Khinh Ngữ

Chương 22

“Tô Dật An?” “Tô Dật An!” Tiếng gọi của Lâm Khinh Ngữ đánh thức anh đang chìm trong hồi ức, anh nhìn cô, hiển nhiên Lâm Khinh Ngữ bị nhìn có chút không thoải mái, cô giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Tô Dật An, nhưng vùng vẫy không có kết quả, cô nổi giận: “Anh không định buông tay sao, đè tôi rất sảng khoái sao!” Lời này nghe ra lại có một ý nghĩa khác, nhưng Tô Dật An nhíu mày đáp: “Đúng vậy.” Nghe rõ ràng câu trả lời, Lâm Khinh Ngữ tức đến nỗi muốn cắn chết anh, cô cúi đầu nhìn xung quanh, thấy Tô Dật An vẫn đứng bên cạnh mình, cô nhấc chân phải, vừa đúng có thể đá đến giữa hai chân anh, vì thế Lâm Khinh Ngữ không chút do dự động cước. Tô Dật An có nghĩ cũng không nghĩ tới Lâm Khinh Ngữ lưu manh đến vậy. Anh nghiêng người muốn tránh, lệch trọng tâm, Lâm Khinh Ngữ nhân cơ hội này giãy ra khỏi tay anh, rất không dễ dàng mới thoát khỏi tay anh, nhưng cô lại không chạy. Ngược lại xoay người bổ nhào vào người anh: “Tôi tới đây, cũng phải để cho tôi sảng khoái.” Cô gái Lâm Khinh Ngữ này không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để hiểu được. Trong lúc châm chọc cô trong suy nghĩ, Tô Dật An bị Lâm Khinh Ngữ mạnh mẽ bổ nhào vào người ngã xuống đất, chỗ hai người đứng là một cái dốc nhỏ, không cao, nhưng hai người va vào nhau lăn xuống... Tuy là sườn núi, nhưng hai người ôm nhau lăn xuống rất nhanh. Sau khi bị một trận trời đất lẫn lộn, rốt cục cũng ngừng lại, lửa giận trong lòng cũng không giảm đi, đang muốn mở miệng tranh luận với Tô Dật An, lại phát hiện hiện tại cô đang bị Tô Dật An ôm chặt trong lòng. Vững vàng ổn thỏa bảo hộ trong ngực. Lửa giận chưa tan xấu hổ giận dữ ập đến, cô đẩy ngực Tô Dật An ngồi dậy cưỡi ở trên lưng Tô Dật An, cô chưa kịp mở miệng, Tô Dật An đã dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô trách cứ: “Còn nhỏ lắm sao? Không biết nặng nhẹ.” Giống như là thầy giáo đang trách cứ học trò... Vốn Lâm Khinh Ngữ đẩy được anh xoay một vòng, trong lòng vẫn có chút xấu hổ, nghe những lời này, lửa giận lại bốc lên đầu: “Không biết người nào không biết nặng nhẹ đùa giỡn với tôi trước!” “Nếu tôi ra tay thật, cô đã không còn ở đây.” “Ha ha.. Tôi có phải nên cảm ơn thầy Tô bảo vệ từ nãy giờ?” Này có phải loại người bị người ta cưỡi ở dưới thân vẫn cao cao tại thượng như thế thật sự làm cho người ta khó chịu. Lâm Khinh Ngữ đang suy nghĩ làm thế nào để thu thập anh, lại nghe tiếng chuông di động vang lên. Lâm Khinh Ngữ hừ lạnh: “Hôm nay không giải quyết xong chuyện này, anh đừng nghĩ có thể nghe điện thoại.” Tô Dật An lại bình tĩnh nhìn Lâm Khinh Ngữ đang ngồi trên bụng mình: “Không phải là điện thoại của tôi.” Buồn cười, tiếng chuông điện thoại này đâu phải của cô, chẳng lẽ nơi này có người khác.. Xong rồi... Thật sự có người... Lâm Khinh Ngữ xoay đầu, thấy một người đang cầm một cái di động phát ra ánh sáng nhạt đang không ngừng vang lên, ánh sáng từ chiếc di động chiếu lên mặt người nọ, là vẻ mặt kinh ngạc lờ mờ dồn ép của Tô Hạ. Lâm Khinh Ngữ cúi đầu nhìn tình hình của mình và Tô Dật An, lại nghĩ đến giới tính hiện tại của mình, trong lòng chỉ còn lại hai chữ không ngừng vang vọng.. Mẹ nó... Thời gian chớp mắt như ngừng lại, nếu không phải tiếng chuông di động của Tô Hạ không ngừng ầm ĩ, một màn này giống như là hình ảnh trong phim bị tạm ngừng. Tiếng chuông di động ngừng lại, hình ảnh đang ngừng lại cũng bắt đầu chuyển động, Lâm Khinh Ngữ đứng dậy khỏi người của Tô Dật An, bước về phía Tô Hạ, Tô Hạ lùi về sau, Lâm Khinh Ngữ giơ tay giữ lại: “Cô hãy nghe tôi nói...” “Tôi... vừa rồi ngoài bìa rừng tôi đã nghe hết.” Nghe hết... Cô ấy nghe được cái gì? “Đè tôi rất sảng khoái sao? Rất thoải mái, tôi tới đây, để cho tôi cũng sảng khoái...” Những lời này có thể nói ra miệng sao? “Cậu nghe tôi giải thích.” Lâm Khinh Ngữ lại tiến thêm một bước, Tô Hạ lại lui một bước: “Được rồi, tôi đã hiểu. Hiện tại tất cả mọi người đều biết. Cho nên anh mới không có tình cảm với tôi. Thì ra là như vậy...” “Không phải như cô nghĩ.” Lâm Khinh Ngữ lại tiến thêm một bước, Tô Hạ nhếch môi, miễn cưỡng bật cười: “Anh yên tâm, tôi không có kỳ thị với hai người, tôi sẽ giữ bí mật.” Tô Hạ quay đầu gật đầu chào Tô Dật An. Tô Dật An cũng ngồi dậy lạnh nhạt gật đầu đáp lễ. Sau đó Tô Hạ xoay người bỏ đi, rời khỏi rừng cây nhỏ, giống như lúc tới, cả phiến lá cũng không dính người... “Anh không bị gì chứ!” Lâm Khinh Ngữ quay đầu quát lên với Tô Dật An: “Anh không biết nói vài câu sao! Giải thích một chút! Anh là thầy giáo đó.” “Không phải cô ấy đã nói sẽ giữ bí mật sao.” Tô Dật An nhẹ nhàng bâng quơ đáp. “...” Lâm Khinh Ngữ trợn mắt nhìn anh: “Anh cam nguyện bị hiểu lầm như vậy?” “Cô không đồng ý?” Con ngươi Tô Dật An ngưng trọng: “Vậy thì đừng giữ bộ dáng đàn ông nữa, biến trở về đi.” Lâm Khinh Ngữ tức giận nói: “Vì sao anh cứ nhất nhất muốn biến trở về. Anh sống ở đây với trở về bên kia có gì khác nhau! Thế giới này ngoại trừ sự thay đổi của tôi, thì còn có gì thay đổi nữa đâu, anh không quan tâm tôi, tôi trở ngại anh cái gì?” Tô Dật An trầm mặc không trả lời cô, nhưng thái độ vẫn kiên quyết. Lâm Khinh Ngữ cảm thấy mình không thể nói chuyện được với anh, cô khoát tay: “Được, để cho Tô Hạ hiểu lầm cũng được, để cho cô ấy chết tâm. Anh cũng sớm chết tâm đi tôi sẽ không biến trở về, nếu anh bất tử, cũng được. Anh còn chiêu trò gì cứ mang ra hết đi, dù sao trước kia anh cũng chưa bao giờ để cho tôi dễ chịu, chúng ta cứ chờ xem.” Lâm Khinh Ngữ quay đầu bỏ đi, Tô Dật An nhìn theo bóng lưng của cô, cũng giống như lúc trước anh là cây đại thụ, rất nhiều lần cũng nhìn cô bỏ đi như vậy. Anh đang tự hỏi vừa rồi Lâm Khinh Ngữ nói câu nói kia, thế giới này ngoại trừ cô thay đổi, còn có chỗ nào thay đổi nữa. Thật ra là không có gì biến hóa, nhưng anh không muốn nhìn thấy nhất là sự thay đổi của Lâm Khinh Ngữ. Nhất là Lâm Khinh Ngữ lại còn... Biến thành đàn ông... Lâm Khinh Ngữ trở về phòng ngủ, tâm trạng rất tệ bị Tô Dật An ầm ĩ một trận, chuyện Tạ Thành Hiên có bạn gái làm cho cô bị mất mát và đả kích, hầu như bịLâm Khinh Ngữ vứt ra sau đầu. Vẻ mặt Tạ Thanh Hiên hạnh phúc nhìn cô trách cứ: “Hôm nay đã chạy đi đâu, đến cuối cùng cũng không đến?” Lúc này, thậm chí Lâm Khinh Ngữ không biết đến cái gì là thương tâm, chỉ tức giận nói: “Gặp một người điện, bị anh ta làm phiền.” Người trong phòng cũng không nhiều, nên Lâm Khinh Ngữ tùy ý tắm rửa xong đi ngủ. Đêm nay, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên là không ngủ ngon, dẫn đến ngày hôm sau đi học cả người đều bần thần, may mà Tô Dật An cũng không quá mức nhắm vào cô. Một buổi sáng bình yên trôi qua, chuông tan học vừa vang lên, Lâm Khinh Ngữ liền cầm túi xách ra khỏi phòng học không muốn nhìn thấy Tô Dật An thêm một giây phút nào. Nhưng vừa ra khỏi cửa, lạnh đụng phải một nữ sinh, suýt nữa ngã xuống đất, Lâm Khinh Ngữ đỡ vừa giữ cô ta: “Kỳ Yên Nhiên?” Lâm Khinh Ngữ nhíu mày: “Có chuyện gì?” Kỳ Yên Nhiên đưa cho cô một cái túi lớn, bên trong là cái di động hôm qua bị cô ném vỡ màn hình: “Ngày hôm qua tôi đã nói sẽ đền cho anh, mua lúc tối, sáng nay đưa đến, giờ đền cho anh.” Điện thoại di động với học sinh mà nói, cũng không phải là cái nói mua có thể mua được, Lâm Khinh Ngữ nhíu mày: “Điện thoại của tôi chỉ bị vỡ màn hình, đi thay cái mới là được, cô cầm cái này về đi.” Hai người đang nói, lục tục có học sinh ra khỏi phòng, Lâm Khinh Ngữ nghiêng người cho người ta đi, Kỳ Yên Nhiên nhân cơ hội này nhét cái túi vào tay Lâm Khinh Ngữ. Sau khi đưa xong đồ cho Lâm Khinh Ngữ, cô lùi ra sau mấy bước. “Ngày hôm qua cám ơn anh đã giúp tôi, hôm nào mới anh đi ăn cơm.” “Điện thoại này thật không...” Cô nói chưa xong phía sau đã có người vỗ vai, Lâm Khinh Ngữ quay đầu lại, thấy vẻ mặt ái muội của Bàn Tử đang nhìn mình dò xét: “Được nha, Lâm Thanh Vũ, lúc nào thì lén lút như vậy?” Lâm Khinh Ngữ đẩy tay Bàn Tử, quay đầu lại thì Kỳ Yên Nhiên cũng không còn nữa. Cô lấy điện thoại trong túi ra, trầm tư. Vương Bàn Tử hỏi cô: “A, quà tặng à, hắc, là như thế nào? Nghiêm túc?” Cô nghiêm túc, là vì cô cảm thấy, có thể lúc đầu tai, do cô chạy nhanh nên mới làm cho JJ chạy mất. Hiện tại, cô mới biến thành đàn ông không bao lâu, lại có duyên nhân được quà tặng của khác phái. Tại sao lúc cô còn là con gái thì một cái cũng không có. Học sinh trong lớp cũng ra về gần hết, Vương Bàn Tử bỗng nhiên hô lên: “Thầy Tô.” Lâm Khinh Ngữ quay đầu, đúng lúc chạm mắt với Tô Dật An đang nhìn qua, Tô Dật An thoáng nhìn di động trên tay cô, mày hơi nhíu lại, như là đang tự hỏi cái gì, nhưng anh cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu với Vương Bàn Tử, sau đó đi ra. Vương Bàn Tay chà hai tay vào nhau: “Thầy Tô rõ ràng nhỏ hơn chúng ta một tuổi, sao lại lạnh lùng như vậy.” “Trời biết.” Lâm Khinh Ngữ nhớ tới Tô Dật An trước đây, rất nhẹ nhàng, rất hiền. Nhưng thầy giáo tiểu học nói bởi vì cha mẹ đột nhiên rời đi cho nên tâm lý của Tô Dật An mới bị thương. Anh trầm mặc, kiệm lời, sẽ bài xích người lạ, từ nhỏ đã tự kỷ, còn có... rất ỷ lại. Nhưng bên ngoài nhìn vào anh rất tốt, ngoại trừ không thích nói chuyện, những cái khác cũng không giống thầy giáo miêu tả. Lúc thầy giáo biết Lâm Khinh Ngữ thân với Tô Dật An, đã cố ý dặn dò, nói với cô, bệnh tâm lý của Tô Dật An rất khó trị, muốn cô quan tâm đến anh nhiều chút... Lâm Khinh Ngữ nghe thầy giáo nói, quả thật đi quan tâm, nhưng cô lại không nhớ nổi rốt cuộc mình dùng biện pháp gì để quan tâm anh, nhưng cô biết, năm đó cô đã đem hết tất cả phương pháp quan tâm một người, áp dụng lên người của Tô Dật An. Về sau Tô Dật An ra nước ngoài, Lâm Khinh Ngữ không nhớ mình đã luyến tiếc đến cỡ nào, cô ở nhà thương tâm một khoảng thời gian, nếu không phải sau đó cha cô đột nhiên đến thăm, không chừng cô còn vì Tô Dật An mà thương tâm bao lâu. Mà hiện tại, mỗi lần Lâm Khinh Ngữ thấy Tô Dật An như là phản xạ có điều kiện liền tức giận:“Nóng nọc trưởng thành lại □□, thật biến thái.” Vương Bàn Tử bị Lâm Khinh Ngữ thình lình tức giận kinh ngạc nhảy dựng: “Thầy Tô đắc tôi cậu à?” Lâm Khinh Ngữ hít thở sâu một hơi, áp chế cảm xúc của mình: “Không phải cậu có số điện thoại bạn cùng phòng của Kỳ Yên Nhiên sao, cậu đưa số của cô ấy cho tôi, tôi tìm Kỳ Yên Nhiên, trả lại cho cô ấy.” Vô công bất thụ lộc, mà cô còn cảm thấy Kỳ Yên Nhiên này không thể trêu chọc đến...