Truyền Sơn cắt đuôi được Đào Hoa, xuyên qua chợ phiên đi về khía khu đằng sau chợ.
Khu cư trú tập trung rải rác ở hai bên chợ, ngay ở đằng sau quầy chợ, trước mấy chiếc lều cũng bày mấy sạp bán đồ, cho nên tuy là khu cư trú, nhưng cũng sôi nổi náo nhiệt chẳng kém gì chợ.
Tộc Một Mắt không phải là lần đầu tiên khởi xướng chiến tranh, nên quản lý hậu phương của họ hiển nhiên cũng khá có kinh nghiệm, cả chợ tuy rộn ràng nhốn nháo, nhưng cũng không có vẻ lộn xộn chen chúc, ngược lại, nó khá ngay ngắn và rõ ràng. Đối với những chiếc lều với mục đích buôn bán kiếm tiền, họ cũng không thực hiện kiểu buôn bán độc quyền lũng đoạn, chỉ phân địa bàn và bố cục, mỗi một ô vuông lều chỉ cần giao cho tộc Một Mắt năm viên ma thạch cấp thấp thì thây kệ lều ngươi mua từ đâu.
Vì thế, có không ít Ma tộc cứ mua sẵn nhiều ô vuông đất với địa thế đẹp để dựng lều trước rồi sau đó mới dựng lều để bán cho người tới sau.
“Căn lều này bán thế nào đây?”
“Ngài muốn ở một mình, còn là loại lều to có thể cho mười người tộc Một Mắt ở à? Nha, hài tử của ngài thật đáng yêu.” Một Ma tộc có một đôi cánh, trông khá giống nhân loại, đầu có mào, nhìn tiểu Canh Nhị nói với vẻ đặc biệt nhiệt tình.
Truyền Sơn thấy vị nữ Ma tộc này chỉ quây một chiếc váy làm từ lông chim ở bộ phận quan trọng dưới hạ thân, nửa người để trần hoàn toàn.
Canh Nhị quay mặt sang một bên, lại lén nhìn sang, nhìn lén một cái rồi lại quay sang một bên, mặt đỏ như sắp xuất huyết vậy.
“Cảm ơn, xin hỏi phải mất bao nhiêu ma thạch?” Nghe người ta khen Canh Nhị, lòng Truyền Sơn khó nén vui vẻ. Tâm tình này cũng tương tư như nỗi lòng của người làm cha vậy.
“Lều to cần mười viên ma thạch trung phẩm, một người ở chỉ cần ba viên. Địa điểm cư trú có thể chọn ở nơi vẫn còn trống, những ô vuông đất để dựng lều trong giới hạn của bọn ta đều gần nguồn nước, lấy nước rất tiện, toàn bộ chợ, lều chỗ bọn ta bán nhanh nhất đấy. Nếu như ngươi ở cùng với con, ta đề nghị ngươi mua lều gần nguồn nước là tốt nhất.”
Nữ Ma tộc có cánh thấy ma xương khô ôm con này cũng không nhìn chằm chằm vào nửa người trên của nàng như những người từ ngoài khác tới, ý cười chân thành hơn rất nhiều. Còn về đứa trẻ mặt đỏ lừ, nữ Ma tộc có cánh chỉ cảm thấy nó dễ thương, bất giác mỉm cười với nó.
Canh Nhị càng đỏ mặt hơn, xấu hổ vùi vào lòng Truyền Sơn.
Truyền Sơn không biết chuyện giữa hai người, cho rằng Canh Nhị mệt, còn vỗ lưng y như an ủi.
Mười viên ma thạch cấp trung? Mắt To mở to hai mắt nhìn, tất cả gia sản của hắn ta cũng chẳng có nhiều như thế.
Nhóc Tóc Trắng tuy là cháu của tộc trưởng, nhưng chấp niệm với ma thạch hiển nhiên còn nặng hơn cả Mắt To, vừa nghe tới cái giá đắt như thế, ngay tức khắc liền muốn kéo Truyền Sơn đi.
Truyền Sơn tính toán số ma thạch trên người mình, nghĩ có thể chấp nhận được.
Sớm biết phải mua lều để ở, hắn nên cướp đoạt ác hơn mới phải.
Nên biết tuyệt đại đa số Ma tộc ra chiến trường giết địch không phải để kiếm phần tiền thuê ít ỏi kia, mà là liều mạng cướp đoạt các loại tài vật trên người người chết, đó mới là ngọn nguồn phát tài lớn nhất của họ.
Hắn ở đây được hoan nghênh như thế, một phần cũng do hắn xông pha chiến trường giết địch chỉ lấy một phần nhỏ tài vật. Ma tộc theo sau hắn nhặt nhạnh cũng kiếm được kha khá sao có thể không thích hắn chứ?
Ai biết bây giờ bản thân hắn lại cần nuội một đứa trẻ chứ? Hắn tưởng Canh Nhị sinh ra rồi sẽ thành hình dạng ban đầu, hoặc là hình dạng của rùa con, nào ngờ… Nếu như sớm biết điều ấy, hắn đã chẳng lưu lại cái đầu mẩu tăm cho tên nào rồi.
“Đúng rồi, Canh Nhị, ta nhớ trên người người còn không ít ma thạch đúng không?”
Suy xét tới số ma thạch cần để luyện khí sau này, Truyền Sơn đĩnh đạc hỏi đứa nhỏ trong lòng. Đòi tiền của con mình thì sao chứ? Dù sao của Canh Nhị cũng là của hắn, trước khi hắn chưa tìm được vợ thì cứ lấy của Canh Nhị đi.
“Một viên cũng không có.” Canh Nhị thành thành thật thật nói: “Vốn đã ít rồi, số còn lại cũng bị ta hấp thu, kể cả linh thạch.”
Truyền Sơn cũng không để ý của cải bị bại gia tử tiêu sạch sẽ, trái lại, sau khi nghe thấy Canh Nhị nói có thể hấp thu năng lực của ma thạch thì lập tức hạ giọng hỏi: “Ở chỗ này có phải ngươi rất khó khôi phục không? Có cần cha kiếm chút ma thạch cho ngươi không?”
“Vẫn ổn, có ngươi ở đây, sẽ không quá chậm.” Canh Nhị cũng thấp giọng nói.
“Có phải chỉ cần ta tu luyện cần mẫn hơn thì ngươi càng có lợi hơn không.”
Canh Nhị gật đầu.
“Ngươi hấp thu ma thạch thì khôi phục nhanh hơn hay hấp thu lực lượng của ta thì khôi phục nhanh hơn?”
“Không phải lực lượng của ngươi, là khí hỗn độn ngươi tặng lại cho thiên địa.”
“Thế nếu ta hấp thu nhiều ma lực trong ma thạch, có phải khí hỗn độn tặng sẽ càng nhiều không?”
“Về mặt lý thuyết thì là thế. Nhưng ngươi có thể tu luyện trên chiến trường, như vậy hiệu sẽ càng tốt hơn.”
Truyền Sơn không để ý sau khi Canh Nhị nói xong câu ấy, trong mắt y chỉ lóe lên ma thạch.
Cung cấp vũ khí cho tộc Một Mắt, tộc Một Mắt chín phần mười là không trả được ma thạch cho hắn, nói không chừng hắn còn phải bù lại. Cứ như thế, bày một quầy bán vũ khí cũng là rất cần thiết. Mà nếu bầy sạp, lều nhỏ một người chắc chắn không thể thực hiện được. Nghĩ tới đây, Truyền Sơn đưa mắt tới căn lều to có thể cho mười người tộc Một Mắt ở được.
“Truyền Sơn, ngươi muốn mua thật à? Lều ở đây đắt quá. Đúng rồi, tau có thể bảo trưởng lão trong tộc phụ trách nơi này cho ngươi một mảnh đất, rồi tau dựng một căn nhà cho ngươi là được.” Mắt To vỗ đùi nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn tau có thể dựng cho ngươi một căn, không tốn công chút nào, nhanh lắm.” Nhóc Tóc Trắng cũng tán thành, mười viên ma thạch cấp trung, cái giá rao bán này cũng đắt quá đi. Sớm biết thế hắn ta đã mang đám bạn tới cùng bán lều rồi.
“Còn nữa… nếu ngươi thiếu ma thạch thật, tau có thể tìm tộc trưởng bàn bạc, dù sao ngươi cũng giúp bọn tau nhiều như vậy, vũ khí này rất cần thiết…”
“Mắt To! Là huynh đệ thì không được nói thế. Không phải ngươi nói muốn giúp ta dựng nhà sao? Đi, đi chọn chỗ trước đã.” Truyền Sơn lễ phép cảm ơn nữ Ma tộc có cánh, nữ Ma tộc cười, tỏ vẻ không sao hết, còn vẫy tay với tiểu Canh Nhị vẫn cứ nhìn lén nàng.
Canh Nhị nhất thời thấy hạnh phúc ngập tràn, cười ngây ngô với nữ Ma tộc.
Mắt To cười ngây ngô, ra sức vỗ Truyền Sơn.
Truyền Sơn cố giậm chân vững vàng, nhịn. Đổi lại là một người thường khác, nói không chừng xương cốt bị vỗ cho gãy rồi ấy.
Nhóc Tóc Trắng chăm chú nhìn Truyền Sơn, nó bỗng nhiên phát hiện mình không ghét những người từ ngoài tới này, điều này cũng không có liên quan gì tới việc ma xương khô đã cứu nó, trước đó là lòng cảm kích, còn lần này thì nó coi hắn là huynh trưởng như Mắt To ca để đối đãi. Thì ra người từ ngoài tới này thực sự cũng không phải là người xấu.
“Này, ta quyết định không ghét ngươi nữa.”
Truyền Sơn cúi đầu nhìn nhóc Tóc Trắng chỉ cao tới eo hắn, có phần dở khóc dở cười. Tiện tay sờ đầu thằng nhóc, “Sao ngươi tới giờ vẫn gọi ta là “này”? Không gọi tiếng đại ca thì cứ goi tên ta cũng được mà.”
Nhóc Tóc Trắng có phần xấu hổ, dụi mũi, hàm hồ gọi một tiếng: “La đại ca.”
Truyền Sơn gật đầu như ông cụ non, cố ý quên đi sự thực tuổi thực của hắn có khả năng còn không lớn bằng nhóc Tóc Trắng.
“Canh Nhị, trên người ngươi có giấy, bút lông, chu sa, mấy thứ dùng để vẽ bùa không? Những Ma tu trong chợ này bán đắt lắm.”
Truyền Sơn ôm tiểu Canh Nhị còn đang hạnh phúc cười khúc khích, vừa đi vừa hỏi.
Canh Nhị phục hồi tinh thần lại, “Có, ngươi muốn vẽ bùa à?”
“Ừ, thuận tiện luyện chút đồ.”
“Ngươi muốn luyện cái gì? Tài liệu của ta cũng không nhiều.” Canh Nhị giơ hai tay che ngực mình.
Truyền Sơn lườm y một cái, “Yên tâm, sẽ không có ý gì với đồ của ngươi đâu, chỉ cần ngươi cho ý kiến là được.”
“Thế thì không thành vấn đề, có trong người ta hết.” Nghe nói không cần dùng của cất giấu của mình, Canh Nhị lập tức thả lỏng.
“La… đại ca, ngươi xem gian nhà kia thật là đẹp.” Nhóc Tóc Trắng lôi kéo Truyền Sơn, chỉ vào một căn nhà gỗ nho nhỏ, nói.
Truyền Sơn nhìn theo ngón tay nhóc Tóc Trắng chỉ.
Đó là sạp của một gã Ma tu ngoại lai bày, đằng sau hắn cũng không phải lều như đại đa số Ma tộc ở, mà là một căn nhà gỗ tinh xảo. Tạo hình căn nhà gỗ thoạt nhìn giống như một tòa cung điện khéo léo, ô vuông cửa sổ góc mái không chỗ nào là không hiện sự tinh mỹ và tỉ mỉ.
“Đó là tiên cư!” Canh Nhị bật thốt lên.
“Tiên cư gì? Lẽ nào nam tử bán đan dược kia là tiên nhân.” Truyền Sơn lại càng hoảng. Không phải tiên nhân không thể xuất hiện ở không gian này sao?
“Không phải, tiên cư chỉ là một cách gọi chung, còn có người gọi là Linh lung bảo ốc hoặc là Tu di giới tử ốc. Đây là một loại pháp bảo tùy thân lợi dụng đá không gian và tu di thuật để tạo thành, thường dùng để cư trú. Nhưng bốn, năm nghìn năm qua, tu giả biết luyện ra loại Tu di giới tử ốc này càng ngày càng ít, một là do đá không gian khó tìm, và cả hậu quả xấu do chỉ quý đồ của mình gây nên. Chính bởi vì như thế, mọi người mới càng ngày càng coi trọng Đại hội Thử Linh.”
“Tòa nhà này…”
“Coi tỷ lệ, chắc không phải vừa mới làm, có lẽ là do lưu lại từ trước.”
Truyền Sơn động tâm, hắn nhớ trong ngọc giản Canh Nhị cho hắn đã có giảng giải và trận pháp liên quan tới Tu di thuật, nếu như hắn có đá không gian….
“Luyện chế loại nhà này nhất định phải cần đá không gian à?”
“Hoặc là vật chất cùng loại cũng được, có lẽ tu vi của ngươi có thể đạt được mức tự nghĩ ra quy tắc. Đá không gian cũng sinh ra thuận theo quy tắc, nói đến cùng thì nó cũng là một loại vật chất đặc biệt hình thành từ trận pháp, nếu ngươi có thể tự nghĩ ra quy tắc hoặc là vượt trên cả quy tắc, như vậy tự nhiên có thể lợi dụng được trận pháp để sinh ra loại vật chất môi giới như đá không gian.”
Giải thích của Canh Nhị đưa tới cho Truyền Sơn một khả năng, có lẽ hiện tại không dùng được, nhưng tới một mức độ nào đó lại mở được tư duy của hắn.
Nhìn từ ngay bây giờ đi, tư duy của hắn đã rộng lớn hơn người bình thường nhiều, dù sao hắn đã từng tiếp xúc ký ức ngàn năm của Trách Yểm, suy nghĩ và các phương diện nhận thức không bế tắc như người khác. Bằng không chỉ cần nhìn hình thù kỳ quái của những Ma tộc ở Huyết Hồn Hải này cũng đủ dọa hắn chạy té khói rồi.
“Linh lung bảo ốc và túi trữ vật có gì khác nhau không? Không phải hai cái đều là pháp bảo tương tự Tu di giới tử sao? Túi trữ vật chắc là không ít ha?” Trên người hắn có một cái đây này.
“Không đúng, ngươi không bắt đúng trọng điểm rồi.” Canh Nhị khen ngợi.
“Phân biệt hai cái ở ngay đây, Linh lung bảo ốc làm từ đá không gian có thể cho vật còn sống ở, nếu dùng vật liệu gỗ thích đáng, linh khí sung túc, thậm chí có thể từ từ sinh trưởng lên một thế giới với không gian đơn độc. Thần Ma viễn cổ sáng tạo ra thế giới và không gian mới, cũng là dựa vào cái đó phát triển nên.
Mà thứ như túi trữ vật chỉ có thể dùng để đựng đồ, tương đương với dùng trận pháp giữ lại một phần không gian nào đó cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể bảo trì trạng thái, chứ không thể sản sinh ra không khí và nước cần thiết cho sinh vật sinh tồn.”
“Thì ra là thế, thảo nào truyền tống trận cũng phải dùng đá không gian.” Truyền Sơn giác ngộ, giương mắt nói: “Ma tu đó rất mạnh.”
“Ừ, tu vi của người này không thua kém với Bạch Đồng, chúng ta tốt nhất không nên dây vào hắn ta.”
Truyền Sơn từ xa nhìn lại Ma tu tựa ở trên bậc thang gỗ ngủ gà ngủ gật, không tới gần hắn ta, đi ngược về phía một con đường khác.
Mắt To và nhóc Tóc Trắng không biết duyên cớ, nghe ý tứ của Canh Nhị, tên Ma tu ngoại lai chủ căn nhà gỗ kia chắc là rất lợi hại, chú ý một lát rồi cũng đi theo.
“Nhìn các loại bình sứ nhỏ bày trên sạp của hắn ta kìa, hắn là Đan tu?”
“Chắc là vậy.”
“Kỳ lạ, Ma tu mạnh như thế sao lại tới nơi này? Mắt To, ngươi có biết tên Ma tu vừa rồi không?”
Mắt To lắc đầu.
Truyền Sơn chỉ hỏi cho có thôi, cũng không trông cậy có thể nhận được đáp án.
“Họ đang tìm cơ duyên.”
Truyền Sơn không rõ, cúi đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng.
“Loại cao thủ giống như Bạch Đồng, họ tới Huyết Hồn Hải là để tìm kiếm cơ duyên đột phá, có đôi khi chỉ khổ luyện cũng không có ích gì, giác ngộ rất là quan trọng.
“Giác ngộ? Ý là nói tâm cảnh hay là với sự hiểu biết quy tắc?”
Canh Nhị đang muốn trả lời, lại nghe Truyền Sơn tiếp tục nói như đang lẩm bẩm: “Ta tu luyện là vì báo thù, mà với năng lực hiện tại của ta muốn báo thù đã không còn khó, dù lấy tu vi hiện tại của ta đi tham gia Đại hội Thử Linh cũng không phải không có chút cơ hội qua cửa nào, vậy ta còn cần tu luyện không?”
Truyền Sơn đứng sững lại, ngửa đầu nhìn chân trời vô biên, ngọn lửa bập bùng trong mắt hơi lờ mờ một chút, tiếp đó thì càng ngày càng sáng sủa.
Đúng vậy, thế ta tu luyện vì cái gì? Sau này ta phải đi con đường thế nào?
Rất đáng tiếc, dù Canh Nhị có không muốn thế nào thì Truyền Sơn vẫn cứ đường hoàng tiến vào trạng thái nhập định như thế đó.
“La đại ca làm sao thế?” Nhóc Tóc Trắng ngẩng đầu.
Canh Nhị huơ tay với nó, đau đầu hô lên: “Đừng đụng vào hắn. A a a, loại trạng thái hiện tại này của ta làm sao mà bày binh bố trận bảo vệ cho hắn được?”
Nhóc Tóc Trắng không hiểu gì, nhưng có thể nhận ra tình huống không ổn, lập tức nhìn về phía Mắt To.
Mắt To gãi đầu, tình huống này chắc là nhập định rồi đi? Truyền Sơn cũng hay thật, đứng ở giữa đường mà đã nhập định rồi, ừm, không hổ là huynh đệ hắn, khác hẳn với những người từ ngoài khác.
Canh Nhị sốt ruột tìm bùa chú trong ngực, không thể bày binh bố trận, ít nhất cũng phải dùng bùa chú bảo vệ hắn tạm thời, lần sau tìm được tài liệu y phải làm thêm một vài chiếc bùa, miễn cho gặp phải loại tình huống tương tự không thể xử lý như này.
Tình huống hiện tại của bộ xương khô xui xẻo này quá là nguy hiểm, nếu có người có ý xấu cố ý tiếp cận công kích hắn, bị thương là thứ yếu, chỉ sợ tâm thần bị chấn động kịch liệt, sau này muốn tu luyện cũng thành vấn đề.
Canh Nhị đột nhiên ngẩng đầu, tay quặp một tập ngũ lôi phù khẩn trương nhìn về phía nam tử đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh họ.
Quách Khanh đã đợi một 196 năm ở trong Huyết Hồn Hải, còn bốn năm nữa là hắn ta phải rời khỏi Huyết Hồn Hải rồi, nhưng cho tới giờ hắn ta vẫn chưa đạt được đột phá mà hắn ta muốn.
Độ kiếp, cũng chỉ thiếu chút nữa là hắn ta có thể độ kiếp thành ma, thế nhưng một bước này hắn ta bước mãi mà chẳng qua được.
Có những người sợ lôi kiếp tới, sợ độ kiếp không thành ngàn năm khổ tu tan thành bọt nước. Lôi kiếp giáng xuống, nếu không vượt qua được, thậm chí cơ hội đầu thai lần nữa cũng chẳng còn.
Cho nên có rất nhiều tu giả chọn không vượt lôi kiếp, mà là tự binh giải trở thành tán tiên, tán ma.
Nhưng hắn ta không muốn trở thành như thế, là một Ma tu trong những điện chủ của Tu La điện – một trong ba môn phái Đại tu ma, hắn ta tình nguyện độ kiếp chứ không muốn biến thành tro tàn, cũng không muốn chọn binh giải vứt bỏ thân thể chỉ chừa lại nguyên anh tu luyện.
Có rất nhiều tu giả đều cho rằng tu luyện chính là tu luyện nguyên thần, nhưng hắn ta biết không phải như thế, thân thể và nguyên thần đều quan trọng như nhau.
Thế là, để tìm kiếm cơ duyên đột phá, lúc hắn qua cửa đã chọn nhiệm vụ qua cửa thoạt nhìn vô cùng kỳ dị – trên chiến trường giữa tộc Sừng Xà và tộc Một Mắt, bán ra 999 phần đan dược.
Trong đó, ba phần đan dược không thể có chất lượng dưới cấp trung thượng, giá cả cũng không thể dưới giá bình quan ở bên ngoài. Còn về vấn đề bán, tùy ý.
Quách Khanh suy xét một chút, đã chọn bên tộc Một Mắt tương đối trung hậu trong lời đồn đại.
Sau khi chọn nhiệm vụ qua cửa kỳ lạ này, hắn đã đi qua một cái cầu bằng đá để tới thảo nguyên, vừa bước tới đất thảo nguyên, cầu đá liền biến mất. Loại hiện tượng này không có gì lạ, hắn đã trải qua rất nhiều lần, kể cũng không có gì đáng kinh ngạc, cứ thế ở lại đằng sau chợ của tộc Một Mắt.
Nửa năm sắp trôi qua, dược hoàn của hắn mới bán ra được 126 phần, cách con số cần còn rất xa, trong đó đan dược cấp trung thượng do vấn đề giá cả nên vẫn không có ai hỏi thăm.
Thấy loại hiện trạng ấy, Quách Khanh thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiêu hao hết bốn năm ở nơi này. Không thể đột phá thì không thể đột phá thôi, thời gian hai trăm năm này hắn cũng không lãng phí, bất kể là tâm cảnh hay tu vi đều có thu hoạch khá nhiều.
Mãi đến vừa nãy!
Quách Khanh gần như đố kỵ nhìn cái khung xương cháy đen này.
Giác ngộ thế này ư?
Hắn dựa vào cái gì chứ?
Cơ hội giác ngộ của hắn là dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà tiểu tử này có thể giác ngộ ngay lúc đi dạo phố, còn hắn chờ gần hai trăm năm mà vẫn không mò ra được ranh giới giác ngộ?
Thật quá đáng! Đáng giận quá! Đặc biệt là trong lòng bộ xương khô này còn ôm một đứa bé đáng yêu như thế.
Đứa bé?!
Quách Khanh tỉnh thần lại.
Từ bao giờ mà trẻ con loài người cũng đi vào Huyết Hồn Hải được?
Nhất thời, lực chú ý của Quách Khanh chuyển dời hết lên người Canh Nhị.
Nhìn trái, nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng có bao nhiêu tu vi. Nhưng cũng không giống trẻ con nhân loại bình thường, ngươi đã từng gặp đứa trẻ nào ngũ quan như trẻ sáu tháng mà cứ lườm ngươi chưa?
Quách Khanh vươn tay.
Canh Nhị nhăn mày lại, người này muốn làm sao?
“Nào, để thúc thúc ôm một cái.”
“….”
“Bại hoại! Ngươi muốn làm gì?” Mắt To còn chưa tỉnh hồn, nhóc Tóc Trắng đã là người đầu tiên nhảy dựng lên. Nó còn chưa được ôm em bé rùa con nữa là!
Gần đó có Ma tu tới gần phía này.
Quách Khanh mỉm cười, “Ngươi để ta ôm một cái, ta giúp ngươi thủ hộ cho bộ xương khô này. Hắn là chí thân của ngươi đi?”
Quách Khanh nhớ ra rồi, đứa trẻ này rất có khả năng chính là âm thai ngàn năm gì đó được truyền sôi nổi gần đây, bộ xương khô này có lẽ chính là vị ma xương khô bụng to trong lời đồn kia.
Nhưng cảm giác đứa trẻ này mang lại cho hắn cũng không giống như đứa trẻ do âm khí kết thành, mà giống như một đứa trẻ nhân loại bình thường ủ từ huyết nhục tinh khí.
Điều khác thường chính là yêu. Điều này cũng quá là bình thường nhưng cũng làm người ta cảm thấy bất bình thường.
Đứa trẻ này rốt cuộc là biến thành từ cái gì, tin chắc hắn ta chỉ cần ôm một cái, tiếp xúc sơ là hiểu ngay.
Canh Nhị do dự rồi lại do dự, ngẩng đầu nhìn ngọn lửa linh hồn trở nên cực kỳ yếu ớt, nhìn lại ‘thúc thúc’ ra vẻ đạo mạo trước mặt kia, tâm không cam lòng không muốn mở đôi tay ra.
Quách Khanh mỉm cười đưa tay đón đứa trẻ.
Mắt To cứng người, bước lên trước một bước.
Ngón tay của Quách Khanh vừa tiếp xúc đến đứa trẻ.
“Ầm!”
Một bàn chân siêu to đạp mạnh lên phía đùi Quách Khanh.
Quách Khanh lùi ba bước liền, kinh hãi quay đầu lại.
“Biến thái, không được chạm vào y!” Tên hề mặc váy thêu đầy hoa, bên tai còn cài mấy đóa hoa đào chống nạnh gào to.
Quách Khanh còn chưa kịp có biểu cảm gì đã nghe tên hề gân cổ hô lên xung quanh:
“Các hương thân ở Huyết Hồn Hải ơi, có người từ ngoài tới muốn lừa gạt con của ma xương khô nè!”
“Cái gì? Có người từ ngoài tới muốn lừa con của ma xương khô ư?”
“Ở đâu ở đâu thế? Mọi người nhanh đi!”
Bình bịch bịch, một đám Ma tộc rảnh rỗi không làm gì đều chạy về phía này. Những người ở xung quanh đã vây lại từ lâu. Cả đám xoa tay, trợn mắt nhìn chằm chằm Quách Khanh.
Những Ma tộc này thoạt nhìn thì như là ra mặt vì ma xương khô, thực ra chỉ là đơn thuần ngứa tay muốn đánh nhau một cái mà thôi, huống chi Quách Khanh còn là người từ ngoài tới, vừa vặn là mối thù chung của họ.
“Ngươi là ai? Ngươi sao lại đạp ta?” Quách Khanh kinh ngạc gần như không thốt nên lời. Hắn ta không phải không biết trong Huyết Hồn Hải có không hề ít kẻ mạnh tương tự hắn ta, nhưng hắn ta chưa từng thấy kẻ mạnh nào có mặt mũi như vậy.
Có thể vô thanh vô tức tiếp cận hắn ta, có thể đạp trúng hắn mà hắn không phản ứng được, chứng tỏ tu vi của Ma tộc này ít nhất cũng cao hơn hắn ta tròn một cấp.
Ma tu vừa vặn có tu vi cao hơn hắn một cấp này là khái niệm gì? Sau cả Độ kiếp kỳ, điều này không phải chứng tỏ tên hề này đã ở ranh giới thành ma ư?”
“Tiền bối, tại hạ…”
“Tiền bối gì? Người ta tên Đào Hoa!”
“Tại hạ Quách Khanh, điện chủ bộ luyện đan của Tu La điện, ra mắt Đào Hoa tiền bối.” Quách Khanh biết nghe lẽ phải, lập tức kính cẩn ôm quyền chào.
“Đáng ghét! Người ta tên Đào Hoa, không phải tên Đào Hoa tiền bối, cái tên khó nghe như thế đừng đặt cho người ta, đi mau đi mau, đừng vướng bận ở đây.”
Thấy đưa ra danh nghĩa Tu La điện cũng vô dụng, Quách Khanh dừng một chút, “Tại hạ cũng không có ác ý, nếu lòng tại hạ có ác ý, ngài dù tới cũng không kịp.”
Đào Hoa cười phì một tiếng, cũng không biết là cười nhạo hay không coi trọng.
Khuôn mặt của Canh Nhị lại nhăn nhó lần nữa, y tình nguyện cho Quách Khanh ôm một cái, cũng không muốn nhìn thấy tên hề tên Đào Hoa này.
Mắt To thấy Đào Hoa ra tay, tạm thời canh giữ một bên, đồng thời giữ nhóc Tóc Trắng đưa tay muốn ôm Canh Nhị lại.
“Khụ, nếu ngài không ngại, ta có thể giúp ngài thủ hộ vị này.”
“Ngươi muốn cái gì?” Đào Hoa đột nhiên hỏi.
“Tại hạ… chỉ thầm muốn kết thiện duyên.” Trái tim Quách Khanh đập thình thịch như nổi trống.
“Ừm, đóa hoa này bán cho ngươi, hai nghìn viên ma thạch cấp trung.” Đào Hoa đảo mắt, từ trên váy tùy ý rút ra một bông hoa màu vàng trên váy, đưa cho Quách Khanh.
Quách Khanh thân là Đan tu, tự nhiên là rất hiểu biết về thực vật, vừa nhìn màu sắc và hình dạng của đóa hoa này, đã biết là hoa cải có đầy ngoài ruộng ở thế giới bên ngoài.
Một cây hoa cải, bán hai nghìn viên ma thạch thượng phẩm. Canh Nhị dùng ánh mắt vạn phần đồng tình nhìn về phía tên ngu ngốc họ Quách.
Mắt To và các Ma tộc đứng đó đã há to miệng. Wow, hai ngàn viên ma thạch cấp cao, đây đây đây… thật nhiều Ma tộc bắt đầu tách ngón chân tính món tiền to này nếu là cho mình, có thể tiêu đến lúc nào.
Nhưng tên ngu ngốc họ Quách dĩ nhiên chẳng suy xét gì, lập tức lấy ra một túi trữ vật đổi lấy bông hoa cải ấy.
Túi trữ vật a! Chúng Ma tộc chảy hết cả nước miếng.
Các thành viên trong Ma tộc tinh tinh nháy mắt nhau. Cướp đê! Mặc kệ mịa nó, cứ cướp rồi hẵng tính.
Mọi người cùng lắc đầu, không thể cướp, cướp thứ của Đào Hoa nhất định sẽ ngã và hố phân mà chết đuối.
Thế thì chúng ta tiến lên cướp của người từ ngoài tới kia! Ma tộc tinh tinh tham tài sốt ruột.
Mọi người vẫn lắc đầu, biết rõ không đánh lại được ngươi còn cướp, cái đồ ngu ngốc nhà ngươi!
Ma tộc tinh tinh gấp đến độ vò đầu bứt tai, mắt đều biến thành đỏ đậm hết.
Canh Nhị cơ hồ không thể nhịn được, có lẽ họ Quách cho rằng thông qua chuyện này có thể đạt được cơ duyên gì, lại không biết… Vừa cảm thán, vừa lặng lẽ nhét túi trữ vật trong tay vào ngực mình.
Hai ngàn viên ma thạch cấp cao a, Đào Hoa sao mà ngươi vô sỉ thế chứ?
Đào Hoa bỗng nhiên bày ra một viên ma thạch lắc lắc với Canh Nhị, “Có muốn không nào?”
!!! Canh Nhị nhanh chóng vùi mặt vào lòng Truyền Sơn. Một trong những giáo huấn y nhớ kỹ nhất từ nhỏ đến lớn, chính là có ai đó tên Đào Hoa cho không y cái gì thì tuyệt đối đừng có lấy.
Đào Hoa bĩu môi. Thèm vào! Ta còn không muốn cho ngươi đâu.
“Đào Hoa, ngươi buôn bán được lời nhiều ma thạch như thế, mời bọn tau uống rượu đi.”
“Đúng đúng, uống rượu! Muốn uống rượu!”
“Có rượu uống à? Ai muốn mời rượu đấy? Chờ tau đã, đừng uống hết, ta đây tới rồi!”
“Đào Hoa muốn mời chúng ta uống rượu á? Thiệt hay giả vậy?”
“Uống rượu, uống rượu, có người mời uống rượu kìa!” Ầm ầm ầm, liên tục có Ma tộc chạy về phía này.
Mắt To cũng bắt đầu chùi miệng, hắn ta đã lâu lắm rồi chưa được hưởng mùi rượu.
Đào Hoa mặt trắng bệch, “Ai? Ai bảo người ta muốn mời rượu chứ? Có giỏi ngươi đứng ra cho người ta!”
“Hì hì hì.” Một tràng cười khúc khúc khục khịch và tiếng hít nước bọt.
Đào Hoa ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn đám Ma tộc chảy nước miếng vây quanh, sắc mặt khó chịu phất tay phũ phàng, “Đi hết đi đi hết đi, mơ đẹp ghê! Đừng hòng người ta lấy ma thạch mời các ngươi uống rượu. Không thấy xương khô ca ca đang nhập định sao, đừng quấy rối người ta.”
Canh Nhị nhìn đám Ma tộc kích động, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Y đang rối rắm vấn đề trọng đại, đợi lát nữa Đào Hoa mời uống rượu, y có nên theo uống cùng không.
“Ma xương khô sao đứng ở giữa đường nhập định chứ? Thật là quá nguy hiểm!” Ma tộc tinh tinh đỏ mắt tìm lý do không chịu đi.
Đào Hoa liếc khinh thường họ. Những con khỉ to này tham lam nhất.
“Ta tới để hộ pháp cho ma xương khô, tất cả mọi người tản đi.” Ma tộc đầu lừa mõm heo đã từng nhận được điểm tốt của Truyền Sơn đều chen hết lại đây, cực kỳ trách nhiệm đẩy hết Ma tộc tới gần Truyền Sơn ra.
Quách Khanh bị đám Ma tộc cùng coi là kẻ tiêu tiền như rác ngậm ngùi cất bông hoa cải đi, cũng đứng ở chỗ cách xa Truyền Sơn ba thước, xem ra thực sự là muốn hộ pháp cho Truyền Sơn.
Đào Hoa đếm ma thạch đạt được, làm mặt quỷ với Canh Nhị lén nhìn túi tiền của hắn ta.
Canh Nhị yên lặng quay đầu lại, hai tay ôm cổ Truyền Sơn. Y muốn ngủ đông luôn, ngủ một giấc bốn trăm năm ngay lập tức.
Họ La kia, mau tỉnh lại chút đi, chúng ta bị một tên đáng sợ quấn lấy rồi. Thực sự rất đáng sợ, rất đáng sợ!
—
Giờ ấy khắc ấy
Truyền Sơn mở choàng mắt.
Trước đó, hắn cứ có cảm giác gấp gáp bị trói buộc chặt chẽ, tựa hồ như tứ chi, kể cả toàn thân đều bị thứ gì sánh đặc dính lấy, làm hắn không thể nhúc nhích mảy may.
Từng chút từng chút, như cánh bướm giãy khỏi ràng buộc, hắn đem hết sức toàn thân đột phá cản trở cuối cùng, đầu tiên là đầu, tiếp đó là nửa người trên, hô hấp ngày một tự do, Truyền Sơn lập tức mở choàng hai mắt.
Đập vào mắt là một mảng đỏ tươi.
Phạm vi mà thị lực có thể nhìn thấy được có thể nhìn tới được tất cả đều là màu đỏ đẹp mắt, Truyền Sơn giơ tay lên, dịch thể sánh đặc đỏ tươi từ từ chảy ra từ giữa ngón tay. Màu và tính chất tựa như máu, nhưng phát ra một loại ánh sáng rực rỡ hơi trong suốt, mặt nước trơn nhẵn trong như gương, bóng người cũng có thể nổi ngược trên mặt nước, thế nhưng nếu muốn tiếp tục nhìn xuống nữa thì nhìn kiểu gì cũng không thấy tận cùng.
Kỳ lạ nhất là, phía trên dịch thể đỏ tươi ấy nổi bồng bềnh những cánh hoa như mai như đào, nhụy hoa đo đỏ pha đen.
Truyền Sơn sụt sịt mũi, một mùi thơm kỳ lạ thoảng qua chóp mũi, là mùi của thứ dịch thể đỏ tươi kia phát ra ư? Hay là mùi của cánh hoa đào?
Truyền Sơn giơ ngón tay lên, dính chút dịch thể đưa đến bên mép liếm, vị hơi tanh ngọt, người không biết nội tình cũng không dám nếm.
Ơ? Miệng của hắn…
Sờ mặt mình và nửa người trên, hắn tựa hồ đã khôi phục được dáng dấp lúc mới vừa vào Huyết Hồn Hải, phân nửa da thịt bị ngọn lửa nguyên thủy đốt sạch đã trở lại.
Đây là làm sao vậy? Nơi này là nơi nào? Sao hắn lại chạy tới đây?
Ngẩng đầu nhìn về phương xa, nơi ngoài tầm mắt là một mảnh đen kịt. Biển máu này không biết lớn cỡ nào, Truyền Sơn thử đi lại, phát hiện nước ao tuy sánh đặc, nhưng cũng không đến mức không thể nhúc nhích. Thế nhưng khi hắn muốn hoàn toàn nhích người di động thì lại không thể.
Vươn một ngón tay dính chút nước bọt thử hướng gió, tuy không biết có ích lợi gì ở nơi này không nhưng ít nhất cũng là một cách phân biệt phương hướng.
Đáng tiếc, bất kể phương hướng nào cũng không có gió thổi tới.
Một đóa hoa đào hoàn chỉnh nhẹ nhàng bay xuống trước mặt hắn.
Không có gió, hoa đào bay tự đâu tới?
Truyền Sơn cúi đầu tỉ mỉ quan sát hướng hoa đào xuôi dòng chảy trôi, quan sát mãi hắn mới phát hiện, đầm dịch thể này chính là một đầm nước chết (nước đọng), hoa đào kia đúng là đang tự trôi.
Truyền Sơn bỏ đầy bụng nghi vấn, nhắm mắt ngưng thần dùng linh thức điều tra đi xa.
Sau một chén trà nhỏ, Truyền Sơn mở mắt lần thứ hai, ngay phía trái thân thể hắn, ngoằn nghèo đi về phía trước chừng ngàn bước, nơi ấy có ánh sáng truyền tới, chỗ ấy có lẽ chính là lối ra.
Vốn hắn còn lo hồ máu trong sơn động này sẽ có ma vật lợi hại gì xuất hiện, nhưng sau khi kiểm tra, phát hiện ngoại trừ hắn thì không còn vật sống nào tồn tại.
Ừ, mặc kệ thế nào đi nữa, cứ đi ra ngoài trước rồi lại nói. Nơi này quá kỳ dị, ai mà biết lát nữa có chuyện gì xảy ra không.
Truyền Sơn ra quyết định, nhấc chân đi về phía có ánh sáng. Cảm giác dưới chân cho hắn hay, hắn cũng không giẫm tới cùng, nhưng dịch thể sánh đặc cũng đủ nâng trọng lượng cơ thể hắn, để hắn cho thể đi được trong dịch thể. Nhưng mỗi khi được một bước thì hắn đều phải vận công một tuần, bằng không cũng đừng muốn hoạt động.
“Một bước một năm…”
Giọng ngâm nga thấp, trầm, khàn khàn, như lão nhân tuổi già vang lên trong động.
Truyền Sơn dừng bước lại.
Tiếng nói già nua hãy còn thấp giọng ngân nga, “Một bước một năm, mười bước mười năm, thì giờ dần trôi, xương trắng hồng nhan.”
“Không biết vị tiền bối nào đang chỉ bảo tại hạ, có thể xuất hiện cho gặp mặt một lần chăng?” Truyền Sơn cao giọng hỏi.
Giọng nói già nua không trả lời, chỉ ngâm đi ngâm lại nội dung tương tự.
Truyền Sơn đợi một hồi lại bước tiếp.
“Một bước một năm, thịt tiêu xương hiện, dù là anh hùng, chẳng qua trăm năm.”
Truyền Sơn thầm sinh cảm giác kỳ lạ, bỗng đưa tay sờ tóc mình. Vừa rồi hình như đi mười bước hay mười hai bước?
“Lão tiền bối, nơi này là nơi nào? Ý ngài nói là gì? Không biết có thể đứng ra chỉ bảo tại hạ một phen không?”
Truyền Sơn phóng linh thức ra tìm kiếm chỗ ẩn thân của lão nhân, thế nhưng trong động chỉ vang vọng tiếng lão nhân, một chốc cũng không tìm ra được vị trí ẩn thân của lão.
Thấy lão nhân kiểu gì cũng không chịu đứng ra, chỉ không ngừng ngâm đi ngâm lại hai câu vừa rồi kia, Truyền Sơn bĩu môi, lại thử bước một bước.
Qủa nhiên, câu ngâm của lão nhân kia lại có thay đổi.
“Nhoáng cái mười ba năm, đầu sắp bạc trắng, tóc rụng nếp nhăn nhiều, ngày chết chẳng còn xa.”
“Ha! Ngươi đang cảnh cáo ta không nên đi tiếp nữa, nếu đi tiếp nữa sẽ chết ở đây phải không?”
Truyền Sơn đã tính đại khái, đi tới chỗ sáng kia cần chừng ngàn bước. Nếu như một bước là một năm, như vậy đi tới lối ra thì vừa vặn là ngàn năm.
Tu giả bình thường tu tới Ngưng Khí Kỳ, mất chừng 250 năm tới 300 năm thọ mệnh. Tình huống của hắn đặc biệt, nhưng dù tính toán đâu ra đấy thì cũng tương đồng như thọ mệnh của tu giả Kết Đan Kỳ, đó cũng chẳng qua là khoảng 500 năm.
Nói cách khác, hắn căn bản không có hi vọng ra khỏi đây, đi được nửa thì mạng nhỏ sẽ mất tại nơi này.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
42 chương
25 chương
11 chương
41 chương
10 chương