Khiêu vũ trong trái tim anh
Chương 14
Buổi chiều kết thúc bài tập luyện, học trưởng và Bạch Chỉ định 7 giờ rưỡi tối tới phòng vũ đạo luyện thêm hai giờ nữa, cũng lo lắng cho thầy: “Thầy Trầnkhông cần phải vất vả đến lần nữa, tự bọn em cũng có thể.”
Trong mấy ngày nay, đã học xong động tác, luyện tập nhiều hơn là được, không cần thầy chỉ đạo cả ngày nhìn chằm chằm dạy bảo, cách một hai ngày lại đến nghiệm thu thành quả lại chỉnh sửa và chỉ điểm.
Giáo viên khác thấy vậy đều vui mừng, có thể nhẹ nhàng rất nhiều.
Nhưng thầy Trần coi như không nghe thấy, cũng không đáp lại, xụ mặt, hết giờ làm trực tiếp rời đi.
Coi hai học sinh như không khí trong suốt, ai cũng không thèm liếc mắt một cái.
Học trưởng có chút xấu hổ, “Thầy Trần có phải có ý kiến gì với anh không?”
Bạch Chỉ lắc đầu, “Anh ta đối với ai cũng như vậy, mặc kệ hắn.”7 giờ 25 phút tối, Trần Lưu đến còn sớm hơn so với học sinh, xuất hiện ở trong phòng vũ đạo.
Trò đùa kiểu gì vậy, tên nhóc này ngay trước mặt anh cũng dám chọc ghẹo học sinh của anh, đêm nay còn mu anh đi?
Muốn trai đơn gái chiếc buổi tối ở trong phòng vũ đạo, làm gì với học sinh nữ của anh?!
A. Thầy Trần trong lòng cười lạnh.
Bạch Chỉ và học trưởng vừa nói vừa cười đi vào phòng vũ đạo, phát hiện thầy Trần đã tới.
Học trưởng lập tức bắt đầu câu nệ, chào hỏi thầy.
Sau đó dưới ánh mắt khắt khe của thầy giáo, cường độ luyện tập cao hơn một giờ, chân học trưởng đều mệt mềm, thể xác và tinh thần áp lực thật lớn, cho nên Bạch Chỉ bị giữ lại tìm hiểu chi tiết, thầy Trần cho phép cậu ta về trước giờ, hắn không cậy mạnh, chạy nhanh về phòng ngủ thư giãn.
Người chướng mắt vừa đi, Trần Lưu liền nóng nảy túm cô gái vào trong lòng, hung hăng đánh mông cô, đánh xong vài cái, mềm mại lại có tính co dãn, cảm giác rất tốt, đổi thành vuốt ve.
“A!!” Bụng dưới Bạch Chỉ một dòng nóng chảy ra, luống cuống.
Ngày hôm qua bà dì của cô thật sự đến, ở đâu chịu được anh hù dọa như vậy, cũng không biết có thể rơi ra không.
“Lúc luyện vũ đạo huyệt nhỏ có phải hút đến dương vật cậu ta không? Cậu ta lớn hay tôi lớn? Không cọ nấm kim châm thì không biết mình nhặt được bảo vật đúng không.” Hai người đứng thẳng, Trần Lưu giam giữ cô, hai thân hình kín kẽ kề sát, để cô cảm nhận cự vật hãi hùng nửa tháng không được an ủi.
Bạch Chỉ ở trước ngực anh ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn anh, muốn trợn trắng mắt, “Băng vệ sinh hút thế nào?”
Trần Lưu nhíu mày một trận, bàn tay đi vào dưới váy lụa ba lê, lại sờ đến bao nổi lên, “Sao còn chưa kết thúc? Ngày thứ chín.” Tuy rằng anh là đàn ông, nhưng cũng biết kiến thức sinh lý cơ bản nhất.
Bạch Chỉ không nói lời nào, cúi đầu, cằm lại bị nắm lấy nâng lên.
Trần Lưu một chút liền xác định, “Lần trước em lừa tôi?”
“Không có.”
Không phải cố ý lừa anh, người muốn lừa chân chính là bạn cùng phòng, nhưng tóm lại không thể nói cho anh nguyên nhân là đêm đó nghĩ muốn chạm vào anh…
Trần Lưu không thể nghĩ ra nội tâm bí ẩn của cô, chỉ biết dường như cô đang đề phòng anh, còn lợi dụng bà dì để lừa người.
Trần Lưu tức giận đến mức lại dùng sức vỗ vào mông cô một cái, bốp một tiếng, so với vừa rồi nặng hơn rất nhiều, thanh âm cũng vang hơn.
“Trứng thối! Đừng đánh, sẽ rơi ra! A…” Cô siết chặt mông nhỏ muốn kiểm soát.
Trần Lưu nhéo đầu vú cô một phen, “Sớm hay muộn có một ngày làm em đến ngoan ngoãn.”
Cô trừng anh.
Trần Lưu bế cô lên, đi đến phòng thay quần áo, từ tủ để đồ lấy ra một loạt sữa dâu tây, mở một lọ ra cắm ống hút lên cho cô.
“Tôi không cần.” Uống vào sẽ bị hôn.
Anh không miễn cưỡng, lấy về, “Được, cái miệng nhỏ phía trên này không uống, thì giữ lại lần sau cho cái miệng nhỏ phía dưới uống, dù sao cuối cùng đều phải chảy tới trong miệng tôi.” Con đường không quan trọng, kết quả không khác nhau là được.
Hoa huyệt Bạch Chỉ co rụt lại, đoạt lại bình sữa kia, ngoan ngoãn uống.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm môi mềm mại của cô, ngón tay dài ở trên môi vuốt ve đùa bỡn.
Bạch Chỉ cảm thấy mình như một chiếc bánh kem dâu tây của anh, chờ cô hấp thụ tinh chất ngọt ngào xong, sẽ bị ăn luôn.
Cho nên cô uống rất chậm.
Nhưng một lọ sữa bò nhập khẩu nho nhỏ, thế nào cũng có lúc uống xong, không bao lâu, cái chai liền phát ra không khí tiếng rộp rộp, cô không chịu ném, còn cố gắng hút.
Trần Lưu mềm nhẹ lấy ống hút của cô đi, “Lực hút này để lại cho dương vật thầy được không?”
“…”
Trần Lưu lấy cái chai đi, thuận tay đặt qua bên cạnh.
Đồng thời môi tiến đến khóe môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn môi và da thịt mềm mại, đôi mắt đen sâu dừng ở hai mắt của cô, thấp giọng, “Hôn em được không? Thầy muốn rất lâu, mấy ngày nay vẫn luôn không có thời gian chạm vào em.”
“Không được.” Bạch Chỉ chém đinh chặt sắt*, sau đó trên môi lại nghênh đón sự cọ xát triền miên cực kỳ nhẹ nhàng.*斬釘截鐵: Dứt khoát, diễn tả nói kiên quyết và làm mọi việc không do dựCô tức giận đến mức đập anh.
Ngay lập tức cô biết đáp án của mình không quan trọng, "không được" anh cũng coi như "được", nhưng mỗi lần đều phải hỏi trước như vậy! Không biết mệt mà trêu cô.
Trần Lưu dễ dàng nắm lấy cổ tay cô, nhắm hai mắt động tình hôn cô, truy đuổi đầu lưỡi nhỏ mềm mại liếm mút, nuốt nước miếng ngọt thanh trộn lẫn với mùi hương dâu tây của cô.
Bạch Chỉ hoàn toàn mềm nhũn ở trong lòng anh, một mảnh nước mênh mông trong đôi mắt hé mở.
Ngay cả khả năng hoạt động của não bộ cũng không có.
Chỉ chốc lát sau tay cô bị kéo xuống, đặt trên vật cứng nóng sưng to của anh, cách lớp quần vuốt ve qua lại gậy thô dài.
Tay nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng giống như lông chim trêu đùa anh, không phải rất kích thích sảng khoái, nhưng là tê tê dại dại rất thoải mái, Trần Lưu khẽ hừ một tiếng, ưỡn eo đưa vào trong tay cô.
Bạch Chỉ không hiểu gì đã được khuyến khích, dùng sức.
Trần Lưu hừ nhẹ, buông môi cô ra, cúi đầu kéo khóa ra, thả vật to lớn màu đỏ đậm ra, lại lần nữa đặt tay cô lên trên, hôn lông mi cô khẩn cầu, “Bảo bối, nắm lấy nó, thầy khó chịu quá.”
Bạch Chỉ ma xui quỷ khiến nắm lấy, quá lớn, một bàn tay cũng không nắm hết, độ ấm cũng rất cao, lòng bàn tay bị hâm nóng.
Nhưng cô không buông ra, mà tự chuyển động trên dưới, sau đó thấy vẻ mặt người đàn ông trở nên thoải mái.
Đôi mắt sâu sẫm màu lấp đầy dục vọng, trên trán một sợi tóc lộn xộn buông xuống dưới, ngọn tóc nhọn, cứng ở khóe mắt, môi mở thở dốc, hầu kết chuyển động trên dưới, gợi cảm muốn chết.
Người đàn ông này, sao làm loại chuyện này cũng đẹp như vậy.
Là giá trị nhan sắc vốn đã cao, hay là bảo quản nét mặt quá tốt, không bị nứt?
Bạch Chỉ dùng sức nắm chặt một chút.
“A…” Anh nhíu mày, bao lấy bàn tay nhỏ của cô dẫn dắt chuyển động nhanh chóng, vẻ mặt càng thêm động tình.
Kết quả càng đẹp hơn, có chút dáng vẻ đàn ông động tình rất mê người.
Nhưng Bạch Chỉ không biết nói thế nào, chính là… Không nhịn được cổ họng khẽ nuốt, mông ngồi trên đùi anh vặn vẹo xê dịch.
Một tay khác Trần Lưu nâng cằm cô rồi hôn lên, môi lưỡi triền miên, khi thì có tiếng thở gấp của đàn ông từ giữa tràn ra.
Không lâu sau, Bạch Chỉ cũng trở nên mềm nhũn.
Cô cảm giác mình như hóa thành một bãi nước ấm, không thể đứng thẳng người, mềm mại dựa vào trên người anh được anh chống giữ, tay cũng chua xót.
Trần Lưu vuốt ve vú cô, “Mệt mỏi? Đưa miệng cho tôi?”
“A, ưm... Không cần.”
Lần trước đã bị lừa, rất lâu mới bắn, tay và miệng đều mỏi, còn, còn ăn …
“Quỷ nhỏ vô dụng, sau này thật sự cắm vào thì em sẽ thế nào? Không quá nửa phút đã chịu không nổi.”
“Ai, ai muốn cho thầy… Cái kia!”
Cô bé nói lắp trước sau không đủ để anh nói lời cợt nhả liên tục, liền chen vào nói ra lời ngại ngùng.
Trần Lưu: “Không cho? Kinh nguyệt của em hết rồi còn dám nói những lời này thử xem, làm em ngay tại chỗ có tin không.”
Hoang đường!
Đầu lưỡi Bạch Chỉ hoàn toàn thắt, không nói.
Mắt lại lén lút nhanh chóng nhìn quét qua dương vật đang phun tinh ở phía trước một cái.Âm thầm líu lưỡi.
To như thế, thật sự cắm được vào sao?
Cô sẽ chết chứ…
Không thể, tuyệt đối không thể bị anh làm được.
Bạch Chỉ lại nắm chặt tay nhỏ, đây là lần trước anh dạy cô, nói chặt một chút thì sẽ thoải mái, thoải mái thì sẽ tương đối nhanh bắn.
Về sau đều phải như vậy, nhanh chóng khiến anh bắn ra trước là xong việc.
Trần Lưu đâu biết suy tính của cô bé không có mắt nhìn này, mệnh căn bị cô nắm ở trong tay, thầm nghĩ dựa lưng vào ghế ngồi, khẽ nhếch cằm lên rên rỉ.
“A… Bảo bối ngoan, em cũng kêu đi, cho tôi một cái kích thích.”
Bạch Chỉ cắn môi, “Tôi sẽ không.”
Trần Lưu nhanh chóng cúi đầu xuống, cách bộ đồ liền thân bó sát liếm lên đầu vú cô.
Bạch Chỉ không hề phòng bị, nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhăn chặt, một tiếng rên rỉ mềm mại phát ra.
Đầu lưỡi Trần Lưu nhanh chóng liếm láp cắn cắn, cả người Bạch Chỉ mỗi giây run một chút, nhịn không được kẹp hai chân lên, kêu nhẹ ý loạn tình mê.
Trần Lưu nắm chặt tay cô bao lên dương cụ nóng bỏng, tự mình ưỡn eo chuyển động.
Phòng thay quần áo của giáo viên, tiếng rên rỉ ái muội và thở dốc của nam nữ giao quấn ở xung quanh, càng ngày càng dữ dội.
Dường như thật sự hòa nhập.
Sau đó, chỉ là bị liếm đầu vú, thanh âm kích thích, Bạch Chỉ đã xấu hổ.
Thậm chí cũng chưa sờ hoa huyệt.
Khó có thể miêu tả khoái cảm chậm rãi bò lên trên cơ thể, không lâu sau, hoa huyệt co rút, từng luồng nhiệt chảy ra, băng vệ sinh giống như cũng bị đầy…
Sau cao trào hai má cô gái hiện màu hồng phấn, ánh mắt mê ly, như cá mắc cạn mở miệng hít thở.
Trần Lưu nhìn chăm chú bộ dáng quyến rũ xinh đẹp của cô, đáy mắt càng thêm sâu, cơ bắp ở cánh tay căng chặt nhanh chóng run rẩy.
Tưởng tượng cảm giác làm nơi mềm mại nhỏ hẹp của cô, cô mở đôi chân vừa nhỏ vừa trắng ra, ưỡn eo ra đón ý hùa theo anh, vẻ mặt cực kỳ lẳng lơ rên rỉ, huyệt chật hẹp vừa ấm vừa mềm, làm một chút đã ra nước, vách tường quyến rũ quấn lấy hút chặt dương vật, sảng khoái đến mức thẳng lên đỉnh đầu.
Thái dương Trần Lưu chảy ra mồ hôi tinh mịn, làm ướt đuôi một lọn tóc, tiếng thở dốc càng ngày càng thô nặng, ngũ quan cũng dần trở nên dữ dội.
Cuối cùng, anh tăng nhanh tốc độ chục cái qua lại, gầm nhẹ một tiếng, nhắm chặt hai mắt bắn nhanh ra.
Từng luồng trắng đục nóng bỏng đặc sệt phun ra, kéo dài mười mấy giây, không biết khi nào sẽ dừng.
Bạch Chỉ đã từ trong cao trào lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên, vươn đầu ngón tay, ngăn chặn lỗ nhỏ vẫn đang mạnh mẽ bắn ra.
Ngực Trần Lưu còn đang nhấp nhô nặng nề, hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng ngừa, giận cười không nổi, “Em làm gì vậy? A? Mau buông ra, sẽ nghẹn hỏng đấy.”
Bạch Chỉ vừa nghe đến hậu quả, càng không buông.
Vốn dĩ có dấu hiệu hơi mềm dương vật lại trướng lên, gân xanh vòng quanh trên thân gậy nảy lên, giống như muốn nổ.
“Trứng thối nhỏ, mau buông ra!”
Bạch Chỉ khẽ rên rỉ tinh tế như tơ, lòng bàn tay mềm mại non nớt lấp kín đầu nấm còn dùng sức nắn vuốt.
“Ưm…” Khóe mắt Trần Lưu cũng bị tình dục thiêu đỏ, anh cố gắng ổn định giọng nói: “Bạch Chỉ, thời gian cấm ra vào phòng ngủ học sinh nữ còn mười phút nữa, không có cửa vào cũng chỉ có thể đi về với tôi, giúp tôi ngủ, dù sao tôi rất vui lòng.”
Bạch Chỉ mới nghĩ đến chuyện này, kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng lấy tay ra, nhưng dương vật sưng to dựng thẳng, đã không bắn.
Cô thúc giục: “A! Thầy nhanh lên!”
Trần Lưu: “Bị em làm cho có hơi đau, bắn không ra.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Em liếm đi.” Anh kéo cô xuống quỳ gối giữa hai chân, nâng dương vật, thẳng lưng đến gần môi cô.
Đầu rùa đỏ thắm nhẵn bóng ma sát lên đôi môi mềm mại, anh sảng khoái đến thở dốc: “Không cắm vào, em vươn đầu lưỡi liếm đi, kích thích thì bắn ngay.”
Bạch Chỉ nửa tin nửa ngờ vươn lưỡi nhỏ đinh hương ra, liếm liếm, nếm tới hương vị tinh dịch của đàn ông, hương vị trầm mộc nhạt, cũng không khó để tiếp nhận.
Phát hiện hình như có một luồng tinh dịch nhỏ lại phun ra, dòng nước thành một đường đánh vào lưỡi cô, Bạch Chỉ cố gắng dùng đầu lưỡi đánh vòng nhỏ ở đầu nấm.
“Ưm a…” Eo Trần Lưu tê dại buông lỏng, mông kẹp chặt, trực tiếp ưỡn hông đưa toàn bộ đầu rùa vào miệng cô, căng đầy cái miệng nhỏ, ở khoang miệng ấm áp ướt mềm bộc phát.
“Ô!! --” tinh dịch tràn ngập vị giác, Bạch Chỉ liều mạng đập chân anh.
Trần Lưu bắn xong, thong thả rút dương vật ra.
Lần này Bạch Chỉ nói thế nào cũng sẽ không ngốc như vậy lại nuốt vào, vô cùng đáng thương ngậm lấy không biết làm thế nào.
Trần Lưu kéo khăn giấy cho cô bọc, “Nhổ ra.”
Bạch Chỉ làm theo lời.
Trần Lưu lại mở một lọ sữa dâu tây chô cô.
Lần này, Bạch Chỉ nhanh chóng uống hết, muốn cọ rửa tinh dịch sót lại trong khoang miệng.
“Sữa bò uống được không?” Trần Lưu trêu cô, cũng không nói rõ đang hỏi "sữa bò" anh bắn hay sữa bò thật.
Bạch Chỉ trừng mắt liếc nhìn anh một cái, không để ý tới anh.
Trần Lưu xoa bóp lỗ tai mềm mại của cô, “Giờ mới biết sữa dâu tây tốt bao nhiêu? Ngày mai em cho người khác uống thử xem, tôi sẽ đếm số, cấp một lần, chờ thời gian hành kinh của em kết thúc, ông đây liền liếm nước tiểu của em một lần.”
Sau khi Trần Lưu làm sạch cho cô, bản thân anh và tinh dịch trên sàn nhà, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng dậy, “Đi, đưa đưa em về lầu phòng ngủ.”
“Tôi tự sẽ trở về.”
Trần Lưu nâng nâng cánh tay, nhìn thoáng qua đồng hồ, “Còn có ba phút thì đóng cửa, tôi đưa em về có thể được dì châm chước một chút.”
Dì quản lý phòng ngủ rất dữ. Bạch Chỉ không cậy mạnh, đi theo hắn.
Trong vườn trường lớn như vậy tối đen không bóng người, xuyên qua sân bóng rổ và nhà ăn trước cửa, Trần Lưu đưa Bạch Chỉ đến dưới lầu phòng ngủ.
Dì đang khóa cửa, nhìn thấy Trần Lưu thì lại mở ra, mặt tươi cười đầy hòa ái, nói chuyện phiếm: “Ôi trời là thầy Trần sao, trước kia chỉ ở nơi rất xa liếc mắt một cái, không nghĩ tới nhìn gần lại đẹp trai như vậy! Sao dạy học sinh muộn như vậy, còn đưa học sinh trở về? Ôi giờ bọn trẻ chính là không nghiêm túc, chỉ biết vất vả làm phiền thầy…”
Trần Lưu đối xử với người lớn cười đến nho nhã ấm áp, lễ phép đáp vài câu, cho dì tố chất ấn tượng rất cao.
Bạch Chỉ bĩu môi, không chào hỏi, tự mình chuồn lên lầu.
Lúc vừa đến cửa thang lầu, nghe được dì với Trần Lưu nói đến con gái mình.
Bạch Chỉ quay đầu lại nhìn nhìn, nhìn thấy người đàn ông vẫn cười khẽ.
Cô hừ nhỏ một tiếng, ngược lại chạy vội lên lầu.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
45 chương
137 chương
10 chương
66 chương
169 chương
66 chương