Khinh Ngữ

Chương 13

Lâm Khinh Ngữ đứng lên, vỗ vỗ thân cây: "Chia sẻ với anh một trận, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi! Cám ơn anh! Hôm nay tôi đi trước đây." Lâm Khinh Ngữ nhảy xuống rễ cây, đi hai bước, lại quay đầu lại, "Đúng rồi, anh nói anh sẽ nguyền rủa người khác, thật ra là giả đúng không?" Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn anh: "Cả buổi chiều tôi không tới, vậy mà anh còn chưa ra tay, bình thường nhìn anh cũng không phải là một người tốt tính, cho nên chắc là anh không biết nguyền rủa gì gì đó nhỉ? Cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày nay anh trừ nói chuyện thì hình như cũng chưa từng làm chuyện gì khác, có phải anh trừ nói chuyện, cái khác đều không làm được, đúng không?" Không phải cô đang ở trong một cơn suy sút uể oải à? Tại sao đột nhiên lại phản ứng kịp vào thời điểm này? Chỉ có điều phản ứng kịp cũng không sao, Tô Dật An còn chuẩn bị một sọt lớn lời lừa dối cô...... Nhưng anh còn chưa kịp nói ra câu nào, Lâm Khinh Ngữ đã đứng dưới tàng cây, vỗ vỗ thân cây của anh, một dáng vẻ cô rất hiểu nói: "Tôi hiểu rõ tôi hiểu rõ, tôi hiểu nỗi khổ sở của cụ già ở goá, có điều anh đừng dùng mấy thủ đoạn hạ lưu như vậy dọa tôi sợ được chứ! Mấy ngày nay anh nghe tôi phàn nàn đủ thứ chuyện, có trợ giúp rất lớn đối với việc khôi phục tâm tình của tôi, sau này cho dù anh không uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ tới thăm anh, đừng gấp gáp, đừng đau lòng." Tô Dật An dùng âm điệu lạnh nhạt nói: "Cô nghĩ nhiều." Lâm Khinh Ngữ vẫn chỉ nhẹ nhàng vuốt anh như cũ: "Anh rất cô đơn, tôi hiểu rõ, ngày mai tôi cũng sẽ trở lại thăm anh." Cô nói xong, hôn một cái vào lòng bàn tay của chính mình, sau đó dán tay vào trên thân cây, xem đó như một cái hôn gió vui đùa, "Gặp lại nha!" Nhưng Lâm Khinh Ngữ đã quay người đi không biết, thậm chí ngay cả bản thân Tô Dật An cũng không biết, sau khi bị buộc tiếp nhận nụ hôn gió này, mặt của anh, nóng bao nhiêu, hồng bao nhiêu. Rõ là...... Quá láo xược.d,đ[email protected]*Đ Cả đêm lòng dạ lộn xộn, Tô Dật An ngủ rất không yên ổn, đợi đến khi mặt trời ngày thứ hai mọc lên, chiếu vào trong rừng cây nhỏ, Tô Dật An vừa mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh mặt trời chói đến đau mắt, anh gần như là lập tức lại nhắm hai mắt lại. Nhưng mới chỉ nhắm mắt không quá mấy phút, một hồi chuông di động ồn ào đã phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, làm chim trong rừng giật mình bay đi. Tô Dật An bị hồi chuông này làm cho không thể ngủ tiếp, chỉ đành phải đưa tay tìm kiếm theo bản năng, sau đó mò được di động, nhận điện thoại: "A lô?" Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ rất rõ ràng: "A lô? Thầy Tô." Thư ký giáo vụ. Trong đầu Tô Dật An lập tức hiện ra một khuôn mặt người phù hợp với giọng nói này, sau đó anh đột nhiên mở mắt, mặc kệ ánh mặt trời có chói mắt bao nhiêu đi nữa, cũng không nhắm lại. Anh cứ nằm thẳng tắp trên mặt đất như vậy, nhìn trời xanh mây trắng, nghe chim chóc hót gáy, sau đó mặc cho giọng nữ trong di động kêu la nhắc nhở: "Sáng hôm nay anh có giờ dạy, anh quên à, ở phòng 102 của dãy lầu học thứ ba thuộc khu A. Các học sinh nói đã ở trong lớp đợi mười lăm phút rồi." Tô Dật An cầm điện thoại di động, đứng dậy.d,đàn(lê%quý@đôn_hijushima Bốn phía vẫn là một bãi cỏ, là rừng cây nhỏ mà anh đã nhìn đến thành thói quen, nhưng sáng hôm nay lại hoàn toàn khác với lúc trước. Anh thật sự lại biến trở về làm người...... Mặc một bộ quần áo bình thường hay mặc, điện thoại di động ở trên người, ví tiền chìa khóa cũng đều ở đây, anh giống như từ trên trời rơi xuống, rơi vào chỗ này. Chung quanh là một mảnh cây non thấp lùn, cũng không có cái cây lớn mà anh đã "ở tạm" lúc trước, anh quay một vòng tại chỗ, nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng đang xem xét kỹ lưỡng bản thân. Tại sao lại biến về? Biến về bằng cách nào? Lại là đột nhiên xảy ra biến hóa trong một đêm? Trong đầu óc anh đưa ra vô số câu hỏi trong cùng một lúc, anh vừa suy xét từng chi tiết khi ở chung với Lâm Khinh Ngữ đêm qua, vừa nghĩ không biết hiện giờ biến hóa cụ thể là như thế nào. Không biết bây giờ đến cùng thì anh đang ở thế giới nào, là thế giới có "Lâm Thanh Vũ", hay là thế giới có "Lâm Khinh Ngữ". "Thầy Tô...... Thầy Tô?" Giọng nói trong điện thoại kia ngừng dò hỏi, "Anh đang ở đâu? Có phải tín hiệu không tốt hay không?" "Không có." Tô Dật An gần như lập tức bình tĩnh lại ngay, "Mười phút sau tôi sẽ đến phòng học." Cúp điện thoại, Tô Dật An vỗ vỗ cây cỏ dính vào trên người, cách một tuần, cuối cùng anh lại một lần nữa bước đi bằng hai chân của chính mình, anh bước nhanh ra khỏi rừng cây nhỏ, chỉ có điều vào lúc sắp rời khỏi rừng cây, anh lơ đãng nhìn lại một cái, chỉ thấy chỗ anh ở lúc trước, đã rỗng tuếch, cái gì cũng không có. Trái tim không hiểu lại nổi lên một chút khó chịu. Anh không thích thay đổi. Sau khi rất vất vả mới quen với cuộc sống của một cái cây lớn thì lại biến trở về làm người, mặc dù đủ vui mừng, nhưng cũng đủ làm cho anh bồn chồn không yên. Nhưng thời gian sẽ không nhân từ dừng bước để chờ đợi người không quen từ từ quen với cuộc sống. Anh chỉ có thể quay đầu rời đi, đi nhanh về phía dãy lầu học thứ ba.