Ngay khi Truyền Sơn buồn rầu một đêm nghĩ phải đi gặp hương thân phụ lão làm sao thì sáng sớm vừa mở mắt đã phát hiện mình khôi phục như cũ. “Canh Nhị! Canh Nhị ngươi mau nhìn!” “Nhìn cái gì?” Canh Nhị mơ mơ màng màng ló ra khỏi đống cỏ khô. “Ơ?!” Canh Nhị tỉnh táo, đẩy đống cỏ khô ra ngồi dậy. Vạn Nhân Tuyệt ngồi khoanh chân bên kia cũng thu công mở mắt. “Ngươi khôi phục hình người rồi à?” Canh Nhị kinh ngạc. “…” Truyền Sơn bảo mình không nên tức giận, lời nhóc con nói không có ý gì đâu. “Ngươi cảm thấy thân thể mình có gì thay đổi?” Vạn Nhân Tuyệt mở lời. Truyền Sơn hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu im lặng vận khí. Chừng nửa canh giờ sau, Truyền Sơn mở mắt ra, vẻ mặt hơi kích động, “Tu vi của ta lại tăng thêm tầng nữa.” “Chúc mừng.” Truyền Sơn đắc ý cười với Vạn Nhân Tuyệt. Canh Nhị bò tới chọc Truyền Sơn, hỏi: “Hiện tại tu vi của ngươi rốt cuộc đã tới giai đoạn nào rồi?” “Không biết.” Không đợi Canh Nhị tỏ vẻ khinh bỉ, Truyền Sơn gạt cọng cỏ khô trên tóc y xuống, cực kỳ thành khẩn nói: “Ta thực sự không biết. Cảm thấy dường như ta đã đi lên một con đường tu luyện không bình thường cho lắm.” “Kết đan rồi sao?” Vạn Nhân Tuyệt cũng rất hiếu kỳ với tình hình tu luyện của Truyền Sơn gần đây. Gã và Canh Nhị bất kể nhìn kiểu gì cũng không thể nhìn ra được người này hiện nay tới trình độ nào, điều này rõ ràng là không bình thường. “Chưa… nhưng suối máu trong thức hải của ta lại mở thêm một nhánh nữa, tính cả nhánh này là bốn nhánh, còn chia ra bốn phương đông tây nam bắc mỗi phương một nhánh, suối máu ngay ở chính giữa.” Ba trăm sáu mươi năm sống chung làm Truyền Sơn rất tin tưởng vào nhân phẩm của Vạn Nhân Tuyệt, tự nhiên cũng không có gì để giấu gã. Huống chi mấy năm nay hắn một mực được Vạn Nhân Tuyệt chỉ điểm, tu luyện tâm đắc Bạch Đồng truyền cho hắn, có chỗ nào không hiểu, hắn cũng sẽ lấy ra để hỏi Vạn Nhân Tuyệt. Có Kiếm tu kinh nghiệm phong phú như Vạn Nhân Tuyệt chỉ điểm, hơn nữa còn có yêu nghiệt không gì không biết như Canh Nhị ở đây, 160 năm qua, Truyền Sơn tiến bộ cực nhanh, nhanh đến mức đến chính hắn cũng không thể xác định rốt cuộc hắn đã tới trình độ nào. “Hiện tại ngươi luận riêng về pháp lực có lẽ còn chưa bằng ta, mà nếu ta không có pháp lực hồn hậu duy trì, dựa vào độ thành thạo của ngươi với các loại pháp thuật, độ điều khiển với nguyên tố kim loại và vũ lực bản thân, muốn ngăn cản ta chẳng phải chuyện gì khó khăn, thậm chí có thể đánh được ta một chút.” Vạn Nhân Tuyệt nói thực tế. Canh Nhị liếc La Truyền Sơn đã khôi phục hình người, vì sao y luôn cảm thấy trận chiến ngày hôm qua người này cũng chưa xuất hết toàn lực? “Hiện tại ta đã tiến vào Hợp Thể Kỳ, ngươi lại có thể cùng Hợp Thể Kỳ ta đây đấu tay đôi mà không ảnh hưởng tới bộ phận yếu hại, huống hồ ta còn dùng phi kiếm, ngươi lại không sử dụng pháp bảo công kích ta, tu vi của ngươi ít nhất…” “Lão Vạn, ta có cảm giác ta chắc chắn chưa tới Phân Thần Kỳ, ngươi xem ta ngay cả Nguyên anh cũng chưa tu ra được. Còn về việc vì sao ta có thể ngăn được ngươi, ta nghĩ điều này có liên quan tới việc ta rèn luyện thân thể lần nữa. Khi tu vi giống nhau, độ mạnh thân thể và lực công kích của Ma thú chắc chắn mạnh hơn con người. Mà điều kiện thân thể ta còn nghịch thiên hơn cả Thiên sinh ma vật bình thường, đây mới là nguyên nhân ta đấu lại được ngươi cũng không bị thua.” “Có lẽ.” Vạn Nhân Tuyệt cẩn thận nói. “Có lẽ có liên quan tới hỗn độn ma công ngươi luyện. Công pháp này ta có lẽ đã nghe qua, nhưng chưa từng nghe nói ai tu luyện thành được. Như ngươi nói đấy, có lẽ ngươi đã bước lên một con đường tu luyện khác với tu giả khác. Canh Nhị, hỗn độn ma công tu tới hậu kỳ, sẽ có Ma đan và Ma anh xuất hiện chứ?” Canh Nhị gãi trán, có phần do dự, “Ta cũng không rõ lắm. Công pháp này ta chưa từng luyện, nhưng viễn cổ có rất nhiều Ma tộc lợi hại tu luyện công pháp này, nhưng bởi vì tiến cảnh thong thả và tâm ma ảnh hưởng, dần dần người tu luyện cũng ngày càng ít đi. Ngươi biết tu giả viễn cổ có rất nhiều người cũng không tu Nguyên anh và nội đan, đối với họ, thân thể và thể tinh thần của họ chính là vũ khí, chính là pháp bảo, chính là mục tiêu họ tu luyện. Họ không theo đuổi thăng tiên, mà là mong muốn đồng hóa với thế gian, hoặc là hóa thành thế giới mới, trở thành giới chủ một phương.” Lời này Truyền Sơn đã nghe qua từ lâu, hôm nay nghe tới tự nhiên cũng không tức khí gì sất. Nhưng Vạn Nhân Tuyệt hơi nhíu mày, nói một câu thực lòng: “Ta cảm thấy ngươi giống như một mực lấy Truyền Sơn làm vật thí nghiệm.” Truyền Sơn yên lặng vỗ vai Vạn Nhân Tuyệt. Canh Nhị mơ màng, y rõ ràng có ý tốt. Vạn Nhân Tuyệt nhếch môi, đột nhiên nói một câu khó hiểu: “Ngươi phải bảo vệ Canh Nhị cho tốt.” Truyền Sơn ngẩn người, “Đương nhiên.” Vạn Nhân Tuyệt nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi không hiểu rõ ý ta. Ngoài khuôn mặt dây vào phiền toái của Canh Nhị, những tri thức trong đầu y mới là phiền toái lớn nhất. Sau này các ngươi tuyệt đối không thể dễ dàng nói như thế trước mặt người khác, kể cả với ta cũng thế.” Canh Nhị rụt cổ lại, trong lòng rùng mình, mấy năm nay ở trước mặt hai người kia, y dường như đã thả lỏng một chút, lời nên nói không nên nói hình như đã nói không ít. Đây đúng là một việc tồi tệ! May mà lão Vạn không phải kiểu người tham lam, còn họ La… kia là người một nhà? “Lão Vạn, có phải ngươi định bỏ đi không?” Truyền Sơn lòng khẽ động, nhìn về phía Vạn Nhân Tuyệt. Vạn Nhân Tuyệt ‘ừ’ một tiếng. “Ngươi muốn rời khỏi Huyết Hồn Hải?” Canh Nhị có phần không muốn, lão Vạn đối với y đúng là không còn gì để nói. “Thời gian kéo dài sắp hết hạn rồi, ta cần phải về chuẩn bị độ kiếp, đồng thời trong sư môn có chút việc cần ta quay lại xử lý.” Vạn Nhân Tuyệt nghiêng người xoa đầu Canh Nhị, “Sau này ta không có đây, ngươi phải đề phòng thằng nhóc này một chút, đừng để bị hắn lừa trên giường.” “Lão Vạn!” Da mặt dày hơn tường thành của Truyền Sơn đã xuất hiện một vệt đỏ hiếm thấy. Canh Nhị cũng gật đầu nghiêm túc, “Ừ, sau này ta không bao giờ ngủ với hắn nữa, tối hôm trước hắn còn trộm sờ mông ta, sờ rõ là lâu luôn!” “…” Vạn Nhân Tuyệt im lặng nhìn về phía Truyền Sơn. Truyền Sơn sờ mũi cười mỉa. “Ngươi ít nhất cũng chờ thêm mấy năm nữa chứ? Sao mà… vội thế? Ngươi cũng không xem y bây giờ còn chưa cao tới ngực ngươi nữa.” “Xời! Đó là chuyện chờ mấy năm hay sao?” Truyền Sơn căm giận, dù sao chuyện hắn muốn Canh Nhị, từ cái lần mấy chục năm trước hắn nhìn lén Canh Nhị tắm đã bị lão Vạn bắt được cũng không phải bí mật gì rồi. Nếu không phải bí mật, tự nhiên cũng không cần xấu hổ giấu diếm gì. “360 năm rồi! Nam nhân bình thường nào có thể chờ được 360 năm chứ? Chúng ta chỉ tính là người thường, làm gì có nam nhân bình thường nào tới ba mươi mấy tuổi còn chưa ‘ăn mặn’, hơn nữa người ngươi thích ngày ngày đi qua đi lại trước mặt, ngươi bảo ai mà chịu nổi? Nam nhân bình thường nhịn ba mấy năm sẽ có vấn đề, gia ta thế mà đã nhịn tròn 360 năm! Hơn nữa trước đó còn sống 21 năm, tính ra đã 380 năm rồi!” Truyền Sơn càng nói giọng càng to, cuối cùng gào với Canh Nhị: “Ta con mẹ nó là Ma tu chứ không phải Phật tu! Nếu ngươi không để ta sờ, ta sớm muộn cũng cường (rape) ngươi!” Vạn Nhân Tuyệt im lặng, gã không thể không im lặng. Tính cả thời gian ở Huyết Hồn Hải, gã đã sống hơn 800 năm, 800 năm qua gã lần đầu tiên thấy một người nam nhân muốn ‘thượng’ một nam nhân khác lại có thể quang minh chính đại, bi phẫn ủy khuất, chẳng biết xấu hổ như thế. Mà điều kinh khủng nhất là… người này còn tự thấy có lý? Canh Nhị là kẻ nhát gan. Y không sợ người ta dạy dỗ y, y sợ nhất chính là kiểu phần tử dã man bạo lực không nói lý. Ban đầu y cảm thấy y có lý chẳng sợ, vừa nghe Truyền Sơn gào lên với y, nhất thời y liền im luôn, hai tay hai chân rụt lại trốn đằng sau Vạn Nhân Tuyệt. “Trốn gì mà trốn? Sớm muộn gì ngươi cũng là người của ta, không phải là sờ thôi sao, cũng chưa cường ngươi mà. Qua đây!” Là ai từng nói “Con người vô sỉ tới một cảnh giới nào đó sẽ vạn phu mạc đương (*)”? Vạn Nhân Tuyệt giần giật da mặt, có phải gã nên kéo dài thời gian thêm lần nữa? Miễn để Canh Nhị chưa lớn lên, trinh tiết hậu đình đã không còn. (*) vạn phu mạc đương: chỉ người vô cùng dũng cảm. “Tu giả đối với *** luôn hờ hững, ngươi lại càng tu càng đầy.” “Có thể không đầy sao? Ngươi cũng không xem ta ngày ngày hấp thu cái gì để tu luyện? Ngươi còn không cho ta cân bằng một chút. Ta cũng biết y còn nhỏ, thế không phải ta chỉ sờ xoa nắn thôi à, ta cũng chưa có gặm miệng mà.” Truyền Sơn thấy mình quá là tủi thân, kéo nhóc béo phị trốn đằng sau Vạn Nhân Tuyệt qua, ôm vào trong ngực xoa nắn một hồi. Canh Nhị kêu ‘ai ái’, liều mạng giãy dụa. Truyền Sơn cắn một phát lên cổ Canh Nhị. Canh Nhị kêu thảm một tiếng, gào khóc. Vạn Nhân Tuyệt cau mày, “Ngươi muốn bắt nạt y cũng phải chờ ta đi đã chứ, đừng đùa giỡn y ngay trước mặt ta thế. Con rể nhà ai lại đi đùa giỡn con trai trước bố chồng thế chứ?” Truyền Sơn ngẩng đầu, cười nói: “Ngươi coi y là con ngươi thật à. Nhóc này tối qua mới bán đứng ngươi đấy.” “Tấm lòng cha mẹ vĩnh viễn rộng lớn như biển cả.” “… Lão ngài khi nào thì đi?” — Trước khi đi, lão Vạn giới thiệu cho hắn hai Ma tu. Hai Ma tu này còn là anh em trai song bào thai hiếm thấy ở giới tu giả, cũng là hai người trong đám Ma tu được Truyền Sơn giải cứu nhưng không rời khỏi Trùng thành. “Khi ta còn trẻ tu hành ở ngoài gặp được bạn bè, người anh tên Khấu Thăng Dương, người em tên Khấu Nguyệt Minh, sau khi tiến vào Huyết Hồn Hải thì đều mất tích, không ngờ họ bị nhốt ở Trùng thành, tiếc là khi ngươi tới thì họ đã qua hai lần kéo dài thời gian, hiện nay chỉ có thể tạm thời ở lại Huyết Hồn Hải. Nhưng trước đó không lâu họ đã bước vào trước giai đoạn độ kiếp, nếu có thể độ kiếp thành công, Huyết Hồn Hải tự nhiên cũng không tính là khốn cảnh (hoàn cảnh khó khăn).” “Anh em bọn ta không phải người duy nhất bị nhốt ở Huyết Hồn Hải không ra được, chẳng qua những người khác không muốn ở lại Trùng thành. Phong cảnh của Huyết Hồn Hải thực ra không tệ, nếu bên ngoài không có gì phải lo lắng, kể ra cũng là nơi tu hành tốt.” Khấu Thăng Dương cười nói với Truyền Sơn và Canh Nhị, ấm áp như gió xuân cười. Còn Khấu Nguyệt Minh thì mặt cứ đờ đẫn, tựa hồ tâm tư không ở nơi này. “Nguyệt Minh nó thích nghiên cứu trận pháp, một khi say mê thì chẳng ai kéo nó lại được.” Khấu Thăng Dương cười giải thích với hai người, thái độ tốt quá mức. “Tại hạ La Truyền Sơn xin chào hai vị tiền bối, đây là chú em của ta, Canh Nhị.” Truyền Sơn vội vã thi lễ với hai anh em họ Khấu. Xem giọng điệu lão Vạn, cũng biết hai người không kém. Hơn nữa chỉ nhìn người ta đã Độ Kiếp Kỳ mà vẫn thân thiện như thế đã đáng để hắn thi lễ rồi.” Khấu Thăng Dương cười tủm tỉm gật đầu, “Chuyện loại bỏ sâu quy phục lần trước, đa tạ ngươi.” “Không dám nhận.” “Thăng Dương và Nguyệt Minh ở lại chủ yếu vẫn là vì hai ngươi.” Lão Vạn trịnh trọng nói. “Cho chúng ta?” Truyền Sơn và Canh Nhị liếc mắt nhìn nhau. “Khi ấy, bảo vệ đằng sau các ngươi cũng không chỉ có một mình ta, trong đám Ma tu tuy có không ít tên khốn, nhưng người biết tri ân báo đáp cũng không ít.” Truyền Sơn không biết nói gì, vào những lúc thế này, hắn nói gì cũng không thích hợp. “Phát hiện các ngươi không rời Trùng thành mà tới Hồn cốc, Thăng Dương bọn họ liền thương lượng tới bảo vệ các ngươi một quãng thời gian. Trùng mẫu sau này có thể mở một con mắt nhắm một con mắt (làm ra vẻ không biết), ngoại trừ sự thay đổi của Hồn cốc, còn là vị kiêng dè hai anh em Thăng Dương. Dù sao ai cũng không muốn đánh đến ngươi chết ta sống với hai tu giả sắp độ kiếp hợp lại, dù Trùng mẫu đã tiến vào hậu kỳ độ kiếp.” “Đừng nói thế mà, A Tuyệt, chủ yếu vẫn là vì anh em bọn ta hiếu kỳ muốn xem họ tới Hồn cốc làm gì. Nhưng cũng may chúng ta cùng tới, nên chúng ta mới có thể mau chóng bước vào Độ Kiếp Kỳ được. Nói đến cùng vẫn phải cảm ơn cậu bạn đây.” “Ha hả, không dám không dám.” Truyền Sơn liên tục ôm quyền. “Ta và lão Vạn đã thương lượng qua rồi, thấy các ngươi không muốn ra mặt lại muốn giúp những thể tinh thần bị nguy cấp, ta và lão Vạn, còn có mấy tên Ma tu ở lại khác nữa đã nhận lấy việc này. Điều kiện cũng như đã bàn bạc lúc đầu, nhưng những thể tinh thần này hiện giờ phần lớn không thể cung cấp được thứ gì tốt, chúng ta liền bắt họ thề tâm thệ, tương lai gửi đồ cho lão Vạn, để Nguyên Khanh phụ trách giúp các ngươi vận chuyển buôn bán, tương lai các ngươi đi tìm tới Nguyên Khanh, cũng có thể muốn tài liệu có tài liệu, muốn ma thạch có ma thạch.” “Lần này Nguyên Khanh cũng đi cùng lão Vạn à?” Vạn Nhân Tuyệt gật đầu, “Đây là do hắn chủ động yêu cầu, hắn là Thương tu, suy nghĩ khá nhiều, ta nghĩ hắn cũng trung thành với các ngươi, có thể tin được. Mặt khác, ta cũng sẽ giám sát hắn nữa.” Cũng không phải Truyền Sơn không tin Nguyên Khanh, chỉ là thấy phiền người ta quá. Khấu Thăng Dương cười nói: “Ngươi sẽ không nghĩ chúng ta lắm chuyện chứ?” “Đương nhiên là không.” Trước đó Truyền Sơn còn thấy lạ, ngoại trừ quãng thời gian lúc ban đầu, vì sao sau đó không có thể tinh thần tới quấy rầy hắn tu luyện nữa, thì ra đã được người ta lo cho hết rồi. Hôm nay người ta còn thay hắn trải sẵn đường tài lộ cho tương lai nữa, hắn ngoại trừ cảm kích còn có thể nói gì chứ? “Ban đầu ngươi ra tay cứu mấy thể Nguyên anh, chúng ta đã nói chuyện với họ rồi, họ nhất trí đồng ý giữ bí mật cho ngươi, sẽ không để chuyện ngươi thân mang dị bảo tiết lộ ra ngoài.” “Đa tạ.” Truyền Sơn trịnh trọng nói. “Ngươi giỏi, cực kỳ giỏi, công pháp ngươi luyện càng giỏi. Không biết cậu bạn La có sư môn hay chưa? Nếu chưa, chúng ta…” “Thăng Dương.” Vạn Nhân Tuyệt gọi một tiếng cảnh cáo. Khấu Thăng Dương dường như rất rối rắm, ánh mắt nhìn về phía Truyền Sơn nhiệt tình quá trớn. “Ấy dà, A Tuyệt, ngươi cũng sắp rời khỏi Huyết Hồn Hải rồi, chuyện sau này cứ để ta nói với cậu bạn La đây đi. Nói không chừng cậu bạn La đây đồng ý thì sao?” “Khụ,” Truyền Sơn chắp tay, “Khấu tiền bối, hậu ái (yêu thương tha thiết) của ngài bọn ta cảm kích trong lòng. Nhưng hai người tại hạ đã có sư môn…” “Có sư môn cũng không sao hết, Ma tu chúng ta không nghiêm ngặt giống những môn phái Phật Tu, Đạo tu, suốt ngày giảng thối quy củ. Nước này ấy à, vẫn là phải thường xuyên chảy mới trong được, nước không chảy thì sớm muộn cũng thối chết. Cậu bạn La, ngươi đã từng nghe tới Tu La Điện chưa? Nếu ngươi nguyện ý tiến vào Tu La Điện của ta, ta cam đoan ngươi vào cửa chính là đệ tử nội môn, hai anh em ta ngươi tùy tiện muốn bái ai làm sư phụ cũng được. Mà nếu ngươi ngứa mắt đôi ta, ta có thể giới thiệu cho ngươi sư phụ của hai ta….” “Thăng Dương!” Gi ọng Vạn Nhân Tuyệt hơi nặng một chút, “Ngươi đã đồng ý với ta, không ép bọn họ.” “Ta không ép họ mà, ta chỉ đang giới thiệu thôi mà.” Giờ khắc này Truyền Sơn chỉ cảm thấy ấn tượng tan biến. Hắn không nên tin tưởng những lão quái vật sống hơn ngàn năm này sẽ là người lương thiện tâm tính thuần phác. Nhìn ánh mắt thèm thuồng kia kìa, cứ như muốn nuốt hắn luôn vào bụng không bằng. Truyền Sơn rùng mình một cái vì tưởng tượng của mình. Hiện tại hắn có phần hiểu được tâm tình của Canh Nhị rồi, nếu có người ngày ngày dùng ánh mắt như vậy nhìn mình… Ừm, có lẽ hắn nên thay đổi thủ đoạn thu phục Canh Nhị. “Đa tạ Khấu tiền bối, sư môn của hai bọn ta có ân lớn, chúng ta từng thề không phản bội sư môn.” Truyền Sơn nói láo. Được rồi, hình như Canh Nhị đã từng đề cập với hắn Quách Khanh tới từ Tu La Điện, còn là điện chủ của bộ luyện đan? Không biết địa vị của anh em họ Khấu ở Tu La Điện như thế nào so với Quách Khanh? “Vậy à.” Khấu Thăng Dương không giấu vẻ thất vọng, “Môn phái có thể truyền cho ngươi công pháp như vậy chắc cũng không phải môn phái bình thường. Đáng tiếc!” “Đa tạ Khấu tiền bối thông cảm.” “Ngươi yên tâm, dù A Tuyệt có đi rồi, các ngươi cũng không cần lo sẽ có người tới quấy rầy các ngươi. Hôm nay Trùng mẫu bận chuẩn bị độ kiếp và đào tạo Trùng mẫu mới, cũng không có thời gian tới tìm chúng ta gây phiền toái. Bên ngoài Hồn cốc đúng là do Trùng tộc quản, nhưng bên trong thì…” Khấu Thăng Dương mỉm cười. Hình như Vạn Nhân Tuyệt chỉ muốn để đôi bên gặp qua nhau thôi, cũng không muốn để anh em họ Khấu ở lâu dài với Truyền Sơn, thấy đôi bên đã quen mặt, lập tức dùng Trường Thọ Kiếm đẩy thằng bạn cũ ra ngoài. Anh em họ Khấu cũng không tức giận, chỉ tuyên bố lần sau còn tới thăm hỏi nữa. “Chắc là hắn lấy cây quạt rồi.” Canh Nhị nhìn cửa hang, nói. “… Ta cũng nghĩ thế.” “Pháp bảo của hắn chính là một cây quạt.” Vạn Nhân Tuyệt nghe thấy hai người đối thoại, tiếp một câu. “Nhìn là biết.” Canh Nhị lầm bầm. “Hai người họ có thể tin tưởng không?” Truyền Sơn hỏi. Hắn phải cẩn thận, hai người kia chính là Độ Kiếp Kỳ. Vạn Nhân Tuyệt trả lời: “Bản tính không xấu, nhưng trong cảm nhận của họ, lợi ích môn phái càng cao hơn lợi ích cá nhân.” “Ta đã tính rồi. Nhưng nếu họ mở lời đưa ra một vài chuyện ta không thể đồng ý, ta có thể hay không…” Vạn Nhân Tuyệt nhìn Truyền Sơn một cái, nói bằng ý vị sâu xa: “Thường luận bàn với cao thủ thì mới có lợi với ngươi.” Truyền Sơn lập tức lĩnh hội tinh thần trong lời nói ấy, nịnh nọt chắp tay, “Lão Vạn, phiền ngươi vất vả.” “Không cần. Quan tâm cho con cái là số phận của cha mẹ.” “… Lão Vạn, trước đó ngươi nói lúc nào thì đi nhỉ?” HẾT 4