Khó chạm đến

Chương 17 : Khó chạm đến

Cánh cửa giống như bị một nhát búa nặng nề đập vào, khiến tim Quan Tinh Hòa run lên. Cô ra mở cửa, Quan Dập đã đứng ở cửa. Anh thở hổn hển, cơ thể vẫn mang theo hơi lạnh từ đêm tuyết, giọng nói bị kìm nén đầy tức giận, "Quan Tinh Hòa, em muốn gì?" Cô gái khoanh tay lạnh lùng nói, "Không có ý gì cả. Chỉ là nói cho mọi người biết sự thật về những gì anh đã làm." Cô ấy ngước mắt lên và hạ giọng, "Ngoài ra, anh nói chuyện nhỏ tiếng lại, Hạ Chước vẫn đang nghỉ ngơi, cơn sốt vẫn chưa giảm. " Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. "Mẹ nó, ai mà thèm quan tâm đến chuyện này. "Quan Dập bây giờ như một viên đạn đại bác, chỉ cần châm ngòi một chút là có thể khai hỏa ngay lập tức," Em có biết rằng ông nội cũng ở trong nhóm đó không. Những lời nói đó là có ý gì?" "Cái gì mà Quan Dập nhốt Hạ Chước trong phòng, khiến nó phát sốt ngất đi." Quan Tinh Hòa hít một hơi thật sâu, "Những gì em nói đều là sự thật." "Em có biết vừa rồi ông nội đã mắng anh như thế nào không? Mẹ kiếp rốt cuộc là em đứng về phía ai?" Quan Dập tức giận đá vào ghế sô pha. "Anh mới là anh trai cùng huyết thống của em. " Quan Tinh Hoà cũng có chút kích động," Đúng vậy, anh nói đúng, anh là anh trai của em, nhưng Hạ Chước đã làm gì sai, tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy? " “Không hề làm gì sao? ”Quan Dập giễu cợt hai lần,“ Em đừng có mà ngây thơ như vậy được không, với xuất thân của nó thì việc mà nó làm tốt nhất chính là nhẫn nhục, hiện tại nó có thể hạ thấp bản thân để lấy lòng em thì ngày mai nó sẽ dễ như trở bàn tay cướp đi mọi thứ của em.” Giống như người cha ghê tởm của cậu ta, cho dù là đã vào tù, cũng sẽ giống như bùn mãi mãi đều không rửa sạch. Quan Dập thường xuyên mơ thấy khi còn bé, mơ thấy người đàn ông kia, mùi rượu hôi thối bay đầy trong không khí, cứ như thế đứng đấy, lưng thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống mẹ cậu ta, cái cái nhìn trịch thượng đầy khiển trách, tựa như chỉ có như thế, ông ta mới có thể lấp đầy sự tự ti ăn sâu vào bản chất của ông ta. Hạ Chước chính là một phiên bản khác của hắn. Người nhà họ Quan ghê tởm cha của cậu, ông ngoại cũng không quan tâm cậu. Quan Dập chỉ có thể liều mạng học ngày học đêm, liều mạng học tập, mới có thể lấy thành tích học tập cực tốt khiến cho mẹ cậu ngẩng cao đầu mà hãnh diện ở trong nhà. Vậy mà hết thảy lại bị Hạ Chước không có gì hết vội vội vàng vàng bước vào nhà cậu, tuỳ tiện cướp đi tất cả những thứ khiến cậu vẫn luôn kiêu ngạo, khiến việc cậu làm vì muốn nổi bật trở nên thật buồn cười biết bao nhiêu. Quan Dập đứng tại chỗ, lửa giận tuôn trào trong lòng cậu khiến cho lồng ngực không thể kiềm chế được mà phập phồng. Quan Tinh Hòa biết cậu lại nhớ tới cha của mình, ngữ khí cũng dịu đi mấy phần, “Anh có thể đừng lúc nào cũng nghĩ mọi người đều xấu xa có được hay không? Hạ Chước không giống cha của anh.” “Làm sao lại không giống?” Tất cả lửa giận kiềm chế trong nháy mắt liền bùng nổ, Quan Dập không thể khống chế mà gầm nhẹ, “Bọn họ quả thực là giống nhau như đúc.” Cậu ta hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Trước đây em bảo là sẽ đứng về phía anh, đều là gạt anh đúng không.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Quan Tinh Hòa sửng sốt, giống như là bị cơn giận của Quan Dập làm cho sợ hãi. “Em chỉ là...... không muốn anh đi tìm anh ấy để gây sự.” “Cho nên em gạt anh?” Quan Dập nắm chặt hai tay, từng câu từng chữ giống như là từ trong cổ họng bị ép ra: “Lừa gạt anh vui lắm đúng không? Làm bộ như đứng về phía anh, nhưng quay đầu đi liền đến trước mặt ông ngoại mách lẻo.” Quan Tinh Hòa lúng ta lúng túng nói: “Em không nghĩ nhiều như vậy... huống chi anh ấy rõ ràng chẳng hề làm gì, đều là anh toàn tâm toàn ý đi khiêu khích anh ấy.” “Tốt.” Quan Dập hít một hơi thật sâu, ngữ khí lại bình tĩnh lạ lùng, “Đều là lỗi của anh, từ nay em cứ tiếp tục bảo vệ cái tên anh trai nghèo kiết xác kia đi. Về sau đừng có mà nói chuyện với anh.” Đùng một tiếng, Quan Tinh Hòa còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị dùng sức đóng mạnh lại. Đáy lòng cô lập tức nổi lên vài phần oan ức. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tuyết rơi ngoài cũng im lặng ngừng rơi. Phía sau cánh cửa là Hạ Chước đang ngơ ngác đứng đó không biết từ lúc nào. Cả thế giới của anh như dừng lại tại giây phút này. Những ký ức khó nhọc, tủi nhục, giận dữ ấy giống như trận tuyết rơi bất ngờ ngoài cửa sổ, dừng lại vào đêm đông lạnh giá và mờ mịt này. Anh không nghĩ được rằng, mọi chuyện lại là như thế này… Thì ra, cho tới tận bây giờ cô không có lựa chọn đứng bên Quan Dập. Gió lạnh không ngừng thổi qua, nhưng Hạ Chước lại cảm nhận được hơi ấm trong người, giống như mầm non lặng lẽ mọc vào mùa xuân, trồi ra khỏi mặt đất, từng chút từng chút làm lu mờ đi cái lạnh của cuối đông, trở thành một tia sáng duy nhất trong đêm đầy tuyết này.  Trong không khí truyền đến tiếng thở dài nhè nhẹ, tiếng bước chân từ xa bước đến gần. Hạ Chước còn chưa kịp phản ứng thì đã chạm phải ánh mắt của cô gái nhỏ. Trong đôi mắt hạnh trong veo ấy cất chứa hơi nước, như những giọt sương đọng trên cành cây ngày xuân. Cô nhìn Hạ Chước, mấp máy môi, rủ mắt xuống hỏi: “Anh đã tỉnh rồi sao?” “Anh…” cổ họng của Hạ Chước khô khốc, “Anh nghe thấy tiếng ồn…” Cô gái nhỏ hít mũi một cái, “Anh đã đọc tờ giấy ghi chú em viết cho anh chưa?” Anh lấy lại tinh thần, bỗng nhiên kịp phản ứng, tấm giấy ghi chú kia bị anh nắm ở trong lòng bàn tay, từ lâu đã bị vò thành một cục. “Anh..” anh dừng lại một chút “Anh xem rồi nên đi ra rót nước.” Quan Tinh Hòa đưa điện thoại di động cho anh, “Nè, trợ lý của cha vừa đưa tới, anh để quên trong túi của bộ âu phục trước đó.” Cô quay người rót nước cho anh, thanh âm có chút nghẹn ngào, nhưng lại rất dịu dàng, “Anh lên giường nằm đi, em rót nước cho anh.” Hạ Chước lúng ta lúng túng cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn. Đều là của Quan Thành Vũ. "Tiểu Hạ, chuyện ngoài ý muốn hôm nay, chú sẽ xử lý."  Ngón tay anh cứng ngắc, nhìn xem bóng lưng của cô gái nhỏ. Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn thắp sáng, bóng lưng mảnh khảnh của cô tan ra trong ánh đèn vàng ấm áp, bóng người như được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng ấm áp, tựa như một giấc mộng. Đáy lòng của anh lại dâng lên một nỗi sợ hãi, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, bản thân liền sẽ bừng tỉnh từ trong mộng, trở lại cái gian phòng vừa tối vừa lạnh kia. Không biết có phải hay không do bị sốt, Quan Tinh Hòa cảm thấy đêm nay Hạ Chước có chút sai sai. Tựa như là rút đi sự lạnh lùng xa cách thường ngày, gò má trên gương mặt tái nhợt của anh nổi lên một mảng đỏ ửng, cặp mắt đen luôn luôn chứa đựng toàn bộ trời đông giá rét, vào đêm nay lại nhiễm mấy phần ấm áp. Quan Tinh Hòa thở phào nhẹ nhõm, đưa nước cho anh, “Uống thuốc đi.” Anh rủ mắt xuống, mặt mày sắc bén tại thời khắc này lại lộ ra mấy phần nghe lời khó tả. Anh  nhận nước, uống 2 viên thuốc, ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm khàn khàn: “Cảm ơn.” “Em ngủ ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi em.” Trải qua một đêm xảy ra đủ thứ chuyện, Quan Tinh Hòa có chút mệt mỏi. Cô chuẩn bị trở về phòng, nửa đường ngẩng mặt lên, lại phát hiện Hạ Chước đang nhìn cô. Đó là anh mắt mà cô chưa từng thấy qua. Có chút lạ lẫm, lại khiến cho trong lòng cô không ngăn được rung động trái tim. Tháng mười hai rét lạnh, bên trong mắt đen lạnh lùng, phảng phất như gió tuyết đã ngừng ngoài cửa sổ, từng chút từng chút một nhạt đi. Quan Tinh Hòa đột nhiên cảm thấy cuống họng có chút ngứa, khóe môi cô khẽ mím, ấm giọng nói: “Sao thế ạ? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?” Anh lắc đầu, bên trong mắt đen lại tràn đầy ý cười đầy thỏa mãn chưa từng thấy. Quan Tinh Hòa ngẩn người. Cô hình như chưa bao giờ thấy Hạ Chước cười. Thiếu niên có sự thành thục vượt xa tuổi tác, luôn luôn trầm mặc và lạnh nhạt, giống một khối băng cứng đánh cũng không vỡ. Nhưng đêm nay, giống như là đột nhiên gió tuyết ngừng thổi mang đến mùa xuân, khiến khối băng này bị hòa tan từng chút từng chút một. Quan Tinh Hòa nhếch miệng cười, “Vậy chúc anh ngủ ngon.” Đèn của phòng khách đã tắt, trong bóng tối, Hạ Chước nhìn qua cửa phòng đóng chặt, lặng lẽ nói: “Ngủ ngon.” ~ Hôm sau là thứ hai. Sáng sớm Hạ Chước đã hạ sốt, Quan Thành Vũ đã gọi điện thoại giúp anh xin nghỉ một ngày, nhưng anh vẫn khăng khăng muốn đi học. Quan Tinh Hòa vẫn còn mơ mơ màng màng, cô hạ lưng ghế của mình xuống, “Thật không thể hiểu nổi anh, nếu là em thì em đã sớm vui vẻ ở nhà ngủ.” Anh chính là top 1 toàn trường, cách top 2 tận mấy chục điểm, không đi một ngày cũng có sao đâu. Lúc Hạ Chước quay đầu nhìn, cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi. Đêm qua tuyết đã ngừng, ánh nắng đã lâu không thấy phá tan rét lạnh, xuyên thấu qua cửa sổ xe, rơi xuống trên mái tóc mềm mại của cô. Đầu óc Hạ Chước vẫn còn hơi choáng váng, nhưng trong lòng đã bình tĩnh lại một chút. Đến khi tan học, anh mới cảm thấy cơ thể đã hoàn toàn khôi phục sức lực. Gió vẫn còn hơi se lạnh, Quan Tinh Hòa lên xe, nhanh chóng đóng cửa lại. Cô ấy hơi thất vọng. Hôm nay Từ Tâm Viên vẫn không đi học. Cô nghe những người khác nói rằng bố cô ấy dường như ốm nặng hơn. Quan Tinh Hòa thở dài, ngập ngừng nói: "Hôm nay người làm chứng không đến. Có thời gian em sẽ đi tìm người làm chứng khác.” Cô gái ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa sổ khiến gò má cô ửng hồng. Cổ họng Hạ chước bỗng nhiên thắt lại, anh nhớ đến những lời nói lạnh nhạt cùng với tờ giấy mà trước đó đã bị anh ném vào lò than. Cô ấy cố gắng chứng minh cho anh tin, nhưng bản thân anh lại luôn xếp cô ấy và Quan Dập vào cùng một phe và không muốn tin cô ấy chút nào. Anh cong ngón tay, trong lòng dần dần áy náy, trầm giọng nói: “Không cần nữa đâu.” “Sao ạ?” Trong xe im phăng phắc, Hạ Chước ngước mắt lên , "Không cần tìm nhân chứng nữa đâu.” Trong đôi mắt đen của anh có một chút ấm áp, "Anh tin em” Hãy để những ký ức hỗn loạn và mờ mịt đêm qua biến mất lặng lẽ trong tuyết lớn. Mi mắt của cô cụp xuống, một nụ cười nở khiến cho đôi mắt của cô sáng lên, "Anh tin em rồi ư?” Nụ cười của cô ấy trong sáng như một đám mây trôi trên bầu trời, nhưng cô lại không hề biết rằng trong mấy tháng vừa qua, những cảm xúc tiêu cực bủa vây lấy anh, giày vò anh hết lần này tới lần khác. Cuộc đời hèn mọn thấp kém của anh chưa bao giờ cảm nhận được tình thân. Lần đầu tiên trong đời, cậu thiếu niên mười sáu tuổi cảm nhận được ấm áp, trong lòng lại càng kinh hoàng cùng sợ hãi nhiều hơn. Anh cảm thấy mình không xứng...... Những đồ vật trong mười sáu năm qua chưa từng có được, dựa vào cái gì mà trong một sớm một chiều, liền rơi xuống trên người anh? Cho nên anh lo được lo mất, sợ hãi khủng hoảng, sợ tất cả đều là giả. Hạ Chước khép nhẹ mắt, mi mắt khẽ run, “Ừ.” Khóe miệng của anh không tự giác cong lên. Anh hẳn là sớm nên tin tưởng. Thật xin lỗi. ~ Bước vào tháng mười hai, thành phố Hải không còn tuyết rơi. Ngày mai là sinh nhật của Quan Dập, cậu không có mời Quan Tinh Hòa. Nhưng bạn gái cậu là Chu Vụ lại nhắn WeChat cho cô. "Cuối tuần này 8 giờ đi KTV, cậu có đến không?” Quan Tinh Hòa nghĩ nghĩ, nói "Hôm đó tớ có việc, không đi đâu.” Từ sau chuyện lần trước, nghe bác Vương lái xe nói, cụ Quan đã ở nhà mắng Quan Dập rất nặng lời, từng câu đều ám chỉ cậu cực kỳ giống cha cậu ta, chính là bộ dạng bắt nạt kẻ yếu, cười nhạo người hèn đó của cậu. Sau cái đêm cãi nhau đó, Quan Dập không còn đi tìm cô nữa. Khó khăn lắm mới có một cái sinh nhật vui vẻ, cô vẫn là không nên đến làm phiền thì hơn. Sau khi hồi âm, bên kia im lặng một lúc lâu mới trả lời lại "Ok.” Một bên khác, Chu Vụ cướp lấy điện thoại, tức giận nói: “Anh không thể lấy WeChat của chính mình mà nhắn sao?” Quan Dập cười lạnh một tiếng: “Anh không muốn.” “Nói câu xin lỗi thì anh sẽ chết hay sao?” Quan Dập đảo mắt, mở WeChat của Quan Tinh Hòa trong điện thoại ra, nửa tháng trước hai người còn trò chuyện vui vẻ với nhau, ngón tay cậu hơi ngừng lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì mà anh phải xin lỗi?” “Tùy anh.” Chu Vụ liếc mắt, nhỏ giọng thầm thì, “Đồ vịt chết còn cứng miệng.” Tháng mười hai trời đông giá rét, dù không có tuyết rơi, nhưng gió thổi vẫn lạnh như bình thường. Quan Tinh Hòa đóng cửa sổ, mở ra ngăn kéo, cẩn thận viết thiệp chúc mừng. Sinh nhật Hạ Chước cũng sắp đến, chỉ là sớm hơn một ngày so với Quan Dập. Quan Dập còn có bạn bè chúc mừng cho anh ấy, nhưng Hạ Chước là người rời bỏ quê hương, một thân một mình đi vào thành phố Hải, chịu đựng đối xử bất công rất nhiều, mỗi lần ở trường học gặp được anh, gần như chỉ thấy anh cô đơn một mình. Quan Tinh Hòa muốn mừng sinh nhật Hạ Chước. Sinh nhật của Hạ Chước là vào thứ bảy. Ngày hôm đó cả hai người đều có việc, chỉ là ban nhạc của Quan Tinh Hòa tập luyện kết thúc sớm, khi cô về đến nhà thì Hạ Chước vẫn chưa trở về. Cô tự mình trang trí, không có tìm người hầu phụ giúp. Đây là lần đầu tiên trong đời cô chuẩn bị những thứ này cho nên tay chân có chút vụng về. Lúc Hạ Chước bước vào nhà, cô gái nhỏ còn đang cầm trên tay quả bóng bay được bơm phồng một nửa. Anh có chút giật mình đứng sững tại chỗ, nhìn ghế sô pha nặng nề bằng gỗ lim buộc đầy dây lụa, bóng bay đủ màu nhẹ nhàng bay tứ tung trong phòng khách. Cô gái nhỏ nghe được thanh âm huyên náo sau lưng, bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Sao anh trở về sớm vậy!” Hạ Chước ngón tay khẽ nhúc nhích, “Hôm nay tan học sớm.” “Trời ạ.” Cô gái nhỏ gục đầu xuống, đem quả bóng phồng một nửa trên tay quăng đi, nhỏ giọng thầm thì: “Còn tưởng muốn cho anh bất ngờ vậy mà..” Hạ Chước nghe không rõ ràng, chỉ là nghĩ đến tin nhắn vừa mới nhận được, trong lòng trầm xuống. “Em…” Thanh âm anh không lưu loát, “Là đang chuẩn bị mừng sinh nhật sao?” Anh vừa mới nhận được tin nhắn của chú Quan, mới biết được rằng ngày mai là sinh nhật của Quan Dập. Mẹ Quan Dập mời tới tham tiệc chúc mừng, nói rằng cả hai có duyên phận, sinh nhật cũng là kế ngày nhau. Nhưng Hạ Chước biết rõ, bà là muốn mượn cơ hội này, để cho anh và Quan dập bắt tay làm hòa. Anh chưa từng trải qua sinh nhật, cũng không cảm thấy cái ngày này có gì đặc biệt, lúc còn ở trấn Song Thủy, thường nghe bạn cùng lớp nói, cha mẹ sẽ nhân ngày sinh nhật làm một bát mì trường thọ cho bọn họ. Lúc anh lần đầu tiên nghe thấy, trong lòng chỉ có cảm giác ghen tị, nhưng không có chờ mong. Bởi vì anh biết cha anh Hạ Tri sẽ không có khả năng nhớ sinh nhật của anh. Thậm chí nhiều năm về sau, có lúc ngay cả chính anh cũng sẽ quên, chỉ khi nhìn thấy lịch mới giật mình nhớ ra, sinh nhật đã trôi qua rất nhiều ngày rồi. Trong phòng khách tràn đầy hơi ấm, cô gái nhỏ xoay người, dọn dẹp dải lụa nhiều màu vương vãi trên mặt đất, “Vâng ạ, em đang trang trí buổi tiệc, đẹp không anh?” Âm thanh của cô tràn đầy vui vẻ, giống như là chim sơn ca bay lên đầu cành ngày xuân. Hạ Chước nhắm mắt mắt, trong lòng đau nhói. Anh đã lễ phép cự tuyệt lời mời của mẹ Quan Dập, chỉ nói rằng mình không quen tổ chức sinh nhật. Mẹ Quan Dập hình như cũng nhận ra được rằng hai người không cùng một ngày sinh nhật tổ chức chung có chút không ổn, lúng túng gửi cho anh một bao lì xì, bên trên ghi chúc mừng sinh nhật. Trên đường về nhà, Hạ Chước cũng không có cảm giác gì, thậm chí một chút mất mát cũng không có. Chàng trai mười sáu tuổi từ lâu đã quen với việc bị phớt lờ và đối xử lạnh nhạt, như cây dương sừng sững đứng trước gió, từ sớm đã nhận ra những khó khăn gian khổ của cuộc đời, học được cách thờ ơ. Nhưng khi anh đi vào nhà, nhìn thấy cô gái nhỏ bận rộn, phòng khách trang nghiêm ngày thường từng chút từng chút một trở nên tươi sáng. Nơi sâu nhất trong tim lại giống như bị kim đâm một cái, trở nên đau nhức không thôi. Anh hiểu được, cho dù là cãi nhau đi chăng nữa, Quan Dập và Quan Tinh Hòa vẫn là anh em ruột cùng chung huyết thống. Anh làm sao có thể chen chân vào được. Hạ Chước biết mình không có tư cách tức giận, nhưng tay của anh vẫn là không thể kiềm chế được mà nắm chặt. Anh thay dép, nhanh chóng quay người đi lên lầu. Anh sợ nếu mình tiếp tục đứng ở đó thì sẽ nói ra những lời nói quá đáng. Bước chân thiếu niên rất nhanh, "bang bang bang" tạo ra âm thanh nghẹt thở trên cầu thang gỗ. “Anh đi đâu vậy?” Cô gái nhỏ đột nhiên ngước mắt gọi anh lại. Hạ Chước dừng chân lại, thanh âm trầm xuống, “Anh đi làm bài tập.” Đèn trong phòng khách đổ xuống như nước, anh đứng tại cầu thang, nhìn cô gái nhỏ ngẩng đầu lên. Thân hình mảnh mai của cô ấy được bao quanh bởi những quả bóng và ruy băng nhiều màu sắc, chỉ để lộ nửa khuôn mặt đang lấp ló. Đôi mắt hạnh long lanh hơi nheo lại, như thể được ngâm trong ánh trăng, ấm áp và mềm mại. Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng. “Hôm nay là sinh nhật của anh mà, nghỉ một ngày đi.”