Khinh Ngữ

Chương 16

Lâm Khinh Ngữ ngẩn đầu nhìn Tô Dật An trong lúc lơ đãng bốn mắt giao nhau, không giống với lúc tranh luận với nhau trong lớp vào buổi sáng. Lâm Khinh Ngữ sửng sốt sau một cái chớp mắt, trong lòng giống như một bị một sợi dây thừng siết chặt, đột nhiên làm cho người ta nhất thời không biết phải làm sao. Cô hoảng hốt vội vàng dời tầm mắt. Ánh mắt nhìn khắp nơi, lại không nhìn thấy Tô Dật An. “Suy nghĩ nhiều.” Tô Dật An giải thích: “Tôi chỉ muốn biến lại thành người, cô hở một chút là tận lực trốn tránh.” Anh cũng ngẩng đầu nhìn về hướng khác: “Biến trở về thành người cũng giống như là một nguyện vọng, mới có thể trở thành sự thật.” Lâm Khinh Ngữ trầm mặt chớp mắt một cái, rồi lại thở phào nhẹ nhõm: “A...” “Cho nên...” Giọng Tô Dật An nặng nề vang lên, gợi lại sự chú ý của Lâm Khinh Ngữ. Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?” “Hiện tại cô nên cầu nguyện đi.” Cầu nguyện? Lâm Khinh Ngữ nhìn Tô Dật An, những lời nói của anh quanh quẩn trong đầu, chỉ cần những gì cô tìm mà Tô Dật An cũng muốn, vậy nhất định sẽ thành sự thật ở thế giới này, nói cách khác, ở thế giới này giấc mơ của hai người bọn họ sẽ trở thành sự thật. Ánh mắt Lâm Khinh Ngữ bỗng nhiên giống như một tia laser phát sáng: “Được!” Cô vươn ngón tay bắt đầu nói: “Đầu tiên, tôi hy vọng không rớt cuối kỳ, vì tôi muốn lấy học bổng cho học kỳ sau. Tiếp theo, tôi hy vọng nam thần của tôi biến thành cong, như vậy tôi có thể thân mật với cậu ấy. Sau đó, tôi hy vọng có một việc làm thật tốt, tốt nhất lương tháng đầu tiên vừa vào công ty được một vạn... Tô Dật An đen mặt, tức giận ngắt lời cô: “Tôi sẽ không cho cô những ước nguyện này.” Lâm Khinh Ngữ bị ngắt lời phá tan mộng đẹp, mất hứng: “Vậy thì cầu nguyện cái gì?” “Trở về, trở lại thế giới trước kia. Lập tức, lập tức.” Lâm Khinh Ngữ nhìn Tô Dật An trầm mặt thật lâu: “Cái gì?” Giọng điệu nghi vấn của cô không biết quanh quẩn mấy vòng mới ngừng lại, Lâm Khinh Ngữ nghiêng tai đến trước mặt Tô Dật An: “Excuse me?” Tô Dật An dằn lại tính tình giải thích: “Ở thế giới này sẽ làm cho nguyện vọng của chúng ta trở thành sự thật, nếu như vậy, biện pháp duy nhất để rời khỏi nơi này là chúng ta phải có cùng ước nguyện hy vọng có thể trở về. “Tôi biết. Đạo lý dễ hiểu như vậy anh không cần giải thích với tôi, nhưng chẳng lẽ trước kia anh chưa từng nghe tôi nói qua sao?” Biểu tình của Lâm Khinh Ngữ có hoang mang, mờ mịt, ghét bỏ, buồn cười còn có chút tức giận: “Anh không biết tôi muốn biến thành đàn ông sao? Hiện tại rất không dễ dàng tôi mới biến thành đàn ông, cuộc sống rất hạnh phúc khoái hoạt, anh kêu tôi trở về?” “Đương nhiên là phải về.” Biểu tình của Tô Dật An nghiêm túc đứng đắn: “Cô vốn không thuộc về nơi này.” “Trước kia không phải, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn thuộc về nơi này. Tôi còn rất thích ứng với nơi này, rất muốn tiếp tục, liên tiếp, ở lại nơi này, ở đây, nơi này!” Lâm Khinh Ngữ kiên định nói: “Tôi tuyệt không muốn trở về, còn anh, nên sớm bỏ ý nghĩ muốn tôi có nguyện vọng này đi.” Lâm Khinh Ngữ nói xong, quay người chuẩn bị bỏ đi, dù sao cô cũng biết mục đích của Tô Dật An, cũng đã biểu đạt lập trường của mình, không còn chuyện gì để nói nữa. Nhưng cô vừa bước được một bước, Tô Dật An đã tiến lên nắm chặt cánh tay cô. Nắm lấy cánh tay tráng kiện rắn chắc, trong lòng Tô Dật An không hiểu sao cảm thấy mệt mõi nặng trĩu, hầu như là lập tức buông ra, nhưng động tác kia cũng đủ để ngăn lại bước chân của Lâm Khinh Ngữ, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Khinh Ngữ nói: “Cuộc sống hiện tại của cô, những việc trãi qua, đều không phải là chân thật, đối mặt với vấn đề, một cái cô cũng không giải quyết được.” Lâm Khinh Ngữ khinh thường: “Có gì không chân thật, ăn cơm không chân thật hay đi ngủ không chân chật? Ngược lại tôi cảm thấy tất cả những gì ở đây đều rất chân thật, hiện tại tôi cũng không đối mặt với bất cứ vấn đề gì, lúc trước cũng có chút chuyện phát sinh, nhưng sau khi tôi biến thành đàn ông cũng đã giải quyết rồi. Anh muốn trở về, tự bản thân mình nghĩ cách, anh không thích ứng, cũng phải thích ứng. Thì ra chính anh không thể thay đổi, nên buộc người khác phải thay đổi vì anh? Lâm Khinh Ngữ trừng mắt: “Cho anh quen.” Nói xong, cô phủi tay bỏ đi, tư thế ung dung quát tháo trên đường giống như một đàn anh. Tô Dật An nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ đi xa, hơi thở nặng nề, rồi thở dài. Chỉ có anh biết, lời nói của Lâm Khinh Ngữ giống như châm chọc lung tung, kỳ thật cô đã nói trúng nội tâm của anh. Khi còn nhỏ, cha mẹ Tô Dật An đều là lữ hành gia nổi tiếng, một năm bốn mùa, đã có ba mùa đều ở bên ngoài, còn lại một mùa cũng phải chuẩn bị cho việc lên đường. Cha mẹ anh cung cấp hình ảnh cho tạp chí sách báo, ở nước ngoài có rất nhiều giải thưởng, cuộc sống của bọn họ rất phong phú làm cho người ta hâm mộ. Nhưng những cảnh sắc tự nhiên đẹp nhất luôn là những nơi nguy hiểm nhất với con người. Còn nhỏ Tô Dật An luôn nghe được tin tức về cha mẹ mình, lúc thì bị thương lúc gặp nguy hiểm. Bà nội Tô Dật An đưa anh về lại bên cạnh cha mẹ mình, bà muốn kềm chế cuộc sống quá mức tự do của bọn họ, nhưng người như vậy làm sao nghe ai. Khi đó Tô Dật An còn rất nhỏ, nhưng anh có thể nhạy cảm nhận thấy nỗi buồn của bà mình, mà cảm xúc của người lớn thường sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đối với trẻ nhỏ. Bởi vì một khi lớn lên, cũng sẽ trãi qua rất nhiều chuyện, cũng có cách nhìn nhận sự việc khác hơn. Mà trẻ nhỏ so với việc lớn, mặc kệ vật chất đầy đủ như thế nào, nhưng tinh thần đều bị ảnh hưởng rất lớn, anh luôn lẩn quẩn trong nội tâm của chính mình. Người nhà và trường học chính là toàn bộ thế giới của anh. Mà ở phương xa, cuộc sống của cha mẹ không ổn định, cũng giống như làm cho nội tâm của Tô Dật An không có cách nào ổn định. Mà chuyện xấu nhất chính là, cha mẹ anh đã chết. Bị tai nạn chết khi đang du lịch trên tuyết. Anh đối với cuộc sống không ổn định của cha mẹ đã rút ra được một bài học, từ đó liền hướng tới một cuộc sống sinh hoạt bất biến. Cuộc sống tốt nhất từ hôm nay trở đi, liếc mắt một cái là có thể biết được từ đầu đến cuối. Không có bất cứ cái gì có thể thay đổi, không có bất cứ chuyện xấu nào. Cuộc sống nhạt nhẽo, làm cho anh có cảm giác an toàn. Cho nên khi biến thành cây làm cho anh nôn nóng, bởi vì thói quen sinh hoạt bị đảo lộn, mà đến khi anh thích ứng được, anh lại biến trở lại thành người, anh cũng vậy rất nôn nóng. Thật ra Tô Dật An không cần biết mình mang hình dạng gì, chỉ cần để cho anh quen dần trở thành thói quen, sinh hoạt mỗi ngày đều có quy luật, anh sẽ cảm thấy yên lòng. Mà hiện tại ở cái thế giới này, quá nhiều chuyện xấu, ở thế giới này là một nơi không thể giải thích được, chỉ cần anh muốn, Lâm Khinh Ngữ cũng muốn, thế giới liền thay đổi, không có gì nhất định. Anh có thể chịu? Ai biết vạn nhất sẽ có một ngày, bởi vì nguyện vọng của anh và Lâm Khinh Ngữ giống nhau... Anh chán ghét thay đổi. Cho nên đối mặt với lời chỉ trích của Lâm Khinh Ngữ, nói anh: “Chính mình không muốn thay đổi, nên buộc người khác phải thay đổi vì anh mình.” Chuyện này... Anh chỉ muốn nói: “Đúng vậy.” Anh chính là muốn mình trở thành như vậy, anh có thể để cho người khác thay đổi, từ đó cũng bảo đảm tiếp tục cuộc sống sinh hoạt bất biến của mình. Tô Dật An nhìn ra xa, từ trên sườn núi nhìn xuống, có thể thấy được cái bóng nho nhỏ của Lâm Khinh Ngữ trong rừng cây. Trong nháy mắt ánh mắt của anh trở nên sắc bén, giống như con báo săn nhìn thấy linh dương, giống chim ưng theo dõi con thỏ... Lâm Khinh Ngữ ra khỏi rừng cây, chỉ cảm thấy sau lưng rất lạnh, cô ôm hai cánh tay run lẩy bẩy, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, đi về phòng ngủ. Thật ra, coi như là Lâm Khinh Ngữ có vẻ hiểu Tô Dật An, tuy nhiên Tô Dật An hiện tại so với trong trí nhớ kém đi quá nhiều, nhưng tốt xấu gì trước đây Lâm Khinh Ngữ cũng từng đấu trí với Tô Dật An đã hơn một năm, tác phong làm việc của anh cô rất rõ ràng. Tô Dật An nói sẽ làm cho cô đồng ý cầu nguyện, anh nhất định của tìm mọi cách để cô nói ra nguyện vọng này. Anh không phải là người dễ dàng buông tha. Sau cuộc cãi và ngày hôm qua, nghỉ ngơi cả đêm, khẳng định Tô Dật An đã một bụng ý nghĩ xấu xa, không biết từ hôm nay trở đi sẽ thu thập cô như thế nào. Vì thế sau buổi sáng, cả người Lâm Khinh Ngữ tràn ngập ý chí chiến đấu, trong phòng ngủ hít đất ba mươi cái, giống như hận không thể nâng lên một cái đỉnh, giống nhu vừa giao chiến chính diện với Tô Dật An. Sau khi vận động trong phòng ngủ, mở cửa ra liền gặp Bá Chu Hưng sáng sớm đi tự học trở về. Lâm Khinh Ngữ vận động một người đầy mồ hôi, cô vừa lau mồ hôi vừa khỏi Chu Hưng: “Sáng nay không có lớp, cậu không đến thư viện sao?” “Lâm Khinh Ngữ.” Chu Hưng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại lấy di động đi tới bên cạnh cô: “Cái này hình như là cậu?” Lúc này, Lâm Khinh Ngữ còn đang thở gấp, cô đi qua cầm lấy điện thoại, chỉ là một đoạn clip không rõ, một nam một nữ đang đối thoại, giọng nói nam sinh ồn ào truyền ra: “Tối hôm đó tôi uống rượu, tôi cùng cô ấy chỉ là ngoài ý muốn...” Lâm Khinh Ngữ nghe đoạn đối thoại quen thuộc, mới nhìn gương mặt mơ hồ của đôi nam nữ nhận ra, là chuyện Tô Hạ và một nam sinh ngày đó trên sân thể dục. Quả nhiên, nam sinh đó còn thao thao bất tuyệt kiếm cớ chia tay, Lâm Khinh Ngữ thấy thân là một người đàn ông nên hùng hổ bước tới, lên mặt liền đấm cho cậu ta một quyền, lập tức quật ngã nam sinh kia. Trong đoạn clip, hình ảnh rất mơ hồ, còn bị rung rung, nhưng bởi vì góc độ của màn ảnh tiếp sát mặt đất, cho nên Lâm Khinh Ngữ rất cao lớn, đôi chân cũng rất dài. “Loại cặn bã này sao không mất đi, nhân tiện dạy cho cậu một bài học.” Video clip vẫn còn tiếp tục, nhưng Lâm Khinh Ngữ đã nhìn đi nơi khác, Chu Hưng hỏi: “Cậu tìm cái gì?” “Tôi muốn tìm gương.” Cô trả lời, cô muốn nhìn thử mình, cô cảm thấy, có lẻ cô đã yêu chính mình rồi. Chuyện ngày hôm đó dưới một góc độ khác của video, không biết là bị người nào quay được, cũng không biết là ai phát tán lên mạng của trường học, sau đó lại không biết là bị người nào cung cấp đoạn video clip này cho một truyền thông internet, lại bị hãng truyền thông đó phát lên Microblogging, rồi phát tán lên toàn bộ diễn đàn. Lâm Khinh Ngữ không nghĩ tới, cô thật sự không nghĩ tới, đời này cô còn có cơ hội nổi giận đến vậy, mà còn là... Làm một người đàn ông.