới giải trí có tài nguyên quá phong phú, cho dù hắn không ra ngựa, xướng tên của hắn ra, rất nhiều chuyện đều có thể biết được trước tiên. Ở cái thời đại này, người có tin tức trước có thể đi trước một bước so với người khác. Công việc trước mắt của Kỷ Linh, là dịch vụ quảng cáo về truyền thông giải trí, tựa như kiểu hợp tác ba bên, giới thiệu bên nhà sản xuất cho bên thuê quảng cáo, giới thiệu công ty quảng cáo cho bên truyền phát tin. Chuyện lần trước Kỷ Linh không thể hợp tác cùng Giải Trí Thiên Thịnh khiến hắn cảnh giác. Cho dù là kế hoạch có tốt đến đâu, nhưng không có hậu cần chuyên nghiệp đằng sau thực hiện, cũng dễ dàng trở thành may áo cưới cho người khác. Đại khái là vì Kỷ Linh đời trước vẫn luôn lấy thực nghiệp làm chủ, luôn cảm thấy nếu chỉ dựa vào marketing không thể đứng vững gót chân, hắn yêu cầu tạo ra một hai sản phẩm sáng ý. Hắn nổi lên ý niệm này, nhưng trước mắt hắn vừa mới tiếp nhận tiền đầu tư của La Giáng, cần có thời gian tiêu hóa mở rộng nghiệp vụ. Trong khoảng thời gian này, Kỷ Linh đều bận rộn kết nối trao đổi thông tin với La Giáng, còn cả chuyện thuê văn phòng, rốt cuộc đều xong xuôi. Lúc này lại gia tăng thêm nhiều đồng sự mới, để nghênh đón đồng bọn mới cùng với mừng thành tích người cũ, Kỷ Linh cho tổ chức một bữa tiệc mừng công long trọng. Hắn hy vọng nhân viên của hắn có thể vui vẻ, thoải mái. Cùng ngồi ăn cơm sẽ khó tránh khỏi việc uống rượu, mọi người vui vẻ, điên cuồng mời rượu ông chủ, Kỷ Linh không cách nào thoái thác, chỉ có thể uống vào không ít. Lần đó ở quán bar cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên, trải qua việc bị bắt uống đến sống không bằng chết, làm Kỷ Linh đối với rượu không còn yêu thích như xưa. Văn hóa trên bàn tiệc của người Trung Quốc không thể không uống rượu, cho nên tới nay hắn đều cố ý rèn luyện tửu lượng của mình, ít nhất có uống một chút rượu cũng sẽ không quá thống khổ như vậy. Nhưng hôm nay tất cả mọi người đều cảm thấy phấn khởi, Kỷ Kinh không muốn làm nhân viên mất vui, nên cũng uống. Uống nhiều rượu, không khí xung quanh càng thêm nhiệt liệt, khi mà mọi người đang tươi cười, cô bé lễ tân đột nhiên khóc nấc lên. Cô nàng hiển nhiên uống cũng nhiều, mặt đỏ rực, khóc rất hăng, ngày thường cô rất chú ý hình tượng cá nhân, giờ lại lu loa khóc lên. Tất cả đều ngây ngẩn cả người, Kỷ Linh vội đi qua, hỏi cô làm sao vậy. Cô nàng lễ tân nghẹn ngào, nước mắt ào ào như nước máy, cô nói: "Ô ô ô... Trước kia anh muốn giữ em ở lại công ty, em còn không quá tình nguyện... Bây giờ sự nghiệp của anh càng ngày càng lớn, em trừ việc làm bình hoa cái gì cũng không biết, ô ô ô..." Kỷ Linh nghe xong liền vui vẻ, hỏi cô: "Sau đó thì sao?" "Sau đó... Sau đó... Anh có thể sẽ đuổi em đi không!" Cô nàng oa oa khóc lớn, thoạt nhìn thật thương tâm. Những người khác đều cười. Kỷ Linh vừa cười, vừa đưa khăn giấy cho cô, an ủi: "Sẽ không, tôi chưa từng gặp lễ tân nào tốt như cô." Lúc Kỷ Linh mới trọng sinh, người đầu tiên hắn gặp khi tới công ty là cô bé lễ tân này, lần đầu đi ra ngoài nói chuyện làm ăn cũng là mang theo cô. Cô nàng đối với Kỷ Linh giống như một linh vật, mỗi ngày tới công ty, thấy có cô ở quầy lễ tân, cảm giác có thể an tâm mà làm việc. "Hơn nữa không phải buổi tối cô còn đi học sao? Tôi vốn dĩ cho rằng cô sẽ không kiên trì tiếp được, nhưng đến giờ cô vẫn chưa từ bỏ phải không?" Cô bé lễ tân đưa mắt đầy nước nhìn Kỷ Linh, gật gật đầu. Kỷ Linh nói: "Tuy lúc mới bắt đầu, nói cô làm bình hoa là được, nhưng cô thật sự nghiêm túc mà hoàn thành nhiệm vụ không phải sao? Cô nỗ lực đề cao chính mình, tôi đều xem trong mắt, tôi còn chuẩn bị để cô gia nhập bộ phận mở rộng của công ty nữa." Cô bé lễ tân kinh ngạc đến mức quên cả khóc. "Không thể vì từng là bình hoa, dù đã có cố gắng nâng cao năng lực, mà vẫn tiếp tục coi là bình hoa được." Cô bé lễ tân rốt cuộc nín khóc mỉm cười, chân thành nói với Kỷ Linh: "Cảm ơn ông chủ." Mọi người vỗ tay, sau đó ồn ào lên, sôi nổi nói Kỷ Linh thăng chức tăng lương cho bọn họ, Kỷ Linh cười ứng phó. Kỳ thật những lời này Kỷ Linh có một nửa là nói cho Mạc Ngữ Lam nghe. Mạc Ngữ Lam trước sau có thành kiến với hắn, cảm thấy hắn coi Nghiêm Nghĩa Tuyên là chỗ dựa. Kỷ Linh không có công phu đi giải thích làm gì, chỉ hy vọng cô thông qua hai mắt mình mà nhìn rõ, xem hắn có phải nhờ phụ thuộc vào người khác để phát triển sự nghiệp của mình hay không. Mạc Ngữ Lam tựa hồ tự hỏi cái gì, đứng một bên an tĩnh mà nhìn. Tuy là cô có tiền lương do Nghiêm Nghĩa Tuyên trả, nhưng cô ở bên này có cống hiến lớn, Kỷ Linh vẫn cho cô một phần tiền lương khác, cô đi theo Kỷ Linh cũng là đi làm việc, nên cũng có phán đoán của mình. Mạc Ngữ Lam rốt cuộc bưng lên ly rượu, nói với Kỷ Linh: "Tôi kính anh một ly, Kỷ tiên sinh." Kỷ Linh cười cười, cùng cô chạm cốc. Mọi người vui chơi đến khuya, nhưng bữa tiệc náo nhiệt cuối cùng cũng phải giải tán, Kỷ Linh sắp xếp xe cho mấy người say rượu cùng các cô gái về nhà, sau đó cùng cấp dưới tách ra. Sau khi uống rượu, khẳng định không thể lái xe, nhưng Kỷ Linh cũng không gọi xe, mà chậm rãi bước đi trên lối đi bộ, muốn cho tỉnh bớt rượu. Kỳ thật hôm nay hắn rất vui. Đã lâu lắm rồi hắn không vui như vậy. Hắn bắt được nguồn đầu tư lớn, hắn có một đám nhân viên, hắn có tương lai tốt đẹp. Nhưng cái gì là tương lai. Khi hắn còn là Tống Bá Lân, cũng đã từng nghĩ tới tương lai, có người cho rằng bọn họ là những người đứng trên đỉnh sẽ không có lý tưởng, tuy nhiên hắn còn muốn tốt hơn, muốn vượt qua bất cứ kẻ nào ở phía trước. Nhưng hiện tại, trở thành Kỷ Linh rồi, tương lai của hắn là ở nơi nào? Trở thành một Tống Bá Lân khác sao? Kỷ Linh đi ở ven đường, thành phố này phồn hoa giống như quê nhà của hắn, ban ngày ngựa xe như nước người đến người đi, mặc dù đã là ban đêm, những người trẻ tuổi đi chơi về muộn vẫn còn ở trên lối đi bộ cười lớn. Tuy còn có chút mê mang, nhưng hiện tại Kỷ Linh quả thật rất vui vẻ. Nhưng ở loại tâm tình phức tạp vừa muốn nhảy nhót vừa mê mang này, có phải là nên chia sẻ với ai đó? Hắn nhìn xung quanh bốn phía, bất chợt sửng sốt một chút. Có thể là hắn say rồi, ma xui quỷ khiến, hắn rút di động ra, kéo danh bạ, ấn vào số điện thoại kia. Một lát sau, đối phương mới tiếp điện thoại. "Kỷ Linh?" Đối phương không giống như mọi khi châm chọc mà gọi hắn là ông chủ Kỷ, gọi thẳng tên hắn. Kỷ Linh trầm mặc một chút, cũng hô tên anh ta, nói: "Nghiêm Nghĩa Tuyên, tôi..." Hắn vừa định nói thêm cái gì, đột nhiên nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm người khác. "Nghiêm thiếu gia, đừng gọi điện thoại nữa, tới uống rượu." Kỷ Linh nháy mắt tỉnh rượu. Cẩn thận mà nghe bên đầu kia điện thoại có vẻ có rất nhiều người, còn có tiếng nhạc ồn ào, Kỷ Linh tức khắc hối hận, nói: "Không có gì, gọi lộn số." Sau đó hắn lập tức tắt điện thoại. Kỷ Linh vẫy vẫy đầu, nghĩ thầm mình đang làm cái quái gì? Quả nhiên rượu có thể khiến người ta sai lầm. Nhờ phúc cuộc điện thoại này, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Ngày mai còn phải tiếp tục làm việc, không bằng trở về sớm một chút. Đêm đã khuya, ngay cả bóng dáng những thanh niên trẻ tuổi vui chơi trên đường cũng đang dần biến mất, Kỷ Linh nhìn trái phải, móc di động ra gọi xe, nhưng tài xế hình như không phải người địa phương, chạy lòng vòng trên cầu vượt, không biết đường xuống dưới đón Kỷ Linh. Kỷ Linh đứng ở ven đường chờ đợi chán muốn chết, đột nhiên một chiếc xe thể thao khác thường từ xa chạy lại, tựa như tia chớp trong bóng đêm. Sau đó tia chớp này đột nhiên dừng ở trước mặt Kỷ Linh. Xe thể thao là loại mui trần, Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi trên ghế lái, nhìn Kỷ Linh nói: "Lên xe." Thế nhưng phản ứng đầu tiên của Kỷ Linh là: "Anh say rượu còn lái xe." Hắn đối với tài xế bị mất khống chế có bóng ma tâm lý, so với cồn còn lớn hơn nữa. Nghiêm Nghĩa Tuyên tức giận mà nói: "Còn chưa kịp uống!" Anh ta thấy Kỷ Linh vẫn còn do dự, thò người ra khỏi xe, vươn tay túm chặt cổ áo Kỷ Linh, kéo hắn qua hôn một cái. "Tự cậu kiểm tra đi, tôi không có uống rượu." Kỷ Linh nhấm nháp vị một chút, quả thật không có mùi rượu, ngược lại mùi rượu của hắn tương đối nồng. Hắn chậm rì rì đi qua bên kia, kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, Nghiêm Nghĩa Tuyên khởi động chiếc xe thể thao, khi chạy không còn nhanh như lúc mới tới. Từ lúc hắn gọi điện đến giờ khả năng mới chỉ qua mười phút, Kỷ Linh hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Sao anh biết tôi ở đây?" Chẳng lẽ anh ta gắn định vị trên người mình. Nghiêm Nghĩa Tuyên đại khái biết Kỷ Linh đang nghĩ gì, cười cười, nói: "Tôi gọi cho Mạc Ngữ Lam, cô ấy nói cậu vừa cùng mọi người ăn uống xong, tôi nghĩ cậu hẳn vẫn còn ở gần đấy." Nghiêm Nghĩa Tuyên lại muốn nói gì đó, di động Kỷ Linh đột nhiên vang lên. Kỷ Linh nhìn nhìn, là gã tài xế hắn mới gọi. Tài xế đánh xe tới nơi không thấy người đâu, Kỷ Linh vội vàng xin lỗi người ta, nói muốn hủy chuyến. Tài xế mắng cho Kỷ Linh một trận to. Nghiêm Nghĩa Tuyên ở bên cạnh vừa nghe vừa cười. Kỷ Linh tắt điện thoại, nhìn anh ta một cái. Từ trước tới nay đều là tài xế lái xe, anh ta tây trang phẳng phiu mà ngồi ghế sau, hôm nay Nghiêm Nghĩa Tuyên lại tự mình lái xe thể thao, bày ra dáng vẻ bất đồng, có chút mới lạ. Kỷ Linh nói: "Nghiêm thiếu gia không cần phải đến tìm tôi." Nghiêm Nghĩa Tuyên lái xe mắt nhìn thẳng: "Tôi nói tôi còn chưa uống mà, cùng bạn bè ngồi chơi một chút, đi cũng không sao." Thoạt nhìn tâm tình anh ta rất tốt, "Cậu lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho tôi." Trong giọng nói dào dạt đắc ý làm anh ta hơi có tính trẻ con, Kỷ Linh kinh ngạc với chính mình cư nhiên lại cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên trẻ con. Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi Kỷ Linh: "Cậu vì chuyện gì mà gọi điện cho tôi?" Kỷ Linh trong óc trống rỗng một tẹo, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao, lúc ấy uống say, rồi thuận thế mà làm thôi. Hắn đành phải nói: "Tôi bắt được vốn của La Giáng." Nghiêm Nghĩa Tuyên không thể tưởng tượng mà hỏi lại: "Cậu chỉ muốn nói với tôi chuyện này?" Kỷ Linh nháy mắt lại cảm thấy hối hận, hắn lúc ấy sao lại cảm thấy hắn có thể cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên chia vẻ niềm vui sướng thắng lợi chứ.