“Đắc Bảo lão đệ, ngươi làm như vậy là vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo rồi? Nếu không phải Dật Hiên truyền tin cho ta, chúng ta cũng không biết Hậu Thổ Tinh có ba người mới tới. Còn về lai lịch của ba người này, ta nghĩ cần phải để họ khai báo ra. Mọi người đều biết, Hậu Thổ Tinh của chúng ta chỉ có một truyền tống trận giữa các vì sao, chất đồ tôn (học trò hàng thứ ba) kia của ta đã trông coi hai tháng rồi cũng chẳng thấy một bóng ma, họ tới kiểu gì, lão phu rất là hiếu kỳ.” Theo giọng nói to như sét đánh, một cái bóng lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Đây là một vị có vóc dáng to như người không lồ với chiều cao trên mười hai thước, cao lớn vạm vỡ, ở cằm có một vòng râu quai nón, tóc ngắn, trên người quấn một mảnh vải như chiếc váy bằng lông, cơ thịt trên người cực kỳ béo tốt. Sao người này cũng tới? Dương Đắc Bảo muốn rên rỉ rồi. Người tới chính là đại trưởng lão của Thần Sa Môn – đại môn phái của Hậu Thổ Tinh, cũng là trưởng lão duy nhất chưa thu đồ đệ trong môn phái, đồng thời còn là một trong mấy người có tu vi cao nhất của Hậu Thổ Tinh. “Đắc Bảo ra mắt Minh Đại Vu.” Dương Đắc Bảo bị ép phải dừng bước, hơi gật đầu làm lễ. Hắn nhờ phúc của sư huynh, tuy tuổi chỉ hơn sáu trăm năm, nhưng bối phận cũng đủ cao, có thể để hắn nhìn thấy Đại Vu này cũng không đến mức bứt rứt quá. Minh Đại Vu vừa tới, đầu tiên là quan sát Canh Nhị từ trên xuống dưới mấy lần, không thấy chỗ nào đặt biệt, lập tức liền đặt hy vọng lên trên tấm da dê của Dương Đắc Bảo. “Giao người ra đây cho ta.” Minh Đại Vu chìa tay ra không hề khách sáo. Lúc người đầu tiên xuất hiện, Canh Nhị còn mù mờ, đến khi người thứ 3 xuất hiện, y đã đại khái hiểu ra chuyện. Việc ‘cướp đồ đệ’ ở giới Tu Chân cũng không hiếm thấy, thậm chí có đôi khi có mấy môn phái còn có thể vì một đệ tử có tư chất, căn cốt, ngộ tính cao mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, môn phái vì chuyện thu đồ đệ mà kết thù kết oán có thể nói là vô số kể. Nhưng xin hãy chú ý, điều làm người ta tranh cướp chính là đệ tuổi trẻ có tư chất, căn cốt, ngộ tính đều đạt tới cấp độ tốt nhất, vả lại thiếu một thứ cũng không được. Còn Truyền Sơn và Kỷ 14… họ tựa hồ cách những điều kiện kể trên không phải chỉ một chút thôi đâu, sao những cao thủ không thua kém Nguyên Anh Kỳ này lại muốn cướp chứ? “Minh Đại Vu, không phải ta không muốn giao người ra cho ngươi. Mà là ba vị tiểu hữu này đã đồng ý tới Hậu Thổ Môn làm khách.” Dương Đắc Bảo nói rất hợp lẽ. “Chỉ là làm khách, cũng không phải đồng ý làm đệ tử của ngươi. Ngươi thả người ra cho ta xem, nếu ta thấy không được thì ngươi đưa người đi đâu cũng được. Vậy nếu ngươi thấy được, có phải sẽ cướp người đi hay không? Dương Đắc Bảo nín nhịn, cố gắng phân rõ phải trái với vị Đại Vu này. “Minh Đại Vu, ngoại trừ vị tiểu hữu này, hai người kia tu vi bằng không, thân thể của họ căn bản không thể chịu được áp lực của Hậu Thổ Tinh. Theo Đắc Bảo thấy, vẫn cứ đưa người tới Hậu Thổ Môn trước rồi lại nói chuyện tiếp thế nào?” “Đêm người tới Thần Sa Môn cũng thế.” Sao lại cũng thế được? Nếu đưa vào thật rồi thì đừng mong ra được! Dương Đắc Bảo trán đổ mồ hôi bắt đầu tìm viện trợ, ánh mắt tự nhiên liếc về phía Tĩnh Hải dễ ăn nói hơn. Tĩnh Hải thầm so sánh một phen, đồ nhi của lão và Hậu Thổ Môn rồi còn ra được, chứ vào Thần Sa Môn rồi thì phải phí sức một phen đây… Vừa so sánh như vậy, Tĩnh Hải lập tức mở miệng nói: “Minh Đại Vu, nếu Dương thí chủ đã hứa hẹn vậy, thì cứ vẫn là tin hứa hẹn đi là được.” “Tĩnh Hải, ngươi nói lời này có ý gì?” Minh Đại Vu mất hứng. “Bần tăng…” “Minh, một thằng tu ma Đắc Bảo mang chắc chắn là của ta rồi. Nếu ngươi hiếu kỳ lai lịch của bọn họ, không ngại theo ta tới Hậu Thổ Môn làm khách. Thế nào?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo chen vào. Canh Nhị cùng vị bích y nữ tử vẫn chưa mở miệng cùng nhìn về phía vị mới tới. Ngoại trừ Canh Nhị, sắc mặt của ba người khác đều thay đổi. “Bạch Đồng, sao ngươi cũng chạy tới chen chân?” Minh Đại Vu nhăn mày. “Thời gian của ta cũng không nhiều, còn không biết có thể độ kiếp thành công hay không. Mà Hậu Thổ Tinh cũng đã lâu lắm rồi không có ma tu xuất hiện.” Tu ma giả mặc hắc y – Bạch Đồng thản nhiên nói. “Lão già Dương Quang Minh kia có phải cũng tới hay không?” “Nếu hắn mà ra rồi, bây giờ không chỉ có bốn người chúng ta đứng đây thôi đâu.” Minh Đại Vu dùng ngón tay thật lớn gãi cằm mình, “Kể cũng đúng, ánh mắt của lão già kia luôn xoi mói. Lão già kia còn chưa thấy người à?” “Chắc là chưa.” “Ờ, đã lâu không gặp lão già Dương Quang Minh kia rồi, hôm nay thời tiết không tồi, đúng lúc đi thăm hắn cái. Đi!” Dương Đắc Bảo nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vã kéo Canh Nhị thất thần chạy về phía sơn môn nhà mình. Vừa chạy vừa thầm hô to: sư huynh ơi, lần này Hậu Thổ Môn có thể thu được đệ tử hay không, phải xem ngươi rồi! Không lâu sau, một cánh cổng chào nguy nga xuất hiện trong sa mạc mênh mông vô bờ. Nhìn từ ngoài cổng chào vào trong, chỉ có thể nhìn thấy một cồn cát bằng phẳng. Nhưng khi Canh Nhị theo Dương Đắc Bảo vượt qua cánh cổng chào hình như chữ ‘Khai [开]’ thì cảnh sắc trước mắt nhất thời thay đổi. Cồn cát biến thành ốc đảo, phạm vi ốc đảo không lớn, chu vi nhìn cũng chỉ ba dặm, nhưng đây chính là ốc đảo trong sa mạc! Dù nhỏ cũng là bảo bối. Ốc đảo có dạng sườn núi, chỗ cao nhất chừng hai mươi thước, đường sườn núi thoai thoải, một dòng suối nhỏ chảy xuyên từ chính giữa núi xuống. Trên sườn núi rải rác mấy con vật giống như sơn dương đang cúi đầu ăn cỏ uống nước. Trên đỉnh núi có thể thấy mấy tòa kiến trúc bằng gỗ và đá được duy trì khá tốt. Canh Nhị nghiêng đầu quan sát sườn núi mấy lần, trọng điểm cũng chỉ đặt trên mấy con vật như sơn dương, liếm môi. Dương Đắc Bảo cũng không lập tức mang mọi người lên núi, mà là đứng ở chân núi hô lên trên: “Sư huynh, ta đã trở về, còn có ba vị tiểu hữu tới thăm.” Hay chưa, vị này quên luôn những người khác luôn rồi. Hô xong lão còn không quen căn dặn Canh Nhị: “Vào sơn môn rồi khắp nơi đều là cấm chế, không có ta mang ngươi đi ngàn vạn lần không thể đi lung tung. Bây giờ đệ tử Hậu Thổ Môn tuy ít, nhưng cấm chế này cũng đã lưu truyền từ khi lập môn tới nay, cho dù là cao thủ Độ Kiếp Kỳ cũng không thể coi nhờn.” Canh Nhị thành thành thật thật gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ không chạy loạn, chỉ là khóe mắt vẫn liếc tới mấy con sơn dương kia. Minh Đại Vu phát ra một tiếng cười nhạt, tự nhiên hiểu lời ‘căn dặn’ Dương Đắc Bảo nói cho ai nghe. Tuy lão kiêu ngạo, nhưng cũng không ngốc đến nỗi một mình khiêu chiến trận pháp hộ phái của một phái từ xa xưa. Minh Đại Vu không lên tiếng, những người khác càng không nói gì, cùng nhau đứng ở chân núi lẳng lặng đợi cho phép. Chỉ chốc lát sau, một giọng nói lững lờ truyền đến từ trên đỉnh núi: “Là ba vị tiểu hữu có nguồn gốc với chúng ta sao? Đắc Bảo, ngươi mang họ vào nội điện đi.” “Vâng, sư huynh.” Dương Đắc Bảo trở lại địa bàn nhà mình, lo lắng cũng đủ rồi, lôi kéo Canh Nhị liền hướng về phía nội điện. “Chờ đã! Dương Quang Minh, ngươi cũng đứng đóng kịch ở đó, mấ người chúng ta vào ngươi sẽ không biết sao? Ra đi, sớm thử nghiệm đi, đừng ép ta nguyền rủa ngươi. Còn nữa, gốc Lan ngươi muốn cũng đừng hy vọng nữa, ta đã nhổ rồi.” Giọng nói của Minh Đại Vu vang lên như sét đánh, cái lão tôn trọng là tôn nghiêm một phái chứ không coi lão già Dương Quang Minh ra gì đâu. “Ta vừa nghe tiếng, ngửi mùi, còn tưởng là vua lợn rừng đã biến mất bảy ngàn năm lại xuất hiện chứ. Nhưng súc sinh vẫn là súc sinh, há mồm đã không biết nói tiếng người.” “Dù sao cũng tốt hơn là lão bất tử không sống được mấy hôm như ngươi.” Minh Đại Vu lập tức phản kích: “Để ta đoán xem ngươi có tính toán gì không? Chuẩn bị độ kiếp không qua được thì binh giải, lợi dụng nguyên anh tu tán tiên có đúng không? Ngươi cho là tán tiên dễ tu như vậy à? Hơn nữa ngươi có thể bảo đảm giữ được nguyên anh của ngươi dưới sét tai kiếp không?” “Ngươi biết hết rồi, còn không biết xấu hổ tới cướp đồ đệ với ta?” Một tiếng thở dài theo sau, chủ nhân giọng nói đã xuất hiện ở chân núi. Đây là một ông già thoạt nhìn rất già rất già, già đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng xệ xuống, vóc dáng vốn thon dài hôm nay xem ra chỉ thấy cúi khòm. Nếu không phải thanh âm coi như rõ ràng, con mắt coi như sáng trong thì gần như không ai dám tin lão nhân này còn sống. Trong mắt Canh Nhị có kinh ngạc và đồng tình, y đã nhìn ra tình huống hiện nay của lão nhân này, cũng đoán được nguyên nhân lão nhân này biến thành như vậy, trước đây y đã thấy ví dụ tương tự, mà kết cục của những người đó… “Có cái gì mà xấu hổ? Tình huống của bản Đại Vu cũng không tốt hơn ngươi là mấy.” Cực nhanh, trên mặt Minh Đại Vu xuất hiện một tia chua xót. “Này, hai vị tiền bối ơi, nếu tình huống của mọi người đã na ná nhau cả rồi, vậy các ngươi cũng đừng cãi cọ nữa, xem xét trước đã.” Bích y nữ tử tựa hồ không kỳ quái chút nào về thái độ công kích nhau của hai người, nũng nịu hòa giải họ. “Tiểu nha đầu nhà ngươi, mới tu thành nguyên anh đã muốn thu đồ đệ rồi?” Minh Đại Vu mắt lé nhìn nữ tử, nói. “Ai nha, không phải là phòng trước khi cháy sao.” Dương Quang Minh cũng không để ý tới tiểu nha đầu mới tu thành nguyên anh này, chỉ gật đầu làm lễ với Tĩnh Hải hòa thượng, “Ngươi cũng tới rồi.” “Phải, nơi này có người có duyên với bần tăng.” “Có duyên hay không, cứ chờ bản Đại Vu nghiệm thử rồi lại nói.” Tĩnh Hải mỉm cười, cũng không tức giận vì sự vô lễ của Minh Đại Vu. Bên cạnh Tĩnh Hải còn đứng một vị, chính là Bạch Đồng ma đầu làm Minh Đại Vu cũng kiêng kỵ, nhưng Dương Quang Minh dường như không nhìn thấy người này, ánh mắt lướt qua thẳng người đối phương. Kỳ diệu là, Bạch Đồng tựa hồ cũng không thèm để ý. “Đắc Bảo, thả người ra đi.” Dương Quang Minh nhìn thấy Canh Nhị, có lẽ Canh Nhị tu vi quá thấp, nhìn tư chất cũng bình thường, làm lão cũng quên luôn Canh Nhị. Canh Nhị không để ý lắm, y ước gì tất cả mọi người đừng để ý tới y càng tốt. Còn về phần Truyền Sơn và Kỷ 14 có thể bái những cao thủ này làm sư hay không thì phải xem ý của họ, y hoàn toàn không nhúng tay vào. Dương Đắc Bảo gật đầu, cố nén tâm tình kích động, tận lực làm ra vẻ bình thản thả hai người từ trong áo da dê ra. Truyền Sơn và Kỷ 14 vừa hiện thân, mọi người ở đây lập tức phóng ánh mắt tới hai người. Truyền Sơn hít sâu một hơi, áp lực thuộc về cao thủ làm chân hắn như muốn nhũn ra, đây là phản ứng tự nhiên lúc đối mặt với kẻ mạnh, để không làm những cao thủ này xem thường hắn, hắn ưỡn thẳng lưng lên. Bước chân Kỷ 14 lảo đảo một cái, suýt thì quỳ xuống. Truyền Sơn kéo hắn một phen, Kỷ 14 cũng không từ chối, nương theo tay Truyền Sơn đứng vững bước chân. Canh Nhị thấy tình huống hai người, lặng lẽ đi lên trước, lặng lẽ trốn sau lưng hai người chống đỡ họ. Hiện giờ là tình huống gì? Những người này từ đâu tới? Đó là tộc người khổng lồ sao? Sao lại cao như vậy? Truyền Sơn không tìm được manh mối tận lực bảo mình tỉnh táo lại, bắt đầu quan sát cảnh vật chung quanh. Đám người Dương Quang Minh sắc mặt khác nhau. Bích y nữ tử sau khi tỉ mỉ quan sát hai người, trên mặt thất vọng khó giấu, tựa hồ đã mất đi hứng thú với hai người. Ánh mắt bích y nữ tử nhìn về Truyền Sơn có phần u oán, nghĩ thầm lúc đó thấy khuôn mặt ấy không tệ, đáng tiếc không nhìn rõ, không ngờ lại là một ma tu. Thực là tiếc quá. Tĩnh Hải đại hòa thượng ngay từ đầu đã chuyển ánh mắt tới Kỷ 14, nhìn một hồi lâu, trên mặt không nói rõ được là thất vọng hay hưng phấn, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ. Bạch Đồng ma đầu vừa nhìn đến Truyền Sơn, đôi mắt đã đen xì, một lúc mới khôi phục được sắc trắng ban đầu. Một con người không biết nên nói hắn là xui xẻo đến cực điểm hay may mắn cực điểm. Một người bình thường ăn quả xương khô vào lại không bị quả xương khô dằn vặt chết mà còn mượn thế nhập ma đạo, cơ thể biến thành Thiên sinh ma vật. Đây là vận may lớn cỡ nào a? Loại khả năng một phần một tỉ có khi còn ít xuất hiện này lại thực sự xuất hiện. Nếu hắn bỏ qua truyền nhân có điều kiện tốt nhất này, lần sau hắn còn có thể có vận may thế không? Hắn đã một ngàn tám trăm tuổi rồi, còn thời gian hai trăm năm nữa thôi, nếu hắn không thể độ kiếp thành công, trong hai trăm năm này lại không thể tìm được truyền nhân thích hợp, vậy chi truyền thừa này của hắn cũng phải đành bị mất rồi. Không được, hắn không thể buông tha người nửa xương khô này, đây nhất định là lễ vật Ma thần đưa cho hắn, nếu cứ như vậy buông tha hắn, việc này chín phần sẽ trở thành tâm ma lúc độ kiếp của hắn, bất kể thế nào hắn cũng phải nhận đồ đệ này! Bạch Đồng thầm liếc mắt nhìn Minh Đại Vu, không biết vị này có nhìn ra chỗ lạ của người nửa xương khô không, tuy cả con người này đã dung hợp rất khá với quả xương khô, nếu không phải người tu ma cấp cao thì sợ lòng nhận ra ảo diệu trong đó. Nhưng Minh thân Đại Vu (*), khó đảm bảo là không có phương pháp đặc biệt để nhận biết. (*) Đại Vu này không phải tên, Vu này là vu trong vu thuật, bà mo, thầy mo, phù thủy, thầy pháp Mà thái độ của Minh Đại Vu rất kỳ diệu, vẻ mặt không giống thỏa mãn, nhưng cũng không giống hài lòng, xem xét hai người mấy lần thì hừ vài tiếng, cũng chưa nói không nhìn trúng, cũng không nói ngay là muốn người. Dương Đắc Bảo một mực chú ý quan sát vẻ mặt của đối thủ cạnh tranh, thấy ba vị cực mạnh kia cũng không giống như muốn đi, không khỏi sốt ruột. Bích y nữ tử liếc mắt nhìn Dương Đắc Bảo, vốn muốn nhấc chân bỏ đi lại thả xuống. Không được, cũng có thể ở lại xem mà, xem mấy tiểu quỷ này cuối cùng rơi vào nhà ai. “Hiện tại các ngươi cũng đã xem qua người rồi đấy, ta thấy hai vị tiểu hữu này đều không thích hợp làm đệ tử của các ngươi. Đắc Bảo, tiễn khách.” “Ai nói chúng ta không muốn người?” Minh Đại Vu cứ như cố ý tới quấy rối, chân sải một bước dài, một bước đã đi tới bên cạnh ba người Truyền Sơn, đưa tay muốn bắt. “Lão thô kệch kia! Trước mặt ta muốn làm gì hả?” Dương Quang Minh vung tay lên, đưa ba người Truyền Sơn chuyển qua bên mình. “Dù sao đi nữa, muốn đánh trước một trận? Nào, bản Đại Vu tựa hồ đã lâu chưa ra tay với lão già ngươi rồi, hôm nay chúng ta dứt khoát phân cao thấp ở đây luôn.” Dương Quang Minh mới không trúng mưu lão, đầu óc lão có vấn đề mới để một cao thủ chỉ kém Độ Kiếp Kỳ xíu nữa đấu võ với mình ở sơn môn nhà mình, có muốn đánh cũng phải tới đỉnh núi Thần Sa Môn đánh. “Lão thô kệch kia, lẽ nào ngươi đã quên quy của của Hậu Thổ Tinh?” Minh Đại Vu bĩu môi, hiển nhiên biết rõ quy định bất thành văn ‘Người tới trước được trước’ kia. “Dựa theo quy định, lý ra chúng ta nên hỏi ý của ba vị tiểu hữu trước, nếu họ không có ý với hậu thổ môn ta, ta tự nhiên sẽ đưa họ ra khỏi sơn môn, đến lúc đó bất luận các ngươi có dự định gì đều không quan hệ với Hậu Thổ Môn ta.” “A di đà phật, vậy cứ dựa theo lời Dương môn chủ hành sự đi.” Tĩnh Hải nói một câu, cho mọi người một bậc thang. Nói xong, lão là người đầu tiên đi ra khỏi sơn môn Hậu Thổ Môn. Tuy Minh Đại Vu còn muốn thêm chút nhiễu loạn cho Dương Quang Minh, nhưng ngại lề thói cũ, không thể không rời khỏi sơn môn Hậu Thổ Môn. Tiếp đó, bích y nữ tử cũng đi theo. Bạch Đồng nhìn Truyền Sơn lại nhìn Dương Quang Minh, bóng dáng nhoáng cái đã biến mất. Kỷ 14 khẽ động lỗ tai, hắn nghe thấy có người ghé vào lỗ tai hắn nói. Nhìn Truyền Sơn, lại nhìn Canh Nhị, tựa hồ cũng không phát hiện ra ai giống vậy. Kỷ 14 nghe thấy người nói căn dặn xong thì dừng lại quan sát, chỉ yên lặng mà nghe. Mắt thấy tất cả mọi người rời khỏi, Dương Đắc Bảo cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, liếc nhìn sư huynh một cái. Cũng may ba người mới này tư chất nhìn như bình thường, chứ nếu là mầm tu luyện tốt thật, có lẽ đã đánh nhau tại chỗ luôn rồi. Quy định ‘người tới trước được trước’, với người thực lực tuyệt đối cũng chẳng là cái gì. “Khụ, ba vị tiểu hữu, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi. Không biết hai vị tiểu hữu chưa bái sư có muốn học thuật pháp cao thâm hơn không?” Dương Đắc Bảo đi thẳng vào vấn đề. “Học thuật pháp? Ta nhớ ngài bảo chúng ta tới là nói cho chúng ta biết cách kiếm linh thạch mà.” Truyền Sơn không muốn bị dắt mũi, lập tức hỏi ngược lại. Hắn đã biết được đại khái câu chuyện từ miệng Canh Nhị, trong lòng cũng không biết nên cảm thấy vui vẻ hay bi ai vì kỳ ngộ này đây. “Ha hả, cái này ấy à…” “Đây là cách tốt nhất để các ngươi kiếm linh thạch.” Dương Quang Minh đột nhiên nói. “Sao lại nói vậy?” Truyền Sơn vẫn lần đầu tiên nghe được bái sư có lời. Chẳng lẽ không phải là ngược lại sao? “Lão phu Dương Quang Minh, ba vị tiểu hữu xưng khô thế nào?” “Không dám nhận, tại hạ La Truyền Sơn, hai vị này là đồng bọn của ta. Bên trái tên Canh Nhị, phải tên Kỷ 14.” Truyền Sơn cung kính nói. Dương Quang Minh rất thỏa mãn với thái độ của Truyền Sơn, “Lão phu chính là chưởng môn nhân của Hậu Thổ Môn, ngươi gọi ta tiền bối là được, người mang bọn ngươi tới đây là sư đệ của lão phu.” “Ra mắt hai vị tiền bối.” Ba người hơi khom người. “Ừ.” Dương Quang Minh thấy họ thi lễ thế, thiện cảm trong lòng tăng cao hơn chút. “Không biết các ngươi có từng nghe qua Đại hội Thử Linh?” “Đại hội Thử Linh?” Truyền Sơn vô thức đã muốn tìm tòi ký ức Trách Yểm, vừa đọc là đầu đã đau đớn, sợ quá làm hắn nhanh chóng thu lại. Canh Nhị hiển nhiên là biết Đại hội Thử Linh, vừa bấm đốt ngón tay tính toán, ngẩng đầu nói: “Tính thời gian, Đại hội Thử Linh lần này cũng sắp tới rồi.” “Đúng vậy, thời gian còn có một năm.” Dương Đắc Bảo vẻ mặt kỳ lạ, vừa đau lòng vừa không cam lòng. Truyền Sơn và Kỷ 14 cùng nhìn về phía Canh Nhị. Canh Nhị ‘a’ một tiếng, giải thích cho hai người: “Đại hội Thử Linh cứ trăm năm lại cử hành một lần, mỗi lần diễn ra chín năm, một năm một vòng, cần trải qua chín vòng tỷ thí, năm thứ chín cũng là vòng cuối cùng tinh anh các giới tổng hợp lại sắp xếp thi đấu. Trong chín vòng, mỗi vòng chỉ cần có thể xếp được vào danh sách thôi cũng có thể nhận được không ít chỗ tốt, đương nhiên, ngươi càng lên cao thì chỗ tốt càng nhiều, linh thạch chỉ là thứ bình thường nhất trong đó. “Đại hội Thử Linh trăm năm một lần này có thể nói là cuộc tụ hội quan trọng nhất, cũng là quy mô lớn nhất của các giới. Mục đích là để giảm thiểu các cuộc chém giết riêng của các giới, đồng thời bỏ cái cũ tạo cái mới, để phương pháp tu luyện của các môn phái các giới có thể truyền thừa hoặc phát huy mạnh, không đến mức thất truyền hoặc xuống dốc.” “Nhân, ma, yêu, linh, vu các giới hỗn hợp thi đua? Xem ai lợi hại nhất?” Truyền Sơn hỏi. Canh Nhị gật đầu, đang định nói tiếp. “Điều này thì liên quan gì với việc chúng ta bái sư hay không?” Truyền Sơn nhìn về phía lão nhân Dương Quang Minh. Dương Quang Minh thở dài, “Cực kỳ có quan hệ.” Lập tức búng tay ném ra ba bồ đoàn, để ba người ngồi xuống nói chuyện. Ba người Truyền Sơn nhìn khắp ốc đảo, trong lòng thoải mái hơn nhiều, cũng không thoái thác, tùy ý khoanh chân ngồi xuống. “Các ngươi đói bụng chưa?” Lão nhân ân cần nói. Vừa dứt lời, Dương Đắc Bảo liền bưng ra một đĩa thức ăn và nước trong. Mùi thịt truyền tới, ba người bụng kêu ‘ùng ục’, nhất tề nuốt ngụm nước bọt. Dương Quang Minh mỉm cười, ý bảo Dương Đắc Bảo chia thức ăn cho ba người. Thức ăn không nhiều lắm, ba quả trái cây màu đỏ không biết là loại gì, lớn cỡ nắm tay người; ba đĩa thịt thái lát, xắt rất mỏng, màu vàng óng ánh, mùi thơm xông mũi, làm người ta ngửi là thèm nhỏ dãi; mặt khác còn có một bình nước và ba chén trà nhỏ. Truyền Sơn không hỏi có cần linh thạch hay không, hắn nhìn ra hai lão đầu đây là đang thu mua lòng người. Vừa rồi đưa người một chuyến còn thu giá cao như thế, cho ăn bữa cơm sao có thể không cần tiền? Chưa nghe qua thứ miễn phí mới là thứ đắt nhất sao? Nhưng lúc này không ăn thì sợ là sau này không được ăn nữa. “Ăn đi. Các ngươi vừa ăn ta vừa nói.” Dương Quang Minh lão nhân này thoạt nhìn thực sự muốn hiền lành bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Truyền Sơn thay ba người cảm ơn, tiếp nhận nước rồi chia trái cây của mình cho Kỷ 14, lại đưa thịt của mình giao cho Canh Nhị. Từ khi dung hợp với quả xương khô, lần đầu tiên cảm giác đói khát của hắn không rõ ràng lắm. So với hắn, Kỷ 14 thân là người thường càng cần cái ăn hơn, còn Canh Nhị ư… Không thấy y nhìn thấy thịt là nước miếng đã chảy ra rồi à? Kỷ 14 không từ chối trái cây Truyền Sơn chuyển cho, nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy. Canh Nhị do dự mãi, từ trong hai đĩa thịt lấy ra một mảnh thoạt nhìn lớn nhất đưa tới bên miệng Truyền Sơn. Truyền Sơn cười coiwf, miệng hé ra nuốt miếng thịt vào. Ồ, vị không tệ, mềm và trơn, cũng không biết là thịt gì. Dương Quang Minh mỉm cười nhìn hành động của ba người, bản thân cũng làm ra một bồ đoàn ngồi xuống, trước hết giải thích hiện trạng của Hậu Thổ Tinh cho ba người một chút, sau đó lại nói: “Từ sáu trăm ba mươi năm trước Đắc Bảo xuất thế, Hậu Thổ Môn ta cũng không thu được đệ tử thích hợp nữa. Mà Đắc Bảo đã tham gia Đại hội Thử Linh bốn trăm năm trước rồi, dựa theo quy định của Đại hội Thử linh, phàm là người đã tham gia một lần đều không thể tham gia Đại hội Thử Linh tổ chức lần sau nữa. Mà tài nguyên tu luyện của Hậu Thổ Linh rất thưa thớt, để giảm thiểu tranh đấu, từ xa xưa trước đây đã định ra quy tắc, trừ thiên tài địa bảo ra, toàn bộ mỏ linh thạch cũng không được chiếm làm của riêng, cũng không cho khai thác riêng. Người tu luyện trên Hậu Thổ Tinh muốn đạt được linh thạch, ngoại trừ giao dịch, chỉ có thể nhận được dựa vào độ cống hiến với Hậu Thổ Tinh.” Truyền Sơn bày tỏ không rõ độ cống hiến là ý gì, theo như lời Dương Quang Minh thì tất cả kém quá xa cuộc sống nguyên bản của hắn, dù là có ký ức Trách Yểm, nhưng với tình huống không thể sử dụng, hắn cũng không hiểu lời lão nhân cho lắm. “Các ngươi đến từ Lan tinh (*), sao lại không biết rõ độ cống hiến?” Dương Quang Minh có phần kinh ngạc. (*) lẽ ra là Lam tinh, nhưng hai từ ‘Lam’ và ‘Lan’ phát âm đều là [lán] nên mọi người hiểu nhầm ba người Truyền Sơn tới từ Lan tinh. “Chúng ta tu luyện cũng là cơ hội ngẫu nhiên, trước đây chưa từng tiếp xúc với người tu chân.” Truyền Sơn giải thích. “Hở? Lão phu nhớ là trên Lan tinh, người bình thường cực kỳ thưa thớt, hơn nữa nhiều người còn có quan hệ với người tu chân.” Nghe Dương Quang Minh nói thế, ba người Truyền Sơn lập tức cảm thấy lạ kỳ, tựa hồ có gì đó không đúng? Canh Nhị càng cố sức nhớ lại về tư liệu của Hậu Thổ Tinh trong đầu. Không chờ ba người nghĩ thông suốt, Dương Quang Minh liền nói tiếp: “Tuy rằng Lan tinh tài nguyên tu luyện phong phú, bất đắc dĩ tư chất các ngươi muốn bái một sư phụ giỏi lại không dễ dàng.” “Hậu Thổ Môn ta tuy do hoàn cảnh hạn chế, không thể cho các ngươi thỏa thích dùng thiên tài địa bảo để rèn luyện bản thân, nhưng bởi chúng thiếu những tài nguyên tu luyện này, trái lại mở một con đường khác, tìm ra một phương pháp bắt đầu rèn đúc thân mình từ căn bản. “Chỉ cần chịu khổ, ngộ tính cũng đủ, phàm là đệ tử của Hậu Thổ Tinh ta ra ngoài, hầu như đều không có địch thủ trong đám cùng lứa cùng tu vi.” Bởi vì Dương Quang Minh ngắt lời, Truyền Sơn cũng không nghĩ sâu xa nữa. Nhưng Canh Nhị như nhớ tới điều gì đó, miệng hơi mở, nhưng nhìn đến Truyền Sơn thì lại ngậm. Việc này nói hay là không? Nhưng nói thật, đả kích này chỉ sợ cũng không nhỏ. “Tại hạ đã hiểu ý của ngài rồi. Lão ngài muốn chúng ta bái ngài làm sư, thay mặt Hậu Thổ Môn tham gia Đại hội Thử Linh, để nhận được linh thạch phải không?” Dương Quang Minh mỉm cười, “Đây chỉ là thứ nhất. Thực ra, nếu các ngươi tham gia Đại hội Thử Linh, nếu thuận lợi tiến cấp, vòng thứ ba chính là cử hành ở Lan tinh.” Canh Nhị gãi trán, nhìn Truyền Sơn muốn nói lại thôi. “Vòng thứ nhất diễn ra vào một năm sau?” Truyền Sơn hỏi. Lão nhân gật đầu. Truyền Sơn thấy Canh Nhị và Kỷ 14 đã vét gọn thức ăn và nước uống, quay đầu áy náy cười nói với lão nhân: “Xin lỗi, chúng ta còn có việc gấp về Lam tinh, loại phương pháp kiếm linh thạch này đối với chúng ta là quá dài, tại hạ chỉ có thể cảm ơn yêu mến của lão ngài. Cáo từ!” Nói xong Truyền Sơn liền ôm quyền đứng dậy, Canh Nhị và Kỷ 14 cũng cùng nhau đứng lên. Truyền Sơn không tin một tinh cầu to như vậy lại không tìm ra cách kiếm linh thạch. “Đứng lại!” Dương Đắc Bảo nóng nảy, thoáng cái đã nhảy tới trước mặt ba ngươi giang cánh tay ngăn lối ba người đi. “Các ngươi không thể đi, ta vất vả lắm mới tìm được các ngươi, các ngươi là hy vọng tương lai của Hậu Thổ Môn, các ngươi không thể cứ như vậy rời khỏi đây được.” “Dương tiền bối, tại hạ không biết các ngươi rốt cục có tính toán gì, lúc thì nói giúp chúng ta kiếm linh thạch đi, lúc lại muốn thu chúng ta làm đồ đệ, muốn chúng ta bán mạng vì Hậu Thổ Môn. Trước đó còn dùng ảo cảnh bức hại, nếu không phải ta còn coi như tỉnh táo thì còn không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại từ trong ảo cảnh chết tiệt. Ngươi nói các ngươi không có ác ý, nói muốn thu chúng ta làm đồ đệ, nhưng sao tại hạ cảm thấy lão ngài chính là muốn mưu tài hại mệnh chứ?” Truyền Sơn đầy bụng lửa giận với lão nhân đang xấu hổ. Nếu không phải thực lực họ chênh lệch quá lớn, hắn sẽ không chịu buông tha dễ dàng cho họ đâu. Cái gì thu đồ đệ kiếm linh thạch, còn không phải muốn để họ bán mạng cho Hậu Thổ Môn vô duyên cớ sao? Nếu họ có thể thuận lợi tiến cảnh trong Đại hội Thử linh, dựa theo lời giới thiệu về tình hình phân phối linh thạch của Hậu Thổ Tinh, trăm năm sau đó Hậu Thổ Môn có thể đạt được gấp mười lần tiêu chuẩn linh thạch của môn phái có số người bình thường. Dù họ không thể tiến cấp chỉ là tham gia không thôi, cũng có thể đạt được số linh thạch gấp ba lần. Còn họ làm đệ tử cuối cùng có thể đạt được bao nhiêu? Vả lại ai mà biết hai lão già này có thật tình dạy họ hay không. “Ảo cảnh?” Dương Quang Minh cau mày. Tuy lão nhận được tin Dương Đắc Bảo truyền, nhưng cũng không rõ quá trình lắm, chỉ nghe Đắc Bảo nói tìm được hai mầm tốt. Thực ra trong khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ 14 và Truyền Sơn, nếu không phải tin tưởng ánh mắt sư đệ lão, chỉ sợ lão đã sớm tặng người cho đám Minh Đại Vu. “Đắc Bảo, ngươi làm gì với họ đấy?” “Hiểu lầm! Đây là hiểu lầm.” Dương Đắc Bảo vừa giải thích với Truyền Sơn, vừa quay đầu vội la lên với sư huynh lão: “Sư huynh, chuyện này để ta giải thích. Phải, ta dùng Tâm ma thuật với họ, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ thôi. Tư chất họ bình thường, nếu muốn họ truyền thừa Hậu Thổ Môn thật, tính phiêu lưu cũng quá lớn, vì thế ta liền…” “Ngươi nói ngươi dùng Tâm ma thuật với họ?” Lão nhân cắt lời lão. “Vâng.” “Chuyện khi nào?” Lão nhân chăm chú nhìn hai người Truyền Sơn, một đôi mắt tựa hồ muốn nhìn hai người ra thành một cái lỗ. “Ngay trên đường dẫn họ tới truyền tống trận. Mà họ, nhất là tiểu tử tu ma kia, sau khi ta thi triển Tâm ma thuật không lâu thì đã tỉnh lại.” Nghe vậy, ánh mắt lão nhân thay đổi. Ánh mắt nhìn về phía hai người Truyền Sơn vẫn là tìm tòi nghiên cứu, nhưng lúc này đã thêm phần như gấu chó nhìn thấy mật ong, đôi mắt tràn đầy tham lam và mừng rỡ như điên. Ánh mắt ấy làm Truyền Sơn và Kỷ 14 da gà nổi đầy.