Khiêu vũ trong trái tim anh
Chương 18
Bạch Chỉ cúi đầu, “Em… Chờ một chút là ổn.”
“Không có thời gian, thầy giúp em làm mềm.”
Bạch Chỉ bị ôm từ phía sau, bàn tay to của người đàn ông ở bên hông mềm mại của cô vuốt ve một hồi, trêu chọc đến mức không khỏi run rẩy.
Lòng bàn tay anh giống như có lửa cháy, đi đến đâu cũng đốt lửa, khí thế hừng hực, nhanh chóng lan khắp cơ thể, sóng triều ở chân tâm chảy ầm ầm, nhưng nước chảy ra không thể dập tắt khóm lửa này, ngược lại còn cổ vũ nó.
Trần Lưu theo rãnh lưng sâu của cô, di chuyển lên trên, hạ xuống xương bả vai, vuốt ve nhẹ nhàng chậm rãi.
Cô gái có một đôi xương bướm xinh đẹp tinh tế.
Trang phục biểu diễn của cô hôm nay, phía sau lưng là thiết kế chữ V xẻ sâu chạy thẳng đến rãnh cột sống, làn da trắng nõn như tuyết lộ ra một mảng lớn, đường cong ở lưng tinh tế đẹp mê người.
Anh đã sớm cảm thấy chướng mắt.
Nam nữ cách vách kết thúc, cũng chỉ dọn dẹp qua một chút rồi rời đi.
Trong phòng thay đồ chỉ còn lại bọn họ, Bạch Chỉ co người lại một chút, lắc đầu, “Sau khi bọn họ lên sân khấu rất nhanh sẽ đến tổ bọn em, em muốn đi ra ngoài……”
“Ngoan, rất nhanh, cho thầy năm phút.”
“Không được, em không phải nam, thật sự không cần…… Giải quyết.” Cô cũng không có đồ vật cứng rắn đứng thẳng nhìn không đẹp để bị trừ điểm.
“Được rồi, xin lỗi, thầy ăn ngay nói thật, là thầy muốn để em thoải mái.” Trần Lưu bất đắc dĩ sờ thái dương, lại buông xuống, hai mắt chăm chú nhìn cô, “Hiện tại em rất khó chịu.”
Cả người tản ra khí nóng, vẫn luôn nhíu mày.
Bạch Chỉ đẩy ngực anh từ chối, “Là thầy dựa vào quá gần, em không thích ứng.”
Trần Lưu cười khẽ, thay đổi cách nói: “Vậy không giúp em giải quyết, là thầy đói khát, muốn em giúp thầy giải quyết. Được không?”
“Bên ngoài có nước khoáng với đồ uống.”
“Nước của em uống rất tốt, thầy chỉ thích em……” Trần Lưu cúi đầu, trán thân mật chạm vào cô.Âm lượng câu nói này của anh, càng về sau càng nhẹ, chữ kia gần như không phát ra tiếng, nhưng cho dù Bạch Chỉ nghe được chữ kia, cũng vẫn sẵn sàng rơi vào trong ảo giác "thầy chỉ thích em". Giống như con sâu nhỏ không cẩn thận rơi vào trong lọ mật, bởi vì ngọt ngào, đã từ bỏ đấu tranh bất chấp nguy hiểm -- dù sao mật đường sền sệt, cô đấu tranh cũng không cách nào chạy thoát. Ngay cả khi mạng sống bất ngờ mất đi cũng không muốn.
Cô ngây ngốc, bên tai nghe thấy “Thầy ăn huyệt nhỏ của em, được không?”, lại có thể ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Lưu mổ một cái lên chóp mũi cô, quỳ xuống, cởi tất ba lê của cô ra.
Bạch Chỉ lấy lại tinh thần, xoay eo né tránh cũng vô dụng.
Gò hoa nhỏ trong sáng của cô hiện lên trong mắt Trần Lưu, tròn trịa no đủ.
Ngón tay dài của anh nắm hai mảnh thịt sò hồng phấn mềm mại đầy đặn, một vệt chất nhờn trong suốt từ giữa khe hẹp nhỏ kia chảy xuống, anh vươn đầu lưỡi ra rồi cuộn lại, khi đầu lưỡi hướng lên trên móc lấy, cố ý vô tình đụng vào viên kia, vì động tình mà lộ ra đầu hoa đế đỏ bừng đẹp đẽ.
Cô tinh tế kêu lên một tiếng giống mèo sữa, “Thầy……” Rũ mắt xuống, nhìn anh ở bên dưới.
“Rất ngọt, thầy muốn bắt đầu uống.” Hai bàn tay của Trần Lưu nắm lấy hai cái mông vểnh của cô, không cho cô cử động, môi mỏng tiến lên môi âm hộ.
Ngước mắt đối diện với cô, bắt gặp sự thiếu kiên nhẫn trong mắt cô, cố ý nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, quan sát mọi phản ứng biểu cảm của côĐầu lưỡi nhẹ nhàng qua lại liếm láp hoa hộ, dọc theo cạnh môi âm hộ miêu tả con đường và hình dạng, sau đó ngậm hoa đế khuấy động, khi thì nhẹ nhàng gặm cắn, mỗi lần cô tiết ra quá nhiều dâm dịch nhanh chóng nhỏ giọt, anh liền vùi mặt vào mạnh mẽ mút uống.
Không lâu sau, cô gái phóng túng kêu lên, âm thanh liếm huyệt với tiếng nước, không ngừng vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn một vài tiếng thở dốc trầm thấp nhẫn nại của người đàn ông.
“Ư a…… Thầy… A, a a…… Không được……” Cô gái lắc đầu vẻ mặt bối rối, thân dưới lại không nhịn được ưỡn cao cho anh ăn, “A…… Thoải mái quá, ưm…… A ~ ~~ chính là chỗ đó……” Lại liếm liếm…… Ưm…… Yêu cầu này cô không nói nên lời, ngầm ra hiệu tủi thân mong chờ.
Trần Lưu cười khẽ. Đáng yêu.
Sau đó dựa theo điểm cô thích đâm thọc.
“Ư a a a…… Thầy…… Ưm……” Cô gái ngửa mặt mềm mại rên rỉ, ngón tay không nhịn được xuyên vào giữa mái tóc đen của người đàn ông, nhẹ nhàng lôi kéo, sự đong đưa của mông nhỏ từ rụt rè trở nên vui sướng.
Bỗng nhiên, đầu lưỡi anh đâm vào trong mật huyệt, bắt chước động tác thọc vào rút ra khi làm tình, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại nhanh chóng đâm chọc chơi đùa chỗ thịt mềm nông ở đường hành lang, rất nhanh tìm được vài điểm mẫn cảm, đầu lưỡi móc lấy chơi đùa điểm gò lên, vẽ vòng quanh.
Mà ngón tay sờ lên âm đế, vân vê cọ sát, trực tiếp dồn ép cô phát điên.
Cô chỉ cảm thấy sự thoải mái và khoái cảm trước nay chưa từng có tấn công toàn thân, trong não tràn ngập lời kêu gọi phóng túng ý nghĩ "muốn", trong ý thức mịt mù chỉ nghĩ sao loại chuyện này có thể sướng như vậy, cô rất thích…… Rất thích cùng thầy làm loại chuyện này, vẫn muốn tiếp tục làm, vẫn muốn anh chơi đùa cô như vậy.
Bỗng dưng, đầu lưỡi người đàn ông nhanh chóng đảo quanh, dùng sức khuấy động vách tường thịt mềm căng chặt, ngón tay kẹp hoa đế run rẩy nhanh chóng lắc mạnh kích thích.
Đường hoa của cô gái co rút mạnh, đùi trong căng ra, kẹp chặt đầu giữa hai chân.
“A a…… Không cần, đừng!!…… Ư a --”
Dòng nước lớn trong suốt phun ra, cô bắn ra, đôi mắt thất thần, môi hơi hé mở bất lực thở gấp, hoa huyệt co rút run rẩy.
“Ưm, ư a……” Nhịp tim Bạch Chỉ tăng nhanh nghiêm trọng, không ngừng đánh trống thình thịch, khiến cô ù tai, hoa mắt.
Trần Lưu tách bắp đùi cô ra, yết hầu lên xuống uống hết tất cả, sau đó ngẩng đầu lên xem tình trạng của cô.
Bạch Chỉ có chút cảm ứng, cũng cúi đầu, sau đó nhìn thấy cằm của anh bị mật dịch của cô làm ướt nhẹp, dính vệt nước sáng bóng, mà tay cô, còn nắm lấy tóc của anh……
Cô chậm rãi buông tay ra, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Lưu lấy chiếc khăn vuông ra lau chùi sạch sẽ giữa hai chân cho cô, lại tiếp tục dùng chiếc khăn này lau cằm mình.
Trên mặt Bạch Chỉ lúc này mới có chút phản ứng, xấu hổ muốn chếtTrần Lưu đứng lên, bắp đùi Bạch Chỉ mất đi chỗ dựa lập tức mềm đến mức muốn trượt xuống dưới.
Trần Lưu kịp thời kéo vào trong lồng ngực, “Cô bé đáng thương, cao trào một lần đã không chịu nổi? Lúc này còn chưa đến bốn phút mà.”
Gương mặt Bạch Chỉ nóng lên, đầu loạn thành một đống.
Nghĩ đến một ít ý nghĩ của mình vừa rồi, cô lắc đầu, muốn đuổi ra.
Cô muốn đẩy anh ra, “Về sau thầy không nên đối với em như vậy…… Em……” Luôn không nhịn được biến thành một người khác.
Một người khác cô, sẽ chờ mong bị anh đùa giỡn.
Trần Lưu thấy thế, cũng không nói cô. Cô gái nhỏ da mặt quá mỏng. Chỉ ôm chặt cô, hôn đỉnh đầu cô, trên trán, khóe mắt, “Thầy chỉ muốn làm cho em thoải mái.”
Chính anh cũng khó chịu, đũng quần nổi lên một cái lều lớn căng phồng, cứng rắn trướng đến phát đau, hận không thể thả ra cho cô sờ soạng liếm láp thật tốt, nhưng lý trí trước sau luôn chiếm ưu thế, không thể trì hoãn thời gian.
Bạch Chỉ im lặng thật lâu, cô cố gắng chịu đựng sự xúc động muốn nói.
Cô sợ một khi mở miệng thì sẽ đưa ra câu hỏi ẩn sâu trong lòng.
Nhưng khi Trần Lưu nắm tay cô muốn đưa cô đi ra ngoài, Bạch Chỉ bỗng nhiên nắm ngược lại bàn tay to của anh, lôi kéo anh.
Trần Lưu có chút bất ngờ xoay người nhìn cô.
Bạch Chỉ không nói chuyện, cánh môi mím đến trắng bệch, mới hạ quyết tâm mở miệng bình thường: “Thầy Trần, thầy cũng sẽ như vậy với học sinh nữ khác sao?”
Sau khi tan học cũng sẽ giữ bọn họ ở lại phòng, đè lên thanh vũ đạo hôn môi.
Cũng sẽ bị cọ sát đến mức không chịu nổi bắn ra.
Cũng sẽ bởi vì họ cảm thấy hương vị ngọt gì đó, mỗi ngày mang sữa có mùi vị đó cho bọn họ, rồi lén lút nhét đồ ăn vặt.
Cũng sẽ để bọn họ sờ thầy ăn chỗ đó của thầy, cùng thầy thân thiết.
Cũng sẽ vừa dạy bọn họ, vừa dùng nơi đó chọc bọn họ.
Cũng sẽ trước khi biểu diễn, liếm cho bọn họ, làm mềm cho bọn họ.
Việc này, trong khoảng thời gian này, không biết giày vò cô bao nhiêu giây phút ngày đêm, nhưng cũng không dám hỏi -- cô muốn biết đáp án, nhưng cũng sợ mình thật sự là một trong số đó.
Vì vậy vẫn luôn kìm nén, chỉ có thể tự mình đoán và suy nghĩ hết lần này đến lần khác.
Nhưng cô cũng không phải thần tiên, sao có thể đoán được người khác hoàn toàn.
Mỗi ngày nghe học sinh nữ trong trường nói về anh, trong giọng nói tràn đầy sự yêu mến và say mê, chỉ cần thầy Trần ngoắc một ngón tay về phía bọn họ, các cô ấy liền như thiêu thân lao đầu vào lửa dường như không muốn sống đều nhào vào.
Còn có một số ánh mắt của giáo viên nữ xinh đẹp độc thân chưa lập gia đình nhìn anh……
Cho nên về sau, tâm Bạch Chỉ dần dần nguội lạnh xuống, không muốn cùng anh dây dưa, tránh được thì tránh.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng chỉ bị anh bắt được vài lần, đều là thân thiết ôm hôn, nhưng càng ở chung giống người yêu như vậy, cô càng không khống chế được động tâm.
Cảm giác động tâm rất thần kỳ, Bạch Chỉ không biết nói như thế nào, chỉ cảm thấy, giống như sau lưng mọc ra một đôi cánh, hoặc là đuôi xương cột sống mọc ra một cái đuôi, vừa nghĩ đến, vừa nhìn thấy những thứ liên quan đến anh, liền vỗ cánh xoạch xoạch muốn bay lên trời, cái đuôi ở trong người không tự giác quét phía sau, quét hết tro bụi trên mặt đất đến khi bay lên.
Mà loại tâm trạng này đều là phản ứng trực tiếp nhất của cô trong vô thức.
Trần Lưu rõ ràng ngẩn ra, một lát sau, hỏi cô: “Em ghen?” -- Đương nhiên anh không làm chuyện này với người phụ nữ khác, cho nên trọng điểm đầu tiên của anh không ở đây, mà là cô ghen.
Kỳ thật khi hướng dẫn trên lớp, đúng là có một số học sinh nữ muốn nhân cơ hội tiếp xúc sát gần nhau, nhưng mỗi lần hoàn thành động tác, kết thúc biểu diễn, anh sẽ lập tức buông bọn họ ra, không vượt qua phép tắc chút nào.
Chỉ có cô, mới khiến anh mỗi lần đều muốn kề sát không bỏ.
Nhưng ở trong mắt Bạch Chỉ, bốn chữ này của anh chính là cam chịu, mới hỏi cô có ghen không.
Trái tim Bạch Chỉ lạnh một nửa, mặt không biểu cảm, lắc đầu, “Không có, quên đi, không phải chuyện của em.”Ánh mắt Trần Lưu thay đổi, không nói gì, chỉ sờ đầu cô, cô nghiêng đầu né tránh, cũng buông tay đang nắm lấy anh.
Trần Lưu cũng không tức giận, buông xuống, một tay cho vào túi, “Đi thôi.”
Trở lại hậu trường, mặt Bạch Chỉ lạnh như băng, ngay cả học trưởng hiền lành cũng không dám coi nhẹ nhẹ nhàng tới gần cô, rất cẩn thận hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô giống như không nghe được, thất thần.
Rất nhanh đến lượt bọn họ lên sân khấu, sau khi chuyên viên trang điểm tới trang điểm môi cho cô, cô cùng học trưởng đợi ở cửa ra vào.
Người chủ trì còn ở trên sân khấu, thông báo đến điệu múa bọn họ thi, cô đang muốn lên sân khấu.
Kết quả lúc này, người đàn ông ở trong góc bán tối bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên giữ cô lại.
Học trưởng đã đi ra ngoài, cô gấp đến mức muốn hất tay anh ra, nhưng bị anh kéo lại, cả người tiến vào ngực anh.
Ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông bị một nửa ánh đèn một nửa bóng tối phác hoạ, một bên ba chiều (*), một bên đen tối, mà đôi mắt dài dường như tràn đầy mực đen, lộ ra sự sâu sắc hút người.(*)立體: Sử dụng các vật liệu quang học đặc biệt (thường được gọi là vật liệu cách tử ) để hiển thị thế giới ba chiều sống động như thật trên mặt phẳng , với các hiệu ứng ba chiều đáng kinh ngạc.
Anh cúi đầu, môi mỏng dán vào bên tai cô, sau khi nói một câu, cũng buông cô ra rất nhanh, đẩy cô về phía trước màn sân khấu.
Bạch Chỉ thất thần đi lên sân khấu, trong lúc đó còn quay đầu lại nhìn Trần Lưu.
Lúc đi đến bên cạnh học trưởng bên cạnh, được dẫn ra cúi người chào, ánh đèn sân khấu dần dần tối sầm xuống.
Một mảng tối đen và yên lặng, Bạch Chỉ nghe được tiếng tim đập của mình.
Trần Lưu vừa mới cho cô câu trả lời.
Cho cô câu trả lời cho câu hỏi "Thầy Trần, thầy cũng như vậy với học sinh nữ khác sao?" này --“Sẽ không. Thầy chỉ làm vậy với một mình em, bất kể là học sinh nữ, cô gái nhỏ hay phụ nữ. Bạch Chỉ, thầy chỉ làm vậy với một mình em……”
Bạch Chỉ cảm thấy, cánh và đuôi của cô, lại muốn mất khống chế.Âm nhạc êm dịu, ánh đèn đồng thời sáng lên, Bạch Chỉ bị kích thích quá lớn, còn chưa lấy lại tinh thần, nhảy múa trong vô thức.
Trong lối đi lên sân khấu, nhìn thấy cô gái trên sân khấu rõ ràng đang bối rối, Trần Lưu hơi không nhịn được mà bật cười.
Câu nói kia của anh, có ảnh hưởng lớn đến cô như vậy?
Nhưng câu chuyện chủ đề của cả điệu múa là thiên nga ngây thơ không hiểu chuyện đời và chàng hoàng tử loài người tốt bụng.
Trạng thái của cô như vậy, ngược lại màn trình diễn rất thích hợp, loại cảm giác ngây thơ ngoan ngoãn.
Nhưng giữa chừng quá mất tập trung, xuất hiện lỗi sai, cũng may cộng sự nam không bối rối, kinh nghiệm sân khấu cũng đủ, khắc phục trở lại, nhìn không thấy sai sót lớn, nhưng giám khảo mắt sắc, lập tức châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận, đoán đang thương lượng trừ bao nhiêu điểm.Âm nhạc kết thúc, thính phòng vang lên tiếng vỗ tay, Bạch Chỉ thu lại động tác kết thúc cố định, cúi đầu xuống sân khấu.
Trở lại hậu trường, cô chỉ muốn khóc.
Học trưởng vỗ sau lưng cô an ủi cô.
Trần Lưu ở bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn vuốt chó kia, vặn mở chai nước đưa cho cô gái, lại cầm một chai nước chưa mở đưa cho chàng trai.
Học trưởng thụ sủng nhược kinh (*), đưa hai tay tiếp nhận.(*) 受寵若驚: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
45 chương
137 chương
10 chương
66 chương
169 chương
66 chương