Từ lúc anh bắt đầu hỏi “Có thu hút cái ấy của người khác không”, Bạch Chỉ đã có phản ứng rồi. Toàn thân giống như phản xạ có điều kiện với anh, cứ nghe thấy anh nói những lời như vậy, thì…. Sau đó, anh bịa ra rất chân thực, giống như sự việc này thực sự xảy ra. Cô nghe câu này, bên dưới liền ồ ạt chảy ra càng nhiều hơn. Từng dòng, từng mảng dịch thể dính ướt nóng… không cách nào kiểm soát được. Lúc nghe điện thoại, cô hít thở một cách thận trọng, sợ anh nghe ra sự khác thường. Cũng không dám chuyển động, sợ cứ chuyển động sẽ chảy nhiều hơn. Quần lót của Bạch Chỉ chứa một mảng dâm dịch, lúc đi bộ về phòng tư thế có chút kì quặc, Lưu Họa nhìn thấy, “Cậu đến tháng à?” Bạch Chỉ cúi đầu nhỏ giọng trả lời một câu: “Không có.” Lại vì tư thế đi đứng kì quặc của bản thân, chột dạ nói thêm một câu: “Chắc là sắp đến rồi.” “Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể xin mình nghỉ.” “Ừm.” Bạch Chỉ rối rít ở dưới giường vài lần. Chỗ đó ướt từng giọt rất khó chịu, nhưng nếu đi thay quần lót, nhất định sẽ bị phát hiện có gì đó không đúng. Do dự hai giây, quyết định leo lên giường. Sau khi tắt đèn, Bạch Chỉ vẫn không ngủ được, nhớ đến cuộc gọi vừa nãy. Khẳng định anh cùng rất nhiều học sinh nữ khác từng như thế này. Vào giây phút nảy ra ý nghĩ, Bạch Chỉ nắm chặt góc chăn, kéo cao chăn lên. Cả người thu vào trong chăn, mặt cô chôn vùi trong chiếc chăn lông. Nghe tiếng thở rõ ràng bất thường của bản thân, vô cùng âm ỉ mà nặng nề. Qua mấy giây, đầu mũi vừa chua xót vừa nóng, hốc mắt cũng ướt đẫm. Tên khốn... Bạch Chỉ khịt mũi. Cô tuyệt đối không muốn bị anh chạm vào nữa. Cô không muốn làm người con gái “dễ chinh phục” trong mắt anh nữa. Bạch Chỉ nín một hơi, rất lâu mới hít thở, lúc buồn bực trở mình, cảm giác trong quần lót quá khó chịu rồi. Cô ưỡn mình nhẹ một lúc, nhíu mày chặt lại.Ướt quá rồi….. Cơ thể của Bạch Chỉ trên giường cứng lại, càng muốn bản thân không để ý đến chỗ đấy nữa, thì sự chú ý càng tập chung vào chỗ đó. Cuối cùng, không kìm được duỗi tay xuống, kéo hai bên của quần lót, để chiếc quần cotton và chỗ đó tách ra. Sau khi dễ chịu hơn một chút, nhưng tay của cô vẫn chưa bỏ ra, dừng bên trên của xương mu. Đột nhiên, cô nắm chắc vải của váy ngủ, dường như đấu tranh cái gì đó, không lâu sau, để tay duỗi vào. Đầu ngón tay chạm đến thứ dính dính trơn trơn ở khe đùi, đốt ngón tay bị quần lót ướt sũng và man mát bao quanh. Trong lòng Bạch Chỉ hoang mang lo lắng, nhưng vẫn dám học theo anh ngày hôm ấy, tay đè vào chỗ đó. Không dùng lực như anh, chỉ là run rẩy chạm một lúc, rồi thu lại, nhưng tay vẫn chưa rút ra khỏi phía trong quần lót. Chỉ là chạm vào một chút, làm cho cơ thể cô run nhẹ nhẹ, cảm giác mẫn cảm lại xuất hiện. Có thể nói, hai tiếng trước trong cuộc gọi đó cô bị người đàn ông kia trêu đến gợi lên dục vọng, vẫn chưa biến mất đi. Trong đêm đó, trong kí túc xá, lần đầu tiên tự sướng, đối với quá trình lên đỉnh, hậu quả cũng không biết sẽ như thế nào, vẫn có khả năng bất cứ lúc nào gặp phải tình huống bị bạn cùng phòng phát hiện, dù có lo lắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể sánh bằng khi những ham muốn trong cơ thể được mở ra, nó tấn công vào lý trí vào sự nhạy cảm của người con gái mà ép cô khuất phục. Bạch Chỉ từ từ quay người nằm nghiêng, dưới chăn, đôi chân từ từ vây quanh, kẹp chặt cái tay nhỏ, dùng lực ấn vào chỗ đó, chỉ một lúc, làm cho cái ấy lập tức khép lại, khát vọng hút cái gì đó ---- giống như ngày hôm đó gậy thịt của anh kẹp ở chỗ đó đâm ra đâm vào, thân dương vật mỗi lúc tàn bạo cọ qua môi âm hộ, luôn tự chủ thắt chặt thân thứ ấy.Ưm…..Ánh mắt sáng rực lên trong đêm tối của cô gái nhuốm lên màu dục vọng, vẫn còn hoài nghi. Tiếp theo là gì? Làm, làm sao đây? Trong đầu óc cô nghĩ về lời của Trần Lưu, hình như đang dạy cô phải làm như thế nào."Lúc ngủ, có phải duỗi tay kẹp vào khe đùi để ngủ không? Tay có giống như thầy sờ cái ấy? Ngực thì sao? Thầy bóp sướng hơn hay là em tự bóp sướng hơn? Liệu có không kìm nổi mà kêu lên bị bạn cùng phòng nghe thấy? Bọn họ mà nghe thấy nhất định đều biết em đang tự sướng, bởi vì tôi nhớ em rên nghe rất hấp dẫn, rất dâm đãng rất nũng nịu, cứ nghe nơi đó sẽ cứng lên."Bạch Chỉ nghĩ đến anh nói cứng rồi, cảm giác đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, kẹp chặt tay, đầu ngón tay học theo anh xoay tròn, ngực, ngực…. Cô bóp nhẹ một lúc, không có cảm giác. Cảm xúc của Bạch Chỉ bị dồn đến khóe mắt đỏ ửng, nôn nóng không biết phải làm như thế nào. Không sướng bằng anh sờ. Tay của anh rất to, dùng lực bóp mạnh bầu ngực cô, núm vú bắt đầu cương lên... Phù…… Bạch Chỉ biết đáp án rồi. Là thầy xoa sướng hơn… ưm… thầy… Cô tưởng tượng “Trần Lưu lẳng lơ hỏi cô: gọi thầy sao gọi một cách dâm đãng thế, muốn làm gì nào?” Muốn, muốn…. “Muốn gì? Hửm? Nói đi” Muốn thầy, bóp, bóp, bóp ngực…. a… Mông và eo của Bạch Chỉ nhẹ nhàng nằm trên giường lắc lư. “Tay của Trần Lưu đặt đến trước ngực cô, bóp ngực, lại hỏi: Chỉ muốn cái này thôi à? Không muốn gậy thịt sao?” Muốn… huhu… cũng muốn… “Nói hoàn chỉnh cả câu đi.”Ưm… muốn gậy thịt của thầy, gậy thịt… A... “Gậy thịt cứng rắn to lớn ở dưới âm hộ, Trần Lưu hời hợt cho đầu dương vật vào một nửa, cả dương vật đút vào huyệt nhỏ của em được không? Đâm vào thật sâu, em sẽ rất sung sướng.” Được… thầy cho vào đi, vào đi… a… Bạch Chỉ nhắm chặt mắt, đường hành lang không bị trở ngại gì nhanh chóng thắt lại. “Trần Lưu cho đầu dương vật đẩy vào trong đi, cho cả thứ ấy vào trong hết đi.” A…… Trong chốc lát, Bạch Chỉ cảm giác có cái gì căng tràn vô cùng thỏa mãn, bên dưới không một kẽ hở, thắt chặt. “Trần Lưu sảng khoái hừ một tiếng, thở gấp dùng sức nói: Nhiều nước quá, ướt quá. Nước của huyệt nhỏ hút dương vật của thầy thật sướng, Bạch Chỉ, em có sướng không? Bên dưới kẹp chặt như vậy, muốn để thầy làm chết em sao?”Ưm... aaa“Thả lỏng, để thầy dễ cắm vào! Trần Lưu vỗ mông cô, bắt đầu ngập ngừng vào ra, cửa âm hộ không ngừng nuốt cái gậy thô to tròn kia…. Bắt đầu từng bước nhanh hơn, vừa nhanh vừa mạnh đâm vào hang nước.” “Này! A…. dâm đãng! Có thích thầy làm em như này không! Ồ…. Sướng quá… làm chết em….” Cửa âm hộ của Bạch Chỉ vừa co vừa thắt. Cái miệng nhỏ hơi thở nhẹ, suýt chút nữa thì phát ra tiếng, cắn chặt cái chăn, phát ra một tiếng “Ưm” rất nhẹ. Hu… thầy à… dễ chịu quá… Cảm giác toàn thân tê dại, đôi chân cô càng lúc càng căng, bờ mông lắc trước lắc sau, phần eo cũng ưỡn ra trong bộ dạng hấp dẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự hưởng thụ dục vọng. Giây tiếp theo, cơn ngứa từ xương đến hoa tâm truyền ra.Ưm a... a… Hu… thầy à, ngứa quá ưm… “Hu… dâm đãng, rên lên đi! Thầy muốn nghe xem em dâm như thế nào!” A, a a… không được… Ưm hu…. Không thể kêu lên, bạn cô nghe thấy, nhất định sẽ biết cô đang làm cái gì….. Trong đầu của Bạch Chỉ luôn nhắc nhở cô xung quanh có người, nhưng càng như vậy càng kích thích, cảm giác ngứa râm ran càng mãnh liệt hơn.Ánh sáng trắng trước cơn cực khoái ngày càng gần hơn. Cô nhắm mắt lại, nhíu mày, vặn vẹo cơ thể, ưỡn thành tư thế ôm lấy mông và eo, sau đó xiết chặt không động đậy, mông cong lên, huyệt nhỏ của cô nhanh chóng co lại, cứ như thể có ai đó đang ở đằng sau cô ra sức làm tình, trong nhận thức có một âm thanh thuộc về cô đang kêu gào điên cuồng. Sắp ra rồi ưm a, a a a… hu a------! Cái miệng nhỏ cắn chặt cái chăn của cô gái lại phát ra tiếng nức nở, cuối cùng rùng mình một cái, ra rồi. Dâm thủy phun trào chảy ra, đầu ngón tay ướt cả một mảng. Cô mở đôi mắt lờ đờ mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng thở dốc, nhịp tim thình thịch đập nhanh bên tai cô. Nửa phút sau, cơ thể cô động đậy, một luồng hơi ấm của thân dưới chảy xuống hang, thấm qua quần lót, làm ướt váy ngủ, nhanh chóng trở nên mát. Cô cảm nhận được sự mát lạnh ở chỗ đó, đôi mắt không còn sắc dục, khôi phục lại sự trong sáng, đồng thời tràn ngập sự bối rối. Hình như cô vẫn chưa phản ứng lại vừa nãy bản thân đang làm cái gì. Hoặc là không dám tin, người vừa mới tự sướng ở trên giường kí túc xá, lại là cô. Cô lúng túng rút một vài tờ giấy duỗi tay xuống dưới lau đi. Khăn giấy lau hết chất lỏng trong suốt trơn trượt kia, một lúc đã dùng hết rồi. Lúc lấy nó ra, cô nhăn mũi lại. Nhiều quá…. Cô lại rút thêm vài tờ, bọc lại những tờ giấy bị ướt kia. Cô không thể chịu nổi cảm giác ở bên dưới, ngồi dậy, vừa bước xuống thang giường, một luồng chất lỏng từ cửa âm hộ chảy ra. Bạch Chỉ đơ ra một lúc, sau đó vội vàng trèo xuống, ném đống giấy kia vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại, nhưng không bật đèn. Động tác rất nhẹ nhàngx,không ai bị đánh thức. Cô vén váy ngủ lên, cởi quần lót ra, cô cảm thấy một vài dòng chất nhầy trở nên trơn trượt ở giữa âm hộ và quần lót, cô lại kéo thấp hơn một chút, nước ấy đứt đoạn, bắn vào bên trong đùi cô, lạnh ngắt. Chỉ thấy một mảnh chất lỏng trong suốt trên quần lót mắc giữa đôi chân thon của cô gái, phát sáng lấp lánh ánh nước. Bạch Chỉ cúi đầu, trong bóng tối mờ mịt, xuyên qua ngọn đèn đường chiếu sáng ngoài cửa sổ thì thấy rõ hơn, sự bàng hoàng và cảm nhận sâu sắc đã in sâu vào tâm trí cô. Đây là bằng chứng cô tự sướng. Tưởng tượng cùng thầy giáo của cô làm tình, chứng cứ tự sướng đến cực khoái. Không thể thay đổi. Bạch Chỉ cắn môi, ánh mắt ngượng ngùng nhìn đi nơi khác, rút khăn giấy làm ướt, lau sạch chỗ tế nhị, cởi quần lót ra, sau đó đi ra bồn rửa mặt ở ban công, vò giặt, động tác có chút không linh hoạt. Trong chốc lát, chất dịch trơn trượt khó lau chùi kia được giặt sạch bong, cô càng giặt càng dùng lực, kèm theo cảm giác bực bội, đôi mắt dần dần trở nên cay. Làm sao cô có thể trở thành người như thế này? Cô ghét Trần Lưu! Bạch Chỉ rơi nước mắt, lặng lẽ rửa mặt, tiếng nước nhỏ giọt đánh thức Lưu Họa, người ở gần nhất chỗ ban công. Lưu Họa đôi mắt mơ màng buồn ngủ, hỏi: “Kì kinh nguyệt của anh đến rồi à?” Bạch Chỉ bị giật mình bừng tỉnh, úp úp mở mở ừm một tiếng, không để ý làm lộ ra tiếng khóc. Lưu Họa hỏi có phải cô bị đau bụng, có cần thuốc giảm đau không, Bạch Chỉ chỉ lắc đầu nói không phải, Lưu Họa liền không để ý nữa, chìm vào giấc ngủ. Cảm xúc kì kinh nguyệt của con gái tương đối nhạy cảm. Bạch Chỉ phơi khô áo, quay về phòng mặc chiếc quần khô sạch, nhưng không đi ngủ ngay. Cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, ở cầu thang gọi một cuộc gọi quốc tế. Lúc 18 giờ 23 phút , theo giờ ở Pháp, Từ Yến nhìn thấy tên người gọi đến, nhíu mày nghe máy, muốn hỏi cô thời gian trong nước muộn như vậy rồi làm sao vẫn chưa ngủ. Kết quả vừa nghe máy, không đợi anh mở lời, đầu dây bên kia liền nghẹn ngào và thấp giọng nói: “A Yến……..” Từ Yến nhau mày, trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn kiên nhẫn dịu dàng hỏi: “Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” “Này…” Âm thanh quen thuộc mang theo sự vỗ về, Bạch Chỉ sụt sịt không thành tiếng.Âm lượng thật sự rất nhỏ, ngay cả đèn ngủ cũng không bị nhiễu. Nhưng Từ Yến nghe đến lo lắng đến sốt ruột. Cô vẫn luôn rất ngoan, rất ít gọi điện thoại, lo lắng anh đang bận, sẽ làm anh mất thời gian. Càng biết rằng cô khóc sẽ khiến anh lo lắng, cho nên hai năm nay một mình cô khó khăn như thế nào, trừ hai tháng đầu khi anh ra nước ngoài, sau đó từ trước đến giờ chưa từng khóc như này, sợ anh không yên tâm. “Có ai bắt nạt em à?” Nghĩ đến người con gái này ở một mình không ngừng rơi nước mắt, ánh mắt Từ Yến có chút lạnh lẽo. “Không, không có.” Bạch Chỉ không nghĩ ngợi gì, thề thốt phủ nhận. Cô muốn kể tất cả oan ức tủi thân nói cho Từ Yến nghe, muốn nói với anh, cô học hư rồi, bởi vì chỉ có anh mới trêu cô cười, nói với cô những lời an ủi. Nhưng mà chuyện tối nay, cô làm sao nói ra được. Chỉ có thể khóc. Từ Yến tâm trí hỗn loạn kéo lại chiếc cà vạt kiểu tây của bộ trang phục biểu diễn, muốn hỏi cô khóc thành bộ dạng này, cô cảm thấy anh sẽ tin rằng không có chuyện gì sao? Hận không thể lập tức bay về bên cạnh cô. Bạch Chỉ cứ tự khóc mấy phút, cũng không còn khó chịu nhiều rồi, mới dừng lại, từng hơi từng nhẹ nhàng hỏi anh: “A Yến, bao giờ anh về?” “Ngoan, sau lễ giáng sinh em có thể gặp anh rồi.” Trong màn đêm, Bạch Chỉ nghẹn cổ họng, lắc đầu. Không, không phải, ý cô là hỏi bao giờ anh có thể về mà không đi nữa. Nhưng cô không nói. Từ Yến cười và hỏi: “Nhớ anh rồi?” Bạch Chỉ đành nhẹ nhàng ừm một tiếng. “Hay là để anh xin nghỉ phép rồi về với em có được không?” “Không được.” Bạch Chỉ khóc đỏ ửng mũi, nói chuyện giọng nhỏ trầm lắng, nhưng thái độ rất kiên quyết, dạy anh sự nghiệp rất quan trọng: “Việc luyện tập và biểu diễn của vũ đoàn rất chặt chẽ.” Từ Yến cười, không kiên trì, chỉ biết: “Sắp đến tháng 12 rồi.” Thời gian không còn xa đâu. “Dạ vâng.” “Chăm sóc tốt bản thân.” “Vâng….” “Tối nay anh có buổi diễn, sắp bắt đầu rồi, ngày mai đợi em thức dậy, anh sẽ gọi lại cho em có được không?” Nghe thấy anh có việc bận, Bạch Chỉ liền hối hận vì bản thân làm phiền anh, vội vàng đáp một câu: “Được, anh lo làm việc của mình đi, em không sao đâu, tạm biệt.” Trực tiếp cúp máy luôn, ngay cả cho anh một cơ hội nói câu tạm biệt cũng không có. Từ Yến nghe thấy tiếng vội vàng sợ phiền phức kia, bật cười khanh khách, lúc bỏ điện thoại xuống, giao diện điện thoại trở về màn hình chính. Trên bức tường,Vào buổi chiều ở phòng tập luyện, một mặt trời ấm áp chiếu ánh nắng vào, ánh sáng trong trẻo và đẹp đẽ. Một cô gái mặc chiếc váy ba lê trắng tinh khiết, nhón chân nhảy lên một điệu, lại phát hiện có người đang quay trộm, cô nhìn vào camera một cách khéo léo, chụp lại ngay lúc đó, có một chút khó xử, rụt rè, khuôn mặt trẻ con nhìn anh, giống như một tiên nữ đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, không cẩn thận bị người trần phát hiện. Từ Yến vẫn nhớ khi chụp xong, cô chớp mắt phản ứng lại, chạy về phía anh, nhảy bổ vào trong ngực anh, nũng nịu muốn anh cho cô xem chụp như thế nào, có xấu không. Từ Yến nói rất xấu. Không cho cô xem. Con người tham lam đã bắt được tiên nữ, tự nhiên phải giấu đi, không cho bất kì ai nhìn thấy. Kể cả việc không thể để tiên nữ biết được, bản thân cô đáng quý nhường nào. Điện thoại tự động khóa màn hình tối lại. Từ Yến nắm chặt vào cổ áo của cô gái da trắng tóc vàng đang quỳ giữa hai chân anh, rút dương vật ra từ trong miệng cô ta. Sau đó anh nhấc cô ta lên, ấn cô ta vào vách ngăn trong phòng thay đồ, ép vào sau lưng cô ta, hỏi bên tai cô ta bằng tiếng Pháp: “Vẫn còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, cô có muốn không.” Cô gái ưỡn mông lên gật đầu, Từ Yến thành thạo lột quần tất ba lê của cô gái ra, nhét dương vật thô to vào. Từ Yến nhắm mắt tưởng tượng khuôn mặt và thân dưới của cô gái. “Aa…… a….. Elio… nhanh, nhanh quá rồi…. Sướng quá ưm…..” Từ Yến hừ một tiếng, “Im miệng.” Thế là cô gái bịt miệng lại, vừa sướng vừa đau ê a rên rỉ.